Mỗi Sớm Thức Dậy Đều Trông Thấy Cặp Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay
Chương 15: Được ăn cả ngã về không
Tiêu Minh đối xử ác với người khác, đối với mình còn ác hơn. Huyền Việt muốn hắn không làm gì cả, chỉ ngồi chờ linh lực trôi đi là chuyện không thể nào. Dù sao đã đến nước này, hắn tình nguyện bất chấp tất cả đánh một trận.
Hơn nữa, đã sống với nhau trăm năm, Tiêu Minh hiểu Huyền Việt rất rõ, hắn không tin đối phương là người lòng dạ ác độc như thế, có lẽ... có lẽ đây chỉ là thủ đoạn của đối phương để khiến hắn kinh hoảng, lo lắng và sợ hãi?
Sau khoảng thời gian nản chí tuyệt vọng ngắn ngủi, ấp ủ hy vọng nhỏ bé trong lòng, Tiêu Minh nhanh chóng tỉnh lại, lập ra kế hoạch cho bản thân. Kết quả tốt nhất là lòng dạ Huyền Việt không ác độc như thế, hoặc sẽ mềm lòng, có thể cho hắn một đường sinh cơ, mà nếu chuyện thật sự đã thất bại đến mức đó... thì hắn không thể làm gì khác ngoài việc xin lỗi Huyền Việt một lần nữa.
Dù sao quan hệ giữa bọn họ trên cơ bản đã đến mức không chết không thôi, nợ nần có nhiều hơn cũng thế, cho dù khiến Huyền Việt giận dữ một kiếm giết chết hắn, cũng tốt hơn là kéo dài hơi tàn.
Nếu chủ ý đã định, Tiêu Minh tự nhiên sẽ nhanh chóng hành động, dù sao hắn bị giam trong phòng không thể làm gì, dứt khoát đem toàn bộ tâm trí đặt hết vào tu luyện.
Tu luyện được nhiều, linh lực trôi qua cũng nhanh hơn, Tiêu Minh có thể ý thức rõ ràng thân thể của mình đang nhanh chóng suy yếu, thậm chí ngay cả khí lực xuống giường cũng chẳng còn bao.
Trạng thái của Tiêu Minh Huyền Việt dĩ nhiên hiểu rõ, nhưng y chỉ thờ ơ cho qua, cũng không biểu lộ gì —— điều này làm cho Tiêu Minh cảm thấy nản chí, càng cho rằng đối phương chắc chắn đã không quan tâm đến hắn, vậy lời hắn nói lúc trước, cũng không chỉ là đe dọa hay đùa giỡn gì.
Tiêu Minh hốt hoảng, hắn thậm chí rơi vào tình trạng gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, nhờ Huyền Việt giúp đỡ.
" Cứu ngươi? " Đối mặt với Tiêu Minh đang cầu khẩn, Huyền Việt trầm mặt, giọng nói bình thản hỏi ngược lại :" Ngươi bỏ thuốc ta, khống chế tâm trí ta, ta chẳng lẽ không hận ngươi tận xương tủy? "
Không đợi Tiêu Minh trả lời, Huyền Việt lại nói :" Ngươi lừa gạt ta trăm năm, chẳng lẽ ta còn phải cứu ngươi? "
Tiêu Minh yên lặng, sau một lúc lâu mới thấp giọng trả lời :"... Không, không nên. "
Trầm mặc chốc lát, Huyền Việt nhẹ nhàng chế giễu:"... Ngay cả ngươi cũng cảm thấy không nên. "
Có vẻ như y không muốn nhắc lại đề tài này, cũng không muốn nhìn thấy Tiêu Minh, Huyền Việt hơi nôn nao, sau đó phất tay áo đi, mà Tiêu Minh thì bất lực nằm trên giường, sau đó không hề đề cập tới chuyện này nữa.
Không bao lâu, chuyện ngày một tồi tệ, Tiêu Minh bắt đầu ngày càng buồn ngủ. Tinh thần của hắn mệt mỏi cực độ, thậm chí ngay cả khi ngồi thiền tu luyện cũng không thể tập trung tinh thần, thoáng chốc sẽ gật gù ngủ mơ thấy quá khứ, đến cuối thì thời gian ngủ mê thậm chí còn dài hơn rất nhiều so với thời gian thanh tĩnh.
Vốn định tính nhân cơ hội hòa hoãn quan hệ với Huyền Việt, mà giờ có cố cũng vô ích, linh lực trong cơ thể trôi mất, lòng Tiêu Minh càng ngày càng lạnh, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn làm tổn thương Huyền Việt lần nữa, nhưng hôm nay, chắc chỉ còn cách đi đến bước này thôi?
Người không vì mình, trời tru đất diệt, chịu đủ khuất nhục rồi, Tiêu Minh chỉ là muốn sống tiếp thôi.
Vì phải che dấu chuyện trong lòng, đoạn thời gian này Tiêu Minhcó chút ngớ nga ngớ ngẩn, hắn tự nhủ phải thật ác độc, nhưng rồi lại hết lần này tới lần khác chậm chạp không thực hiện bước kia, cho tới một ngày sau khi tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê man, phát giác linh lực trong cơ thể mình đã trống trơn, cũng như không cảm ứng được chút linh lực nào, mới chán nản ôm mặt.
—— Chính là ngày hôm nay, hắn tự nói với mình.
Không biết vì hạ quyết tâm nên có tinh thần, hay do không muốn sống trong cảnh linh lực trống trơn, Tiêu Minh chỉ cảm thấy ngày hôm đó đầu óc của hắn rất minh mẫn, ngay cả thân thể tựa hồ cũng không suy yếu lắm—— đây chính là một dấu hiệu tốt để thuận lợi tiến hành kế hoạch.
Huyền Việt vẫn như thường ngày, sau khi luyện kiếm thì khắp người bao trùm kiếm ý trở lại bên trong nhà, khuôn mặt y nhìn thoáng qua bình thản lạnh lùng, tựa hồ quyết dồn Tiêu Minh vào chỗ chết, bước chân hơi dừng lại một chút.
Tiêu Minh ngước mắt, cười nhạo một tiếng :"Bây giờ trong cơ thể ta đã không còn chút linh lực nào, ngươi thỏa mãn chưa? "
Huyền Việt trầm mặc trong khoảnh khắc:"... Đây chỉ là bắt đầu."
" À, đúng là chuyện này mới bắt đầu thôi mà. " Tiêu Minh chậm rãi chớp mắt, tự giễu một tiếng, " Cũng coi như tự ta chuốc họa vào thân. " Dừng một chút, hắn mở mắt lần nữa, hờ hững nhìn Huyền Việt, " Dù sao chuyện đến giờ đã không còn bất cứ ý nghĩa gì, ngươi không giết ta, ngoài việc báo thù hẳn cũng muốn biết vì sao ta lại làm vậy chứ? Bây giờ ta muốn nói, ngươi có nghe không? "
Huyền Việt chần chờ chốc lát, nhưng rất nhanh thì đi về phía Tiêu Minh, ngồi xuống mép giường.
Tiêu Minh nghiêng đầu nhìn từng cử chỉ của y, lười biếng không có bất kỳ cử động, thấy hắn như thế tựa hồ cũng khiến Huyền Việt thoáng an tâm, thân thể từ từ buông lỏng, không phòng bị nữa.
Tiêu Minh cười khẽ một tiếng, phảng phất như đang giễu cợt y không cần thiết phải phòng bị như thế, cũng không dây dưa, chỉ đưa mắt nhìn sang mạn giường, ánh mắt trở nên xa xăm.
" Ban đầu ta cũng chỉ là một đứa bé nhà nông bình thường, có cha mẹ mỗi ngày bận rộn với nghề nông mà hiếm khi dạy dỗ con cái, còn có một đám huynh đệ tỷ muội ồn ào nghịch ngợm, tranh chấp đồ của nhau..." Tiêu Minh nhẹ nhàng cười một tiếng —— hắn đã rất lâu không nhớ đến hồi thơ ấu, càng chưa từng kể lại cho ai nghe, không tưởng được rằng Huyền Việt lại trở thành người thứ nhất.
Đơn giản chính là người sắp chết mặc niệm chuyện xưa, ví như kế hoạch lần này không thành công, có lẽ hắn thật sự không còn ngày mai. Cứ như vậy, có thể có người nghe hắn tâm sự, có thể nhớ về hắn, chắc hẳn đã tốt lắm rồi? —— mặc dù phần ký ức này có lẽ cũng không lưu lại lâu trong lòng đối phương, rất nhanh sẽ tan biến theo cái chết của hắn.
Trước khi rời bỏ cuộc sống chỉ có thể hy vọng kẻ thù nhớ mình, cuộc đời như thế, cũng thật đáng buồn.
Suy nghĩ trong lòng Tiêu Minh không bày tỏ ra ngoài, mà biểu lộ của Huyền Việt cũng hơi dịu xuống, nghiêng đầu nhìn về phía kẻ từng là bạn đời đang thấp thoáng cười. Cổ trùng mang tới tình cảm quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi gần như giả dối, mà Tiêu Minh ngụy trang nên cũng chưa từng khiến hai người chân chính thân cận, mãi đến lúc này, Huyền Việt mới chợt có loại ảo giác cậnkề đối phương.
Chẳng qua đã rơi vào cục diện hôm nay, nói gì cũng đã chậm, giữa bọn họ đã không còn nỗi thấu hiểu cùng sự thân mật cần thiết. Thoáng qua, nét mặt dãn ra của Huyền Việt liền biến mất, trở lại vẻ hờ hững, Tiêu Minh yên lặng quan sát y, trong lòng lạnh lẻo.
Tự giễu cười một tiếng, buông tha chút hy vọng cuối cùng, Tiêu Minh đổi giọng, nói đến vị "sư phụ" dẫn hắn đi vào đạo đồ, mặc dù Tiêu Minh một mực kể lại tên sư phụ kia đối xử với mình tử tế như thế nào, giúp mình dẫn khí nhập thể mà không từ cực khổ như thế nào, thế nhưng giọng nói trào phúng ẩn hàm lại làm Huyền Việt theo bản năng dâng lên dự cảm không tốt, mà sự thật cũng chính là như thế.
Tiêu Minh hiển nhiên cũng không muốn nhiều lời, không nói rõ vị sư phụ này cho hắn chân chính thấy được ác độc trần gian ra sao, mà chỉ vội vã lướt qua, nhưng dù thanh âm của hắn tương đối bình tĩnh, lại vẫn khó có thể che giấu nỗi kinh động trong đó. Khi Huyền Việt biết được mục đích của đối phương là biến Tiêu Minh thành lô đỉnh, đột nhiên không kiềm chế được sinh ra sát khí, y nhịn không được muốn hỏi thăm thân phận cùng kết cục của người nọ, rồi lại cứng rắn đè nén nó.
—— Không đúng, như vậy không đúng. Huyền Việt cảnh báo bản thân, y không thể vì mấy câu ngắn ngủi của đối phương mà dao động mềm lòng, càng không thể dễ dàng tin tưởng đối phương như thế.
Dù sao bị gạt lâu như vậy, Huyền Việt đã sáng mắt ra. Biết rõ ràng đối phương là một đóa hoa ăn thịt người, vẫn bị bề ngoài của đối phương mê hoặc, khiến Huyền Việt cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân.
Huyền Việt nhắm mắt, giữ cho lòng mình kiên cường, mà Tiêu Minh lướt nhìn Huyền Việt, ánh mắt lóe lên. Biểu tình của hắn có chút đắc ý khi miêu tả mình chạy trốn sư phụ như thế nào, sống cực khổ thê thảm dưới sự đuổi giết của sư phụ ra sao. Huyền Việt mím môi thật chặt, tâm tình không tự chủ được lên xuống thất thường theo mỗi lần Tiêu Minh lâm nguy, chợt vui chợt buồn, mặc dù khuôn mặt của hắn vẫn lạnh băng như cũ, xa cách ngàn dặm.
" Sau đó, chính là như vậy đấy, ta tiếp nhận truyền thừa của tiền bối, tập được công pháp của đối phương, còn thu được —— con cổ trùng kia. " Rốt cục kể đến đoạn này, Tiêu Minh chậm rãi thở ra một hơi, chống người nhìn Huyền Việt. Hắn há miệng, miễn cưỡng lộ ra nụ cười khổ sở, " Sau đó, ngươi cũng biết sơ qua rồi. Ta muốn sống, ta không muốn chết, ta muốn trở thành người trên vạn người, muốn khiến những người nợ ta hay tổn thương ta phải trả giá thật lớn, cho nên ta cần một chỗ dựa có thể che mưa che gió cho ta, cần một... người có thể thực sự tín nhiệm, một đạo lữ song tu không cần lo lắng bị phản bội. Ngươi là người thích hợp nhất cho ta, mà cổ trùng, lại là thứ duy nhất ta có thể tin tưởng. "
" Ta thừa nhận, ta tham lam ích kỷ, không chừa thủ đoạn nào, ta đây cả đời từng giết vô số người, hại vô số người, lại chưa bao giờ mềm lòng hối hận—— mà ngươi là người thứ nhất. " Hốc mắt Tiêu Minh hơi đỏ lên, Huyền Việt trước kia chưa từng thấy hắn khóc, hình như bất kể mọi lúc Tiêu Minh đều cười, mỉm cười thuần khiết, cười bất đắc dĩ, cười ngọt ngào, thậm chí... là cười giễu cợt châm chọc.
Hai tay của Huyền Việt không nhịn được hơi phát run, y không thể không dùng sức nắm chặt, mới ngăn cản động tác vượt qua giới hạn—— tỷ như ôm bả vai gầy yếu của đối phương vào trong ngực —— nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không từ chối được khuôn mặt Tiêu Minh, cũng... hoàn toàn không lạnh lùng né tránh đối phương chậm rãi tiến sát lại.
Nội tâm day dứt tự nhủ không được tin tưởng, không nên bị dao động, không muốn nghe tiếp, nhìn tiếp, nhưng thân thể Huyền Việt lại một mực bất động trái với ý trí, mặc cho Tiêu Minh đỡ cánh tay của y, tựa hồ đang dựa sát vào lồng ngực y như lúc trước.
Tiêu Minh cảm giác được Huyền Việt đơ người, miễn cưỡng nhếch mép cười, thanh âm run rẩy:" Ta hối hận, thật, nhưng đã sai lầm quá nhiều lầm rồi, không còn cách nào hối cải.Ta cố gắng bù đắp cho ngươi... mặc dù biết rõ việc này không hề có lợi. Sau khi chuyện bại lộ, ta không cách nào đối mặt với ngươi, càng không cách nào chịu đựng ánh mắt oán hận của ngươi, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn —— chạy thật xa, cứ như điều này có thể dối gạt bản thân chưa có chuyện gì xảy ra vậy..."
Lời Tiêu Minh không phải là không có sơ hở—— thậm chí, chỗ sơ hở trong đó lại hết sức rõ rệt, nhưng vào giờ phút này Huyền Việt hoàn toàn không thể chú ý tới những thứ kia. Trong đầu của y đang vô cùng rối loạn, trong mắt chỉ còn lại bóng hình đôi con ngươi trong suốt như nước, tròng mắt đen thâm tình không hối hận. Cặp mắt kia càng ngày càng gần y, ngay cả đôi môi cũng cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.
Tiêu Minh thử dò xét hôn Huyền Việt một cái, vừa chạm vào, tựa hồ sợ đối phương lộ ra vẻ mặt chán ghét, thấp thỏm làm người ta không nhịn được mềm lòng.
Lông mi Huyền Việt hơi rũ xuống, không có ý nghênh hợp (hùa theo) nhưng cũng không kháng cự —— mà việc này đối với Tiêu Minh, chính là tin tốt nhất.
Lá gan của hắn rốt cục lớn hơn, hai cánh tay chậm rãi choàng lên cổ Huyền Việt, tiến một bước dâng lên môi mình, nhẹ nhàng uyển chuyển kết hợp với đối phương, nhưng cũng không dám chậm trễ một bước. Khi bốn phiến môi tách rời lần nữa, Tiêu Minh tựa sát vào trán Huyền Việt, giọng nói căng thẳng, nhẹ nhàng buông ra một câu khiến cho đầu óc Huyền Việt trống rỗng:" Đệ... Thật ra đệ vẫn còn... thích huynh..."
Dừng một chút, Tiêu Minh khẽ thở dài một hơi, cũng không biết là vì hiện tại hay quá khứ, nói:" Thật xin lỗi. "
Lý trí trong nháy mắt sụp đổ, Huyền Việt không nhịn được giơ tay lên, đỡ lấy ót Tiêu Minh, hôn lên phiến môi của đối phương, hơi ấm quen thuộc khiến Huyền Việt hơi run rẩy, đan điền khô khốc từ lâu phảng phất lại sôi sục, y không tự chủ được thuận theo động tác Tiêu Minh, chậm rãi dựa vào giường, dung túng cho đối phương đè lên người mình.
Tiêu Minh đối với Huyền Việt mà nói giống như anh túc (thuốc phiện), biết rõ là nguy hiểm, cũng không thể kháng cự.
Chẳng qua, thời khắc y cảm thấy tuyệt vời không kéo dài bao lâu, rất nhanh, Huyền Việt chợt đẩy Tiêu Minh ra, vành mắt trừng trừng:" Ngươi —— vừa đút cho ta cái gì?!"
Trên má Tiêu Minh còn sót lại vết động tình đỏ ửng, nhưng vẻ mặt lúc này đã trở nên lạnh lùng, hắn hơi xoa trán:" Lúc trước ngươi đối với ta làm cái gì, ta liền đút cho ngươi cái đó, chúng ta cũng bất quá giống nhau thôi. "
Huyền Việt hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Minh, ánh mắt lợi hại không cho hắn chỗ trốn. Cả người Tiêu Minh không khỏi run nhẹ —— hắn không muốn làm như vậy, thật sự không muốn, nhưng hắn càng không muốn chết.
Có ngã xuống cũng không hối hận.
" Đừng sợ, mặc dù ngươi hận ta thấu xương, ta cũng không bỏ mặc ngươi. " Tiêu Minh giơ tay lên vuốt ve gò má Huyền Việt, lại bị đối phương nghiêng đầu tránh thoát. Hắn không để ý tự giễu cười một tiếng, " Đan dược vừa mới đút cho ngươi cũng là từ chỗ tiền bối để lại—— cũng có không ít thứ tốt tương tự ở nơi đó. Đan dược này sẽ không làm thương tổn đến ngươi, dược hiệu cũng chỉ ngắn ngủi mấy ngày thôi, huống chi ngươi hôm nay đang ở Lạc Thủy cung, cho dù không thể vận chuyển linh lực, thân thể mềm yếu, cũng không gặp phải nguy hiểm gì."
Huyền Việt không trả lời, Tiêu Minh dừng một chút, cũng không quân tâm tới phản ứng của hắn, tiếp tục độc thoại:" Chẳng qua bây giờ quanh thân ta cũng không còn linh lực, kim đan cũng sắp vỡ rồi, dù ngươi nằm bất động, cũng không thể thuận lợi chạy trốn, đành phải... ủy khuất ngươi một chút rồi. "
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Minh giơ tay lấy ngọc quan (mũ ngọc) trên đầu Huyền Việt xuống, cởi vạt áo của y, vươn mình đè lên cơ thể y.
"Ngươi muốn làm gì." Huyền Việt nhìn cử động của Tiêu Minh, ánh mắt lạnh như băng, rồi không ngừng được có chút bối rối.
Tiêu Minh khẽ mỉm cười, trong ánh mắt mang theo một tia âm trầm liều lĩnh:"... Hấp thu tinh khí của ngươi. "
= Hết chương 15 =
Hơn nữa, đã sống với nhau trăm năm, Tiêu Minh hiểu Huyền Việt rất rõ, hắn không tin đối phương là người lòng dạ ác độc như thế, có lẽ... có lẽ đây chỉ là thủ đoạn của đối phương để khiến hắn kinh hoảng, lo lắng và sợ hãi?
Sau khoảng thời gian nản chí tuyệt vọng ngắn ngủi, ấp ủ hy vọng nhỏ bé trong lòng, Tiêu Minh nhanh chóng tỉnh lại, lập ra kế hoạch cho bản thân. Kết quả tốt nhất là lòng dạ Huyền Việt không ác độc như thế, hoặc sẽ mềm lòng, có thể cho hắn một đường sinh cơ, mà nếu chuyện thật sự đã thất bại đến mức đó... thì hắn không thể làm gì khác ngoài việc xin lỗi Huyền Việt một lần nữa.
Dù sao quan hệ giữa bọn họ trên cơ bản đã đến mức không chết không thôi, nợ nần có nhiều hơn cũng thế, cho dù khiến Huyền Việt giận dữ một kiếm giết chết hắn, cũng tốt hơn là kéo dài hơi tàn.
Nếu chủ ý đã định, Tiêu Minh tự nhiên sẽ nhanh chóng hành động, dù sao hắn bị giam trong phòng không thể làm gì, dứt khoát đem toàn bộ tâm trí đặt hết vào tu luyện.
Tu luyện được nhiều, linh lực trôi qua cũng nhanh hơn, Tiêu Minh có thể ý thức rõ ràng thân thể của mình đang nhanh chóng suy yếu, thậm chí ngay cả khí lực xuống giường cũng chẳng còn bao.
Trạng thái của Tiêu Minh Huyền Việt dĩ nhiên hiểu rõ, nhưng y chỉ thờ ơ cho qua, cũng không biểu lộ gì —— điều này làm cho Tiêu Minh cảm thấy nản chí, càng cho rằng đối phương chắc chắn đã không quan tâm đến hắn, vậy lời hắn nói lúc trước, cũng không chỉ là đe dọa hay đùa giỡn gì.
Tiêu Minh hốt hoảng, hắn thậm chí rơi vào tình trạng gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, nhờ Huyền Việt giúp đỡ.
" Cứu ngươi? " Đối mặt với Tiêu Minh đang cầu khẩn, Huyền Việt trầm mặt, giọng nói bình thản hỏi ngược lại :" Ngươi bỏ thuốc ta, khống chế tâm trí ta, ta chẳng lẽ không hận ngươi tận xương tủy? "
Không đợi Tiêu Minh trả lời, Huyền Việt lại nói :" Ngươi lừa gạt ta trăm năm, chẳng lẽ ta còn phải cứu ngươi? "
Tiêu Minh yên lặng, sau một lúc lâu mới thấp giọng trả lời :"... Không, không nên. "
Trầm mặc chốc lát, Huyền Việt nhẹ nhàng chế giễu:"... Ngay cả ngươi cũng cảm thấy không nên. "
Có vẻ như y không muốn nhắc lại đề tài này, cũng không muốn nhìn thấy Tiêu Minh, Huyền Việt hơi nôn nao, sau đó phất tay áo đi, mà Tiêu Minh thì bất lực nằm trên giường, sau đó không hề đề cập tới chuyện này nữa.
Không bao lâu, chuyện ngày một tồi tệ, Tiêu Minh bắt đầu ngày càng buồn ngủ. Tinh thần của hắn mệt mỏi cực độ, thậm chí ngay cả khi ngồi thiền tu luyện cũng không thể tập trung tinh thần, thoáng chốc sẽ gật gù ngủ mơ thấy quá khứ, đến cuối thì thời gian ngủ mê thậm chí còn dài hơn rất nhiều so với thời gian thanh tĩnh.
Vốn định tính nhân cơ hội hòa hoãn quan hệ với Huyền Việt, mà giờ có cố cũng vô ích, linh lực trong cơ thể trôi mất, lòng Tiêu Minh càng ngày càng lạnh, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn làm tổn thương Huyền Việt lần nữa, nhưng hôm nay, chắc chỉ còn cách đi đến bước này thôi?
Người không vì mình, trời tru đất diệt, chịu đủ khuất nhục rồi, Tiêu Minh chỉ là muốn sống tiếp thôi.
Vì phải che dấu chuyện trong lòng, đoạn thời gian này Tiêu Minhcó chút ngớ nga ngớ ngẩn, hắn tự nhủ phải thật ác độc, nhưng rồi lại hết lần này tới lần khác chậm chạp không thực hiện bước kia, cho tới một ngày sau khi tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê man, phát giác linh lực trong cơ thể mình đã trống trơn, cũng như không cảm ứng được chút linh lực nào, mới chán nản ôm mặt.
—— Chính là ngày hôm nay, hắn tự nói với mình.
Không biết vì hạ quyết tâm nên có tinh thần, hay do không muốn sống trong cảnh linh lực trống trơn, Tiêu Minh chỉ cảm thấy ngày hôm đó đầu óc của hắn rất minh mẫn, ngay cả thân thể tựa hồ cũng không suy yếu lắm—— đây chính là một dấu hiệu tốt để thuận lợi tiến hành kế hoạch.
Huyền Việt vẫn như thường ngày, sau khi luyện kiếm thì khắp người bao trùm kiếm ý trở lại bên trong nhà, khuôn mặt y nhìn thoáng qua bình thản lạnh lùng, tựa hồ quyết dồn Tiêu Minh vào chỗ chết, bước chân hơi dừng lại một chút.
Tiêu Minh ngước mắt, cười nhạo một tiếng :"Bây giờ trong cơ thể ta đã không còn chút linh lực nào, ngươi thỏa mãn chưa? "
Huyền Việt trầm mặc trong khoảnh khắc:"... Đây chỉ là bắt đầu."
" À, đúng là chuyện này mới bắt đầu thôi mà. " Tiêu Minh chậm rãi chớp mắt, tự giễu một tiếng, " Cũng coi như tự ta chuốc họa vào thân. " Dừng một chút, hắn mở mắt lần nữa, hờ hững nhìn Huyền Việt, " Dù sao chuyện đến giờ đã không còn bất cứ ý nghĩa gì, ngươi không giết ta, ngoài việc báo thù hẳn cũng muốn biết vì sao ta lại làm vậy chứ? Bây giờ ta muốn nói, ngươi có nghe không? "
Huyền Việt chần chờ chốc lát, nhưng rất nhanh thì đi về phía Tiêu Minh, ngồi xuống mép giường.
Tiêu Minh nghiêng đầu nhìn từng cử chỉ của y, lười biếng không có bất kỳ cử động, thấy hắn như thế tựa hồ cũng khiến Huyền Việt thoáng an tâm, thân thể từ từ buông lỏng, không phòng bị nữa.
Tiêu Minh cười khẽ một tiếng, phảng phất như đang giễu cợt y không cần thiết phải phòng bị như thế, cũng không dây dưa, chỉ đưa mắt nhìn sang mạn giường, ánh mắt trở nên xa xăm.
" Ban đầu ta cũng chỉ là một đứa bé nhà nông bình thường, có cha mẹ mỗi ngày bận rộn với nghề nông mà hiếm khi dạy dỗ con cái, còn có một đám huynh đệ tỷ muội ồn ào nghịch ngợm, tranh chấp đồ của nhau..." Tiêu Minh nhẹ nhàng cười một tiếng —— hắn đã rất lâu không nhớ đến hồi thơ ấu, càng chưa từng kể lại cho ai nghe, không tưởng được rằng Huyền Việt lại trở thành người thứ nhất.
Đơn giản chính là người sắp chết mặc niệm chuyện xưa, ví như kế hoạch lần này không thành công, có lẽ hắn thật sự không còn ngày mai. Cứ như vậy, có thể có người nghe hắn tâm sự, có thể nhớ về hắn, chắc hẳn đã tốt lắm rồi? —— mặc dù phần ký ức này có lẽ cũng không lưu lại lâu trong lòng đối phương, rất nhanh sẽ tan biến theo cái chết của hắn.
Trước khi rời bỏ cuộc sống chỉ có thể hy vọng kẻ thù nhớ mình, cuộc đời như thế, cũng thật đáng buồn.
Suy nghĩ trong lòng Tiêu Minh không bày tỏ ra ngoài, mà biểu lộ của Huyền Việt cũng hơi dịu xuống, nghiêng đầu nhìn về phía kẻ từng là bạn đời đang thấp thoáng cười. Cổ trùng mang tới tình cảm quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi gần như giả dối, mà Tiêu Minh ngụy trang nên cũng chưa từng khiến hai người chân chính thân cận, mãi đến lúc này, Huyền Việt mới chợt có loại ảo giác cậnkề đối phương.
Chẳng qua đã rơi vào cục diện hôm nay, nói gì cũng đã chậm, giữa bọn họ đã không còn nỗi thấu hiểu cùng sự thân mật cần thiết. Thoáng qua, nét mặt dãn ra của Huyền Việt liền biến mất, trở lại vẻ hờ hững, Tiêu Minh yên lặng quan sát y, trong lòng lạnh lẻo.
Tự giễu cười một tiếng, buông tha chút hy vọng cuối cùng, Tiêu Minh đổi giọng, nói đến vị "sư phụ" dẫn hắn đi vào đạo đồ, mặc dù Tiêu Minh một mực kể lại tên sư phụ kia đối xử với mình tử tế như thế nào, giúp mình dẫn khí nhập thể mà không từ cực khổ như thế nào, thế nhưng giọng nói trào phúng ẩn hàm lại làm Huyền Việt theo bản năng dâng lên dự cảm không tốt, mà sự thật cũng chính là như thế.
Tiêu Minh hiển nhiên cũng không muốn nhiều lời, không nói rõ vị sư phụ này cho hắn chân chính thấy được ác độc trần gian ra sao, mà chỉ vội vã lướt qua, nhưng dù thanh âm của hắn tương đối bình tĩnh, lại vẫn khó có thể che giấu nỗi kinh động trong đó. Khi Huyền Việt biết được mục đích của đối phương là biến Tiêu Minh thành lô đỉnh, đột nhiên không kiềm chế được sinh ra sát khí, y nhịn không được muốn hỏi thăm thân phận cùng kết cục của người nọ, rồi lại cứng rắn đè nén nó.
—— Không đúng, như vậy không đúng. Huyền Việt cảnh báo bản thân, y không thể vì mấy câu ngắn ngủi của đối phương mà dao động mềm lòng, càng không thể dễ dàng tin tưởng đối phương như thế.
Dù sao bị gạt lâu như vậy, Huyền Việt đã sáng mắt ra. Biết rõ ràng đối phương là một đóa hoa ăn thịt người, vẫn bị bề ngoài của đối phương mê hoặc, khiến Huyền Việt cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân.
Huyền Việt nhắm mắt, giữ cho lòng mình kiên cường, mà Tiêu Minh lướt nhìn Huyền Việt, ánh mắt lóe lên. Biểu tình của hắn có chút đắc ý khi miêu tả mình chạy trốn sư phụ như thế nào, sống cực khổ thê thảm dưới sự đuổi giết của sư phụ ra sao. Huyền Việt mím môi thật chặt, tâm tình không tự chủ được lên xuống thất thường theo mỗi lần Tiêu Minh lâm nguy, chợt vui chợt buồn, mặc dù khuôn mặt của hắn vẫn lạnh băng như cũ, xa cách ngàn dặm.
" Sau đó, chính là như vậy đấy, ta tiếp nhận truyền thừa của tiền bối, tập được công pháp của đối phương, còn thu được —— con cổ trùng kia. " Rốt cục kể đến đoạn này, Tiêu Minh chậm rãi thở ra một hơi, chống người nhìn Huyền Việt. Hắn há miệng, miễn cưỡng lộ ra nụ cười khổ sở, " Sau đó, ngươi cũng biết sơ qua rồi. Ta muốn sống, ta không muốn chết, ta muốn trở thành người trên vạn người, muốn khiến những người nợ ta hay tổn thương ta phải trả giá thật lớn, cho nên ta cần một chỗ dựa có thể che mưa che gió cho ta, cần một... người có thể thực sự tín nhiệm, một đạo lữ song tu không cần lo lắng bị phản bội. Ngươi là người thích hợp nhất cho ta, mà cổ trùng, lại là thứ duy nhất ta có thể tin tưởng. "
" Ta thừa nhận, ta tham lam ích kỷ, không chừa thủ đoạn nào, ta đây cả đời từng giết vô số người, hại vô số người, lại chưa bao giờ mềm lòng hối hận—— mà ngươi là người thứ nhất. " Hốc mắt Tiêu Minh hơi đỏ lên, Huyền Việt trước kia chưa từng thấy hắn khóc, hình như bất kể mọi lúc Tiêu Minh đều cười, mỉm cười thuần khiết, cười bất đắc dĩ, cười ngọt ngào, thậm chí... là cười giễu cợt châm chọc.
Hai tay của Huyền Việt không nhịn được hơi phát run, y không thể không dùng sức nắm chặt, mới ngăn cản động tác vượt qua giới hạn—— tỷ như ôm bả vai gầy yếu của đối phương vào trong ngực —— nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không từ chối được khuôn mặt Tiêu Minh, cũng... hoàn toàn không lạnh lùng né tránh đối phương chậm rãi tiến sát lại.
Nội tâm day dứt tự nhủ không được tin tưởng, không nên bị dao động, không muốn nghe tiếp, nhìn tiếp, nhưng thân thể Huyền Việt lại một mực bất động trái với ý trí, mặc cho Tiêu Minh đỡ cánh tay của y, tựa hồ đang dựa sát vào lồng ngực y như lúc trước.
Tiêu Minh cảm giác được Huyền Việt đơ người, miễn cưỡng nhếch mép cười, thanh âm run rẩy:" Ta hối hận, thật, nhưng đã sai lầm quá nhiều lầm rồi, không còn cách nào hối cải.Ta cố gắng bù đắp cho ngươi... mặc dù biết rõ việc này không hề có lợi. Sau khi chuyện bại lộ, ta không cách nào đối mặt với ngươi, càng không cách nào chịu đựng ánh mắt oán hận của ngươi, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn —— chạy thật xa, cứ như điều này có thể dối gạt bản thân chưa có chuyện gì xảy ra vậy..."
Lời Tiêu Minh không phải là không có sơ hở—— thậm chí, chỗ sơ hở trong đó lại hết sức rõ rệt, nhưng vào giờ phút này Huyền Việt hoàn toàn không thể chú ý tới những thứ kia. Trong đầu của y đang vô cùng rối loạn, trong mắt chỉ còn lại bóng hình đôi con ngươi trong suốt như nước, tròng mắt đen thâm tình không hối hận. Cặp mắt kia càng ngày càng gần y, ngay cả đôi môi cũng cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.
Tiêu Minh thử dò xét hôn Huyền Việt một cái, vừa chạm vào, tựa hồ sợ đối phương lộ ra vẻ mặt chán ghét, thấp thỏm làm người ta không nhịn được mềm lòng.
Lông mi Huyền Việt hơi rũ xuống, không có ý nghênh hợp (hùa theo) nhưng cũng không kháng cự —— mà việc này đối với Tiêu Minh, chính là tin tốt nhất.
Lá gan của hắn rốt cục lớn hơn, hai cánh tay chậm rãi choàng lên cổ Huyền Việt, tiến một bước dâng lên môi mình, nhẹ nhàng uyển chuyển kết hợp với đối phương, nhưng cũng không dám chậm trễ một bước. Khi bốn phiến môi tách rời lần nữa, Tiêu Minh tựa sát vào trán Huyền Việt, giọng nói căng thẳng, nhẹ nhàng buông ra một câu khiến cho đầu óc Huyền Việt trống rỗng:" Đệ... Thật ra đệ vẫn còn... thích huynh..."
Dừng một chút, Tiêu Minh khẽ thở dài một hơi, cũng không biết là vì hiện tại hay quá khứ, nói:" Thật xin lỗi. "
Lý trí trong nháy mắt sụp đổ, Huyền Việt không nhịn được giơ tay lên, đỡ lấy ót Tiêu Minh, hôn lên phiến môi của đối phương, hơi ấm quen thuộc khiến Huyền Việt hơi run rẩy, đan điền khô khốc từ lâu phảng phất lại sôi sục, y không tự chủ được thuận theo động tác Tiêu Minh, chậm rãi dựa vào giường, dung túng cho đối phương đè lên người mình.
Tiêu Minh đối với Huyền Việt mà nói giống như anh túc (thuốc phiện), biết rõ là nguy hiểm, cũng không thể kháng cự.
Chẳng qua, thời khắc y cảm thấy tuyệt vời không kéo dài bao lâu, rất nhanh, Huyền Việt chợt đẩy Tiêu Minh ra, vành mắt trừng trừng:" Ngươi —— vừa đút cho ta cái gì?!"
Trên má Tiêu Minh còn sót lại vết động tình đỏ ửng, nhưng vẻ mặt lúc này đã trở nên lạnh lùng, hắn hơi xoa trán:" Lúc trước ngươi đối với ta làm cái gì, ta liền đút cho ngươi cái đó, chúng ta cũng bất quá giống nhau thôi. "
Huyền Việt hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Minh, ánh mắt lợi hại không cho hắn chỗ trốn. Cả người Tiêu Minh không khỏi run nhẹ —— hắn không muốn làm như vậy, thật sự không muốn, nhưng hắn càng không muốn chết.
Có ngã xuống cũng không hối hận.
" Đừng sợ, mặc dù ngươi hận ta thấu xương, ta cũng không bỏ mặc ngươi. " Tiêu Minh giơ tay lên vuốt ve gò má Huyền Việt, lại bị đối phương nghiêng đầu tránh thoát. Hắn không để ý tự giễu cười một tiếng, " Đan dược vừa mới đút cho ngươi cũng là từ chỗ tiền bối để lại—— cũng có không ít thứ tốt tương tự ở nơi đó. Đan dược này sẽ không làm thương tổn đến ngươi, dược hiệu cũng chỉ ngắn ngủi mấy ngày thôi, huống chi ngươi hôm nay đang ở Lạc Thủy cung, cho dù không thể vận chuyển linh lực, thân thể mềm yếu, cũng không gặp phải nguy hiểm gì."
Huyền Việt không trả lời, Tiêu Minh dừng một chút, cũng không quân tâm tới phản ứng của hắn, tiếp tục độc thoại:" Chẳng qua bây giờ quanh thân ta cũng không còn linh lực, kim đan cũng sắp vỡ rồi, dù ngươi nằm bất động, cũng không thể thuận lợi chạy trốn, đành phải... ủy khuất ngươi một chút rồi. "
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Minh giơ tay lấy ngọc quan (mũ ngọc) trên đầu Huyền Việt xuống, cởi vạt áo của y, vươn mình đè lên cơ thể y.
"Ngươi muốn làm gì." Huyền Việt nhìn cử động của Tiêu Minh, ánh mắt lạnh như băng, rồi không ngừng được có chút bối rối.
Tiêu Minh khẽ mỉm cười, trong ánh mắt mang theo một tia âm trầm liều lĩnh:"... Hấp thu tinh khí của ngươi. "
= Hết chương 15 =
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất