Chương 104: Phiên ngoại 4
Edit & Beta: Direct Kill Ngu Trọng Dạ nắm vai Hình Minh, ôm cậu vào trong ngực, cúi người ghé sát xuống tai thấp giọng đe dọa: “Về nhà sẽ trừng trị em.”
Sự thân mật không kiêng kị người ngoài như thế, Ngu Thiếu Ngả đương nhiên nhìn thấy, nhưng giả bộ như không biết gì, phất tay với hai người, nói: “Hai người cứ từ từ nói chuyện, con đi đây.”
Ngu Trọng Dạ cũng hiểu được con trai mình vừa rồi là cố ý, không nói ra, chỉ bảo: “Nếu đã đến rồi thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
“Được.” Ngu Thiếu Ngả thoải mái đáp ứng, suy nghĩ một chút còn nói, “Địa điểm để con chọn.”
Hiếm khi ba người mới ở cùng một chỗ, Ngu Thiếu Ngả đi một mình phía trước, mặc cho ánh tà dương chiếu lên người. Ngu Trọng Dạ và Hình Minh không nhanh không chậm đi ở phía sau, ba người cách nhau một khoảng. Ngu Thiếu Ngả nghe thấy Hình Minh ở phía sau nói với người bên cạnh, vừa nãy em dunk.
Ngu Trọng Dạ nói gì cậu không nghe rõ lắm, chắc hẳn là khen ngợi
Hai người từ đề tài bóng rổ tán gẫu sang vấn đề kỹ thuật, sau đó lại mở rộng ra các chuyện khác, từ NBA nói tới nước chuyện tổng tuyển cử ở Mỹ, thậm chí cả chuyện bạch tả(1), nội dung câu chuyện ngày càng nâng lên, thâm trầm lại nghiêm túc, thỉnh thoảng hai người còn tranh luận vài câu, nhưng thái độ vẫn thân mật tự nhiên, một người làm nũng, một người nuông chiều, vừa như tình nhân thì thầm nỉ non, cũng như cha con phụ từ tử hiếu.
(1) Chỉ những người da trắng cánh tả đạo đức giả, ý kinh thường.
Ngu Thiếu Ngả càng nghe càng thấy nổi da gà, càng nghe càng bức bối khó chịu, đến cùng ai mới con ruột của lão hồ ly đây?
Đoán chừng tối nay sẽ uống chút rượu, Hình Minh để xe ở bãi đậu, Ngu Thiếu Ngả đã thi lấy bằng lái xe ở nước ngoài, nhưng lại thích đạp xe hơn là lái ô tô, nói là bảo vệ môi trường.
Tài xế mới là lão Tống cũng theo bọn họ đi ăn cơm. Nghe lão Tống ở trên xe nói, chú Ngu xem không sót một tập nào của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, cho dù bận việc không xem được trực tiếp, cũng sẽ thu lại để xem.
Địa điểm là Ngu Thiếu Ngả chọn, nhưng không nói ra địa chỉ chính xác, lão Tống trực tiếp nghe cậu chỉ đường “Quẹo trái” “Đi thẳng”, Hình Minh từ đầu tới cuối không nói một câu nào. Kết quả ba mươi phút mới tới nơi, ba người đứng ở một chỗ nhìn quán ăn lều đỏ quen thuộc trước mắt.
“Ba, đừng xem thường nơi này đơn sơ, mùi vị quả thực không tệ.” Ngu Thiếu Ngả không đợi hai người đã đi vào quán của ông chủ mặt rỗ, đúng là Hình Minh đã không ít lần đến nơi đây, nhưng vẫn cảm thấy mùi vị thật ra là thứ yếu, người nhiệt tình, chu đáo như ông chủ ở đây, mới là thứ đáng giá để đến.
Ngu Trọng Dạ nhàn nhạt nhìn Hình Minh một chút, rồi nói với con trai: “Trước đây đã tới.”
Thấy khách quý tới cửa, ông chủ mặt rỗ tự mình dọn bàn, tìm vị trí, cười ha hả chào hỏi Ngu Trọng Dạ: “Đã lâu không thấy chú Ngu đến.”
Ngu Trọng Dạ vẫn chưa ngồi xuống, đầu tiên thay Hình Minh kéo ghế: “Quá bận.”
“Biên tập viên Hình vẫn là thường xuyên tới hỏi thăm chuyện làm ăn của quán tôi, còn có cậu nhóc đẹp trai này, không biết là…” Trầm ngâm một lúc lâu, ông chủ mặt rỗ không nhìn ra được thân phận của Ngu Thiếu Ngả, cũng chưa thấy Hình Minh giới thiệu qua, hai người thường tới đây ăn, ông chủ vẫn thắc mắc có phải là anh em của nhau không, cuối cùng cũng có cơ hội hỏi thăm.
Ngu Trọng Dạ cười nói: “Con trai tôi.”
Ông chủ mặt rỗ bê rượu lên trước, sau đó mới dọn đồ nhắm lên, rượu là rượu tráng nguyên chất, đồ nhắm có đậu phộng, đậu tương, tôm hấp rượu.
Hình Minh khuyên Ngu Trọng Dạ: “Dạ dày thầy như vậy, đừng uống.”
Ngu Trọng Dạ vỗ vỗ bàn tay ngăn cản của Hình Minh, nhìn con trai nói: “Hiếm khi Thiếu Ngả chịu theo tôi ngồi ăn một bàn, làm sao cũng phải uống hai chén.”
Gió đêm phơ phất, mùi thức ăn hấp dẫn, dưới lều lớn tiếng nói chuyện huyên náo. Thời điểm đợi món chính được mang lên, Ngu Trọng Dạ hỏi con trai, một mình sống ở bên ngoài, có quen không.
Âm cuối ép tới rất thấp, một chút cũng không thấy giống câu nghi vấn, vốn từ bé, Ngu Thiếu Ngả đã ở nước ngoài, đầu tiên là ăn nhờ ở đậu, sau tự mình sinh sống, bây giờ lớn rồi tự chăm sóc bản thân đương nhiên không khó. Chỉ là câu nói kia của ba cậu quá mức hời hợt, có vẻ không hề có thành ý quan tâm.
“Đều ổn, hiện giờ con trọ ở chỗ của anh Hình Minh lúc trước, có lúc anh ấy tan học muộn, cũng ngủ lại nơi đấy.” Hình Minh đã ký hợp đồng thuê dài hạn với chủ nhà trọ, tiền thuê nhà giao từ lâu, không đòi lại được, sau khi Hình Minh đến Ngu trạch cảm thấy để phòng không rất đáng tiếc. Đúng lúc Ngu Thiếu Ngả cũng không muốn ở Hồng gia nữa, đang tìm nhà trọ để ở, cậu liền kêu Thiếu Ngả tới ở.
Ngu Trọng Dạ lại nhìn Hình Minh một chút, cười cười nói: “Hai đứa quan hệ có vẻ rất tốt.”
“Đâu chỉ tốt, quả thực quá tốt ấy chứ.” Ngu Thiếu Ngả nhún vai với Ngu Trọng Dạ, lại nhìn Hình Minh nháy mắt, cố ý nói, “Chúng con là hai người cùng thế hệ, còn ba và Hình Minh lại không giống.” Thấy hai người đàn ông trước mắt đều không lên tiếng, Ngu Thiếu Ngả cười híp mắt nhìn Hình Minh, gọi một tiếng: “Có đúng không, thầy tiểu Hình?”
Tên nhóc này quả thực láu cá, mỗi câu nói đều giống như khiêu khích, Hình Minh mặt lạnh nhìn Ngu Thiếu Ngả, vội vàng rũ sạch quan hệ với tên tiểu tử này: “Tôi không quen cậu.”
“Sao có thể nói những lời này được?” Ngu Thiếu Ngả nhíu mày nở nụ cười, cười đến đẹp đẽ câu người, “Lần đầu tiên gặp mặt suýt chút đã hôn nhau, lúc đi công tác ôm đã ôm, sờ đã sờ? Trước sau của anh em đều đã nhìn thấy cả, còn nói không quen?”
Ánh mắt Hình Minh như có đạn phóng đến, nỗ lực ngăn Ngu Thiếu Ngả ngừng ăn nói linh tinh, Ngu Trọng Dạ cũng không phản ứng, nói với Thiếu Ngả: “Ba đã nghe ca khúc con tham gia cuộc thi kia.”
“Thế nào?” Ngu Thiếu Ngả cả đường đều ngả ngớn cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc, trong mắt lộ ra chút ánh sáng mong đợi.
“Tạm ổn.” Ngu Trọng Dạ khẽ gật đầu.
“Có người nói giai điệu đoạn điệp khúc không được tốt lắm, con còn lo lắng đây.” Tuy ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, nhưng mãi đến tận khi Ngu Trọng Dạ gật đầu, cậu mới khẽ thở ra một hơi, hai chữ đơn giản, thế nhưng có thể xem đây là lời tán thưởng của hắn.
Ngu Trọng Dạ hỏi: “Cần ba lên tiếng chào hỏi bên phía Đông Á không?”
Ngu Thiếu Ngả dứt khoát cự tuyệt, như chặt đinh chém sắt: “Con trai Ngu Trọng Dạ chỉ dựa vào chính mình.”
Ánh mắt Ngu Trọng Dạ hơi híp lại, đưa chén rượu đã rót đầy tới trước mặt Ngu Thiếu Ngả, rồi lại rót cho mình non nửa chén. Nâng rượu lên, hắn khẽ cười chúc con trai mình: “Chờ tin tốt của con.”
Sự thân mật không kiêng kị người ngoài như thế, Ngu Thiếu Ngả đương nhiên nhìn thấy, nhưng giả bộ như không biết gì, phất tay với hai người, nói: “Hai người cứ từ từ nói chuyện, con đi đây.”
Ngu Trọng Dạ cũng hiểu được con trai mình vừa rồi là cố ý, không nói ra, chỉ bảo: “Nếu đã đến rồi thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
“Được.” Ngu Thiếu Ngả thoải mái đáp ứng, suy nghĩ một chút còn nói, “Địa điểm để con chọn.”
Hiếm khi ba người mới ở cùng một chỗ, Ngu Thiếu Ngả đi một mình phía trước, mặc cho ánh tà dương chiếu lên người. Ngu Trọng Dạ và Hình Minh không nhanh không chậm đi ở phía sau, ba người cách nhau một khoảng. Ngu Thiếu Ngả nghe thấy Hình Minh ở phía sau nói với người bên cạnh, vừa nãy em dunk.
Ngu Trọng Dạ nói gì cậu không nghe rõ lắm, chắc hẳn là khen ngợi
Hai người từ đề tài bóng rổ tán gẫu sang vấn đề kỹ thuật, sau đó lại mở rộng ra các chuyện khác, từ NBA nói tới nước chuyện tổng tuyển cử ở Mỹ, thậm chí cả chuyện bạch tả(1), nội dung câu chuyện ngày càng nâng lên, thâm trầm lại nghiêm túc, thỉnh thoảng hai người còn tranh luận vài câu, nhưng thái độ vẫn thân mật tự nhiên, một người làm nũng, một người nuông chiều, vừa như tình nhân thì thầm nỉ non, cũng như cha con phụ từ tử hiếu.
(1) Chỉ những người da trắng cánh tả đạo đức giả, ý kinh thường.
Ngu Thiếu Ngả càng nghe càng thấy nổi da gà, càng nghe càng bức bối khó chịu, đến cùng ai mới con ruột của lão hồ ly đây?
Đoán chừng tối nay sẽ uống chút rượu, Hình Minh để xe ở bãi đậu, Ngu Thiếu Ngả đã thi lấy bằng lái xe ở nước ngoài, nhưng lại thích đạp xe hơn là lái ô tô, nói là bảo vệ môi trường.
Tài xế mới là lão Tống cũng theo bọn họ đi ăn cơm. Nghe lão Tống ở trên xe nói, chú Ngu xem không sót một tập nào của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, cho dù bận việc không xem được trực tiếp, cũng sẽ thu lại để xem.
Địa điểm là Ngu Thiếu Ngả chọn, nhưng không nói ra địa chỉ chính xác, lão Tống trực tiếp nghe cậu chỉ đường “Quẹo trái” “Đi thẳng”, Hình Minh từ đầu tới cuối không nói một câu nào. Kết quả ba mươi phút mới tới nơi, ba người đứng ở một chỗ nhìn quán ăn lều đỏ quen thuộc trước mắt.
“Ba, đừng xem thường nơi này đơn sơ, mùi vị quả thực không tệ.” Ngu Thiếu Ngả không đợi hai người đã đi vào quán của ông chủ mặt rỗ, đúng là Hình Minh đã không ít lần đến nơi đây, nhưng vẫn cảm thấy mùi vị thật ra là thứ yếu, người nhiệt tình, chu đáo như ông chủ ở đây, mới là thứ đáng giá để đến.
Ngu Trọng Dạ nhàn nhạt nhìn Hình Minh một chút, rồi nói với con trai: “Trước đây đã tới.”
Thấy khách quý tới cửa, ông chủ mặt rỗ tự mình dọn bàn, tìm vị trí, cười ha hả chào hỏi Ngu Trọng Dạ: “Đã lâu không thấy chú Ngu đến.”
Ngu Trọng Dạ vẫn chưa ngồi xuống, đầu tiên thay Hình Minh kéo ghế: “Quá bận.”
“Biên tập viên Hình vẫn là thường xuyên tới hỏi thăm chuyện làm ăn của quán tôi, còn có cậu nhóc đẹp trai này, không biết là…” Trầm ngâm một lúc lâu, ông chủ mặt rỗ không nhìn ra được thân phận của Ngu Thiếu Ngả, cũng chưa thấy Hình Minh giới thiệu qua, hai người thường tới đây ăn, ông chủ vẫn thắc mắc có phải là anh em của nhau không, cuối cùng cũng có cơ hội hỏi thăm.
Ngu Trọng Dạ cười nói: “Con trai tôi.”
Ông chủ mặt rỗ bê rượu lên trước, sau đó mới dọn đồ nhắm lên, rượu là rượu tráng nguyên chất, đồ nhắm có đậu phộng, đậu tương, tôm hấp rượu.
Hình Minh khuyên Ngu Trọng Dạ: “Dạ dày thầy như vậy, đừng uống.”
Ngu Trọng Dạ vỗ vỗ bàn tay ngăn cản của Hình Minh, nhìn con trai nói: “Hiếm khi Thiếu Ngả chịu theo tôi ngồi ăn một bàn, làm sao cũng phải uống hai chén.”
Gió đêm phơ phất, mùi thức ăn hấp dẫn, dưới lều lớn tiếng nói chuyện huyên náo. Thời điểm đợi món chính được mang lên, Ngu Trọng Dạ hỏi con trai, một mình sống ở bên ngoài, có quen không.
Âm cuối ép tới rất thấp, một chút cũng không thấy giống câu nghi vấn, vốn từ bé, Ngu Thiếu Ngả đã ở nước ngoài, đầu tiên là ăn nhờ ở đậu, sau tự mình sinh sống, bây giờ lớn rồi tự chăm sóc bản thân đương nhiên không khó. Chỉ là câu nói kia của ba cậu quá mức hời hợt, có vẻ không hề có thành ý quan tâm.
“Đều ổn, hiện giờ con trọ ở chỗ của anh Hình Minh lúc trước, có lúc anh ấy tan học muộn, cũng ngủ lại nơi đấy.” Hình Minh đã ký hợp đồng thuê dài hạn với chủ nhà trọ, tiền thuê nhà giao từ lâu, không đòi lại được, sau khi Hình Minh đến Ngu trạch cảm thấy để phòng không rất đáng tiếc. Đúng lúc Ngu Thiếu Ngả cũng không muốn ở Hồng gia nữa, đang tìm nhà trọ để ở, cậu liền kêu Thiếu Ngả tới ở.
Ngu Trọng Dạ lại nhìn Hình Minh một chút, cười cười nói: “Hai đứa quan hệ có vẻ rất tốt.”
“Đâu chỉ tốt, quả thực quá tốt ấy chứ.” Ngu Thiếu Ngả nhún vai với Ngu Trọng Dạ, lại nhìn Hình Minh nháy mắt, cố ý nói, “Chúng con là hai người cùng thế hệ, còn ba và Hình Minh lại không giống.” Thấy hai người đàn ông trước mắt đều không lên tiếng, Ngu Thiếu Ngả cười híp mắt nhìn Hình Minh, gọi một tiếng: “Có đúng không, thầy tiểu Hình?”
Tên nhóc này quả thực láu cá, mỗi câu nói đều giống như khiêu khích, Hình Minh mặt lạnh nhìn Ngu Thiếu Ngả, vội vàng rũ sạch quan hệ với tên tiểu tử này: “Tôi không quen cậu.”
“Sao có thể nói những lời này được?” Ngu Thiếu Ngả nhíu mày nở nụ cười, cười đến đẹp đẽ câu người, “Lần đầu tiên gặp mặt suýt chút đã hôn nhau, lúc đi công tác ôm đã ôm, sờ đã sờ? Trước sau của anh em đều đã nhìn thấy cả, còn nói không quen?”
Ánh mắt Hình Minh như có đạn phóng đến, nỗ lực ngăn Ngu Thiếu Ngả ngừng ăn nói linh tinh, Ngu Trọng Dạ cũng không phản ứng, nói với Thiếu Ngả: “Ba đã nghe ca khúc con tham gia cuộc thi kia.”
“Thế nào?” Ngu Thiếu Ngả cả đường đều ngả ngớn cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc, trong mắt lộ ra chút ánh sáng mong đợi.
“Tạm ổn.” Ngu Trọng Dạ khẽ gật đầu.
“Có người nói giai điệu đoạn điệp khúc không được tốt lắm, con còn lo lắng đây.” Tuy ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, nhưng mãi đến tận khi Ngu Trọng Dạ gật đầu, cậu mới khẽ thở ra một hơi, hai chữ đơn giản, thế nhưng có thể xem đây là lời tán thưởng của hắn.
Ngu Trọng Dạ hỏi: “Cần ba lên tiếng chào hỏi bên phía Đông Á không?”
Ngu Thiếu Ngả dứt khoát cự tuyệt, như chặt đinh chém sắt: “Con trai Ngu Trọng Dạ chỉ dựa vào chính mình.”
Ánh mắt Ngu Trọng Dạ hơi híp lại, đưa chén rượu đã rót đầy tới trước mặt Ngu Thiếu Ngả, rồi lại rót cho mình non nửa chén. Nâng rượu lên, hắn khẽ cười chúc con trai mình: “Chờ tin tốt của con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất