Chương 115: Không cần giấu
Dương Na: “Sau khi sinh con ra, tiểu thư cho dì một số tiền lớn để đi tìm thiếu gia. Thân thiếu gia thấy con liền sợ hãi, Doãn tiên sinh cũng rất sợ, ông ấy không biết Thân thiếu gia giấu mình có con riêng. Bọn họ cãi nhau trước mặt dì, Doãn tiên sinh bỏ đi, Thân thiếu gia cũng rất thống khổ mà đuổi dì đi, dì không biết làm sao nên ra ngoài mướn chỗ ở. Qua một thời gian, bọn họ lại hòa hợp, cùng nhau tới tìm dì, nói nếu Hà Dục Phù không cần đứa nhỏ này nữa, vậy thì bọn họ sẽ nuôi. Vì thế dì mang con về sống chung với bọn họ. Kỳ thật ngay từ đầu dì cũng không hiểu bọn họ, luôn bênh vực tiểu thư, tiền công của dì phần lớn là do tiểu thư cho, căn biệt thự ở Cảng Thành mà con từng hỏi là do tiểu thư mua cho con và Thân thiếu gia. Lúc ấy dì không hiểu tại sao hai người đàn ông lại ở bên nhau…… Sau đó ở chung với hai người thì dì mới biết được, hai người bọn họ là yêu nhau thật lòng……”
Doãn Sướng không hiểu, Thân Dương sao có thể kết giao với ba lại còn có thêm ba bốn nhân tình, thật lòng yêu nhau ở đâu? Nếu đó là yêu nhau thật lòng, thì cái gọi là tình yêu đó quá mức rẻ mạt rồi còn gì.
Hắn chỉ nhìn thấy Doãn Đông thâm tình với người thương, lại không thấy được sự chân thành của Thân Dương với Doãn Đông.
Nếu hắn là Doãn Đông, người mình yêu mà dám lả lơi ong bướm ở bên ngoài, thì dù hắn có chết cũng không muốn ở bên cạnh đối phương nữa.
Dương Na nói: “Thân thiếu gia chưa từng thích tiểu thư, ông ta ở bên tiểu thư chỉ vì tiền. Khi ông ta còn trẻ không có việc làm ổn định, lại nghèo, ông ta quan niệm rằng thân thể cũng là một bộ phận tư bản, nếu có thể đổi lấy tiền giúp cho cuộc sống tốt hơn, thì ông ta nguyện ý đánh đổi. Trước khi con được sinh ra, Doãn tiên sinh đã cãi nhau với ông ta rất nhiều lần về chuyện đó, nhưng ông ta luôn bỏ ngoài tai, cho đến khi có con, ông ta mới hoàn toàn bỏ hết những tật xấu đó.”
Doãn Sướng: “Nhưng bọn họ cũng đâu có hoan nghênh con.”
“Tiểu Sướng à, đừng nghĩ như vậy,” Dương Na dùng sức bắt lấy tay Doãn Sướng, an ủi hắn, “Trừ bỏ gúc mắc lúc đầu thì hai cha rất thương con, đặc biệt là Doãn tiên sinh.”
“…… Ba ba?” Doãn Sướng cho rằng Doãn Đông sẽ trốn hắn còn không kịp đó chứ.
Dương Na: “Tuy con không phải là con ruột của người, nhưng ba con rất thích trẻ con, huống chi khi con còn nhỏ rất đáng yêu, ai thấy mà không thích? Theo dì thấy Thân thiếu gia lại có chút sợ con.”
Doãn Sướng: “Sợ con?”
Dương Na: “Dì đoán có thể là sợ biểu hiện quá thích con, sẽ khiến cho ba ba con không vui. Cũng do con là con của ông ấy với người ta, cho nên ông ấy vẫn luôn bó tay bó chân, chỉ dám lặng lẽ nhìn con, bồng con lúc ba con không ở đó.”
Doãn Sướng: “Đó là bởi vì ông ta chột dạ.”
Dương Na thở dài: “Tha thứ cho ông ấy đi, người đã lấy mệnh chuộc tội rồi.”
Doãn Sướng ngẩn ra: “Ý dì là sao?”
Dương Na: “Dì theo bọn họ được hai năm, thấy Doãn tiên sinh rất nghiêm khắc với Thân thiếu gia, bọn họ thường xuyên cãi nhau. Hơn nữa, Thân thiếu gia vẫn luôn cảm thấy có lỗi với ba con, cũng cảm thấy sự xuất hiện của con là một sai lầm……”
Doãn Sướng nhớ tới bình thuốc nhỏ mà mình phát hiện được ở căn biệt thự, há miệng thở dốc: “Có phải ông ấy bị trầm cảm không ạ?”
Dương Na: “Làm sao con biết? Đúng vậy, ông ta bị bệnh trầm cảm. Lúc đầu, bọn dì không phát hiện ra, cho đến khi ông ta có khuynh hướng tự sát thì đã là thời kì cuối. Kỳ thật khi đó Doãn tiên sinh đã tha thứ cho ông ấy, nhưng người vẫn không tha thứ cho bản thân mình…… Có một lần Doãn Đông ra ngoài mua sắm, dì mang con đi bệnh viện tiêm vaccin, người ở nhà khóa trái cửa, nuốt một lọ thuốc ngủ, rồi cứ thế mà qua đời. Cả đời Doãn Đông vẫn luôn hận bản thân quá hà khắc với Thân thiếu gia. Mẹ ruột của Thân thiếu gia là vũ nữ người Bồ Đào Nha, ông ấy cũng là con rơi, một người trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy tất nhiên sẽ bất đồng quan điểm với Doãn Đông. Ông ta cũng nỗ lực thay đổi bản thân, nhưng cuối cùng lại không thể tha thứ cho hành vi của mình, cho nên mới kết liễu cuộc sống của mình……”
Mặt Doãn Sướng trắng bệch, ngồi trên giường lung lay như sắp đổ.
Dương Na: “Sau khi Thân thiếu gia qua đời, ba con nhốt mình ở trong phòng suốt một tháng, rồi sau đó con phát sốt, một mình dì không lo được nhiều việc, chờ tới khi con sốt sắp ngất bọn dì mới đem con vào bệnh viện. Vừa đến bệnh viện, bác sĩ liền mắng ba con chờ thêm chút nữa thì cái mạng nhỏ này đi thăm ông bà rồi. Ba ôm con khóc lớn một hồi. Sau khi trở về từ bệnh viện, ba con hỏi dì có thể để lại con cho mình nuôi không.”
Doãn Sướng: “Ba ba chủ động hỏi?”
Dương Na gật đầu: “Thì ra ông ấy tưởng dì sẽ mang con đi sau khi Thân Dương qua đời. Dì hỏi ông ấy vì sao muốn nuôi con, dù sao con cũng không phải là con ruột của mình. Ông ấy nói con của người mình thương cũng là con của mình. Dì lại hỏi lỡ như sau này ông có người phụ nữ khác, hay là có gia đình mới thì đứa bé này sẽ ra sao. Vậy mà ông ấy nói đời này sẽ không yêu thương ai cũng như không đi thêm bước nữa……”
Nghe đến đó, hai mắt Doãn Sướng đẫm lệ mơ hồ.
(Tui cũng thế!!)
Cả đời không kết hôn, không yêu những người khác……
Doãn Đông thật sự đã làm được.
Dương Na tiếp tục nói: “Dì bị Doãn tiên sinh thu phục nên mới quyết định ở lại, tiểu thư thì không thể nhận con, nếu Doãn tiên sinh cũng không cần con thì con chẳng những không có mẹ, mà cũng chẳng có cha. Trước khi về với Doãn tiên sinh, dì đã từng phục vụ tiểu thư sáu năm, dì biết tính nết của bà ấy, không phải dì nói xấu gì bà, mà bà sẽ không đối xử tốt với con bằng ba ba con đâu, tuy rằng dì được ủy thác chăm sóc con, nhưng dì đi theo Doãn tiên sinh gần hai mươi năm, chiếu cố con 26 năm, từ lâu dì đã xem hai người là thân nhân của mình. Với con mà nói Hà Dục Phù chỉ là một người xa lạ mà thôi. Sau khi Thân tiên sinh qua đời, dì có đi tìm tiểu thư, khi đó tiểu thư đã có tân hoan, thái độ không nóng không lạnh với dì. Nói thật ra thì tiểu thư cũng dựa vào tiền đàn ông để sống, không phải kế lâu dài, cho nên dì càng nguyện ý đi theo Doãn tiên sinh. Doãn tiên sinh chỉ cầu tiểu thư làm một chuyện, chính là tìm quan hệ để ông ấy nhận nuôi con, đổi tên cho con bằng cách ghép tên mình và Thân Dương, còn họ theo ông ấy. Sau đó ông ấy tiến vào giới nghệ sĩ để kiếm tiền, trả lại hết số tiền tiểu thư đã chu cấp cho dì, còn yên lặng mua lại căn biệt thự đó, như vậy mới xem như hoàn toàn chặt đứt liên hệ với tiểu thư.”
Doãn Sướng nức nở nói: “Nhưng ông ấy nhận nuôi con mà vẫn không ở bên con, hay vẫn luôn để ý con là con riêng của Thân Dương và Hà Dục Phù phải không?”
(tội Doãn Sướng ghê)
Dương Na run tay xoa gương mặt Doãn Sướng, một bên lau nước mắt giúp hắn, một bên vuốt ve khuôn mặt hắn: “Tiểu Sướng à, con không biết con giống cha mình biết bao nhiêu đâu, Thân Dương chết là tâm bệnh của ba con, ông ấy thấy con là nhớ tới người mình yêu…… Con còn nhớ năm con mười bốn tuổi bắt đầu dậy thì đó, người đi quay phim nửa năm trời mới quay lại, gặp con liền chết trưng. Buổi tối hôm đó, người đứng hút thuốc bên ngoài cả buổi, lúc vào cửa đôi mắt đỏ hồng, người không ngừng nói với dì ‘quá giống’…… Có đôi khi con làm việc, ông ấy đều lặng lẽ, si ngốc mà nhìn con, ông ấy gặp con sẽ khổ sở vì nhìn con như nhìn người yêu của mình.”
Khó trách vì sao Doãn Đông không cho hắn học dương cầm, khó trách có đôi khi hắn có cảm giác Doãn Đông kháng cự tiếp xúc với hắn.
Doãn Sướng luôn hoài nghi Doãn Đông không thương mình, lại căn bản không thể tưởng được, thì ra bản thân mình là biến cố lớn nhất trong đời Doãn Đông……
Dương Na: “Tiểu Sướng, đừng trách dì trước kia gạt con, đây là bí mật mà dì muốn mang xuống mộ, bởi vì dì đã đáp ứng Doãn tiên sinh, con biết những điều này chỉ đau lòng thêm thôi. Nhưng dì phải nuốt lời, bởi vì Dương Na già rồi, bị bệnh rồi, dì sợ sau này dì mất trí nhớ thì không thể nói những việc này với con nữa.”
Doãn Sướng nước mắt ướt lông mi: “Con không trách dì, con cảm ơn dì đã nói cho con biết.”
Dương Na: “Tiểu Sướng, Dương Na chưa từng yêu đương, cũng chưa từng kết hôn, dì không hiểu lắm chuyện tình yêu. Nhưng Dương Na vẫn luôn nhìn Doãn tiên sinh cùng Thân thiếu gia, cũng nhìn con cùng Quân Lăng……”
Cả người Doãn Sướng cứng đờ, nước mắt ngưng kết ở lông mi, ngây ngốc mà nhìn Dương Na.
Dương Na không nói gì nhiều, chỉ là dùng ánh mắt thấu hiểu, từ ái, thương xót nhìn Doãn Sướng: “Nếu con nhớ thằng bé, thì không cần giấu, không cần trốn tránh, càng không được ủy khuất chính mình…… Con phải tin tưởng rằng người có được tình cảm của con, khẳng định sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới này.”
Doãn Sướng không hiểu, Thân Dương sao có thể kết giao với ba lại còn có thêm ba bốn nhân tình, thật lòng yêu nhau ở đâu? Nếu đó là yêu nhau thật lòng, thì cái gọi là tình yêu đó quá mức rẻ mạt rồi còn gì.
Hắn chỉ nhìn thấy Doãn Đông thâm tình với người thương, lại không thấy được sự chân thành của Thân Dương với Doãn Đông.
Nếu hắn là Doãn Đông, người mình yêu mà dám lả lơi ong bướm ở bên ngoài, thì dù hắn có chết cũng không muốn ở bên cạnh đối phương nữa.
Dương Na nói: “Thân thiếu gia chưa từng thích tiểu thư, ông ta ở bên tiểu thư chỉ vì tiền. Khi ông ta còn trẻ không có việc làm ổn định, lại nghèo, ông ta quan niệm rằng thân thể cũng là một bộ phận tư bản, nếu có thể đổi lấy tiền giúp cho cuộc sống tốt hơn, thì ông ta nguyện ý đánh đổi. Trước khi con được sinh ra, Doãn tiên sinh đã cãi nhau với ông ta rất nhiều lần về chuyện đó, nhưng ông ta luôn bỏ ngoài tai, cho đến khi có con, ông ta mới hoàn toàn bỏ hết những tật xấu đó.”
Doãn Sướng: “Nhưng bọn họ cũng đâu có hoan nghênh con.”
“Tiểu Sướng à, đừng nghĩ như vậy,” Dương Na dùng sức bắt lấy tay Doãn Sướng, an ủi hắn, “Trừ bỏ gúc mắc lúc đầu thì hai cha rất thương con, đặc biệt là Doãn tiên sinh.”
“…… Ba ba?” Doãn Sướng cho rằng Doãn Đông sẽ trốn hắn còn không kịp đó chứ.
Dương Na: “Tuy con không phải là con ruột của người, nhưng ba con rất thích trẻ con, huống chi khi con còn nhỏ rất đáng yêu, ai thấy mà không thích? Theo dì thấy Thân thiếu gia lại có chút sợ con.”
Doãn Sướng: “Sợ con?”
Dương Na: “Dì đoán có thể là sợ biểu hiện quá thích con, sẽ khiến cho ba ba con không vui. Cũng do con là con của ông ấy với người ta, cho nên ông ấy vẫn luôn bó tay bó chân, chỉ dám lặng lẽ nhìn con, bồng con lúc ba con không ở đó.”
Doãn Sướng: “Đó là bởi vì ông ta chột dạ.”
Dương Na thở dài: “Tha thứ cho ông ấy đi, người đã lấy mệnh chuộc tội rồi.”
Doãn Sướng ngẩn ra: “Ý dì là sao?”
Dương Na: “Dì theo bọn họ được hai năm, thấy Doãn tiên sinh rất nghiêm khắc với Thân thiếu gia, bọn họ thường xuyên cãi nhau. Hơn nữa, Thân thiếu gia vẫn luôn cảm thấy có lỗi với ba con, cũng cảm thấy sự xuất hiện của con là một sai lầm……”
Doãn Sướng nhớ tới bình thuốc nhỏ mà mình phát hiện được ở căn biệt thự, há miệng thở dốc: “Có phải ông ấy bị trầm cảm không ạ?”
Dương Na: “Làm sao con biết? Đúng vậy, ông ta bị bệnh trầm cảm. Lúc đầu, bọn dì không phát hiện ra, cho đến khi ông ta có khuynh hướng tự sát thì đã là thời kì cuối. Kỳ thật khi đó Doãn tiên sinh đã tha thứ cho ông ấy, nhưng người vẫn không tha thứ cho bản thân mình…… Có một lần Doãn Đông ra ngoài mua sắm, dì mang con đi bệnh viện tiêm vaccin, người ở nhà khóa trái cửa, nuốt một lọ thuốc ngủ, rồi cứ thế mà qua đời. Cả đời Doãn Đông vẫn luôn hận bản thân quá hà khắc với Thân thiếu gia. Mẹ ruột của Thân thiếu gia là vũ nữ người Bồ Đào Nha, ông ấy cũng là con rơi, một người trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy tất nhiên sẽ bất đồng quan điểm với Doãn Đông. Ông ta cũng nỗ lực thay đổi bản thân, nhưng cuối cùng lại không thể tha thứ cho hành vi của mình, cho nên mới kết liễu cuộc sống của mình……”
Mặt Doãn Sướng trắng bệch, ngồi trên giường lung lay như sắp đổ.
Dương Na: “Sau khi Thân thiếu gia qua đời, ba con nhốt mình ở trong phòng suốt một tháng, rồi sau đó con phát sốt, một mình dì không lo được nhiều việc, chờ tới khi con sốt sắp ngất bọn dì mới đem con vào bệnh viện. Vừa đến bệnh viện, bác sĩ liền mắng ba con chờ thêm chút nữa thì cái mạng nhỏ này đi thăm ông bà rồi. Ba ôm con khóc lớn một hồi. Sau khi trở về từ bệnh viện, ba con hỏi dì có thể để lại con cho mình nuôi không.”
Doãn Sướng: “Ba ba chủ động hỏi?”
Dương Na gật đầu: “Thì ra ông ấy tưởng dì sẽ mang con đi sau khi Thân Dương qua đời. Dì hỏi ông ấy vì sao muốn nuôi con, dù sao con cũng không phải là con ruột của mình. Ông ấy nói con của người mình thương cũng là con của mình. Dì lại hỏi lỡ như sau này ông có người phụ nữ khác, hay là có gia đình mới thì đứa bé này sẽ ra sao. Vậy mà ông ấy nói đời này sẽ không yêu thương ai cũng như không đi thêm bước nữa……”
Nghe đến đó, hai mắt Doãn Sướng đẫm lệ mơ hồ.
(Tui cũng thế!!)
Cả đời không kết hôn, không yêu những người khác……
Doãn Đông thật sự đã làm được.
Dương Na tiếp tục nói: “Dì bị Doãn tiên sinh thu phục nên mới quyết định ở lại, tiểu thư thì không thể nhận con, nếu Doãn tiên sinh cũng không cần con thì con chẳng những không có mẹ, mà cũng chẳng có cha. Trước khi về với Doãn tiên sinh, dì đã từng phục vụ tiểu thư sáu năm, dì biết tính nết của bà ấy, không phải dì nói xấu gì bà, mà bà sẽ không đối xử tốt với con bằng ba ba con đâu, tuy rằng dì được ủy thác chăm sóc con, nhưng dì đi theo Doãn tiên sinh gần hai mươi năm, chiếu cố con 26 năm, từ lâu dì đã xem hai người là thân nhân của mình. Với con mà nói Hà Dục Phù chỉ là một người xa lạ mà thôi. Sau khi Thân tiên sinh qua đời, dì có đi tìm tiểu thư, khi đó tiểu thư đã có tân hoan, thái độ không nóng không lạnh với dì. Nói thật ra thì tiểu thư cũng dựa vào tiền đàn ông để sống, không phải kế lâu dài, cho nên dì càng nguyện ý đi theo Doãn tiên sinh. Doãn tiên sinh chỉ cầu tiểu thư làm một chuyện, chính là tìm quan hệ để ông ấy nhận nuôi con, đổi tên cho con bằng cách ghép tên mình và Thân Dương, còn họ theo ông ấy. Sau đó ông ấy tiến vào giới nghệ sĩ để kiếm tiền, trả lại hết số tiền tiểu thư đã chu cấp cho dì, còn yên lặng mua lại căn biệt thự đó, như vậy mới xem như hoàn toàn chặt đứt liên hệ với tiểu thư.”
Doãn Sướng nức nở nói: “Nhưng ông ấy nhận nuôi con mà vẫn không ở bên con, hay vẫn luôn để ý con là con riêng của Thân Dương và Hà Dục Phù phải không?”
(tội Doãn Sướng ghê)
Dương Na run tay xoa gương mặt Doãn Sướng, một bên lau nước mắt giúp hắn, một bên vuốt ve khuôn mặt hắn: “Tiểu Sướng à, con không biết con giống cha mình biết bao nhiêu đâu, Thân Dương chết là tâm bệnh của ba con, ông ấy thấy con là nhớ tới người mình yêu…… Con còn nhớ năm con mười bốn tuổi bắt đầu dậy thì đó, người đi quay phim nửa năm trời mới quay lại, gặp con liền chết trưng. Buổi tối hôm đó, người đứng hút thuốc bên ngoài cả buổi, lúc vào cửa đôi mắt đỏ hồng, người không ngừng nói với dì ‘quá giống’…… Có đôi khi con làm việc, ông ấy đều lặng lẽ, si ngốc mà nhìn con, ông ấy gặp con sẽ khổ sở vì nhìn con như nhìn người yêu của mình.”
Khó trách vì sao Doãn Đông không cho hắn học dương cầm, khó trách có đôi khi hắn có cảm giác Doãn Đông kháng cự tiếp xúc với hắn.
Doãn Sướng luôn hoài nghi Doãn Đông không thương mình, lại căn bản không thể tưởng được, thì ra bản thân mình là biến cố lớn nhất trong đời Doãn Đông……
Dương Na: “Tiểu Sướng, đừng trách dì trước kia gạt con, đây là bí mật mà dì muốn mang xuống mộ, bởi vì dì đã đáp ứng Doãn tiên sinh, con biết những điều này chỉ đau lòng thêm thôi. Nhưng dì phải nuốt lời, bởi vì Dương Na già rồi, bị bệnh rồi, dì sợ sau này dì mất trí nhớ thì không thể nói những việc này với con nữa.”
Doãn Sướng nước mắt ướt lông mi: “Con không trách dì, con cảm ơn dì đã nói cho con biết.”
Dương Na: “Tiểu Sướng, Dương Na chưa từng yêu đương, cũng chưa từng kết hôn, dì không hiểu lắm chuyện tình yêu. Nhưng Dương Na vẫn luôn nhìn Doãn tiên sinh cùng Thân thiếu gia, cũng nhìn con cùng Quân Lăng……”
Cả người Doãn Sướng cứng đờ, nước mắt ngưng kết ở lông mi, ngây ngốc mà nhìn Dương Na.
Dương Na không nói gì nhiều, chỉ là dùng ánh mắt thấu hiểu, từ ái, thương xót nhìn Doãn Sướng: “Nếu con nhớ thằng bé, thì không cần giấu, không cần trốn tránh, càng không được ủy khuất chính mình…… Con phải tin tưởng rằng người có được tình cảm của con, khẳng định sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất