Chương 81: Nhạc chế
“Không thích ai hết hả?” Doãn Sướng nhướng mày cười hỏi, “Vậy nhóc thích người thế nào?”
Thiệu Quân Lăng hung dữ trừng mắt nhìn hắn, mặt từ từ đỏ bừng.
Doãn Sướng ngạc nhiên, hỏi thầm trong lòng hay là tiểu tử này thật đúng là thích cô nương nào rồi nên mắc cỡ không dám nói?
“Phụt……” Hắn nhìn bộ dáng biệt nữu của Thiệu Quân Lăng, không nhịn được bật cười.
Thiệu Quân Lăng hơi hơi mở to hai mắt, dường như không tin Doãn Sướng sẽ cười nhạo mình, tức giận đến mức vung lên nắm tay đánh vào người Doãn Sướng. Doãn Sướng vội giơ tay phòng ngự, dùng cánh tay không đau không ngứa ăn hai quyền từ đối phương, tên nhóc kia giận quá, xấu hổ bỏ chạy.
Qua một hồi lâu, Doãn Sướng mới lấy lại bình tĩnh.
Tuy rằng hiện giờ Thiệu Quân Lăng không hiểu nhân tình thế thái, cũng không biết cách giao lưu với người khác, tính cách thì có khi lạnh lùng có khi thì nóng nảy, làm người khác khó đoán nên Doãn Sướng khó có thể tưởng tượng ra bộ dáng khi yêu của tiểu tử này.
Hắn cầm lấy di động, thấy nhóm khách mời cũng đang sôi nổi bàn luận đoạn video ngắn vừa nãy.
Hoàng Hàn: “Thật là không nghĩ đến, Thiệu Quân Lăng được phái nữ hoan nghênh ghê ta ơi……”
Vương Thần: “Có gì hay ho đâu mà thích?”
Lúc sau, Tần Tĩnh Sơn trực tiếp paste một đoạn thảo luận trên Weibo để phản đối Vương Thần.
Topic kia nói Thiệu Quân Lăng là điển hình của nam sinh keo kiệt, nói sau này thằng bé sẽ không được các bạn nữ hoan nghênh, không ngờ kết quả phía dưới nhận không ít gạch đá từ mọi người.
—— “Không phải, hình như chủ thớt có hiểu lầm gì á? Tôi đây hai mươi tám cái xuân xanh mà còn mê Thiệu Quân Lăng đây nè!?”
—— “Đúng đó lầu trên, đặc biệt là đoạn ẻm đưa nhánh cây đó, thật là liếc mắt một cái là nhìn thấu con gái muốn gì liền.”
—— “Giờ là đưa nhánh cây, sau này có khi cho luôn trang sức đắc tiền! [ mơ mộng ]”
—— “Còn nữa, lúc Tiểu Lộc và Tần Tích Phong hái hoa đó, ẻm tuy rằng không hứng thú, nhưng vẫn cứ đứng ở bên cạnh yên lặng chờ đợi, mị lực của bạn trai là đây chứ đâu?”
—— “Chính nhân quân tử, nói ít làm nhiều, kĩ năng sinh tồn cao, thông minh, tháo vát—— Tổng tài tương lai!”
—— “Người anh em chắc bị ấm đầu nên không nhìn ra ha: Mấy người không thấy trong mắt Thiệu Quân lăng chỉ có anh trai thôi hả? Lúc người chủ trì nói bọn họ phải tách ra làm nhiệm vụ, ẻm cứ nắm vạt áo Doãn Sướng không buông tay, làm hủ tui đau lòng quá trời!”
—— “Tà giáo cp tránh ra! Tránh ra!!”
—— “Bạn nhỏ còn chưa hiểu chuyện! Đương nhiên sẽ ỷ lại anh mình!”
—— “Đúng vậy! Chờ tới tuổi thông suốt rồi, nói không chừng không thèm nghe lời ai nữa ấy chứ!”
—— “Mặt ngoài lãnh khốc cấm dục, bên trong lén quấn người…… A, hủ này muốn chảy máu mũi!”
—— “Oa, mấy người công khai yy một đứa trẻ mười một tuổi, có biết xấu hổ hay không!?”
—— “Trong mắt chúng ta là q bản, não bổ là thành nhân bản!”
—— “Thiệu Quân Lăng, chị sẽ chờ cưng lớn! Chị sẽ lấy số xếp hàng chờ cưng!”
……
Mọi người: “…………”
Hoàng Hàn: “Sức tưởng tượng của mấy cô gái này thật là phong phú. [ mồ hôi ]”
Vương Thần xem xong, phát hiện manh mối: “Tĩnh Sơn, không phải trước kia cậu không thích Thiệu Quân Lăng sao? [ moi mũi ]”
Tần Tĩnh Sơn: “Đều đã là chuyện quá khứ, sao tớ có thể so đo với đứa con nít hoài ~~~[ thẹn thùng ]”
Hoàng Hàn: “Uầy, theo tình hình thì tớ phải hành động trước mới được.”
Hoàng Hàn: “Doãn Sướng ơi! Tớ giao Tiểu Lộc cho Thiệu Quân Lăng nhá! Hẹn gặp ngày định thân nhá!”
Doãn Sướng: “……”
Tần Tĩnh Sơn: “Không được! Phải ưu tiên cho em gái tớ trước!”
Doãn Sướng xem tin nhắn của bọn họ, lại nghĩ đến cái câu “Bạn nhỏ chưa thông suốt” của cư dân mạng, vừa cười tự hào, vừa không nhịn được nghĩ tới sau này Thiệu Quân Lăng sẽ thích con gái, sẽ được người ta theo đuổi, rồi còn rong ruổi cả ngày ngoài đường không về nhà, sẽ không còn bộ dáng làm nũng bên người mình…… Trong lòng không khỏi khó chịu.
Đúng lúc này, Quách Chi Hằng nhảy ra nói: “Tần Tích Phong không được! Anh em không đồng ý!”
Hoàng Hàn: “Nó làm sao?”
Quách Chi Hằng: “Ảnh tức đến nỗi quăng luôn remote.”
Mọi người bỗng nhiên nhớ lại không khí ái muội giữa Lang Cầm Chi và Tần Tích Phong khi hai đứa làm nhiệm vụ ở trong rừng.
Hoàng Hàn: “Á? Xem ra sự tình phát triển càng ngày càng thú vị ha!”
Lang Cầm Chi: “Anh Hằng nói bậy đó! Em không có!”
Mọi người: “Ha ha ha ha ha……”
Rất nhanh sau đó, chuyện Thiệu Quân Lăng sẽ chọn cô gái nào hoàn toàn bị che lấp bởi tranh chấp giữa Tiết Tử Vấn và Vương Thần về gốc rễ cây.
Tổ tiết mục còn đặc biệt viếng thăm nhà họ Tiết chụp hình rễ cây, hậu kỳ còn đặt hai bức ảnh rễ cây ở cạnh nhau để mọi người so sánh …… Má ơi, giống lắm luôn!
Cho dù có giống nhau thế nào thì đồ chợ cũng không có giá bằng đồ chính hãng, cho nên dù Tiết Tử Vấn có nằm ăn vạ lăn lộn trên mặt đất, còn Vương Thần hoàn toàn mất đi lí trí, thì nhóm “Chuyên gia giáo dục” lại bắt đầu thao thao bất tuyệt phân tích từ mọi góc độ, lập trường của hai bên.
“Tiết Tử Vấn xem rễ cây là bảo bối, có nghĩa là giá trị quan của nó khác với những đứa trẻ cùng tuổi. Sinh ra trong gia đình giàu có như Tiết gia, khẳng định là từ nhỏ không cần phải lo ăn lo mặc, cho nên ở trong mắt thằng bé, tác phẩm nghệ thuật còn đáng giá hơn những vật khác nên mới sinh ra cố chấp. Đối lập với Thiệu Quân Lăng, các cô xem, Thiệu Quân Lăng chỉ nhặt đồ ăn, không thèm để ý đến những vật có giá trị thẩm mỹ khác.”
“Có xuất thân tốt thì sao? Tiết Tử Vấn la lối, khóc lóc lăn lộn mắng cậu mình là rác rưởi chẳng khác gì vô giáo dục!”
“Còn tôi có thể hiểu được vì sao Tiết Tử Vấn nổi giận với cậu mình, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu Vương Thần đã không tôn trọng Tiết Tử Vấn rồi. Các cô xem, lúc thằng bé vác rễ cây về chỉ trông mong cái gật đầu khen ngợi từ Vương Thần, còn Vương Thần ngay từ đầu đã rất khó hợp tác. Nếu cậu ta nhẫn nại khuyên nhủ, lại nhẹ nhàng dẫn đường thì tôi đảm bảo không có kết quả như thế này đâu.”
“Nói gì thì nói Vương Thần cũng mới mười tám, mười chín tuổi à, gặp phải đứa cháu khó chìu thế này, nếu đổi thành người khác thì có khi phát điên từ lâu rồi ấy……”
……
Doãn Sướng may mắn thoát nạn nhờ Vương Thần. Lần này, cảnh tranh cãi giữa hai cậu cháu đứng đầu hot search, còn có không ít người đứng ra bênh vực cho Tiết Tử Vấn.
Internet như một chiếc kính lúp, chỉ cần có một ưu hoặc khuyết điểm nho nhỏ nào đó dưới ánh nhìn chằm chằm của cư dân mạng, đều sẽ biến thành một vấn đề to lớn, nghiêm trọng.
Mọi người vẫn luôn ồn ào tranh luận cho tới tận hôm sau. Giữa trưa, trên Weibo xuất hiện một cái video cắt đúng cảnh tranh chấp kịch liệt của Tiết Tử Vấn và Vương Thần, tạo thành đoạn nhạc chế huyền thoại.
Tiết Tử Vấn: “Cậu ơi, khúc gỗ này, giống hay không giống, giống hay không giống, giống hay không giống!”
Vương Thần: “So sánh vớ vẩn, so sánh vớ vẩn, so sánh vớ vẩn! Mi nhặt, mi nhặt, mi nhặt, chính là rác rưởi!”
Tiết Tử Vấn: “Cậu mới là, cậu mới là, cậu mới là, rác rưởi!”
Vương Thần: “Mi nhặt, mi nhặt, mi nhặt, chính là rác rưởi!”
Tiết Tử Vấn: “Cậu mới là, cậu mới là, cậu mới là, rác rưởi!”
……
Trong đó còn chêm vào hai câu của Thiệu Quân Lăng.
Thiệu Quân Lăng: “Cậu cứ, nhường cậu đi, nhường cậu đi, nhường cậu đi.”
Thiệu Quân Lăng: “Người lớn, có đôi khi, ngốc ngốc, ngốc ngốc.”
Cuối bài nhạc là giọng rít gào của Tiết Tử Vấn: “Tớ muốn nhân dân cả nước biết rằng mình rất là rộng lượng!”
Câu hỏi của người làm video hiện lên vào khúc cuối: “Xin hỏi khúc gỗ Tiết Tử Vấn nhặt về có phải là rác rưởi hay không?”
Trong một giờ, đoạn nhạc chế khống chế toàn bộ người nghe như bị ma ám, trực tiếp leo lên đứng đầu bảng single mới nhất.
Đêm đó, Vương Thần bị dìm hàng gọi điện thoại cho người đại diện của mình: “Cái video ở trên mạng là tác phẩm của anh phải không!?”
Người đại diện: “Ừ, sao, có thấy hài không?”
Vương Thần tức đến sặc máu, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Khôi hài? Anh muốn ép em vào đường cùng hả?!”
Người đại diện: “Ể? Vì cái gì? Cậu là cây hài của làng giải trí mà, cây hài phải có tinh thần thép chớ, cậu không thấy bình luận dưới video kia đều là ha ha ha sao? Anh còn tưởng cậu sẽ vui.”
Vương Thần: “Gì? Em làm cây hài từ hồi nào?”
Người đại diện: “Hình tượng của cậu mà.”
Vương Thần: “Hình tượng của em không phải là thần tượng thân thiện hả? Biến thành cây hài từ hồi nào?”
Người đại diện: “Thì có xung đột gì đâu nà. EQ của cậu thấp, nếu không đi con đường hài hước thì chắc chắn dễ bị bôi đen.”
Vương Thần: “Em? EQ thấp!? Dễ bị bôi đen!!?”
Người đại diện: “Ừ, cái chương trình này mới phát có ba tập mà cậu xem mấy lần mình được lên hot search rồi? Chẳng lẽ cậu không thừa nhận mình dễ bị bôi đen sao?”
Vương Thần: “Em……”
Người đại diện: “Yên tâm đi, theo hiểu biết của anh thì em đi con đường này là hợp nhất. Hơn nữa cái video này cũng chỉ là nhất thời dời lực chú ý của người xem mà thôi, không phải cậu nói với anh vì Tiết Tử Vấn mà mình còn hát mãi nghệ kiếm tiền sao?”
Vương Thần: “Đúng vậy! Em tốt với nó quá trời! Trên mạng còn có người mắng em!”
Người đại diện: “Ừ ừ, cậu kiên nhẫn chờ xem, chờ tập tiếp theo danh tiếng của cậu sẽ được thay đổi.”
Vương Thần: “Thật không đó?”
Người đại diện: “Thật sự, cư dân mạng không hận thù sâu sắc gì đâu, cậu nhớ mười ngày trước Doãn Sướng thế nào, vướng vào lắm chuyện máu chó mà giờ lại không sao kia kìa.”
Vương Thần: “Đó là bởi vì Mễ Tu đăng ảnh chụp của hai người lên đó! Đúng, em còn chưa anh hỏi tại sao Mễ Tu lại làm vậy đâu! Chẳng phải anh ấy chưa bao giờ lăng xê người khác sao?”
Người đại diện trấn an y nói: “Theo anh được biết, đó chỉ là giao dịch thôi, là người đại diện cuả Doãn Sướng dùng tiền để giao dịch với bên Mễ Tu, để cậu ta tẩy trắng cho bên ấy.”
Tinh thần của Vương Thần dễ chịu hơn trước, hừ, biết ngay mà, Mễ Tu là thần tượng đỉnh cao mà sao có thể bị cái người không thực lực như Doãn Sướng hấp dẫn chứ, khẳng định anh ta bị ép buộc thôi.
…… Ý? Từ từ!
Vương Thần vội vã hỏi người đại diện: “Mễ Tu nguyện ý giao dịch bằng tiền hả anh?”
Người đại diện khiếp sợ nói: “Cậu muốn bao dưỡng người ta?”
Vương Thần kích động nói: “Em, em có thể chứ?”
Người đại diện: “Vương Thần…… Anh cứ nghĩ rằng cậu là một đứa nhà giàu lắm tiền đầu to óc trái nho, không ngờ cậu là một đứa súc sinh!”
Anh ta phẫn nộ cúp điện thoại.
Vương Thần: “……”
Trong văn phòng, trợ lý bị biểu tình tức giận của Lý Hiện làm cho khiếp sợ: “Anh Lý, anh làm sao vậy? Cãi nhau với Vương Thần hả anh?”
Người đại diện cởi bỏ nút áo đầu tiên trên sơmi, nhẹ nhàng thở ra, bình tĩnh nói: “Không có gì, chỉ là hù dọa nó thôi. Haiz, tiểu hầu gia thật là càng ngày càng khó lừa, anh phải bắt chị Toàn tăng lương cho mình mới được.”
Trợ lý: “……”
————
【 chuyện bên lề 】
Doãn Sướng: “Vậy nhóc thích người thế nào?”
Thiệu Quân Lăng nhìn Doãn Sướng, nói thầm trong lòng, thích người như anh đó. (*/w\*)
ps. Thiệu Quân Lăng thích theo kiểu con nít mến mộ người lớn thôi nha……
————
Rốt cuộc tới chương này người đại diện của Vương Thần mới có cái tên.
Mong mọi người nhớ kĩ tên anh ta, Lý Hiển.
Thiệu Quân Lăng hung dữ trừng mắt nhìn hắn, mặt từ từ đỏ bừng.
Doãn Sướng ngạc nhiên, hỏi thầm trong lòng hay là tiểu tử này thật đúng là thích cô nương nào rồi nên mắc cỡ không dám nói?
“Phụt……” Hắn nhìn bộ dáng biệt nữu của Thiệu Quân Lăng, không nhịn được bật cười.
Thiệu Quân Lăng hơi hơi mở to hai mắt, dường như không tin Doãn Sướng sẽ cười nhạo mình, tức giận đến mức vung lên nắm tay đánh vào người Doãn Sướng. Doãn Sướng vội giơ tay phòng ngự, dùng cánh tay không đau không ngứa ăn hai quyền từ đối phương, tên nhóc kia giận quá, xấu hổ bỏ chạy.
Qua một hồi lâu, Doãn Sướng mới lấy lại bình tĩnh.
Tuy rằng hiện giờ Thiệu Quân Lăng không hiểu nhân tình thế thái, cũng không biết cách giao lưu với người khác, tính cách thì có khi lạnh lùng có khi thì nóng nảy, làm người khác khó đoán nên Doãn Sướng khó có thể tưởng tượng ra bộ dáng khi yêu của tiểu tử này.
Hắn cầm lấy di động, thấy nhóm khách mời cũng đang sôi nổi bàn luận đoạn video ngắn vừa nãy.
Hoàng Hàn: “Thật là không nghĩ đến, Thiệu Quân Lăng được phái nữ hoan nghênh ghê ta ơi……”
Vương Thần: “Có gì hay ho đâu mà thích?”
Lúc sau, Tần Tĩnh Sơn trực tiếp paste một đoạn thảo luận trên Weibo để phản đối Vương Thần.
Topic kia nói Thiệu Quân Lăng là điển hình của nam sinh keo kiệt, nói sau này thằng bé sẽ không được các bạn nữ hoan nghênh, không ngờ kết quả phía dưới nhận không ít gạch đá từ mọi người.
—— “Không phải, hình như chủ thớt có hiểu lầm gì á? Tôi đây hai mươi tám cái xuân xanh mà còn mê Thiệu Quân Lăng đây nè!?”
—— “Đúng đó lầu trên, đặc biệt là đoạn ẻm đưa nhánh cây đó, thật là liếc mắt một cái là nhìn thấu con gái muốn gì liền.”
—— “Giờ là đưa nhánh cây, sau này có khi cho luôn trang sức đắc tiền! [ mơ mộng ]”
—— “Còn nữa, lúc Tiểu Lộc và Tần Tích Phong hái hoa đó, ẻm tuy rằng không hứng thú, nhưng vẫn cứ đứng ở bên cạnh yên lặng chờ đợi, mị lực của bạn trai là đây chứ đâu?”
—— “Chính nhân quân tử, nói ít làm nhiều, kĩ năng sinh tồn cao, thông minh, tháo vát—— Tổng tài tương lai!”
—— “Người anh em chắc bị ấm đầu nên không nhìn ra ha: Mấy người không thấy trong mắt Thiệu Quân lăng chỉ có anh trai thôi hả? Lúc người chủ trì nói bọn họ phải tách ra làm nhiệm vụ, ẻm cứ nắm vạt áo Doãn Sướng không buông tay, làm hủ tui đau lòng quá trời!”
—— “Tà giáo cp tránh ra! Tránh ra!!”
—— “Bạn nhỏ còn chưa hiểu chuyện! Đương nhiên sẽ ỷ lại anh mình!”
—— “Đúng vậy! Chờ tới tuổi thông suốt rồi, nói không chừng không thèm nghe lời ai nữa ấy chứ!”
—— “Mặt ngoài lãnh khốc cấm dục, bên trong lén quấn người…… A, hủ này muốn chảy máu mũi!”
—— “Oa, mấy người công khai yy một đứa trẻ mười một tuổi, có biết xấu hổ hay không!?”
—— “Trong mắt chúng ta là q bản, não bổ là thành nhân bản!”
—— “Thiệu Quân Lăng, chị sẽ chờ cưng lớn! Chị sẽ lấy số xếp hàng chờ cưng!”
……
Mọi người: “…………”
Hoàng Hàn: “Sức tưởng tượng của mấy cô gái này thật là phong phú. [ mồ hôi ]”
Vương Thần xem xong, phát hiện manh mối: “Tĩnh Sơn, không phải trước kia cậu không thích Thiệu Quân Lăng sao? [ moi mũi ]”
Tần Tĩnh Sơn: “Đều đã là chuyện quá khứ, sao tớ có thể so đo với đứa con nít hoài ~~~[ thẹn thùng ]”
Hoàng Hàn: “Uầy, theo tình hình thì tớ phải hành động trước mới được.”
Hoàng Hàn: “Doãn Sướng ơi! Tớ giao Tiểu Lộc cho Thiệu Quân Lăng nhá! Hẹn gặp ngày định thân nhá!”
Doãn Sướng: “……”
Tần Tĩnh Sơn: “Không được! Phải ưu tiên cho em gái tớ trước!”
Doãn Sướng xem tin nhắn của bọn họ, lại nghĩ đến cái câu “Bạn nhỏ chưa thông suốt” của cư dân mạng, vừa cười tự hào, vừa không nhịn được nghĩ tới sau này Thiệu Quân Lăng sẽ thích con gái, sẽ được người ta theo đuổi, rồi còn rong ruổi cả ngày ngoài đường không về nhà, sẽ không còn bộ dáng làm nũng bên người mình…… Trong lòng không khỏi khó chịu.
Đúng lúc này, Quách Chi Hằng nhảy ra nói: “Tần Tích Phong không được! Anh em không đồng ý!”
Hoàng Hàn: “Nó làm sao?”
Quách Chi Hằng: “Ảnh tức đến nỗi quăng luôn remote.”
Mọi người bỗng nhiên nhớ lại không khí ái muội giữa Lang Cầm Chi và Tần Tích Phong khi hai đứa làm nhiệm vụ ở trong rừng.
Hoàng Hàn: “Á? Xem ra sự tình phát triển càng ngày càng thú vị ha!”
Lang Cầm Chi: “Anh Hằng nói bậy đó! Em không có!”
Mọi người: “Ha ha ha ha ha……”
Rất nhanh sau đó, chuyện Thiệu Quân Lăng sẽ chọn cô gái nào hoàn toàn bị che lấp bởi tranh chấp giữa Tiết Tử Vấn và Vương Thần về gốc rễ cây.
Tổ tiết mục còn đặc biệt viếng thăm nhà họ Tiết chụp hình rễ cây, hậu kỳ còn đặt hai bức ảnh rễ cây ở cạnh nhau để mọi người so sánh …… Má ơi, giống lắm luôn!
Cho dù có giống nhau thế nào thì đồ chợ cũng không có giá bằng đồ chính hãng, cho nên dù Tiết Tử Vấn có nằm ăn vạ lăn lộn trên mặt đất, còn Vương Thần hoàn toàn mất đi lí trí, thì nhóm “Chuyên gia giáo dục” lại bắt đầu thao thao bất tuyệt phân tích từ mọi góc độ, lập trường của hai bên.
“Tiết Tử Vấn xem rễ cây là bảo bối, có nghĩa là giá trị quan của nó khác với những đứa trẻ cùng tuổi. Sinh ra trong gia đình giàu có như Tiết gia, khẳng định là từ nhỏ không cần phải lo ăn lo mặc, cho nên ở trong mắt thằng bé, tác phẩm nghệ thuật còn đáng giá hơn những vật khác nên mới sinh ra cố chấp. Đối lập với Thiệu Quân Lăng, các cô xem, Thiệu Quân Lăng chỉ nhặt đồ ăn, không thèm để ý đến những vật có giá trị thẩm mỹ khác.”
“Có xuất thân tốt thì sao? Tiết Tử Vấn la lối, khóc lóc lăn lộn mắng cậu mình là rác rưởi chẳng khác gì vô giáo dục!”
“Còn tôi có thể hiểu được vì sao Tiết Tử Vấn nổi giận với cậu mình, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu Vương Thần đã không tôn trọng Tiết Tử Vấn rồi. Các cô xem, lúc thằng bé vác rễ cây về chỉ trông mong cái gật đầu khen ngợi từ Vương Thần, còn Vương Thần ngay từ đầu đã rất khó hợp tác. Nếu cậu ta nhẫn nại khuyên nhủ, lại nhẹ nhàng dẫn đường thì tôi đảm bảo không có kết quả như thế này đâu.”
“Nói gì thì nói Vương Thần cũng mới mười tám, mười chín tuổi à, gặp phải đứa cháu khó chìu thế này, nếu đổi thành người khác thì có khi phát điên từ lâu rồi ấy……”
……
Doãn Sướng may mắn thoát nạn nhờ Vương Thần. Lần này, cảnh tranh cãi giữa hai cậu cháu đứng đầu hot search, còn có không ít người đứng ra bênh vực cho Tiết Tử Vấn.
Internet như một chiếc kính lúp, chỉ cần có một ưu hoặc khuyết điểm nho nhỏ nào đó dưới ánh nhìn chằm chằm của cư dân mạng, đều sẽ biến thành một vấn đề to lớn, nghiêm trọng.
Mọi người vẫn luôn ồn ào tranh luận cho tới tận hôm sau. Giữa trưa, trên Weibo xuất hiện một cái video cắt đúng cảnh tranh chấp kịch liệt của Tiết Tử Vấn và Vương Thần, tạo thành đoạn nhạc chế huyền thoại.
Tiết Tử Vấn: “Cậu ơi, khúc gỗ này, giống hay không giống, giống hay không giống, giống hay không giống!”
Vương Thần: “So sánh vớ vẩn, so sánh vớ vẩn, so sánh vớ vẩn! Mi nhặt, mi nhặt, mi nhặt, chính là rác rưởi!”
Tiết Tử Vấn: “Cậu mới là, cậu mới là, cậu mới là, rác rưởi!”
Vương Thần: “Mi nhặt, mi nhặt, mi nhặt, chính là rác rưởi!”
Tiết Tử Vấn: “Cậu mới là, cậu mới là, cậu mới là, rác rưởi!”
……
Trong đó còn chêm vào hai câu của Thiệu Quân Lăng.
Thiệu Quân Lăng: “Cậu cứ, nhường cậu đi, nhường cậu đi, nhường cậu đi.”
Thiệu Quân Lăng: “Người lớn, có đôi khi, ngốc ngốc, ngốc ngốc.”
Cuối bài nhạc là giọng rít gào của Tiết Tử Vấn: “Tớ muốn nhân dân cả nước biết rằng mình rất là rộng lượng!”
Câu hỏi của người làm video hiện lên vào khúc cuối: “Xin hỏi khúc gỗ Tiết Tử Vấn nhặt về có phải là rác rưởi hay không?”
Trong một giờ, đoạn nhạc chế khống chế toàn bộ người nghe như bị ma ám, trực tiếp leo lên đứng đầu bảng single mới nhất.
Đêm đó, Vương Thần bị dìm hàng gọi điện thoại cho người đại diện của mình: “Cái video ở trên mạng là tác phẩm của anh phải không!?”
Người đại diện: “Ừ, sao, có thấy hài không?”
Vương Thần tức đến sặc máu, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Khôi hài? Anh muốn ép em vào đường cùng hả?!”
Người đại diện: “Ể? Vì cái gì? Cậu là cây hài của làng giải trí mà, cây hài phải có tinh thần thép chớ, cậu không thấy bình luận dưới video kia đều là ha ha ha sao? Anh còn tưởng cậu sẽ vui.”
Vương Thần: “Gì? Em làm cây hài từ hồi nào?”
Người đại diện: “Hình tượng của cậu mà.”
Vương Thần: “Hình tượng của em không phải là thần tượng thân thiện hả? Biến thành cây hài từ hồi nào?”
Người đại diện: “Thì có xung đột gì đâu nà. EQ của cậu thấp, nếu không đi con đường hài hước thì chắc chắn dễ bị bôi đen.”
Vương Thần: “Em? EQ thấp!? Dễ bị bôi đen!!?”
Người đại diện: “Ừ, cái chương trình này mới phát có ba tập mà cậu xem mấy lần mình được lên hot search rồi? Chẳng lẽ cậu không thừa nhận mình dễ bị bôi đen sao?”
Vương Thần: “Em……”
Người đại diện: “Yên tâm đi, theo hiểu biết của anh thì em đi con đường này là hợp nhất. Hơn nữa cái video này cũng chỉ là nhất thời dời lực chú ý của người xem mà thôi, không phải cậu nói với anh vì Tiết Tử Vấn mà mình còn hát mãi nghệ kiếm tiền sao?”
Vương Thần: “Đúng vậy! Em tốt với nó quá trời! Trên mạng còn có người mắng em!”
Người đại diện: “Ừ ừ, cậu kiên nhẫn chờ xem, chờ tập tiếp theo danh tiếng của cậu sẽ được thay đổi.”
Vương Thần: “Thật không đó?”
Người đại diện: “Thật sự, cư dân mạng không hận thù sâu sắc gì đâu, cậu nhớ mười ngày trước Doãn Sướng thế nào, vướng vào lắm chuyện máu chó mà giờ lại không sao kia kìa.”
Vương Thần: “Đó là bởi vì Mễ Tu đăng ảnh chụp của hai người lên đó! Đúng, em còn chưa anh hỏi tại sao Mễ Tu lại làm vậy đâu! Chẳng phải anh ấy chưa bao giờ lăng xê người khác sao?”
Người đại diện trấn an y nói: “Theo anh được biết, đó chỉ là giao dịch thôi, là người đại diện cuả Doãn Sướng dùng tiền để giao dịch với bên Mễ Tu, để cậu ta tẩy trắng cho bên ấy.”
Tinh thần của Vương Thần dễ chịu hơn trước, hừ, biết ngay mà, Mễ Tu là thần tượng đỉnh cao mà sao có thể bị cái người không thực lực như Doãn Sướng hấp dẫn chứ, khẳng định anh ta bị ép buộc thôi.
…… Ý? Từ từ!
Vương Thần vội vã hỏi người đại diện: “Mễ Tu nguyện ý giao dịch bằng tiền hả anh?”
Người đại diện khiếp sợ nói: “Cậu muốn bao dưỡng người ta?”
Vương Thần kích động nói: “Em, em có thể chứ?”
Người đại diện: “Vương Thần…… Anh cứ nghĩ rằng cậu là một đứa nhà giàu lắm tiền đầu to óc trái nho, không ngờ cậu là một đứa súc sinh!”
Anh ta phẫn nộ cúp điện thoại.
Vương Thần: “……”
Trong văn phòng, trợ lý bị biểu tình tức giận của Lý Hiện làm cho khiếp sợ: “Anh Lý, anh làm sao vậy? Cãi nhau với Vương Thần hả anh?”
Người đại diện cởi bỏ nút áo đầu tiên trên sơmi, nhẹ nhàng thở ra, bình tĩnh nói: “Không có gì, chỉ là hù dọa nó thôi. Haiz, tiểu hầu gia thật là càng ngày càng khó lừa, anh phải bắt chị Toàn tăng lương cho mình mới được.”
Trợ lý: “……”
————
【 chuyện bên lề 】
Doãn Sướng: “Vậy nhóc thích người thế nào?”
Thiệu Quân Lăng nhìn Doãn Sướng, nói thầm trong lòng, thích người như anh đó. (*/w\*)
ps. Thiệu Quân Lăng thích theo kiểu con nít mến mộ người lớn thôi nha……
————
Rốt cuộc tới chương này người đại diện của Vương Thần mới có cái tên.
Mong mọi người nhớ kĩ tên anh ta, Lý Hiển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất