Chương 102: Phiên ngoại 2
Edit & Beta: Direct Kill
Hình Minh thường có giấc ngủ không an ổn, không phải vì trong lòng còn khúc mắc như trước kia, chỉ là do còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong. Ngu Trọng Dạ ở nhà thì cậu phải bận chuyện trong đài, Ngu Trọng Dạ khó khăn lắm mới đi công tác trở về, cậu lại phải chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới, thời gian làm việc của hai người không giống nhau, đừng nói là chung giường chung gối, ngồi ăn cơm cùng nhau cũng không dễ dàng.
Hiện tại Hình Minh ngủ đến đặc biệt chân thật. Cả người bọc trong chăn, dựa vào lồng ngực của Ngu Trọng Dạ, lại hơi nghiêng người, nửa thân thể đè lên cánh tay Ngu Trọng Dạ. Cánh tay Ngu Trọng Dạ bị ép chặt, không nhúc nhích được, hắn đành nhắm mắt dưỡng thần, mãi đến tận khi người trong lòng ngủ đến thoải mái tỉnh dậy, hắn mới chậm rãi mở mắt.
Lúc này mặt trời đã lặn đến quá nửa, những tia nắng cuối ngày khoác lên mái nhà một gam màu đỏ vàng dịu nhẹ.
Khí trời ấm áp cùng gió trời tháng bốn, điện thoại di động không ngừng lặp lại bản tình ca của Thiếu Ngả, một bên tai nghe vẫn còn ở cắm trong tai cậu, một bên khác đang ở chỗ Ngu Trọng Dạ. Hai người cùng nghe một ca khúc, ánh nắng có vẻ ồn ào như những đứa trẻ con nhà bên, giờ khắc này ở bên tai ngâm nga khẽ hát, tình cảm chân thành, tràn ngập trong căn phòng.
Hình Minh nhếch cằm, cổ hơi ngửa, ngắm nhìn khuôn mặt Ngu Trọng Dạ. Hắn đang nhắm mắt, lông mi vừa dài lại dày, quả thực khiến lòng người hoài nghi, khóe mắt có nếp nhăn mờ, như đường vân trên cánh bướm, không phản ánh quá nhiều về tuổi tác, một vài tia nắng chiều nghịch ngợm chiếu lên khuôn mặt người đàn ông này, tương phản với vẻ uy nghiêm khí độ, cũng như cách xa hồng trần thường ngày.
Hình Minh giật giật, Ngu Trọng Dạ liền mở mắt, cúi đầu nhìn cậu: “Tỉnh rồi?”
Lão hồ ly này chưa bao giờ biết tiết chế là thứ gì, vừa lên giường thú tính đã bộc phát, lúc nào cũng một bộ dạng vua không nói chơi, một khi đã đáp ứng tất có thể làm được. Thí dụ như lúc trước cậu không biết trời cao đất rộng đề cập với hắn, yêu cầu xử phạt lão Trần, rũ sạch quan hệ với Lạc Ưu, nguyên tưởng rằng chỉ là đầu giường bên gối thuận miệng ứng phó, không nghĩ tới cáo già thế nhưng giữ đúng lời hứa, thành toàn mọi chuyện.
Nghĩ tới đây Hình Minh đột nhiên vui vẻ, lòng mang ý xấu, xoay người liền ngồi lên trên người Ngu Trọng Dạ.
Môi cậu tựa như chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ lên môi Ngu Trọng Dạ, sau đó dần dần thâm nhập vào bên trong, chờ cho bên dưới của Ngu Trọng Dạ hơi có phản ứng, cậu lập tức nhanh nhẹn tách ra, cắn cắn cằm hắn, lại tháo bỏ út áo sơ mi, từ cổ một đường hôn xuống, hôn qua hầu kết, xương quai xanh cùng cơ ngực rắn chắc, cuối cùng đôi môi dừng lại ở trên đầu nhũ, nhẹ nhàng cắn mút.
Thấy đối phương không động tâm, Hình Minh liền đưa tay sờ soạng phía dưới Ngu Trọng Dạ——
Ngu Trọng Dạ phản ứng đúng lúc, nhấc tay nhấn giữ cánh tay Hình Minh, mắt hơi nheo lại, không chút biến sắc.
Hình Minh cũng không rút tay về, ngược lại còn cố tình cách quần xoa nắn tính khí Ngu Trọng Dạ, nhướn mày nhìn hắn, trên mặt mang điểm đắc ý: “Thầy nói không động vào em, nhưng em thì chưa nói không động vào thầy.”
Ngu Trọng Dạ lật người đem Hình Minh đè xuống dưới thân, tiếng hít thở của hắn đột nhiên trở nên nặng nề, tàn bạo mà nhìn chằm chằm Hình Minh, ánh mắt kia tựa như muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống tự.
Hai người mặt đối mặt, cậu có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim cùng hơi thở nóng rực của Ngu Trọng Dạ, Hình Minh biết mình đã đùa quá trớn, con ngươi chuyển loạn, há miệng xin khoan dung: “Em… Em ngày mai thật sự còn có cuộc thi.”
Như thỏ con lỡ tay chạm phải râu hùm, khiến người vừa bực mình vừa buồn cười.
Phàm những ai quen biết biên tập viên Hình đều biết, Hình Minh có hai bộ mặt, một đối với khán giả, một đối với người quen. Đối với khán giả cậu sắc bén mà hào phóng, vừa có thể biện luận với cảm xúc mãnh liệt cũng có thể chậm rãi nói chuyện, đối với người quen cậu ít lời lại lạnh lùng, trước sau luôn đi theo con đường băng sơn vương tử.
Tuy nhiên cậu còn có bộ mặt thứ ba.
Chỉ ở quay về ở bên cạnh Ngu Trọng Dạ. Cậu mới nói nhiều hơn, cười cũng hơn nhiều, tựa như khoảng trống thiếu hụt trong mười mấy năm qua phút chốc đã được lấp đầy, thỉnh thoảng còn biết duỗi ‘móng mèo’ cào người một hồi. Ngu Trọng Dạ luôn hưởng thụ sự ỷ lại cùng thân mật này, tựa như đã là một thói quen.
Ngu Trọng Dạ nhíu mày chăm chú nhìn Hình Minh, ham muốn trong đáy mắt đã nguội lạnh đi hơn nửa, nhưng hắn vẫn không muốn buông tay. Bốn mắt giao nhau một hồi, mới cười mắng: “Nhóc con này.”
Cuối cùng hắn cũng buông tay để cậu đứng dậy.
Bên dưới của Ngu Trọng Dạ cứng rắn, dựng lên như lều vải, âm mưa của Hình Minh đã thực hiện được nhưng vẫn còn băn khoăn, dán vào tai Ngu Trọng Dạ thủ thỉ: “Thầy, để em giúp thầy ra.”
Ngu Trọng Dạ trầm thấp “Ừ” một tiếng, Hình Minh liền trượt xuống, tháo dây lưng của đối phương, tính khí được giải phóng, giống như hung khuyển ập tới, tầng tầng đánh vào trên mặt cậu.
Mặt Hình Minh bị đánh đến đỏ, nhưng cậu không ngại, tựa như bạn cũ lâu ngày không gặp vui mừng quá đỗi, cậu đem đầu linh khẩu hướng về phía bụng Ngu Trọng Dạ, cánh môi ma sát phần gốc rễ no đủ, một tấc không rời, tinh tế liếm hôn.
Tính khí nóng rực được khoang miệng ẩm ướt bao trùm, miễn cưỡng cũng coi như được an ủi, khóe miệng Ngu Trọng Dạ khẽ nhếch một cái, vòng tay đè phía sau gáy Hình Minh, năm ngón tay xen vào bên trong mái tóc mềm mại.
Hình Minh chần chừ, vừa yêu thích tính khí thô lỗ của Ngu Trọng Dạ, lại lưu luyến bờ môi quyến rũ, cậu vùi đầu ở phía dưới Ngu Trọng Dạ tinh tế gặm cắn, lại vươi người, đem mặt kề sát với mặt hắn cầu yêu thương.
Ngu Trọng Dạ đè lên cổ Hình Minh, khiến đầu cậu bị nhấn xuống, trách cậu không chuyên tâm: “Tập trung nào.”
Ngu Trọng Dạ vẫn hài lòng xoa phía sau lưng Hình Minh, nhưng một giây trước khi bắn ra, bàn tay hắn mạnh mẽ nắm lấy mái tóc cậu.
Một khi đã chạm đến giới hạn, ngay cả đầu lưỡi cũng không chặn nổi, một dòng chất lỏng mang theo mùi tanh đặc thù bắn vào yết hầu, Hình Minh không kịp phản ứng, trực tiếp nuốt vào hơn nửa. Ngẩng mặt lên, khóe miệng còn tràn ra chất lỏng màu trắng đục.
Ngu Trọng Dạ hạ mắt, dùng ngón cái lau đi chất lỏng bên môi Hình Minh, hỏi cậu; “Em nói thử xem, cứ như thế bỏ qua cho em sao?”
Hình Minh nở nụ cười: “Ngày mốt em thi xong, thầy cho Phỉ Bỉ nghỉ việc—— trong nhà lúc ấy chỉ còn lại hai chúng ta.”
Ngu Trọng Dạ tựa như hài lòng với câu trả lời này, cũng nở nụ cười, nắm cằm Hình Minh cúi xuống hôn một cái: “Buổi tối sẽ làm món ăn ngon cho em.”
Sau khi giải tỏa xong, Ngu Trọng Dạ đứng dậy đi vào nhà bếp, Hình Minh ngồi lại tiếp tục đọc sách.
Phỉ Bỉ hiểu rất rõ sở thích của vị chủ nhân mới tới này, biết loại người này là khó lấy lòng nhất, món ăn đạm bạc cậu không ngại, nhưng sơn hào hải vị chưa chắc đã thỏa mãn, cho nên mỗi ngày cô đều phải đổi cách chế biến món ăn, tận lực không nấu quá nhiều món xào rán. Nguyên liệu nấu ăn hôm nay đều đã được rửa sạch, chỉ là chưa có cắt ra cho vào nồi. Ngu Trọng Dạ kéo tay áo lên, cởi đồng hồ và nhẫn ở ngón áp út, sau đó cẩn thận rửa sạch tay, phân phó nói, cô bày biện, còn lại để tôi.
Phỉ Bỉ không ngờ ông chủ của mình có thể làm cơm, thậm chí còn không cần cô đứng bên cạnh trợ giúp, cô chậm rì rì đi ra, cố ý quay lại xem ông chủ mình làm thế nào, phát hiện động tác thái rau của hắn vô cùng thành thạo, từ cho dầu vào xào nấu đến nêm nếm, có chỗ nào giống người học nghề chứ.
Cho dầu muối, đổ tương giấm, đảo thức ăn, bày ra đĩa, những thứ này đều là việc thường ngày của dân chúng, không phải việc mà vạn tuế gia có thể làm? Phỉ Bỉ đương nhiên không biết, Ngu Trọng Dạ trước đây ở rể Hồng gia, cũng từng có một khoảng thời gian “Rửa tay nấu cơm” hàng ngày.
Hồng Nghê tính khí kiêu căng, khẩu vị xoi mói, đặc biệt là thời kỳ mang thai càng cố tình gây sự đến lợi hại, dì giúp việc chỉ cần nấu hơi nhạt một chút đã bị vả miệng không nương tay, Ngu Trọng Dạ thương cảm dì giúp việc khổ cực, thỉnh thoảng tự mình xuống bếp, khiến dì giúp việc cười không khép miệng được.
Sắc trời đã tối hẳn, mùi thức ăn từ phòng ăn thổi tới, Hình Minh bị lôi kéo, tự giác đóng tài liệu, xuống lầu ăn cơm.
Nhẫn kết hôn cùng đồng hồ của Ngu Trọng Dạ được Phỉ Bỉ cẩn thận cất vào trong hộp nhung đỏ, đặt ở trên bàn ăn. Hình Minh nhìn thấy, không khỏi nhìn chúng thất thần. Nhẫn kim cương kiểu dáng rất đơn giản, phối thành một đôi, quanh năm đều được Ngu Trọng Dạ mang trên ngón áp út, còn một chiếc khác là kỷ vật của Hồng Nghê, Thiếu Ngả đã lấy, mua thêm một sợi dây chuyền, đeo ở trên cổ.
Hình Minh thường có giấc ngủ không an ổn, không phải vì trong lòng còn khúc mắc như trước kia, chỉ là do còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong. Ngu Trọng Dạ ở nhà thì cậu phải bận chuyện trong đài, Ngu Trọng Dạ khó khăn lắm mới đi công tác trở về, cậu lại phải chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới, thời gian làm việc của hai người không giống nhau, đừng nói là chung giường chung gối, ngồi ăn cơm cùng nhau cũng không dễ dàng.
Hiện tại Hình Minh ngủ đến đặc biệt chân thật. Cả người bọc trong chăn, dựa vào lồng ngực của Ngu Trọng Dạ, lại hơi nghiêng người, nửa thân thể đè lên cánh tay Ngu Trọng Dạ. Cánh tay Ngu Trọng Dạ bị ép chặt, không nhúc nhích được, hắn đành nhắm mắt dưỡng thần, mãi đến tận khi người trong lòng ngủ đến thoải mái tỉnh dậy, hắn mới chậm rãi mở mắt.
Lúc này mặt trời đã lặn đến quá nửa, những tia nắng cuối ngày khoác lên mái nhà một gam màu đỏ vàng dịu nhẹ.
Khí trời ấm áp cùng gió trời tháng bốn, điện thoại di động không ngừng lặp lại bản tình ca của Thiếu Ngả, một bên tai nghe vẫn còn ở cắm trong tai cậu, một bên khác đang ở chỗ Ngu Trọng Dạ. Hai người cùng nghe một ca khúc, ánh nắng có vẻ ồn ào như những đứa trẻ con nhà bên, giờ khắc này ở bên tai ngâm nga khẽ hát, tình cảm chân thành, tràn ngập trong căn phòng.
Hình Minh nhếch cằm, cổ hơi ngửa, ngắm nhìn khuôn mặt Ngu Trọng Dạ. Hắn đang nhắm mắt, lông mi vừa dài lại dày, quả thực khiến lòng người hoài nghi, khóe mắt có nếp nhăn mờ, như đường vân trên cánh bướm, không phản ánh quá nhiều về tuổi tác, một vài tia nắng chiều nghịch ngợm chiếu lên khuôn mặt người đàn ông này, tương phản với vẻ uy nghiêm khí độ, cũng như cách xa hồng trần thường ngày.
Hình Minh giật giật, Ngu Trọng Dạ liền mở mắt, cúi đầu nhìn cậu: “Tỉnh rồi?”
Lão hồ ly này chưa bao giờ biết tiết chế là thứ gì, vừa lên giường thú tính đã bộc phát, lúc nào cũng một bộ dạng vua không nói chơi, một khi đã đáp ứng tất có thể làm được. Thí dụ như lúc trước cậu không biết trời cao đất rộng đề cập với hắn, yêu cầu xử phạt lão Trần, rũ sạch quan hệ với Lạc Ưu, nguyên tưởng rằng chỉ là đầu giường bên gối thuận miệng ứng phó, không nghĩ tới cáo già thế nhưng giữ đúng lời hứa, thành toàn mọi chuyện.
Nghĩ tới đây Hình Minh đột nhiên vui vẻ, lòng mang ý xấu, xoay người liền ngồi lên trên người Ngu Trọng Dạ.
Môi cậu tựa như chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ lên môi Ngu Trọng Dạ, sau đó dần dần thâm nhập vào bên trong, chờ cho bên dưới của Ngu Trọng Dạ hơi có phản ứng, cậu lập tức nhanh nhẹn tách ra, cắn cắn cằm hắn, lại tháo bỏ út áo sơ mi, từ cổ một đường hôn xuống, hôn qua hầu kết, xương quai xanh cùng cơ ngực rắn chắc, cuối cùng đôi môi dừng lại ở trên đầu nhũ, nhẹ nhàng cắn mút.
Thấy đối phương không động tâm, Hình Minh liền đưa tay sờ soạng phía dưới Ngu Trọng Dạ——
Ngu Trọng Dạ phản ứng đúng lúc, nhấc tay nhấn giữ cánh tay Hình Minh, mắt hơi nheo lại, không chút biến sắc.
Hình Minh cũng không rút tay về, ngược lại còn cố tình cách quần xoa nắn tính khí Ngu Trọng Dạ, nhướn mày nhìn hắn, trên mặt mang điểm đắc ý: “Thầy nói không động vào em, nhưng em thì chưa nói không động vào thầy.”
Ngu Trọng Dạ lật người đem Hình Minh đè xuống dưới thân, tiếng hít thở của hắn đột nhiên trở nên nặng nề, tàn bạo mà nhìn chằm chằm Hình Minh, ánh mắt kia tựa như muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống tự.
Hai người mặt đối mặt, cậu có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim cùng hơi thở nóng rực của Ngu Trọng Dạ, Hình Minh biết mình đã đùa quá trớn, con ngươi chuyển loạn, há miệng xin khoan dung: “Em… Em ngày mai thật sự còn có cuộc thi.”
Như thỏ con lỡ tay chạm phải râu hùm, khiến người vừa bực mình vừa buồn cười.
Phàm những ai quen biết biên tập viên Hình đều biết, Hình Minh có hai bộ mặt, một đối với khán giả, một đối với người quen. Đối với khán giả cậu sắc bén mà hào phóng, vừa có thể biện luận với cảm xúc mãnh liệt cũng có thể chậm rãi nói chuyện, đối với người quen cậu ít lời lại lạnh lùng, trước sau luôn đi theo con đường băng sơn vương tử.
Tuy nhiên cậu còn có bộ mặt thứ ba.
Chỉ ở quay về ở bên cạnh Ngu Trọng Dạ. Cậu mới nói nhiều hơn, cười cũng hơn nhiều, tựa như khoảng trống thiếu hụt trong mười mấy năm qua phút chốc đã được lấp đầy, thỉnh thoảng còn biết duỗi ‘móng mèo’ cào người một hồi. Ngu Trọng Dạ luôn hưởng thụ sự ỷ lại cùng thân mật này, tựa như đã là một thói quen.
Ngu Trọng Dạ nhíu mày chăm chú nhìn Hình Minh, ham muốn trong đáy mắt đã nguội lạnh đi hơn nửa, nhưng hắn vẫn không muốn buông tay. Bốn mắt giao nhau một hồi, mới cười mắng: “Nhóc con này.”
Cuối cùng hắn cũng buông tay để cậu đứng dậy.
Bên dưới của Ngu Trọng Dạ cứng rắn, dựng lên như lều vải, âm mưa của Hình Minh đã thực hiện được nhưng vẫn còn băn khoăn, dán vào tai Ngu Trọng Dạ thủ thỉ: “Thầy, để em giúp thầy ra.”
Ngu Trọng Dạ trầm thấp “Ừ” một tiếng, Hình Minh liền trượt xuống, tháo dây lưng của đối phương, tính khí được giải phóng, giống như hung khuyển ập tới, tầng tầng đánh vào trên mặt cậu.
Mặt Hình Minh bị đánh đến đỏ, nhưng cậu không ngại, tựa như bạn cũ lâu ngày không gặp vui mừng quá đỗi, cậu đem đầu linh khẩu hướng về phía bụng Ngu Trọng Dạ, cánh môi ma sát phần gốc rễ no đủ, một tấc không rời, tinh tế liếm hôn.
Tính khí nóng rực được khoang miệng ẩm ướt bao trùm, miễn cưỡng cũng coi như được an ủi, khóe miệng Ngu Trọng Dạ khẽ nhếch một cái, vòng tay đè phía sau gáy Hình Minh, năm ngón tay xen vào bên trong mái tóc mềm mại.
Hình Minh chần chừ, vừa yêu thích tính khí thô lỗ của Ngu Trọng Dạ, lại lưu luyến bờ môi quyến rũ, cậu vùi đầu ở phía dưới Ngu Trọng Dạ tinh tế gặm cắn, lại vươi người, đem mặt kề sát với mặt hắn cầu yêu thương.
Ngu Trọng Dạ đè lên cổ Hình Minh, khiến đầu cậu bị nhấn xuống, trách cậu không chuyên tâm: “Tập trung nào.”
Ngu Trọng Dạ vẫn hài lòng xoa phía sau lưng Hình Minh, nhưng một giây trước khi bắn ra, bàn tay hắn mạnh mẽ nắm lấy mái tóc cậu.
Một khi đã chạm đến giới hạn, ngay cả đầu lưỡi cũng không chặn nổi, một dòng chất lỏng mang theo mùi tanh đặc thù bắn vào yết hầu, Hình Minh không kịp phản ứng, trực tiếp nuốt vào hơn nửa. Ngẩng mặt lên, khóe miệng còn tràn ra chất lỏng màu trắng đục.
Ngu Trọng Dạ hạ mắt, dùng ngón cái lau đi chất lỏng bên môi Hình Minh, hỏi cậu; “Em nói thử xem, cứ như thế bỏ qua cho em sao?”
Hình Minh nở nụ cười: “Ngày mốt em thi xong, thầy cho Phỉ Bỉ nghỉ việc—— trong nhà lúc ấy chỉ còn lại hai chúng ta.”
Ngu Trọng Dạ tựa như hài lòng với câu trả lời này, cũng nở nụ cười, nắm cằm Hình Minh cúi xuống hôn một cái: “Buổi tối sẽ làm món ăn ngon cho em.”
Sau khi giải tỏa xong, Ngu Trọng Dạ đứng dậy đi vào nhà bếp, Hình Minh ngồi lại tiếp tục đọc sách.
Phỉ Bỉ hiểu rất rõ sở thích của vị chủ nhân mới tới này, biết loại người này là khó lấy lòng nhất, món ăn đạm bạc cậu không ngại, nhưng sơn hào hải vị chưa chắc đã thỏa mãn, cho nên mỗi ngày cô đều phải đổi cách chế biến món ăn, tận lực không nấu quá nhiều món xào rán. Nguyên liệu nấu ăn hôm nay đều đã được rửa sạch, chỉ là chưa có cắt ra cho vào nồi. Ngu Trọng Dạ kéo tay áo lên, cởi đồng hồ và nhẫn ở ngón áp út, sau đó cẩn thận rửa sạch tay, phân phó nói, cô bày biện, còn lại để tôi.
Phỉ Bỉ không ngờ ông chủ của mình có thể làm cơm, thậm chí còn không cần cô đứng bên cạnh trợ giúp, cô chậm rì rì đi ra, cố ý quay lại xem ông chủ mình làm thế nào, phát hiện động tác thái rau của hắn vô cùng thành thạo, từ cho dầu vào xào nấu đến nêm nếm, có chỗ nào giống người học nghề chứ.
Cho dầu muối, đổ tương giấm, đảo thức ăn, bày ra đĩa, những thứ này đều là việc thường ngày của dân chúng, không phải việc mà vạn tuế gia có thể làm? Phỉ Bỉ đương nhiên không biết, Ngu Trọng Dạ trước đây ở rể Hồng gia, cũng từng có một khoảng thời gian “Rửa tay nấu cơm” hàng ngày.
Hồng Nghê tính khí kiêu căng, khẩu vị xoi mói, đặc biệt là thời kỳ mang thai càng cố tình gây sự đến lợi hại, dì giúp việc chỉ cần nấu hơi nhạt một chút đã bị vả miệng không nương tay, Ngu Trọng Dạ thương cảm dì giúp việc khổ cực, thỉnh thoảng tự mình xuống bếp, khiến dì giúp việc cười không khép miệng được.
Sắc trời đã tối hẳn, mùi thức ăn từ phòng ăn thổi tới, Hình Minh bị lôi kéo, tự giác đóng tài liệu, xuống lầu ăn cơm.
Nhẫn kết hôn cùng đồng hồ của Ngu Trọng Dạ được Phỉ Bỉ cẩn thận cất vào trong hộp nhung đỏ, đặt ở trên bàn ăn. Hình Minh nhìn thấy, không khỏi nhìn chúng thất thần. Nhẫn kim cương kiểu dáng rất đơn giản, phối thành một đôi, quanh năm đều được Ngu Trọng Dạ mang trên ngón áp út, còn một chiếc khác là kỷ vật của Hồng Nghê, Thiếu Ngả đã lấy, mua thêm một sợi dây chuyền, đeo ở trên cổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất