Chương 47
Sau khi Bách Du nhìn thấy hai người thì vội vàng chạy lại, Lưu Triệt đặt Trân Châu xuống đất để con bé chạy lại chỗ cậu mình. Lần này Trân Châu thực sự biết mình sai, liên tục xin lỗi và hứa lần sau sẽ không như vậy nữa. Bách Du nghe vậy lại càng đau lòng vì ban nãy đã nặng lời với con bé.
Trân Châu chơi cả ngày cũng mệt, buổi chiều về cơm nước, tắm rửa xong xuôi liền lên giường ngủ vù vù. Còn lại hai người là Lưu Triệt và Bách Du còn thức, Bách Du đắp chăn cho con bé xong mới ra ngoài. Lưu Triệt hỏi : " Con bé ngủ rồi à? "
Bách Du gật đầu, nói : " Cũng chơi hết cả ngày rồi, trẻ con mà vốn thể lực đâu có nhiều"
Hai người ngồi xuống ghế, ti vi chiếu gì cả hai cũng không rõ nữa, hai người đều không có ai có tâm trạng xem ti vi. Bách Du đang cảm thấy rất bất an, cậu đang cảm thấy mình không phải là một người cậu tốt. Chính cậu đã yêu cầu được nuôi dưỡng Trân Châu nhưng lại không thể hoàn thành tốt bổn phận của mình. Nếu không phải đang sống chung cùng với Lưu Triệt, mà Lưu Triệt là một người chu đáo thì không biết mình có thể làm nên việc gì.
Lưu Triệt cũng hiểu tâm trạng của Bách Du, nhìn cậu ngồi hơi cúi đầu, anh thở dài, sau đó vươn tay về phía cậu. Bách Du bỗng nhiên thấy đầu mình nặng nặng, không cần nghĩ cũng biết Lưu Triệt lại xoa đầu mình rồi. Từ lúc Lưu Triệt bị tai nạn xong đã rất hay xoa đầu cậu, đặc biệt là dạo gần đây xoa đến Bách Du thắc mắc đầu mình liệu có bị xoa đến hói không?
Biết anh muốn an ủi mình, Bách Du cười cười gỡ bàn tay của anh ra nói đùa : " Cậu thật là đầu tôi sắp bị cậu xoa đến hói rồi ha ha"
Khi Bách Du đối diện với Lưu Triệt cậu liền bắt gặp một cặp mắt rất chân tình, rất đẹp và rất nghiêm túc. Bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, Bách Du ngượng ngùng muốn xoay mặt qua chỗ khác. Nhưng mặt chưa kịp quay đi lại bị ép quay trở lại, Bách Du cố gỡ hai bàn tay trên má mình xuống : " Cậu sao vậy? "
Woa đừng nhìn chằm chằm tôi nữa, tôi cũng biết ngượng đó. Khi cậu đang rối ren thì giọng nói của Lưu Triệt vang lên : " Trân Châu nói cậu rất thích tôi, nói cậu muốn cùng tôi và con bé sống chung đến hết đời"
Bách Du nghe vậy mặt liền nổ bùm, đỏ lựng hết cả người, cái con bé Trân Châu này đã nói những gì vậy. Vội vàng muốn giải thích : " Cậu đừng nghe con bé nói linh tinh. Tôi.... "
" Tôi nghe xong rất vui, tôi cũng rất thích cậu. Muốn cùng cậu và Trân Châu chung sống như thế này mãi"
Bách Du đang nói nghe vậy liền im bặt, mình đang nghe cái gì đây? Có phải Lưu Triệt vừa bày tỏ với mình không? Mạch não của Bách Du có chút không theo kịp với tình huống hiện tại đang xảy ra. Lưu Triệt quan sát cậu, thấy Bách Du rất bối rối nhưng không có giấu hiệu bài xích anh, như vậy đã là rất tốt rồi.
Tiến thêm một bước, giữ lấy người đang gấp đến xoay quanh lại nhẹ nhàng hôn lên má cậu. Tuy chỉ là một nụ hôn lướt qua như cánh chuồn chuồn, cũng thành công làm cả hai người đỏ mặt. Bách Du thì đã đỏ tới không thể đỏ hơn được rồi, còn Lưu Triệt cũng đỏ hết cả cái gáy. Tuy rằng cái anh muốn hôn là đôi môi đỏ mọng kia, nhưng hiện tại chưa phải lúc để hôn lên đó.
Niết nhẹ lên khuôn mặt của Bách Du, Lưu Triệt nói : " Du, em có thể đừng xem anh là bạn mà hãy suy nghĩ đến anh như một đối tượng có thể hơn thế được không? "
Thấy Bách Du im lặng, Lưu Triệt có chút buồn, hôn lên tay cậu : " Xin lỗi đã làm em sợ, nhưng mong em hãy suy nghĩ về anh và vấn đề anh vừa nói"
Lưu Triệt nghĩ Bách Du im lặng là vì hiện tại cậu không thể chấp nhận anh và đang bị shocck. Tuy nhiên anh không hối hận về việc mình vừa làm, nếu Bách Du còn cứ xem anh là bạn bè, xem anh là nguyên chủ. Thì 10 năm hay 100 năm cũng thế, anh mãi mãi không nằm trong đối tượng được cậu để ý như một người đàn ông thực sự. Chỉ có cách này mới có thể khiến Bách Du nhận ra anh không chỉ là một người bạn. Xem ra hôm nay không thể thu hoạch gì thêm, tuy vậy Bách Du không có phản ứng ghét bỏ hay bài xích anh, vậy là vẫn có hi vọng.
Lưu Triệt đứng lên định nói cậu đi nghỉ thì vạt áo bị nắm lại, Bách Du khó khăn nắm áo anh hỏi : " Cậu...cậu nói thật sao? Cậu thích tôi thực sao? "
Lưu Triệt nắm tay cậu : " Anh không thể nào nói đùa về tình cảm của mình. Anh không biết là từ lúc nào, nhưng anh thực sự thích em"
Bách Du run run, cậu chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh này. Lưu Triệt thích mình sao? Vui quá,..hạnh phúc quá cậu cứ nghĩ... Thấy Bách Du có biểu hiện lạ, Lưu Triệt lo lắng không lẽ em ấy ghét mình rồi? Bỗng nhiên được ôm lấy, Lưu Triệt bối rối đỡ lấy Bách Du.
Bách Du ôm chặt Lưu Triệt nói : " Tôi cũng vậy, tôi cũng muốn sống cũng cậu và Trân Châu như vậy mãi. Tôi cũng thích cậu nữa, xin hãy nói với tôi chuyện này không phải là nó đùa đi"
Trân Châu chơi cả ngày cũng mệt, buổi chiều về cơm nước, tắm rửa xong xuôi liền lên giường ngủ vù vù. Còn lại hai người là Lưu Triệt và Bách Du còn thức, Bách Du đắp chăn cho con bé xong mới ra ngoài. Lưu Triệt hỏi : " Con bé ngủ rồi à? "
Bách Du gật đầu, nói : " Cũng chơi hết cả ngày rồi, trẻ con mà vốn thể lực đâu có nhiều"
Hai người ngồi xuống ghế, ti vi chiếu gì cả hai cũng không rõ nữa, hai người đều không có ai có tâm trạng xem ti vi. Bách Du đang cảm thấy rất bất an, cậu đang cảm thấy mình không phải là một người cậu tốt. Chính cậu đã yêu cầu được nuôi dưỡng Trân Châu nhưng lại không thể hoàn thành tốt bổn phận của mình. Nếu không phải đang sống chung cùng với Lưu Triệt, mà Lưu Triệt là một người chu đáo thì không biết mình có thể làm nên việc gì.
Lưu Triệt cũng hiểu tâm trạng của Bách Du, nhìn cậu ngồi hơi cúi đầu, anh thở dài, sau đó vươn tay về phía cậu. Bách Du bỗng nhiên thấy đầu mình nặng nặng, không cần nghĩ cũng biết Lưu Triệt lại xoa đầu mình rồi. Từ lúc Lưu Triệt bị tai nạn xong đã rất hay xoa đầu cậu, đặc biệt là dạo gần đây xoa đến Bách Du thắc mắc đầu mình liệu có bị xoa đến hói không?
Biết anh muốn an ủi mình, Bách Du cười cười gỡ bàn tay của anh ra nói đùa : " Cậu thật là đầu tôi sắp bị cậu xoa đến hói rồi ha ha"
Khi Bách Du đối diện với Lưu Triệt cậu liền bắt gặp một cặp mắt rất chân tình, rất đẹp và rất nghiêm túc. Bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, Bách Du ngượng ngùng muốn xoay mặt qua chỗ khác. Nhưng mặt chưa kịp quay đi lại bị ép quay trở lại, Bách Du cố gỡ hai bàn tay trên má mình xuống : " Cậu sao vậy? "
Woa đừng nhìn chằm chằm tôi nữa, tôi cũng biết ngượng đó. Khi cậu đang rối ren thì giọng nói của Lưu Triệt vang lên : " Trân Châu nói cậu rất thích tôi, nói cậu muốn cùng tôi và con bé sống chung đến hết đời"
Bách Du nghe vậy mặt liền nổ bùm, đỏ lựng hết cả người, cái con bé Trân Châu này đã nói những gì vậy. Vội vàng muốn giải thích : " Cậu đừng nghe con bé nói linh tinh. Tôi.... "
" Tôi nghe xong rất vui, tôi cũng rất thích cậu. Muốn cùng cậu và Trân Châu chung sống như thế này mãi"
Bách Du đang nói nghe vậy liền im bặt, mình đang nghe cái gì đây? Có phải Lưu Triệt vừa bày tỏ với mình không? Mạch não của Bách Du có chút không theo kịp với tình huống hiện tại đang xảy ra. Lưu Triệt quan sát cậu, thấy Bách Du rất bối rối nhưng không có giấu hiệu bài xích anh, như vậy đã là rất tốt rồi.
Tiến thêm một bước, giữ lấy người đang gấp đến xoay quanh lại nhẹ nhàng hôn lên má cậu. Tuy chỉ là một nụ hôn lướt qua như cánh chuồn chuồn, cũng thành công làm cả hai người đỏ mặt. Bách Du thì đã đỏ tới không thể đỏ hơn được rồi, còn Lưu Triệt cũng đỏ hết cả cái gáy. Tuy rằng cái anh muốn hôn là đôi môi đỏ mọng kia, nhưng hiện tại chưa phải lúc để hôn lên đó.
Niết nhẹ lên khuôn mặt của Bách Du, Lưu Triệt nói : " Du, em có thể đừng xem anh là bạn mà hãy suy nghĩ đến anh như một đối tượng có thể hơn thế được không? "
Thấy Bách Du im lặng, Lưu Triệt có chút buồn, hôn lên tay cậu : " Xin lỗi đã làm em sợ, nhưng mong em hãy suy nghĩ về anh và vấn đề anh vừa nói"
Lưu Triệt nghĩ Bách Du im lặng là vì hiện tại cậu không thể chấp nhận anh và đang bị shocck. Tuy nhiên anh không hối hận về việc mình vừa làm, nếu Bách Du còn cứ xem anh là bạn bè, xem anh là nguyên chủ. Thì 10 năm hay 100 năm cũng thế, anh mãi mãi không nằm trong đối tượng được cậu để ý như một người đàn ông thực sự. Chỉ có cách này mới có thể khiến Bách Du nhận ra anh không chỉ là một người bạn. Xem ra hôm nay không thể thu hoạch gì thêm, tuy vậy Bách Du không có phản ứng ghét bỏ hay bài xích anh, vậy là vẫn có hi vọng.
Lưu Triệt đứng lên định nói cậu đi nghỉ thì vạt áo bị nắm lại, Bách Du khó khăn nắm áo anh hỏi : " Cậu...cậu nói thật sao? Cậu thích tôi thực sao? "
Lưu Triệt nắm tay cậu : " Anh không thể nào nói đùa về tình cảm của mình. Anh không biết là từ lúc nào, nhưng anh thực sự thích em"
Bách Du run run, cậu chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh này. Lưu Triệt thích mình sao? Vui quá,..hạnh phúc quá cậu cứ nghĩ... Thấy Bách Du có biểu hiện lạ, Lưu Triệt lo lắng không lẽ em ấy ghét mình rồi? Bỗng nhiên được ôm lấy, Lưu Triệt bối rối đỡ lấy Bách Du.
Bách Du ôm chặt Lưu Triệt nói : " Tôi cũng vậy, tôi cũng muốn sống cũng cậu và Trân Châu như vậy mãi. Tôi cũng thích cậu nữa, xin hãy nói với tôi chuyện này không phải là nó đùa đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất