Chương 15: Về nhà với anh
Lái xe vài vòng ở bên ngoài không có mục tiêu, Doãn Sướng nhìn đến khách sạn này, trực tiếp đăng ký thuê phòng.
Hắn tắt di động, không muốn gặp ai cũng không muốn nói chuyện với ai, chỉ nghĩ một mình yên tĩnh một chút.
Một tiếng “Loảng xoảng” vang lên, chai rượu rỗng bị Doãn Sướng tùy tay vứt trên mặt đất.
Doãn Sướng đầu váng mắt hoa mà lảo đảo bước đi, trong lòng mặc niệm cái tên xa lạ kia —— Thiệu Quân Lăng.
Thiệu… Quân… Lăng……
Thiệu…… Quân…… Lăng……
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, hắn có chút say, bên tai tựa hồ vang lên lời nói Doãn Đông khi sinh thời gọi điện thoại cho hắn ——
“Tiểu Sướng, xin lỗi con, sinh nhật mười tám của con ba không quay về kịp……”
“Ba hứa tháng sau ba sẽ về bù đắp sinh nhật cho con có được không?”
“Ba sẽ chuẩn bị một phần đại lễ đảm bảo con sẽ thích.”
Trong chốc lát lại biến thành thanh âm của luật sư Vương ——
“Trên hồ sơ viết rõ, cậu được Doãn tiên sinh đăng ký nhập hộ tịch với lý do là ‘thu dưỡng’.”
“Có bao giờ cha cậu nhắc tới cái tên Thiệu Quân Lăng không?”
“Doãn tiên sinh suy xét lấy danh nghĩa “người thân” để hợp thức hóa quan hệ cha con……”
……
Ha hả, nếu không phải tin tức bị tuồn ra ngoài thì hắn vĩnh viễn cũng không biết chân tướng đúng không?
Cũng không biết là khi nào ngủ gục, suốt một đêm, Doãn Sướng chỉ cảm thấy lòng mình lúc nóng lúc lạnh, ngay cả nhiệt độ trên người cũng vậy.
Lần thứ hai giật mình tỉnh giấc, trong phòng vẫn u ám như trước.
Doãn Sướng sờ soạng mở di động, nhìn thời gian đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Tin nhắn liên tục ùa vào, đa số là Lục Linh Quyên, còn mấy cái là của Diêu Mạn Hòe.
23:45 đêm qua
Dì Diêu: “Tiểu Sướng, dì muốn nói xin lỗi với con, chuyện phát sinh ngày hôm qua là do dì và Dương Gia Giai sơ sẩy gây ra, dì xin lỗi đã không bảo vệ tốt cho con, dì có thể lí giải được tâm tình của con lúc này.”
Dì Diêu: “Giờ thì dì biết con ở đâu nhưng con yên tâm, trước khi con hồi phục tâm tình thì dì sẽ không để ai đến quấy rầy con đâu. Con mới về nước không được bao lâu, còn chưa lấy bằng lái trong nước, ra ngoài nhớ chú ý phóng viên chụp lén, càng phải chú ý an toàn!”
Hôm nay 07:21
Dì Diêu: “Bọn dì đã liên lạc với Viện Phúc Lợi, cũng đã hiểu được chân tướng sự thật, dì hợp tác với bọn họ sẽ đưa ra thông cáo chính thức bình ổn dư luận…… Bất quá, về an bài cho Thiệu Quân Lăng sau này, bọn dì cần con quyết định.”
……
Doãn Sướng xem đến đau đầu, hắn bỏ qua di động, giống như đà điểu trốn tránh hiện thực, nhắm mắt lại.
Cứ như vậy nằm gần một giờ, hắn mới thống khổ mà bò dậy từ trên giường, rửa mặt qua loa, nắm lên chìa khóa đi đến bãi đỗ xe.
Vào xe, hắn lại ngồi ngốc trên ghế điều khiển vài phút, xong rồi mới mờ mịt mà đưa vào bảng hướng “Viện Phúc Lợi”.
Nửa giờ sau, giọng nói hướng dẫn nhắc nhở hắn sắp tới địa điểm.
Kỳ thật Doãn Sướng cũng không nghĩ kỹ, vì sao mình lại muốn chạy tới cái nơi này.
Có lẽ là không cam lòng, hay là ghen ghét, hai loại cảm xúc đan xen làm hắn muốn tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ tên Thiệu Quân Lăng lớn lên có điều gì giống Doãn Đông.
Viện Phúc Lợi tọa lạc ở vùng ngoại thành phía tây thành phố, khu nhà tường trắng ngói đỏ, nhìn qua có chút cổ xưa, diện tích cũng không lớn.
Doãn Sướng không đi vào từ cửa chính, mà là vòng nửa vòng, đem xe ngừng ở nơi vắng người qua lại.
Cửa sổ tường viện chạm trổ hình con thoi, xuyên thấu qua cửa sổ, Doãn Sướng thấy giá bóng rổ dành cho con nít nơi đất trống, còn có xích đu, thể dục dụng cụ các thứ, nhìn dáng vẻ là sân chơi cho tụi nhỏ của Viện Phúc Lợi.
Lúc này đã gần kề chạng vạng, không nhiều người ở nơi đất trống cho lắm, mấy đứa con nít tốp năm tốp ba mà chơi đùa ầm ĩ cả một góc sân.
Doãn Sướng đứng ở ngoài tường nhìn vào đám con nít, nhưng những người đó đều không phải là Thiệu Quân Lăng.
Hắn có chút mất mát, nhưng ngẫm lại cũng là chuyện bình thường, Viện Phúc Lợi có nhiều con nít như vậy, nếu hắn không đi vào bên trong cứ đứng ở bên ngoài thì làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy tên nhóc kia.
Chỉ chốc lát sau, trong viện vang lên tiếng chuông, bọn nhỏ hoan hô “Ăn cơm” như ong vỡ tổ mà chạy trở về.
Nhưng đám nhóc trong sân chơi không đứa nào nhúc nhích.
Doãn Sướng yên lặng đứng trong chốc lát, tự giác không nói gì, đang muốn xoay người rời đi thì chợt thấy một người từ trong đi ra ngoài…… Đợi đến khi nhìn rõ bộ dáng đối phương, Doãn Sướng lập tức ngừng hô hấp, cũng dừng lại bước chân.
Tên nhóc kia chầm chậm ngồi xuống bên rìa bãi cát, lười nhác vọc cát.
Nhìn bóng dáng co tròn như trái bóng của thằng nhóc làm tâm tình của Doãn Sướng vô cùng phức tạp.
Vài phút sau, mấy đứa nhóc lớn hơn đi ra ngoài, liếc mắt thấy thằng nhóc đang vọc cát trên sân, liền đi qua hướng đó.
Doãn Sướng vốn tưởng rằng bọn chúng tìm thằng nhỏ để chơi cùng, không nghĩ tới tên cầm đầu đám nhỏ hô một tiếng: “Tiểu chó điên, ăn cơm chưa?”
Nghe thấy xưng hô kì quái này, Doãn Sướng nheo lại đôi mắt, không khỏi liên tưởng đến bài báo có nhắc đến “bị ăn hiếp”.
Dưới sự dẫn dắt của tên cầm đầu, đám nhóc đi theo bắt đầu cười ha ha.
“Tiểu chó điên không ăn cơm mà đi ăn cát, ha ha ha!”
“Mày điếc hả thằng kia? Sao không nói gì hết?”
“Này! Không biết phản ứng á?”
Bọn họ ngươi một câu ta một câu, thấy thằng nhóc không phản ứng, liền xô nó xuống đất.
Thằng nhóc ngồi trên mặt đất không chịu nổi nữa nhảy dựng lên, nhe răng nhếch miệng mà trừng mắt với bọn họ.
“Oa! Tiểu chó điên lại muốn nổi điên!”
Vài đứa ra vẻ sợ hãi mà lui ra sau vài bước, nhưng rất nhanh bọn chúng nhận ra điều khác thường.
“Ai nha, thì ra là nó không ăn cát mà trốn ở đây khóc nhè!”
“Khóc cái gì chứ?”
“Thì ba ba nó chết đó, đương nhiên nó phải khóc rồi!”
……
Doãn Sướng nghe được câu này tâm tình bốc hỏa, theo bản năng nắm chặt nắm tay.
Khuôn mặt thằng nhóc nghẹn đến mức đỏ bừng, một lúc lâu sau mới phun ra một câu phản bác:
“Không có! Nói bậy!”
“Mới không có nói bậy!”
“Đúng vậy, ổng chết rồi! Trên TV nói kìa!”
“Không có!” Thằng nhóc kích động nhào tới muốn đánh người.
“Nó nổi điên rồi chạy mau đi, ha ha ha……”
Mấy đứa nhỏ cười lớn lập tức giải tán, chạy tới nơi xa quay đầu làm mặt quỷ lêu lêu nó, bỏ mặt nó ở đó, chỉ còn thằng nhóc đứng yên lặp đi lặp lại: “Không có! Không có!”
Sau đó thanh âm càng ngày càng nhỏ……
Mấy từ vô nghĩa kia làm người nghe không hiểu, nhưng không biết vì cái gì, Doãn Sướng nghe hiểu.
Đối phương tựa hồ khóc lên ủy khuất đè nặng trong lòng của hắn, không thể tin hay tiếp thu nổi chuyện Doãn Đông đã qua đời.
Hai người, một người đứng bên trong bức tường, một người đứng bên ngoài bờ tường.
Chờ tầm mắt Doãn Sướng mơ hồ không rõ, hắn mới phản ứng được thì ra hốc mắt mình cũng ướt đẫm từ lâu.
Chật vật lau vội nước mắt, Doãn Sướng xoay người rời đi, không muốn đi vào trong.
Nhưng khi tay hắn chạm vào cửa xe thì trong đầu lại hiện lên vô số ý tưởng.
—— mày tận mắt thấy rồi đó, thằng nhóc kia sống ở đây khổ sở như thế nào mà mày còn ghen ghét nó nữa?
—— mười tám năm nay đứa con nuôi như mày có cuộc sống thế nào hả? Cho dù Doãn Đông giấu mày có con riêng đi nữa thì nó không có lỗi với mày.
—— nếu Thiệu Quân Lăng thật là thân sinh cốt nhục của Doãn Đông thì mày đủ nhẫn tâm để nó ở lại đây không?
—— Doãn Sướng à Doãn Sướng, nếu mày bỏ đi thì chẳng khác gì tên tra nam máu lạnh mà cư dân mạng nói đâu?
……
Trong nháy mắt, Doãn Sướng thừa nhận hành vi phủi tay bỏ đi của mình thật đáng chê trách.
Đấu tranh thêm một hồi lâu, hắn một lần nữa xoay người lại. Cách cửa sổ, hắn thấy thằng nhóc kia vẫn đứng yên tại chỗ, cúi đầu, chùi mũi, đáng thương như là bị toàn thế giới vứt bỏ.
Tâm Doãn Sướng hung hăng co thắt, giây tiếp theo, hắn chống tay lên tường nhảy vào bên trong.
Mấy đứa nhỏ lúc nãy đang tụ tập đùa giỡn đột nhiên thấy Doãn Sướng nhảy tường vào trong, tất cả đều giật mình mà nhìn chằm chằm hắn.
Doãn Sướng bước tới bên cạnh Thiệu Quân Lăng, khoảng cách còn hơn nửa mét thì dừng lại.
Bốn phía an tĩnh cực kỳ, Thiệu Quân Lăng đang đắm chìm trong đau khổ cuối cùng cũng để ý đến Doãn Sướng.
Bởi vì cảm giác áp bách, thằng nhóc theo bản năng lùi xuống nửa bước, không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm người thanh niên đẹp đẽ đứng trước mặt mình.
Doãn Sướng gập đầu gối, ngồi xổm xuống cho bằng với tầm mắt của thằng nhóc: “Thiệu Quân Lăng?”
Bởi vì tối hôm qua uống rượu, vẫn còn say rượu, giọng nói của hắn hơi khàn khàn.
Đứa nhỏ có thể là bị dọa choáng váng, đôi mắt hồng hồng trừng to, cả người căng chặt, không nói một lời.
Doãn Sướng hơi hơi nhíu mày, lại nhẹ nhàng hỏi một câu: “Nhóc tên là Thiệu Quân Lăng đúng không?”
Thiệu Quân Lăng trì độn mà gật đầu.
Đứng ở khoảng cách gần Doãn Sướng mới thấy trên mặt Thiệu Quân Lăng xác thật có vết xước nhàn nhạt ứa máu, tờ báo lá cải kia chẳng nói khoa trương gì hết.
Doãn Sướng tận lực làm giọng nói của mình nhu hòa hơn trước, thái độ cũng thân thiết hơn một chút, hắn hỏi: “Nhóc biết anh là ai sao?”
Thiệu Quân Lăng nhìn chằm chằm hắn, há miệng thở dốc, ấp úng nói: “Anh…… Anh?”
Nghe thấy cái xưng hô này làm ấn đường của Doãn Sướng đột nhiên giãn ra, tuy rằng hắn vẫn còn khúc mắc trong lòng, nhưng một tiếng “Anh” này ít nhất chứng minh Thiệu Quân Lăng biết hắn, loại nhận thức này làm nội tâm Doãn Sướng có chút an ủi.
Hắn cong khóe miệng, cười cười với Thiệu Quân Lăng, thấp giọng mà “Ừ” một tiếng.
Mặt Thiệu Quân Lăng nhanh chóng đỏ bừng, thằng nhóc quật cường mà ngẩng cổ, rũ đôi mắt xuống, có thể phát ra tiếng “Anh” làm nó cảm thấy thật ngượng ngùng.
Doãn Sướng thử duỗi tay xoa xoa đầu thằng nhóc, vậy mà Thiệu Quân Lăng cũng không có trốn.
“Ba ba không còn nữa, anh hôm qua mới biết tới nhóc……” Doãn Sướng có chút do dự hỏi, “Nhóc có muốn…… Cùng anh về nhà không?”
Hắn tắt di động, không muốn gặp ai cũng không muốn nói chuyện với ai, chỉ nghĩ một mình yên tĩnh một chút.
Một tiếng “Loảng xoảng” vang lên, chai rượu rỗng bị Doãn Sướng tùy tay vứt trên mặt đất.
Doãn Sướng đầu váng mắt hoa mà lảo đảo bước đi, trong lòng mặc niệm cái tên xa lạ kia —— Thiệu Quân Lăng.
Thiệu… Quân… Lăng……
Thiệu…… Quân…… Lăng……
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, hắn có chút say, bên tai tựa hồ vang lên lời nói Doãn Đông khi sinh thời gọi điện thoại cho hắn ——
“Tiểu Sướng, xin lỗi con, sinh nhật mười tám của con ba không quay về kịp……”
“Ba hứa tháng sau ba sẽ về bù đắp sinh nhật cho con có được không?”
“Ba sẽ chuẩn bị một phần đại lễ đảm bảo con sẽ thích.”
Trong chốc lát lại biến thành thanh âm của luật sư Vương ——
“Trên hồ sơ viết rõ, cậu được Doãn tiên sinh đăng ký nhập hộ tịch với lý do là ‘thu dưỡng’.”
“Có bao giờ cha cậu nhắc tới cái tên Thiệu Quân Lăng không?”
“Doãn tiên sinh suy xét lấy danh nghĩa “người thân” để hợp thức hóa quan hệ cha con……”
……
Ha hả, nếu không phải tin tức bị tuồn ra ngoài thì hắn vĩnh viễn cũng không biết chân tướng đúng không?
Cũng không biết là khi nào ngủ gục, suốt một đêm, Doãn Sướng chỉ cảm thấy lòng mình lúc nóng lúc lạnh, ngay cả nhiệt độ trên người cũng vậy.
Lần thứ hai giật mình tỉnh giấc, trong phòng vẫn u ám như trước.
Doãn Sướng sờ soạng mở di động, nhìn thời gian đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Tin nhắn liên tục ùa vào, đa số là Lục Linh Quyên, còn mấy cái là của Diêu Mạn Hòe.
23:45 đêm qua
Dì Diêu: “Tiểu Sướng, dì muốn nói xin lỗi với con, chuyện phát sinh ngày hôm qua là do dì và Dương Gia Giai sơ sẩy gây ra, dì xin lỗi đã không bảo vệ tốt cho con, dì có thể lí giải được tâm tình của con lúc này.”
Dì Diêu: “Giờ thì dì biết con ở đâu nhưng con yên tâm, trước khi con hồi phục tâm tình thì dì sẽ không để ai đến quấy rầy con đâu. Con mới về nước không được bao lâu, còn chưa lấy bằng lái trong nước, ra ngoài nhớ chú ý phóng viên chụp lén, càng phải chú ý an toàn!”
Hôm nay 07:21
Dì Diêu: “Bọn dì đã liên lạc với Viện Phúc Lợi, cũng đã hiểu được chân tướng sự thật, dì hợp tác với bọn họ sẽ đưa ra thông cáo chính thức bình ổn dư luận…… Bất quá, về an bài cho Thiệu Quân Lăng sau này, bọn dì cần con quyết định.”
……
Doãn Sướng xem đến đau đầu, hắn bỏ qua di động, giống như đà điểu trốn tránh hiện thực, nhắm mắt lại.
Cứ như vậy nằm gần một giờ, hắn mới thống khổ mà bò dậy từ trên giường, rửa mặt qua loa, nắm lên chìa khóa đi đến bãi đỗ xe.
Vào xe, hắn lại ngồi ngốc trên ghế điều khiển vài phút, xong rồi mới mờ mịt mà đưa vào bảng hướng “Viện Phúc Lợi”.
Nửa giờ sau, giọng nói hướng dẫn nhắc nhở hắn sắp tới địa điểm.
Kỳ thật Doãn Sướng cũng không nghĩ kỹ, vì sao mình lại muốn chạy tới cái nơi này.
Có lẽ là không cam lòng, hay là ghen ghét, hai loại cảm xúc đan xen làm hắn muốn tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ tên Thiệu Quân Lăng lớn lên có điều gì giống Doãn Đông.
Viện Phúc Lợi tọa lạc ở vùng ngoại thành phía tây thành phố, khu nhà tường trắng ngói đỏ, nhìn qua có chút cổ xưa, diện tích cũng không lớn.
Doãn Sướng không đi vào từ cửa chính, mà là vòng nửa vòng, đem xe ngừng ở nơi vắng người qua lại.
Cửa sổ tường viện chạm trổ hình con thoi, xuyên thấu qua cửa sổ, Doãn Sướng thấy giá bóng rổ dành cho con nít nơi đất trống, còn có xích đu, thể dục dụng cụ các thứ, nhìn dáng vẻ là sân chơi cho tụi nhỏ của Viện Phúc Lợi.
Lúc này đã gần kề chạng vạng, không nhiều người ở nơi đất trống cho lắm, mấy đứa con nít tốp năm tốp ba mà chơi đùa ầm ĩ cả một góc sân.
Doãn Sướng đứng ở ngoài tường nhìn vào đám con nít, nhưng những người đó đều không phải là Thiệu Quân Lăng.
Hắn có chút mất mát, nhưng ngẫm lại cũng là chuyện bình thường, Viện Phúc Lợi có nhiều con nít như vậy, nếu hắn không đi vào bên trong cứ đứng ở bên ngoài thì làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy tên nhóc kia.
Chỉ chốc lát sau, trong viện vang lên tiếng chuông, bọn nhỏ hoan hô “Ăn cơm” như ong vỡ tổ mà chạy trở về.
Nhưng đám nhóc trong sân chơi không đứa nào nhúc nhích.
Doãn Sướng yên lặng đứng trong chốc lát, tự giác không nói gì, đang muốn xoay người rời đi thì chợt thấy một người từ trong đi ra ngoài…… Đợi đến khi nhìn rõ bộ dáng đối phương, Doãn Sướng lập tức ngừng hô hấp, cũng dừng lại bước chân.
Tên nhóc kia chầm chậm ngồi xuống bên rìa bãi cát, lười nhác vọc cát.
Nhìn bóng dáng co tròn như trái bóng của thằng nhóc làm tâm tình của Doãn Sướng vô cùng phức tạp.
Vài phút sau, mấy đứa nhóc lớn hơn đi ra ngoài, liếc mắt thấy thằng nhóc đang vọc cát trên sân, liền đi qua hướng đó.
Doãn Sướng vốn tưởng rằng bọn chúng tìm thằng nhỏ để chơi cùng, không nghĩ tới tên cầm đầu đám nhỏ hô một tiếng: “Tiểu chó điên, ăn cơm chưa?”
Nghe thấy xưng hô kì quái này, Doãn Sướng nheo lại đôi mắt, không khỏi liên tưởng đến bài báo có nhắc đến “bị ăn hiếp”.
Dưới sự dẫn dắt của tên cầm đầu, đám nhóc đi theo bắt đầu cười ha ha.
“Tiểu chó điên không ăn cơm mà đi ăn cát, ha ha ha!”
“Mày điếc hả thằng kia? Sao không nói gì hết?”
“Này! Không biết phản ứng á?”
Bọn họ ngươi một câu ta một câu, thấy thằng nhóc không phản ứng, liền xô nó xuống đất.
Thằng nhóc ngồi trên mặt đất không chịu nổi nữa nhảy dựng lên, nhe răng nhếch miệng mà trừng mắt với bọn họ.
“Oa! Tiểu chó điên lại muốn nổi điên!”
Vài đứa ra vẻ sợ hãi mà lui ra sau vài bước, nhưng rất nhanh bọn chúng nhận ra điều khác thường.
“Ai nha, thì ra là nó không ăn cát mà trốn ở đây khóc nhè!”
“Khóc cái gì chứ?”
“Thì ba ba nó chết đó, đương nhiên nó phải khóc rồi!”
……
Doãn Sướng nghe được câu này tâm tình bốc hỏa, theo bản năng nắm chặt nắm tay.
Khuôn mặt thằng nhóc nghẹn đến mức đỏ bừng, một lúc lâu sau mới phun ra một câu phản bác:
“Không có! Nói bậy!”
“Mới không có nói bậy!”
“Đúng vậy, ổng chết rồi! Trên TV nói kìa!”
“Không có!” Thằng nhóc kích động nhào tới muốn đánh người.
“Nó nổi điên rồi chạy mau đi, ha ha ha……”
Mấy đứa nhỏ cười lớn lập tức giải tán, chạy tới nơi xa quay đầu làm mặt quỷ lêu lêu nó, bỏ mặt nó ở đó, chỉ còn thằng nhóc đứng yên lặp đi lặp lại: “Không có! Không có!”
Sau đó thanh âm càng ngày càng nhỏ……
Mấy từ vô nghĩa kia làm người nghe không hiểu, nhưng không biết vì cái gì, Doãn Sướng nghe hiểu.
Đối phương tựa hồ khóc lên ủy khuất đè nặng trong lòng của hắn, không thể tin hay tiếp thu nổi chuyện Doãn Đông đã qua đời.
Hai người, một người đứng bên trong bức tường, một người đứng bên ngoài bờ tường.
Chờ tầm mắt Doãn Sướng mơ hồ không rõ, hắn mới phản ứng được thì ra hốc mắt mình cũng ướt đẫm từ lâu.
Chật vật lau vội nước mắt, Doãn Sướng xoay người rời đi, không muốn đi vào trong.
Nhưng khi tay hắn chạm vào cửa xe thì trong đầu lại hiện lên vô số ý tưởng.
—— mày tận mắt thấy rồi đó, thằng nhóc kia sống ở đây khổ sở như thế nào mà mày còn ghen ghét nó nữa?
—— mười tám năm nay đứa con nuôi như mày có cuộc sống thế nào hả? Cho dù Doãn Đông giấu mày có con riêng đi nữa thì nó không có lỗi với mày.
—— nếu Thiệu Quân Lăng thật là thân sinh cốt nhục của Doãn Đông thì mày đủ nhẫn tâm để nó ở lại đây không?
—— Doãn Sướng à Doãn Sướng, nếu mày bỏ đi thì chẳng khác gì tên tra nam máu lạnh mà cư dân mạng nói đâu?
……
Trong nháy mắt, Doãn Sướng thừa nhận hành vi phủi tay bỏ đi của mình thật đáng chê trách.
Đấu tranh thêm một hồi lâu, hắn một lần nữa xoay người lại. Cách cửa sổ, hắn thấy thằng nhóc kia vẫn đứng yên tại chỗ, cúi đầu, chùi mũi, đáng thương như là bị toàn thế giới vứt bỏ.
Tâm Doãn Sướng hung hăng co thắt, giây tiếp theo, hắn chống tay lên tường nhảy vào bên trong.
Mấy đứa nhỏ lúc nãy đang tụ tập đùa giỡn đột nhiên thấy Doãn Sướng nhảy tường vào trong, tất cả đều giật mình mà nhìn chằm chằm hắn.
Doãn Sướng bước tới bên cạnh Thiệu Quân Lăng, khoảng cách còn hơn nửa mét thì dừng lại.
Bốn phía an tĩnh cực kỳ, Thiệu Quân Lăng đang đắm chìm trong đau khổ cuối cùng cũng để ý đến Doãn Sướng.
Bởi vì cảm giác áp bách, thằng nhóc theo bản năng lùi xuống nửa bước, không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm người thanh niên đẹp đẽ đứng trước mặt mình.
Doãn Sướng gập đầu gối, ngồi xổm xuống cho bằng với tầm mắt của thằng nhóc: “Thiệu Quân Lăng?”
Bởi vì tối hôm qua uống rượu, vẫn còn say rượu, giọng nói của hắn hơi khàn khàn.
Đứa nhỏ có thể là bị dọa choáng váng, đôi mắt hồng hồng trừng to, cả người căng chặt, không nói một lời.
Doãn Sướng hơi hơi nhíu mày, lại nhẹ nhàng hỏi một câu: “Nhóc tên là Thiệu Quân Lăng đúng không?”
Thiệu Quân Lăng trì độn mà gật đầu.
Đứng ở khoảng cách gần Doãn Sướng mới thấy trên mặt Thiệu Quân Lăng xác thật có vết xước nhàn nhạt ứa máu, tờ báo lá cải kia chẳng nói khoa trương gì hết.
Doãn Sướng tận lực làm giọng nói của mình nhu hòa hơn trước, thái độ cũng thân thiết hơn một chút, hắn hỏi: “Nhóc biết anh là ai sao?”
Thiệu Quân Lăng nhìn chằm chằm hắn, há miệng thở dốc, ấp úng nói: “Anh…… Anh?”
Nghe thấy cái xưng hô này làm ấn đường của Doãn Sướng đột nhiên giãn ra, tuy rằng hắn vẫn còn khúc mắc trong lòng, nhưng một tiếng “Anh” này ít nhất chứng minh Thiệu Quân Lăng biết hắn, loại nhận thức này làm nội tâm Doãn Sướng có chút an ủi.
Hắn cong khóe miệng, cười cười với Thiệu Quân Lăng, thấp giọng mà “Ừ” một tiếng.
Mặt Thiệu Quân Lăng nhanh chóng đỏ bừng, thằng nhóc quật cường mà ngẩng cổ, rũ đôi mắt xuống, có thể phát ra tiếng “Anh” làm nó cảm thấy thật ngượng ngùng.
Doãn Sướng thử duỗi tay xoa xoa đầu thằng nhóc, vậy mà Thiệu Quân Lăng cũng không có trốn.
“Ba ba không còn nữa, anh hôm qua mới biết tới nhóc……” Doãn Sướng có chút do dự hỏi, “Nhóc có muốn…… Cùng anh về nhà không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất