Chương 14
Edit & Beta: Direct Kill
Thực ra trước Trang Lôi, ‘Minh Châu kết nối’ còn có một người dẫn chương trình khác, tên là Tô Thanh Hoa, có thể nói người này một tay xây dựng nên ‘Minh Châu kết nối’, đặt nền móng cho địa vị đài Minh Châu đến nay không người nào vượt qua được.
Không giống với phong cách nhẹ nhàng uyển chuyển của Trang Lôi, Tô Thanh Hoa ánh mắt sắc bén, ngôn ngữ tinh tế, y dẫn chương trình một mình một phong cách, khi thì hưng phấn, như người điên, khi lại rất lãng mạn, như một thi nhân.
“Sẽ luôn có người thay mặt cho những người có thân phận thấp bé trong xã hội này lên tiếng.”
Tô Thanh Hoa cũng đã từng nói câu này.
Khi ấy Tô Thanh Hoa dẫn chương trình ‘Minh Châu kết nối’, trong người luôn mang tinh thần «Ta đem máu đỏ hiến nhân dân »(1) , y pháo đánh cũng không sợ điều gì, phê phán xã hội ngày càng thối nát, khi y còn dẫn chương trình không cùng Tân Hoa xã( 2) đội trời chung, thậm chí công khai phát biểu chỉ trích họ vi phạm công tự quan điểm đạo đức. Những người từng dẫn cùng y đều nói chưa từng gặp qua người nào gan to dám nói người truyền thông như vậy cả, nhưng lão Trần lại cho rằng chương trình này đi hơi quá, khiến người xem ngột ngạt, làm cho Đảng cộng sản thêm phiền.
(1) Nguyên văn là « Ngã dĩ ngã huyết tiến hiên viên », đây là câu thơ cuối cùng trong bài thơ « Tự đề tiểu tượng » của Lỗ Tấn, thể hiện tình yêu tổ quốc, tinh thần hết lòng vì nhân dân.
(2) Tân Hoa xã: là hãng thông tấn chính thức của chính phủ Trung Quốc và là trung tâm thu thập thông tin lớn nhất, cơ quan ngôn luận lớn nhất của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa
Lớn mật dám nói nên dẫn đến kết quả đổ máu, trong một buổi phỏng vấn, Tô Thanh Hoa đang đi công tác đột nhiên bị tập kích, một nhóm người tay cầm gậy sắt không biết nấp ở chỗ nào kéo nhau xông ra, vừa đánh vừa đuổi, cho đến khi y ngã xuống đất không đứng dậy nổi. Hung phạm đến nay vẫn chưa điều tra được, bên phía cảnh sát nói rằng là do gặp phải bọn cướp, tuy nhiên trong đài Minh Châu vẫn luôn có lời đồn đại, do Tô Thanh Hoa nói ra những lời đáng lẽ không nên nói, chọc giận người không nên chọc giận, cho nên mới rơi vào kết cục này.
Sự việc phát triển theo hướng không ai muốn. Tô Thanh Hoa vì cột sống bị thương khiến cho một nửa cơ thể bị bại liệt, không thể trở thành người dẫn chương trình được nữa, y phải dựa vào tiền bồi thường tai nạn lao động miễn cưỡng sống qua ngày, ở trong căn phòng dành cho người già vẻn vẹn mười mấy mét vuông, những người nghèo khó từng được y giúp đỡ, chỉ có hai người tình cờ trở về thăm bệnh cho có lệ, còn lại những người khác thì bặt vô âm tín.
Tô Thanh Hoa mặc dù cơ thể bị bại liệt, nhưng trái tim thì chưa bao giờ rời xa giới truyền thông tin tức. Y đối với sự thay đổi của đài Minh Châu những năm gần đây vô cùng đau đớn, từng viết một đoạn văn thật dài trên weibo, lên án mạnh mẽ sự thay đổi hoàn toàn của đài Minh Châu, mũi nhọn nhắm thẳng vào đài trưởng mới lên là Ngu Trọng Dạ.
Đúng là lời nói tâm huyết từ tận đáy lòng, câu câu chữ chữ đều thể hiện học thức và khí khái, lý tưởng và tình cảm, nhưng nhiều người đọc được những dòng tâm huyết kia cảm thấy người viết vừa giận vừa oán, giống như một người khán giả không vừa lòng nên bực tức, cho nên cũng không gây nên sóng gió lớn gì, chỉ có một phóng viên của đài nhỏ bây giờ đã nghỉ hưu phỏng vấn ông, người kia hỏi, tại sao lại tức giận như vậy, phải chăng là bởi vì không hòa thuận với đài trưởng mới?
Tô Thanh Hoa lắc đầu, nói, thế giới này thay đổi, tôi và anh đều không thích hợp ở lại chốn giang hồ này nữa rồi, bởi vì chúng ta quá hoài cổ.
Đây chính là lời của vở kịch « Song hùng đẫm máu ».
Hình Minh từ rất lâu đã quen biết Tô Thanh Hoa. Lúc đó Tô Thanh Hoa và Hình Hoành cùng nhau công tác ở thời báo kinh tế, tuổi trẻ anh tuấn, hăng hái, hoàn toàn không giống như bây giờ gầy gò ốm yếu. Bởi vì y còn là con lai người Nga ———— nên khuôn mặt luôn toát lên vẻ quý tộc, mái tóc tự nhiên hơi vàng, dài đến vai, lông mày cong rậm, hốc mắt sâu, con ngươi có màu xám khói. Nhìn y còn trẻ hơn mấy tuổi so với Hình Hoành, hai người đều mang trong mình lý tưởng của tuổi trẻ, cùng nhau viết thơ, sáng tác nhạc, đồng thời chạy tin tức, viết văn. Lúc Hình Minh bảy, tám tuổi, cậu nhìn Hình Hoành ca hát, Tô Thanh Hoa gảy đàn ghita, nhìn Hình Hoành uống bia đen Đức đến quên trời quên đất, Tô Thanh Hoa vê cuống thuốc lá nuốt mây nhả khói. Bọn họ đều mặc áo lông cũ màu xám, khuôn mặt của họ như bông hoa lay động trong gió.
Đó là một bài hát mà những thủy thủ nước Ý hay hát, Hình Minh vẫn nhớ bài hát đó.
Chính tại nơi đây, buổi tối hôm trước mời tôi lên thuyền nhỏ
Santa Lucia! Santa Lucia
Tôi phải rời nơi đây trước khi bình minh tới
Santa Lucia! Santa Lucia
Tuổi trẻ đã qua, thân thể khô héo, lý tưởng mất đi. Người đàn ông này tựa như tàn thuốc, sau khi thiêu đốt hết cái tráng lệ tinh hoa, bị dòng lũ thời đại vô tình dập tắt.
Hình Minh gọi Tô Thanh Hoa là “Sư phụ”, đối với nhà sản xuất chương trình mới, từ góc độ chuyên nghiệp, cậu trăm phần trăm tán thành và yên tâm đối với Tô Thanh Hoa, nhớ khi cậu mới vào nghề, phàm là chuyện khó khăn gì chắc chắn cũng đều thỉnh giáo Tô Thanh Hoa, nhưng mà người này, sẽ không làm Ngu Trọng Dạ có ấn tượng tốt gì.
Trong phòng làm việc, Hình Minh nói chuyện điện thoại cùng Tô Thanh Hoa, một mực cung kính hỏi y nghĩ như thế nào về tiết mục mới. Tô Thanh Hoa thẳng thắn trả lời trực tiếp Hình Minh, y đối với chương trình tạp chí thời sự như thế vừa không coi trọng cũng không ủng hộ, không hề che giấu sự bi quan của mình đối với truyền thống ngành báo chí chút nào, cúp điện thoại trước, y nói, lý tưởng đã chết.
Mặc dù bị Tô Thanh Hoa quay đầu còn giội thêm một gáo nước lạnh, nhưng các thành viên nòng cốt trong tổ vẫn đang được tuyển dụng từng người một, sự tình tiến triển coi như thuận lợi, hai thành viên tham gia vào tổ đầu tiên, một người trước kia làm trong bộ phận kế hoạch tên là Vương Trùng, một người là chế tác hậu kỳ tên gọi Phương Doanh, Vương Trùng là một cô gái, Phương Doanh là đàn ông, hai người bọn họ đều là nhân viên tạm tuyển trong đài, tốt nghiệp chưa lâu, lại đều có sở trường ở một lĩnh vực duy nhất.
Các thành viên lần được được thêm vào nhóm, chương trình mới tạm thời đặt tên là ‘Tầm nhìn Đông Phương’, Hình Minh tập hợp đủ tất cả mọi người trong đội, nở nụ cười đọc tên của từng người một, sau đó không đề cập đến yêu cầu, trước hết nghe nhu cầu.
Các thành viên nhao nhao mồm năm miệng mười, có người nói mình chuẩn bị mua nhà kết hôn, mà hộ khẩu còn không có tin tức, có người nói công tác bảy năm chưa bao giờ được mặc đồng phục một lần, không được mua bảo hiểm… Hình Minh kiên trì lắng nghe, nhớ kỹ từng thứ một, vừa hứa hẹn vừa động viên, mọi người không ngừng mơ ước. Nhưng cũng chỉ nói miệng thế thôi, cậu cũng không phải nhân vật tai to mặt lớn của đài.
Người có khả năng giữ lời chắc là lão Trần, nhưng lão Trần không ít lần ở trong bóng tối âm thầm cười nhạo đám người này không làm nên chuyện gì. Tuy nhiên còn có một người có khả năng hơn cả lão Trần, chính là Ngu Trọng Dạ.
Mấy nay Ngu Trọng Dạ không gặp cậu, nếu tình cờ gặp nhau trong đài Minh Châu, đài trưởng Ngu cũng chỉ tỏ thái độ như với cấp dưới, hỏi qua về tiến trình của chương trình mới, không nhắc đến chuyện khác. Hình Minh nghĩ lại ngày hôm đó lão Trần nói ra những lời kỳ lạ, sau đó không thể khống chế được mà nhớ đến Ngu Trọng Dạ.
Thật lòng mà nói, cậu mặc dù chán ghét làm chuyện ấy với đàn ông nhưng không quá chán ghét cùng với Ngu Trọng Dạ, việc này trước thấp thỏm, sau đó hối hận, mà quá trình lại là hoàn toàn thích thú. Nam nhân dù sao nửa người dưới cũng là động vật, ái tình, trách nhiệm, hứa hẹn, lý tưởng… Cái gì cũng có thể là giả, chỉ có cao trào là thật.
Sau khi về nhà, Hình Minh rửa mặt mũi xong xuôi, nằm ở trên giường thông báo tin tức cho Ngu Trọng Dạ, trong đầu có ý nghĩ muốn giao hàng đến tận cửa, hỏi: Thầy ơi, đêm nay em qua đó được không?
Cậu cũng cung cấp tin tức cho Tô Thanh Hoa, mời y đảm nhiệm vai trò người sản xuất của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý(1)
(3) Dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập tình cảm làm người ta cảm động
Ngu Trọng Dạ không trả lời tin nhắn, Tô Thanh Hoa cũng không đáp trả.
Câu cái gì cá, vung cái gì mồi. Một bên thuộc về tâm hồn, một bên thuộc về dục vọng. Liên tục một tuần lễ, mỗi tối Hình Minh đều gửi đi hai tin nhắn, một tin cẩn thận từng chút một hỏi về một vấn đề, một tin thảo luận về lý tưởng và chân lý.
Mãi đến tận buổi tối thứ bảy, cậu đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng. Ngu Trọng Dạ còn không phải đã nếm đủ rồi sao, không khéo lúc này đang cùng Trang Lôi xinh đẹp hay Lạc Ưu anh tuấn quần nhau trên giường nhung thiên nga đen.
Hình Minh cũng cảm thấy mệt mỏi khi phải làm bạn với thái độ vừa cẩn thận lại thận trọng này, cậu lạch cạch gõ một đoạn tin nhắn dài, thể hiện bản thân cực kỳ tôn trọng kính yêu Tô Thanh Hoa, nhưng không cách nào tán đồng sự bi quan và nhát gan của y.
Thời đại thay đổi, lý tưởng không chết.
Hình Minh gửi đi những dòng chữ hùng hồn kia, sau năm phút, mới phát hiện mình gửi sai người rồi, cậu đáng lẽ nên gửi cho Tô Thanh Hoa ấy thế mà lại gửi nhầm cho Ngu Trọng Dạ.
Lại qua mấy phút, Ngu Trọng Dạ nhắn tin lại.
Bốn chữ, ra ngoài chờ tôi.
Thực ra trước Trang Lôi, ‘Minh Châu kết nối’ còn có một người dẫn chương trình khác, tên là Tô Thanh Hoa, có thể nói người này một tay xây dựng nên ‘Minh Châu kết nối’, đặt nền móng cho địa vị đài Minh Châu đến nay không người nào vượt qua được.
Không giống với phong cách nhẹ nhàng uyển chuyển của Trang Lôi, Tô Thanh Hoa ánh mắt sắc bén, ngôn ngữ tinh tế, y dẫn chương trình một mình một phong cách, khi thì hưng phấn, như người điên, khi lại rất lãng mạn, như một thi nhân.
“Sẽ luôn có người thay mặt cho những người có thân phận thấp bé trong xã hội này lên tiếng.”
Tô Thanh Hoa cũng đã từng nói câu này.
Khi ấy Tô Thanh Hoa dẫn chương trình ‘Minh Châu kết nối’, trong người luôn mang tinh thần «Ta đem máu đỏ hiến nhân dân »(1) , y pháo đánh cũng không sợ điều gì, phê phán xã hội ngày càng thối nát, khi y còn dẫn chương trình không cùng Tân Hoa xã( 2) đội trời chung, thậm chí công khai phát biểu chỉ trích họ vi phạm công tự quan điểm đạo đức. Những người từng dẫn cùng y đều nói chưa từng gặp qua người nào gan to dám nói người truyền thông như vậy cả, nhưng lão Trần lại cho rằng chương trình này đi hơi quá, khiến người xem ngột ngạt, làm cho Đảng cộng sản thêm phiền.
(1) Nguyên văn là « Ngã dĩ ngã huyết tiến hiên viên », đây là câu thơ cuối cùng trong bài thơ « Tự đề tiểu tượng » của Lỗ Tấn, thể hiện tình yêu tổ quốc, tinh thần hết lòng vì nhân dân.
(2) Tân Hoa xã: là hãng thông tấn chính thức của chính phủ Trung Quốc và là trung tâm thu thập thông tin lớn nhất, cơ quan ngôn luận lớn nhất của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa
Lớn mật dám nói nên dẫn đến kết quả đổ máu, trong một buổi phỏng vấn, Tô Thanh Hoa đang đi công tác đột nhiên bị tập kích, một nhóm người tay cầm gậy sắt không biết nấp ở chỗ nào kéo nhau xông ra, vừa đánh vừa đuổi, cho đến khi y ngã xuống đất không đứng dậy nổi. Hung phạm đến nay vẫn chưa điều tra được, bên phía cảnh sát nói rằng là do gặp phải bọn cướp, tuy nhiên trong đài Minh Châu vẫn luôn có lời đồn đại, do Tô Thanh Hoa nói ra những lời đáng lẽ không nên nói, chọc giận người không nên chọc giận, cho nên mới rơi vào kết cục này.
Sự việc phát triển theo hướng không ai muốn. Tô Thanh Hoa vì cột sống bị thương khiến cho một nửa cơ thể bị bại liệt, không thể trở thành người dẫn chương trình được nữa, y phải dựa vào tiền bồi thường tai nạn lao động miễn cưỡng sống qua ngày, ở trong căn phòng dành cho người già vẻn vẹn mười mấy mét vuông, những người nghèo khó từng được y giúp đỡ, chỉ có hai người tình cờ trở về thăm bệnh cho có lệ, còn lại những người khác thì bặt vô âm tín.
Tô Thanh Hoa mặc dù cơ thể bị bại liệt, nhưng trái tim thì chưa bao giờ rời xa giới truyền thông tin tức. Y đối với sự thay đổi của đài Minh Châu những năm gần đây vô cùng đau đớn, từng viết một đoạn văn thật dài trên weibo, lên án mạnh mẽ sự thay đổi hoàn toàn của đài Minh Châu, mũi nhọn nhắm thẳng vào đài trưởng mới lên là Ngu Trọng Dạ.
Đúng là lời nói tâm huyết từ tận đáy lòng, câu câu chữ chữ đều thể hiện học thức và khí khái, lý tưởng và tình cảm, nhưng nhiều người đọc được những dòng tâm huyết kia cảm thấy người viết vừa giận vừa oán, giống như một người khán giả không vừa lòng nên bực tức, cho nên cũng không gây nên sóng gió lớn gì, chỉ có một phóng viên của đài nhỏ bây giờ đã nghỉ hưu phỏng vấn ông, người kia hỏi, tại sao lại tức giận như vậy, phải chăng là bởi vì không hòa thuận với đài trưởng mới?
Tô Thanh Hoa lắc đầu, nói, thế giới này thay đổi, tôi và anh đều không thích hợp ở lại chốn giang hồ này nữa rồi, bởi vì chúng ta quá hoài cổ.
Đây chính là lời của vở kịch « Song hùng đẫm máu ».
Hình Minh từ rất lâu đã quen biết Tô Thanh Hoa. Lúc đó Tô Thanh Hoa và Hình Hoành cùng nhau công tác ở thời báo kinh tế, tuổi trẻ anh tuấn, hăng hái, hoàn toàn không giống như bây giờ gầy gò ốm yếu. Bởi vì y còn là con lai người Nga ———— nên khuôn mặt luôn toát lên vẻ quý tộc, mái tóc tự nhiên hơi vàng, dài đến vai, lông mày cong rậm, hốc mắt sâu, con ngươi có màu xám khói. Nhìn y còn trẻ hơn mấy tuổi so với Hình Hoành, hai người đều mang trong mình lý tưởng của tuổi trẻ, cùng nhau viết thơ, sáng tác nhạc, đồng thời chạy tin tức, viết văn. Lúc Hình Minh bảy, tám tuổi, cậu nhìn Hình Hoành ca hát, Tô Thanh Hoa gảy đàn ghita, nhìn Hình Hoành uống bia đen Đức đến quên trời quên đất, Tô Thanh Hoa vê cuống thuốc lá nuốt mây nhả khói. Bọn họ đều mặc áo lông cũ màu xám, khuôn mặt của họ như bông hoa lay động trong gió.
Đó là một bài hát mà những thủy thủ nước Ý hay hát, Hình Minh vẫn nhớ bài hát đó.
Chính tại nơi đây, buổi tối hôm trước mời tôi lên thuyền nhỏ
Santa Lucia! Santa Lucia
Tôi phải rời nơi đây trước khi bình minh tới
Santa Lucia! Santa Lucia
Tuổi trẻ đã qua, thân thể khô héo, lý tưởng mất đi. Người đàn ông này tựa như tàn thuốc, sau khi thiêu đốt hết cái tráng lệ tinh hoa, bị dòng lũ thời đại vô tình dập tắt.
Hình Minh gọi Tô Thanh Hoa là “Sư phụ”, đối với nhà sản xuất chương trình mới, từ góc độ chuyên nghiệp, cậu trăm phần trăm tán thành và yên tâm đối với Tô Thanh Hoa, nhớ khi cậu mới vào nghề, phàm là chuyện khó khăn gì chắc chắn cũng đều thỉnh giáo Tô Thanh Hoa, nhưng mà người này, sẽ không làm Ngu Trọng Dạ có ấn tượng tốt gì.
Trong phòng làm việc, Hình Minh nói chuyện điện thoại cùng Tô Thanh Hoa, một mực cung kính hỏi y nghĩ như thế nào về tiết mục mới. Tô Thanh Hoa thẳng thắn trả lời trực tiếp Hình Minh, y đối với chương trình tạp chí thời sự như thế vừa không coi trọng cũng không ủng hộ, không hề che giấu sự bi quan của mình đối với truyền thống ngành báo chí chút nào, cúp điện thoại trước, y nói, lý tưởng đã chết.
Mặc dù bị Tô Thanh Hoa quay đầu còn giội thêm một gáo nước lạnh, nhưng các thành viên nòng cốt trong tổ vẫn đang được tuyển dụng từng người một, sự tình tiến triển coi như thuận lợi, hai thành viên tham gia vào tổ đầu tiên, một người trước kia làm trong bộ phận kế hoạch tên là Vương Trùng, một người là chế tác hậu kỳ tên gọi Phương Doanh, Vương Trùng là một cô gái, Phương Doanh là đàn ông, hai người bọn họ đều là nhân viên tạm tuyển trong đài, tốt nghiệp chưa lâu, lại đều có sở trường ở một lĩnh vực duy nhất.
Các thành viên lần được được thêm vào nhóm, chương trình mới tạm thời đặt tên là ‘Tầm nhìn Đông Phương’, Hình Minh tập hợp đủ tất cả mọi người trong đội, nở nụ cười đọc tên của từng người một, sau đó không đề cập đến yêu cầu, trước hết nghe nhu cầu.
Các thành viên nhao nhao mồm năm miệng mười, có người nói mình chuẩn bị mua nhà kết hôn, mà hộ khẩu còn không có tin tức, có người nói công tác bảy năm chưa bao giờ được mặc đồng phục một lần, không được mua bảo hiểm… Hình Minh kiên trì lắng nghe, nhớ kỹ từng thứ một, vừa hứa hẹn vừa động viên, mọi người không ngừng mơ ước. Nhưng cũng chỉ nói miệng thế thôi, cậu cũng không phải nhân vật tai to mặt lớn của đài.
Người có khả năng giữ lời chắc là lão Trần, nhưng lão Trần không ít lần ở trong bóng tối âm thầm cười nhạo đám người này không làm nên chuyện gì. Tuy nhiên còn có một người có khả năng hơn cả lão Trần, chính là Ngu Trọng Dạ.
Mấy nay Ngu Trọng Dạ không gặp cậu, nếu tình cờ gặp nhau trong đài Minh Châu, đài trưởng Ngu cũng chỉ tỏ thái độ như với cấp dưới, hỏi qua về tiến trình của chương trình mới, không nhắc đến chuyện khác. Hình Minh nghĩ lại ngày hôm đó lão Trần nói ra những lời kỳ lạ, sau đó không thể khống chế được mà nhớ đến Ngu Trọng Dạ.
Thật lòng mà nói, cậu mặc dù chán ghét làm chuyện ấy với đàn ông nhưng không quá chán ghét cùng với Ngu Trọng Dạ, việc này trước thấp thỏm, sau đó hối hận, mà quá trình lại là hoàn toàn thích thú. Nam nhân dù sao nửa người dưới cũng là động vật, ái tình, trách nhiệm, hứa hẹn, lý tưởng… Cái gì cũng có thể là giả, chỉ có cao trào là thật.
Sau khi về nhà, Hình Minh rửa mặt mũi xong xuôi, nằm ở trên giường thông báo tin tức cho Ngu Trọng Dạ, trong đầu có ý nghĩ muốn giao hàng đến tận cửa, hỏi: Thầy ơi, đêm nay em qua đó được không?
Cậu cũng cung cấp tin tức cho Tô Thanh Hoa, mời y đảm nhiệm vai trò người sản xuất của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý(1)
(3) Dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập tình cảm làm người ta cảm động
Ngu Trọng Dạ không trả lời tin nhắn, Tô Thanh Hoa cũng không đáp trả.
Câu cái gì cá, vung cái gì mồi. Một bên thuộc về tâm hồn, một bên thuộc về dục vọng. Liên tục một tuần lễ, mỗi tối Hình Minh đều gửi đi hai tin nhắn, một tin cẩn thận từng chút một hỏi về một vấn đề, một tin thảo luận về lý tưởng và chân lý.
Mãi đến tận buổi tối thứ bảy, cậu đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng. Ngu Trọng Dạ còn không phải đã nếm đủ rồi sao, không khéo lúc này đang cùng Trang Lôi xinh đẹp hay Lạc Ưu anh tuấn quần nhau trên giường nhung thiên nga đen.
Hình Minh cũng cảm thấy mệt mỏi khi phải làm bạn với thái độ vừa cẩn thận lại thận trọng này, cậu lạch cạch gõ một đoạn tin nhắn dài, thể hiện bản thân cực kỳ tôn trọng kính yêu Tô Thanh Hoa, nhưng không cách nào tán đồng sự bi quan và nhát gan của y.
Thời đại thay đổi, lý tưởng không chết.
Hình Minh gửi đi những dòng chữ hùng hồn kia, sau năm phút, mới phát hiện mình gửi sai người rồi, cậu đáng lẽ nên gửi cho Tô Thanh Hoa ấy thế mà lại gửi nhầm cho Ngu Trọng Dạ.
Lại qua mấy phút, Ngu Trọng Dạ nhắn tin lại.
Bốn chữ, ra ngoài chờ tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất