Chương 80: Thanh mai trúc mã
Doãn Sướng nghe Lục Linh Quyên nói “Không cản được”, lại nhíu mày: “Nói vậy thì ảnh phát cái này có bị ảnh hưởng không?” Nếu không có ảnh hưởng thì cản làm gì?
Lục Linh Quyên: “Có, hoặc nhiều hoặc ít…… Cái này đã bay lên cấp độ bán hủ rồi, có một số fan không chấp nhận, Bách Tiếu Tri và Giả Tư Tề cũng không dám đăng ảnh chụp như vầy.”
Doãn Sướng: “Ơ có quan hệ gì tới bọn Bách Tiếu Tri hả chị?”
Lục Linh Quyên: “Hai đứa nó xào cp nam nam mà.”
Doãn Sướng: “……”
Đúng lúc này, Mễ Tu trả lời: “Thế nào? Kinh hỉ không? [ hoa hồng ]”
Doãn Sướng nhắn lại bằng emoji xấu hổ.
Mễ Tu: “Ít người mắng rồi ha?”
Doãn Sướng: “Yeah.”
Xác thật, nhóm “Cháo” đang đồng tâm hiệp lực công kích hắn bị bài đăng của Mễ Tu vả vào mặt bôm bốp, phần lớn lâm vào trạng thái vô tổ chức vô kỷ luật hỗn loạn ăn dưa. Mà “Phấn Sương” đang điên cuồng đánh trả cũng đột nhiên bình tĩnh trở lại, thậm chí có không ít trưởng nhóm fan Phấn Sương đứng ra đại diện xin lỗi nhóm Cháo, nói trước kia không biết Mễ Tu là bạn của Doãn Sướng, cho nên mới có những ngôn từ quá phận, bọn họ sẽ không nói vậy nữa.
Doãn Sướng không biết tình hình này có do Diêu Mạn Hòe cố tình dẫn đường hay không, nhưng xem xét tổng thể thì tình thế bắt đầu chuyển biến tốt đẹp hơn.
Doãn Sướng: “Tuy em biết anh tham gia chương trình này là do bắt buộc, nhưng không phải anh nói là không cần biểu hiện rõ ràng mà? Còn cố tình đăng ảnh chụp kia nữa.”
Mễ tu: “Vì em, đáng giá. [ hí hí ]”
Doãn Sướng: “Em đã hỏi trợ lý của mình rồi, chị ấy nói là gây ảnh hưởng xấu tới anh đó.”
Mễ Tu: “Trợ lý của em? Cái cô có gương mặt như nữ sinh cấp ba đó à, hình như là fan anh thì phải.”
Doãn Sướng: “Anh đứng đắn cái coi.”
Mễ Tu: “Anh đứng đắn mà.”
Doãn Sướng: “Không phải…… Ảnh chụp này sẽ bị người ta hiểu lầm chứ hả?”
Mễ Tu: “Chuyện người ta hiểu lầm anh đâu chỉ có một? Mà chúng ta có phải cp đâu, em sợ cái giề?”
Doãn Sướng: “……”
Mễ Tu: “Hay là em đau lòng vì anh bị người ta mắng hử?”
Doãn Sướng: “…………”
Mễ Tu: “Một tấm ảnh chụp mà thôi, cũng đừng quá khẩn trương, take it esay!”
Doãn Sướng: “Là easy không phải esay.”
Mễ Tu: “……”
Mễ Tu: “Tuyệt đối không để ai biết nghe chưa! Nếu không anh không để yên cho em đâu!”
Doãn Sướng: “Chụp hình.”
Mễ Tu: “……”
Doãn Sướng lúc đầu còn căng thẳng, nhưng trò chuyện với Mễ Tu một lát thì bất tri bất giác liền thả lỏng.
Doãn Sướng: “Nói thế nào thì cũng phải cảm ơn anh.”
Mễ Tu: “Đừng khách sáo, chỉ là giao dịch.”
Doãn Sướng: “Anh một hai nói vậy……? Em rất cảm động.”
Mễ Tu: “Không bằng nói em yêu anh đi?”
Doãn Sướng: “……”
Mễ Tu: “Đúng rồi, đừng có khờ mà đi chuyển tiếp Weibo anh nha.”
Doãn Sướng: “Hở?”
Mễ Tu: “Em mà chuyển là cặp đôi chúng ta có ái muội thiệt luôn. Danh khí anh cao hơn em, chẳng khác gì em đang theo đuổi anh đấy.”
Doãn Sướng: “…… Vì sao em theo đuổi anh?”
Mễ Tu: “Làm ơn đi, em là người có bối cảnh có tài nguyên đó Thái tử gia, trong bức ảnh đó là em đang hôn anh mà, em nói xem, có khi nào fan nghĩ là em đang dùng qui tắc ngầm với anh không? Chắc không cho rằng anh dễ dãi vậy ha? Mấy cô đó biết anh ghét loại người nào mà.”
Doãn Sướng: “?????”
“Anh ơi……” Giọng của Thiệu Quân Lăng dời lực chú ý của Doãn Sướng, “Anh đang nói chuyện phiếm với cái người quái quái đó hả?”
Doãn Sướng “Ừ” một tiếng, tạm thời buông di động: “Nhóc đừng gọi người ta là người quái quái nữa, ảnh tên là Mễ Tu, gọi anh Mễ Tu.”
Thiệu Quân Lăng xụ mặt nói: “Em không thích anh ta.”
“Vì sao?” Doãn Sướng nhớ tới luôn trêu chọc thằng bé, hỏi, “Bởi vì ảnh khi dễ em hả?”
Thiệu Quân Lăng: “Không có lí do, chính là không thích thôi.”
Doãn Sướng cũng không biết Thiệu Quân Lăng lấy đâu ra địch ý lớn như vậy với Mễ Tu, khuyên nó nói: “Miệng anh ta không sạch, nhưng người tốt lắm.”
Thiệu Quân Lăng phồng lên quai hàm, lão đại không cao hứng.
Doãn Sướng véo véo mặt nó, cảm thấy buồn cười, tiểu hài tử này chính là thích ghi thù nha, Mễ Tu chọc nó có hai lần mà gia hỏa này liền giận phồng má thành cá nóc rồi.
Buổi tối về tới nhà, Doãn Sướng ăn cơm tắm rửa xong, chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.
Lên giường cầm lấy di động, phát hiện Mễ Tu nhắn tin cho mình, anh ta hỏi Doãn Sướng quay xong chương trình này thì có kế hoạch gì không.
Doãn Sướng: “Người đại diện sắp xếp cho em chụp ảnh tạp chí, đại ngôn quảng cáo, có khả năng sáu tháng cuối năm còn muốn ra một bài hát, nghe nói là ca khúc chủ đề phim truyền hình, học thêm thanh nhạc với nhảy.”
Mễ Tu buồn bực: “Vụn vặt vậy á? Em không có chuyện gì muốn làm hả?”
Doãn Sướng: “Không có.”
Mễ Tu: “Em……”
Đối phương gửi tới emoji đau đầu, nói tiếp: “Em phải cân nhắc cho kĩ nha, em muốn đạt được thành tựu gì trong giới giải trí —— danh khí, địa vị, cảm giác tồn tại…… Hay là, anh thấy em nên đặt ra mục tiêu cho bản thân đi, cái này là chuyện chân chính em muốn làm, nếu không em rất dễ bị lạc đường.”
Doãn Sướng biết Mễ Tu có ý gì.
Trong đầu hắn hiện lên lời tâm sự của Mễ Tu ——
“Tuy rằng từ lúc debut tới nay anh đã tham gia chương trình thực tế, lồng tiếng, diễn xuất, thử qua rất nhiều thứ, nhưng anh vẫn thích nhất ca hát nhảy múa. Cho nên, mỗinăm dù có bận đến đâu anh vẫn ra một album nhạc, còn tổ chức lưu diễn khắp nơi. Anh thích sân khấu, chỉ cần đứng ở trên sân khấu thì anh mới chính là mình. Ở trong giới này chỉ ca hát thôi thì vẫn không đủ. Công ty quản lý muốn khai quật tiềm năng từ trên người anh để kiếm càng nhiều tiền, đổi lại, anh cũng yêu cầu bọn họ phải lăng xê anh nhiều hơn để anh càng nổi tiếng. Anh không sợ nói với em, anh khát vọng danh lợi, anh chính là muốn làm viên kim cương đỉnh nhất của giới giải trí, chỉ có như vậy, anh mới có nhiều cơ hội hơn, được đứng trên sân khấu lớn hơn, đây là con đường anh muốn hướng tới.”
Đối phương nói rất là thản nhiên, chuyên chú, tràn ngập hy vọng, làm cho Doãn Sướng cũng bị ảnh hưởng xúc động.
Sau đó Mễ Tu thiếp ngủ, Doãn Sướng nằm ở trên giường suy nghĩ rất lâu.
Hắn cũng tưởng tượng như lời Mễ Tu nói, tìm một lí tưởng cho bản thân để tiến tới, nhưng hắn suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra mình thật sự muốn làm gì.
Chụp ảnh quảng cáo, hắn thử qua, không khó, nhưng có đôi khi Doãn Sướng cảm thấy mấy tư thế mà nhiếp ảnh gia bảo hắn làm rất là giả tạo.
Ca hát, hắn cũng thử qua, nếu bài hát đó viết ra tiếng lòng của hắn thì hắn sẽ nguyện ý hát, nhưng cũng không có nhiệt tình như Mễ Tu.
Chương trình thực tế? Hắn đang làm đây, tuy rằng tham gia 《 siêu cấp sinh hoạt 》 có không ít thu hoạch, nhưng Doãn Sướng không cho rằng bản thân sẽ đi theo con đường này.
Thẳng thắn mà nói, hắn không yêu cầu người ta vỗ tay tán thành mới tìm được đường sống.
Mễ Tu cũng nói hay là hắn thử đóng phim xem.
Doãn Sướng: “Chờ một chút, thằng nhóc vẫn luôn quấy rầy em.”
Lúc hai ngừời đang nói chuyện phiếm thì Thiệu Quân Lăng vẫn luôn ở bên cạnh, trong chốc lát ôm cánh tay hắn, trong chốc lát lại giả mệt dựa vào đùi hắn, nghĩ biện pháp hấp dẫn lực chú ý từ Doãn Sướng.
Doãn Sướng rốt cuộc không chịu nổi quấy nhiễu, buông di động vỗ vỗ nó: “Nhóc làm sao vậy?”
Thiệu Quân Lăng thấy Doãn Sướng để ý mình rồi, lập tức ngẩng đầu nói: “Anh ơi chơi game không?”
Doãn Sướng: “Anh đang bận, nhóc đi tìm Tiết Tử Vấn chơi cùng đi.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Doãn Sướng quay về WeChat, nhắn tin cho Mễ Tu: “Thằng nhóc bắt em chơi game với nó, chúng ta tiếp tục đi.”
Mễ Tu: “Ha ha thằng nhóc đó dính em ghê!”
Vài ngày sau, tập thứ ba《 siêu cấp sinh hoạt 》 lên sóng.
Bối cảnh của tập này là thôn lò gạch, bắt đầu với trò chơi Tìm bảo vật.
Dù bọn họ đã được xem trực tiếp ở trong lều nhưng xem trên TV có hậu kì biên tập vẫn vui hơn.
Ví dụ như lúc Thiệu Quân Lăng nhặt được cái sọt thì hậu kì bỏ thêm nhạc sôi động, dán sao lấp lánh, để cho người xem biết đây là đồ vật quan trọng.
Nhưng Quách Chi Hằng, Tiết Tử Vấn, và Tần Tích Phong đi ngang qua, đều như không nhìn thấy nó……
Trong lúc khán giả xem đài sốt ruột bóp tay thì Thiệu Quân Lăng mang theo Vưu Lộc Minh xuất hiện.
Thiệu Quân Lăng phát hiện cái sọt kia TV phát ra âm thanh đặc biệt keng keng keng, lúc sau Thiệu Quân Lăng tìm dây thừng móc qua cái sọt trong tiếng vỗ tay giòn giã.
Trong màn hình bay ra hàng chữ nổi bật ——
Trang bị: Cái sọt tầm trung
Không gian tích trữ: +100
Thiệu Quân Lăng: Các người không lấy thì là của tôi!
Phía dưới còn xuất hiện hình chibi Thiệu Quân Lăng đầu to khoanh tay nhịp nhịp chân.
Lúc xem trực tiếp thì không có gì đặc biệt nhưng qua bàn tay biên tập thì rất là hài hước.
Tiết mục phát sóng trên đài Tinh Diệu trước, lúc sau mới được truyền lại trên các website, nhưng bởi vì độ hot từ hai tập trước mà lúc này trên Weibo đã có không ít thảo luận.
“Thiệu Quân Lăng! Lại là Thiệu Quân Lăng!”
“Thằng bé là con cưng của ông trời!”
Sau đó, lúc Thiệu Quân Lăng dùng hai nhánh cây chinh phục Vưu Lộc Minh và Tần Tích Phong, hiệu quả quả thực đạt tới đỉnh điểm.
Nhưng cũng có một cảnh mà bọn Doãn Sướng không hề biết.
Đó là lúc Thiệu Quân Lăng mang Vưu Lộc Minh và Tần Tích Phong trên đường trở về, hai tiểu cô nương đi tay không, tự do tự tại, nhảy nhót đi trên đường.
Ven đường có không ít hoa dại, hai đứa thấy liền cao hứng chạy tới ngắt.
Vì chờ hai đứa nên Thiệu Quân Lăng chán đến chết mà cầm nhánh cây chọt chọt trên mặt đất.
Tần Tích Phong thấy Thiệu Quân Lăng đang ngồi xổm ở ven đường, lén lút hái được một đóa hoa dại, liếc mắt nhìn Vưu Lộc Minh một cái, rón ra rón rén mà đi đến sau lưng Thiệu Quân Lăng, đùa dai muốn cắm ở trên đầu người ta.
Không ngờ hai đứa mới tới gần đã bị Thiệu Quân Lăng phát hiện, nó đứng lên quay người lại thì thấy Tần Tích Phong cầm một đóa hoa đứng ở trước mặt mình.
Vưu Lộc Minh đứng ở bên cạnh bụm miệng cười giòn tan: “Ai nha! Ai nha!”
“…… Cho cậu.” Tần Tích Phong làm bộ đem đóa hoa đưa cho Thiệu Quân Lăng, mặt chậm rãi đỏ bừng.
Thiệu Quân Lăng mờ mịt nhận lấy.
Giờ khắc này, tiếng dương cầm lãng mạn vang lên, hình ảnh quay chậm dừng lại trên mặt thiếu niên thiếu nữ non nớt, không cần thêm lời hay ý đẹp nào nữa……
Khán giả trước màn hình bị cho ăn mười cân đường, cư dân mạng cũng sôi nổi.
“Tui cười ngu từ nãy giờ!”
“má ơi…… Bị tiểu bằng hữu đút một miệng cẩu lương!”
“Tình yêu hiệp lữ……”
“Tui chèo cp thanh mai trúc mã này nha!”
“Một đứa tám tuổi, một đứa mười một tuổi, chị chờ hai đứa mười năm sau nhe!!!”
“Không ai để ý Vưu Lộc Minh hết hả?”
“Tiểu nha đầu sáu tuổi làm gì biết yêu!”
“Không được kì thị con nít sáu tuổi nha mấy chế? Có bản lĩnh chờ mười hai năm nữa đi, chờ tất cả mọi người thành niên! Để chúng ta rửa mắt mong chờ Thiệu Quân Lăng cuối cùng sẽ chọn ai!”
……
Doãn Sướng xem xong một đoạn này, phối hợp xoát bình luận, cũng cười đến hết sức vui mừng.
Hắn bắt lấy Thiệu Quân Lăng trêu chọc nói: “Ai, giữa Vưu Lộc Minh và Tần Tích Phong, nhóc chọn ai?”
Lời này cũng không biết chọc Thiệu Quân Lăng ở nơi nào, nó nháy mắt tạc mao nói: “Không thích ai hết.”
————
【 chuyện bên lề 】
Vương Thần nhận di động xoát Weibo thấy Mễ Tu đăng bài mới……
Vương Thần: “Doãn Sướng là đồ khốn! Dám ăn đậu hũ thần tượng của tui!!! QAQ”
————
Nhiều năm sau, người xem phát hiện Thiệu Quân Lăng cuối cùng chọn……
Mọi người: ????????????????????
(ẻm chọn ai nà? Mọi người biết không)
Lục Linh Quyên: “Có, hoặc nhiều hoặc ít…… Cái này đã bay lên cấp độ bán hủ rồi, có một số fan không chấp nhận, Bách Tiếu Tri và Giả Tư Tề cũng không dám đăng ảnh chụp như vầy.”
Doãn Sướng: “Ơ có quan hệ gì tới bọn Bách Tiếu Tri hả chị?”
Lục Linh Quyên: “Hai đứa nó xào cp nam nam mà.”
Doãn Sướng: “……”
Đúng lúc này, Mễ Tu trả lời: “Thế nào? Kinh hỉ không? [ hoa hồng ]”
Doãn Sướng nhắn lại bằng emoji xấu hổ.
Mễ Tu: “Ít người mắng rồi ha?”
Doãn Sướng: “Yeah.”
Xác thật, nhóm “Cháo” đang đồng tâm hiệp lực công kích hắn bị bài đăng của Mễ Tu vả vào mặt bôm bốp, phần lớn lâm vào trạng thái vô tổ chức vô kỷ luật hỗn loạn ăn dưa. Mà “Phấn Sương” đang điên cuồng đánh trả cũng đột nhiên bình tĩnh trở lại, thậm chí có không ít trưởng nhóm fan Phấn Sương đứng ra đại diện xin lỗi nhóm Cháo, nói trước kia không biết Mễ Tu là bạn của Doãn Sướng, cho nên mới có những ngôn từ quá phận, bọn họ sẽ không nói vậy nữa.
Doãn Sướng không biết tình hình này có do Diêu Mạn Hòe cố tình dẫn đường hay không, nhưng xem xét tổng thể thì tình thế bắt đầu chuyển biến tốt đẹp hơn.
Doãn Sướng: “Tuy em biết anh tham gia chương trình này là do bắt buộc, nhưng không phải anh nói là không cần biểu hiện rõ ràng mà? Còn cố tình đăng ảnh chụp kia nữa.”
Mễ tu: “Vì em, đáng giá. [ hí hí ]”
Doãn Sướng: “Em đã hỏi trợ lý của mình rồi, chị ấy nói là gây ảnh hưởng xấu tới anh đó.”
Mễ Tu: “Trợ lý của em? Cái cô có gương mặt như nữ sinh cấp ba đó à, hình như là fan anh thì phải.”
Doãn Sướng: “Anh đứng đắn cái coi.”
Mễ Tu: “Anh đứng đắn mà.”
Doãn Sướng: “Không phải…… Ảnh chụp này sẽ bị người ta hiểu lầm chứ hả?”
Mễ Tu: “Chuyện người ta hiểu lầm anh đâu chỉ có một? Mà chúng ta có phải cp đâu, em sợ cái giề?”
Doãn Sướng: “……”
Mễ Tu: “Hay là em đau lòng vì anh bị người ta mắng hử?”
Doãn Sướng: “…………”
Mễ Tu: “Một tấm ảnh chụp mà thôi, cũng đừng quá khẩn trương, take it esay!”
Doãn Sướng: “Là easy không phải esay.”
Mễ Tu: “……”
Mễ Tu: “Tuyệt đối không để ai biết nghe chưa! Nếu không anh không để yên cho em đâu!”
Doãn Sướng: “Chụp hình.”
Mễ Tu: “……”
Doãn Sướng lúc đầu còn căng thẳng, nhưng trò chuyện với Mễ Tu một lát thì bất tri bất giác liền thả lỏng.
Doãn Sướng: “Nói thế nào thì cũng phải cảm ơn anh.”
Mễ Tu: “Đừng khách sáo, chỉ là giao dịch.”
Doãn Sướng: “Anh một hai nói vậy……? Em rất cảm động.”
Mễ Tu: “Không bằng nói em yêu anh đi?”
Doãn Sướng: “……”
Mễ Tu: “Đúng rồi, đừng có khờ mà đi chuyển tiếp Weibo anh nha.”
Doãn Sướng: “Hở?”
Mễ Tu: “Em mà chuyển là cặp đôi chúng ta có ái muội thiệt luôn. Danh khí anh cao hơn em, chẳng khác gì em đang theo đuổi anh đấy.”
Doãn Sướng: “…… Vì sao em theo đuổi anh?”
Mễ Tu: “Làm ơn đi, em là người có bối cảnh có tài nguyên đó Thái tử gia, trong bức ảnh đó là em đang hôn anh mà, em nói xem, có khi nào fan nghĩ là em đang dùng qui tắc ngầm với anh không? Chắc không cho rằng anh dễ dãi vậy ha? Mấy cô đó biết anh ghét loại người nào mà.”
Doãn Sướng: “?????”
“Anh ơi……” Giọng của Thiệu Quân Lăng dời lực chú ý của Doãn Sướng, “Anh đang nói chuyện phiếm với cái người quái quái đó hả?”
Doãn Sướng “Ừ” một tiếng, tạm thời buông di động: “Nhóc đừng gọi người ta là người quái quái nữa, ảnh tên là Mễ Tu, gọi anh Mễ Tu.”
Thiệu Quân Lăng xụ mặt nói: “Em không thích anh ta.”
“Vì sao?” Doãn Sướng nhớ tới luôn trêu chọc thằng bé, hỏi, “Bởi vì ảnh khi dễ em hả?”
Thiệu Quân Lăng: “Không có lí do, chính là không thích thôi.”
Doãn Sướng cũng không biết Thiệu Quân Lăng lấy đâu ra địch ý lớn như vậy với Mễ Tu, khuyên nó nói: “Miệng anh ta không sạch, nhưng người tốt lắm.”
Thiệu Quân Lăng phồng lên quai hàm, lão đại không cao hứng.
Doãn Sướng véo véo mặt nó, cảm thấy buồn cười, tiểu hài tử này chính là thích ghi thù nha, Mễ Tu chọc nó có hai lần mà gia hỏa này liền giận phồng má thành cá nóc rồi.
Buổi tối về tới nhà, Doãn Sướng ăn cơm tắm rửa xong, chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.
Lên giường cầm lấy di động, phát hiện Mễ Tu nhắn tin cho mình, anh ta hỏi Doãn Sướng quay xong chương trình này thì có kế hoạch gì không.
Doãn Sướng: “Người đại diện sắp xếp cho em chụp ảnh tạp chí, đại ngôn quảng cáo, có khả năng sáu tháng cuối năm còn muốn ra một bài hát, nghe nói là ca khúc chủ đề phim truyền hình, học thêm thanh nhạc với nhảy.”
Mễ Tu buồn bực: “Vụn vặt vậy á? Em không có chuyện gì muốn làm hả?”
Doãn Sướng: “Không có.”
Mễ Tu: “Em……”
Đối phương gửi tới emoji đau đầu, nói tiếp: “Em phải cân nhắc cho kĩ nha, em muốn đạt được thành tựu gì trong giới giải trí —— danh khí, địa vị, cảm giác tồn tại…… Hay là, anh thấy em nên đặt ra mục tiêu cho bản thân đi, cái này là chuyện chân chính em muốn làm, nếu không em rất dễ bị lạc đường.”
Doãn Sướng biết Mễ Tu có ý gì.
Trong đầu hắn hiện lên lời tâm sự của Mễ Tu ——
“Tuy rằng từ lúc debut tới nay anh đã tham gia chương trình thực tế, lồng tiếng, diễn xuất, thử qua rất nhiều thứ, nhưng anh vẫn thích nhất ca hát nhảy múa. Cho nên, mỗinăm dù có bận đến đâu anh vẫn ra một album nhạc, còn tổ chức lưu diễn khắp nơi. Anh thích sân khấu, chỉ cần đứng ở trên sân khấu thì anh mới chính là mình. Ở trong giới này chỉ ca hát thôi thì vẫn không đủ. Công ty quản lý muốn khai quật tiềm năng từ trên người anh để kiếm càng nhiều tiền, đổi lại, anh cũng yêu cầu bọn họ phải lăng xê anh nhiều hơn để anh càng nổi tiếng. Anh không sợ nói với em, anh khát vọng danh lợi, anh chính là muốn làm viên kim cương đỉnh nhất của giới giải trí, chỉ có như vậy, anh mới có nhiều cơ hội hơn, được đứng trên sân khấu lớn hơn, đây là con đường anh muốn hướng tới.”
Đối phương nói rất là thản nhiên, chuyên chú, tràn ngập hy vọng, làm cho Doãn Sướng cũng bị ảnh hưởng xúc động.
Sau đó Mễ Tu thiếp ngủ, Doãn Sướng nằm ở trên giường suy nghĩ rất lâu.
Hắn cũng tưởng tượng như lời Mễ Tu nói, tìm một lí tưởng cho bản thân để tiến tới, nhưng hắn suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra mình thật sự muốn làm gì.
Chụp ảnh quảng cáo, hắn thử qua, không khó, nhưng có đôi khi Doãn Sướng cảm thấy mấy tư thế mà nhiếp ảnh gia bảo hắn làm rất là giả tạo.
Ca hát, hắn cũng thử qua, nếu bài hát đó viết ra tiếng lòng của hắn thì hắn sẽ nguyện ý hát, nhưng cũng không có nhiệt tình như Mễ Tu.
Chương trình thực tế? Hắn đang làm đây, tuy rằng tham gia 《 siêu cấp sinh hoạt 》 có không ít thu hoạch, nhưng Doãn Sướng không cho rằng bản thân sẽ đi theo con đường này.
Thẳng thắn mà nói, hắn không yêu cầu người ta vỗ tay tán thành mới tìm được đường sống.
Mễ Tu cũng nói hay là hắn thử đóng phim xem.
Doãn Sướng: “Chờ một chút, thằng nhóc vẫn luôn quấy rầy em.”
Lúc hai ngừời đang nói chuyện phiếm thì Thiệu Quân Lăng vẫn luôn ở bên cạnh, trong chốc lát ôm cánh tay hắn, trong chốc lát lại giả mệt dựa vào đùi hắn, nghĩ biện pháp hấp dẫn lực chú ý từ Doãn Sướng.
Doãn Sướng rốt cuộc không chịu nổi quấy nhiễu, buông di động vỗ vỗ nó: “Nhóc làm sao vậy?”
Thiệu Quân Lăng thấy Doãn Sướng để ý mình rồi, lập tức ngẩng đầu nói: “Anh ơi chơi game không?”
Doãn Sướng: “Anh đang bận, nhóc đi tìm Tiết Tử Vấn chơi cùng đi.”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Doãn Sướng quay về WeChat, nhắn tin cho Mễ Tu: “Thằng nhóc bắt em chơi game với nó, chúng ta tiếp tục đi.”
Mễ Tu: “Ha ha thằng nhóc đó dính em ghê!”
Vài ngày sau, tập thứ ba《 siêu cấp sinh hoạt 》 lên sóng.
Bối cảnh của tập này là thôn lò gạch, bắt đầu với trò chơi Tìm bảo vật.
Dù bọn họ đã được xem trực tiếp ở trong lều nhưng xem trên TV có hậu kì biên tập vẫn vui hơn.
Ví dụ như lúc Thiệu Quân Lăng nhặt được cái sọt thì hậu kì bỏ thêm nhạc sôi động, dán sao lấp lánh, để cho người xem biết đây là đồ vật quan trọng.
Nhưng Quách Chi Hằng, Tiết Tử Vấn, và Tần Tích Phong đi ngang qua, đều như không nhìn thấy nó……
Trong lúc khán giả xem đài sốt ruột bóp tay thì Thiệu Quân Lăng mang theo Vưu Lộc Minh xuất hiện.
Thiệu Quân Lăng phát hiện cái sọt kia TV phát ra âm thanh đặc biệt keng keng keng, lúc sau Thiệu Quân Lăng tìm dây thừng móc qua cái sọt trong tiếng vỗ tay giòn giã.
Trong màn hình bay ra hàng chữ nổi bật ——
Trang bị: Cái sọt tầm trung
Không gian tích trữ: +100
Thiệu Quân Lăng: Các người không lấy thì là của tôi!
Phía dưới còn xuất hiện hình chibi Thiệu Quân Lăng đầu to khoanh tay nhịp nhịp chân.
Lúc xem trực tiếp thì không có gì đặc biệt nhưng qua bàn tay biên tập thì rất là hài hước.
Tiết mục phát sóng trên đài Tinh Diệu trước, lúc sau mới được truyền lại trên các website, nhưng bởi vì độ hot từ hai tập trước mà lúc này trên Weibo đã có không ít thảo luận.
“Thiệu Quân Lăng! Lại là Thiệu Quân Lăng!”
“Thằng bé là con cưng của ông trời!”
Sau đó, lúc Thiệu Quân Lăng dùng hai nhánh cây chinh phục Vưu Lộc Minh và Tần Tích Phong, hiệu quả quả thực đạt tới đỉnh điểm.
Nhưng cũng có một cảnh mà bọn Doãn Sướng không hề biết.
Đó là lúc Thiệu Quân Lăng mang Vưu Lộc Minh và Tần Tích Phong trên đường trở về, hai tiểu cô nương đi tay không, tự do tự tại, nhảy nhót đi trên đường.
Ven đường có không ít hoa dại, hai đứa thấy liền cao hứng chạy tới ngắt.
Vì chờ hai đứa nên Thiệu Quân Lăng chán đến chết mà cầm nhánh cây chọt chọt trên mặt đất.
Tần Tích Phong thấy Thiệu Quân Lăng đang ngồi xổm ở ven đường, lén lút hái được một đóa hoa dại, liếc mắt nhìn Vưu Lộc Minh một cái, rón ra rón rén mà đi đến sau lưng Thiệu Quân Lăng, đùa dai muốn cắm ở trên đầu người ta.
Không ngờ hai đứa mới tới gần đã bị Thiệu Quân Lăng phát hiện, nó đứng lên quay người lại thì thấy Tần Tích Phong cầm một đóa hoa đứng ở trước mặt mình.
Vưu Lộc Minh đứng ở bên cạnh bụm miệng cười giòn tan: “Ai nha! Ai nha!”
“…… Cho cậu.” Tần Tích Phong làm bộ đem đóa hoa đưa cho Thiệu Quân Lăng, mặt chậm rãi đỏ bừng.
Thiệu Quân Lăng mờ mịt nhận lấy.
Giờ khắc này, tiếng dương cầm lãng mạn vang lên, hình ảnh quay chậm dừng lại trên mặt thiếu niên thiếu nữ non nớt, không cần thêm lời hay ý đẹp nào nữa……
Khán giả trước màn hình bị cho ăn mười cân đường, cư dân mạng cũng sôi nổi.
“Tui cười ngu từ nãy giờ!”
“má ơi…… Bị tiểu bằng hữu đút một miệng cẩu lương!”
“Tình yêu hiệp lữ……”
“Tui chèo cp thanh mai trúc mã này nha!”
“Một đứa tám tuổi, một đứa mười một tuổi, chị chờ hai đứa mười năm sau nhe!!!”
“Không ai để ý Vưu Lộc Minh hết hả?”
“Tiểu nha đầu sáu tuổi làm gì biết yêu!”
“Không được kì thị con nít sáu tuổi nha mấy chế? Có bản lĩnh chờ mười hai năm nữa đi, chờ tất cả mọi người thành niên! Để chúng ta rửa mắt mong chờ Thiệu Quân Lăng cuối cùng sẽ chọn ai!”
……
Doãn Sướng xem xong một đoạn này, phối hợp xoát bình luận, cũng cười đến hết sức vui mừng.
Hắn bắt lấy Thiệu Quân Lăng trêu chọc nói: “Ai, giữa Vưu Lộc Minh và Tần Tích Phong, nhóc chọn ai?”
Lời này cũng không biết chọc Thiệu Quân Lăng ở nơi nào, nó nháy mắt tạc mao nói: “Không thích ai hết.”
————
【 chuyện bên lề 】
Vương Thần nhận di động xoát Weibo thấy Mễ Tu đăng bài mới……
Vương Thần: “Doãn Sướng là đồ khốn! Dám ăn đậu hũ thần tượng của tui!!! QAQ”
————
Nhiều năm sau, người xem phát hiện Thiệu Quân Lăng cuối cùng chọn……
Mọi người: ????????????????????
(ẻm chọn ai nà? Mọi người biết không)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất