Môi Súng (Thần Thương)

Chương 105: Phiên ngoại 5

Trước Sau
Edit & Beta: Direct Kill

Sau khi ăn xong, Ngu Trọng Dạ dặn dò tài xế Tống, trước tiên chở Thiếu Ngả trở về. Ngu Thiếu Ngả ban đầu còn không muốn, ồn ào đòi về Ngu trạch ở, may mà Hình Minh nhanh miệng, trước khi Ngu Trọng Dạ lên tiếng đã từ chối.

Phỉ bỉ đã nghỉ việc, ngôi nhà to lớn chỉ còn lại hai người bọn họ. Hình Minh đối với đêm nay tràn ngập chờ mong, thừa dịp Ngu Trọng Dạ đang dặn dò lão Tống, tự mình tiến vào phòng tắm, tẩy rửa thân thể thật sạch sẽ.

Tắm xong đi ra thì đã thấy Ngu Trọng Dạ đổi áo ngủ, đang ngồi ở trước ghế sô pha xem TV. Màn hình sáng, nghe âm thanh hình như là chương trình âm nhạc của đài Đông Á —— Ngu Thiếu Ngả tham gia chương trình này đã dùng tên khác, không dựa vào cha, không dựa vào ông ngoại, thế nhưng vẫn được toàn phiếu thông qua.

Ngu Trọng Dạ thấy Hình Minh tới gần, tắt TV, tiện đà ném điều khiển trên tay lên sô pha.

“Tính tình Thiếu Ngả rất cố chấp.” Một bữa cơm lộ ra rất nhiều thứ, qua hệ cha con hai người tuy nhìn không thân cận giống những gia đình bình thường khác, tuy nhiên cũng không xấu như trong tưởng tượng, Hình Minh mượn cớ khen Ngu Thiếu Ngả hai câu, nói lần đầu tiên nhìn thấy ở đài Minh Châu đã lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc, em phân cậu ấy làm ở kho hàng, rõ ràng là muốn làm khó dễ, nhưng cậu nhóc đúng là thông minh, đáp trả lại —— bằng việc đánh trống ca hát!

Đợi Hình Minh nói hết lời, Ngu Trọng Dạ mới chậm rãi mở miệng: “Em và Thiếu Ngả quá thân cận rồi đó.”

Lời này nghe có vẻ không hài lòng. Hình Minh đoán Ngu Thiếu Ngả đêm nay đã nghịch vảy rồng, nhưng có chút không phản đối giải thích: “Đúng là có chút thân cận, nhưng cậu ấy là con thầy mà.”

Lời này nghe quả thực có đạo lý, thế nhưng Ngu Trọng Dạ càng trầm mặt, nghiêm túc nói: “Con ai cũng không được.”

Hình Minh cảm giác mình quá oan uổng, chỗ nào là liên thủ trêu tức lão hồ ly này, rõ ràng hai cha con người này cùng một giuộc gài bẫy cậu. Hình Minh tức giận quay đầu bước đi: “Đêm nay em ngủ thư phòng, tiếp tục đọc sách ôn bài.”

Ngu Trọng Dạ giơ một cánh tay ngăn cản cậu: “Không phải đã thi xong?”

Hình Minh không quay đầu lại, nhún vai, muốn chơi thì chơi xấu đến cùng: “Đọc nhiều sách rất tốt.”

Cậu bày ra bộ dạng phải đi, còn chưa đi được hai bước, đã bị người phía sau ôm ngang, cánh tay mạnh mẽ, lồng ngực rộng rãi ấm áp, khiến cho cậu bất động, không thể chạy thoát.

Ngu Trọng Dạ ôm Hình Minh vào trong ngực, cúi đầu nhìn hai mắt của cậu, trên mặt không thể hiện một chút cảm xúc dư thừa: “Đêm nay chỗ nào em cũng không được đi.”

Quá cấp thiết, thậm chí không thèm vào phòng ngủ trên lầu, trực tiếp ném người lên ghế sô pha.

Hình Minh chờ bị phạt, nhưng Ngu Trọng Dạ chỉ tiến đến gần rồi ngồi xuống, nghe ý tứ là muốn Hình Minh làm chủ, nếu giúp hắn bắn ra ngoài thì chuyện cũ sẽ bỏ qua, bằng không còn bị phạt nặng hơn.

Yêu cầu này quả thật rất vô sỉ.

Cha vô sỉ, con hạ lưu, đây gọi là cha nào con nấy, cái gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, Hình Minh thầm mắng trong lòng, mình con mẹ nó tại sao lại kẹp giữa hai cha con bọn họ.

Mắng thì mắng, chuyện chăn gối hai người đều cao hứng không thể bỏ lỡ. Hình Minh cởi áo ngủ, lấy dịch bôi trơn tự mình mở rộng, cố ý quay lưng lại với Ngu Trọng Dạ, eo hơi hạ, mông vểnh lên, một tay vén áo, một tay ung dung thong thả mở rộng phía dưới, cố ý để lão hồ ly kia sốt ruột.

Ngu Trọng Dạ ban đầu chỉ mỉm cười nhìn, thấy tên nhóc trước mắt càng ngày càng chậm rãi, như muốn trêu tức mình, áo ngủ màu đen kéo lên đến tận vai, lộ ra xương quai xanh duyên dánh và phần lưng thon gọn, ngón tay thon dài từ từ rút ra lại tiến vào, đem nụ hoa phía dưới chơi đến đỏ thẫm, tựa như chờ nở, cuối cùng không nhịn được đánh lên mông cậu một cái: “Nhanh lên một chút.”

Hình Minh xoay người lại, thấy bụng dưới Ngu Trọng Dạ đã ngẩng cao, âm thầm vui vẻ, thầm nghĩ lão hồ ly này chắc hẳn đã cứng đến nỗi chịu không nổi.

Cậu mở khóa giúp phía dưới đối phương giải thoát, tính khí của hắn nóng bỏng bật ra, chút dịch lỏng chảy ra trong lòng bàn tay. Cậu biết lão hồ ly này nhẫn nhịn đã lâu, nếu không chuẩn bị chu toàn, đêm nay khẳng định không dễ chịu.

Tách hai chân ngồi lên, nhắm thẳng miệng huyệt, từ từ đưa vào.

Hình Minh đang chuẩn bị ngồi xuống, bỗng bàn tay đỡ hông cậu của Ngu Trọng Dạ dùng lực ấn xuống, khiến cậu không kịp chuẩn bị.

Từ khi đi công tác trở về, hai người chưa làm lần nào, lúc này tính khí đã hoàn toàn vào hẳn bên trong, nhưng Ngu Trọng Dạ lại không cho cậu di chuyển.



Hai người từ lâu đã biết rõ thân thể đối phương, Hình Minh xưa nay cũng không phải người cơ khát, chỉ là đã xa nhau một khoảng thời gian, bây giờ mới được đối diện trực tiếp với nửa còn lại, nhưng chỉ nhìn nhau không làm gì, thực có mấy phần khó chịu.

Gò má Hình Minh như toả nhiệt, hỏi: “Không động sao?”

“Trước tiên ngồi im.” Bàn tay Ngu Trọng Dạ khẽ dao động hướng về phía dưới, ôm trọn hai cánh mông Hình Minh, lại dùng sức đè ép xuống. Hắn để cậu vững vàng ngồi trên người mình, mặc kệ phân thân càng ngày càng lún sâu vào, tinh tế cảm thụ sự nóng bỏng đang dần nuốt trọn mình, vừa nóng lại căng chặt.

Ngu Trọng Dạ nói, bây giờ mới về đến nhà.

Hậu đình bị vật nóng hoàn toàn lấp kín, trướng đến đau đớn, lối vào nhỏ hẹp truyền đến từng trận tê dại, như kiến bò, thoải mái có, nhưng không mãnh liệt, ngược lại như muốn dày vò người khác, Hình Minh chỉ cảm thấy nơi kết hợp càng ngày càng ngứa ngáy khó nhịn, không tự chủ vặn vẹo thân thể.

Ngu Trọng Dạ cũng không vội vã, nắm cằm Hình Minh hỏi: “Muốn?”

Hình Minh nắm cổ Ngu Trọng Dạ, chôn mặt vào xương quai xanh, hai má cậu ửng đỏ, sóng mắt mông lung, không nói một đằng làm một nẻo như thường ngày nữa, chỉ theo bản năng nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.

Ngu Trọng Dạ cuối cùng cũng nở nụ cười, vỗ một cái lên mông Hình Minh: “Động đi.”

Hình Minh nghe lời động.

Đài trưởng Ngu có tính cách như loài sư tử kiêu hùng, thích chủ động khống chế thay vì bị động hưởng thụ, vì lẽ đó hắn không quá thích để người khác ngồi lên người mình, Hình Minh cũng chưa bao giờ có cơ hội thử nghiệm qua. Cậu biểu hiện trúc trắc, ra sức dùng tay chống đỡ, mượn lực của bắp đùi, nâng lên lại ngồi xuống, đột nhiên cả người bị kéo xuống, cuộn tròn ở trong lồng ngực Ngu Trọng Dạ, cậu khẽ nhe răng trợn mắt nhìn hắn.

Tính khí của Ngu Trọng Dạ ngày càng tiến sâu vào trong, nhưng tư thế ngồi này quá chênh vênh, cũng không thoải mái, Ngu Trọng Dạ duỗi một tay ôm eo nhỏ Hình Minh, đề phòng cậu bị mất thăng bằng ngã xuống, hỏi: “Sao vậy?”

“Chân… Chân bị chuột rút, hình như buổi chiều chơi bóng dùng sức quá nhiều…”

Ngu Trọng Dạ lui ra, dặn dò Hình Minh nằm im, nâng chân cậu lên, nghiêm túc cẩn thận xoa bóp bắp thịt bị co giật, nhìn thấy sắc mặt cậu khôi phúc như thường, mới nói: “Em nằm xuống đi.”

Hình Minh nằm trên người Ngu Trọng Dạ, bị hắn dùng chân tách hai bắp đùi ra, tiến vào từ phía sau.

Ngu Trọng Dạ cầm điều khiển mở TV, từ kênh của đài Đông Á chuyển sang đài Minh Châu, chính là chương trình ‘Tầm nhìn Đông Phương’ được phát lại, tiết mục vừa mở màn, sau khi đọc xong quảng cáo của các hãng tài trợ, biên tập viên Hình một thân âu phục thẳng thớm, mắt nhìn phía trước, khẽ mỉm cười:

“Đây là Tầm nhìn Đông Phương, còn tôi là Hình Minh.”

Hình Minh chưa bao giờ ở trong tình cảnh này xem lại chương trình của mình.

Giờ khắc này cậu gần như hoàn toàn lõa thể, hơi cúi xuống liền có thể thấy nơi tư mật dưới bụng, sỉ mao đã bị dâm dịch thấp ướt, tính khí kích thích dựng lên thẳng tắp, quy đầu óng ánh ướt át, dáng vẻ vô cùng dâm đãng.

Huống hồ còn đang có một vật khảm ở trong cơ thể, nơi kết hợp của hai người thấy rõ mồn một, nhìn rõ từng đường gân xanh trên tính khí Ngu Trọng Dạ.

Ngu Trọng Dạ nâng bắp đùi Hình Minh, ở phía sau ra sức đâm rút, món đồ chơi kia ở trong huyệt động thỏa sức tung hoành, phát ra những tiếng nước dâm dật.

Trên TV là mình, trên gường cũng là mình, Hình Minh nhìn thấy toàn bộ.

Đề tài lần này của chương trình là về vấn đề bạo lực học đường ở một trường học dẫn đến bi kịch, một nữ sinh viên đại học mới nhập học do hình dạng xấu xí nên bị bạn cùng phòng bắt nạt, trong đầu liền hình thành nên ý nghĩ thay đổi chính mình, cuối cùng bị chết trên bàn mổ phẫu thuật.

Cha của nữ sinh này đã đâm hai đơn kiên, một là thẩm mỹ viện không có giấy phép kinh doanh, hai là những người bạn cùng phòng của cô gái, ông đối diện với ống kính không thể ngăn được những giọt lệ, mất khống chế quỳ xuống, Hình Minh đúng lúc đưa tay đỡ người từ trên mặt đất đứng dậy, can ngăn khuyên bảo hai câu.

Trong màn ảnh biên tập viên Hình đang dẫn ra những bằng chứng pháp luật, tầm nhìn bình tĩnh, chậm rãi nói chuyện, còn ngoài màn ảnh, Hình Minh lưỡi không còn sắc, miệng không còn bén, chỉ nghênh hợp cùng Ngu Trọng Dạ đánh đưa, thất thanh rên rỉ.

Người trong TV quá mức đứng đắn lạnh lùng, càng làm nổi bật lên hiện trạng bây giờ của cậu. Nghĩ đến Ngu Trọng Dạ cũng đang nhìn thấy, hai hình tượng khác nhau một trời một vực, khóe mắt Hình Minh ánh lệ, thỏa mãn mãnh liệt gần đạt đến đỉnh cao, nhưng vẫn còn sót lại một tia lý trí, cậu đưa tay đi chộp lấy điều khiển, ý đồ muốn tắt tv.



Ngu Trọng Dạ đưa tay chặn lại, từ từ, từng chút từng chút một, nắm chặt lấy bàn tay của cậu.

“Đừng lo, dáng vẻ nào cũng không quan trọng.” Môi hắn kề sát bên tai Hình Minh, ôn nhu hôn gò má cậu, nhẹ nhàng nói, “Chỉ cần là Minh Minh thì tôi đều thích.”

Không kịp bạo phát đã thay đổi lại tư thế quen thuộc của hai người, Ngu Trọng Dạ ôm Hình Minh ép xoay người trở lại, bắt đầu đâm rút mãnh liệt, cho đến khi chương trình kết thúc, mới phóng ra ngoài.

Ngu Trọng Dạ ôm Hình Minh trở mình, để cậu lấy tư thế an ổn ngủ ở trên người mình, bàn tay nhẹ nhàng lau trán đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, môi tiến sát lại, hôn lên mi tâm của cậu.

Được người ôm vào trong ngực loạn hôn một trận, Hình Minh cảm thấy mình như từ trên mây trở lại dưới mặt đất, liền ngẩng mặt lên, tìm kiếm đôi môi Ngu Trọng Dạ, cẩn thận hôn lên.

Bốn cánh môi đụng chạm, hai lưỡi không hẹn tự tìm đến nhau, hôn đến nóng bỏng thâm trầm.

Không muốn thoát ly nụ hôn triền miên này, hai đôi môi rời ra lại lập tức dán vào, đứt quãng, ngươi tranh ta đoạt, mãi đến tận khi cả hai đều hài lòng mới dừng lại. Hình Minh ngã lên ngực Ngu Trọng Dạ thở một lúc lâu, cảm thụ nhiệt độ nơi lồng ngực vững chắc, nghe nhịp tim đập thình thịch như trống, suy nghĩ một chút, quyết định thẳng thắn: “Thầy, nhẫn của thầy… em làm mất rồi.”

Kỳ thực nhẫn đã được Phỉ Bỉ tìm thấy và cất đi cẩn thận, tuy nhiên Ngu Trọng Dạ không đề cập tới chuyện này, nhàn nhạt hỏi: “Vì vậy?”

“Vì vậy em đã mua một cặp nhẫn mới.” Hình Minh từ trên người Ngu Trọng Dạ đứng dậy, nhặt áo ngủ vứt dưới đất choàng vào, đi mò túi áo khoác của mình.

Ngu Trọng Dạ cũng ngồi dậy khoác áo, nhìn Hình Minh lấy ra một cặp nhẫn cưới, sau đó đi trở về phía mình.

Hình Minh quỳ một gối xuống, đôi mắt sóng nước dập dờn, lộ ra mấy phần hoảng hốt mê ly, nhưng thái độ cực kỳ chăm chú kiên định: “Thầy, thầy gả cho em, có được hay không.”

Ngu Trọng Dạ rũ mắt, hơi nhíu mày nhìn chằm chằm Hình Minh, không biểu lộ một chút tâm tình nào trên mặt, cũng không trả lời.

Hình Minh liền sửa lại xưng hô hỏi một lần nữa: “Cáo già, anh gả cho em, có được hay không.”

Phàm là người bên ngoài, không quan tâm đối phương có biết quan hệ giữa hai người họ hay không, Hình Minh luôn cố chấp gọi Ngu Trọng Dạ một tiếng “thầy”. Tiếng thầy này thực ra rất khéo, vừa thể hiện sự nhã nhặn, cũng không cảm thấy xa lạ, nhưng lúc không có ai cậu thường lén gọi hắn là “Cáo già”, gọi nhiều liền quen, trở thành tên thân mật độc nhất giữa hai người.

Ý niệm tỏ tình này là lúc mua nhẫn đột nhiên nảy sinh. Đối với mối quan hệ này, không cần thứ gọi là quy trình, cũng chẳng cần cái gọi là bằng chứng, chỉ là cậu vẫn giữ trong mình một suy nghĩ, yêu ai thì phải lấy về nhà mới yên tâm.

Cứ như vậy lẳng lặng đối diện một lát, vẻ mặt Ngu Trọng Dạ từ nghiêm túc chuyển thành ôn hòa, khóe miệng giật giật, cũng không biết có nở nụ cười hay không. Hắn nói với Hình Minh: “Em ngồi lên rồi nói.”

Một lần nữa tính khí thô cứng đâm vào miệng huyệt ướt át, hoa nở hai lần, Ngu Trọng Dạ ở trong thân thể Hình Minh bạo phát, lần đầu là lâu ngày đói bụng nên mãnh liệt như sói, lần thứ hai là thưởng thức sơn hào hải vị, phải chậm rãi nhấm nháp.

Điểm mẫn cảm bị tính khí chọc tới, khoái cảm như điện chạy dọc toàn thân, dồn hết lên đỉnh đầu, rồi như muốn nổ tung. Hình Minh ý thức mất dần, nói không ra lời chỉ có thể rên rỉ, nhưng theo bản năng hai chân dài vẫn quấn chặt lấy eo Ngu Trọng Dạ, muốn cả cơ thể khảm chặt lên người đối phương.

Tỉnh lại trên giường lớn đã là giữa trưa, Ngu Trọng Dạ ở bên cạnh, chắc hẳn đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa trưa.

Hình Minh đi phòng tắm rửa mặt, thời điểm nhấc tay lau mặt mới nhìn thấy chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út tay trái. Cậu hơi run run, cố gắng nhớ lại xem đêm qua đã phát sinh chuyện gì, đáng tiếc ngoại trừ hôn môi, hai thân thể kịch liệt làm tình, những chuyện khác một mực không nhớ rõ. Cậu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn suy nghĩ một chút, có thể trước khi ngất đi cậu đã tự mình đeo, cũng có khả năng xong việc Ngu Trọng Dạ đã đeo cho cậu.

Phía dưới ẩn ẩn đau, tư thế bước đi của Hình Minh có chút buồn cười, đá dép lẹt xẹt xuống lầu, đúng như dự đoán Ngu Trọng Dạ đang ở nhà bếp, trên tay hắn cũng là một chiếc nhẫn cùng bộ với chiếc trên tay cậu, dưới ánh mặt trời, lấp lánh ánh sáng.

Có người để thương, có gia đình để về.

Thật tốt.

“Đói quá.” Hình Minh từ phía sau dính sát vào Ngu Trọng Dạ, một tay ôm eo, một tay luồn vào trong áo ngủ, tham lam xoa nắn cơ ngực cường tráng.

Ngu Trọng Dạ quay đầu lại hôn cậu, hôn mi tâm giữa trán, hôn mũi, hôn môi, cười nói: “Xong rồi đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau