Chương 126: Phiên ngoại 5: Tiêu Kiếm
Tiêu Kiếm là bạn mà Thiệu Quân Lăng quen được ở võ quán, lớn hơn nó hai tuổi.
Năm chương trình thực tế đó lên sóng, Thiệu Quân Lăng chẳng những được chú ý ở Đức Âm, mà cũng có không ít người khiêu chiến ở võ quán, ai biểu tổ tuyên truyền làm quá nói nó rất là lợi hại làm chi chứ.
Trong võ quán phần lớn là nam sinh hiếu thắng, dù có võ sư ở đó, nhưng không phải lúc nào cũng để ý tới bọn họ, mỗi khi tới thời gian huấn luyện tự do, những người đó sẽ lấy danh nghĩa “Luận bàn” tới tìm Thiệu Quân Lăng, tìm mọi cách làm nhục nhuệ khí của thằng nhóc từng lên TV này.
Thiệu Quân Lăng đương nhiên biết mục đích của bọn họ, tuy nó không chịu thua ngã xuống trước đối phương, nhưng cũng sẽ có ngày mệt mỏi.
Có một lần, buổi sáng nó chạy năm km, đi học cả ngày, buổi tối đến võ quán tập hai tiếng, mệt đến kiệt sức. Đang tính về nhà nghỉ ngơi thì có một nam sinh tới tìm nó, nói muốn luyện võ với nó.
Người nọ tên là Cát Hạo, luyện tập Tae Kwon Do đã ba năm, mạnh nhất trong đám bạn cùng lứa, đặc biệt kiêu ngạo.
Lấy trạng thái lúc đó của Thiệu Quân Lăng, đánh với cậu ta một hồi thì nó sẽ phải nhận thua. Không chỉ như vậy, có khả năng nó sẽ bị thương, đương nhiên không phải là bị thương bên ngoài. Võ quán cấm bọn họ cố ý tạo thương tổn cho đối phương trong lúc luận đấu, nhưng quy định là quy định, những người biết võ như bọn họ đều biết cách tạo thương tổn cho người ta dễ như trở bàn tay.
Trong lúc Thiệu Quân Lăng ở trong thế tiến thoái lưỡng nan, có một nam sinh đi tới nói: “Hình như cậu ấy bị thương, bữa khác tới tìm cậu ấy luận đấu đi, bữa nay có thắng cũng chẳng hay ho gì.”
Thiệu Quân Lăng nghe vậy cả kinh, xác thật, trên eo nó có vết thương, lúc đi WC nhịn không được nó có rên vài tiếng, nhưng nó không ngờ có người nghe thấy.
Chỉ thấy người nọ cạo tóc húi cua, ngũ quan đoan chính, diện mạo thoạt nhìn rất bình thường.
Cát Hạo cũng nhướng mày nhìn đối phương, có chút ngoài ý muốn: “Anh là ai?”
Nam sinh nói: “Tôi tên là Tiêu Kiếm, mới tới đây.”
Bên hông hắn mang đai trắng, đích xác chỉ là người mới tập.
Cát Hạo hoài nghi nhìn Thiệu Quân Lăng: “Sao anh biết cậu ta bị thương?”
Tiêu Kiếm vừa uống nước vứ lau mồ hôi, bình tĩnh nói: “Tôi tình cờ thấy ở toilet.”
Một thân chính khí, giọng điệu bình tĩnh không bênh vực ai, hơn nữa hắn lại biểu lộ mình là “Ma mới”, biểu lộ mình hoàn toàn không biết tranh chấp ngấm ngầm trong võ quán.
Cát Hạo khẽ hừ một tiếng, chỉ có thể từ bỏ khiêu chiến.
“…… Cảm ơn.” Thiệu Quân Lăng nhìn đối phương.
Tiêu Kiếm xua xua tay với nó.
Lần đầu tiên có người không tò mò, nghiên cứu đánh giá nó, đối xử với nó như người thường, làm cho Thiệu Quân Lăng phi thường hưởng thụ —— Đúng, nó không thích bị khinh thường, bị chán ghét, nhưng cũng không quen bị người khác để ý, sùng bái như minh tinh.
Thái độ của Tiêu Kiếm làm cho Thiệu Quân Lăng cảm giác như mình là người thường, hô hấp tự nhiên dưới ánh mặt trời.
Kể từ đó, Thiệu Quân Lăng bắt đầu để ý tới người nam sinh có dung mạo bình thường này.
Nó phát hiện Tiêu Kiếm là người rất điệu thấp, không chỉ là bên ngoài, mà là từ đầu tới đuôi.
Ở trong đạo quán hình như Tiêu Kiếm không có bạn bè, nhưng cũng hành xử khác người như Thiệu Quân Lăng, đa số thời gian hắn tự mình luyện tập, có khi cũng luậnbàn với người chung đẳng cấp, thành tích có thua có thắng, nhìn không ra mạnh yếu. Hắn có thể tự nhiên giao lưu với người khác, nhưng lại nói không nhiều lắm.
Có một ngày bọn họ huấn luyện xong, đụng phải ở phòng thay đồ, Thiệu Quân Lăng phát hiện với y phục của Tiêu Kiếm rất bình thường, hắn cầm theo cái ba lô cũ, cổ áo thun được giặt sạch có chút sờn rách.
Từ lúc Thiệu Quân Lăng được Doãn Sướng mang về nhà đã không còn tiếp xúc với dạng người này nữa. Nó biết rõ người nào có thể vào học ở trong võ quán này, người nhà nhân viên đều có thể, cho nên, Tiêu Kiếm mặc bộ đồ này có hơi kì quái.
Đây là lần đầu tiên Thiệu Quân Lăng chủ động muốn kết giao với một người bình thường —— nó không có ý xem thường Tiêu Kiếm, ngược lại trong lòng còn thấy gần gũi. Bởi vì dù anh Doãn Sướng có cho nó vào học trường tư, mua đồ đắc tiền cho nó, thì Thiệu Quân Lăng chưa bao giờ quên xuất thân của mình.
Nhưng Thiệu Quân Lăng cực kì bị động trong xã giao, rối rắm thật lâu cũng chưa chủ động đi bước đầu tiên.
Có vài lần, Tiêu Kiếm phát hiện ánh nhìn của Thiệu Quân Lăng, sẽ cười với nó, có đôi khi cũng luận đấu. Mỗi lần luận đấu với Tiêu Kiếm, Thiệu Quân Lăng rất nghiêm túc—— lúc đó đẳng cấp hai người không bằng nhau, rất ít khi được tranh đấu —— nhưng chờ nó đánh xong, Tiêu Kiếm đã đi mất, lúc này Thiệu Quân Lăng sẽ có chút mất mát.
Thật lâu sau này Thiệu Quân Lăng mới hiểu được, nó đặc biệt để ý Tiêu Kiếm là vì xuất thân tương tự, còn bị hấp dẫn bởi năng lực cường giả của đối phương.
Không sai, người như Tiêu Kiếm không đơn giản như vẻ bề ngoài, tuy rằng hắn có thành tích thường thường, nhưng mỗi lần thi lên đai đều được thông qua. Hơn nữa, tốc độ hắn thi lên đai cũng không thua kém gì với Thiệu Quân Lăng.
Võ sư vẫn luôn khen tốc độ đổi đai của Thiệu Quân Lăng nhanh hơn người thường, làm nó rất tự hào. Một năm sau, lúc nó phát hiện đai lưng của Tiêu Kiếm chỉ cách nó một bậc, thì nó mới kinh ngạc phát hiện đối phương đã đuổi kịp mình!
Hơn nữa, có thể là cảm giác tồn tại của Tiêu Kiếm thật sự là quá thấp, tốc độ đuổi theo quỉ dị này không hề làm người khác để ý.
Thiệu Quân Lăng rốt cuộc nhịn không được nữa, chủ động nói câu đầu tiên với Tiêu Kiếm: “Anh đã đến rồi.”
Tiêu Kiếm nhìn qua có chút ngoài ý muốn: “Em đang đợi anh à?”
Thiệu Quân Lăng gật gật đầu: “Anh rất mạnh.”
Tiêu Kiếm bình tĩnh nói: “Em cũng rất mạnh.”
Đây là đoạn đối thoại chính thức đầu tiên của bọn họ, như là võ lâm cao thủ trước khi so chiêu sẽ nói vài câu dạo đầu văn vẻ, đến từ hai thiếu niên chưa đủ mười lăm tuổi.
Quá trình quen biết của hai bọn họ khá là thô bạo, chính là luận bàn đánh nhau, nhưng dù Tiêu Kiếm có đẳng cấp thấp hơn vẫn không đánh thua nó, ngược lại còn ngang hàng……
Thiệu Quân Lăng nhảy dựng lên từ trên mặt đất, đôi mắt có chút hưng phấn vì gặp được kỳ phùng địch thủ: “Em muốn biết thực lực của anh!”
Tiêu Kiếm đã thu hồi chiêu thức, cười nói: “Anh chỉ biết có nhiêu đó thôi à.”
Thiệu Quân Lăng: “Có ý gì?”
Tiêu Kiếm gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Thật ra anh không chuyên về môn võ này, nếu anh lấy hết sức đánh em là đang khi dễ em đó…… Cơ mà em lùn hơn anh, đánh thắng em khác gì anh đang khi dễ em chứ.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Sau đó, Thiệu Quân Lăng mới biết được, bác của Tiêu Kiếm là võ sư huấn luyện ở đây, hắn là được bác đem vào, không cần phải đóng tiền học phí. Nhưng Tiêu Kiếm đã có tám năm học võ thuật, còn giành được hai giải Á Quân võ thuật Trung Quốc dành cho thiếu niên, hắn có cơ sở võ thuật vững chắc, cho nên học Tae Kwon Do mới nhanh như vậy.
Từ đó về sau, Thiệu Quân Lăng liền vứt bỏ tôn nghiêm, mỗi ngày quấn lấy Tiêu Kiếm luận bàn.
Tiêu Kiếm cũng rất thích người em trai nhỏ hơn hai tuổi này, còn truyền đạt hết tâm huyết của mình cho người ta……
Tiếp xúc một thời gian, Thiệu Quân Lăng mới biết được, gia cảnh Tiêu Kiếm xác thật không tốt, mẹ chỉ là bà nội trợ bình thường, ba là giáo viên dạy Văn trường Tiểu học, thu nhập ít ỏi…… Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến đánh giá của Thiệu Quân Lăng với Tiêu Kiếm—— thân thiện, chính trực, cường đại, hơn nữa điệu thấp, ưu tú hơn nhiều so với đám con nhà giàu mà Thiệu Quân Lăng biết.
Tiểu học rồi Trung học, chân chính bốn năm, Thiệu Quân Lăng chẳng những học Tae Kwon Do thành tài, còn học được không ít chiêu thức võ thuật từ Tiêu Kiếm.
Lên cấp ba, bởi vì thân thể Thiệu Quân Lăng hoàn thiện, bắt đầu học tán thủ và muay thái, Tiêu Kiếm vẫn ở lại võ quán làm huấn luyện viên, Thiệu Quân Lăng thường thường trở về tìm hắn, lại đem những chiêu thức mới về dạy người ta, giao tình thâm hậu.
Trong thời kì tính cách thay đổi, tính chất ẩn sĩ của Tiêu Kiếm đã ảnh hưởng rất lớn tới Thiệu Quân lăng.
Thiệu Quân Lăng học được cách giấu đi dã tâm và tính hiếu thắng của mình, điệu thấp hơn, sinh hoạt cũng mộc mạc hơn. Năm sinh nhật đó nó từ chối những món quà xa xỉ của anh, ngược lại đầu tư vào chứng khoán cũng là nhờ vào người này……
Tồn tại của Tiêu Kiếm làm Thiệu Quân Lăng biết được núi cao còn có núi cao hơn, nhân ngoại hữu nhân, nó cũng tin tưởng, cao thủ chân chính là giấu ở giữa người thường.
Năm chương trình thực tế đó lên sóng, Thiệu Quân Lăng chẳng những được chú ý ở Đức Âm, mà cũng có không ít người khiêu chiến ở võ quán, ai biểu tổ tuyên truyền làm quá nói nó rất là lợi hại làm chi chứ.
Trong võ quán phần lớn là nam sinh hiếu thắng, dù có võ sư ở đó, nhưng không phải lúc nào cũng để ý tới bọn họ, mỗi khi tới thời gian huấn luyện tự do, những người đó sẽ lấy danh nghĩa “Luận bàn” tới tìm Thiệu Quân Lăng, tìm mọi cách làm nhục nhuệ khí của thằng nhóc từng lên TV này.
Thiệu Quân Lăng đương nhiên biết mục đích của bọn họ, tuy nó không chịu thua ngã xuống trước đối phương, nhưng cũng sẽ có ngày mệt mỏi.
Có một lần, buổi sáng nó chạy năm km, đi học cả ngày, buổi tối đến võ quán tập hai tiếng, mệt đến kiệt sức. Đang tính về nhà nghỉ ngơi thì có một nam sinh tới tìm nó, nói muốn luyện võ với nó.
Người nọ tên là Cát Hạo, luyện tập Tae Kwon Do đã ba năm, mạnh nhất trong đám bạn cùng lứa, đặc biệt kiêu ngạo.
Lấy trạng thái lúc đó của Thiệu Quân Lăng, đánh với cậu ta một hồi thì nó sẽ phải nhận thua. Không chỉ như vậy, có khả năng nó sẽ bị thương, đương nhiên không phải là bị thương bên ngoài. Võ quán cấm bọn họ cố ý tạo thương tổn cho đối phương trong lúc luận đấu, nhưng quy định là quy định, những người biết võ như bọn họ đều biết cách tạo thương tổn cho người ta dễ như trở bàn tay.
Trong lúc Thiệu Quân Lăng ở trong thế tiến thoái lưỡng nan, có một nam sinh đi tới nói: “Hình như cậu ấy bị thương, bữa khác tới tìm cậu ấy luận đấu đi, bữa nay có thắng cũng chẳng hay ho gì.”
Thiệu Quân Lăng nghe vậy cả kinh, xác thật, trên eo nó có vết thương, lúc đi WC nhịn không được nó có rên vài tiếng, nhưng nó không ngờ có người nghe thấy.
Chỉ thấy người nọ cạo tóc húi cua, ngũ quan đoan chính, diện mạo thoạt nhìn rất bình thường.
Cát Hạo cũng nhướng mày nhìn đối phương, có chút ngoài ý muốn: “Anh là ai?”
Nam sinh nói: “Tôi tên là Tiêu Kiếm, mới tới đây.”
Bên hông hắn mang đai trắng, đích xác chỉ là người mới tập.
Cát Hạo hoài nghi nhìn Thiệu Quân Lăng: “Sao anh biết cậu ta bị thương?”
Tiêu Kiếm vừa uống nước vứ lau mồ hôi, bình tĩnh nói: “Tôi tình cờ thấy ở toilet.”
Một thân chính khí, giọng điệu bình tĩnh không bênh vực ai, hơn nữa hắn lại biểu lộ mình là “Ma mới”, biểu lộ mình hoàn toàn không biết tranh chấp ngấm ngầm trong võ quán.
Cát Hạo khẽ hừ một tiếng, chỉ có thể từ bỏ khiêu chiến.
“…… Cảm ơn.” Thiệu Quân Lăng nhìn đối phương.
Tiêu Kiếm xua xua tay với nó.
Lần đầu tiên có người không tò mò, nghiên cứu đánh giá nó, đối xử với nó như người thường, làm cho Thiệu Quân Lăng phi thường hưởng thụ —— Đúng, nó không thích bị khinh thường, bị chán ghét, nhưng cũng không quen bị người khác để ý, sùng bái như minh tinh.
Thái độ của Tiêu Kiếm làm cho Thiệu Quân Lăng cảm giác như mình là người thường, hô hấp tự nhiên dưới ánh mặt trời.
Kể từ đó, Thiệu Quân Lăng bắt đầu để ý tới người nam sinh có dung mạo bình thường này.
Nó phát hiện Tiêu Kiếm là người rất điệu thấp, không chỉ là bên ngoài, mà là từ đầu tới đuôi.
Ở trong đạo quán hình như Tiêu Kiếm không có bạn bè, nhưng cũng hành xử khác người như Thiệu Quân Lăng, đa số thời gian hắn tự mình luyện tập, có khi cũng luậnbàn với người chung đẳng cấp, thành tích có thua có thắng, nhìn không ra mạnh yếu. Hắn có thể tự nhiên giao lưu với người khác, nhưng lại nói không nhiều lắm.
Có một ngày bọn họ huấn luyện xong, đụng phải ở phòng thay đồ, Thiệu Quân Lăng phát hiện với y phục của Tiêu Kiếm rất bình thường, hắn cầm theo cái ba lô cũ, cổ áo thun được giặt sạch có chút sờn rách.
Từ lúc Thiệu Quân Lăng được Doãn Sướng mang về nhà đã không còn tiếp xúc với dạng người này nữa. Nó biết rõ người nào có thể vào học ở trong võ quán này, người nhà nhân viên đều có thể, cho nên, Tiêu Kiếm mặc bộ đồ này có hơi kì quái.
Đây là lần đầu tiên Thiệu Quân Lăng chủ động muốn kết giao với một người bình thường —— nó không có ý xem thường Tiêu Kiếm, ngược lại trong lòng còn thấy gần gũi. Bởi vì dù anh Doãn Sướng có cho nó vào học trường tư, mua đồ đắc tiền cho nó, thì Thiệu Quân Lăng chưa bao giờ quên xuất thân của mình.
Nhưng Thiệu Quân Lăng cực kì bị động trong xã giao, rối rắm thật lâu cũng chưa chủ động đi bước đầu tiên.
Có vài lần, Tiêu Kiếm phát hiện ánh nhìn của Thiệu Quân Lăng, sẽ cười với nó, có đôi khi cũng luận đấu. Mỗi lần luận đấu với Tiêu Kiếm, Thiệu Quân Lăng rất nghiêm túc—— lúc đó đẳng cấp hai người không bằng nhau, rất ít khi được tranh đấu —— nhưng chờ nó đánh xong, Tiêu Kiếm đã đi mất, lúc này Thiệu Quân Lăng sẽ có chút mất mát.
Thật lâu sau này Thiệu Quân Lăng mới hiểu được, nó đặc biệt để ý Tiêu Kiếm là vì xuất thân tương tự, còn bị hấp dẫn bởi năng lực cường giả của đối phương.
Không sai, người như Tiêu Kiếm không đơn giản như vẻ bề ngoài, tuy rằng hắn có thành tích thường thường, nhưng mỗi lần thi lên đai đều được thông qua. Hơn nữa, tốc độ hắn thi lên đai cũng không thua kém gì với Thiệu Quân Lăng.
Võ sư vẫn luôn khen tốc độ đổi đai của Thiệu Quân Lăng nhanh hơn người thường, làm nó rất tự hào. Một năm sau, lúc nó phát hiện đai lưng của Tiêu Kiếm chỉ cách nó một bậc, thì nó mới kinh ngạc phát hiện đối phương đã đuổi kịp mình!
Hơn nữa, có thể là cảm giác tồn tại của Tiêu Kiếm thật sự là quá thấp, tốc độ đuổi theo quỉ dị này không hề làm người khác để ý.
Thiệu Quân Lăng rốt cuộc nhịn không được nữa, chủ động nói câu đầu tiên với Tiêu Kiếm: “Anh đã đến rồi.”
Tiêu Kiếm nhìn qua có chút ngoài ý muốn: “Em đang đợi anh à?”
Thiệu Quân Lăng gật gật đầu: “Anh rất mạnh.”
Tiêu Kiếm bình tĩnh nói: “Em cũng rất mạnh.”
Đây là đoạn đối thoại chính thức đầu tiên của bọn họ, như là võ lâm cao thủ trước khi so chiêu sẽ nói vài câu dạo đầu văn vẻ, đến từ hai thiếu niên chưa đủ mười lăm tuổi.
Quá trình quen biết của hai bọn họ khá là thô bạo, chính là luận bàn đánh nhau, nhưng dù Tiêu Kiếm có đẳng cấp thấp hơn vẫn không đánh thua nó, ngược lại còn ngang hàng……
Thiệu Quân Lăng nhảy dựng lên từ trên mặt đất, đôi mắt có chút hưng phấn vì gặp được kỳ phùng địch thủ: “Em muốn biết thực lực của anh!”
Tiêu Kiếm đã thu hồi chiêu thức, cười nói: “Anh chỉ biết có nhiêu đó thôi à.”
Thiệu Quân Lăng: “Có ý gì?”
Tiêu Kiếm gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Thật ra anh không chuyên về môn võ này, nếu anh lấy hết sức đánh em là đang khi dễ em đó…… Cơ mà em lùn hơn anh, đánh thắng em khác gì anh đang khi dễ em chứ.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Sau đó, Thiệu Quân Lăng mới biết được, bác của Tiêu Kiếm là võ sư huấn luyện ở đây, hắn là được bác đem vào, không cần phải đóng tiền học phí. Nhưng Tiêu Kiếm đã có tám năm học võ thuật, còn giành được hai giải Á Quân võ thuật Trung Quốc dành cho thiếu niên, hắn có cơ sở võ thuật vững chắc, cho nên học Tae Kwon Do mới nhanh như vậy.
Từ đó về sau, Thiệu Quân Lăng liền vứt bỏ tôn nghiêm, mỗi ngày quấn lấy Tiêu Kiếm luận bàn.
Tiêu Kiếm cũng rất thích người em trai nhỏ hơn hai tuổi này, còn truyền đạt hết tâm huyết của mình cho người ta……
Tiếp xúc một thời gian, Thiệu Quân Lăng mới biết được, gia cảnh Tiêu Kiếm xác thật không tốt, mẹ chỉ là bà nội trợ bình thường, ba là giáo viên dạy Văn trường Tiểu học, thu nhập ít ỏi…… Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến đánh giá của Thiệu Quân Lăng với Tiêu Kiếm—— thân thiện, chính trực, cường đại, hơn nữa điệu thấp, ưu tú hơn nhiều so với đám con nhà giàu mà Thiệu Quân Lăng biết.
Tiểu học rồi Trung học, chân chính bốn năm, Thiệu Quân Lăng chẳng những học Tae Kwon Do thành tài, còn học được không ít chiêu thức võ thuật từ Tiêu Kiếm.
Lên cấp ba, bởi vì thân thể Thiệu Quân Lăng hoàn thiện, bắt đầu học tán thủ và muay thái, Tiêu Kiếm vẫn ở lại võ quán làm huấn luyện viên, Thiệu Quân Lăng thường thường trở về tìm hắn, lại đem những chiêu thức mới về dạy người ta, giao tình thâm hậu.
Trong thời kì tính cách thay đổi, tính chất ẩn sĩ của Tiêu Kiếm đã ảnh hưởng rất lớn tới Thiệu Quân lăng.
Thiệu Quân Lăng học được cách giấu đi dã tâm và tính hiếu thắng của mình, điệu thấp hơn, sinh hoạt cũng mộc mạc hơn. Năm sinh nhật đó nó từ chối những món quà xa xỉ của anh, ngược lại đầu tư vào chứng khoán cũng là nhờ vào người này……
Tồn tại của Tiêu Kiếm làm Thiệu Quân Lăng biết được núi cao còn có núi cao hơn, nhân ngoại hữu nhân, nó cũng tin tưởng, cao thủ chân chính là giấu ở giữa người thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất