Mỗi Sớm Thức Dậy Đều Trông Thấy Cặp Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay
Chương 7: Kẻ thù như thế
==============
Lục Thiên Vũ chỉ cảm thấy hoa mắt, đợi lúc ổn định thân hình xong thì phát hiện mình đã ở ngoài thành.
Sau khi thành công thoát khỏi Lục gia, Lục Thiên Vũ cảm thấy thoải mái rất nhiều, hơn nữa do dáng vẻ hung ác lúc nãy của Tiêu Minh, hắn nhìn qua lại hoạt bát không ít.
Ánh mắt nóng rực nhìn sư phụ mình, Lục Thiên Vũ giống như đang nhìn thần tượng, hận không thể bộc lộ toàn bộ nỗi kích động của bản thân lúc này:" Sư phụ có thấy biểu tình vừa nãy của bọn họ không? Quả thực rất thú vị! Cho tới bây giờ đồ đệ cũng không nghĩ tới đám người xưa nay cao cao tại thượng kia, luôn nhìn đồ đệ giống như đang nhìn rác rưởi sẽ biến thành bộ dáng hèn nhát như vậy!" Dừng một chút, Lục Thiên Vũ không khỏi tiếc nuối, " Chính là cuối cùng, chúng ta rời khỏi quá mức vội vàng, đồ đệ có chút cảm giác đầu voi đuôi chuột..."
Tiêu Minh nhàn nhạt liếc Lục Thiên Vũ một cái, âm thầm hồi phục chân nguyên trong cơ thể do tổn hao quá nhiều mà có chút dấu hiệu bạo loạn kiếm khí vì trận chiến vừa rồi—— không hổ là kiếm khí Huyền Việt lưu lại, cho tới bây giờ, Tiêu Minh đều không thể bức chúng ra ngoài cơ thể, chỉ có thể mượn chân nguyên mạnh mẽ trấn áp :" Không vội vàng, ngươi định chờ bọn họ kịp phản ứng để giết chúng ta sao? Vi sư lúc ấy tuy vậy nhưng đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ đang giả bộ đe dọa mà thôi. "
"Giả bộ...... giả bộ cái gì? " Lục Thiên Vũ không hiểu rõ từ ngữ sư phụ mình dùng, nhưng ước chừng cũng có thể lý giải mang máng, vì vậy lười hỏi nhiều, " Nhưng là...... bọn họ không phải đã bị kinh hãi sao? "
"Đây chỉ là tạm thời thôi. " Tiêu Minh vuốt ống tay áo, cười lạnh một tiếng, " Tu giả tuyệt đối không dễ đối phó như vậy, tâm tính không kiên, đường lớn khó thành. Vì tăng tu vi, vì kỳ trân dị bảo, đại đa số tu giả đều liều mạng, thắng làm vua, thua làm tặc —— việc này phải xem...... ngươi có đáng giá để bọn họ làm vậy hay không. "
Hàm ý trong lời nói cùng ánh mắt tế nhị của Tiêu Minh khiến sắc mặt Lục Thiên Vũ thay đổi trong phút chốt, hắn biết chuyện tình mình giấu giếm thiếu chút nữa đã để cho sư phụ tìm ra, nhưng vẫn đề phòng liệu có nên tin cậy đối phương, hé lộ bí mật lớn nhất của mình hay không.
Chỉ là, còn không chờ hắn suy xét xong mấy thứ này, Tiêu Minh đã chuyển đề tài câu chuyện, thần sắc lãnh đạm :"Thế nhưng ta không có hứng thú với chuyện của ngươi, chỉ cần ngươi tuân theo ước định trở thành lô đỉnh của ta, ta sẽ không làm bất kỳ chuyện dư thừa, ngươi cũng không cần phòng bị như thế. "
Lục Thiên Vũ há miệng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, rõ ràng đối phương cũng không nói gì, nhưng trong lòng hắn lại hết lần này tới lần khác tràn đầy trách cứ cùng áy náy, giống như đối phương thật tâm thật ý với mình, mà bản thân lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, khiến người ta phiền lòng.
Thấy Lục Thiên Vũ lộ ra biểu tình mất mác, Tiêu Minh nhằm lúc đối phương không nhìn thấy thầm... nhếch môi.
Hắn không có hứng thú bí mật của Lục Thiên Vũ? Sai rồi, đương nhiên là có hứng thú. Trừ Huyền Việt đã có tiền đồ rộng mở từ lúc còn ngậm muỗng ăn bột, làm vị thiên chi kiêu tử một lòng hướng đến kiếm đạo ra, có tu giả nào đối mặt với bảo vật mà không động tâm đây? Chỉ là thủ đoạn của hắn cao hơn Lục gia, bí ẩn hơn, hắn có phương pháp khiến Lục Thiên Vũ cam tâm tình nguyện nói ra —— Thiếu niên về phương diện phòng bị còn non nớt, ở trước mặt Tiêu Minh phải nói không chịu nổi một kích.
"Trừ vị lão tổ Lục gia đã sắp đến kỳ Kim Đan kia, còn có những ai cần chú ý không?" Dường như không chú ý tới trạng thái ỉu xìu của Lục Thiên Vũ, Tiêu Minh nhanh chóng đưa ra vấn đề khác.
Lục Thiên Vũ phải mất nửa nhịp mới phản ứng được, lắp bắp gật đầu :Có, có đó, nghe truyền tộc ta có một vị tỷ tỷ thiên phú rất tốt, được một vị trưởng lão Ngọc Quỳnh các (các = lầu) thu làm đệ tử thân truyền, rất được cưng chìu, hôm nay đã tới Trúc Cơ......"
"Ngọc Quỳnh các......" Tiêu Minh hơi cau mày, Ngọc Quỳnh các mặc dù kém hơn Lạc Thủy cung, nhưng hiện tại Tiêu Minh cũng không chọc nổi. Thế nhưng, điều này cũng chỉ khiến hắn phiền não trong chớp mắt, rất nhanh, Tiêu Minh liền nhún vai, " Thôi, dù sao có nhiều hơn một cái cũng không lo, nếu đã trêu chọc tới Lạc Thủy cung, giờ thêm một Ngọc Quỳnh các cũng chẳng khác gì, dù sao chỉ là một tên trưởng lão thôi, cũng sẽ không khó chơi như Huyền Việt nhỉ? "
Vừa nói xong, Tiêu Minh liền phát hiện Lục Thiên Vũ đứng trước mặt có gì đó không ổn, bộ dáng không chỉ sợ ngây người, còn liều mạng nháy mắt với hắn mấy cái.
Trong lòng Tiêu Minh "bộp" một tiếng, tự nhiên xuất hiện một cỗ dự cảm xấu, hắn cứng người nghiêng đầu sang chỗ khác, thì thấy nhân vật vừa bị mình diễn tả thành " khó chơi " là Huyền Việt đang đứng cách sau hắn không xa, ánh mắt lạnh băng vuốt nhẹ bổn mệnh kiếm bên hông.
Tiêu Minh :"....................."
Huyền Việt vẫn như cũ lạnh lùng sắc bén, không dính một hạt bụi nhỏ, áo bào trắng đơn giản trên người hắn lại tỏa ra cảm giác cực kỳ xa hoa, điểm trên đó là phù văn (ký hiệu) lam nhạt lưu chuyển ánh quang, anh dũng bức người. Ngũ quan y tuấn tú thâm thúy, thế nhưng khí thế sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng, bỏ qua tướng mạo của y. Đã từng thấy y cười dịu dàng, Tiêu Minh biết rõ khi khí chất quanh thân Huyền Việt nhu hòa xuống, sẽ khiến người ta trầm mê mà không cách nào kiềm chế được, dù cho Tiêu Minh cực kỳ khắc chế, cũng đã bị hắn mê hoặc không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều không ngừng cảnh báo mình, mới có thể thoát ra.
—— Hoặc là nói, bởi vì Huyền Việt xưa nay luôn lạnh lùng, thỉnh thoảng mới dịu dàng nên có thể mê hoặc người như thế.
Kể từ sau khi sự việc bại lộ, Tiêu Minh đã mơ về đối phương không biết bao nhiêu lần, đôi lúc là bị đối phương nâng kiếm đuổi theo, rơi xuống vực sâu, mà đa số thời điểm, là quãng thời gian lúc còn nồng nàn ân ái, tình ý triền miên.
Mỗi lần tỉnh khỏi giấc mộng, hắn sẽ phỉ báng mình lập dị, rõ ràng chỉ là một hồi âm mưu, lại làm như thể tình yêu chân chính sâu nặng —— may mắn, sau khi Tiêu Minh dùng cách ngồi thiền thay thế giấc ngủ, đã át chế được tình huống như vậy, giúp cho hắn giữ vững lý trí, loại trừ những suy nghĩ không an phận.
Cho dù đã sớm đoán được người sau lưng từ vẻ mặt Lục Thiên Vũ, nhưng khi chân chính thấy Huyền Việt, Tiêu Minh vẫn giật thót, lông mao toàn thân tựa hồ dựng đứng, thốt lên không chút nghĩ ngợi:"Tại sao ngươi vẫn còn ở nơi này?!"
Trong Lạc Thủy cung, việc có thể khiến cho Huyền Việt đại giá đều tương đối quan trọng, hơn nữa là nhiệm vụ tương đối khó khăn, du cho là thực lực cao cường như Huyền Việt, cũng rất khó để hoàn thành nhanh chóng, cho nên Tiêu Minh mới dám can đảm dừng lại trong thành lâu như vậy, giải quyết chuyện tình của đệ tử nhỏ.
Nghe lời chất vấn của Tiêu Minh, Huyền Việt hơi nhíu mi, thanh âm lạnh lùng thủy tinh chạm vào nhau :" Đương nhiên là đang đợi ngươi —— Nếu ta không giả bộ rời đi, ngươi làm sao chịu hiện thân? "
Tiêu Minh :"....................."
—— Ha ha, có một cường địch hiểu mình rất rõ, thật là khó khăn...
"Ta cũng không biết, ngươi bây giờ còn có thủ đoạn đùa bỡn như vậy. " Tiêu Minh cười lạnh một tiếng, không biết là cảm thán hay là tự giễu.
Huyền Việt trầm mặc trong chốc lát :" Tất cả đều là ngươi dạy cho ta. "
Tiêu Minh :"...Vậy đây là do ta tự làm tự chịu nhỉ? "
Đôi môi Huyền Việt hé mở, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn trầm mặc.
Tiêu Minh cảm giác được Lục Thiên Vũ khẩn trương kéo ống tay áo mình, bị kiếm khí cùng uy áp quanh thân Huyền Việt đánh run lẩy bẩy, bước chân không khỏi khẽ dời, chắn trước người hắn—— đây chính là lô đỉnh tương lai của mình, không thể bị tổn thương dù là một chút!
Mắt thấy cử động của Tiêu Minh, ánh mắt Huyền Việt càng phát ra mấy phần sắc bén, bổn mệnh kiếm phát ra tiếng vang rất nhỏ. Trong lòng Tiêu Minh khẩn trương, vắt óc suy tính kế thoát thân —— lần trước hắn dựa vào pháo liên thanh (bắn liên mồm) (?) để thắng, lần này Huyền Việt nhất định có phòng bị, sẽ không dễ dàng phân tâm nữa, phải làm thế nào đây?
"Màn kịch ngươi đuổi ta trốn này, ngươi mệt mỏi, ta cũng mệt mỏi, chúng ta dứt khoát kết thúc luôn đi. " Tiêu Minh đón lấy tầm mắt Huyền Việt, lộ vẻ thản nhiên, " Ngươi muốn xử ta như thế nào? Giết ta xả hận? "
Ánh mắt Huyền Việt buồn bã, đôi môi mím chặt, kiếm ý quanh thân càng phát ra lẫm liệt, lại mơ hồ khiến cho kiếm khí còn sót lại trong cơ thể Tiêu Minh cùng cộng hưởng.
Tiêu Minh vừa đánh một trận khiến linh lực suy kiệt, suýt nữa đã không áp chế nổi kiếm khí, lúc này càng là đổ dầu vào lửa. Mặt hắn trắng nhợt, kinh mạch trên người đau nhức, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác kim đan bên trong đan điền của mình lại đen sẫm mấy phần.
Huyền Việt đại khái từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người khiến cho khuôn mặt dính máu, trong lúc nhất thời hoàn toàn sửng sốt, không biết nên phản ứng thế nào. Dù rõ ràng ngoài miệng nói muốn trực tiếp kết thúc, nhưng mà Tiêu Minh làm sao có thể bỏ qua cho cơ hội tốt này, không hề nghĩ ngợi liền phát động triện phù truyền tống, còn không quên kéo tay đồ đệ mình đi cùng.
Bị một hai lần trước lạ sau quên, lại lần nữa trơ mắt nhìn Tiêu Minh biến mất ở trước mặt mình, Huyền Việt lại đã không còn tức giận lúc trước, ngược lại có loại cảm giác bất đắc dĩ "quả nhiên như thế". Y giơ tay lên nhẹ nhàng xóa đi giọt máu trên mặt, nhíu mày trầm tư chốc lát, gọi một tên đệ tử Lạc Thủy cung đến.
Nhận được tin, nữ tu kỳ Trúc Cơ vội vã chạy tới, chỉ thấy sư thúc Huyền Việt mình chiến lực thiên hạ vô song đứng ở nơi đó, áo bào trắng điểm mấy vết máu, sắc mặt không khỏi đại biến.
" Sư thúc bị thương?!" Nữ tu nôn nóng, lo lắng hỏi thăm cũng không khiến Huyền Việt chú ý nửa phần, hắn không xóa đi vết máu, chẳng qua là đưa tay miết một cái, đặt vết máu trong lòng bàn tay :" Gần đây trong thành có gì dị thường không? "
"Dị thường? " Nữ tu sửng sốt một chút, cũng không dám nhiều lời liền khom người lên tiếng, " Cũng không...... có gì dị thường. A, đúng rồi, hôm nay nghe nói Lục gia cùng một tán tu có xung đột, lão tổ Lục gia bỏ mình, Lục gia giận dữ, đang định khiếu nại với Ngọc Quỳnh các, đuổi giết tên kia tán tu kia, lấy lại công đạo. "
Nữ tu đối với loại hiềm khích trình độ này cũng không thèm để ý, cho nên biết không rõ, nàng vốn tưởng rằng Huyền Việt cũng không có kiên nhẫn nghe loại chuyện vặt vãnh này, đã sớm chuẩn bị tinh thần bị trách cứ, lại không nhờ Huyền Việt chỉ hơi nheo mắt lại, chậm rãi nói ra hai chữ :" Lục gia..."
Chẳng biết tại sao, cả người nữ tu đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy hai chữ này ẩn chứa đích sát khiến nàng cũng kinh hãi không thôi.
"... Xin hỏi sư thúc, Lục gia này...... có chỗ nào không ổn chăng? " Nữ tu thấp giọng hỏi, " Chẳng lẽ nhiệm vụ chưởng môn giao, có liên quan tới Lục gia? "
" Không liên quan. " Huyền Việt lãnh đạm trả lời, " Ân oán riêng thôi."
Nữ tu :"....................."
—— Rốt cuộc Lục gia gây ra chuyện gì, lại có ân oán riêng với sư thúc Huyền Việt, với tình huống này hẳn là sẽ bị diệt môn đi?!
Mắt thấy Huyền Việt xoay người đi vào trong thành, nữ tu mặc dù vô cùng hoang mang, vẫn yên lặng đi theo phía sau hắn. Một lát sau, nàng nghe thấy Huyền Việt vừa như đang độc thoại, lại vừa như đang hỏi nàng:" Nếu như ngươi có một kẻ thù, ngươi rất muốn giết hắn, nhưng khi nhìn thấy vết thương cùng sức khỏe của hắn trong lòng lại nôn nóng bất an, tại sao vậy? "
Nữ tu :"... Người ngài nói, đúng thật là kẻ thù? "
Huyền Việt dừng một chút, giọng nói kiên quyết :" Đúng là kẻ thù. "
Nữ tu trầm ngâm hồi lâu, có chút không xác định mà trả lời :" Vậy có lẽ... là do ngươi muốn tự tay diệt trừ hắn, không thích người bên cạnh nhúng tay vào đi? "
Huyền Việt bừng tỉnh :" Thì ra là như vậy. "
Nữ tu :"............"
—— Không, thật ra ta chỉ tùy tiện nói một chút! Sư thúc ngươi không nên tưởng thiệt chứ! QAQ
Đi theo Huyền Việt trở lại trong thành, nhìn y đi về hướng Lục phủ, nữ tu có chút bất an thấp giọng hỏi :" Còn việc hoàn thành nhiệm vụ chưởng môn giao thì sao sư thúc? "
Huyền Việt không biết đang suy nghĩ gì, giọng nói lơ đãng :" Chưa cần. "
Nữ tu:"... Nhiệm vụ kia..."
Huyền Việt :" Không vội. "
Nữ tu cắn răng :" Nhưng chưởng môn giao phó phải hoàn thành nhanh một chút..."
Huyền Việt :" không sao. "
Nữ tu:"............"
—— sư thúc, nói nhiều mấy chữ sẽ chết sao?! Thật không biết phụ mẫu sinh ra ngài rốt cuộc là thế nào mới khoan nhượng cho tính tình như vậy của ngài! Quả là nghẹn chết người mà!
—— Còn có, lão chưởng môn ông ta thật sự rất gấp gáp đó?! Trước khi đi thiên đinh vạn chúc muốn hoàn thành sớm chuyện này, xin không cần đem lời của chưởng môn như gió bên tai! Ngài có thể làm vậy, nhưng chúng ta sẽ bị dính líu! Hơn nữa mấy ngày nay sau khi rời đi ngài rốt cuộc đã làm gì vậy! Cầu ngài chuyên nghiệp một chút được không?!
Nữ tu bày tỏ, đi theo Huyền Việt sư thúc làm nhiệm vụ có vẻ nở mặt nở mày, nhưng quả thực khiến lòng vô cùng mệt mỏi......
= Hết chương 7 =
Lục Thiên Vũ chỉ cảm thấy hoa mắt, đợi lúc ổn định thân hình xong thì phát hiện mình đã ở ngoài thành.
Sau khi thành công thoát khỏi Lục gia, Lục Thiên Vũ cảm thấy thoải mái rất nhiều, hơn nữa do dáng vẻ hung ác lúc nãy của Tiêu Minh, hắn nhìn qua lại hoạt bát không ít.
Ánh mắt nóng rực nhìn sư phụ mình, Lục Thiên Vũ giống như đang nhìn thần tượng, hận không thể bộc lộ toàn bộ nỗi kích động của bản thân lúc này:" Sư phụ có thấy biểu tình vừa nãy của bọn họ không? Quả thực rất thú vị! Cho tới bây giờ đồ đệ cũng không nghĩ tới đám người xưa nay cao cao tại thượng kia, luôn nhìn đồ đệ giống như đang nhìn rác rưởi sẽ biến thành bộ dáng hèn nhát như vậy!" Dừng một chút, Lục Thiên Vũ không khỏi tiếc nuối, " Chính là cuối cùng, chúng ta rời khỏi quá mức vội vàng, đồ đệ có chút cảm giác đầu voi đuôi chuột..."
Tiêu Minh nhàn nhạt liếc Lục Thiên Vũ một cái, âm thầm hồi phục chân nguyên trong cơ thể do tổn hao quá nhiều mà có chút dấu hiệu bạo loạn kiếm khí vì trận chiến vừa rồi—— không hổ là kiếm khí Huyền Việt lưu lại, cho tới bây giờ, Tiêu Minh đều không thể bức chúng ra ngoài cơ thể, chỉ có thể mượn chân nguyên mạnh mẽ trấn áp :" Không vội vàng, ngươi định chờ bọn họ kịp phản ứng để giết chúng ta sao? Vi sư lúc ấy tuy vậy nhưng đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ đang giả bộ đe dọa mà thôi. "
"Giả bộ...... giả bộ cái gì? " Lục Thiên Vũ không hiểu rõ từ ngữ sư phụ mình dùng, nhưng ước chừng cũng có thể lý giải mang máng, vì vậy lười hỏi nhiều, " Nhưng là...... bọn họ không phải đã bị kinh hãi sao? "
"Đây chỉ là tạm thời thôi. " Tiêu Minh vuốt ống tay áo, cười lạnh một tiếng, " Tu giả tuyệt đối không dễ đối phó như vậy, tâm tính không kiên, đường lớn khó thành. Vì tăng tu vi, vì kỳ trân dị bảo, đại đa số tu giả đều liều mạng, thắng làm vua, thua làm tặc —— việc này phải xem...... ngươi có đáng giá để bọn họ làm vậy hay không. "
Hàm ý trong lời nói cùng ánh mắt tế nhị của Tiêu Minh khiến sắc mặt Lục Thiên Vũ thay đổi trong phút chốt, hắn biết chuyện tình mình giấu giếm thiếu chút nữa đã để cho sư phụ tìm ra, nhưng vẫn đề phòng liệu có nên tin cậy đối phương, hé lộ bí mật lớn nhất của mình hay không.
Chỉ là, còn không chờ hắn suy xét xong mấy thứ này, Tiêu Minh đã chuyển đề tài câu chuyện, thần sắc lãnh đạm :"Thế nhưng ta không có hứng thú với chuyện của ngươi, chỉ cần ngươi tuân theo ước định trở thành lô đỉnh của ta, ta sẽ không làm bất kỳ chuyện dư thừa, ngươi cũng không cần phòng bị như thế. "
Lục Thiên Vũ há miệng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, rõ ràng đối phương cũng không nói gì, nhưng trong lòng hắn lại hết lần này tới lần khác tràn đầy trách cứ cùng áy náy, giống như đối phương thật tâm thật ý với mình, mà bản thân lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, khiến người ta phiền lòng.
Thấy Lục Thiên Vũ lộ ra biểu tình mất mác, Tiêu Minh nhằm lúc đối phương không nhìn thấy thầm... nhếch môi.
Hắn không có hứng thú bí mật của Lục Thiên Vũ? Sai rồi, đương nhiên là có hứng thú. Trừ Huyền Việt đã có tiền đồ rộng mở từ lúc còn ngậm muỗng ăn bột, làm vị thiên chi kiêu tử một lòng hướng đến kiếm đạo ra, có tu giả nào đối mặt với bảo vật mà không động tâm đây? Chỉ là thủ đoạn của hắn cao hơn Lục gia, bí ẩn hơn, hắn có phương pháp khiến Lục Thiên Vũ cam tâm tình nguyện nói ra —— Thiếu niên về phương diện phòng bị còn non nớt, ở trước mặt Tiêu Minh phải nói không chịu nổi một kích.
"Trừ vị lão tổ Lục gia đã sắp đến kỳ Kim Đan kia, còn có những ai cần chú ý không?" Dường như không chú ý tới trạng thái ỉu xìu của Lục Thiên Vũ, Tiêu Minh nhanh chóng đưa ra vấn đề khác.
Lục Thiên Vũ phải mất nửa nhịp mới phản ứng được, lắp bắp gật đầu :Có, có đó, nghe truyền tộc ta có một vị tỷ tỷ thiên phú rất tốt, được một vị trưởng lão Ngọc Quỳnh các (các = lầu) thu làm đệ tử thân truyền, rất được cưng chìu, hôm nay đã tới Trúc Cơ......"
"Ngọc Quỳnh các......" Tiêu Minh hơi cau mày, Ngọc Quỳnh các mặc dù kém hơn Lạc Thủy cung, nhưng hiện tại Tiêu Minh cũng không chọc nổi. Thế nhưng, điều này cũng chỉ khiến hắn phiền não trong chớp mắt, rất nhanh, Tiêu Minh liền nhún vai, " Thôi, dù sao có nhiều hơn một cái cũng không lo, nếu đã trêu chọc tới Lạc Thủy cung, giờ thêm một Ngọc Quỳnh các cũng chẳng khác gì, dù sao chỉ là một tên trưởng lão thôi, cũng sẽ không khó chơi như Huyền Việt nhỉ? "
Vừa nói xong, Tiêu Minh liền phát hiện Lục Thiên Vũ đứng trước mặt có gì đó không ổn, bộ dáng không chỉ sợ ngây người, còn liều mạng nháy mắt với hắn mấy cái.
Trong lòng Tiêu Minh "bộp" một tiếng, tự nhiên xuất hiện một cỗ dự cảm xấu, hắn cứng người nghiêng đầu sang chỗ khác, thì thấy nhân vật vừa bị mình diễn tả thành " khó chơi " là Huyền Việt đang đứng cách sau hắn không xa, ánh mắt lạnh băng vuốt nhẹ bổn mệnh kiếm bên hông.
Tiêu Minh :"....................."
Huyền Việt vẫn như cũ lạnh lùng sắc bén, không dính một hạt bụi nhỏ, áo bào trắng đơn giản trên người hắn lại tỏa ra cảm giác cực kỳ xa hoa, điểm trên đó là phù văn (ký hiệu) lam nhạt lưu chuyển ánh quang, anh dũng bức người. Ngũ quan y tuấn tú thâm thúy, thế nhưng khí thế sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng, bỏ qua tướng mạo của y. Đã từng thấy y cười dịu dàng, Tiêu Minh biết rõ khi khí chất quanh thân Huyền Việt nhu hòa xuống, sẽ khiến người ta trầm mê mà không cách nào kiềm chế được, dù cho Tiêu Minh cực kỳ khắc chế, cũng đã bị hắn mê hoặc không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều không ngừng cảnh báo mình, mới có thể thoát ra.
—— Hoặc là nói, bởi vì Huyền Việt xưa nay luôn lạnh lùng, thỉnh thoảng mới dịu dàng nên có thể mê hoặc người như thế.
Kể từ sau khi sự việc bại lộ, Tiêu Minh đã mơ về đối phương không biết bao nhiêu lần, đôi lúc là bị đối phương nâng kiếm đuổi theo, rơi xuống vực sâu, mà đa số thời điểm, là quãng thời gian lúc còn nồng nàn ân ái, tình ý triền miên.
Mỗi lần tỉnh khỏi giấc mộng, hắn sẽ phỉ báng mình lập dị, rõ ràng chỉ là một hồi âm mưu, lại làm như thể tình yêu chân chính sâu nặng —— may mắn, sau khi Tiêu Minh dùng cách ngồi thiền thay thế giấc ngủ, đã át chế được tình huống như vậy, giúp cho hắn giữ vững lý trí, loại trừ những suy nghĩ không an phận.
Cho dù đã sớm đoán được người sau lưng từ vẻ mặt Lục Thiên Vũ, nhưng khi chân chính thấy Huyền Việt, Tiêu Minh vẫn giật thót, lông mao toàn thân tựa hồ dựng đứng, thốt lên không chút nghĩ ngợi:"Tại sao ngươi vẫn còn ở nơi này?!"
Trong Lạc Thủy cung, việc có thể khiến cho Huyền Việt đại giá đều tương đối quan trọng, hơn nữa là nhiệm vụ tương đối khó khăn, du cho là thực lực cao cường như Huyền Việt, cũng rất khó để hoàn thành nhanh chóng, cho nên Tiêu Minh mới dám can đảm dừng lại trong thành lâu như vậy, giải quyết chuyện tình của đệ tử nhỏ.
Nghe lời chất vấn của Tiêu Minh, Huyền Việt hơi nhíu mi, thanh âm lạnh lùng thủy tinh chạm vào nhau :" Đương nhiên là đang đợi ngươi —— Nếu ta không giả bộ rời đi, ngươi làm sao chịu hiện thân? "
Tiêu Minh :"....................."
—— Ha ha, có một cường địch hiểu mình rất rõ, thật là khó khăn...
"Ta cũng không biết, ngươi bây giờ còn có thủ đoạn đùa bỡn như vậy. " Tiêu Minh cười lạnh một tiếng, không biết là cảm thán hay là tự giễu.
Huyền Việt trầm mặc trong chốc lát :" Tất cả đều là ngươi dạy cho ta. "
Tiêu Minh :"...Vậy đây là do ta tự làm tự chịu nhỉ? "
Đôi môi Huyền Việt hé mở, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn trầm mặc.
Tiêu Minh cảm giác được Lục Thiên Vũ khẩn trương kéo ống tay áo mình, bị kiếm khí cùng uy áp quanh thân Huyền Việt đánh run lẩy bẩy, bước chân không khỏi khẽ dời, chắn trước người hắn—— đây chính là lô đỉnh tương lai của mình, không thể bị tổn thương dù là một chút!
Mắt thấy cử động của Tiêu Minh, ánh mắt Huyền Việt càng phát ra mấy phần sắc bén, bổn mệnh kiếm phát ra tiếng vang rất nhỏ. Trong lòng Tiêu Minh khẩn trương, vắt óc suy tính kế thoát thân —— lần trước hắn dựa vào pháo liên thanh (bắn liên mồm) (?) để thắng, lần này Huyền Việt nhất định có phòng bị, sẽ không dễ dàng phân tâm nữa, phải làm thế nào đây?
"Màn kịch ngươi đuổi ta trốn này, ngươi mệt mỏi, ta cũng mệt mỏi, chúng ta dứt khoát kết thúc luôn đi. " Tiêu Minh đón lấy tầm mắt Huyền Việt, lộ vẻ thản nhiên, " Ngươi muốn xử ta như thế nào? Giết ta xả hận? "
Ánh mắt Huyền Việt buồn bã, đôi môi mím chặt, kiếm ý quanh thân càng phát ra lẫm liệt, lại mơ hồ khiến cho kiếm khí còn sót lại trong cơ thể Tiêu Minh cùng cộng hưởng.
Tiêu Minh vừa đánh một trận khiến linh lực suy kiệt, suýt nữa đã không áp chế nổi kiếm khí, lúc này càng là đổ dầu vào lửa. Mặt hắn trắng nhợt, kinh mạch trên người đau nhức, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác kim đan bên trong đan điền của mình lại đen sẫm mấy phần.
Huyền Việt đại khái từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người khiến cho khuôn mặt dính máu, trong lúc nhất thời hoàn toàn sửng sốt, không biết nên phản ứng thế nào. Dù rõ ràng ngoài miệng nói muốn trực tiếp kết thúc, nhưng mà Tiêu Minh làm sao có thể bỏ qua cho cơ hội tốt này, không hề nghĩ ngợi liền phát động triện phù truyền tống, còn không quên kéo tay đồ đệ mình đi cùng.
Bị một hai lần trước lạ sau quên, lại lần nữa trơ mắt nhìn Tiêu Minh biến mất ở trước mặt mình, Huyền Việt lại đã không còn tức giận lúc trước, ngược lại có loại cảm giác bất đắc dĩ "quả nhiên như thế". Y giơ tay lên nhẹ nhàng xóa đi giọt máu trên mặt, nhíu mày trầm tư chốc lát, gọi một tên đệ tử Lạc Thủy cung đến.
Nhận được tin, nữ tu kỳ Trúc Cơ vội vã chạy tới, chỉ thấy sư thúc Huyền Việt mình chiến lực thiên hạ vô song đứng ở nơi đó, áo bào trắng điểm mấy vết máu, sắc mặt không khỏi đại biến.
" Sư thúc bị thương?!" Nữ tu nôn nóng, lo lắng hỏi thăm cũng không khiến Huyền Việt chú ý nửa phần, hắn không xóa đi vết máu, chẳng qua là đưa tay miết một cái, đặt vết máu trong lòng bàn tay :" Gần đây trong thành có gì dị thường không? "
"Dị thường? " Nữ tu sửng sốt một chút, cũng không dám nhiều lời liền khom người lên tiếng, " Cũng không...... có gì dị thường. A, đúng rồi, hôm nay nghe nói Lục gia cùng một tán tu có xung đột, lão tổ Lục gia bỏ mình, Lục gia giận dữ, đang định khiếu nại với Ngọc Quỳnh các, đuổi giết tên kia tán tu kia, lấy lại công đạo. "
Nữ tu đối với loại hiềm khích trình độ này cũng không thèm để ý, cho nên biết không rõ, nàng vốn tưởng rằng Huyền Việt cũng không có kiên nhẫn nghe loại chuyện vặt vãnh này, đã sớm chuẩn bị tinh thần bị trách cứ, lại không nhờ Huyền Việt chỉ hơi nheo mắt lại, chậm rãi nói ra hai chữ :" Lục gia..."
Chẳng biết tại sao, cả người nữ tu đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy hai chữ này ẩn chứa đích sát khiến nàng cũng kinh hãi không thôi.
"... Xin hỏi sư thúc, Lục gia này...... có chỗ nào không ổn chăng? " Nữ tu thấp giọng hỏi, " Chẳng lẽ nhiệm vụ chưởng môn giao, có liên quan tới Lục gia? "
" Không liên quan. " Huyền Việt lãnh đạm trả lời, " Ân oán riêng thôi."
Nữ tu :"....................."
—— Rốt cuộc Lục gia gây ra chuyện gì, lại có ân oán riêng với sư thúc Huyền Việt, với tình huống này hẳn là sẽ bị diệt môn đi?!
Mắt thấy Huyền Việt xoay người đi vào trong thành, nữ tu mặc dù vô cùng hoang mang, vẫn yên lặng đi theo phía sau hắn. Một lát sau, nàng nghe thấy Huyền Việt vừa như đang độc thoại, lại vừa như đang hỏi nàng:" Nếu như ngươi có một kẻ thù, ngươi rất muốn giết hắn, nhưng khi nhìn thấy vết thương cùng sức khỏe của hắn trong lòng lại nôn nóng bất an, tại sao vậy? "
Nữ tu :"... Người ngài nói, đúng thật là kẻ thù? "
Huyền Việt dừng một chút, giọng nói kiên quyết :" Đúng là kẻ thù. "
Nữ tu trầm ngâm hồi lâu, có chút không xác định mà trả lời :" Vậy có lẽ... là do ngươi muốn tự tay diệt trừ hắn, không thích người bên cạnh nhúng tay vào đi? "
Huyền Việt bừng tỉnh :" Thì ra là như vậy. "
Nữ tu :"............"
—— Không, thật ra ta chỉ tùy tiện nói một chút! Sư thúc ngươi không nên tưởng thiệt chứ! QAQ
Đi theo Huyền Việt trở lại trong thành, nhìn y đi về hướng Lục phủ, nữ tu có chút bất an thấp giọng hỏi :" Còn việc hoàn thành nhiệm vụ chưởng môn giao thì sao sư thúc? "
Huyền Việt không biết đang suy nghĩ gì, giọng nói lơ đãng :" Chưa cần. "
Nữ tu:"... Nhiệm vụ kia..."
Huyền Việt :" Không vội. "
Nữ tu cắn răng :" Nhưng chưởng môn giao phó phải hoàn thành nhanh một chút..."
Huyền Việt :" không sao. "
Nữ tu:"............"
—— sư thúc, nói nhiều mấy chữ sẽ chết sao?! Thật không biết phụ mẫu sinh ra ngài rốt cuộc là thế nào mới khoan nhượng cho tính tình như vậy của ngài! Quả là nghẹn chết người mà!
—— Còn có, lão chưởng môn ông ta thật sự rất gấp gáp đó?! Trước khi đi thiên đinh vạn chúc muốn hoàn thành sớm chuyện này, xin không cần đem lời của chưởng môn như gió bên tai! Ngài có thể làm vậy, nhưng chúng ta sẽ bị dính líu! Hơn nữa mấy ngày nay sau khi rời đi ngài rốt cuộc đã làm gì vậy! Cầu ngài chuyên nghiệp một chút được không?!
Nữ tu bày tỏ, đi theo Huyền Việt sư thúc làm nhiệm vụ có vẻ nở mặt nở mày, nhưng quả thực khiến lòng vô cùng mệt mỏi......
= Hết chương 7 =
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất