Chương 76: Lên sân khấu
Nhóm nhân viên công tác đang ầm ĩ cười đùa thì thấy thân ảnh Quách Chi Hằng đi tới trong màn hình.
Lúc này, Mễ Tu đã kịp chỉnh đốn phục trang người chèo thuyền nghiêm túc ngồi đợi, Quách Chi Hằng lên thuyền cũng hồ nghi thân phận của anh ta, bởi vì nó vừa mới thấy Thiệu Quân Lăng chạy ra từ nơi này.
Quách Chi Hằng nhìn chằm chằm người chèo thuyền, hỏi: “Chú là khách mời thần bí ạ?”
Mễ Tu tiếp tục ngụy trang: “Không phải.”
Quách Chi Hằng “À” một tiếng, rồi bỏ đi.
Mọi người: “……”
Tinh thần và thể xác của Mễ Tu bị Thiệu Quân Lăng tàn phá được Quách Chi Hằng chữa khỏi…… Đó, nhìn xem, đây mới là đứa con nít bình thường đó!
Thiệu Quân Lăng và Doãn Sướng ra khỏi Thính Vũ Hiên, được nhân viên công tác dẫn đến địa điểm tập hợp. Trên đường đi ngang qua thuyền ô bồng, thằng bé lôi kéo cánh tay Doãn Sướng, Doãn Sướng khom lưng, nghe Thiệu Quân Lăng nhón chân nói nhỏ bên tai hắn: “Cái người khách mời thần bí đó đó, ở trên thuyền.”
Kết quả mới vừa nói xong, bọn họ liền thấy Quách Chi Hằng chui ra khỏi thuyền.
Quách Chi Hằng cũng nhìn thấy Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng, nó ngẩn người, lại lần nữa rụt trở về, nhìn chằm chằm người chèo thuyền nói: “Không đúng, chú chính là khách mời thần bí!”
Mễ Tu: “……”
“Con nhìn thấy Thiệu Quân Lăng và anh nó đang ở bên ngoài, con khẳng định là nó lấy manh mối từ chú mới tìm được anh Doãn Sướng!” Quách Chi Hằng phân tích rõ ràng.
Mễ Tu: “……” Lại là cái tên Thiệu Quân Lăng làm bại lộ thân phận của hắn!
Nhớ tới vừa nãy bị Thiệu Quân Lăng nắm rớt râu giả làm cằm Mễ Tu vẫn còn đau, đối mặt với Quách Chi Hằng hùng hổ dọa người, hắn sợ đối phương cũng sẽ noi theo.
“Ừ, đúng vậy.” Mễ Tu không hề kiên trì, trực tiếp thừa nhận.
Quách Chi Hằng thấy hắn thừa nhận, phi thường cao hứng.
Mễ Tu ngẩng đầu, cũng hỏi nó vấn đề tương tự: “Em biết anh là ai không?”
Quách Chi Hằng “A” một tiếng, hai mắt sáng rỡ chỉ vào hắn nói: “Anh, anh là……”
Mễ Tu chớp chớp mắt, mỉm cười nhìn nó.
“Anh là một đại minh tinh! Quen mắt lắm nè! Em……” Quách Chi Hằng giãy giụa nửa ngày, vẻ mặt đưa đám nói, “Nhưng em nhất thời nghĩ không ra!”
Mễ Tu cười cười, tuy rằng Quách Chi Hằng nghĩ không ra, nhưng phản ứng này, thái độ này còn khá hơn thằng nhóc Thiệu Quân Lăng kia, ít nhất đứa nhỏ này còn biết hắn là đại minh tinh. Hơn nữa, hắn đang hóa trang đó, nhìn không ra cũng rất bình thường.
“Chúng ta so ám hiệu vậy?” Mễ Tu ôn hòa nhắc nhở nó, “Mà trấn cao cương, nhất phái giang sơn thiên cổ tú.”
“Môn triều biển rộng……” Quách Chi Hằng chỉ nói bốn chữ, liền đỏ mặt gắt gao trừng mắt với hắn.
Mễ Tu: “Nửa câu kia thì sao?”
Quách Chi Hằng khổ sở nói: “Em, em, em…… Quên mất rồi……”
Mễ Tu thiếu chút nữa “Ầm” một tiếng té xuống đáy thuyền.
“Vậy, anh không giúp được đâu.” Mễ Tu đầu đầy hắc tuyến nói.
Quách Chi Hằng thất hồn lạc phách mà đi ra ngoài, còn vắt hết óc mà nhớ lại ám hiệu rốt cuộc là cái gì, hơn nữa người này là ai…… Tùy tiện nhớ tới một cái cũng được rồi, trí nhớ của mình sao kém vậy nè hu hu hu!
Nhưng cho đến khi trò chơi kết thúc, Quách Chi Hằng cũng không nhớ ra. Cuối cùng cậu ta vẫn là dựa vào manh mối mà thành thành thật thật mới tìm được Lang Cầm Chi.
Tiết Tử Vấn cũng giống vậy, nó bị Mễ Tu lừa dối sau khi đi qua, căn bản không có đa nghi, nhưng nó đi trên đường gặp phải người nào cũng hỏi “Anh là khách mời thần bí phải không?”, đương nhiên, đáp án lần nào cũng là phủ nhận, cho nên cuối cùng, nó cũng không biết mình đã bỏ lỡ cái gì.
Trừ bỏ Thiệu Quân Lăng, toàn tổ còn có một người biết tìm Mễ Tu để đi đường tắt, chính là Vưu Lộc Minh. Ai cũng không dò được đài từ của con bé, không biết con bé nghĩ thế nào mà chạy trở về thuyền ô bồng, vừa thấy đối phương liền lặp đi lặp lại la hét cái câu kia “Cá nhỏ cá nhỏ, tớ là tôm to”, Mễ Tu bị niệm dở khóc dở cười, mềm nhũn nói cho con bé biết vị trí của Hoàng Hàn.
Kết quả cuối cùng của trò chơi là Doãn Sướng, Thiệu Quân Lăng hạng nhất, chị em Tần gia thứ hai, Hoàng Hàn và Vưu Lộc Minh thứ ba, anh em sinh đôi thứ tư, còn Vương Thần và Tiết Tử Vấn…… Xếp hạng nhất từ dưới đếm lên.
Lần trước, Vương Thần và Vưu Lộc Minh xếp hạng chót, Vương Thần thừa nhận năng lực của mình không đủ, không chiếu cố tốt cho Vưu Lộc Minh, nhưng lần này chơi trốn tìm tất cả đều dựa vào năng lực của mấy đứa nhỏ, mà Vương Thần vẫn là người cuối cùng…… Y muốn khóc lắm rồi.
Nhưng bởi vì sau khi tập một phát sóng y bị khán giả chỉ trích dữ quá nên lúc này dù có nghẹn khuất trong lòng, cũng không còn dám phun tào Tiết Tử Vấn.
Tổ tiết mục trừng phạt Vương Thần bằng cách dội nước lạnh lên người hắn trước mặt mọi người.
Nhân viên công tác xách theo xô nước tới gần Vương Thần, người chủ trì bắt đầu tính giờ: “Ba, hai, một!”
Vương Thần nhắm chặt đôi mắt, một xô nước tưới ngay vào đầu, tưới đến cả người lạnh thấu tim, chân tay run rẩy.
“Hô……!” Tóc của Vương Thần rớt hết gel, dán chặt vào hai bên gò má.
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ đồng tình, Vương Thần lau mặt, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, chỉ có một thau nước thôi mà, trời nóng quá, coi như là giải nhiệt đi ha!”
Y muốn dùng phương thức tự giễu để giảm bớt xấu hổ, duy trì hình tượng trưởng thành tôn nghiêm cho bản thân.
Hơn nữa thấy Tiết Tử Vấn áy náy đứng ở bên cạnh làm Vương Thần cũng có chút vui mừng…… Cuối cùng tiểu tử này còn có chút lương tâm, không nỡ nhìn mình bị trừng phạt ha.
Vương Thần lại âm thầm nắm tay nhắc nhở bản thân, nhất định phải cho mọi người thấy mình là người trưởng thành rộng rãi độ lượng! Nhẫn nhất thời, gió êm sóng lặng!
Đúng lúc này, người chủ trì nói: “Trò chơi hạ màn, tiếp theo xin mời khách quí của chúng ta —— Mễ Tu!”
Nghe được cái tên kia làm Vương Thần giật mình, hoài nghi mình bị ảo giác.
…… Người chủ trì nói ai? Mễ Tu?
Đúng vậy, chính là Mễ Tu.
Thừa dịp bọn họ vừa mới tổng kết cuộc chơi, Mễ Tu vội đi thay đồ, ông lão chèo thuyền lắc mình biến hoá thành mỹ nam, sáng lấp lánh bước lên sân khấu.
Chỉ thấy người lên sân khấu có làn da không tì vết, đôi mắt thon dài đào hoa, con ngươi có hơi ánh vàng, da thịt tinh tế như sứ, tựa như hot boy từ truyện tranh bước ra.
“Hello, xin chào mọi người” Mễ Tu đi đến trước mặt, chào hỏi mọi người.
Giọng nói từ tính nhu hòa làm cho mọi người ở đây như đang đắm mình trong gió xuân, đối phương nhất tần nhất tiếu làm người ta phá lệ thoải mái —— những ánh mắt hâm mộ dưới sự xuất hiện của chị em Tần gia nay đã đổi sang Mễ Tu.
Tất cả mọi người ở đây trợn tròn mắt kinh ngạc.
Nói thật ra, Vương Thần được xem là người có bối cảnh, nổi tiếng nhất trong đám khách mời ở đây, nhưng danh khí vẫn không thể nào so sánh được với Mễ Tu.
—— Hot boy lưu lượng, thiên vương giới giải trí, thần tượng mới đạt giải quán quân 30 lần trên Weibo, đứng đầu top 30 ca sĩ có ảnh hưởng với giới trẻ nhất…… Một đống danh hiệu này là thành tích Mễ Tu đạt được chỉ trong mấy năm gia nhập giời giải trí.
Quách Chi Hằng cuối cùng mới bừng tỉnh, nói thầm: “Đúng vậy, chính là Mễ Tu, mình đã xem quảng cáo, cũng nghe nhạc của anh ta, a, đáng lẽ mình phải nhớ……”
“Cậu ơi! Cậu ơi!” Tiết Tử Vấn nhỏ giọng giật nhẹ cánh tay ướt đẫm của Vương Thần, “Người kia hình như là thần tượng cuả cậu á!”
“…… Mi câm miệng cho cậu!” Nói đến cái này, Vương Thần liền nổi giận, cái gì lòng dạ rộng lớn, cái gì gió êm sóng lặng, đều lăn ra khỏi trái đất đi, hiện giờ y chỉ muốn bóp chết Tiết Tử Vấn thôi! Tất cả cũng tại thằng cháu ngốc nghếch này y mới có bộ dáng chật vật như vậy trước mặt thần tượng đó chứ!
A a a ông trời ơi, mắc cỡ quá đi!
Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng đứng ở bên cạnh đám nhân viên, nhìn thấy người thật, hắn có chút không xác định mà thấp giọng hỏi Thiệu Quân Lăng: “Nhóc nói cái người quái quái, là anh ta hả?”
Thiệu Quân Lăng gật gật đầu: “Ừ, chính là anh ta!”
Doãn Sướng: “……”
Nghĩ đến những phong ba gần đây trên mạng làm Doãn Sướng nhịn không được nhíu mày.
Lần trước Diêu Mạn Hòe an ủi hắn trong điện thoại “Không có việc gì”, chẳng lẽ dì đã sớm biết Mễ Tu sẽ làm khách mời cho chương trình này sao?
Cũng đúng thôi, minh tinh như Mễ Tu thì kế hoạch đã được định sẵn từ nửa năm trước, tuyệt đối không thể lâm thời chạy tới đây chơi.
Doãn Sướng không biết đối phương nghĩ thế nào với những lời bình phẩm ở trên mạng, dù sao tâm tình của hắn rất là phức tạp, bởi vì hắn thừa nhận là fans của mình cuồng nhiệt quá mức, quấy rầy tới đối phương, mới làm cho các bên đánh nhau ầm ĩ.
Sau khi chuyện đó phát sinh, Doãn Sướng đã từng suy xét tự mình ra mặt thanh minh với các fans, nhưng Diêu Mạn Hòe lại ra lệnh cấm hắn làm như vậy, còn nói hiện tại nhân khí của hắn hiện tại chỉ theo sau mỗi Mễ Tu mà thôi, không cần thiết phải truy cứu mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Nhóm khách mời hoan nghênh Mễ Tu xong, người chủ trì nói tiếp: “Ngày mai, chúng ta sẽ cử hành một loạt kỹ năng cạnh tranh hạng mục ở trong thôn, Mễ Tu sẽ tham gia cùng mọi người. Tối hôm nay cậu ấy cũng ở lại, chẳng qua, trước mắt cậu ta vẫn chưa có chỗ ngủ, xin hỏi có gia đình nào nguyện ý thu lưu vị khách mời đặc biệt này không?”
Ở giữa đám người này thì Vương Thần là người muốn nhận Mễ Tu vào ngủ chung nhất—— người đó là thần tượng của y đó, còn có cơ hội nào để gần gũi với thần tượng hơn không? Không có đâu! Nếu không phải hiện giờ y ướt như chuột lột thì y đã muốn nhào lên ôm Mễ Tu rồi á!
Chị em Tần gia dù sao vẫn là con gái, nhận một người đàn ông vào ngủ chung thì sẽ không hay cho lắm, Hoàng Hàn cũng băn khoăn vì có Vưu Lộc Minh, nhưng để biểu đạt yêu thích với Mễ Tu, một đám người cũng sôi nổi nhấc tay, xem náo nhiệt kêu: “Tới nhà của chúng tôi! Tới nhà của chúng tôi!”
Chỉ có Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng…… Dưới tình huống như vậy, nếu không tỏ thái độ gì thì kì quái lắm đó.
Doãn Sướng cũng tượng trưng giơ tay, thống nhất phong cách với mọi người.
“Xem ra mọi người rất nhiệt tình!” Người chủ trì nhìn về phía Mễ Tu, đem quyền lựa chọn giao cho hắn, “Nếu không thì Mễ Tu tự chọn đi hả?”
Mễ Tu quét mắt nhìn mọi người một lần, lúc lướt qua tầm mắt kiệt ngạo khó thuần của Thiệu Quân Lăng, ánh mắt nhu hòa vừa rồi bỗng nhiên hiện lên một tia nghiêm túc.
Hắn nâng lên ngón tay chỉ Thiệu Quân Lăng, cười hỏi: “Vừa nãy nắm chòm râu của anh là nhóc phải không?”
Mọi người: “???” Gì? Thiệu Quân Lăng nắm râu Mễ Tu á?
Đừng nhìn Mễ Tu khí chất nhu hòa, nếu có người lầm tưởng hắn là thần tượng có tính cách ngoan hiền thì lầm rồi đó.
Có thể đi lên tới vị trí ngày hôm nay, thậm chí hô mưa gọi gió trong giới giải trí thì Mễ Tu tuyệt không phải là một người dễ bị thu phục, người trong giới đều biết, hắn chính là người ngoài mềm trong cứng —— gia hỏa này đối với đồ vật mình thích có tính ham muốn chinh phục một cách biến thái.
Mới vừa rồi Thiệu Quân Lăng gây chuyện với hắn, đã khiến cho Mễ Tu chú ý, hắn cảm thấy tiểu gia hỏa này rất là đặc biệt.
“Chọn cậu ta,” Mễ Tu nói với người chủ trì, “Em muốn ở chung với bọn Thiệu Quân Lăng.”
Doãn Sướng: “……”
Thiệu Quân Lăng: “……”
————
【 chuyện bên lề 】
Mễ Tu: “Nhóc quỉ, anh nhớ kĩ nhóc rồi đó nha!” ^_^
Thiệu Quân Lăng:……
Lúc này, Mễ Tu đã kịp chỉnh đốn phục trang người chèo thuyền nghiêm túc ngồi đợi, Quách Chi Hằng lên thuyền cũng hồ nghi thân phận của anh ta, bởi vì nó vừa mới thấy Thiệu Quân Lăng chạy ra từ nơi này.
Quách Chi Hằng nhìn chằm chằm người chèo thuyền, hỏi: “Chú là khách mời thần bí ạ?”
Mễ Tu tiếp tục ngụy trang: “Không phải.”
Quách Chi Hằng “À” một tiếng, rồi bỏ đi.
Mọi người: “……”
Tinh thần và thể xác của Mễ Tu bị Thiệu Quân Lăng tàn phá được Quách Chi Hằng chữa khỏi…… Đó, nhìn xem, đây mới là đứa con nít bình thường đó!
Thiệu Quân Lăng và Doãn Sướng ra khỏi Thính Vũ Hiên, được nhân viên công tác dẫn đến địa điểm tập hợp. Trên đường đi ngang qua thuyền ô bồng, thằng bé lôi kéo cánh tay Doãn Sướng, Doãn Sướng khom lưng, nghe Thiệu Quân Lăng nhón chân nói nhỏ bên tai hắn: “Cái người khách mời thần bí đó đó, ở trên thuyền.”
Kết quả mới vừa nói xong, bọn họ liền thấy Quách Chi Hằng chui ra khỏi thuyền.
Quách Chi Hằng cũng nhìn thấy Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng, nó ngẩn người, lại lần nữa rụt trở về, nhìn chằm chằm người chèo thuyền nói: “Không đúng, chú chính là khách mời thần bí!”
Mễ Tu: “……”
“Con nhìn thấy Thiệu Quân Lăng và anh nó đang ở bên ngoài, con khẳng định là nó lấy manh mối từ chú mới tìm được anh Doãn Sướng!” Quách Chi Hằng phân tích rõ ràng.
Mễ Tu: “……” Lại là cái tên Thiệu Quân Lăng làm bại lộ thân phận của hắn!
Nhớ tới vừa nãy bị Thiệu Quân Lăng nắm rớt râu giả làm cằm Mễ Tu vẫn còn đau, đối mặt với Quách Chi Hằng hùng hổ dọa người, hắn sợ đối phương cũng sẽ noi theo.
“Ừ, đúng vậy.” Mễ Tu không hề kiên trì, trực tiếp thừa nhận.
Quách Chi Hằng thấy hắn thừa nhận, phi thường cao hứng.
Mễ Tu ngẩng đầu, cũng hỏi nó vấn đề tương tự: “Em biết anh là ai không?”
Quách Chi Hằng “A” một tiếng, hai mắt sáng rỡ chỉ vào hắn nói: “Anh, anh là……”
Mễ Tu chớp chớp mắt, mỉm cười nhìn nó.
“Anh là một đại minh tinh! Quen mắt lắm nè! Em……” Quách Chi Hằng giãy giụa nửa ngày, vẻ mặt đưa đám nói, “Nhưng em nhất thời nghĩ không ra!”
Mễ Tu cười cười, tuy rằng Quách Chi Hằng nghĩ không ra, nhưng phản ứng này, thái độ này còn khá hơn thằng nhóc Thiệu Quân Lăng kia, ít nhất đứa nhỏ này còn biết hắn là đại minh tinh. Hơn nữa, hắn đang hóa trang đó, nhìn không ra cũng rất bình thường.
“Chúng ta so ám hiệu vậy?” Mễ Tu ôn hòa nhắc nhở nó, “Mà trấn cao cương, nhất phái giang sơn thiên cổ tú.”
“Môn triều biển rộng……” Quách Chi Hằng chỉ nói bốn chữ, liền đỏ mặt gắt gao trừng mắt với hắn.
Mễ Tu: “Nửa câu kia thì sao?”
Quách Chi Hằng khổ sở nói: “Em, em, em…… Quên mất rồi……”
Mễ Tu thiếu chút nữa “Ầm” một tiếng té xuống đáy thuyền.
“Vậy, anh không giúp được đâu.” Mễ Tu đầu đầy hắc tuyến nói.
Quách Chi Hằng thất hồn lạc phách mà đi ra ngoài, còn vắt hết óc mà nhớ lại ám hiệu rốt cuộc là cái gì, hơn nữa người này là ai…… Tùy tiện nhớ tới một cái cũng được rồi, trí nhớ của mình sao kém vậy nè hu hu hu!
Nhưng cho đến khi trò chơi kết thúc, Quách Chi Hằng cũng không nhớ ra. Cuối cùng cậu ta vẫn là dựa vào manh mối mà thành thành thật thật mới tìm được Lang Cầm Chi.
Tiết Tử Vấn cũng giống vậy, nó bị Mễ Tu lừa dối sau khi đi qua, căn bản không có đa nghi, nhưng nó đi trên đường gặp phải người nào cũng hỏi “Anh là khách mời thần bí phải không?”, đương nhiên, đáp án lần nào cũng là phủ nhận, cho nên cuối cùng, nó cũng không biết mình đã bỏ lỡ cái gì.
Trừ bỏ Thiệu Quân Lăng, toàn tổ còn có một người biết tìm Mễ Tu để đi đường tắt, chính là Vưu Lộc Minh. Ai cũng không dò được đài từ của con bé, không biết con bé nghĩ thế nào mà chạy trở về thuyền ô bồng, vừa thấy đối phương liền lặp đi lặp lại la hét cái câu kia “Cá nhỏ cá nhỏ, tớ là tôm to”, Mễ Tu bị niệm dở khóc dở cười, mềm nhũn nói cho con bé biết vị trí của Hoàng Hàn.
Kết quả cuối cùng của trò chơi là Doãn Sướng, Thiệu Quân Lăng hạng nhất, chị em Tần gia thứ hai, Hoàng Hàn và Vưu Lộc Minh thứ ba, anh em sinh đôi thứ tư, còn Vương Thần và Tiết Tử Vấn…… Xếp hạng nhất từ dưới đếm lên.
Lần trước, Vương Thần và Vưu Lộc Minh xếp hạng chót, Vương Thần thừa nhận năng lực của mình không đủ, không chiếu cố tốt cho Vưu Lộc Minh, nhưng lần này chơi trốn tìm tất cả đều dựa vào năng lực của mấy đứa nhỏ, mà Vương Thần vẫn là người cuối cùng…… Y muốn khóc lắm rồi.
Nhưng bởi vì sau khi tập một phát sóng y bị khán giả chỉ trích dữ quá nên lúc này dù có nghẹn khuất trong lòng, cũng không còn dám phun tào Tiết Tử Vấn.
Tổ tiết mục trừng phạt Vương Thần bằng cách dội nước lạnh lên người hắn trước mặt mọi người.
Nhân viên công tác xách theo xô nước tới gần Vương Thần, người chủ trì bắt đầu tính giờ: “Ba, hai, một!”
Vương Thần nhắm chặt đôi mắt, một xô nước tưới ngay vào đầu, tưới đến cả người lạnh thấu tim, chân tay run rẩy.
“Hô……!” Tóc của Vương Thần rớt hết gel, dán chặt vào hai bên gò má.
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ đồng tình, Vương Thần lau mặt, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, chỉ có một thau nước thôi mà, trời nóng quá, coi như là giải nhiệt đi ha!”
Y muốn dùng phương thức tự giễu để giảm bớt xấu hổ, duy trì hình tượng trưởng thành tôn nghiêm cho bản thân.
Hơn nữa thấy Tiết Tử Vấn áy náy đứng ở bên cạnh làm Vương Thần cũng có chút vui mừng…… Cuối cùng tiểu tử này còn có chút lương tâm, không nỡ nhìn mình bị trừng phạt ha.
Vương Thần lại âm thầm nắm tay nhắc nhở bản thân, nhất định phải cho mọi người thấy mình là người trưởng thành rộng rãi độ lượng! Nhẫn nhất thời, gió êm sóng lặng!
Đúng lúc này, người chủ trì nói: “Trò chơi hạ màn, tiếp theo xin mời khách quí của chúng ta —— Mễ Tu!”
Nghe được cái tên kia làm Vương Thần giật mình, hoài nghi mình bị ảo giác.
…… Người chủ trì nói ai? Mễ Tu?
Đúng vậy, chính là Mễ Tu.
Thừa dịp bọn họ vừa mới tổng kết cuộc chơi, Mễ Tu vội đi thay đồ, ông lão chèo thuyền lắc mình biến hoá thành mỹ nam, sáng lấp lánh bước lên sân khấu.
Chỉ thấy người lên sân khấu có làn da không tì vết, đôi mắt thon dài đào hoa, con ngươi có hơi ánh vàng, da thịt tinh tế như sứ, tựa như hot boy từ truyện tranh bước ra.
“Hello, xin chào mọi người” Mễ Tu đi đến trước mặt, chào hỏi mọi người.
Giọng nói từ tính nhu hòa làm cho mọi người ở đây như đang đắm mình trong gió xuân, đối phương nhất tần nhất tiếu làm người ta phá lệ thoải mái —— những ánh mắt hâm mộ dưới sự xuất hiện của chị em Tần gia nay đã đổi sang Mễ Tu.
Tất cả mọi người ở đây trợn tròn mắt kinh ngạc.
Nói thật ra, Vương Thần được xem là người có bối cảnh, nổi tiếng nhất trong đám khách mời ở đây, nhưng danh khí vẫn không thể nào so sánh được với Mễ Tu.
—— Hot boy lưu lượng, thiên vương giới giải trí, thần tượng mới đạt giải quán quân 30 lần trên Weibo, đứng đầu top 30 ca sĩ có ảnh hưởng với giới trẻ nhất…… Một đống danh hiệu này là thành tích Mễ Tu đạt được chỉ trong mấy năm gia nhập giời giải trí.
Quách Chi Hằng cuối cùng mới bừng tỉnh, nói thầm: “Đúng vậy, chính là Mễ Tu, mình đã xem quảng cáo, cũng nghe nhạc của anh ta, a, đáng lẽ mình phải nhớ……”
“Cậu ơi! Cậu ơi!” Tiết Tử Vấn nhỏ giọng giật nhẹ cánh tay ướt đẫm của Vương Thần, “Người kia hình như là thần tượng cuả cậu á!”
“…… Mi câm miệng cho cậu!” Nói đến cái này, Vương Thần liền nổi giận, cái gì lòng dạ rộng lớn, cái gì gió êm sóng lặng, đều lăn ra khỏi trái đất đi, hiện giờ y chỉ muốn bóp chết Tiết Tử Vấn thôi! Tất cả cũng tại thằng cháu ngốc nghếch này y mới có bộ dáng chật vật như vậy trước mặt thần tượng đó chứ!
A a a ông trời ơi, mắc cỡ quá đi!
Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng đứng ở bên cạnh đám nhân viên, nhìn thấy người thật, hắn có chút không xác định mà thấp giọng hỏi Thiệu Quân Lăng: “Nhóc nói cái người quái quái, là anh ta hả?”
Thiệu Quân Lăng gật gật đầu: “Ừ, chính là anh ta!”
Doãn Sướng: “……”
Nghĩ đến những phong ba gần đây trên mạng làm Doãn Sướng nhịn không được nhíu mày.
Lần trước Diêu Mạn Hòe an ủi hắn trong điện thoại “Không có việc gì”, chẳng lẽ dì đã sớm biết Mễ Tu sẽ làm khách mời cho chương trình này sao?
Cũng đúng thôi, minh tinh như Mễ Tu thì kế hoạch đã được định sẵn từ nửa năm trước, tuyệt đối không thể lâm thời chạy tới đây chơi.
Doãn Sướng không biết đối phương nghĩ thế nào với những lời bình phẩm ở trên mạng, dù sao tâm tình của hắn rất là phức tạp, bởi vì hắn thừa nhận là fans của mình cuồng nhiệt quá mức, quấy rầy tới đối phương, mới làm cho các bên đánh nhau ầm ĩ.
Sau khi chuyện đó phát sinh, Doãn Sướng đã từng suy xét tự mình ra mặt thanh minh với các fans, nhưng Diêu Mạn Hòe lại ra lệnh cấm hắn làm như vậy, còn nói hiện tại nhân khí của hắn hiện tại chỉ theo sau mỗi Mễ Tu mà thôi, không cần thiết phải truy cứu mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Nhóm khách mời hoan nghênh Mễ Tu xong, người chủ trì nói tiếp: “Ngày mai, chúng ta sẽ cử hành một loạt kỹ năng cạnh tranh hạng mục ở trong thôn, Mễ Tu sẽ tham gia cùng mọi người. Tối hôm nay cậu ấy cũng ở lại, chẳng qua, trước mắt cậu ta vẫn chưa có chỗ ngủ, xin hỏi có gia đình nào nguyện ý thu lưu vị khách mời đặc biệt này không?”
Ở giữa đám người này thì Vương Thần là người muốn nhận Mễ Tu vào ngủ chung nhất—— người đó là thần tượng của y đó, còn có cơ hội nào để gần gũi với thần tượng hơn không? Không có đâu! Nếu không phải hiện giờ y ướt như chuột lột thì y đã muốn nhào lên ôm Mễ Tu rồi á!
Chị em Tần gia dù sao vẫn là con gái, nhận một người đàn ông vào ngủ chung thì sẽ không hay cho lắm, Hoàng Hàn cũng băn khoăn vì có Vưu Lộc Minh, nhưng để biểu đạt yêu thích với Mễ Tu, một đám người cũng sôi nổi nhấc tay, xem náo nhiệt kêu: “Tới nhà của chúng tôi! Tới nhà của chúng tôi!”
Chỉ có Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng…… Dưới tình huống như vậy, nếu không tỏ thái độ gì thì kì quái lắm đó.
Doãn Sướng cũng tượng trưng giơ tay, thống nhất phong cách với mọi người.
“Xem ra mọi người rất nhiệt tình!” Người chủ trì nhìn về phía Mễ Tu, đem quyền lựa chọn giao cho hắn, “Nếu không thì Mễ Tu tự chọn đi hả?”
Mễ Tu quét mắt nhìn mọi người một lần, lúc lướt qua tầm mắt kiệt ngạo khó thuần của Thiệu Quân Lăng, ánh mắt nhu hòa vừa rồi bỗng nhiên hiện lên một tia nghiêm túc.
Hắn nâng lên ngón tay chỉ Thiệu Quân Lăng, cười hỏi: “Vừa nãy nắm chòm râu của anh là nhóc phải không?”
Mọi người: “???” Gì? Thiệu Quân Lăng nắm râu Mễ Tu á?
Đừng nhìn Mễ Tu khí chất nhu hòa, nếu có người lầm tưởng hắn là thần tượng có tính cách ngoan hiền thì lầm rồi đó.
Có thể đi lên tới vị trí ngày hôm nay, thậm chí hô mưa gọi gió trong giới giải trí thì Mễ Tu tuyệt không phải là một người dễ bị thu phục, người trong giới đều biết, hắn chính là người ngoài mềm trong cứng —— gia hỏa này đối với đồ vật mình thích có tính ham muốn chinh phục một cách biến thái.
Mới vừa rồi Thiệu Quân Lăng gây chuyện với hắn, đã khiến cho Mễ Tu chú ý, hắn cảm thấy tiểu gia hỏa này rất là đặc biệt.
“Chọn cậu ta,” Mễ Tu nói với người chủ trì, “Em muốn ở chung với bọn Thiệu Quân Lăng.”
Doãn Sướng: “……”
Thiệu Quân Lăng: “……”
————
【 chuyện bên lề 】
Mễ Tu: “Nhóc quỉ, anh nhớ kĩ nhóc rồi đó nha!” ^_^
Thiệu Quân Lăng:……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất