Chương 120: Em mau về đi
Đêm đó, Doãn Sướng giúp Thiệu Quân Lăng giải tỏa, làm Thiệu Quân Lăng thẳng dục thăng thiên, chờ Thiệu Quân Lăng bình tĩnh trở lại thì kiên quyết muốn giúp anh nó giải quyết.
Ban đầu Doãn Sướng có chút kháng cự, nhưng do em trai vừa đấm vừa xoa dây dưa chỉ có thể chấp nhận, xong việc, Doãn Sướng đưa lưng dựa vào ngực Thiệu Quân Lăng để bình tĩnh lại, hỏi ra nghi hoặc lẩn quẩn trong lòng hắn cả tháng nay: “Anh đã làm gì em năm em mười lăm tuổi vậy?”
Thiệu Quân Lăng khàn khàn trả lời: “Anh hôn em, còn làm chuyện vừa làm đó.”
Doãn Sướng cứng đờ: “Em cũng giúp anh hả?”
“Không có……” Thiệu Quân Lăng lẩm bẩm nói, “Anh giúp em xong liền lăn ra ngủ.”
Doãn Sướng nghe vậy nhẹ nhàng thở ra: “Thì ra chỉ có như vậy.”
Cánh tay Thiệu Quân Lăng căng cứng: “Vậy còn chưa quá phận nữa hả?”
Tuy lúc ấy Doãn Sướng say, nhưng lúc hắn làm việc này đặc biệt tỉnh táo, hắn nhìn nó từ trên cao, ý loạn tình mê, xong việc còn chê cười nó “Quá nhanh”…… Nhớ tới những chi tiết đó làm Thiệu Quân Lăng cảm thấy nhục nhã vạn phần.
Doãn Sướng hỏi tiếp: “Nhưng khi đó anh không có phản ứng đúng không?”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Doãn Sướng: “Anh tự hỏi năm đó anh không có tà niệm với em, sao có thể có phản ứngchứ?” Có thể là thấy Thiệu Quân Lăng mỗi ngày đều nghiêm trang, nên Doãn Sướng muốn chỉ dẫn em trai làm chuyện mọi đứa trẻ dậy thì đều làm, giúp đối phương thoải mái.
Thiệu Quân Lăng: “…………”
Thấy Thiệu Quân Lăng trầm mặc, Doãn Sướng biết mình đoán không sai, như trút được gánh nặng mà cười cười: “Biết ngay mà, anh đâu có cầm thú vậy chứ…… Này, em làm gì đó? Thiệu Quân Lăng! Đêm nay đủ rồi! Buông tay……”
Thiệu Quân Lăng cuối cùng vẫn là thẹn quá hóa giận mà đòi lại những nhục nhã mà nó đã chịu từ trên người Doãn Sướng, hơn nữa xác nhận Doãn Sướng là thật sự thích nó, mà không phải hy sinh bản thân mình để giúp nó thỏa mãn.
Doãn Sướng thoải mái ơi là thoải mái, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, nghĩ đến những lời tục tĩu tối hôm qua Thiệu Quân Lăng nói ở bên tai hắn thì tức giận đến mức muốn đá tên hỗn đản này lăn xuống giường.
…… Ỷ nhỏ hiếp lớn, càng ngày càng quá đáng mà!
Tháng tám, Doãn Sướng từ chối lời đề nghị của Diêu Mạn Hòe và đạo diễn Từ về việckhởi động lại 《 nhân gian 》, bắt đầu xử lý công việc trong công ty Doãn Đông. Thiệu Quân Lăng tranh thủ đi học lái xe, thi lấy bằng.
Từ lần thẳng thắn đó, Doãn Sướng cũng dần dần yên tâm, dung túng cho mọi yêu cầu của Thiệu Quân Lăng, dư cầu dư lấy.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt tới ngày khai giảng, cả tháng nay Thiệu Quân Lăng và Doãn Sướng sống trong mật ngọt, làm đủ thứ chuyện cùng nhau, sao mà nỡ chia xa. Đêm nọ trước khi chia xa, Thiệu Quân Lăng không muốn rời xa hỏi hắn: “Anh, em đi rồi anh có nhớ em không?”
Doãn Sướng: “Sẽ……”
Thiệu Quân Lăng lại đòi hôn, dạo gần đây kĩ thuật hôn của nó tăng lên đáng kể, thường xuyên hôn Doãn Sướng đến thiếu oxy, hôn được một lát thì muốn tiến thêm một bước, lại bị Doãn Sướng đẩy trở về.
“Được rồi,” Doãn Sướng không như Thiệu Quân Lăng có tinh lực dư thừa, bị lăn lộn cảđêm qua sớm đã hữu khí vô lực, “Ngoan, anh mệt rồi.”
Nhìn anh trai mềm mỏng cầu xin mình làm Thiệu Quân Lăng có ý niệm khi dễ anh nhiều hơn…… Nhưng ý niệm tà ác chỉ tồn tại được hai giây, đã bị ý muốn che chở anh trai đè ép trở về, Thiệu Quân Lăng ngoan ngoãn thu hồi móng vuốt nói: “Được rồi……”
“Sáng mai mấy giờ bay?” Doãn Sướng nhắm mắt lại hỏi.
“10 giờ sáng, 7 giờ rưỡi phải ra cửa, em gọi taxi đi được rồi.”
Doãn Sướng không trả lời, hắn đã ngủ rồi. Sáng sớm hôm sau, Thiệu Quân Lăng rời giường không bao lâu thì hắn cũng tỉnh theo, chờ Thiệu Quân Lăng tắm xong ra ngoài thì thấy anh đã mặc xong quần áo, đang đứng làm đồ ăn sáng cho mình.
“Sao anh không ngủ thêm tí nữa?” Thiệu Quân Lăng nói.
“Ăn sáng đi, chút nữa anh chở em ra sân bay.” Doãn Sướng nói. Dọn bữa sáng ra cho nó.
Thiệu Quân Lăng ấm lòng, ôm Doãn Sướng từ phía sau, hạnh phúc đến mức có chút không chân thật: “Anh, sao anh tốt với em quá vậy?”
“Ở đâu?” Doãn Sướng trêu chọc nói, “Đây không phải là chuyện bạn trai nên làm sao?”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Doãn Sướng cười tủm tỉm đưa dĩa trứng rán cho nó: “Cháo ở trong nồi, tự múc đi.”
Thiệu Quân Lăng mổ môi của hắn: “Làm sao bây giờ, em không nỡ đi……”
Doãn Sướng nhướng mày: “Không đi thì không tốt nghiệp, không có tiền sao nuôi được anh?”
Thiệu Quân Lăng: “…………”
Thiệu Quân Lăng đi rồi, Doãn Sướng bận rộn công việc nên không thể chăm sóc Dương Na, chuyển bà vào viện điều dưỡng, cách vài ngày lại đi thăm.
Hắn và Thiệu Quân Lăng mỗi ngày đều gọi điện thoại, dù có cách nhau mười lăm tiếng đồng hồ, nhưng bởi vì tâm ý tương thông, khoảng cách có xa nhưng vẫn cảm giác ở gần nhau. Thiệu Quân Lăng vốn đã hẹn với Doãn Sướng sẽ trở về vào Lễ Giáng Sinh, nhưng một sự kiện đột ngột phát sinh thay đổi kế hoạch của bọn họ.
Đầu tháng 11, Doãn Sướng bỗng nhiên gọi điện thoại cho Thiệu Quân Lăng, ngữ khí trầm lắng hơn ngày thường: “Quân Lăng, chỉ sợ Dương Na không được nữa.”
Thiệu Quân Lăng ngẩn ra: “Sao lại thế này?”
Hồi tuần trước, Doãn Sướng còn gọi video với Thiệu Quân Lăng, để nó hàn huyên với Dương Na, lúc ấy Dương Na mới vừa làm xong kiểm tra toàn thân, các phương diện chỉ tiêu đều khá, khí sắc cũng không tồi.
Doãn Sướng: “Chiều hôm đó, anh thấy tinh thần của dì khá tốt, cúp điện thoại với em xong tụi anh liền đi dạo dưới hoa viên một lát, trong hoa viên cũng có người nhà bệnh nhân khác, có thể là do tiếp xúc với bọn họ…… Ban đêm dì bắt đầu phát sốt, số cao ba ngày, còn ho ra máu…… Bác sĩ chẩn bệnh nói là viêm phổi cấp tính, tối hôm qua vào ICU, hôm nay thông báo bệnh tình nguy kịch……”
Doãn Sướng càng nói càng cấp, Thiệu Quân Lăng trấn định nói: “Anh, em đi xin nghỉ ngay đây, lập tức mua vé máy bay về nước.”
Bên kia điện thoại trầm mặc hai giây, Thiệu Quân Lăng cho rằng Doãn Sướng muốn cự tuyệt thì nó nghe thấy Doãn Sướng “Ừ” một tiếng, ngữ khí bình tĩnh tiết lộ ra một tia hoảng loạn cùng bất lực: “Em mau về đi……”
Thiệu Quân Lăng nắm chặt điện thoại, hai mắt nóng lên, trời biết nó đợi khoảnh khắc này biết bao lâu rồi.
Cuối cùng thì anh nó đã xem nó là người lớn để ỷ lại rồi……
Thiệu Quân Lăng dùng tốc độ nhanh nhất trở về, nhưng cũng vì khoãng cách quá xa, ngồi xe rồi ngồi máy bay, phải tốn hết một ngày rưỡi, chờ Thiệu Quân Lăng đuổi tới bệnh viện thì tim Dương Na đã ngừng đập trước đó một giờ. Khi đó, Thiệu Quân Lăng mới xuống máy bay, trên đường chạy về bệnh viện.
Doãn Sướng ngồi một mình phát ngốc ở bên ngoài phòng bệnh, cảm giác hơi thở quen thuộc tới gần, thân mình bị ôm chặt bởi một cái ôm to lớn, tiếng Thiệu Quân Lăng áy náy vang lên ở bên tai: “Xin lỗi, anh, em tới trễ……”
Doãn Sướng nắm chặt tay nó, sống lưng cứng còng chậm rãi thả lỏng, thả trọng lượng thân thể vào ngực Thiệu Quân Lăng.
“Không sao, trở về là tốt rồi.” Hai ngày hai đêm không chợp mắt, hắn đã mệt đến mứckhông chống đỡ được nữa.
Thiệu Quân Lăng đau lòng mà mơn trớn gương mặt Doãn Sướng, thấp giọng nói: “Mọichuyện tiếp theo giao cho em, anh nên nghỉ ngơi đi.”
Thế sự vô thường, Doãn Sướng tưởng rằng Dương Na vẫn còn mấy năm ăn mì trườngthọ, trăm triệu lần không nghĩ tới một lần nhiễm vi khuẩn bệnh cảm đã lấy luôn mạng của dì.
Điều an ủi duy nhất chính là Dương Na không chịu nhiều tra tấn, cũng không chịu chứng mất trí nhớ hành hạ, trong lúc bệnh tình nguy kịch ho ra máu vài lần thì đa sốthời gian đều là hôn mê. Người dì dùng cả đời chăm sóc cho hai anh em qua đời rất an tĩnh, tim ngừng đập trong lúc đang mơ một giấc mộng đẹp.
Hai anh em cùng nhau xử lý hậu sự cho Dương Na, chọn một miếng đất gần với nơi chôn cất Doãn Đông, để sau này tiện đường viếng thăm.
Thiệu Quân Lăng ngốc không được lâu lắm, xử lý hậu sự xong phải quay về trường học, Doãn Sướng lại chở nó ra sân bay, chờ nó lên máy bay thì hắn quay đầu về Giải Trí Tân Tinh.
“Dì Diêu,” Doãn Sướng nhìn thấy Diêu Mạn Hòe, nói thẳng quyết định của mình, “Conmuốn rút khỏi giới giải trí.”
Diêu Mạn Hòe đang pha trà cho hắn, nghe vậy thiếu chút nữa đánh rớt ấm trà: “Cái gì?”
Doãn Sướng rũ mắt ngồi ở trên sô pha, ngữ khí vô cùng bình tĩnh: “Từ giờ trở đi, giúp con giải trừ hợp đồng công việc, con không muốn làm người nổi tiếng nữa.”
Diêu Mạn Hòe nghĩ đến mấy chuyện gần đây, hít sâu một hơi, hắng giọng hỏi: “Có phải con mệt mỏi quá hay không? Dì biết Dương Na đi rồi làm con không còn tâm tình làm việc, không có gì đâu, mệt mỏi có thể nghỉ ngơi một chút, không cần thiết trút giận lên tiền đồ của mình.”
Doãn Sướng lắc đầu: “Dì Diêu, không phải con xúc động, từ lúc dì hỏi con có muốn khởi động lại 《 nhân gian 》, con đã bắt đầu tự hỏi tiền đồ của mình, con rất nghiêm túc.”
Diêu Mạn Hòe vội la lên: “Tiểu Sướng, con vẫn luôn nỗ lực, vẫn chuyên nghiệp giống với ba con. Chín năm qua song gió gì chúng ta cũng cùng nhau trải qua, con lúc này gần tới đỉnh núi rồi, chờ sang năm 《 quyền mưu tam quốc 》 lên sóng, con sẽ được tham gia tranh giải Ảnh đế…… Lạc Xuyên cũng thấy được tiềm lực của con mà, connăm nay mới 27 tuổi, tiền đồ còn rộng lớn, chẳng lẽ con dễ dàng từ bỏ như vậy sao?”
Doãn Sướng gật đầu: “Dạ.”
Diêu Mạn Hòe: “Vì sao?”
“Bởi vì đây không phải là cuộc sống mà con muốn.” Doãn Sướng giương mắt nhìn về phía Diêu Mạn Hòe, “Dì Diêu, nếu con còn ngây thơ như chín năm trước, thì con sẽ không có tự tin nói những lời này đâu, nhưng như dì đã nói, chín năm qua con học được rất nhiều, cũng trưởng thành hơn rất nhiều, con rất cảm ơn dì lúc con bơ vơ nhất dì đã xuất hiện bên cạnh con, chỉ dạy con, con không hề nghi ngờ với năng lực của dì, dì sẽ giúp con đạt được vị trí đỉnh cao…”
Ngày đó tản bộ với Dương Na, Doãn Sướng đã thuận miệng hỏi bà một câu: “Vì sao năm đó ba con lại làm diễn viên hả dì?”
Câu trả lời của người đàn bà mộc mạc đó lại khác hoàn toàn với Diêu Mạn Hòe, bà cười nói: “Đương nhiên là vì tiền, nếu có tiền thì Thân thiếu gia sẽ không giấu ba con quen người khác nữa. Ba con học diễn kịch là muốn phát triển trong ngành đó, ai mà muốn làm công cả đời chứ? Ai, may mắn là ba con thành danh, có tiền, mới có thể cho con, dì và em trai con có cuộc sống tốt, cho nên chúng ta phải cảm kích ông ấy.”
Doãn Sướng thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Mạn Hòe: “Dì Diêu, từ nhỏ con đã không có mẹ, cho nên con rất quý trọng dì, cho tới nay, con đều xem dì là trưởng bối dẫn đường cho con, con năm đó nghe lời dì làm minh tinh, không phải vì con thích, mà là con cảm thấy dì sẽ thích con làm như vậy, hơn nữa đi con đường này con mới lí giải được công việc của ba là gì, cũng dễ dàng tiếp nhận điều hành công ty…… Nhưng qua chín năm, con mới hiểu được, đây chỉ là ý nghĩ của con. Có lẽ ba ba chưa từng nghĩ tới muốn con làm minh tinh, kế thừa gia nghiệp, con cũng không cần hy sinh bản thân mình cho ba. Nếu ba thật sự yêu con, thì sẽ để con làm chuyện mà con thích.” Tựa như lời Thiệu Quân Lăng từng nói.
Ban đầu Doãn Sướng có chút kháng cự, nhưng do em trai vừa đấm vừa xoa dây dưa chỉ có thể chấp nhận, xong việc, Doãn Sướng đưa lưng dựa vào ngực Thiệu Quân Lăng để bình tĩnh lại, hỏi ra nghi hoặc lẩn quẩn trong lòng hắn cả tháng nay: “Anh đã làm gì em năm em mười lăm tuổi vậy?”
Thiệu Quân Lăng khàn khàn trả lời: “Anh hôn em, còn làm chuyện vừa làm đó.”
Doãn Sướng cứng đờ: “Em cũng giúp anh hả?”
“Không có……” Thiệu Quân Lăng lẩm bẩm nói, “Anh giúp em xong liền lăn ra ngủ.”
Doãn Sướng nghe vậy nhẹ nhàng thở ra: “Thì ra chỉ có như vậy.”
Cánh tay Thiệu Quân Lăng căng cứng: “Vậy còn chưa quá phận nữa hả?”
Tuy lúc ấy Doãn Sướng say, nhưng lúc hắn làm việc này đặc biệt tỉnh táo, hắn nhìn nó từ trên cao, ý loạn tình mê, xong việc còn chê cười nó “Quá nhanh”…… Nhớ tới những chi tiết đó làm Thiệu Quân Lăng cảm thấy nhục nhã vạn phần.
Doãn Sướng hỏi tiếp: “Nhưng khi đó anh không có phản ứng đúng không?”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Doãn Sướng: “Anh tự hỏi năm đó anh không có tà niệm với em, sao có thể có phản ứngchứ?” Có thể là thấy Thiệu Quân Lăng mỗi ngày đều nghiêm trang, nên Doãn Sướng muốn chỉ dẫn em trai làm chuyện mọi đứa trẻ dậy thì đều làm, giúp đối phương thoải mái.
Thiệu Quân Lăng: “…………”
Thấy Thiệu Quân Lăng trầm mặc, Doãn Sướng biết mình đoán không sai, như trút được gánh nặng mà cười cười: “Biết ngay mà, anh đâu có cầm thú vậy chứ…… Này, em làm gì đó? Thiệu Quân Lăng! Đêm nay đủ rồi! Buông tay……”
Thiệu Quân Lăng cuối cùng vẫn là thẹn quá hóa giận mà đòi lại những nhục nhã mà nó đã chịu từ trên người Doãn Sướng, hơn nữa xác nhận Doãn Sướng là thật sự thích nó, mà không phải hy sinh bản thân mình để giúp nó thỏa mãn.
Doãn Sướng thoải mái ơi là thoải mái, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, nghĩ đến những lời tục tĩu tối hôm qua Thiệu Quân Lăng nói ở bên tai hắn thì tức giận đến mức muốn đá tên hỗn đản này lăn xuống giường.
…… Ỷ nhỏ hiếp lớn, càng ngày càng quá đáng mà!
Tháng tám, Doãn Sướng từ chối lời đề nghị của Diêu Mạn Hòe và đạo diễn Từ về việckhởi động lại 《 nhân gian 》, bắt đầu xử lý công việc trong công ty Doãn Đông. Thiệu Quân Lăng tranh thủ đi học lái xe, thi lấy bằng.
Từ lần thẳng thắn đó, Doãn Sướng cũng dần dần yên tâm, dung túng cho mọi yêu cầu của Thiệu Quân Lăng, dư cầu dư lấy.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt tới ngày khai giảng, cả tháng nay Thiệu Quân Lăng và Doãn Sướng sống trong mật ngọt, làm đủ thứ chuyện cùng nhau, sao mà nỡ chia xa. Đêm nọ trước khi chia xa, Thiệu Quân Lăng không muốn rời xa hỏi hắn: “Anh, em đi rồi anh có nhớ em không?”
Doãn Sướng: “Sẽ……”
Thiệu Quân Lăng lại đòi hôn, dạo gần đây kĩ thuật hôn của nó tăng lên đáng kể, thường xuyên hôn Doãn Sướng đến thiếu oxy, hôn được một lát thì muốn tiến thêm một bước, lại bị Doãn Sướng đẩy trở về.
“Được rồi,” Doãn Sướng không như Thiệu Quân Lăng có tinh lực dư thừa, bị lăn lộn cảđêm qua sớm đã hữu khí vô lực, “Ngoan, anh mệt rồi.”
Nhìn anh trai mềm mỏng cầu xin mình làm Thiệu Quân Lăng có ý niệm khi dễ anh nhiều hơn…… Nhưng ý niệm tà ác chỉ tồn tại được hai giây, đã bị ý muốn che chở anh trai đè ép trở về, Thiệu Quân Lăng ngoan ngoãn thu hồi móng vuốt nói: “Được rồi……”
“Sáng mai mấy giờ bay?” Doãn Sướng nhắm mắt lại hỏi.
“10 giờ sáng, 7 giờ rưỡi phải ra cửa, em gọi taxi đi được rồi.”
Doãn Sướng không trả lời, hắn đã ngủ rồi. Sáng sớm hôm sau, Thiệu Quân Lăng rời giường không bao lâu thì hắn cũng tỉnh theo, chờ Thiệu Quân Lăng tắm xong ra ngoài thì thấy anh đã mặc xong quần áo, đang đứng làm đồ ăn sáng cho mình.
“Sao anh không ngủ thêm tí nữa?” Thiệu Quân Lăng nói.
“Ăn sáng đi, chút nữa anh chở em ra sân bay.” Doãn Sướng nói. Dọn bữa sáng ra cho nó.
Thiệu Quân Lăng ấm lòng, ôm Doãn Sướng từ phía sau, hạnh phúc đến mức có chút không chân thật: “Anh, sao anh tốt với em quá vậy?”
“Ở đâu?” Doãn Sướng trêu chọc nói, “Đây không phải là chuyện bạn trai nên làm sao?”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Doãn Sướng cười tủm tỉm đưa dĩa trứng rán cho nó: “Cháo ở trong nồi, tự múc đi.”
Thiệu Quân Lăng mổ môi của hắn: “Làm sao bây giờ, em không nỡ đi……”
Doãn Sướng nhướng mày: “Không đi thì không tốt nghiệp, không có tiền sao nuôi được anh?”
Thiệu Quân Lăng: “…………”
Thiệu Quân Lăng đi rồi, Doãn Sướng bận rộn công việc nên không thể chăm sóc Dương Na, chuyển bà vào viện điều dưỡng, cách vài ngày lại đi thăm.
Hắn và Thiệu Quân Lăng mỗi ngày đều gọi điện thoại, dù có cách nhau mười lăm tiếng đồng hồ, nhưng bởi vì tâm ý tương thông, khoảng cách có xa nhưng vẫn cảm giác ở gần nhau. Thiệu Quân Lăng vốn đã hẹn với Doãn Sướng sẽ trở về vào Lễ Giáng Sinh, nhưng một sự kiện đột ngột phát sinh thay đổi kế hoạch của bọn họ.
Đầu tháng 11, Doãn Sướng bỗng nhiên gọi điện thoại cho Thiệu Quân Lăng, ngữ khí trầm lắng hơn ngày thường: “Quân Lăng, chỉ sợ Dương Na không được nữa.”
Thiệu Quân Lăng ngẩn ra: “Sao lại thế này?”
Hồi tuần trước, Doãn Sướng còn gọi video với Thiệu Quân Lăng, để nó hàn huyên với Dương Na, lúc ấy Dương Na mới vừa làm xong kiểm tra toàn thân, các phương diện chỉ tiêu đều khá, khí sắc cũng không tồi.
Doãn Sướng: “Chiều hôm đó, anh thấy tinh thần của dì khá tốt, cúp điện thoại với em xong tụi anh liền đi dạo dưới hoa viên một lát, trong hoa viên cũng có người nhà bệnh nhân khác, có thể là do tiếp xúc với bọn họ…… Ban đêm dì bắt đầu phát sốt, số cao ba ngày, còn ho ra máu…… Bác sĩ chẩn bệnh nói là viêm phổi cấp tính, tối hôm qua vào ICU, hôm nay thông báo bệnh tình nguy kịch……”
Doãn Sướng càng nói càng cấp, Thiệu Quân Lăng trấn định nói: “Anh, em đi xin nghỉ ngay đây, lập tức mua vé máy bay về nước.”
Bên kia điện thoại trầm mặc hai giây, Thiệu Quân Lăng cho rằng Doãn Sướng muốn cự tuyệt thì nó nghe thấy Doãn Sướng “Ừ” một tiếng, ngữ khí bình tĩnh tiết lộ ra một tia hoảng loạn cùng bất lực: “Em mau về đi……”
Thiệu Quân Lăng nắm chặt điện thoại, hai mắt nóng lên, trời biết nó đợi khoảnh khắc này biết bao lâu rồi.
Cuối cùng thì anh nó đã xem nó là người lớn để ỷ lại rồi……
Thiệu Quân Lăng dùng tốc độ nhanh nhất trở về, nhưng cũng vì khoãng cách quá xa, ngồi xe rồi ngồi máy bay, phải tốn hết một ngày rưỡi, chờ Thiệu Quân Lăng đuổi tới bệnh viện thì tim Dương Na đã ngừng đập trước đó một giờ. Khi đó, Thiệu Quân Lăng mới xuống máy bay, trên đường chạy về bệnh viện.
Doãn Sướng ngồi một mình phát ngốc ở bên ngoài phòng bệnh, cảm giác hơi thở quen thuộc tới gần, thân mình bị ôm chặt bởi một cái ôm to lớn, tiếng Thiệu Quân Lăng áy náy vang lên ở bên tai: “Xin lỗi, anh, em tới trễ……”
Doãn Sướng nắm chặt tay nó, sống lưng cứng còng chậm rãi thả lỏng, thả trọng lượng thân thể vào ngực Thiệu Quân Lăng.
“Không sao, trở về là tốt rồi.” Hai ngày hai đêm không chợp mắt, hắn đã mệt đến mứckhông chống đỡ được nữa.
Thiệu Quân Lăng đau lòng mà mơn trớn gương mặt Doãn Sướng, thấp giọng nói: “Mọichuyện tiếp theo giao cho em, anh nên nghỉ ngơi đi.”
Thế sự vô thường, Doãn Sướng tưởng rằng Dương Na vẫn còn mấy năm ăn mì trườngthọ, trăm triệu lần không nghĩ tới một lần nhiễm vi khuẩn bệnh cảm đã lấy luôn mạng của dì.
Điều an ủi duy nhất chính là Dương Na không chịu nhiều tra tấn, cũng không chịu chứng mất trí nhớ hành hạ, trong lúc bệnh tình nguy kịch ho ra máu vài lần thì đa sốthời gian đều là hôn mê. Người dì dùng cả đời chăm sóc cho hai anh em qua đời rất an tĩnh, tim ngừng đập trong lúc đang mơ một giấc mộng đẹp.
Hai anh em cùng nhau xử lý hậu sự cho Dương Na, chọn một miếng đất gần với nơi chôn cất Doãn Đông, để sau này tiện đường viếng thăm.
Thiệu Quân Lăng ngốc không được lâu lắm, xử lý hậu sự xong phải quay về trường học, Doãn Sướng lại chở nó ra sân bay, chờ nó lên máy bay thì hắn quay đầu về Giải Trí Tân Tinh.
“Dì Diêu,” Doãn Sướng nhìn thấy Diêu Mạn Hòe, nói thẳng quyết định của mình, “Conmuốn rút khỏi giới giải trí.”
Diêu Mạn Hòe đang pha trà cho hắn, nghe vậy thiếu chút nữa đánh rớt ấm trà: “Cái gì?”
Doãn Sướng rũ mắt ngồi ở trên sô pha, ngữ khí vô cùng bình tĩnh: “Từ giờ trở đi, giúp con giải trừ hợp đồng công việc, con không muốn làm người nổi tiếng nữa.”
Diêu Mạn Hòe nghĩ đến mấy chuyện gần đây, hít sâu một hơi, hắng giọng hỏi: “Có phải con mệt mỏi quá hay không? Dì biết Dương Na đi rồi làm con không còn tâm tình làm việc, không có gì đâu, mệt mỏi có thể nghỉ ngơi một chút, không cần thiết trút giận lên tiền đồ của mình.”
Doãn Sướng lắc đầu: “Dì Diêu, không phải con xúc động, từ lúc dì hỏi con có muốn khởi động lại 《 nhân gian 》, con đã bắt đầu tự hỏi tiền đồ của mình, con rất nghiêm túc.”
Diêu Mạn Hòe vội la lên: “Tiểu Sướng, con vẫn luôn nỗ lực, vẫn chuyên nghiệp giống với ba con. Chín năm qua song gió gì chúng ta cũng cùng nhau trải qua, con lúc này gần tới đỉnh núi rồi, chờ sang năm 《 quyền mưu tam quốc 》 lên sóng, con sẽ được tham gia tranh giải Ảnh đế…… Lạc Xuyên cũng thấy được tiềm lực của con mà, connăm nay mới 27 tuổi, tiền đồ còn rộng lớn, chẳng lẽ con dễ dàng từ bỏ như vậy sao?”
Doãn Sướng gật đầu: “Dạ.”
Diêu Mạn Hòe: “Vì sao?”
“Bởi vì đây không phải là cuộc sống mà con muốn.” Doãn Sướng giương mắt nhìn về phía Diêu Mạn Hòe, “Dì Diêu, nếu con còn ngây thơ như chín năm trước, thì con sẽ không có tự tin nói những lời này đâu, nhưng như dì đã nói, chín năm qua con học được rất nhiều, cũng trưởng thành hơn rất nhiều, con rất cảm ơn dì lúc con bơ vơ nhất dì đã xuất hiện bên cạnh con, chỉ dạy con, con không hề nghi ngờ với năng lực của dì, dì sẽ giúp con đạt được vị trí đỉnh cao…”
Ngày đó tản bộ với Dương Na, Doãn Sướng đã thuận miệng hỏi bà một câu: “Vì sao năm đó ba con lại làm diễn viên hả dì?”
Câu trả lời của người đàn bà mộc mạc đó lại khác hoàn toàn với Diêu Mạn Hòe, bà cười nói: “Đương nhiên là vì tiền, nếu có tiền thì Thân thiếu gia sẽ không giấu ba con quen người khác nữa. Ba con học diễn kịch là muốn phát triển trong ngành đó, ai mà muốn làm công cả đời chứ? Ai, may mắn là ba con thành danh, có tiền, mới có thể cho con, dì và em trai con có cuộc sống tốt, cho nên chúng ta phải cảm kích ông ấy.”
Doãn Sướng thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Mạn Hòe: “Dì Diêu, từ nhỏ con đã không có mẹ, cho nên con rất quý trọng dì, cho tới nay, con đều xem dì là trưởng bối dẫn đường cho con, con năm đó nghe lời dì làm minh tinh, không phải vì con thích, mà là con cảm thấy dì sẽ thích con làm như vậy, hơn nữa đi con đường này con mới lí giải được công việc của ba là gì, cũng dễ dàng tiếp nhận điều hành công ty…… Nhưng qua chín năm, con mới hiểu được, đây chỉ là ý nghĩ của con. Có lẽ ba ba chưa từng nghĩ tới muốn con làm minh tinh, kế thừa gia nghiệp, con cũng không cần hy sinh bản thân mình cho ba. Nếu ba thật sự yêu con, thì sẽ để con làm chuyện mà con thích.” Tựa như lời Thiệu Quân Lăng từng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất