Chương 41: Kết thúc
*Lời cảm ơn.
Đúng ra mà nói, kỳ nghỉ đông của Hạ Quân Trì không hề dài, chỉ khoảng đâu đó hai tuần.
Trong lần về nhà dịp lễ này, nếu tính cả giờ bay thì hắn phải xa Trần Nam Nhất tận năm ngày.
Vừa qua mùng hai Tết, hắn mua vé bay về thành phố A.
Trần Nam Nhất nhận được thông báo, đến sân bay chờ trước nửa tiếng. Anh mặc chiếc khoác màu cà phê, vẫn giữ dáng vẻ lúc tiễn hắn đi mấy ngày trước.
Đại khái anh đã biết được biểu hiện lúc về nhà của Hạ Quân Trì có thể xem như tốt đẹp. Trên đường về nhà, Trần Nam Nhất vừa căng thẳng vừa thắc mắc, vội vội vàng vàng hỏi rất nhiều chuyện về bầu không khí trong nhà lẫn quan hệ giữa hai mẹ con.
Hạ Quân Trì trả lời cả đường về, lúc đến nhà mới không chịu được, ngắt lời anh: "Trần Nam Nhất."
"Ừ em?" Anh kéo hành lý vào, đóng cửa rồi quay đầu nhìn hắn.
"Anh nhiều câu hỏi quá à." Hạ Quân Trì chẳng buồn cởi cả áo khoác, đẩy anh vào tường, nhỏ giọng phàn nàn: "Từ lúc về đến giờ em còn chưa hôn anh được cái nào đâu."
Đôi mắt Trần Nam Nhất cong cong, đặt tay lên eo hắn, cạnh môi ịn trên đuôi mày rồi sống mũi, chậm rãi rơi xuống đôi môi khô ráo nọ, dễ dãi nói: "Trả em đó."
Nhiệt độ trong phòng tăng lên nhanh chóng, khoảng nhỏ mờ ảo lan ra từ cửa sổ sát đất.
Thời tiết ở San Francisco khá tương tự với thành phố A. Hạ Quân Trì mặc quần áo đầy đủ, gió cũng không thổi nhiều, nhưng mãi đến khi chìm trong nụ hôn dài với Trần Nam Nhất, hắn mới nhận ra chuyến bay đã hạ cánh, mọi thứ đang dần ấm lên.
Hai người hôn nhau, ôm ấp thật lâu mới tách nhau ra. Hạ Quân Trì hài lòng, nghiêm túc báo cáo thành quả trong nhà cho anh: "Tầm ít lâu nữa mẹ em sẽ về đây một chuyến."
Trần Nam Nhất: "Hả?"
"Mẹ em tự muốn thế."
Trần Nam Nhất cực kỳ bất ngờ, có hơi không dám tin, Nhưng Hạ Quân Trì không nói dối, một hai tháng sau, mẹ Hạ về nước thăm bà ngoại vừa khỏi bệnh, ghé đến thành phố A hẹn cả hai ăn một bữa cơm.
Trần Nam Nhất nhìn ra bà vẫn giữ thái độ tiêu cực với vấn đề này, nhưng đã tình nguyện nhân nhượng với con trai mình. Anh không kỳ vọng quá nhiều, biết có thể ngồi cùng nhau ăn cơm cũng đã khó khăn lắm rồi, trong bữa không lên tiếng quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi.
Trước khi đến đây mẹ Hạ đã biết tình hình đại khái của Trần Nam Nhất, bà không nói gì nhưng cũng thể nói là hòa nhã. Xong bữa xơm, mẹ Hạ gọi điện cho trợ lý đưa hành lý đến dưới khách sạn để ra sân bay.
"Sức khỏe lão Nhậm không tốt, mẹ phải vội về giải quyết, không ở lại lâu hơn được." Bà giải thích ngắn gọn với hai người, lấy kính râm trong túi xách ra, chuẩn bị đeo lên rời đi.
Trần Nam Nhất kéo Hạ Quân Trì dậy tiễn bà, họ trông thấy trợ lý đứng cạnh chiếc xe đang đỗ phía xa, gật đầu chào hỏi.
Xe chậm rãi lăn bánh đến gần khách sạn, mẹ Hạ vẫn đang đi về phía trước chợt dừng lại, thoáng nghiêng người hỏi: "Nghỉ hè còn định làm thí nghiệm?"
Kính râm che khuất nửa gương mặt bà, không nhìn được sắc mặt nhưng nghe được giọng điệu rất rõ. Hạ Quân Trì nhìn mẹ mình một lúc, nắm lấy tay Trần Nam Nhất: "Chắc chắn có thời gian."
Trên kính phản chiếu đôi tay đan chặt khẽ run lên nọ, mẹ Hạ như đang nghiêm túc quan sát đứa con đã thật sự trưởng thành của bà, im lặng trong chốc lát mới nhẹ gật đầu: "Tiểu Trần có thời gian không?"
Trần Nam Nhất sửng sốt, phản ứng chậm mất: "... Có ạ."
"Mẹ sẽ qua Èze trong năm nay, hai đứa... sang cùng nhau đi." Mẹ Hạ dứt lời, xoay người, đạp giày cao gót đi xuống, mở cửa ngồi vào trong rồi hạ cửa sổ xe xuống, cuối cùng đưa mắt nhìn cả hai.
Hạ Quân Trì đứng trên bậc thang, lần đầu tiên chủ động vẫy tay, nói: "Cảm ơn mẹ, đi đường cẩn thận ạ."
"Kỳ nghỉ... anh đi cùng em thật à?" Về đến nhà, Trần Nam Nhất vẫn có cảm giác dập dềnh trôi nổi giữa không trung không hề có thực, ngồi trên sofa ngơ ngác hỏi.
"Thật." Hạ Quân Trì trả lời rất nhanh, "Mẹ em đã nói rồi."
Trần Nam Nhất không nói gì, vẫn cứ đang sững người. Anh rất hiếm khi thế này, hắn nhìn anh thật lâu, lại gần đặt lên môi anh một nụ hôn. Cái hôn ấy giúp anh chậm rãi bình tĩnh lại, áp vào trán hắn cười cười, nói nhỏ: "Em làm gì thế?"
"Không phải về trường à?" Trần Nam Nhất hỏi. Gần đây thời gian Hạ Quân Trì bị rút bớt rất rõ ràng, hình như bận rộn nhiều việc lắm. Chiều hôm nay xem như một lần rỗi rãi hiếm hoi, anh cứ tưởng Hạ Quân Trì lại muốn làm mấy trò không phù hợp với trẻ em, nào ngờ hắn chỉ hôn mạnh một cái, xong rồi ngồi dậy: "Anh giúp em một chuyện."
Trần Nam Nhất khó hiểu nhìn hắn vào phòng đọc sách. Chốc lát sau, hắn đưa máy tính bảng tới: "Hôm qua em đã chỉnh sửa bài viết vừa được duyệt này, muốn soát lại lần nữa."
Hạ Quân Trì kéo anh ngồi xuống đất, vòng qua anh nói: "Chỗ chỉnh sửa em đã ghi chú hết rồi. Em đọc lần nữa, anh nghe giúp em xem có vấn đề gì không."
Trần Nam Nhất đọc kỹ tài liệu học thuật bằng tiếng Anh nọ, anh hơi dừng một chút, nghiêng đầu hỏi: "Nhất định phải để anh giúp à? Bạn học của em sẽ chuyên nghiệp hơn chứ."
Hạ Quân Trì nắm lấy tay anh, nhét máy vào, tay còn lại mở điện thoại lên, đáp: "Anh đọc đi."
Tuy chẳng hiểu gì, nhưng Trần Nam Nhất cũng không nói gì thêm, cúi xuống đọc theo những gì hắn đã yêu cầu.
Bài viết này có độ dài vừa phải, quy trình thí nghiệm ở đoạn giữa không có đánh giấu gì, Hạ Quân Trì nhanh chóng lướt qua. Cả ngày hôm nay tinh thần của Trần Nam Nhất luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, nghe đến đoạn sau đã thấy có hơi buồn ngủ. Anh ngáp dài một cái, nhìn thấy đã đến đoạn cuối, chắc là sắp xong rồi.
"Acknowledgements." Giọng Hạ Quân Trì trầm thấp êm ái, từ chuyên ngành trang trọng qua giọng đọc của hắn thật dịu dàng êm tai chẳng khác nào lời thề vậy. Trần Nam Nhất tỉnh táo, chủ động trượt xuống, nghiêm túc xem từng câu chữ.
Mở đầu là một câu văn rất chuẩn mực: "We acknowledge the support received from the..."
*Chúng tôi xin cảm ơn sự ủng hộ của...
Làn gió thổi tung tấm rèm nhạt màu trong ô cửa kính, lướt trên phần đầu gối đã co lại. Anh chợt thất thần vài giây, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiết trời đầu xuân cũng giống như buổi cuối thu vậy, cái lạnh vẫn chưa tan, ánh mặt trời sau giờ trưa xuyên qua cửa kính rồi rơi trên bả vai hai người. Tốc độ đọc của Hạ Quân Trì ổn định trôi chảy, hắn từ từ tiếp tục, mãi cho đến phần cuối.
"In particular, thanks for support and love from Nayi Chen over the passed time. I hope to be your companion through life. Will you marry me?"
*Và đặc biệt, xin cảm ơn sự ủng hộ và tình yêu của Trần Nam Nhất trong khoảng thời gian vừa qua. Em mong được trở thành người bạn đồng hành bên anh trên suốt chặng đường đời. Anh đồng ý lấy em nhé?
Hắn đọc xong, căn phòng yên tĩnh hồi lâu.
Trần Nam Nhất cứ mải cúi gằm đầu, đầu ngón tay vẫn dừng trên màn hình hiện lên dòng chữ ấy.
Hạ Quân Trì đợi. Nhưng hắn không chờ được câu trả lời của ai đó, thế là quyết định không chờ nữa. Hắn móc một sợi dây chuyền từ túi quần bên trái qua, đeo lên cổ Trần Nam Nhất thật dễ dàng. Sợi dây chuyền bằng mắc trên xương quai xanh anh, làm anh khẽ run lên.
"Em đã hỏi rất nhiều người, ai cũng nói cầu hôn phải đưa nhẫn hết." Hạ Quân Trì kề sát bên tai anh, "Nhưng có lẽ hai ta không thể đeo thường xuyên được, nên em làm hai sợi dây chuyền này."
Hắn nói, nắn nắn tay Trần Nam Nhất, hỏi nhỏ: "Anh có đồng ý không."
Trần Nam Nhất quay đầu nhìn Hạ Quân Trì, phát hiện trong cổ áo sơ mi hắn chẳng biết từ lúc nào đã lấp ló một sợi dây chuyền, treo một đôi nhẫn giống hệt nhau.
Người đang chờ đợi câu trả lời tháo mắt kính xuống, ánh mắt dõi theo chăm chú và nghiêm túc. Hắn đến thật gần, chạm môi ai đó chỉ biết ngốc nghếch gật đầu.
Trần Nam Nhất nhắm mắt lại, chủ động hôn hắn. Anh chợt nghĩ, trong vô số lần thất vọng lẫn tranh cãi với bố mẹ trước đây, có lẽ rằng sự dao động và ý định buông xuôi đã từng xuất hiện trong anh. Nhưng dẫu thế nào đi chăng nữa, thật may mắn khi anh vẫn tiếp tục bước đi cho đến tận ngày hôm nay.
Mỗi người lại có một định nghĩa khác nhau về hạnh phúc lớn nhất thế gian ——
Với Trần Nam Nhất, đó là có được Hạ Quân Trì vào thời khắc này.
14112021
Kết thúc chính văn.
Chuyên mục Weibo (tác giả đăng trên wb vào ngày 11/12/2019, trước khi đăng phiên ngoại 1)
Sau khi bài luận văn nọ xuất hiện trên báo, Hạ Quân Trì chụp màn hình về, chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè với dòng caption "He said yes" để kêu gọi mọi người đọc cùng.
Trước khi đăng, hắn cũng suy nghĩ có nên thêm mẹ vào nhóm thân thiết có Tống Diệc Sam, Kỳ Minh, anh trai chị dâu, vân vân không.
Kéo đến cuối danh sách, hắn khựng lại, thoát khỏi phần chỉnh sửa bài đăng đi tìm Wechat của Thiệu Việt. Sau khi tốc độ thêm bạn, hắn bấm đăng lên vòng bạn bè.
Anh Trần ngồi bên quan sát toàn bộ quá trình:....
Tác giả có lời muốn nói:
Ghi chú cho rõ ràng một chút, lời cầu hôn từ luận văn lấy ý tưởng từ tin tức trên báo. Còn 2 phiên ngoại nhỏ nhỏ (thật ra là tác giả có viết thêm 2 cái cũng xem như phiên ngoại nữa). Thật sự cảm ơn mọi người đã đọc đến đây.
Editor cũng có lời muốn nói:
Cảm ơn tác giả rất nhiều ~ Vậy là lại hoàn thành một câu chuyện đáng yêu siêu siêu cấp rồi, cảm ơn các bạn đã ở đây đồng hành cùng mình. Cảm ơn những giúp đỡ đến từ người chị yêu quý và khích lệ của mọi người. (Tự nhiên thấy hơi hơi buồn vì mình cũng sắp dừng rồi QAQ)
Mình có mua sách xuất bản nhưng không biết đến bao giờ mới được cầm trên tay, hy vọng là nhanh thôi cũng như sẽ được edit thêm phiên ngoại (nếu sách xuất bản có) và đăng lên trong thời gian sớm nhất.
Đúng ra mà nói, kỳ nghỉ đông của Hạ Quân Trì không hề dài, chỉ khoảng đâu đó hai tuần.
Trong lần về nhà dịp lễ này, nếu tính cả giờ bay thì hắn phải xa Trần Nam Nhất tận năm ngày.
Vừa qua mùng hai Tết, hắn mua vé bay về thành phố A.
Trần Nam Nhất nhận được thông báo, đến sân bay chờ trước nửa tiếng. Anh mặc chiếc khoác màu cà phê, vẫn giữ dáng vẻ lúc tiễn hắn đi mấy ngày trước.
Đại khái anh đã biết được biểu hiện lúc về nhà của Hạ Quân Trì có thể xem như tốt đẹp. Trên đường về nhà, Trần Nam Nhất vừa căng thẳng vừa thắc mắc, vội vội vàng vàng hỏi rất nhiều chuyện về bầu không khí trong nhà lẫn quan hệ giữa hai mẹ con.
Hạ Quân Trì trả lời cả đường về, lúc đến nhà mới không chịu được, ngắt lời anh: "Trần Nam Nhất."
"Ừ em?" Anh kéo hành lý vào, đóng cửa rồi quay đầu nhìn hắn.
"Anh nhiều câu hỏi quá à." Hạ Quân Trì chẳng buồn cởi cả áo khoác, đẩy anh vào tường, nhỏ giọng phàn nàn: "Từ lúc về đến giờ em còn chưa hôn anh được cái nào đâu."
Đôi mắt Trần Nam Nhất cong cong, đặt tay lên eo hắn, cạnh môi ịn trên đuôi mày rồi sống mũi, chậm rãi rơi xuống đôi môi khô ráo nọ, dễ dãi nói: "Trả em đó."
Nhiệt độ trong phòng tăng lên nhanh chóng, khoảng nhỏ mờ ảo lan ra từ cửa sổ sát đất.
Thời tiết ở San Francisco khá tương tự với thành phố A. Hạ Quân Trì mặc quần áo đầy đủ, gió cũng không thổi nhiều, nhưng mãi đến khi chìm trong nụ hôn dài với Trần Nam Nhất, hắn mới nhận ra chuyến bay đã hạ cánh, mọi thứ đang dần ấm lên.
Hai người hôn nhau, ôm ấp thật lâu mới tách nhau ra. Hạ Quân Trì hài lòng, nghiêm túc báo cáo thành quả trong nhà cho anh: "Tầm ít lâu nữa mẹ em sẽ về đây một chuyến."
Trần Nam Nhất: "Hả?"
"Mẹ em tự muốn thế."
Trần Nam Nhất cực kỳ bất ngờ, có hơi không dám tin, Nhưng Hạ Quân Trì không nói dối, một hai tháng sau, mẹ Hạ về nước thăm bà ngoại vừa khỏi bệnh, ghé đến thành phố A hẹn cả hai ăn một bữa cơm.
Trần Nam Nhất nhìn ra bà vẫn giữ thái độ tiêu cực với vấn đề này, nhưng đã tình nguyện nhân nhượng với con trai mình. Anh không kỳ vọng quá nhiều, biết có thể ngồi cùng nhau ăn cơm cũng đã khó khăn lắm rồi, trong bữa không lên tiếng quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi.
Trước khi đến đây mẹ Hạ đã biết tình hình đại khái của Trần Nam Nhất, bà không nói gì nhưng cũng thể nói là hòa nhã. Xong bữa xơm, mẹ Hạ gọi điện cho trợ lý đưa hành lý đến dưới khách sạn để ra sân bay.
"Sức khỏe lão Nhậm không tốt, mẹ phải vội về giải quyết, không ở lại lâu hơn được." Bà giải thích ngắn gọn với hai người, lấy kính râm trong túi xách ra, chuẩn bị đeo lên rời đi.
Trần Nam Nhất kéo Hạ Quân Trì dậy tiễn bà, họ trông thấy trợ lý đứng cạnh chiếc xe đang đỗ phía xa, gật đầu chào hỏi.
Xe chậm rãi lăn bánh đến gần khách sạn, mẹ Hạ vẫn đang đi về phía trước chợt dừng lại, thoáng nghiêng người hỏi: "Nghỉ hè còn định làm thí nghiệm?"
Kính râm che khuất nửa gương mặt bà, không nhìn được sắc mặt nhưng nghe được giọng điệu rất rõ. Hạ Quân Trì nhìn mẹ mình một lúc, nắm lấy tay Trần Nam Nhất: "Chắc chắn có thời gian."
Trên kính phản chiếu đôi tay đan chặt khẽ run lên nọ, mẹ Hạ như đang nghiêm túc quan sát đứa con đã thật sự trưởng thành của bà, im lặng trong chốc lát mới nhẹ gật đầu: "Tiểu Trần có thời gian không?"
Trần Nam Nhất sửng sốt, phản ứng chậm mất: "... Có ạ."
"Mẹ sẽ qua Èze trong năm nay, hai đứa... sang cùng nhau đi." Mẹ Hạ dứt lời, xoay người, đạp giày cao gót đi xuống, mở cửa ngồi vào trong rồi hạ cửa sổ xe xuống, cuối cùng đưa mắt nhìn cả hai.
Hạ Quân Trì đứng trên bậc thang, lần đầu tiên chủ động vẫy tay, nói: "Cảm ơn mẹ, đi đường cẩn thận ạ."
"Kỳ nghỉ... anh đi cùng em thật à?" Về đến nhà, Trần Nam Nhất vẫn có cảm giác dập dềnh trôi nổi giữa không trung không hề có thực, ngồi trên sofa ngơ ngác hỏi.
"Thật." Hạ Quân Trì trả lời rất nhanh, "Mẹ em đã nói rồi."
Trần Nam Nhất không nói gì, vẫn cứ đang sững người. Anh rất hiếm khi thế này, hắn nhìn anh thật lâu, lại gần đặt lên môi anh một nụ hôn. Cái hôn ấy giúp anh chậm rãi bình tĩnh lại, áp vào trán hắn cười cười, nói nhỏ: "Em làm gì thế?"
"Không phải về trường à?" Trần Nam Nhất hỏi. Gần đây thời gian Hạ Quân Trì bị rút bớt rất rõ ràng, hình như bận rộn nhiều việc lắm. Chiều hôm nay xem như một lần rỗi rãi hiếm hoi, anh cứ tưởng Hạ Quân Trì lại muốn làm mấy trò không phù hợp với trẻ em, nào ngờ hắn chỉ hôn mạnh một cái, xong rồi ngồi dậy: "Anh giúp em một chuyện."
Trần Nam Nhất khó hiểu nhìn hắn vào phòng đọc sách. Chốc lát sau, hắn đưa máy tính bảng tới: "Hôm qua em đã chỉnh sửa bài viết vừa được duyệt này, muốn soát lại lần nữa."
Hạ Quân Trì kéo anh ngồi xuống đất, vòng qua anh nói: "Chỗ chỉnh sửa em đã ghi chú hết rồi. Em đọc lần nữa, anh nghe giúp em xem có vấn đề gì không."
Trần Nam Nhất đọc kỹ tài liệu học thuật bằng tiếng Anh nọ, anh hơi dừng một chút, nghiêng đầu hỏi: "Nhất định phải để anh giúp à? Bạn học của em sẽ chuyên nghiệp hơn chứ."
Hạ Quân Trì nắm lấy tay anh, nhét máy vào, tay còn lại mở điện thoại lên, đáp: "Anh đọc đi."
Tuy chẳng hiểu gì, nhưng Trần Nam Nhất cũng không nói gì thêm, cúi xuống đọc theo những gì hắn đã yêu cầu.
Bài viết này có độ dài vừa phải, quy trình thí nghiệm ở đoạn giữa không có đánh giấu gì, Hạ Quân Trì nhanh chóng lướt qua. Cả ngày hôm nay tinh thần của Trần Nam Nhất luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, nghe đến đoạn sau đã thấy có hơi buồn ngủ. Anh ngáp dài một cái, nhìn thấy đã đến đoạn cuối, chắc là sắp xong rồi.
"Acknowledgements." Giọng Hạ Quân Trì trầm thấp êm ái, từ chuyên ngành trang trọng qua giọng đọc của hắn thật dịu dàng êm tai chẳng khác nào lời thề vậy. Trần Nam Nhất tỉnh táo, chủ động trượt xuống, nghiêm túc xem từng câu chữ.
Mở đầu là một câu văn rất chuẩn mực: "We acknowledge the support received from the..."
*Chúng tôi xin cảm ơn sự ủng hộ của...
Làn gió thổi tung tấm rèm nhạt màu trong ô cửa kính, lướt trên phần đầu gối đã co lại. Anh chợt thất thần vài giây, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiết trời đầu xuân cũng giống như buổi cuối thu vậy, cái lạnh vẫn chưa tan, ánh mặt trời sau giờ trưa xuyên qua cửa kính rồi rơi trên bả vai hai người. Tốc độ đọc của Hạ Quân Trì ổn định trôi chảy, hắn từ từ tiếp tục, mãi cho đến phần cuối.
"In particular, thanks for support and love from Nayi Chen over the passed time. I hope to be your companion through life. Will you marry me?"
*Và đặc biệt, xin cảm ơn sự ủng hộ và tình yêu của Trần Nam Nhất trong khoảng thời gian vừa qua. Em mong được trở thành người bạn đồng hành bên anh trên suốt chặng đường đời. Anh đồng ý lấy em nhé?
Hắn đọc xong, căn phòng yên tĩnh hồi lâu.
Trần Nam Nhất cứ mải cúi gằm đầu, đầu ngón tay vẫn dừng trên màn hình hiện lên dòng chữ ấy.
Hạ Quân Trì đợi. Nhưng hắn không chờ được câu trả lời của ai đó, thế là quyết định không chờ nữa. Hắn móc một sợi dây chuyền từ túi quần bên trái qua, đeo lên cổ Trần Nam Nhất thật dễ dàng. Sợi dây chuyền bằng mắc trên xương quai xanh anh, làm anh khẽ run lên.
"Em đã hỏi rất nhiều người, ai cũng nói cầu hôn phải đưa nhẫn hết." Hạ Quân Trì kề sát bên tai anh, "Nhưng có lẽ hai ta không thể đeo thường xuyên được, nên em làm hai sợi dây chuyền này."
Hắn nói, nắn nắn tay Trần Nam Nhất, hỏi nhỏ: "Anh có đồng ý không."
Trần Nam Nhất quay đầu nhìn Hạ Quân Trì, phát hiện trong cổ áo sơ mi hắn chẳng biết từ lúc nào đã lấp ló một sợi dây chuyền, treo một đôi nhẫn giống hệt nhau.
Người đang chờ đợi câu trả lời tháo mắt kính xuống, ánh mắt dõi theo chăm chú và nghiêm túc. Hắn đến thật gần, chạm môi ai đó chỉ biết ngốc nghếch gật đầu.
Trần Nam Nhất nhắm mắt lại, chủ động hôn hắn. Anh chợt nghĩ, trong vô số lần thất vọng lẫn tranh cãi với bố mẹ trước đây, có lẽ rằng sự dao động và ý định buông xuôi đã từng xuất hiện trong anh. Nhưng dẫu thế nào đi chăng nữa, thật may mắn khi anh vẫn tiếp tục bước đi cho đến tận ngày hôm nay.
Mỗi người lại có một định nghĩa khác nhau về hạnh phúc lớn nhất thế gian ——
Với Trần Nam Nhất, đó là có được Hạ Quân Trì vào thời khắc này.
14112021
Kết thúc chính văn.
Chuyên mục Weibo (tác giả đăng trên wb vào ngày 11/12/2019, trước khi đăng phiên ngoại 1)
Sau khi bài luận văn nọ xuất hiện trên báo, Hạ Quân Trì chụp màn hình về, chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè với dòng caption "He said yes" để kêu gọi mọi người đọc cùng.
Trước khi đăng, hắn cũng suy nghĩ có nên thêm mẹ vào nhóm thân thiết có Tống Diệc Sam, Kỳ Minh, anh trai chị dâu, vân vân không.
Kéo đến cuối danh sách, hắn khựng lại, thoát khỏi phần chỉnh sửa bài đăng đi tìm Wechat của Thiệu Việt. Sau khi tốc độ thêm bạn, hắn bấm đăng lên vòng bạn bè.
Anh Trần ngồi bên quan sát toàn bộ quá trình:....
Tác giả có lời muốn nói:
Ghi chú cho rõ ràng một chút, lời cầu hôn từ luận văn lấy ý tưởng từ tin tức trên báo. Còn 2 phiên ngoại nhỏ nhỏ (thật ra là tác giả có viết thêm 2 cái cũng xem như phiên ngoại nữa). Thật sự cảm ơn mọi người đã đọc đến đây.
Editor cũng có lời muốn nói:
Cảm ơn tác giả rất nhiều ~ Vậy là lại hoàn thành một câu chuyện đáng yêu siêu siêu cấp rồi, cảm ơn các bạn đã ở đây đồng hành cùng mình. Cảm ơn những giúp đỡ đến từ người chị yêu quý và khích lệ của mọi người. (Tự nhiên thấy hơi hơi buồn vì mình cũng sắp dừng rồi QAQ)
Mình có mua sách xuất bản nhưng không biết đến bao giờ mới được cầm trên tay, hy vọng là nhanh thôi cũng như sẽ được edit thêm phiên ngoại (nếu sách xuất bản có) và đăng lên trong thời gian sớm nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất