Mỗi Sớm Thức Dậy Đều Trông Thấy Cặp Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay
Chương 6: Đây cũng không phải chạy trốn, mà là chiến lược chuyển đổi vị trí
==============
Tìm được một người có đơn linh căn, còn là đồ nhi ngoan nguyện ý làm lô đỉnh của mình, Tiêu Minh cảm giác việc của mình trước mắt đã viên mãn. Kế tiếp, chính là tìm một chỗ an toàn ẩn cư, giúp đồ đệ + lô đỉnh của mình nâng cao tu vi. Dù sao Tiêu Minh bây giờ đã kỳ Kim Đan, tu vi của lô đỉnh quá kém căn bản không có tác dụng gì, càng không cần phải nói Tiêu Minh đáp ứng Lục Thiên Vũ cho dù hấp thụ cũng sẽ không tạo thành tổn hại cho căn cơ của hắn, nên đầu tiên phải để cho mình đồ đệ có nền tảng thật tốt.
May mắn, tốc độ tu luyện của đơn linh căn rất nhanh, Lục Thiên Vũ có nghị lực không tệ, cũng không giống loại hình không có ngộ tính (khả năng hiểu biết), hơn nữa trong tay Tiêu Minh có công pháp cao cấp cùng đan dược tiền bối truyền thừa (truyền lại), Tiêu Minh ước chừng cũng không cần chờ đợi quá lâu.
Lòng người dễ thay đổi, dù cho song phương có thề tâm ma, để bảo đảm Lục Thiên Vũ có thể như mình mong muốn thì bồi đắp tình cảm là cần thiết, cho nên khi Lục Thiên Vũ nói muốn về nhà một chuyến để dọn dẹp công chuyện, Tiêu Minh không hề do dự nhiều liền gật đầu đáp ứng.
—— Dù sao, hôm nay Huyền Việt cũng không ở trong thành, chỉ cần cẩn thận một ít, là không thành vấn đề.
Chỗ ở của Lục Thiên Vũ – Lục gia có thể coi là một thế gia tu chân tạm được, không lớn cũng không nhỏ, mỗi một đời đều mong mỏi xuất hiện một hai gã thiên tài, được nhiều tông môn tiếp nạp, mà trong gia tộc cũng có lão tổ trấn giữ, ở trong thế tục (phàm trần) coi như là uy chấn một phương.
Dĩ nhiên, với Tiêu Minh đã lăn lộn đến tình trạng này, dù là thế gia tu chân hắn cũng không buông tha. Nếu không phải kim đan hắn bị tổn thương, trực tiếp diệt trừ Lục gia lấy lại công đạo cho đồ nhi ngoan của mình không phải là không được, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể che giấu thân hình, dẫn Lục Thiên Vũ xuyên qua trận pháp chung quanh Lục gia, lặng yên không một tiếng động đưa hắn về chỗ ở ban đầu mà thôi.
Lục Thiên Vũ ở Lục gia bị đãi ngộ tương đối thê thảm, chỗ ở cũ rách đến mức cũng không bằng tôi tớ của Lục gia, bất quá may mắn năng lực sinh tồn của Lục Thiên Vũ không tệ, dọn dẹp ba mẫu đất của mình sạch sẽ, cuối cùng liền có bộ dáng giống "nhà".
Lục Thiên cung cung kính kính dập đầu lạy ba cái với một bài vị bằng gỗ, sau đó cẩn thận lấy nó xuống.
"...... Đây là bài vị của mẫu thân đồ đệ." Lục Thiên Vũ kính cẩn vuốt ve bài vị, biểu lộ niềm đau đớn phẫn hận, " Nàng bị Lục gia hại chết, đồ đệ tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ!"
Cho dù thu Lục Thiên Vũ làm đệ tử, Tiêu Minh đối với ân oán tình cừu của đối phương cũng không có hứng thú quá lớn, hắn tiện tay ném cho Lục Thiên Vũ một chiếc nhẫn trữ vật :" Chỉ là Lục gia mà thôi, với thiên phú của ngươi, đợi sau khi ngươi bước vào con đường tu chân, báo thù là một chuyện dễ dàng. "
Cừu hận sôi sục trong lòng Lục Thiên Vũ bị hành động của Tiêu Minh kiềm hãm lại, hắn luống cuống đỡ lấy nhẫn trữ vật, nhìn có chút kinh ngạc :" Cái này —— đây là cho đồ đệ?!"
Nhẫn trữ vật so với túi đựng đồ là vật dụng co cấp hơn, chỉ cần là tu giả đều có một cái, hoặc người có gia cảnh tương đối khá giả thì có thể dùng. Nhẫn trữ vật không chỉ có không gian lớn hơn, an toàn hơn, hình dạng cũng đẹp mắt hơn, nó còn tượng trưng cho một số thân phận, Lục Thiên Vũ chỉ biết đến nó từ tay gia chủ Lục gia và các trưởng lão, hoàn toàn không nghĩ đến sư phụ mới bái của mình vừa ra tay đã rộng lượng như vậy.
Thấy Lục Thiên Vũ lộ ra biểu tình ngây thơ như thế, Tiêu Minh khẽ mỉm cười :" Chẳng qua chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật đã khiến ngươi kinh ngạc như thế, không biết sau này ngươi còn kinh ngạc bao nhiêu lần nữa —— sống ở Lục gia cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, đi theo ta, ngươi sẽ được mở mang tầm mắt nhiều hơn, rộng hơn. Cho nên, không nên vì báo thù, vì Lục gia mà tự hạn chế tầm mắt, bọn họ là hòn đá trên đường ngươi đi, tùy ý đá văng một cái cũng không sao, không đáng giá cho ngươi để tâm quá mức.
Tiêu Minh hời hợt nói mấy câu, lại khiến Lục Thiên Vũ không khỏi nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt nhìn Tiêu Minh vô cùng nóng bỏng.
Bồi dưỡng tình cảm thành công khiến Tiêu Minh rất hài lòng, sau khi ôn tồn hướng dẫn cho Lục Thiên Vũ nên sử dụng nhẫn trữ vật như thế nào thì giúp hắn đem đồ lặt vặt cất vào, dù sao Lục Thiên Vũ chưa dẫn khí nhập thể được, nhẫn trữ vật tạm thời không thể dùng.
Lục Thiên Vũ tay chân lưu loát, rất nhanh đã thu thập xong hành trang, lúc chuẩn bị rời đi, bên trong tiểu viện vốn hoang vu đột nhiên bị một đống người xông vào.
" Lục Thiên Vũ! Nghe nói hôm nay ngươi lại tự tiện rời khỏi Lục phủ, ngươi có biết lỗi của mình không?!" Người cầm đầu kia còn chưa hiện thân hình đã lớn tiếng doạ người (ra oai trước để áp chế đối phương), thân thể Lục Thiên Vũ theo phản xạ cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, mà Tiêu Minh thì hơi nhíu mày một cái.
Rất hiển nhiên, đám người vừa tới đã lưu lại bóng ma không nhỏ trong lòng Lục Thiên Vũ, không cẩn thận sẽ trở thành tâm ma, làm trở ngại con đường tiến cảnh. Trước ánh mắt sợ hãi xin giúp đỡ của Lục Thiên Vũ Tiêu Minh chỉ hơi trầm ngâm, thoáng chốc đưa ra quyết định :"Đi gặp bọn họ. "
Phát hiện Tiêu Minh vẫn giữ bình tĩnh, Lục Thiên Vũ tìm được chỗ dựa cũng ổn định tâm tình, hít sâu một cái, đẩy cửa đi ra ngoài, thi lễ một cái với nam tử cầm đầu:" Cữu cữu." (= Cậu.)
Người được Lục Thiên Vũ gọi là " cữu cữu " chính là gia chủ Lục gia, chỉ mới đến sơ kỳ Trúc Cơ lại sống an nhàn sung sướng, khí thế không tầm thường. Gã hung hăng cau mày, vừa định trách cứ Lục Thiên Vũ thì thấy Tiêu Minh thong thả đi ra từ sau lưng thiếu niên, một thân tu vi che dấu làm hắn hoàn toàn đoán không ra.
Nhất thời, gia chủ Lục gia hơi biến sắc mặt, giọng điệu thay đổi:" Xin hỏi vị tiền bối này là......? "
" Một tán tu thôi, không đáng giá nhắc tới, mới vừa thu Thiên Vũ làm đệ tử, lần này tới để chuẩn bị ít hành trang cho hắn. " Giọng của Tiêu Minh tao nhã lễ độ, rồi lại mang theo vài phần cao ngạo khác thường, khiến cho biểu tình của gia chủ Lục gia lại khó coi mấy phần.
Mặc dù Tiêu Minh có thái độ khinh thường, lại tự tiện xông vào đây, nhưng vì ngại tu vi của hắn, dù gia chủ Lục gia lòng dạ bất bình cũng phải mang vẻ mặt tốt nói lời khuyên:" Vị tiền bối này có lẽ không biết, Thiên Vũ hắn ——"
" Hắn là bán yêu? " Tiêu Minh không nhịn được ngắt, " Ta biết, nhưng bán yêu thì sao? Dù hắn là yêu tộc, ta cũng không quan tâm. "
" Nhưng yêu tộc tâm dị, vãn bối là người chịu trách nhiệm, e rằng sau khi lớn lên hắn hại nước hại nhà, xin tiền bối thứ lỗi. " Gia chủ Lục gia khom người thi lễ, đạo mạo trang nghiêm (ý châm biếm), mà Tiêu Minh lại thấy rõ ràng sự tham lam cùng không cam lòng từ trong mắt gã, hiển nhiên, trên người Lục Thiên Vũ có một bí mật, đủ để cho vị gia chủ này chịu đựng thống hận cùng chán ghét nuôi hắn lớn đến bây giờ, còn không cho phép hắn giống như các con cháu Lục gia khác tu luyện công pháp nhập môn.
Trong bụng Tiêu Minh nghi ngờ nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, dù sao lòng cảnh giác của Lục Thiên Vũ cực mạnh, bọn họ tuy đã là sư đồ, lại chỉ đang trong một cuộc giao dịch có lợi cho đôi bên, tín nhiệm nhau không nhiều, còn cần bồi đắp một thời gian, mới có thể canh thời cơ hợp lý hỏi xem bí mật của đối phương.
" Thiên Vũ là đồ đệ ta, tự nhiên do ta dạy dỗ, cần gì vãn bối các ngươi phải quơ tay múa chân. " Mắt thấy gia chủ Lục gia thái độ kiên quyết, ống tay áo Tiêu Minh hơi rung, không vui quát lên.
Trong nháy mắt, uy áp của tu giả kỳ Kim Đan liền bao phủ toàn bộ tiểu viện. Gia chủ Lục gia chỉ cảm thấy một cơn buồn bực đau đớn ở ngực, hai đầu gối gã mềm nhũn, thiếu chút nữa té quỵ xuống đất, mà bên cạnh hắn trưởng lão Lục gia cùng các đệ tử còn lại cũng lảo đảo muốn ngã, thậm chí có mấy tiểu bối tu vi thấp đã té xỉu trên đất, bất tỉnh nhân sự.
Mặc dù Tiêu Minh không thể xuất ra thực lực của kỳ Kim Đan, nhưng vẫn có thể dùng một chút uy áp dọa người, Lục Thiên Vũ đứng ở phía sau Tiêu Minh nắm thật chặt tay áo của hắn, hai mắt lấp lánh nhìn gia chủ Lục gia giờ phút này bộ dáng chật vật, chỉ cảm thấy nỗi đau thương một thời đeo bám trong lòng hắn âm thầm tan biến, trong nháy mắt bầu trời trong xanh —— ngọn núi uy nghi đã từng khiến mình cảm thấy không cách nào vượt qua hóa ra lại không chịu nổi một kích như thế, đơn giản khiến cho Lục Thiên Vũ vừa buồn cười, vừa thương xót.
Nhận ra tâm cảnh của tiểu đồ đệ đột phá, Tiêu Minh hài lòng khẽ mỉm cười, không uổng hắn mạo hiểm cùng người Lục gia giằng co. Chỉ tiếc, đến lúc Tiêu Minh có ý định thu lại uy áp rời đi nơi này, một tiếng quát ngắn làm lòng hắn căng thẳng.
"Một tên tán tu lại dám ngông cuồng ở Lục gia ta, chẳng lẽ coi Lục gia không có người sao?!" thanh âm già nua lớn như chuông, nháy mắt đã vang đến đây, hiển nhiên, là các lão tổ Lục gia đã xuất quan, đang nhanh chóng chạy về phía tiểu viện—— Tiêu Minh hẳn đã coi thường bí mật trên người Lục Nhật Vũ, thậm chí ngay cả mấy lão tổ Lục gia vốn đang bế quan cũng bất chấp mà vội vã xuất quan, cho thấy bọn họ vô cùng coi trọng giá trị của Lục Thiên Vũ.
...... Thế này, đúng là có chút hơi kích động đây......
Lão nhân cầm đầu đã là đỉnh cấp Trúc Cơ, ngấp nghé Kim Đan, mấy tên lão tổ còn lại kém nhất cũng là trung cấp Trúc Cơ, những lão giả thế này cho dù tận số (xuống đất ngủ với giun) cũng không thể kết thành Kim Đan, tư chất cũng không coi là quá tốt, nếu là thường ngày, Tiêu Minh sẽ không để vào mắt, chỉ là bây giờ cũng có chút khiến hắn nhức đầu.
Tiêu Minh thầm nói một tiếng không xong, hắn chống lại lão giả cầm đầu còn có mấy phần phần thắng, nhưng nếu mấy lão giả còn lại cũng gia nhập, vậy hắn sẽ rơi vào thế hạ phong —— cho nên quan trọng nhất khi bắt giặc thì trước hết phải bắt vua, nhanh chóng cướp người, sau đó nhân cơ hội bỏ chạy.
—— Tiêu Minh một chút đều không nghĩ việc đánh không lại thì bỏ chạy có gì mất mặt, đây chính là thói quen của hắn thưở còn làm tán tu, cũng vì vậy mới có thể đấu tranh sống đến bây giờ.
Liếc mắt ra hiệu cho đệ tử, Lục Thiên Vũ tức khắc hiểu ngay, không khỏi có chút khó nói —— mới vừa cảm thấy sư phụ khí phách oai hùng, kết quả chưa đầy vài phút đã bị mất mặt, như vậy thật không thành vấn đề?
Bất quá cho dù trong lòng bất mãn, Lục Thiên Vũ cũng nhớ Ki Đan sư phụ nhà mình bị thương tổn, không thể cùng người cứng đối cứng, lập tức khẽ vuốt cằm, bày tỏ mình đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn.
Thầm khen đệ tử mình thông minh khéo léo, hai tay Tiêu Minh run lên, đem pháp khí mình thường dùng nắm trong tay :"Không nghĩ tới, ngay cả lão tổ Lục gia cũng hiện thân, nhưng đã thu hắn làm đồ đệ, tự nhiên không thể nói một đằng làm một nẻo —— Nếu ta nhất định phải mang Thiên Vũ đi thì sao? "
" Vậy ngươi cũng ở lại——" Lục gia lão tổ chưa nói xong, chỉ nghe được một tiếng chuông thanh thúy, không hề đề phòng, trong đầu lập tức hỗn loạn.
Pháp khí của Tiêu Minh là một cặp nguyệt hoàn (vòng hình trăng), tiến có thể công lui có thể thủ, trọng yếu nhất ở trên hai cái vòng này là quả chuông leng keng, nhìn qua chỉ là một loại trang sức đẹp đẽ bình thường không có gì lạ, trên thực tế cũng là pháp khí âm công (tấn công bằng âm thanh) rất hữu hiệu, có thể gây rối tâm trí. Tiêu Minh từng sử dụng pháp khí này với không ít người, cho đến sau khi cùng Huyền Việt kết làm đạo lữ mới thu lại, đổi sang phương thức quang minh chính đại hơn —— dĩ nhiên, cũng là vì lưu lại con Át chủ bài cho mình, đề phòng có chuyện phát sinh, lại sớm bị địch nhân làm bại lộ lai lịch.
Không thể nghi ngờ, lần đánh lẻn âm hiểm này lại tiếp tục đại thành công, trừ lão tổ Lục gia cùng Tiêu Minh ra, không có ai nghe được tiếng chuông này có chỗ nào khác thường, mà đợi đến bọn họ phát giác Tiêu Minh đã xuất hiện bên người lão tổ Lục gia, giơ vũ khí lên, mà lão tổ vẫn dáng vẻ mập mờ không có bất kỳ dấu hiệu tránh né, tất cả đều đã muộn.
Tiêu Minh xuất thủ tàn nhẫn không lưu chút tình, đem tất cả chân nguyên của mình tập trung trong một chiêu này. Lão tổ Lục gia trong nháy mắt chưa kịp kêu đau đã không còn sức sống, mà thủ đoạn hung ác này tự nhiên kinh động mọi người ở Lục gia.
Mọi người không nhìn được tu vi của Tiêu Minh, chỉ có thể nhìn đến lão tổ Lục gia vốn được bọn họ kính ngưỡng ngay cả một kích của Tiêu Minh cũng không chống cự được, đã chết thảm như thế. Giọt máu đỏ tươi vương giữa đôi mày Tiêu Minh, khiến cho khuôn mặt kia vốn không có gì lạ trở nên đẹp đẽ quỉ dị lạ thường, hắn một cước đạp hài cốt lão tổ Lục gia, nghiêng đầu cười yếu ớt, ánh mắt lại lạnh như băng:"Rốt cuộc là đồ đệ của ta trọng yếu hay tính mạng của mình trọng yếu, chư vị đều là người thông minh, sao không cẩn thận suy tính một hai? "
Vừa nói, hắn giơ tay lên vẫy vẫy Lục Thiên Vũ, chỉ thấy đồ đệ nhỏ của mình tựa hồ cũng bị kinh hách, tay chân cứng ngắc lại không chút do dự đi tới bên cạnh hắn, cẩn thận cầm lấy vạt áo hắn.
Tiêu Minh không để tâm xoa đầu Lục Thiên Vũ, ánh mắt lạnh lùng quét qua người Lục gia, khi bọn họ còn đang chần chờ, theo bản năng lui về phía sau một bước, Tiêu Minh quả quyết khởi động phù triện đã sớm chuẩn bị xong —— bỏ chạy.
= Hết chương 6=
Tìm được một người có đơn linh căn, còn là đồ nhi ngoan nguyện ý làm lô đỉnh của mình, Tiêu Minh cảm giác việc của mình trước mắt đã viên mãn. Kế tiếp, chính là tìm một chỗ an toàn ẩn cư, giúp đồ đệ + lô đỉnh của mình nâng cao tu vi. Dù sao Tiêu Minh bây giờ đã kỳ Kim Đan, tu vi của lô đỉnh quá kém căn bản không có tác dụng gì, càng không cần phải nói Tiêu Minh đáp ứng Lục Thiên Vũ cho dù hấp thụ cũng sẽ không tạo thành tổn hại cho căn cơ của hắn, nên đầu tiên phải để cho mình đồ đệ có nền tảng thật tốt.
May mắn, tốc độ tu luyện của đơn linh căn rất nhanh, Lục Thiên Vũ có nghị lực không tệ, cũng không giống loại hình không có ngộ tính (khả năng hiểu biết), hơn nữa trong tay Tiêu Minh có công pháp cao cấp cùng đan dược tiền bối truyền thừa (truyền lại), Tiêu Minh ước chừng cũng không cần chờ đợi quá lâu.
Lòng người dễ thay đổi, dù cho song phương có thề tâm ma, để bảo đảm Lục Thiên Vũ có thể như mình mong muốn thì bồi đắp tình cảm là cần thiết, cho nên khi Lục Thiên Vũ nói muốn về nhà một chuyến để dọn dẹp công chuyện, Tiêu Minh không hề do dự nhiều liền gật đầu đáp ứng.
—— Dù sao, hôm nay Huyền Việt cũng không ở trong thành, chỉ cần cẩn thận một ít, là không thành vấn đề.
Chỗ ở của Lục Thiên Vũ – Lục gia có thể coi là một thế gia tu chân tạm được, không lớn cũng không nhỏ, mỗi một đời đều mong mỏi xuất hiện một hai gã thiên tài, được nhiều tông môn tiếp nạp, mà trong gia tộc cũng có lão tổ trấn giữ, ở trong thế tục (phàm trần) coi như là uy chấn một phương.
Dĩ nhiên, với Tiêu Minh đã lăn lộn đến tình trạng này, dù là thế gia tu chân hắn cũng không buông tha. Nếu không phải kim đan hắn bị tổn thương, trực tiếp diệt trừ Lục gia lấy lại công đạo cho đồ nhi ngoan của mình không phải là không được, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể che giấu thân hình, dẫn Lục Thiên Vũ xuyên qua trận pháp chung quanh Lục gia, lặng yên không một tiếng động đưa hắn về chỗ ở ban đầu mà thôi.
Lục Thiên Vũ ở Lục gia bị đãi ngộ tương đối thê thảm, chỗ ở cũ rách đến mức cũng không bằng tôi tớ của Lục gia, bất quá may mắn năng lực sinh tồn của Lục Thiên Vũ không tệ, dọn dẹp ba mẫu đất của mình sạch sẽ, cuối cùng liền có bộ dáng giống "nhà".
Lục Thiên cung cung kính kính dập đầu lạy ba cái với một bài vị bằng gỗ, sau đó cẩn thận lấy nó xuống.
"...... Đây là bài vị của mẫu thân đồ đệ." Lục Thiên Vũ kính cẩn vuốt ve bài vị, biểu lộ niềm đau đớn phẫn hận, " Nàng bị Lục gia hại chết, đồ đệ tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ!"
Cho dù thu Lục Thiên Vũ làm đệ tử, Tiêu Minh đối với ân oán tình cừu của đối phương cũng không có hứng thú quá lớn, hắn tiện tay ném cho Lục Thiên Vũ một chiếc nhẫn trữ vật :" Chỉ là Lục gia mà thôi, với thiên phú của ngươi, đợi sau khi ngươi bước vào con đường tu chân, báo thù là một chuyện dễ dàng. "
Cừu hận sôi sục trong lòng Lục Thiên Vũ bị hành động của Tiêu Minh kiềm hãm lại, hắn luống cuống đỡ lấy nhẫn trữ vật, nhìn có chút kinh ngạc :" Cái này —— đây là cho đồ đệ?!"
Nhẫn trữ vật so với túi đựng đồ là vật dụng co cấp hơn, chỉ cần là tu giả đều có một cái, hoặc người có gia cảnh tương đối khá giả thì có thể dùng. Nhẫn trữ vật không chỉ có không gian lớn hơn, an toàn hơn, hình dạng cũng đẹp mắt hơn, nó còn tượng trưng cho một số thân phận, Lục Thiên Vũ chỉ biết đến nó từ tay gia chủ Lục gia và các trưởng lão, hoàn toàn không nghĩ đến sư phụ mới bái của mình vừa ra tay đã rộng lượng như vậy.
Thấy Lục Thiên Vũ lộ ra biểu tình ngây thơ như thế, Tiêu Minh khẽ mỉm cười :" Chẳng qua chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật đã khiến ngươi kinh ngạc như thế, không biết sau này ngươi còn kinh ngạc bao nhiêu lần nữa —— sống ở Lục gia cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, đi theo ta, ngươi sẽ được mở mang tầm mắt nhiều hơn, rộng hơn. Cho nên, không nên vì báo thù, vì Lục gia mà tự hạn chế tầm mắt, bọn họ là hòn đá trên đường ngươi đi, tùy ý đá văng một cái cũng không sao, không đáng giá cho ngươi để tâm quá mức.
Tiêu Minh hời hợt nói mấy câu, lại khiến Lục Thiên Vũ không khỏi nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt nhìn Tiêu Minh vô cùng nóng bỏng.
Bồi dưỡng tình cảm thành công khiến Tiêu Minh rất hài lòng, sau khi ôn tồn hướng dẫn cho Lục Thiên Vũ nên sử dụng nhẫn trữ vật như thế nào thì giúp hắn đem đồ lặt vặt cất vào, dù sao Lục Thiên Vũ chưa dẫn khí nhập thể được, nhẫn trữ vật tạm thời không thể dùng.
Lục Thiên Vũ tay chân lưu loát, rất nhanh đã thu thập xong hành trang, lúc chuẩn bị rời đi, bên trong tiểu viện vốn hoang vu đột nhiên bị một đống người xông vào.
" Lục Thiên Vũ! Nghe nói hôm nay ngươi lại tự tiện rời khỏi Lục phủ, ngươi có biết lỗi của mình không?!" Người cầm đầu kia còn chưa hiện thân hình đã lớn tiếng doạ người (ra oai trước để áp chế đối phương), thân thể Lục Thiên Vũ theo phản xạ cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, mà Tiêu Minh thì hơi nhíu mày một cái.
Rất hiển nhiên, đám người vừa tới đã lưu lại bóng ma không nhỏ trong lòng Lục Thiên Vũ, không cẩn thận sẽ trở thành tâm ma, làm trở ngại con đường tiến cảnh. Trước ánh mắt sợ hãi xin giúp đỡ của Lục Thiên Vũ Tiêu Minh chỉ hơi trầm ngâm, thoáng chốc đưa ra quyết định :"Đi gặp bọn họ. "
Phát hiện Tiêu Minh vẫn giữ bình tĩnh, Lục Thiên Vũ tìm được chỗ dựa cũng ổn định tâm tình, hít sâu một cái, đẩy cửa đi ra ngoài, thi lễ một cái với nam tử cầm đầu:" Cữu cữu." (= Cậu.)
Người được Lục Thiên Vũ gọi là " cữu cữu " chính là gia chủ Lục gia, chỉ mới đến sơ kỳ Trúc Cơ lại sống an nhàn sung sướng, khí thế không tầm thường. Gã hung hăng cau mày, vừa định trách cứ Lục Thiên Vũ thì thấy Tiêu Minh thong thả đi ra từ sau lưng thiếu niên, một thân tu vi che dấu làm hắn hoàn toàn đoán không ra.
Nhất thời, gia chủ Lục gia hơi biến sắc mặt, giọng điệu thay đổi:" Xin hỏi vị tiền bối này là......? "
" Một tán tu thôi, không đáng giá nhắc tới, mới vừa thu Thiên Vũ làm đệ tử, lần này tới để chuẩn bị ít hành trang cho hắn. " Giọng của Tiêu Minh tao nhã lễ độ, rồi lại mang theo vài phần cao ngạo khác thường, khiến cho biểu tình của gia chủ Lục gia lại khó coi mấy phần.
Mặc dù Tiêu Minh có thái độ khinh thường, lại tự tiện xông vào đây, nhưng vì ngại tu vi của hắn, dù gia chủ Lục gia lòng dạ bất bình cũng phải mang vẻ mặt tốt nói lời khuyên:" Vị tiền bối này có lẽ không biết, Thiên Vũ hắn ——"
" Hắn là bán yêu? " Tiêu Minh không nhịn được ngắt, " Ta biết, nhưng bán yêu thì sao? Dù hắn là yêu tộc, ta cũng không quan tâm. "
" Nhưng yêu tộc tâm dị, vãn bối là người chịu trách nhiệm, e rằng sau khi lớn lên hắn hại nước hại nhà, xin tiền bối thứ lỗi. " Gia chủ Lục gia khom người thi lễ, đạo mạo trang nghiêm (ý châm biếm), mà Tiêu Minh lại thấy rõ ràng sự tham lam cùng không cam lòng từ trong mắt gã, hiển nhiên, trên người Lục Thiên Vũ có một bí mật, đủ để cho vị gia chủ này chịu đựng thống hận cùng chán ghét nuôi hắn lớn đến bây giờ, còn không cho phép hắn giống như các con cháu Lục gia khác tu luyện công pháp nhập môn.
Trong bụng Tiêu Minh nghi ngờ nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, dù sao lòng cảnh giác của Lục Thiên Vũ cực mạnh, bọn họ tuy đã là sư đồ, lại chỉ đang trong một cuộc giao dịch có lợi cho đôi bên, tín nhiệm nhau không nhiều, còn cần bồi đắp một thời gian, mới có thể canh thời cơ hợp lý hỏi xem bí mật của đối phương.
" Thiên Vũ là đồ đệ ta, tự nhiên do ta dạy dỗ, cần gì vãn bối các ngươi phải quơ tay múa chân. " Mắt thấy gia chủ Lục gia thái độ kiên quyết, ống tay áo Tiêu Minh hơi rung, không vui quát lên.
Trong nháy mắt, uy áp của tu giả kỳ Kim Đan liền bao phủ toàn bộ tiểu viện. Gia chủ Lục gia chỉ cảm thấy một cơn buồn bực đau đớn ở ngực, hai đầu gối gã mềm nhũn, thiếu chút nữa té quỵ xuống đất, mà bên cạnh hắn trưởng lão Lục gia cùng các đệ tử còn lại cũng lảo đảo muốn ngã, thậm chí có mấy tiểu bối tu vi thấp đã té xỉu trên đất, bất tỉnh nhân sự.
Mặc dù Tiêu Minh không thể xuất ra thực lực của kỳ Kim Đan, nhưng vẫn có thể dùng một chút uy áp dọa người, Lục Thiên Vũ đứng ở phía sau Tiêu Minh nắm thật chặt tay áo của hắn, hai mắt lấp lánh nhìn gia chủ Lục gia giờ phút này bộ dáng chật vật, chỉ cảm thấy nỗi đau thương một thời đeo bám trong lòng hắn âm thầm tan biến, trong nháy mắt bầu trời trong xanh —— ngọn núi uy nghi đã từng khiến mình cảm thấy không cách nào vượt qua hóa ra lại không chịu nổi một kích như thế, đơn giản khiến cho Lục Thiên Vũ vừa buồn cười, vừa thương xót.
Nhận ra tâm cảnh của tiểu đồ đệ đột phá, Tiêu Minh hài lòng khẽ mỉm cười, không uổng hắn mạo hiểm cùng người Lục gia giằng co. Chỉ tiếc, đến lúc Tiêu Minh có ý định thu lại uy áp rời đi nơi này, một tiếng quát ngắn làm lòng hắn căng thẳng.
"Một tên tán tu lại dám ngông cuồng ở Lục gia ta, chẳng lẽ coi Lục gia không có người sao?!" thanh âm già nua lớn như chuông, nháy mắt đã vang đến đây, hiển nhiên, là các lão tổ Lục gia đã xuất quan, đang nhanh chóng chạy về phía tiểu viện—— Tiêu Minh hẳn đã coi thường bí mật trên người Lục Nhật Vũ, thậm chí ngay cả mấy lão tổ Lục gia vốn đang bế quan cũng bất chấp mà vội vã xuất quan, cho thấy bọn họ vô cùng coi trọng giá trị của Lục Thiên Vũ.
...... Thế này, đúng là có chút hơi kích động đây......
Lão nhân cầm đầu đã là đỉnh cấp Trúc Cơ, ngấp nghé Kim Đan, mấy tên lão tổ còn lại kém nhất cũng là trung cấp Trúc Cơ, những lão giả thế này cho dù tận số (xuống đất ngủ với giun) cũng không thể kết thành Kim Đan, tư chất cũng không coi là quá tốt, nếu là thường ngày, Tiêu Minh sẽ không để vào mắt, chỉ là bây giờ cũng có chút khiến hắn nhức đầu.
Tiêu Minh thầm nói một tiếng không xong, hắn chống lại lão giả cầm đầu còn có mấy phần phần thắng, nhưng nếu mấy lão giả còn lại cũng gia nhập, vậy hắn sẽ rơi vào thế hạ phong —— cho nên quan trọng nhất khi bắt giặc thì trước hết phải bắt vua, nhanh chóng cướp người, sau đó nhân cơ hội bỏ chạy.
—— Tiêu Minh một chút đều không nghĩ việc đánh không lại thì bỏ chạy có gì mất mặt, đây chính là thói quen của hắn thưở còn làm tán tu, cũng vì vậy mới có thể đấu tranh sống đến bây giờ.
Liếc mắt ra hiệu cho đệ tử, Lục Thiên Vũ tức khắc hiểu ngay, không khỏi có chút khó nói —— mới vừa cảm thấy sư phụ khí phách oai hùng, kết quả chưa đầy vài phút đã bị mất mặt, như vậy thật không thành vấn đề?
Bất quá cho dù trong lòng bất mãn, Lục Thiên Vũ cũng nhớ Ki Đan sư phụ nhà mình bị thương tổn, không thể cùng người cứng đối cứng, lập tức khẽ vuốt cằm, bày tỏ mình đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn.
Thầm khen đệ tử mình thông minh khéo léo, hai tay Tiêu Minh run lên, đem pháp khí mình thường dùng nắm trong tay :"Không nghĩ tới, ngay cả lão tổ Lục gia cũng hiện thân, nhưng đã thu hắn làm đồ đệ, tự nhiên không thể nói một đằng làm một nẻo —— Nếu ta nhất định phải mang Thiên Vũ đi thì sao? "
" Vậy ngươi cũng ở lại——" Lục gia lão tổ chưa nói xong, chỉ nghe được một tiếng chuông thanh thúy, không hề đề phòng, trong đầu lập tức hỗn loạn.
Pháp khí của Tiêu Minh là một cặp nguyệt hoàn (vòng hình trăng), tiến có thể công lui có thể thủ, trọng yếu nhất ở trên hai cái vòng này là quả chuông leng keng, nhìn qua chỉ là một loại trang sức đẹp đẽ bình thường không có gì lạ, trên thực tế cũng là pháp khí âm công (tấn công bằng âm thanh) rất hữu hiệu, có thể gây rối tâm trí. Tiêu Minh từng sử dụng pháp khí này với không ít người, cho đến sau khi cùng Huyền Việt kết làm đạo lữ mới thu lại, đổi sang phương thức quang minh chính đại hơn —— dĩ nhiên, cũng là vì lưu lại con Át chủ bài cho mình, đề phòng có chuyện phát sinh, lại sớm bị địch nhân làm bại lộ lai lịch.
Không thể nghi ngờ, lần đánh lẻn âm hiểm này lại tiếp tục đại thành công, trừ lão tổ Lục gia cùng Tiêu Minh ra, không có ai nghe được tiếng chuông này có chỗ nào khác thường, mà đợi đến bọn họ phát giác Tiêu Minh đã xuất hiện bên người lão tổ Lục gia, giơ vũ khí lên, mà lão tổ vẫn dáng vẻ mập mờ không có bất kỳ dấu hiệu tránh né, tất cả đều đã muộn.
Tiêu Minh xuất thủ tàn nhẫn không lưu chút tình, đem tất cả chân nguyên của mình tập trung trong một chiêu này. Lão tổ Lục gia trong nháy mắt chưa kịp kêu đau đã không còn sức sống, mà thủ đoạn hung ác này tự nhiên kinh động mọi người ở Lục gia.
Mọi người không nhìn được tu vi của Tiêu Minh, chỉ có thể nhìn đến lão tổ Lục gia vốn được bọn họ kính ngưỡng ngay cả một kích của Tiêu Minh cũng không chống cự được, đã chết thảm như thế. Giọt máu đỏ tươi vương giữa đôi mày Tiêu Minh, khiến cho khuôn mặt kia vốn không có gì lạ trở nên đẹp đẽ quỉ dị lạ thường, hắn một cước đạp hài cốt lão tổ Lục gia, nghiêng đầu cười yếu ớt, ánh mắt lại lạnh như băng:"Rốt cuộc là đồ đệ của ta trọng yếu hay tính mạng của mình trọng yếu, chư vị đều là người thông minh, sao không cẩn thận suy tính một hai? "
Vừa nói, hắn giơ tay lên vẫy vẫy Lục Thiên Vũ, chỉ thấy đồ đệ nhỏ của mình tựa hồ cũng bị kinh hách, tay chân cứng ngắc lại không chút do dự đi tới bên cạnh hắn, cẩn thận cầm lấy vạt áo hắn.
Tiêu Minh không để tâm xoa đầu Lục Thiên Vũ, ánh mắt lạnh lùng quét qua người Lục gia, khi bọn họ còn đang chần chờ, theo bản năng lui về phía sau một bước, Tiêu Minh quả quyết khởi động phù triện đã sớm chuẩn bị xong —— bỏ chạy.
= Hết chương 6=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất