Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 22

Trước Sau
Nhìn bản thân trước đây ngồi bên cạnh im lặng không nói gì, Lưu Triệt thành ra cũng không biết phải tiếp tục nói gì cho phải. Đương lúc không khí rất ngượng ngùng, nguyên chủ cũng chịu mở miệng nói : " Whao, lão già kia chịu hiểu sớm có phải là tốt không"

Nói xong liền cười vui vẻ, mặc dù khóe mắt y hơi đỏ nhưng biểu hiện của y cho thấy sự vui mừng và nhẹ nhõm khiến Lưu Triệt cũng nhẹ nhàng thở ra. Lưu Triệt nguyên chủ nhìn cậu rồi nói : " Tôi nghĩ có thể số phận của hai chúng ta phải đổi cho nhau như thế này thì chúng ta và những người xung quanh đều vui vẻ. Cậu xem lúc chưa đổi chỗ chúng ta có bao nhiêu xui xẻo, thân thế của cậu đúng là thảm đến không nỡ nhìn. Tôi đúng là phải thốt lên sao lại có người xui như vậy...cậu biết không cậu có ông ngoại đó. Còn là ông ngoại lớn lắm kìa, là lễ bộ đó cậu mà còn sống gặp được ông thì e là đã sống hạnh phúc rồi"

Lưu Triệt nghe y nói cũng kinh ngạc, vốn tưởng bản thân không còn liên hệ gì với thế giới kia nữa, nhưng không ngờ ở đó vẫn còn một người có quan hệ thân thiết với y. Ra là cảm giác thấy có lỗi vì chiếm dụng thân thể của người khác không phải mình cậu có. Bọn họ đều thương tiếc cho hoàn cảnh của đối phương, nhưng nguyên chủ nói đúng.

Nếu ngẫm nghĩ lại thì tại sao bọn họ lại xuyên qua? Có phải là do số phận của bọn họ đáng lẽ là phải sống cuộc sống mà hiện tại bọn họ mới vừa đổi mới đúng. Lẫn lộn nào đó nên bọn họ bị lộn chỗ rồi dính xui? Xuyên qua rồi thì bọn họ đâu lại vào đấy, hoặc là như cái người đang thao thao bất tuyệt kia nói : " nhân duyên của bọn họ ở đây? "

Hai người trao đổi với nhau vài chuyện, trước khi thân ảnh của cả hai bên đều nhạt nhòa đi đều dặn dò đối phương phải sống tốt, cùng đống thanh nói : " Chăm lo thật tốt cuộc sống hiện tại của mình vì phần của tôi nữa"

Sau đó bắt tay nhau, khi hình dáng nguyên chủ hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt thì Lưu Triệt thấy một cơn đau ập đến. Bách Du nằm bên cạnh dường thấy Lưu Triệt có biểu hiện co giật thì sợ mất mật vội vàng hô to gọi nhỏ gọi bác sĩ. Bác sĩ xem xét tình hình của Lưu Triệt mà không hiểu ra sao, rõ ràng mọi thứ đều bình thường sao bệnh nhân lại có biểu hiện lạ như vậy.

Bách Du gấp rút xoay quanh, lo lắng nhìn Lưu Triệt đang được bác sĩ vậy quanh trên giường. Vì kết quả của Lưu Triệt không có gì nguy hiểm dự tính là sáng mai có thể xuất viện trở về sinh hoạt bình thường. Nên bọn họ như mọi khi không thônh báo cho nha nhà của Lưu Triệt mà tự phân công chăm sóc cậu. Bây giờ Lưu Triệt lại bị như thế, có phải là do bọn họ đã quá chủ quan rồi không?

Lưu Triệt nằm trên giường, mồ hôi lạnh túa ra, đôi máy nhíu chặt lại với nhau. Khi bác sĩ đang kiểm tra cho y, thì bật chợt y mở mắt ngồi bật dậy, đáng thương thay ông bác sĩ không kịp chuẩn bị bị cái đầu cứng như đá của Lưu Triệt đập cho kêu một cái" độp " ,hoa mắt chóng mặt đứng không vững đằng kia.

Bách Du vội vàng chạy lại giường bệnh hỏi han Lưu Triệt, chỉ thấy y im lặng đổ mồ hôi khiến cậu càng lo lắng thêm. Lúc này Lưu Triệt đưa tay sờ lên đầu mình, sau đó quay sang nhìn Bách Du : " Du... "

Bách Du vội vàng đáp : "Tôi đây, cậu thấy trong người thế nào rồi? "



Lưu Triệt nói : " Sao tôi lại ở đây? "

Bách Du nghe y hỏi thì càng sợ, không lẽ lại bị đập mất hết trí nhớ tiếp? Không không vừa mới gọi tên mình mà, chắc là không sao đâu vì vậy cậu nói : " Tối hôm qua cậu say bị ngã tới ngất xỉu, cậu không nhớ gì sao? "

Lưu Triệt gõ cái đầu mình nói : " Tôi nhớ rồi"

Bách Du nhẹ nhàng thở ra, nói : " Bác sĩ nói cậu không sao chỉ là say và mệt mỏi nên cơ thể cần nghỉ ngơi vậy nên mới không tỉnh. Vừa rồi cậu làm tôi sợ hết hồn đấy"

Lưu Triệt nhìn y nói : " Tôi nhớ rồi"

Bách Du gật đầu nói : " Biết cậu nhớ rồi, nằm xuống đi để bác sĩ khám cho cậu"

Lưu Triệt nắm tay y nói : " Tôi nhớ lại, tất cả mọi thứ Du. Không phải là chuyện hôm qua bị ngã xuống cống, mà là tất cả từ trước đến nay"

Bách Du ngẩn người, sau đó lập tức mừng như điên vội đệ bác sĩ kiểm tra cho Lưu Triệt sau đó gọi một vòng thông báo tin vui. Lưu Triệt cũng vui mừng năm xuống, an ổn để cho bác sĩ kiểm tra tình trạng của mình.  Không ngờ lại có được toàn bộ kí ức của nguyên chủ như vậy. Là vì cậu đã đạt được sự tán thành của nguyên chủ rồi nên mới như vậy ư?

( Không con à, là do ma ma muốn nhìn bản mặt của con khi phát khiện ra mọi người đều nghĩ con là một bông cúc non cần dưa tẩm bổ. Cũng muốn nhìn cái mặt con lúc đi xem múa cột mà nhân vật chính là nam nên mới không cho con có kí ức từ đầu. Nguyên chủ nhà con người ta vừa xuyên đã có kí ức rồi ╮(╯▽╰)╭ )

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau