Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư
Chương 124
[Lão bà bà đó đầu tiên là sợ hãi đến co rúm, đến khi miễn cưỡng nhận ra người, há hốc miệng, Ôn Tình nói: "Bà bà, a Ninh đâu? Tứ thúc bọn họ đâu? A Ninh đâu?!" Lão bà bà đó nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện ở phía sau nàng, không dám nói lời nào, chỉ về hướng bên kia thung lũng, Ôn Tình bất chấp mọi thứ, chạy như bay rời đi.
Hai bên sườn thung lũng rộng lớn gắn đầy các ngọn đuốc, ngọn lửa khẽ bập bùng trong màn mưa bụi, vẫn cháy hừng hực chiếu sáng mấy trăm con người đang vác nặng đi trên con đường núi. Nhóm tù binh này ai nấy đều sắc mặt tái nhợt, bước đi phập phù kéo lê. Bọn họ không được phép sử dụng linh lực và mượn sức bên ngoài, không phải chỉ vì Lan Lăng Kim thị đề phòng bọn họ, mà còn bởi vì phải có ý nghĩa trừng phạt trong đó. Hơn mười đốc công cầm dù đen, thúc ngựa chạy trong mưa hò hét. Ôn Tình chạy vọt trong cơn mưa, tầm mắt điên cuồng quét qua mỗi gương mặt xám xịt mỏi mệt, một đốc công chú ý đến nàng, nhấc tay quát to: "Ngươi từ đâu đến? Ai cho ngươi chạy loạn ở đây!"
Ôn Tình vội la lên: "Ta tìm người, ta tìm người đó!"
Tên đốc công kia giục ngựa chạy tới, rút bên hông ra một thứ, hươ hươ nói: "Ta cóc cần biết ngươi tìm người hay là người tìm ngươi, đi! Nếu không đi..." Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một thanh niên mặc hắc y đi theo phía sau nữ tử trẻ tuổi này tới đây, đầu lưỡi giống như bị thắt nút, giọng nói đột nhiên im bặt.
Thanh niên này có dung nhan tuấn tú sáng sủa, nhưng ánh mắt lại cực kỳ âm lãnh, nhìn chằm chằm đến nỗi gã không nhịn được rùng mình một cái. Rất nhanh, gã phát hiện thanh niên này không phải nhìn chằm chằm vào gã, mà là đang nhìn chăm chằm vào cây thiết lạc gã đang múa may trong tay.
Cây thiết lạc trong tay gã đốc công này, giống y chang loại mà đám gia nô của Kỳ Sơn Ôn thị trước đây hay dùng, chẳng qua hình hoa văn mặt trời trên đầu thiết lạc đã đổi thành hình hoa văn mẫu đơn. Nguỵ Vô Tiện chú ý thấy điểm này, tia sáng lạnh lẽo hiện ra trong mắt.]
Hành động bất chấp tất cả, điên cuồng tìm người của Ôn Tình khiến người ta chua xót, nhưng cây thiết lạc gã đốc công cầm trong tay đó càng làm cho lòng người thêm lạnh lẽo.
Mọi người: Đây là cây thiết lạc mà Nguỵ Vô Tiện từng lên tiếng chỉ trích? Những đốc công đó cầm trong tay cũng không chê phỏng tay sao?
Trong tay một cái... thiết lạc hình hoa văn mẫu đơn?! Kim Tử Hiên lại phải chịu một lần bạo kích mạnh mẽ nữa, y đột nhiên cảm thấy áo khoác Kim Tinh Tuyết Lãng trên người này chính là một sự chê cười!
Nguỵ Vô Tiện thấy thế, liền nói: "Lúc này nghĩ nhiều thế nào cũng vô dụng, đó gọi là chuyện đã qua thì không thể vãn hồi, nhưng chuyện tương lai vẫn kịp mà. Nói ví dụ cây thiết lạc này, Kim Tử Hiên, sau này, bất kể là hình hoa mẫu đơn hay hình mặt trời, ta thật sự một cái cũng không muốn nhìn thấy, hiểu rõ?"
Lam Khải Nhân khẽ gật đầu. Nghe thấy đạo đức ô uế đến mức này, nhưng phẫn uất cũng không thay đổi được gì, đợi tương lai vậy. Bây giờ trong tứ đại gia tộc của tu chân giới, chỉ có tông chủ của Lan Lăng Kim thị vẫn là người đời trước, bây giờ xem ra... để xem cách thức hành xử của Kim Tử Hiên thế nào, tu chân giới này, vẫn là phải dựa vào tuổi trẻ chống đỡ mới được. Hừ, họ Nguỵ này, vẫn có thời gian nói chuyện sao.
Nhiếp Hoài Tang nói: "Nguỵ huynh à, ngươi thật đúng là thống hận cái thứ này một cách khác thường nhỉ".
Nguỵ Vô Tiện tức giận nói: "Vô nghĩa, ai có thể thích được?"
Nhiếp Hoài Tang nghe vậy khựng lại, phát hiện lời của mình có hiểu nhầm. Ngoại trừ gia nô của Kỳ Sơn Ôn thị, đốc công của Lan Lăng Kim thị, có lẽ không ai không thống hận, nhưng Nguỵ huynh cũng đừng xuyên tạc chứ?
Nguỵ Vô Tiện cũng không biết Nhiếp Hoài Tang suy nghĩ gì, nói tiếp: "Ngươi tới chịu thiết lạc này thử xem, coi ngươi có thống hận hay không".
Nhiếp Hoài Tang nghĩ nhiều:... Miễn đê.
Kim Tử Hiên: "Hoa văn mẫu đơn thì thôi, nhưng hoa văn mặt trời gì đó, có quan hệ gì với ta đâu?"
Nguỵ Vô Tiện cũng trả lời: "Đây không phải là Liễm Phương Tôn có đam mê kỳ quái sưu tầm đồ cũ của Ôn thị sao, khó bảo đảm trên Kim Lân Đài không có thiết lạc hình mặt trời, chỉ có ngươi là người có thể làm nhiều nên gánh cái trách nghiệm này đi".
Kim Tử Hiên – người phải đội một số nồi: Sao ngươi không nói Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng có thứ này?
Kim Quang Dao: Không, ta không sưu tầm thiết lạc ^_^
[Không ít đốc công nhận ra mặt hắn... Lại không dám ngăn cản Ôn Tình, nàng vừa tìm vừa kêu "A Ninh! A Ninh!" tiếng kêu thảm thiết, nhưng không ai trả lời.... Mọi người nhìn lẫn nhau....
Ôn Tình nói: "Là đệ đệ của ta, do Kim Tử Huân mang đến! Y... y đại khái cao như vầy, nói năng hơi lắp bắp... ta biết y chắc chắn ở chỗ này!". Gã đốc công kia mang gương mặt tươi cười nói: "Cô nương đừng gấp, thật ra thường xuyên có người nhà khác đến chỗ chúng ta đòi lấy tu sĩ, thỉnh thoảng lúc điểm danh sẽ phát hiện có người bỏ trốn... Mọi người đều ở đây, nếu tìm trong thung lũng này không thấy, vậy thì chúng ta chẳng có cách nào". Bỗng nhiên, Nguỵ Vô Tiện nói: "Tất cả mọi người đều ở đây?" Mấy người kia gương mặt cứng đờ. Gã đốc công quay qua hắn, nói: "Đúng vậy".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Được rồi. Ta tạm thời coi như những người còn sống đều ở chỗ này. Vậy, những người khác thì sao?"
Thân hình Ôn Tình lảo đảo. "những người khác" trái ngược với "người còn sống", đương nhiên chỉ có "người chết".
.... Nguỵ Vô Tiện phảng phất như không nghe thấy, gỡ cây sáo bên hông xuống. Mấy tên tù binh ở bên cạnh hắn vốn đang chật vật đi tới trước bỗng nhiên la lên một tiếng, ném đồ nặng trên lưng xuống bỏ chạy trốn... Khắp nơi đều có tiếng người kêu thảng thốt: "Quỷ sáo Trần Tình!"
Nguỵ Vô Tiện đưa Trần Tình lên môi, những tiếng sáo bén nhọn thê lương đầu tiên giống như những mũi tên nhọn đồng loạt xuyên qua mây cắt ngang bầu trời đêm, ngang qua màn mưa, sau đó, dư âm quanh quẩn bên trong cả thung lung. Chỉ thổi một tiếng, Nguỵ Vô Tiện đã thu hồi Trần Tình lại, đứng khoanh tay, miệng cười lạnh lùng, để mặc mưa bụi thấm đẫm bộ hắc y và mái tóc đen của hắn.
Không lâu sau.... Trong tiếng mưa tí tách, mười mấy thân hình quần áo tả tơi nghiêng ngả lảo đảo đứng lên... Đứng ở đằng trước, chính là Ôn Ninh đang trợn mắt. Sắc mặt y trắng bệch như sáp, đồng tử tan rã, vết máu nơi khoé miệng đã khô thành màu nâu, cho dù ngực hoàn toàn không phập phồng, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra nửa bên xương sườn đã bị đánh gãy xẹp xuống. Bất kỳ ai nhìn thấy hình dạng như vậy, đều sẽ không cảm thấy người này còn sống, nhưng Ôn Tình vẫn chưa từ bỏ ý định, run rẩy bắt mạch y. Sau khi nắm chặt một hồi lâu, rốt cuộc oà khóc lên.... Gương mặt vốn ngọt ngào xinh đẹp khóc đến mức mặt mũi méo mó, trở nên rất xấu, rất khó coi. Nhưng, lúc một người thực sự đau lòng, thì tuyệt đối không có cách nào khóc cho đẹp. Trước thi thể đệ đệ độc nhất của nàng, mọi sự kiêu ngạo cố duy trì của nàng đều không còn một mảnh.]
Ôn Tình cũng là nổi danh từ thời niên thiếu, tâm cao khí ngạo, chỉ là có bao nhiêu kiêu ngạo, tất cả cũng đều đổ vỡ, suy sụp trước sự thật đệ đệ đã chết.
Đến khi thấy nước ướt đẫm mu bàn tay, Ôn Tình mới nhận ra mình đã sớm khóc ướt hết gương mặt, sau khi vội vàng chật vật lau sạch, nàng liền xoay người nhìn chằm chằm vào đệ đệ không rời.
Ôn Ninh giờ phút này sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, khoé miệng không còn vết máu, hoa văn kỳ dị trên cổ, miệng không có hơi thở. Y đã chết, nhưng lại dùng một cách sống khác để đến đây.
Chỉ cần còn sống là tốt. Ôn Tình thầm nghĩ, trời cao chứng giám, chỉ cần a Ninh còn có thể tiếp tục kêu một tiếng 'tỷ tỷ', là nàng đã thoả mãn, những chuyện khác đều không cần.
Tiết Dương nhịn không được nói: "Nếu là Ôn Ninh bây giờ, có ai dám khinh thường?" Đây chính là hung thi cấp bậc cao nhất dưới trướng Di Lăng Lão Tổ, lại không phải chán sống rồi.
Nhưng, điều gã tò mò là, Ôn Ninh hiện giờ, có thể sống được bao lâu? Hoặc là, có thể tỉnh táo được bao lâu?
Tiết Dương rất muốn hỏi, nhưng Nguỵ Vô Tiện chắc là sẽ không nói. Thôi, tương lai, đều sẽ có kết luận.
Nguỵ Vô Tiện tự hỏi mình, triệu hồi Ôn Ninh như vậy, thật sự là điều đúng đắn hay sao?
Chính xác, Ôn Ninh hiện giờ, thực lực cao cường, tuy rằng vẫn chưa bao giờ chứng kiến cao cường đến mức độ nào, nhưng thấy tiên môn bách gia, hoặc là nói Kim gia, thèm thuồng 'Quỷ tướng quân', là đủ biết rồi.
Chỉ là, ánh mắt người khác dùng để nhìn Ôn Ninh, cũng chỉ là đối xử với một đồ vật, một vũ khí, nhưng y rõ ràng là một con người mà! Đối với Ôn Ninh mà nói, rốt cuộc lại là phúc hay hoạ?
[Ôn Tình nhận đả kích quá lớn, rốt cuộc chịu đựng không nổi hôn mê bất tỉnh. Nguỵ Vô Tiện đứng phía sau nàng, không nói một tiếng đỡ được nàng, để nàng dựa vào lòng ngực mình: "Người này là ai giết".... Tên đốc công cầm đầu trông mong vào may mắn mạnh miệng nói: "Nguỵ công tử, lời này ngài đừng nói bậy, ở đây không ai dám giết người, hắn là bản thân làm việc không cẩn thận, lăn xuống vách núi ngã chết". Nguỵ Vô Tiện nói: "Không ai dám giết người lung tung? Thật sự?". Mấy tên đốc công đồng loạt thề thốt nói: "Thiên chân vạn xác!" "Tuyệt không giả dối!"
Nguỵ Vô Tiện hơi hơi mỉm cười, nói: "Ồ. Ta hiểu rồi.... Bởi vì bọn họ là Ôn cẩu, Ôn cẩu không phải người. Cho nên giết bọn họ cũng không tính là giết người, là ý như vậy, đúng không?" Gã đốc công cầm đầu kia.... đột nhiên bị hắn chọc thủng suy nghĩ, sắc mặt trắng nhợt... Đám đốc công cứng họng, rốt cuộc bắt đầu phát hiện chuyện lớn không xong, ẩn ẩn có ý rút lui. Nguỵ Vô Tiện giữ nụ cười không thay đổi, nói: "Các ngươi tốt nhất lập tức thành thật nói ra, là ai giết, tự mình đứng ra. Bằng không, ta đành phải thà rằng giết nhầm, còn hơn bỏ sót. Tất cả đều giết sạch, như thế chắc hẳn là sẽ không có con cá nào lọt lưới". Da đầu mọi người tê dại, lưng ớn lạnh. Gã đốc công cầm đầu ngập ngừng nói: "Vân Mộng Giang thị và Lan Lăng Kim thị trước mắt đang có quan hệ tốt, ngài cũng không thể...". Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện nhìn gã một cái kinh ngạc nói: "Ngươi rất có dũng khí. Đây là uy hiếp ta?"
Gã đốc công cầm đầu vội nói: "Không dám không dám". Nguỵ Vô Tiện nói: "Chúc mừng các ngươi đã thành công làm hao hết sạch mọi kiên nhẫn của ta. Nếu các ngươi không chịu nói, vậy thì để cho y trả lời vậy". Phảng phất như chờ đợi câu này của hắn đã lâu, Ôn Ninh... mặt vô biểu tình nâng hai gã đốc công thấp bé lên cao... Mưa rơi càng lúc càng lớn, nước mưa không ngừng chảy xuống trên gương mặt của Nguỵ Vô Tiện. Hắn đột nhiên xoay người, đặt tay trên đầu vai Ôn Ninh, quát: "Ôn Quỳnh Lâm!". Giống như đáp lại, Ôn Ninh phát ra một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc....
Nguỵ Vô Tiện nói rõ từng câu từng chữ: "Ai biến các ngươi thành ra như vậy, các ngươi hãy làm cho bọn chúng có kết cục y như thế. Ta cho các ngươi quyền này, thanh toán sạch sẽ đi!". Nghe vậy, Ôn Ninh lập tức nâng hai tên đốc công mà y đang túm trong tay lên đập vào nhau, hai cái đầu tức thì giống như quả dưa hấu bị nứt vỡ, "bộp" một tiếng thật lớn, trắng trắng đỏ đỏ bắn tung toé như thiên nữ rải hoa.]
Nhiếp Hoài Tang trợn mắt há mồm, cảnh tượng quá máu me, thật là... hả dạ lòng người mà!
Những tên đốc công đó thật là chết không đáng tiếc, nhưng càng khiến người ta chấn động tâm can hơn, vẫn là câu nói 'Ta cho các ngươi quyền này, thanh toán sạch sẽ đi' của Nguỵ huynh, thật sự là, có cảm giác chấn động như địa ngục xuất hiện, Diêm Vương đích thân tới phán xử. Không, hoặc là, đối với hung thi lệ quỷ dưới tay hắn mà nói, người này chính là Diêm Vương có thể khống chế hết tất cả.
Ma đạo tổ sư, danh bất hư truyền.
"Giết rất hay!"
Nhiếp Hoài Tang với trái tim nhỏ bé đập thình thịch bị tiếng kêu hồi hồn, mới kinh ngạc phát hiện lời này lại là được nói ra từ miệng của đại ca hắn.
Nhưng mà đại ca, ngươi thật sự không cảm thấy lời nói này chính là đang tát vào mặt ngươi hay sao? Còn là một cái tát không phải nhỏ đâu nha!
Nhiếp Minh Quyết trừng mắt một cái, đều là những kẻ chết cũng chưa hết tội, chẳng lẽ ngươi còn có ý kiến khác?
Nhiếp Hoài Tang lắc đầu, không có không có, dù sao tự vả miệng cũng không phải ta....
Lam Hi Thần nói: "Những đốc công này có kết cục như thế, xác thật là khiến người ta vỗ tay tỏ ý vui mừng, chỉ là, cũng đưa ra nhược điểm cho người ta nắm".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ôn Ninh lúc còn sống oán khí quá mức sâu nặng, để y tự tay báo thù, mới có thể hoá giải một ít. Nhược điểm thì nhược điểm, có thể gây khó dễ được ta sao? Hơn nữa, để bọn họ báo thù trong lúc tự vệ, còn tránh được Vân Mộng Giang thị ra, như vậy vừa vặn".
Giang Trừng nghẹn một hơi ở trong họng, sắc mặt bắt đầu biến thành màu đen, quả nhiên, tên gia hoả này đều đã lên kế hoạch sẵn...
Hai bên sườn thung lũng rộng lớn gắn đầy các ngọn đuốc, ngọn lửa khẽ bập bùng trong màn mưa bụi, vẫn cháy hừng hực chiếu sáng mấy trăm con người đang vác nặng đi trên con đường núi. Nhóm tù binh này ai nấy đều sắc mặt tái nhợt, bước đi phập phù kéo lê. Bọn họ không được phép sử dụng linh lực và mượn sức bên ngoài, không phải chỉ vì Lan Lăng Kim thị đề phòng bọn họ, mà còn bởi vì phải có ý nghĩa trừng phạt trong đó. Hơn mười đốc công cầm dù đen, thúc ngựa chạy trong mưa hò hét. Ôn Tình chạy vọt trong cơn mưa, tầm mắt điên cuồng quét qua mỗi gương mặt xám xịt mỏi mệt, một đốc công chú ý đến nàng, nhấc tay quát to: "Ngươi từ đâu đến? Ai cho ngươi chạy loạn ở đây!"
Ôn Tình vội la lên: "Ta tìm người, ta tìm người đó!"
Tên đốc công kia giục ngựa chạy tới, rút bên hông ra một thứ, hươ hươ nói: "Ta cóc cần biết ngươi tìm người hay là người tìm ngươi, đi! Nếu không đi..." Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một thanh niên mặc hắc y đi theo phía sau nữ tử trẻ tuổi này tới đây, đầu lưỡi giống như bị thắt nút, giọng nói đột nhiên im bặt.
Thanh niên này có dung nhan tuấn tú sáng sủa, nhưng ánh mắt lại cực kỳ âm lãnh, nhìn chằm chằm đến nỗi gã không nhịn được rùng mình một cái. Rất nhanh, gã phát hiện thanh niên này không phải nhìn chằm chằm vào gã, mà là đang nhìn chăm chằm vào cây thiết lạc gã đang múa may trong tay.
Cây thiết lạc trong tay gã đốc công này, giống y chang loại mà đám gia nô của Kỳ Sơn Ôn thị trước đây hay dùng, chẳng qua hình hoa văn mặt trời trên đầu thiết lạc đã đổi thành hình hoa văn mẫu đơn. Nguỵ Vô Tiện chú ý thấy điểm này, tia sáng lạnh lẽo hiện ra trong mắt.]
Hành động bất chấp tất cả, điên cuồng tìm người của Ôn Tình khiến người ta chua xót, nhưng cây thiết lạc gã đốc công cầm trong tay đó càng làm cho lòng người thêm lạnh lẽo.
Mọi người: Đây là cây thiết lạc mà Nguỵ Vô Tiện từng lên tiếng chỉ trích? Những đốc công đó cầm trong tay cũng không chê phỏng tay sao?
Trong tay một cái... thiết lạc hình hoa văn mẫu đơn?! Kim Tử Hiên lại phải chịu một lần bạo kích mạnh mẽ nữa, y đột nhiên cảm thấy áo khoác Kim Tinh Tuyết Lãng trên người này chính là một sự chê cười!
Nguỵ Vô Tiện thấy thế, liền nói: "Lúc này nghĩ nhiều thế nào cũng vô dụng, đó gọi là chuyện đã qua thì không thể vãn hồi, nhưng chuyện tương lai vẫn kịp mà. Nói ví dụ cây thiết lạc này, Kim Tử Hiên, sau này, bất kể là hình hoa mẫu đơn hay hình mặt trời, ta thật sự một cái cũng không muốn nhìn thấy, hiểu rõ?"
Lam Khải Nhân khẽ gật đầu. Nghe thấy đạo đức ô uế đến mức này, nhưng phẫn uất cũng không thay đổi được gì, đợi tương lai vậy. Bây giờ trong tứ đại gia tộc của tu chân giới, chỉ có tông chủ của Lan Lăng Kim thị vẫn là người đời trước, bây giờ xem ra... để xem cách thức hành xử của Kim Tử Hiên thế nào, tu chân giới này, vẫn là phải dựa vào tuổi trẻ chống đỡ mới được. Hừ, họ Nguỵ này, vẫn có thời gian nói chuyện sao.
Nhiếp Hoài Tang nói: "Nguỵ huynh à, ngươi thật đúng là thống hận cái thứ này một cách khác thường nhỉ".
Nguỵ Vô Tiện tức giận nói: "Vô nghĩa, ai có thể thích được?"
Nhiếp Hoài Tang nghe vậy khựng lại, phát hiện lời của mình có hiểu nhầm. Ngoại trừ gia nô của Kỳ Sơn Ôn thị, đốc công của Lan Lăng Kim thị, có lẽ không ai không thống hận, nhưng Nguỵ huynh cũng đừng xuyên tạc chứ?
Nguỵ Vô Tiện cũng không biết Nhiếp Hoài Tang suy nghĩ gì, nói tiếp: "Ngươi tới chịu thiết lạc này thử xem, coi ngươi có thống hận hay không".
Nhiếp Hoài Tang nghĩ nhiều:... Miễn đê.
Kim Tử Hiên: "Hoa văn mẫu đơn thì thôi, nhưng hoa văn mặt trời gì đó, có quan hệ gì với ta đâu?"
Nguỵ Vô Tiện cũng trả lời: "Đây không phải là Liễm Phương Tôn có đam mê kỳ quái sưu tầm đồ cũ của Ôn thị sao, khó bảo đảm trên Kim Lân Đài không có thiết lạc hình mặt trời, chỉ có ngươi là người có thể làm nhiều nên gánh cái trách nghiệm này đi".
Kim Tử Hiên – người phải đội một số nồi: Sao ngươi không nói Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng có thứ này?
Kim Quang Dao: Không, ta không sưu tầm thiết lạc ^_^
[Không ít đốc công nhận ra mặt hắn... Lại không dám ngăn cản Ôn Tình, nàng vừa tìm vừa kêu "A Ninh! A Ninh!" tiếng kêu thảm thiết, nhưng không ai trả lời.... Mọi người nhìn lẫn nhau....
Ôn Tình nói: "Là đệ đệ của ta, do Kim Tử Huân mang đến! Y... y đại khái cao như vầy, nói năng hơi lắp bắp... ta biết y chắc chắn ở chỗ này!". Gã đốc công kia mang gương mặt tươi cười nói: "Cô nương đừng gấp, thật ra thường xuyên có người nhà khác đến chỗ chúng ta đòi lấy tu sĩ, thỉnh thoảng lúc điểm danh sẽ phát hiện có người bỏ trốn... Mọi người đều ở đây, nếu tìm trong thung lũng này không thấy, vậy thì chúng ta chẳng có cách nào". Bỗng nhiên, Nguỵ Vô Tiện nói: "Tất cả mọi người đều ở đây?" Mấy người kia gương mặt cứng đờ. Gã đốc công quay qua hắn, nói: "Đúng vậy".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Được rồi. Ta tạm thời coi như những người còn sống đều ở chỗ này. Vậy, những người khác thì sao?"
Thân hình Ôn Tình lảo đảo. "những người khác" trái ngược với "người còn sống", đương nhiên chỉ có "người chết".
.... Nguỵ Vô Tiện phảng phất như không nghe thấy, gỡ cây sáo bên hông xuống. Mấy tên tù binh ở bên cạnh hắn vốn đang chật vật đi tới trước bỗng nhiên la lên một tiếng, ném đồ nặng trên lưng xuống bỏ chạy trốn... Khắp nơi đều có tiếng người kêu thảng thốt: "Quỷ sáo Trần Tình!"
Nguỵ Vô Tiện đưa Trần Tình lên môi, những tiếng sáo bén nhọn thê lương đầu tiên giống như những mũi tên nhọn đồng loạt xuyên qua mây cắt ngang bầu trời đêm, ngang qua màn mưa, sau đó, dư âm quanh quẩn bên trong cả thung lung. Chỉ thổi một tiếng, Nguỵ Vô Tiện đã thu hồi Trần Tình lại, đứng khoanh tay, miệng cười lạnh lùng, để mặc mưa bụi thấm đẫm bộ hắc y và mái tóc đen của hắn.
Không lâu sau.... Trong tiếng mưa tí tách, mười mấy thân hình quần áo tả tơi nghiêng ngả lảo đảo đứng lên... Đứng ở đằng trước, chính là Ôn Ninh đang trợn mắt. Sắc mặt y trắng bệch như sáp, đồng tử tan rã, vết máu nơi khoé miệng đã khô thành màu nâu, cho dù ngực hoàn toàn không phập phồng, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra nửa bên xương sườn đã bị đánh gãy xẹp xuống. Bất kỳ ai nhìn thấy hình dạng như vậy, đều sẽ không cảm thấy người này còn sống, nhưng Ôn Tình vẫn chưa từ bỏ ý định, run rẩy bắt mạch y. Sau khi nắm chặt một hồi lâu, rốt cuộc oà khóc lên.... Gương mặt vốn ngọt ngào xinh đẹp khóc đến mức mặt mũi méo mó, trở nên rất xấu, rất khó coi. Nhưng, lúc một người thực sự đau lòng, thì tuyệt đối không có cách nào khóc cho đẹp. Trước thi thể đệ đệ độc nhất của nàng, mọi sự kiêu ngạo cố duy trì của nàng đều không còn một mảnh.]
Ôn Tình cũng là nổi danh từ thời niên thiếu, tâm cao khí ngạo, chỉ là có bao nhiêu kiêu ngạo, tất cả cũng đều đổ vỡ, suy sụp trước sự thật đệ đệ đã chết.
Đến khi thấy nước ướt đẫm mu bàn tay, Ôn Tình mới nhận ra mình đã sớm khóc ướt hết gương mặt, sau khi vội vàng chật vật lau sạch, nàng liền xoay người nhìn chằm chằm vào đệ đệ không rời.
Ôn Ninh giờ phút này sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, khoé miệng không còn vết máu, hoa văn kỳ dị trên cổ, miệng không có hơi thở. Y đã chết, nhưng lại dùng một cách sống khác để đến đây.
Chỉ cần còn sống là tốt. Ôn Tình thầm nghĩ, trời cao chứng giám, chỉ cần a Ninh còn có thể tiếp tục kêu một tiếng 'tỷ tỷ', là nàng đã thoả mãn, những chuyện khác đều không cần.
Tiết Dương nhịn không được nói: "Nếu là Ôn Ninh bây giờ, có ai dám khinh thường?" Đây chính là hung thi cấp bậc cao nhất dưới trướng Di Lăng Lão Tổ, lại không phải chán sống rồi.
Nhưng, điều gã tò mò là, Ôn Ninh hiện giờ, có thể sống được bao lâu? Hoặc là, có thể tỉnh táo được bao lâu?
Tiết Dương rất muốn hỏi, nhưng Nguỵ Vô Tiện chắc là sẽ không nói. Thôi, tương lai, đều sẽ có kết luận.
Nguỵ Vô Tiện tự hỏi mình, triệu hồi Ôn Ninh như vậy, thật sự là điều đúng đắn hay sao?
Chính xác, Ôn Ninh hiện giờ, thực lực cao cường, tuy rằng vẫn chưa bao giờ chứng kiến cao cường đến mức độ nào, nhưng thấy tiên môn bách gia, hoặc là nói Kim gia, thèm thuồng 'Quỷ tướng quân', là đủ biết rồi.
Chỉ là, ánh mắt người khác dùng để nhìn Ôn Ninh, cũng chỉ là đối xử với một đồ vật, một vũ khí, nhưng y rõ ràng là một con người mà! Đối với Ôn Ninh mà nói, rốt cuộc lại là phúc hay hoạ?
[Ôn Tình nhận đả kích quá lớn, rốt cuộc chịu đựng không nổi hôn mê bất tỉnh. Nguỵ Vô Tiện đứng phía sau nàng, không nói một tiếng đỡ được nàng, để nàng dựa vào lòng ngực mình: "Người này là ai giết".... Tên đốc công cầm đầu trông mong vào may mắn mạnh miệng nói: "Nguỵ công tử, lời này ngài đừng nói bậy, ở đây không ai dám giết người, hắn là bản thân làm việc không cẩn thận, lăn xuống vách núi ngã chết". Nguỵ Vô Tiện nói: "Không ai dám giết người lung tung? Thật sự?". Mấy tên đốc công đồng loạt thề thốt nói: "Thiên chân vạn xác!" "Tuyệt không giả dối!"
Nguỵ Vô Tiện hơi hơi mỉm cười, nói: "Ồ. Ta hiểu rồi.... Bởi vì bọn họ là Ôn cẩu, Ôn cẩu không phải người. Cho nên giết bọn họ cũng không tính là giết người, là ý như vậy, đúng không?" Gã đốc công cầm đầu kia.... đột nhiên bị hắn chọc thủng suy nghĩ, sắc mặt trắng nhợt... Đám đốc công cứng họng, rốt cuộc bắt đầu phát hiện chuyện lớn không xong, ẩn ẩn có ý rút lui. Nguỵ Vô Tiện giữ nụ cười không thay đổi, nói: "Các ngươi tốt nhất lập tức thành thật nói ra, là ai giết, tự mình đứng ra. Bằng không, ta đành phải thà rằng giết nhầm, còn hơn bỏ sót. Tất cả đều giết sạch, như thế chắc hẳn là sẽ không có con cá nào lọt lưới". Da đầu mọi người tê dại, lưng ớn lạnh. Gã đốc công cầm đầu ngập ngừng nói: "Vân Mộng Giang thị và Lan Lăng Kim thị trước mắt đang có quan hệ tốt, ngài cũng không thể...". Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện nhìn gã một cái kinh ngạc nói: "Ngươi rất có dũng khí. Đây là uy hiếp ta?"
Gã đốc công cầm đầu vội nói: "Không dám không dám". Nguỵ Vô Tiện nói: "Chúc mừng các ngươi đã thành công làm hao hết sạch mọi kiên nhẫn của ta. Nếu các ngươi không chịu nói, vậy thì để cho y trả lời vậy". Phảng phất như chờ đợi câu này của hắn đã lâu, Ôn Ninh... mặt vô biểu tình nâng hai gã đốc công thấp bé lên cao... Mưa rơi càng lúc càng lớn, nước mưa không ngừng chảy xuống trên gương mặt của Nguỵ Vô Tiện. Hắn đột nhiên xoay người, đặt tay trên đầu vai Ôn Ninh, quát: "Ôn Quỳnh Lâm!". Giống như đáp lại, Ôn Ninh phát ra một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc....
Nguỵ Vô Tiện nói rõ từng câu từng chữ: "Ai biến các ngươi thành ra như vậy, các ngươi hãy làm cho bọn chúng có kết cục y như thế. Ta cho các ngươi quyền này, thanh toán sạch sẽ đi!". Nghe vậy, Ôn Ninh lập tức nâng hai tên đốc công mà y đang túm trong tay lên đập vào nhau, hai cái đầu tức thì giống như quả dưa hấu bị nứt vỡ, "bộp" một tiếng thật lớn, trắng trắng đỏ đỏ bắn tung toé như thiên nữ rải hoa.]
Nhiếp Hoài Tang trợn mắt há mồm, cảnh tượng quá máu me, thật là... hả dạ lòng người mà!
Những tên đốc công đó thật là chết không đáng tiếc, nhưng càng khiến người ta chấn động tâm can hơn, vẫn là câu nói 'Ta cho các ngươi quyền này, thanh toán sạch sẽ đi' của Nguỵ huynh, thật sự là, có cảm giác chấn động như địa ngục xuất hiện, Diêm Vương đích thân tới phán xử. Không, hoặc là, đối với hung thi lệ quỷ dưới tay hắn mà nói, người này chính là Diêm Vương có thể khống chế hết tất cả.
Ma đạo tổ sư, danh bất hư truyền.
"Giết rất hay!"
Nhiếp Hoài Tang với trái tim nhỏ bé đập thình thịch bị tiếng kêu hồi hồn, mới kinh ngạc phát hiện lời này lại là được nói ra từ miệng của đại ca hắn.
Nhưng mà đại ca, ngươi thật sự không cảm thấy lời nói này chính là đang tát vào mặt ngươi hay sao? Còn là một cái tát không phải nhỏ đâu nha!
Nhiếp Minh Quyết trừng mắt một cái, đều là những kẻ chết cũng chưa hết tội, chẳng lẽ ngươi còn có ý kiến khác?
Nhiếp Hoài Tang lắc đầu, không có không có, dù sao tự vả miệng cũng không phải ta....
Lam Hi Thần nói: "Những đốc công này có kết cục như thế, xác thật là khiến người ta vỗ tay tỏ ý vui mừng, chỉ là, cũng đưa ra nhược điểm cho người ta nắm".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ôn Ninh lúc còn sống oán khí quá mức sâu nặng, để y tự tay báo thù, mới có thể hoá giải một ít. Nhược điểm thì nhược điểm, có thể gây khó dễ được ta sao? Hơn nữa, để bọn họ báo thù trong lúc tự vệ, còn tránh được Vân Mộng Giang thị ra, như vậy vừa vặn".
Giang Trừng nghẹn một hơi ở trong họng, sắc mặt bắt đầu biến thành màu đen, quả nhiên, tên gia hoả này đều đã lên kế hoạch sẵn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất