Mỗi Sớm Thức Dậy Đều Trông Thấy Cặp Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 1: Đạo lữ đang đằm thắm, vì sao lại trở mặt vô tình

Sau
Edit: └(^o^)┘ Something Cool.

Beta: Fuko.

==============

Loan Phượng giương cánh, vân hà tiêu tán. (Loan Phượng tung cánh, mây màu tiêu tan.)

Bên trong động phủ, Tiêu Minh từ từ thu liễm linh lực cuồn cuộn quanh thân, vững vàng, hắn nhìn viên kim đan mượt mà trượt trong đan điền, rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hồi.

Khốn khó gần trăm năm, hôm nay rốt cục kết thành kim đan, trở thành tu sĩ cao cấp có thể chân chính đặt chân tại giới tu chân, mặc dù cái này chỉ là bước đầu tiên trên vạn lý trường chinh, nhưng cũng đủ khiến cho Tiêu Minh kích động vạn phần.

Mở ra pháp trận phòng hộ, Tiêu Minh vừa mới bước khỏi động phủ, đã đối diện với ánh mắt hơi mỉm cười của Huyền Việt, người luôn tận tâm tận lực bảo hộ mình:" Chúc mừng đệ kết đan. "

Tiêu Minh lộ ra nụ cười ngây thơ thuần khiết, đi vài bước, sà vào lòng Huyền Việt, nhón chân lên hôn hai gò má của y:" Huynh cực khổ rồi......"

Huyền Việt không trả lời, một tay bám hông Tiêu Minh, một tay kia đặt lên sau ót của hắn, hơi nghiêng đầu, ngậm lấy đôi môi hé mở của hắn.

Mặc dù biết rõ Tiêu Minh lần bế quan này đã chuẩn bị đầy đủ, cũng không có nguy hiểm gì lớn, nhưng Huyền Việt vẫn đứng ngồi không yên, chỉ sợ đối phương xuất hiện một tia dị trạng —— cho dù là lúc mình kết đan hóa anh, Huyền Việt cũng không có thất thố như thế. Hôm nay rốt cục trời trong mây trắng, đạo lữ bình an mà đứng trong lòng mình, điều này làm cho Huyền Việt cảm nhận được một loại cảm xúc viên mãn chưa bao giờ có.

Ôm nhau một lúc lâu, cho dù vô cùng lưu luyến đạo lữ của mình, Huyền Việt vẫn dùng lực kiềm chế cường đại buông Tiêu Minh ra, vuốt ve mái tóc đen của hắn :" Hôm nay đệ vừa mới lên cấp, khí tức còn chênh vênh, cần phải tiếp tục bế quan để có trụ cột vững chắc. "

Tiêu Minh gật đầu cười, nháy mắt một cái:" Đệ biết, đây là vì lo lắng huynh ở bên ngoài chờ tới mức không nhịn được, cho nên đi ra gặp huynh một lần đó. "

Đạo lữ tri kỷ nhu thuận khiến Huyền Việt vô cùng thỏa mãn, khóe miệng xưa nay mím chặt không khỏi khẽ nhếch lên một tia hài lòng, khuôn mặt lại càng dịu dàng:" Ta đã vì đệ luyện chế pháp bảo, đợi lần sau đệ xuất quan là có thể dùng. Lúc trước không phải đệ nói thích bản mệnh kiếm của ta sao? Ta dùng huyền băng( băng đen) ở Đông hải tế luyện một thanh kiếm cho đệ, vừa vặn xứng đôi cùng bản mệnh kiếm của ta. "

Tiêu Minh đang định trở về động phủ liền dừng chân lại, hơi nhíu mi:" Không phải đệ đã nói rồi sao? Đệ dùng pháp bảo mình tìm được là tốt rồi......"

" Ta hy vọng đệ dùng đồ ta đưa cho đệ. " Huyền Việt vẫn không hiểu, vì sao đạo lữ luôn cự tuyệt quà tặng của mình, y muốn cả người đối phương trên dưới đều có dấu vết thuộc về mình, nhưng mà tính tình Tiêu Minh lại hoàn toàn không giống bề ngoài đơn thuần mềm mại, vô cùng độc lập tự chủ khiến cho y có chút bó tay.

Đối diện tầm mắt kiên quyết của Huyền Việt, Tiêu Minh có chút bất đắc dĩ gật đầu qua loa một cái —— hắn cho tới bây giờ vẫn chưa có biện pháp cải biến một số tư tưởng của đối phương, dù cho...... toàn bộ thể xác và tinh thần của đối phương đều bị hắn nắm trong tay.

" Được rồi, đệ biết, cám ơn huynh. " Lưu một nụ hôn trấn an trên má Huyền Việt, Tiêu Minh xoay người trở lại động phủ bế quan, mà Huyền Việt khẽ vuốt ve nơi vừa được Tiêu Minh hôn, mâu quang mỉm cười hạ đường nhìn xuống.

Các đệ tử xung quanh Lạc Thủy cung đã sớm thấy nhưng không bàn tán gì, phong chủ mặt than của cung mình mỗi khi đối mặt đạo lữ sẽ biến thành bộ dáng mềm mại đến chảy nước, đơn thuần khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng. Ban đầu mọi người còn cảm thấy vô cùng kinh hãi, mà bị kinh hãi như vậy gần một trăm năm, dù là ai cũng sẽ lạnh nhạt cho qua.

Đưa mắt nhìn thân ảnh của Tiêu Minh biến mất phía sau cửa động phủ, Huyền Việt thu lại một tia mất mát, xoay người nhìn về phía đệ tử đang đứng một bên chờ khá lâu, thanh âm lạnh lùng:" Chuyện gì? "



Thoáng cái vừa thổi gió xuân giờ đã phất gió rét lẫm liệt, đệ tử báo tin có chút không thoải mái mà rùng mình, vội vàng khom người hành lễ:" Chưởng môn có chuyện muốn mời phong chủ một lúc. "

Huyền Việt nhíu mày một cái, hiển nhiên không muốn đi, nhưng dù sao hắn cũng là người đứng đầu một ngọn núi,đạo lữ của mình vừa thuận lợi kết đan, hoàn toàn không có cớ để cự tuyệt.

Huyền Việt huy tụ ngự kiếm rời đi, chuyến đi này mất trọn vẹn nửa tháng, mà một ngày nọ Tiêu Minh đang bế quan trong động phủ lại đột nhiên động tâm, đang nhập định (ngồi thiền) thì thanh tỉnh lại.

Bản thân Tiêu Minh cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng trực giác nói cho hắn biết đại sự không ổn, màchuyện tình không ổn này, hiển nhiên có liên quan tới Huyền Việt.

—— Chẳng lẽ là sự việc đã bại lộ? Không phải nói vật kia trừ phi người sử dụng tự làm tổn thưởng tay mình mới giải trừ, nếu không vĩnh viễn sẽ không thể tránh thoát sao? Vậy vì sao hắn đột nhiên không cảm ứng được vật nhỏ trong cơ thể Huyền Việt?

—— Quả nhiên đồ cổ không rõ nguồn gốc từ trước đến nay đều không đáng tin cậy mà!

Tiêu Minh ở bên trong động phủ đi lại hai vòng, rốt cục không nhẫn nại được, mở cửa động phủ đi ra ngoài. Các đệ tử chung quanh Lạc Thủy cung vẫn như cũ, thấy hắn xuất quan, rối rít hướng hắn khom người hành lễ, thái độ thân cận mà cung kính.

Mặc dù Tiêu Minh chỉ là một tu tiên giả Kim Đan kỳ, nhưng danh vọng của hắn ở Lạc Thủy cung không thấp, không chỉ vì hắn có một vị đạo lữ người người kính ngưỡng, mà vì hắn đã đóng góp không ít cống hiến cho Lạc Thủy cung.

Tiêu Minh đã từng là một tên tán tu, trăm năm trước, khi Huyền Việt – người trẻ tuổi nhất trong hàng đệ tử đời thứ nhất Lạc Thủy cung sau khi ra ngoài, trở về liền mang theo một tên tán tu cũng chỉ tới Trúc Cơ kỳ về tông môn, rồi biểu thị mong muốn kết đạo lữ cùng hắn, thì tất cả mọi người trên dưới Lạc Thủy cung đã phản đối gay gắt.

Chỉ là Huyền Việt khư khư cố chấp, mọi người không thể không thỏa hiệp, nhưng cảm nhận đối với Tiêu Minh đều không vừa lòng, đã làm không ít chuyện ngáng chân hắn. Với việc này, Tiêu Minh không hề oán trách, cũng chưa từng hướng Huyền Việt tìm kiếm che chở, hắn dùng phương pháp của mình từng bước sinh sống ở Lạc Thủy cung, để cho mọi người từ từ tiếp nhận mình, tôn trọng mình, yêu quý mình, cùng giúp đỡ huyền việt từ một đệ tử thiên phú xuất chúng trở thành người trẻ tuổi nhất đứng đầu một ngọn núi.

Dùng thói quen đối đãi người như cũ, Tiêu Minh lấy việc giúp người làm niềm vui, nhiệt tình thẳng thắn, lương thiện rộng lượng, không lợi dụng thân phận đạo lữ Huyền Việt mà ỷ thế áp người, rất nhanh liền khiến cho mọi người thay đổi cái nhìn đối với hắn. Hơn nữa có trang bị của tông môn, tốc độ tu luyện của Tiêu Minh một chút đều không chậm, chính là trăm năm thành công kết đan, miễn cưỡng cũng coi là khá có thiên phú.

Cho đến ngày nay, Huyền Việt cùng Tiêu Minh đã là cặp tu chân giả quen thuộc tại Lạc Thủy cung, thậm chí còn nổi danh trong toàn bộ Tu Chân Giới, đã từng là những lời châm chọc khiêu khích nay biến thành yêu thích và ngưỡng mộ, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ sẽ cùng nhau gắn bó, mãi cho đến cái chết chia lìa hoặc quy tiên lên trời.

Bởi vì Tiêu Minh xưa nay không kiêu căng, bề ngoài cũng đơn thuần ngây thơ, không ít đệ tử ở Lạc Thủy cung có chút thân thiết với hắn, thậm chí thỉnh thoảng còn cùng nhau vui vẻ cười giỡn một hồi.

Thấy Tiêu Minh xuất quan, đang nhìn chung quanh, một vị đệ tử được Huyền Việt lưu lại ở Lạc Thủy cung cho để bảo vệ hắn cười một tiếng: " Sao thế, tiền bối đang tìm phong chủ à? "

Tiêu Minh có chút lúng túng sờ sờ mũi, vẫn tương đối sảng khoái thừa nhận: " Huyền Việt không có ở đây sao? "

" Vài ngày trước đó phong chủ bị chưởng môn phái đi, ước chừng mấy ngày nữa là có thể trở lại. " Đệ tử Lạc Thủy cung cười nói, một chút đều không ngoài ý muốn thấy được Tiêu Minh nhớ nhung Huyền Việt.

Tiêu Minh hơi cau mày, nhớ tới lúc trước có dự cảm bất thường, không khỏi lại hỏi một câu: " Là nhiệm vụ rất nguy hiểm sao? "

" Đệ tử cũng không biết." Đệ tử Lạc Thủy cung lắc đầu một cái, sau đó trấn an nói, " Nhưng phong chủ thực lực siêu việt, chắc hẳn không có gì đáng ngại, tiền bối không cần lo lắng. "



Tiêu Minh mỉm cười tỏ ý tán đồng, cố làm ra vẻ vô sự cùng tên đệ tử kia trò chuyện mấy câu, sau đó bước nhanh về căn phòng của mình cùng Huyền Việt, nhanh chóng đem vật tư mình dành dụm trong nhà thu vào nhẫn trữ vật.

Mặc dù ở Lạc Thủy cung ngây người gần trăm năm, nhưng Tiêu Minh lại không buông lỏng cảnh giác, hắn luôn luôn nhớ ngày hôm nay của mình là có được như thế nào, nên giờ đây ngược lại có loại cảm giác " quả nhiên như thế ".

Nhìn những thứ pháp bảo ở trên người được Huyền Việt đưa cho, Tiêu Minh chần chờ trong nháy mắt, cuối cùng giữ lại toàn bộ. Sau khi xác định không bỏ sót vật gì, hắn xoay người đi ra ngoài, lại nghe được sau lưng truyền tới một thanh âm lạnh như băng: " Đệ tính cứ thế mà đi? "

Bước chân của Tiêu Minh ngừng lại, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Huyền Việt chẳng biết đã xuất hiện trong phòng từ lúc nào.

Hắn không biết Huyền Việt đến từ khi nào, cũng không biết hắn đứng được bao lâu. Không thể so với Tiêu Minh vừa mới kết đan, Huyền Việt đã dừng lại ở đỉnh cấp nguyên anh một đoạn thời gian, không muốn bị Tiêu Minh phát giác là chuyện dễ dàng. Mà đồng dạng, nếu như Tiêu Minh muốn chạy trốn khỏi tay Huyền Việt, vậy cơ hồ là không thể nào —— dù cho lúc này sắc mặt y tái nhợt, hiển nhiên đã bị trọng thương, thương thế chưa lành liền vội vã chạy về đây.

Trong lòng Tiêu Minh phát khổ, tự biết dự cảm lúc trước đã trở thành sự thật, trên mặt lại lộ ra nụ cười nói: " Đúng vậy, hôm nay huynh đã biết hết thảy, đoán chừng cũng không muốn gặp lại đệ. Tự đệ hiểu chuyện thức thời rời đi, vừa lúc để lại vị trí đạo lữ tương lai cho huynh, mọi người cũng coi là hảo tụ hảo tán, thế nào? Mặc dù đệ gài bẫy vị trí đạo lữ của huynh, nhưng huynh cũng không phải là không có được chỗ tốt, không cần kêu la đánh giết như nhau nhỉ? "

Tuy nói vậy, Tiêu Minh một bước cũng không dám đi, lặng lẽ kiềm chế run rẩy, đem một vật cầm trong lòng bàn tay.

Hắn biết Huyền Việt trong lòng có hận, lại mạnh hơn mình quá nhiều, mình chỉ có thể chọc giận y, khiến y lộ ra sơ hở, mới có thể tìm cơ hội chạy trốn.

Huyền Việt nghe vậy quả nhiên mặt lạnh như sương, y không trả lời, kiếm khí quanh thân lại đột nhiên tăng vọt, ở trong phòng tàn sát bừa bãi. Bảo kiếm Bản mệnh trong tay đã ra khỏi vỏ, cùng chủ nhân tâm ý tương thông, lúc này kiếm minh phát ra một hồi vừa phẫn hận vừa tựa bi thương.

Tiêu Minh đã là Kim Đan kỳ, lại vẫn bị kiếm khí đánh qua mặt đến đau. Dù mồ hôi lạnh chảy ròng, nét mặt lại bất động thanh sắc: " Huynh trở lại cũng tốt, người phàm thường nói một ngày vợ chồng trăm ngày thuận lòng, đệ với huynh làm đạo lữ trăm năm, mặc dù có lỗi với huynh, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới huynh, nếu không đang phải gặp mặt huynh, cùng huynh từ biệt, trong lòng đệ cũng khó tránh khỏi có đau xót. "

Vừa nói như thế, hắn tiến về phía Huyền Việt hai bước.

Kiếm khí quanh thân Huyền Việt rất mạnh, Tiêu Minh vừa di chuyển, kiếm khí đã phá vỡ chân khí hộ thể của hắn, lưu lại từng đạo vết máu trên người.

Hô hấp Huyền Việt chậm lại, trên mặt rốt cục hiện ra vẻ cả kinh, mà Tiêu Minh thấy vậy liền lập tức bóp nát ngọc phù truyền tống nắm trong tay từ trước—— cảm tạ bản thân lúc trước phòng ngừa chu đáo, hướng Huyền Việt yêu cầu muốn một ngọc phù có thể phá vỡ cấm chế (giam hãm) của Lạc Thủy cung, nếu không hôm nay thật không biết nên giải quyết như thế nào.

Tính toán của Tiêu Minh là đánh động thật lớn, mà Huyền Việt thân trải qua bách chiến thì sao có thể không nhìn thấu động tác nhỏ của hắn? Lúc Tiêu Minh bóp vỡ ngọc phù, kiếm khí của Huyền Việt cũng quét tới.

Lúc trước pháp khí hộ thân của Huyền Việt đã bị Tiêu Minh lấy đi, hôm nay hắn đơn giản chỉ như một đứa trẻ không có chút phòng ngự nào, đối mặt với kiếm khí làm mọi người ở Tu Chân Giới vừa nghe tin đã sợ mất mật. Tiêu Minh chỉ cảm thấy ngực một trận đau nhức, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, may mắn truyền tống ngọc phù cũng tại lúc này có tác dụng, đem hắn rời khỏi Lạc Thủy cung trước một bước.

Kiếm khí cứng rắn phá vỡ sàn nhà, quét xuyên vách tường, đâm thủng pháp trận phòng ngự, các đệ tử Lạc Thủy cung trợn mắt há mồm nhìn tẩm cư (phòng ngủ) đột nhiên nổ tung của phong chủ, mà phong chủ chẳng biết lúc nào trở về đang cầm kiếm, đứng chính giữa đống đổ nát, biểu tình lạnh lùng ảm đạm, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm một bãi vết máu trước mặt.

Về phần Tiêu Minh mới đi vào phòng không bao lâu, thì chẳng biết đã biến đâu mất.

Nháy mắt, trong đầu đệ tử Lạc Thủy cung không hẹn mà cùng gào lên —— Hỏng bét, có đạo chích vừa vào lẻn Lạc Thủy cung, bắt đi phong chủ phu nhân của bọn họ! Phong chủ đại nhân muốn nổi đóa!

= Hết chương 1 =

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau