Chương 59
Vài tháng trôi qua, mọi chuyện êm ổn ách Nhân nhận được tiền lợi nhuận từ khách sạn hắn đầu tư. Thầm mừng vui trong lòng, quả nhiên là mình đã đầu tư đúng đắn tính toán là sẽ mau chóng lấy lại giấy tờ nhà. Phải mau chóng, nếu bố mẹ phát hiện ra chuyện cầm cố giấy tờ nhà thì kiểu gì cũng có chuyện.
Bách Nhân bên kia vui vẻ, cảm giác chính mình làm ra tiền rất sung xướng. Hắn nghĩ cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu, hắn có tiền đồ hơn đứa em thích đàn ông của mình nhiều. Nói đến chuyện này cũng phải trách cách dạy dỗ của bố mẹ Bách Nhân có vấn đề. Bọn họ làm cho đứa con nào của mình cũng nghĩ họ thương đứa kia hơn.
Bọn họ thương Bách Nhân vì hắn là con cả song lại không hài lòng vì hắn học hành không xuất sắc bằng Bách Du. Cảm thấy nửa đời sau của mình phải trông cậy vào con cả chăm lo, bọn họ cũng ép Bách Nhân không nhẹ khiến hắn ta luôn không thích Bách Du. Nên lúc lộ chuyện Bách Du là người đồng tính vui vẻ nhất chính là Bách Nhân, con của bố mẹ không tốt như bố mẹ nghĩ lúc đó bố mẹ sẽ thấy con tốt như thế nào.
Bất kể như thế nào thì giờ phút này Bách Nhân cũng đang rất là vui vẻ, cảm giác bản thân đạt thành tựu. Lưu Triệt thì luôn quan sát Bách Nhân, anh biết tình thế lúc này chỉ là yên ắng trước bão thôi. Tiền Bách Nhân nhận được chẳng qua là bọn lừa đảo kia rút ruột trong nồi đưa cho hắn mà thôi. Tiền đó chính là số ít trong số tiền lớn mà Bách Nhân đã giao cho bọn họ thôi, giờ này chắc đám người kia đã sắp xếp xong xuôi để chuẩn bị bỏ trốn.
Nói thật khi nhận được tin Bách Nhân cầm cố nhà ở Lưu Triệt rất ngạc nhiên. Căn nhà mà Bách Nhân cầm cố chẳng phải là một căn hộ đắt tiền gì lắm, có chút nhỏ lại cũng cũ rồi. Là một căn nhà hai tầng kiểu cũ, tuy vậy việc đất đai ở Hà Nội đắt đó như vậy nên căn hộ như vậy cũng được giá một chút. Đáng nói ở chỗ căn nhà này là do bố mẹ của Bách Nhân thời trẻ cố gắng làm lụng dành dụm chắt chiu mới có thể xây nên hồi xưa cũng là niềm tự hào của hai cụ.
Giáo viên thì cũng có nhiều loại, hai cụ hiển nhiên không phải là loại giáo viên giàu có. Căn nhà đó không chỉ là tâm huyết cả đời của hai cụ, mà còn là nơi chứa đựng nhiều kỉ niệm không ngờ Bách Nhân dám làm tới bước này. Hắn không nghĩ đến rủi ro có thể xảy ra khi bản thân đầu tư thất bại sao?
Trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối cả, nhất là trong chuyện kinh doanh buôn bán đụng đến tiền bạc này. 1 tỷ là số tiền đủ để một gia đình bình thường đủ ăn đủ mặc trong một khoảng thời gian đấy. Thậm chí bây giờ khác thời đại của anh, có ngân hàng gửi vào ngân hàng uy tín hàng tháng có tiền lãi thêm được một khoản nhỏ. Vậy mà Bách Nhân nướng hết không mảy may suy nghĩ đến hai từ "nhỡ đâu". Hắn không biết tính đường lùi cho mình, hay là nghĩ có chuyện lại nói bố mẹ đòi tiền Bách Du?
Chung quy là Bách Nhân vẫn cảm thấy anh là con cá béo có thể cạo ra vảy vàng chứ gì. Hừ, vảy vàng của tôi không phải là để cho người như anh cạo đâu. 1 tỷ là một số tiền không nhỏ, Bách Du không có cách lấy ra số tiền lớn như thế, lần trước mới có 400 triệu mà cậu suýt nữa là phải bán nhà bán xe, còn thêm vay nợ rồi.
Phải chặn trước hậu quả nghiêm trọng nhất, bố mẹ của Bách Du không thể lúc nào cũng như vậy với cậu ấy nữa. Bao nhiêu năm qua Bách Du trả họ đủ rồi, ngược lại là họ nợ cậu ấy. Lưu Triệt vờ như không có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày việc làm nhiều nhất là quanh quẩn bên Bách Du và Trân Châu. Bây giờ Bách Du đã luyện được tay nghề thanh thục mái tóc đen của Trân Châu được buộc theo nhiều kiểu khác nhau mỗi ngày. Con bé còn có nguyên một chiếc hộp để đựng kẹp tóc và dây buộc tóc vô cùng ra dáng một thiếu nữ nhỏ.
Bé thường coi hộp đựng đồ cài tóc là hộp trang điểm của riêng mình rồi tỏ vẻ mình là người lớn chọc hai người lớn cười ha ha. Cũng may con bé cũng không phải là đứa trẻ không biết suy nghĩ tỏ vẻ người lớn của bé chỉ làm bé giống một bà cụ non thôi. Lưu Triệt và Bách Du nhận nuôi bé khi bé không còn quá nhỏ, như vậy nên cũng bớt được nhiều khó khăn. Khiến hai người đàn ông tự nuôi một đứa trẻ cũng không phải là điều quá khó khăn.
Cuộc sống của ba người trôi qua rất hạnh phúc, mặc kệ người bên ngoài nghĩ thế nào thì bọn họ cũng là một gia đình êm ấm đáng ngưỡng mộ. Tháng thứ tư kể từ lúc đầu tư Bách Nhân tá hỏa phát hiện không thể liên hệ với người bạn rủ mình đầu tư. Hắn thất thần cúp điện thoại sau khi nhận được thông tin từ những người đầu tư khác là tên kia đã ôm tiền bỏ trốn, nơi bọn họ đầu tư hóa ra chỉ là một công ty ma.
Bách Nhân bên kia vui vẻ, cảm giác chính mình làm ra tiền rất sung xướng. Hắn nghĩ cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu, hắn có tiền đồ hơn đứa em thích đàn ông của mình nhiều. Nói đến chuyện này cũng phải trách cách dạy dỗ của bố mẹ Bách Nhân có vấn đề. Bọn họ làm cho đứa con nào của mình cũng nghĩ họ thương đứa kia hơn.
Bọn họ thương Bách Nhân vì hắn là con cả song lại không hài lòng vì hắn học hành không xuất sắc bằng Bách Du. Cảm thấy nửa đời sau của mình phải trông cậy vào con cả chăm lo, bọn họ cũng ép Bách Nhân không nhẹ khiến hắn ta luôn không thích Bách Du. Nên lúc lộ chuyện Bách Du là người đồng tính vui vẻ nhất chính là Bách Nhân, con của bố mẹ không tốt như bố mẹ nghĩ lúc đó bố mẹ sẽ thấy con tốt như thế nào.
Bất kể như thế nào thì giờ phút này Bách Nhân cũng đang rất là vui vẻ, cảm giác bản thân đạt thành tựu. Lưu Triệt thì luôn quan sát Bách Nhân, anh biết tình thế lúc này chỉ là yên ắng trước bão thôi. Tiền Bách Nhân nhận được chẳng qua là bọn lừa đảo kia rút ruột trong nồi đưa cho hắn mà thôi. Tiền đó chính là số ít trong số tiền lớn mà Bách Nhân đã giao cho bọn họ thôi, giờ này chắc đám người kia đã sắp xếp xong xuôi để chuẩn bị bỏ trốn.
Nói thật khi nhận được tin Bách Nhân cầm cố nhà ở Lưu Triệt rất ngạc nhiên. Căn nhà mà Bách Nhân cầm cố chẳng phải là một căn hộ đắt tiền gì lắm, có chút nhỏ lại cũng cũ rồi. Là một căn nhà hai tầng kiểu cũ, tuy vậy việc đất đai ở Hà Nội đắt đó như vậy nên căn hộ như vậy cũng được giá một chút. Đáng nói ở chỗ căn nhà này là do bố mẹ của Bách Nhân thời trẻ cố gắng làm lụng dành dụm chắt chiu mới có thể xây nên hồi xưa cũng là niềm tự hào của hai cụ.
Giáo viên thì cũng có nhiều loại, hai cụ hiển nhiên không phải là loại giáo viên giàu có. Căn nhà đó không chỉ là tâm huyết cả đời của hai cụ, mà còn là nơi chứa đựng nhiều kỉ niệm không ngờ Bách Nhân dám làm tới bước này. Hắn không nghĩ đến rủi ro có thể xảy ra khi bản thân đầu tư thất bại sao?
Trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối cả, nhất là trong chuyện kinh doanh buôn bán đụng đến tiền bạc này. 1 tỷ là số tiền đủ để một gia đình bình thường đủ ăn đủ mặc trong một khoảng thời gian đấy. Thậm chí bây giờ khác thời đại của anh, có ngân hàng gửi vào ngân hàng uy tín hàng tháng có tiền lãi thêm được một khoản nhỏ. Vậy mà Bách Nhân nướng hết không mảy may suy nghĩ đến hai từ "nhỡ đâu". Hắn không biết tính đường lùi cho mình, hay là nghĩ có chuyện lại nói bố mẹ đòi tiền Bách Du?
Chung quy là Bách Nhân vẫn cảm thấy anh là con cá béo có thể cạo ra vảy vàng chứ gì. Hừ, vảy vàng của tôi không phải là để cho người như anh cạo đâu. 1 tỷ là một số tiền không nhỏ, Bách Du không có cách lấy ra số tiền lớn như thế, lần trước mới có 400 triệu mà cậu suýt nữa là phải bán nhà bán xe, còn thêm vay nợ rồi.
Phải chặn trước hậu quả nghiêm trọng nhất, bố mẹ của Bách Du không thể lúc nào cũng như vậy với cậu ấy nữa. Bao nhiêu năm qua Bách Du trả họ đủ rồi, ngược lại là họ nợ cậu ấy. Lưu Triệt vờ như không có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày việc làm nhiều nhất là quanh quẩn bên Bách Du và Trân Châu. Bây giờ Bách Du đã luyện được tay nghề thanh thục mái tóc đen của Trân Châu được buộc theo nhiều kiểu khác nhau mỗi ngày. Con bé còn có nguyên một chiếc hộp để đựng kẹp tóc và dây buộc tóc vô cùng ra dáng một thiếu nữ nhỏ.
Bé thường coi hộp đựng đồ cài tóc là hộp trang điểm của riêng mình rồi tỏ vẻ mình là người lớn chọc hai người lớn cười ha ha. Cũng may con bé cũng không phải là đứa trẻ không biết suy nghĩ tỏ vẻ người lớn của bé chỉ làm bé giống một bà cụ non thôi. Lưu Triệt và Bách Du nhận nuôi bé khi bé không còn quá nhỏ, như vậy nên cũng bớt được nhiều khó khăn. Khiến hai người đàn ông tự nuôi một đứa trẻ cũng không phải là điều quá khó khăn.
Cuộc sống của ba người trôi qua rất hạnh phúc, mặc kệ người bên ngoài nghĩ thế nào thì bọn họ cũng là một gia đình êm ấm đáng ngưỡng mộ. Tháng thứ tư kể từ lúc đầu tư Bách Nhân tá hỏa phát hiện không thể liên hệ với người bạn rủ mình đầu tư. Hắn thất thần cúp điện thoại sau khi nhận được thông tin từ những người đầu tư khác là tên kia đã ôm tiền bỏ trốn, nơi bọn họ đầu tư hóa ra chỉ là một công ty ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất