Mối Quan Hệ

Chương 2: Thân thế ngoài ý muốn

Trước Sau
Trong ấn tượng của Doãn Sướng, Diêu Mạn Hòe không chỉ là người đại diện mở đường cho sự nghiệp của Doãn Đông.

Thời trẻ Doãn Đông bận công tác, vào đoàn phim là mất liên lạc, bất luận Doãn Sướng gặp phải chuyện gì đều kiếm Diêu Mạn Hòe để xin giúp đỡ.

Một lần nọ dì bảo mẫu gốc Á Fiona đột nhiên phát sốt hôn mê, Doãn Sướng năm ấy bảy tuổi không biết tìm ai, hắn gọi cho Diêu Mạn Hòe nhờ Diêu Mạn Hoè gọi điện thoại cho xe cứu thương, sau đó Diêu Mạn Hòe còn an bài một cô bảo mẫu người Hoa tạm thời khác chăm sóc cho Doãn Sướng cho đến khi Fiona xuất viện.

Còn có một lần, Doãn Sướng vô tình đá gãy mắt cá chân của bạn học trong lúc chơi đá banh, làm cho người bạn học tóc vàng kia thề không đội trời chung với hắn, Doãn Sướng vô cùng lo sợ, không biết làm thế nào. Giáo viên không liên lạc được với Doãn Đông, liền liên hệ với Diêu Mạn Hòe. Diêu Mạn Hòe tự mình bay đến nước ngoài, thay Doãn Đông làm hết mọi chuyện, còn thay Doãn Sướng mời đối phương đến nhà ăn cơm, làm cho hai đứa nhỏ bắt tay làm hòa. Ba tháng sau Doãn Đông rời khỏi phim trường mới biết đến chuyện này.

……

Đương nhiên, loại sự kiện đột nhiên phát sinh này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Doãn Sướng từ nhỏ đã tự lập, rất ít khi nào tìm phiền toái đến cho ba mình.

Cũng vì vài lần trải qua tình huống khó khăn làm Doãn Sướng từ nhỏ khiếm khuyết tình thương của mẹ sinh ra một loại ảo giác: Diêu Mạn Hòe là người thân duy nhất mà hắn có thể tín nhiệm bên cạnh ba của mình.

Cho nên dù sau này Doãn Đông có thay đổi người đại diện thì mối quan hệ này vẫn không đổi thay.

Ví dụ như lúc này đây, Doãn Đông gặp nạn, người đầu tiên Doãn Sướng tìm đến chính là Diêu Mạn Hòe.

Diêu Mạn Hòe ở trong điện thoại nói: “Tiểu Sướng, dì hy vọng con có thể mau chóng về nước một chuyến, xử lý một số chuyện có liên quan tới ba của con.”

Cho nên, Doãn Sướng đã trở lại.

“Sân bay có rất nhiều người nhìn thấy con.” Doãn Sướng kể lại chuyện vừa xảy ra ở sân bay với Diêu Mạn Hòe.

“Cha con là minh tinh điện ảnh, anh ấy xảy ra chuyện lớn như vậy thì con sẽ không tránh khỏi liên lụy.” Diêu Mạn Hòe ám chỉ cho Doãn Sướng biết hắn không thể thoát khỏi mối liên hệ với vòng giải trí này. Thay vì bảo vệ quá mức thì không bằng cho hắn làm quen một chút.

Hơn nữa, Diêu Mạn Hòe cảm thấy biểu hiện đêm nay của Doãn Sướng không tồi, đối mặt với đoàn người bất thình lình nhảy tới trước mặt thì người thường đã sớm sợ tới mức hoang mang, nhưng Doãn Sướng cực lực khống chế cảm xúc, còn duy trì phong độ của bản thân.

Hai người không ôn lại chuyện cũ, Diêu Mạn Hòe nói thẳng vào chủ đề: “Dì đã liên lạc với người đại diện và luật sư của anh ấy rồi, chúng ta nên gặp bọn họ trước để tìm hiểu chuyện công tác cùng với tài sản của anh ấy lúc sinh thời.”

Ba bên hẹn gặp nhau ở phòng làm việc của Doãn Đông, Diêu Mạn Hòe tự mình lái xe mang Doãn Sướng đi trước. Phòng làm việc của Doãn Đông là biệt thự bốn tầng nằm trong trung tâm thành phố, sau khi tin máy bay gặp nạn thì bên ngoài biệt thự được đặt đầy hoa do fans mang tới, Doãn Sướng nhìn thấy lại thêm lòng cảm thương.

Người đại diện đương thời của Doãn Đông là người đàn ông hơn 30 tuổi, hơi béo, tên là Dương Gia Giai.

Năm đó Diêu Mạn Hòe rời khỏi Doãn Đông để phát triển sự nghiệp, giao lại đồ đệ đắc ý nhất của mình cho ông. Dương Gia Giai đi theo Doãn Đông 5 năm, sớm đã tu luyện thành người đại diện có thể một mình đảm đương một phía. Nhưng ở trước mặt Diêu Mạn Hòe, hắn vẫn là tất cung tất kính mà gọi cô một tiếng “chị Diêu”.

Đêm khuya trong nội thành, xung quanh một mảnh tối tăm chỉ có phòng họp vẫn còn sáng đèn.



Dương Gia Giai vẻ mặt tiều tụy nói: “Bọn tiểu Lâm đã thức suốt đêm qua, giờ đang ngủ trên lầu.”

Hôm trước máy bay Doãn Đông gặp nạn, toàn bộ công ty đều rối loạn, trên bàn trên mặt đất đầy văn kiện, như là gặp phải kiếp nạn. Trên màn hình máy tính trong phòng làm việc dừng ở tin tức máy bay rơi, Doãn Đông tử vong.

Ba người vào phòng họp, luật sư Vương ngồi chờ đứng dậy đón chào, Diêu Mạn Hòe giới thiệu hai người với nhau: “Đây là Doãn Sướng, con trai của Doãn Đông, vừa mới từ nước ngoài trở về. Còn đây là luật sư Vương Diễm, quản lí tài sản của Doãn Đông.”

Luật sư Vương cầm danh thiếp đưa cho Doãn Sướng, một mặt tự giới thiệu: “Lần đầu gặp mặt, tôi xử lí các vấn đề tài sản cá nhân của lệnh tôn hơn mười năm qua. Tôi sẽ dốc hết sức lực giải đáp các thắc mắc của cậu về công việc của ba mình.”

Ngay sau đó, Vương Diễm và Dương Gia Giai thay nhau giới thiệu tài sản công khai của Doãn Đông cùng với tình trạng của công ty hiện giờ.

Doãn Đông ở Trung Quốc có sáu công ty, tổng giá trị vượt hơn năm trăm triệu, chủ yếu tham gia lĩnh vực điện ảnh, công ty Giải trí Tân Tinh của Diêu Mạn Hòe cũng có cổ phần của ông. Nhưng Doãn Đông tham dự quản lý chỉ có hai công ty, một cái là phòng làm việc của Doãn Đông, cái còn lại chuyên quan hệ đối ngoại, tiếp nhận các hạng mục hợp tác.

Phòng làm việc thành lập dựa trên vốn riêng của Doãn Đông. Khi sinh thời, có không ít hạng mục là do Doãn Đông tự quyết định, khi ông vừa chết, cần có người tiếp nhận quyền quản lý mới có thể bảo đảm đại bộ phận hạng mục có thể tiếp tục đẩy mạnh.

Còn có một ít đại diện thương nghiệp cùng với hạng mục diễn xuất điện ảnh, hiện giờ tin tức Doãn Đông gặp nạn còn treo ở trên mạng nên mọi người không làm gì quá đáng, chờ nhiệt độ qua đi thì sẽ có người tìm tới giải quyết vấn đề.

Đây là nguyên nhân Diêu Mạn Hòe muốn Doãn Sướng trở về. Trước mắt thì Doãn Sướng là người duy nhất có thể đảm nhận vị trí của Doãn Đông, dù là chuyển giao nhiệm vụ quan trọng cho người bên cạnh, hay là tự mình mặc giáp ra trận, đều cần đến quyết định của Doãn Sướng. Sau đó, luật sư Vương giới thiệu tài sản cá nhân của Doãn Đông cho Doãn Sướng, Diêu Mạn Hòe và Dương Gia Giai tạm thời lảng tránh.

Từ trong miệng luật sư Vương biết được, Doãn Đông còn có bất động sản trị giá hai trăm triệu, một trăm triệu tài sản lưu động cùng với hai trăm triệu quỹ từ thiện. Quỹ từ thiện không có liên quan đến Doãn Sướng, lúc sinh thời Doãn Đông có kí hiệp nghị sau khi mình chết sẽ đem quyền quản lý chuyển nhượng cho người có liên quan.

Doãn Đông còn mua bảo hiểm 3 triệu cho Doãn Sướng vì lỡ như danh tiếng của mình bị tổn hại hay đầu tư gặp thất bại thì Doãn Sướng vẫn còn tiền để đảm bảo cuộc sống sau này. Chỉ là số tiền này không thể lấy ra một lúc, sau khi Doãn Sướng thành niên sẽ tự động gửi vào tài khoản hàng tháng một con số nhất định, cơ hồ có thể bảo đảm cả đời áo cơm vô lo vô ưu.

Luật sư Vương báo xong số liệu, chưa cho Doãn Sướng thời gian để tiêu hóa, liền hỏi hắn: “Cậu có biết gì về thân thế của mình không?”

Doãn Sướng mơ màng hồ đồ mà hỏi lại một câu: “Thân thế của cháu ạ?”

Luật sư Vương: “Doãn tiên sinh có giao cho tôi bản sao chép khai sinh của cậu, ông ấy không có thời gian tìm bạn đời, mà mối quan hệ của ông ấy và cậu không phải bắt đầu từ lúc cậu sinh ra mà là một năm sau đó.”

Doãn Sướng nhíu mày: “Chú có ý gì?”

Luật sư Vương giải thích nói: “Trên hồ sơ viết rõ, lý do Doãn tiên sinh thêm cậu vào hộ tịch là ‘Nuôi dưỡng’.”

Doãn Sướng cả người chấn động: Nuôi dưỡng?

“Không có khả năng.” Doãn Sướng theo bản năng không muốn tin tưởng sự thật này, hắn như thế nào là bị Doãn Đông nuôi dưỡng!?

Luật sư Vương trấn an hắn nói: “Cậu đừng khẩn trương, tôi chỉ căn cứ vào hồ sơ mà thôi. Xác thật có không ít người nuôi dưỡng vì sức khỏe và tinh thần của con nuôi mà giấu diếm chân tướng. Bất quá, bản thân Doãn Đông là nhân vật nổi tiếng, dưới tình huống không có bạn đời mà có cậu thì không tốt, nên vì để bảo vệ danh dự cũng như lấy được danh nghĩa cha con với cậu, ông đã làm việc này, nhưng mà không có nghĩa là hai người không có quan hệ huyết thống. Nếu như cậu có tin tức của mẹ mình thì những lời tôi vừa nói là vô căn cứ, vô tình mạo phạm cậu.”



Lời luật sư Vương vừa nói không an ủi được tâm tình bấn loạn của Doãn Sướng lúc này tí nào.

Xác thật thì Doãn Sướng không biết mẹ mình là ai, khi còn nhỏ Doãn Sướng cũng từng không thuận theo không buông tha mà truy vấn Doãn Đông, Doãn Đông nói với hắn, mẹ của hắn sinh hắn ra không bao lâu thì qua đời, còn nói, bởi vì quá yêu vợ của mình nên ông đã tiêu hủy ảnh chụp cùng với đồ vật liên quan vì sợ thấy cảnh lại nhớ đến người.

Mỗi khi nói, Doãn Đông đều thương nhớ không thôi, cho nên nhiều năm qua Doãn Sướng đều tin tưởng không nghi ngờ gì.

Nhưng hiện tại bị luật sư Vương nhắc tới, Doãn Sướng bắt đầu không thể khống chế hoài nghi những câu chuyện mà cha mình đã kể……

Lúc này, luật sư Vương không biết nghĩ tới cái gì, lại do dự nói: “Lại mạo muội hỏi một câu, trước giờ cha của cậu có bao giờ đề cập tới một người tên Thiệu Quân Lăng hay không?”

Doãn Sướng hỏi lại: “Thiệu Quân Lăng là ai?”

Luật sư Vương thấy vẻ mặt mờ mịt của Doãn Sướng, muốn nói mà thôi, lắc đầu nói: “Không có gì, cũng không phải chuyện gì lớn.”

Doãn Sướng tuy có chút buồn bực, nhưng lúc này đầu óc toàn là phỏng đoán về thân thế của mình, không có hứng thú với cái tên xa lạ này.

Mà luật sư Vương hỏi xong cũng không hỏi thêm điều gì khác, đóng lại hồ sơ, trấn an Doãn Sướng nói: “Cậu không cần quá lo lắng, mặc kệ cậu và Doãn tiên sinh có quan hệ huyết thống hay không thì quan hệ cha con của hai người đã được pháp luật chứng thực. Theo tôi được biết thì Doãn tiên sinh trước giờ chưa từng lập di chúc, vậy thì cậu vẫn là người thừa kế hợp pháp.”

Trước đó luật sư Vương đã phân tích tài sản của Doãn Đông, ông nói cho Doãn Sướng biết khấu trừ một số thiệt hại đầu tư, bồi thường gián đoạn thương vụ cùng với đóng thuế chuyển nhượng cổ phần thì Doãn Sướng có thể thừa kế tài sản khoảng bảy mươi triệu.

Kỳ thật do từ nhỏ vật chất phong phú nên Doãn Sướng đối với con số này cũng không có phản ứng gì quá lớn, so với có thể kế thừa bao nhiêu tiền thì việc luật sư Vương lộ ra vấn đề “nuôi dưỡng” càng làm cho hắn để ý hơn.

Buổi họp kết thúc lúc hai giờ sáng, Doãn Sướng từ lúc biết ba mình tử nạn đến giờ vẫn chưa chợp mắt, lúc này cậy nhờ tinh thần mà ra sức chống đỡ.

Diêu Mạn Hòe ủy thác Dương Gia Giai dàn xếp cho Doãn Sướng, để hắn nghỉ ngơi một đêm cho tốt, hẹn ngày mai gặp lại, sau đó rời đi.

Doãn Đông có một căn hộ chung cư cách phòng làm việc năm km, thường ngày sinh hoạt ở đây, Dương Gia Giai có chìa khóa dự phòng, hỏi Doãn Sướng có muốn đi nơi đó qua đêm hay không, Doãn Sướng nói có thể.

Dương Gia Giai lái xe chở Doãn Sướng đến chung cư sông Hoài, thấy ánh mắt Doãn Sướng đánh giá hoàn cảnh xa lạ xung quanh, hắn nhịn không được hỏi: “Cậu chưa bao giờ tới nơi này sao?”

Doãn Sướng thẳng thắn nói: “Lần đầu tiên tới.”

Nói thật thì trước đêm nay, Doãn Sướng đối với việc Doãn Đông có mấy căn nhà cũng không rõ ràng lắm.

Tuy hắn và Doãn Đông là cha con, nhưng hai người sinh hoạt độc lập. Doãn Đông vì cuộc sống an toàn khỏe mạnh của hắn mà gửi gắm hắn ra nước ngoài, còn hắn cũng thông cảm công việc bận rộn của ba mình ở trong nước. Doãn Đông muốn mua bao nhiêu nhà ở, mua ở đâu thì đó là quyền tự do của Doãn Đông.

Thái độ bình thản của Doãn Sướng làm cho Dương Gia Giai có chút cảm khái: Nơi này là nơi mà Doãn Đông ra vào nhiều nhất, thân là con trai duy nhất mà Doãn Sướng một lần cũng chưa tới…… Với cái bóng là con trai của ảnh đế thì đứa nhỏ này chịu đựng biết bao nhiêu cô độc mới luyện thành bộ dáng độc lập này chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau