Chương 131: Phiên ngoại 10
Edit + Beta: Alice
《 Trọn đời trọn kiếp 》 ( kết thúc )
Phía sau cổ tiếp xúc với nệm gối mềm mại, Thiệu Quân Lăng nâng cổ nằm yên, thân thể hai người căng chặt, tầm mắt giằng co như là đang tiến hành đấu sức không tiếng động.
Doãn Sướng nghiêm túc nhìn nó, trên mặt không còn nụ cười trêu ghẹo ngày thường, mà là nụ cười rất dịu dàng, toàn thân lại tràn đầy ôn nhu khó cưỡng.
Thiệu Quân Lăng thả lỏng toàn thân, nhắm mắt chờ đợi.
Lấy sức lực của nó hiện giờ thì Doãn Sướng hoàn toàn không có khả năng cậy mạnh.
Nó có thể đổi tư thế, chỉ có thể là nó tự nguyện mà thôi.
Đúng vậy, nghĩ đến anh tự nguyện từ bỏ giới giải trí vì mình, chạy đến Los Angeles để chăm sóc cho nó, còn hứa hẹn sau này vẫn luôn ở bên cạnh làm nó cảm thấy vậy là đủ rồi.
Tình cảm chân thành như thế này thì nó còn yêu cầu gì nữa?
Còn chuyện ai ở trên ai ở dưới, anh muốn thế nào thì làm thế đó đi……
Doãn Sướng nhận thấy nó dần thả lỏng, cười nhẹ gần như không thể nghe thấy, còn thấp giọng khuyên một câu: “Đừng khẩn trương, đau một chút là xong ấy mà.”
Thiệu Quân Lăng nhíu mày, cắn răng nhắm chặt hai mắt, nói thầm trong lòng ngang cũng một dao, dọc cũng một dao, sớm muộn gì cũng phải qua cửa này. Nhưng nó đợi lâu thật lâu, cũng không thấy Doãn Sướng làm động tác tiếp theo, ngược lại vài giây sau nghe được một tiếng cười nhẹ, rồi nó cảm giác được người phía trên cười càng dữ dội hơn.
Thiệu Quân Lăng mở to mắt: “……?”
Doãn Sướng duỗi tay chống ở hai bên sườn, bỗng nhiên nhớ lại năm hắn chở thằng nhỏ này tới trường Đức Âm, cũng là bộ dáng đưa ra pháp trường như thế này.
Hắn cười đến thở hổn hển: “Em sắp hi sinh hả? Ha ha ha……”
Doãn Sướng sớm đã biết Thiệu Quân Lăng có ý đồ với mình, với cá tính háo thắng như nó thì làm gì chịu nằm yên để mình muốn làm gì thì làm? Cho nên hắn cố ý chọc ghẹo đối phương, muốn thử nghiệm xem Thiệu Quân Lăng có chịu nằm dưới hay không.
Giờ thì hắn thấy được rồi.
Hắn vừa an lòng vừa tức cười. Hắn thật muốn cạy đầu Thiệu Quân Lăng ra, nhìn xem trong não đối phương đang nghĩ cái gì.
Duỗi tay vuốt phẳng ấn đường đối phương, Doãn Sướng tiếp tục trêu chọc nó nói: “Sao lại nhăn mày như vậy, không phải em nói nằm dưới thoải mái lắm mà? Sợ cái gì?”
Thiệu Quân Lăng bắt lấy cánh tay Doãn Sướng, vẻ mặt rối rắm.
Doãn Sướng nhướng mày ám chỉ: “Nếu không thì đổi người ha?”
Nghe câu nói đó thần sắc Thiệu Quân Lăng biến đổi, không thể tin tưởng nói: “Anh nói thật à?”
Doãn Sướng vừa bực mình vừa buồn cười: “Nếu em không tiếp thu được thì đừng cậy mạnh.”
Hắn đã tra cứu trên mạng rồi, xác thật nằm dưới khá là thoải mái, đương nhiên, với tiền đề là tâm lý không có trở ngại, nếu không chuẩn bị tâm lý tốt thì người nằm dưới chẳng khác nào đang bị nhục hình.
Doãn Sướng than nhẹ một hơi, bình thản nói: “Kỳ thật ai trên ai dưới, anh không quan tâm, chọc em một chút thôi.” Huống chi, đây là người em trai mà hắn yêu quí, đâu thể nào làm nó đau.
Thiệu Quân Lăng mở to hai mắt, kích động có chút bực tức hô một tiếng: “Anh……!” Hai ngày nay nó bị áp lực đến rụng tóc cũng vì chuyện này, vậy mà anh chỉ muốn trêu ghẹo nó.
Doãn Sướng: “Kĩ thuật hôn môi của em tệ quá là tệ, còn muốn giành quyền chủ động, chỉ sợ……”
Thiệu Quân Lăng nghiêm túc nói: “Em sẽ biểu hiện thật tốt.”
Doãn Sướng nghĩ thầm, thôi thôi, tốt xấu gì thằng nhóc này cũng học một hiểu mười, nhường nó lần này vậy.
Như là sợ đối phương hối hận, Thiệu Quân Lăng như một mãnh hổ chụp mồi xoay người đè đối phương xuống.
“Em…… Nhẹ một chút.” Doãn Sướng vừa cười vừa giương cổ.
Có đôi khi hắn thật cảm thấy Thiệu Quân Lăng giống động vật họ mèo, từ nhỏ đến lớn đều vậy —— lúc không để ý đến nó, nó sẽ chủ động lại gần cọ người, người muốn vuốt ve nó thì nó lại chạy trốn. Dù nó đang ở xa, nhưng vẫn yên lặng chờ đợi ở bên cạnh người, còn bây giờ thì hoạt động theo bản năng, công kích người yếu ớt hơn.
Dù chỉ là hôn môi, nhưng Doãn Sướng có cảm giác như là đối phương sẽ cắn đứt cái cổ của mình, nhưng cũng đồng thời kích thích Doãn Sướng.
Hắn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn nguyện ý để Thiệu Quân Lăng thử nghiệm trên người mình.
Thiệu Quân Lăng vừa nắm quyền chủ động là vứt hết sĩ diện, đôi mắt sáng rực như mèo, hưng phấn không thôi.
Doãn Sướng bắt lấy cổ tay của nó nói: “Từ từ, nói trước, anh chỉ cho em ba cơ hội, hôm nay tính một lần, nếu em không thể làm anh thoải mái thì chúng ta đổi vị trí.”
“Không thành vấn đề.” Hôn hôn chóp mũi của anh, Thiệu Quân Lăng dùng hết mười hai phần tinh lực.
( —— giải phân cách thuần khiết —— )
Hai giờ sau, bọn họ mới kết thúc.
Thiệu Quân Lăng bẻ đầu Doãn Sướng bắt đầu hôn hắn, hôn trong chốc lát, lại có chút tiếc nuối nói: “Em vốn dĩ muốn làm cho anh khóc……”
Thần chí không rõ Doãn Sướng nghe câu nói đó, giật mình —— đây là ý nghĩ biến thái gì thế?
Thiệu Quân Lăng: “Cơ mà hôm nay anh vất vả quá rồi, đợi lần sau vậy.”
Doãn Sướng nghĩ đến hành động tùy hứng vừa rồi của Thiệu Quân Lăng, quả thực giận sôi máu, hắn cố ý nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai nói em còn cơ hội nữa?”
“Hả? Chẳng lẽ anh không thoải mái sao? Nếu là không thỏa mãn, thì chúng ta có thể làm lại một lần nữa.” Thiệu Quân Lăng giả bộ chân thành.
Doãn Sướng thều thào: “Câm miệng cho anh……”
…… Hình như mình dung túng thằng nhóc này quá rồi.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người cùng đi tắm rửa.
Trở về trên giường, chỉ còn nửa tiếng nữa là qua ngày mới, Doãn Sướng gối lên cánh tay của Thiệu Quân Lăng, mệt mỏi đến mức không muốn nhúc nhích.
Thiệu Quân Lăng vẫn còn tinh lực, nó liếm liếm vành tai Doãn Sướng, hỏi hắn: “Anh, sau này anh muốn làm gì?”
Doãn Sướng từ từ nói: “Muốn học chụp ảnh và nghệ thuật kiến trúc, chờ em nghỉ, chúng ta có thể cùng đi du lịch…… À, anh còn muốn học thêm triết học, mấy bữa nay đọc sách của Freud thấy rất hay……” Những chuyện này hắn từng muốn làm trước khi gia nhập giới giải trí, bây giờ thì có thời gian theo đuổi chúng rồi, “Nói không chừng còn sẽ học điêu khắc thủ công mỹ nghệ, anh rất thích làm đồ vật…… Em thấy sao?”
Thiệu Quân Lăng: “Chỉ cần là anh thích, em thấy đều có thể.”
Doãn Sướng: “Em thì sao? Có tính toán gì không? “
Thiệu Quân Lăng: “Em tính là dồn hết chương trình học trong hai năm để về nước tìm anh.”
Doãn Sướng hoảng sợ: “Em đùa à?”
Thiệu Quân Lăng: “Nhưng giờ thì anh ở đây rồi…… Em bớt môn giúp anh làm việc nhà ha?”
Doãn Sướng thấp giọng bật cười: “Anh sẽ tìm người giúp việc, không cần em làm.”
Thiệu Quân Lăng: “Thì em giúp anh là được mà.”
Doãn Sướng hỏi: “Em không cần nghiên cứu AI gì đó hả?”
Thiệu Quân Lăng kỳ quái nói: “Vì sao em phải tốn thời gian quan tâm tới nó?”
Doãn Sướng: “Chuyên ngành của em mà?”
Thiệu Quân Lăng: “Anh, có được anh là lý tưởng cả đời của em, chuyên ngành này nọ đều vứt hết.”
Doãn Sướng mở to mắt, yên lặng nhìn Thiệu Quân Lăng, trong đầu bỗng dưng hiện lên câu hỏi của Mễ Tu, “Em có từng hỏi Thiệu Quân Lăng muốn gì chưa?”, ánh mắt từ kinh ngạc dần dần chuyển biến thành vui vẻ.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, cuối cùng đã tới 0 giờ, Doãn Sướng thấp giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Thiệu Quân Lăng ngạc nhiên, mới nhớ tới những chuện anh làm đêm nay đều vì giờ khắc này, trong mắt cũng hiện lên nhu tình: “Cảm ơn……”
Thiệu Quân Lăng củng củng đầu vào cổ Doãn Sướng, thấp giọng nói: “Anh, em yêu anh.”
Doãn Sướng đang đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn “Ừ” một tiếng.
Thiệu Quân Lăng hỏi: “Anh có yêu em không?”
Doãn Sướng: “Đương nhiên.”
Thiệu Quân Lăng: “Yêu bao nhiêu?”
Doãn Sướng cười cười: “Nhiều hơn em tưởng tượng……”
Thiệu Quân Lăng cũng cười: “Chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau nhé?”
Doãn Sướng trở tay ôm Thiệu Quân Lăng, lấy nụ hôn làm câu trả lời.
Năm mười chín tuổi ấy, Doãn Sướng biết được đứa nhỏ này là quà sinh nhật ba muốn đưa cho mình, đảo mắt một cái, đứa nhỏ này hiện giờ cũng mười chín tuổi.
Từ giờ trở đi, hắn sẽ đổi bản thân làm lễ vật đưa cho đối phương, bọn họ vẫn sẽ luôn ở bên nhau, trọn đời trọn kiếp.
【 toàn văn hoàn 】
《 Trọn đời trọn kiếp 》 ( kết thúc )
Phía sau cổ tiếp xúc với nệm gối mềm mại, Thiệu Quân Lăng nâng cổ nằm yên, thân thể hai người căng chặt, tầm mắt giằng co như là đang tiến hành đấu sức không tiếng động.
Doãn Sướng nghiêm túc nhìn nó, trên mặt không còn nụ cười trêu ghẹo ngày thường, mà là nụ cười rất dịu dàng, toàn thân lại tràn đầy ôn nhu khó cưỡng.
Thiệu Quân Lăng thả lỏng toàn thân, nhắm mắt chờ đợi.
Lấy sức lực của nó hiện giờ thì Doãn Sướng hoàn toàn không có khả năng cậy mạnh.
Nó có thể đổi tư thế, chỉ có thể là nó tự nguyện mà thôi.
Đúng vậy, nghĩ đến anh tự nguyện từ bỏ giới giải trí vì mình, chạy đến Los Angeles để chăm sóc cho nó, còn hứa hẹn sau này vẫn luôn ở bên cạnh làm nó cảm thấy vậy là đủ rồi.
Tình cảm chân thành như thế này thì nó còn yêu cầu gì nữa?
Còn chuyện ai ở trên ai ở dưới, anh muốn thế nào thì làm thế đó đi……
Doãn Sướng nhận thấy nó dần thả lỏng, cười nhẹ gần như không thể nghe thấy, còn thấp giọng khuyên một câu: “Đừng khẩn trương, đau một chút là xong ấy mà.”
Thiệu Quân Lăng nhíu mày, cắn răng nhắm chặt hai mắt, nói thầm trong lòng ngang cũng một dao, dọc cũng một dao, sớm muộn gì cũng phải qua cửa này. Nhưng nó đợi lâu thật lâu, cũng không thấy Doãn Sướng làm động tác tiếp theo, ngược lại vài giây sau nghe được một tiếng cười nhẹ, rồi nó cảm giác được người phía trên cười càng dữ dội hơn.
Thiệu Quân Lăng mở to mắt: “……?”
Doãn Sướng duỗi tay chống ở hai bên sườn, bỗng nhiên nhớ lại năm hắn chở thằng nhỏ này tới trường Đức Âm, cũng là bộ dáng đưa ra pháp trường như thế này.
Hắn cười đến thở hổn hển: “Em sắp hi sinh hả? Ha ha ha……”
Doãn Sướng sớm đã biết Thiệu Quân Lăng có ý đồ với mình, với cá tính háo thắng như nó thì làm gì chịu nằm yên để mình muốn làm gì thì làm? Cho nên hắn cố ý chọc ghẹo đối phương, muốn thử nghiệm xem Thiệu Quân Lăng có chịu nằm dưới hay không.
Giờ thì hắn thấy được rồi.
Hắn vừa an lòng vừa tức cười. Hắn thật muốn cạy đầu Thiệu Quân Lăng ra, nhìn xem trong não đối phương đang nghĩ cái gì.
Duỗi tay vuốt phẳng ấn đường đối phương, Doãn Sướng tiếp tục trêu chọc nó nói: “Sao lại nhăn mày như vậy, không phải em nói nằm dưới thoải mái lắm mà? Sợ cái gì?”
Thiệu Quân Lăng bắt lấy cánh tay Doãn Sướng, vẻ mặt rối rắm.
Doãn Sướng nhướng mày ám chỉ: “Nếu không thì đổi người ha?”
Nghe câu nói đó thần sắc Thiệu Quân Lăng biến đổi, không thể tin tưởng nói: “Anh nói thật à?”
Doãn Sướng vừa bực mình vừa buồn cười: “Nếu em không tiếp thu được thì đừng cậy mạnh.”
Hắn đã tra cứu trên mạng rồi, xác thật nằm dưới khá là thoải mái, đương nhiên, với tiền đề là tâm lý không có trở ngại, nếu không chuẩn bị tâm lý tốt thì người nằm dưới chẳng khác nào đang bị nhục hình.
Doãn Sướng than nhẹ một hơi, bình thản nói: “Kỳ thật ai trên ai dưới, anh không quan tâm, chọc em một chút thôi.” Huống chi, đây là người em trai mà hắn yêu quí, đâu thể nào làm nó đau.
Thiệu Quân Lăng mở to hai mắt, kích động có chút bực tức hô một tiếng: “Anh……!” Hai ngày nay nó bị áp lực đến rụng tóc cũng vì chuyện này, vậy mà anh chỉ muốn trêu ghẹo nó.
Doãn Sướng: “Kĩ thuật hôn môi của em tệ quá là tệ, còn muốn giành quyền chủ động, chỉ sợ……”
Thiệu Quân Lăng nghiêm túc nói: “Em sẽ biểu hiện thật tốt.”
Doãn Sướng nghĩ thầm, thôi thôi, tốt xấu gì thằng nhóc này cũng học một hiểu mười, nhường nó lần này vậy.
Như là sợ đối phương hối hận, Thiệu Quân Lăng như một mãnh hổ chụp mồi xoay người đè đối phương xuống.
“Em…… Nhẹ một chút.” Doãn Sướng vừa cười vừa giương cổ.
Có đôi khi hắn thật cảm thấy Thiệu Quân Lăng giống động vật họ mèo, từ nhỏ đến lớn đều vậy —— lúc không để ý đến nó, nó sẽ chủ động lại gần cọ người, người muốn vuốt ve nó thì nó lại chạy trốn. Dù nó đang ở xa, nhưng vẫn yên lặng chờ đợi ở bên cạnh người, còn bây giờ thì hoạt động theo bản năng, công kích người yếu ớt hơn.
Dù chỉ là hôn môi, nhưng Doãn Sướng có cảm giác như là đối phương sẽ cắn đứt cái cổ của mình, nhưng cũng đồng thời kích thích Doãn Sướng.
Hắn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn nguyện ý để Thiệu Quân Lăng thử nghiệm trên người mình.
Thiệu Quân Lăng vừa nắm quyền chủ động là vứt hết sĩ diện, đôi mắt sáng rực như mèo, hưng phấn không thôi.
Doãn Sướng bắt lấy cổ tay của nó nói: “Từ từ, nói trước, anh chỉ cho em ba cơ hội, hôm nay tính một lần, nếu em không thể làm anh thoải mái thì chúng ta đổi vị trí.”
“Không thành vấn đề.” Hôn hôn chóp mũi của anh, Thiệu Quân Lăng dùng hết mười hai phần tinh lực.
( —— giải phân cách thuần khiết —— )
Hai giờ sau, bọn họ mới kết thúc.
Thiệu Quân Lăng bẻ đầu Doãn Sướng bắt đầu hôn hắn, hôn trong chốc lát, lại có chút tiếc nuối nói: “Em vốn dĩ muốn làm cho anh khóc……”
Thần chí không rõ Doãn Sướng nghe câu nói đó, giật mình —— đây là ý nghĩ biến thái gì thế?
Thiệu Quân Lăng: “Cơ mà hôm nay anh vất vả quá rồi, đợi lần sau vậy.”
Doãn Sướng nghĩ đến hành động tùy hứng vừa rồi của Thiệu Quân Lăng, quả thực giận sôi máu, hắn cố ý nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai nói em còn cơ hội nữa?”
“Hả? Chẳng lẽ anh không thoải mái sao? Nếu là không thỏa mãn, thì chúng ta có thể làm lại một lần nữa.” Thiệu Quân Lăng giả bộ chân thành.
Doãn Sướng thều thào: “Câm miệng cho anh……”
…… Hình như mình dung túng thằng nhóc này quá rồi.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người cùng đi tắm rửa.
Trở về trên giường, chỉ còn nửa tiếng nữa là qua ngày mới, Doãn Sướng gối lên cánh tay của Thiệu Quân Lăng, mệt mỏi đến mức không muốn nhúc nhích.
Thiệu Quân Lăng vẫn còn tinh lực, nó liếm liếm vành tai Doãn Sướng, hỏi hắn: “Anh, sau này anh muốn làm gì?”
Doãn Sướng từ từ nói: “Muốn học chụp ảnh và nghệ thuật kiến trúc, chờ em nghỉ, chúng ta có thể cùng đi du lịch…… À, anh còn muốn học thêm triết học, mấy bữa nay đọc sách của Freud thấy rất hay……” Những chuyện này hắn từng muốn làm trước khi gia nhập giới giải trí, bây giờ thì có thời gian theo đuổi chúng rồi, “Nói không chừng còn sẽ học điêu khắc thủ công mỹ nghệ, anh rất thích làm đồ vật…… Em thấy sao?”
Thiệu Quân Lăng: “Chỉ cần là anh thích, em thấy đều có thể.”
Doãn Sướng: “Em thì sao? Có tính toán gì không? “
Thiệu Quân Lăng: “Em tính là dồn hết chương trình học trong hai năm để về nước tìm anh.”
Doãn Sướng hoảng sợ: “Em đùa à?”
Thiệu Quân Lăng: “Nhưng giờ thì anh ở đây rồi…… Em bớt môn giúp anh làm việc nhà ha?”
Doãn Sướng thấp giọng bật cười: “Anh sẽ tìm người giúp việc, không cần em làm.”
Thiệu Quân Lăng: “Thì em giúp anh là được mà.”
Doãn Sướng hỏi: “Em không cần nghiên cứu AI gì đó hả?”
Thiệu Quân Lăng kỳ quái nói: “Vì sao em phải tốn thời gian quan tâm tới nó?”
Doãn Sướng: “Chuyên ngành của em mà?”
Thiệu Quân Lăng: “Anh, có được anh là lý tưởng cả đời của em, chuyên ngành này nọ đều vứt hết.”
Doãn Sướng mở to mắt, yên lặng nhìn Thiệu Quân Lăng, trong đầu bỗng dưng hiện lên câu hỏi của Mễ Tu, “Em có từng hỏi Thiệu Quân Lăng muốn gì chưa?”, ánh mắt từ kinh ngạc dần dần chuyển biến thành vui vẻ.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, cuối cùng đã tới 0 giờ, Doãn Sướng thấp giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Thiệu Quân Lăng ngạc nhiên, mới nhớ tới những chuện anh làm đêm nay đều vì giờ khắc này, trong mắt cũng hiện lên nhu tình: “Cảm ơn……”
Thiệu Quân Lăng củng củng đầu vào cổ Doãn Sướng, thấp giọng nói: “Anh, em yêu anh.”
Doãn Sướng đang đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn “Ừ” một tiếng.
Thiệu Quân Lăng hỏi: “Anh có yêu em không?”
Doãn Sướng: “Đương nhiên.”
Thiệu Quân Lăng: “Yêu bao nhiêu?”
Doãn Sướng cười cười: “Nhiều hơn em tưởng tượng……”
Thiệu Quân Lăng cũng cười: “Chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau nhé?”
Doãn Sướng trở tay ôm Thiệu Quân Lăng, lấy nụ hôn làm câu trả lời.
Năm mười chín tuổi ấy, Doãn Sướng biết được đứa nhỏ này là quà sinh nhật ba muốn đưa cho mình, đảo mắt một cái, đứa nhỏ này hiện giờ cũng mười chín tuổi.
Từ giờ trở đi, hắn sẽ đổi bản thân làm lễ vật đưa cho đối phương, bọn họ vẫn sẽ luôn ở bên nhau, trọn đời trọn kiếp.
【 toàn văn hoàn 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất