Chương 27
Edit & Beta: Direct Kill
Trong túi nhựa có hai chai rượu Lô Châu Trần Khúc, mười mấy đồng một chai, không thể nói nó có hương vị đặc biệt gì, nhưng khi Hình Hoành còn sống thường uống loại rượu này, Hình Minh không rành lắm về rượu phẩm, không biết được giá cả của rượu ngũ lương hay rượu xái cái nào mắc hơn, chỉ cảm thấy rượu đế này có hương vị đơn giản, cay nồng mà kích thích, vừa uống vào trong miệng, như nuốt phải dao phải lửa, dần chảy xuống tàn phá ruột và dạ dày, mạnh mẽ thiêu đốt.
Bây giờ trong ngực cậu nghẹn một bụng tức, cần gấp loại rượu kích thích như thế một chút.
Cậu ngồi ở rìa đường chờ xe của Ngu Trọng Dạ, đợi mãi không thấy đến, bèn dùng răng cậy nắp một chai, sau đó tu ừng ực như uống nước lạnh.
Uống đến khi chai rượu Trần Khúc sắp thấy đáy, một chiếc xe màu đen mới phá mưa bụi mà đến —— vẫn là chiếc xe kia, có lẽ là đài trưởng Ngu xưa nay quen vật cũ, không cho lão Lâm đổi xe.
Trời mưa càng lúc càng to, Hình Minh cả người ướt đẫm, loạng choạng đứng lên, tưởng rằng trong xe chỉ có mình lão Lâm, không ngờ rằng Ngu Trọng Dạ cũng ngồi ở phía sau.
Hình Minh mở cửa sau xe, ngồi vào, Ngu Trọng Dạ liếc cậu một cái, hỏi: “Lại đánh nhau với người ta?”
Hình Minh nhất thời sững sờ, Ngu Trọng Dạ đã nhấc tay nhéo hai má ẩm ướt của cậu: “Em đều viết trên mặt hết rồi.”
Lão cáo già ánh mắt quá độc, Hình Minh không chối cãi, thành thật thừa nhận: “Tên đó ra tay trước.”
Ngu Trọng Dạ cười: “Đánh thắng?”
Hình Minh gật đầu: “Ừm.”
“Đánh thắng là được rồi, còn buồn phiền cái gì?”
“Em muốn cùng thầy uống rượu.” Hình Minh không muốn nói về mấy chuyện không hay trong nhà, giơ lên túi nhựa đang cầm trong tay, “Nhưng nếu thầy chỉ uống Lafite, vậy thì không có biện pháp rồi.” Vào lúc này hẳn cậu đã bị rượu làm cho mụ mị đầu óc, nếu như là lúc bình thường tỉnh táo, có cho tiền cậu cũng không dám nói chuyện như thế với Ngu Trọng Dạ, thật sự cậu rất sợ người đàn ông này, cũng không phải bởi vì đối phương là đài trưởng.
Không ngờ Ngu Trọng Dạ lại vui vẻ đáp ứng, khẽ nhếch môi dặn dò lão Lâm, tìm chỗ.
Nơi uống rượu là Ngu Trọng Dạ chọn, nhưng lại không quá giống nơi Ngu Trọng Dạ chọn. Quán ăn cũng coi như lớn nhưng lại nằm trên con đường trong hẻm nhỏ của một chợ đêm, đầy dầu mỡ, hỗn độn, nửa trong nhà nửa ngoài trời, mưa lớn như thế nhưng quán vẫn rất đông khách, bên trong đã ngồi đầy người. Bên ngoài thì có chỗ, nhưng chỉ có một cái bàn nhựa vô cùng đơn giản, trên đỉnh đầu là một cái ô to màu đỏ để che mưa, coi như đối phó.
Ông chủ quán mặt rỗ, nhìn lại có chút quen mặt, thấy Ngu Trọng Dạ từ trên xe xuống, lập tức chào đón nồng hậu, nhiệt tình như lửa mà kêu một tiếng “Chú Ngu”, sau đó nện một quyền vào vai lão Lâm, nhìn qua chắc có quen biết với hai người họ.
Ông chủ mặt rỗ nhận túi ốc móng tay từ Hình Minh, hỏi cậu có kiêng hành, gừng, tỏi gì không, sau đó nói sẽ chế biến cho họ một bàn thức ăn thật ngon.
Hình Minh nhìn bóng lưng đang bận bịu của ông chủ mặt rỗ, kinh ngạc hỏi Ngu Trọng Dạ: “Thì ra thầy cũng đến những chỗ như thế này sao.”
“Tình cờ.” Ngu Trọng Dạ dưới cây dù che mưa kiếm một chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống.
Thì ra ngày xưa ông chủ mặt rỗ này là đầu bếp trong quân đội, sau này xuất ngũ liền mở quán ăn, cũng coi như đi theo nghiệp cũ. Ông chủ cùng lão Lâm ở bên trong ôn chuyện, cây dù che mưa màu đỏ chỉ đủ cho Ngu Trọng Dạ và Hình Minh ngồi.
Trong khi chờ nhân viên phục vụ mang món ăn lên thì trước tiên cứ làm chén rượu cái đã, Hình Minh vặn nắp chai, rót cho Ngu Trọng Dạ nửa chén —— bỗng nhiên nhìn thấy tay Ngu Trọng Dạ còn đang quấn băng, lúc này mới nhớ tới cánh tay phải bị thương của hắn, tuy chỉ là nứt xương nhẹ không cần bó thạch cao, nhưng cũng không nên uống rượu mạnh.
Thấy Ngu Trọng Dạ nâng chén liền uống, Hình Minh vội vàng cản lại, nói: “Thầy, em quên mất tay thầy còn đang bị thương, hôm nay không nên tìm thầy uống rượu.”
Ngu Trọng Dạ uống một hơi cạn sạch, đặt chén xuống, nhìn như không để ý chút nào cười cười: “Liều mình cùng em vậy.”
Lời này nói ra. Nhưng Hình Minh lại cảm thấy khó chịu trong lòng, chỉ đành nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng đều, cười giống như trẻ con.
Một nữ phục vụ đúng lúc bưng thức ăn lên bàn, rượu đế hầm ốc, một đĩa lớn, hương thơm đặc trưng bốc lên. Hình Minh liếc mắt nhìn nữ phục vụ một cái, bây giờ cậu cảm thấy cả người thoải mái, hoàn toàn quên mất chuyện của mẹ khiến cậu khó chịu lúc nãy, ngắm núi là ngắm núi, ngắm người đẹp là ngắm người đẹp, khách quan mà đánh giá thì dáng dấp cô nàng này cũng không tệ.
Những hạt mưa lớn như hạt đậu lốp đốp đánh vào cây dù che mưa, Hình Minh tự mình uống một chén rượu, sóng mắt mơ hồ, mặt hồng như hoa đào, đầu lưỡi luôn lưu loát lúc này trở nên chậm chạp, không còn sự mạnh mẽ ác kiệt như ngày thường nữa, bắt đầu nói nhảm mấy câu.
Đa số thời điểm khi Hình Minh nói chuyện, Ngu Trọng Dạ đều đảm nhiệm vai trò người nghe. Thời còn là học sinh thì mọi người thường coi cậu như một quái nhân, cậu với những người cùng tuổi hiếm có đề tài nói chuyện, nhưng lại có thể cùng các vị giáo sư, viện trưởng nói chuyện đến quên trời quên đất. Cậu lúc thì hùng hồn công kích người của đài truyền hình, lúc lại nói chuyện về bản thân mình, xem thường chủ nghĩa lý tưởng như thế nào, đắc ý khoe khoang thành tích của bản thân trong quá khứ, còn nói cả thời điểm khốn khó nhất mình từng trải qua ——
Không phải sự việc thuê diễn viên đóng thế khiến cậu suýt mất việc, mà là sự việc phỏng vấn một giáo viên vùng nông thôn có tật nói lắp, đó là người giáo viên duy nhất dạy học cho bọn trẻ ở nơi thâm sơn cùng cốc đó, nghèo khó bền vững, tâm huyết nửa cuộc đời đều đặt lên các em nhỏ nơi ấy.
Một nhóm học sinh của thầy ngồi ở trong trường quay, vị giáo viên già lần đầu tiên đối mặt với ống kính, mỗi câu trả lời nhìn qua như đang cân nhắc suy nghĩ cẩn thận, kì thực đang dùng phát âm nửa sống nửa chín của mình cật lực che giấu tật nói lắp. Hình Minh còn nhớ lúc ấy mình đã hỏi người đó, thầy không có tư chất hành nghề giáo viên, cũng không phù hợp với quy định về giáo viên, có bao giờ thầy dạy các em nhỏ học sai kiến thức, hủy hoại mầm non tương lai?
Câu hỏi lạnh lùng lại có phần cay nghiệt, hết thảy như phủ nhận nỗ lực dã tràng xe cát, vị giáo viên già kia không nói ra được một câu hoàn chỉnh, ông thất kinh, lắp ba lắp bắp, cuối cùng tuyệt vọng nhìn nhóm học sinh của mình dưới đài, nước mắt chảy ra.
Hình Minh nói với Ngu Trọng Dạ, đôi mắt đục ngầu chảy đầy nước mắt ấy đã ám ảnh cậu, đến nay vẫn không có biện pháp để quên đi.
Bên trong ô nhỏ bật lên vài bóng đèn, không quá sáng, hắt lên thức ăn bóng mỡ vàng óng, lại hắt lên khuôn mặt Ngu Trọng Dạ làm nổi bật lên đường viền sắc xảo mà tao nhã.
Tim không tự chủ được mà đập thình thịch, Hình Minh đột nhiên im lặng, nhíu mày, mím chặt đôi môi. Những lời này cậu chưa từng cùng bất kỳ kẻ nào nói qua, ngay cả người thầy Tô Thanh Hoa cậu coi như cha cũng không có, huống hồ lại là Ngu Trọng Dạ chỉ có mối quan hệ về thể xác. Cậu thức tỉnh, nghĩ mà sợ, rượu vào quả là quá nguy hiểm.
Cơm nước no nê, tạm biệt ông chủ mặt rỗ, Hình Minh cùng Ngu Trọng Dạ trở lại trên xe.
Bên trong xe không gian chật chội, quần áo lúc nãy bị xối ướt vẫn chưa khô hoàn toàn, tỏa ra mùi đặc trưng nhàn nhạt của nước mưa. Ẩm ướt nhưng không làm người khó chịu, Hình Minh đã ngà ngà say, tự cởi áo của mình, không đợi Lão Lâm khởi động xe, chủ động bò ngồi ở trên người Ngu Trọng Dạ.
Hình Minh tách hai chân, cúi đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, đối với lão Lâm đang ngồi ở phía trên nói: “Lão Lâm, lão xuống xe hút điếu thuốc đi.”
Hình như đài trưởng Ngu hôm nay không có hứng thú lắm, thái độ thờ ơ: “Lão Lâm, lái xe.”
Hình Minh kỳ quái, trước đây cậu không tình không nguyện, lão hồ ly cố tình cưỡng bức, nhưng bây giờ cậu chủ động, lão hồ ly này lại không chịu cho. Cậu không phục, vì vậy cố chấp, chủ động cởi quần Ngu Trọng Dạ, lần mò vật nóng đang ngày càng trướng lên vì tình dục.
Động tác quá lớn, không để ý phía trên, “Ầm” một tiếng, lại va đầu vào trần xe.
Hình Minh vốn đang mê đắm trong tình dục, bị đập một cái bất ngờ không còn kiêu ngạo nữa, gào một tiếng “Đau”, sau đó nhẹ nhàng mà co quắp tiến vào trong lòng Ngu Trọng Dạ.
Ngu Trọng Dạ cười to, lấy tay nhẹ nhàng xoa sau gáy Hình Minh, dặn dò lão Lâm, ngày mai sẽ đổi xe.
Trong túi nhựa có hai chai rượu Lô Châu Trần Khúc, mười mấy đồng một chai, không thể nói nó có hương vị đặc biệt gì, nhưng khi Hình Hoành còn sống thường uống loại rượu này, Hình Minh không rành lắm về rượu phẩm, không biết được giá cả của rượu ngũ lương hay rượu xái cái nào mắc hơn, chỉ cảm thấy rượu đế này có hương vị đơn giản, cay nồng mà kích thích, vừa uống vào trong miệng, như nuốt phải dao phải lửa, dần chảy xuống tàn phá ruột và dạ dày, mạnh mẽ thiêu đốt.
Bây giờ trong ngực cậu nghẹn một bụng tức, cần gấp loại rượu kích thích như thế một chút.
Cậu ngồi ở rìa đường chờ xe của Ngu Trọng Dạ, đợi mãi không thấy đến, bèn dùng răng cậy nắp một chai, sau đó tu ừng ực như uống nước lạnh.
Uống đến khi chai rượu Trần Khúc sắp thấy đáy, một chiếc xe màu đen mới phá mưa bụi mà đến —— vẫn là chiếc xe kia, có lẽ là đài trưởng Ngu xưa nay quen vật cũ, không cho lão Lâm đổi xe.
Trời mưa càng lúc càng to, Hình Minh cả người ướt đẫm, loạng choạng đứng lên, tưởng rằng trong xe chỉ có mình lão Lâm, không ngờ rằng Ngu Trọng Dạ cũng ngồi ở phía sau.
Hình Minh mở cửa sau xe, ngồi vào, Ngu Trọng Dạ liếc cậu một cái, hỏi: “Lại đánh nhau với người ta?”
Hình Minh nhất thời sững sờ, Ngu Trọng Dạ đã nhấc tay nhéo hai má ẩm ướt của cậu: “Em đều viết trên mặt hết rồi.”
Lão cáo già ánh mắt quá độc, Hình Minh không chối cãi, thành thật thừa nhận: “Tên đó ra tay trước.”
Ngu Trọng Dạ cười: “Đánh thắng?”
Hình Minh gật đầu: “Ừm.”
“Đánh thắng là được rồi, còn buồn phiền cái gì?”
“Em muốn cùng thầy uống rượu.” Hình Minh không muốn nói về mấy chuyện không hay trong nhà, giơ lên túi nhựa đang cầm trong tay, “Nhưng nếu thầy chỉ uống Lafite, vậy thì không có biện pháp rồi.” Vào lúc này hẳn cậu đã bị rượu làm cho mụ mị đầu óc, nếu như là lúc bình thường tỉnh táo, có cho tiền cậu cũng không dám nói chuyện như thế với Ngu Trọng Dạ, thật sự cậu rất sợ người đàn ông này, cũng không phải bởi vì đối phương là đài trưởng.
Không ngờ Ngu Trọng Dạ lại vui vẻ đáp ứng, khẽ nhếch môi dặn dò lão Lâm, tìm chỗ.
Nơi uống rượu là Ngu Trọng Dạ chọn, nhưng lại không quá giống nơi Ngu Trọng Dạ chọn. Quán ăn cũng coi như lớn nhưng lại nằm trên con đường trong hẻm nhỏ của một chợ đêm, đầy dầu mỡ, hỗn độn, nửa trong nhà nửa ngoài trời, mưa lớn như thế nhưng quán vẫn rất đông khách, bên trong đã ngồi đầy người. Bên ngoài thì có chỗ, nhưng chỉ có một cái bàn nhựa vô cùng đơn giản, trên đỉnh đầu là một cái ô to màu đỏ để che mưa, coi như đối phó.
Ông chủ quán mặt rỗ, nhìn lại có chút quen mặt, thấy Ngu Trọng Dạ từ trên xe xuống, lập tức chào đón nồng hậu, nhiệt tình như lửa mà kêu một tiếng “Chú Ngu”, sau đó nện một quyền vào vai lão Lâm, nhìn qua chắc có quen biết với hai người họ.
Ông chủ mặt rỗ nhận túi ốc móng tay từ Hình Minh, hỏi cậu có kiêng hành, gừng, tỏi gì không, sau đó nói sẽ chế biến cho họ một bàn thức ăn thật ngon.
Hình Minh nhìn bóng lưng đang bận bịu của ông chủ mặt rỗ, kinh ngạc hỏi Ngu Trọng Dạ: “Thì ra thầy cũng đến những chỗ như thế này sao.”
“Tình cờ.” Ngu Trọng Dạ dưới cây dù che mưa kiếm một chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống.
Thì ra ngày xưa ông chủ mặt rỗ này là đầu bếp trong quân đội, sau này xuất ngũ liền mở quán ăn, cũng coi như đi theo nghiệp cũ. Ông chủ cùng lão Lâm ở bên trong ôn chuyện, cây dù che mưa màu đỏ chỉ đủ cho Ngu Trọng Dạ và Hình Minh ngồi.
Trong khi chờ nhân viên phục vụ mang món ăn lên thì trước tiên cứ làm chén rượu cái đã, Hình Minh vặn nắp chai, rót cho Ngu Trọng Dạ nửa chén —— bỗng nhiên nhìn thấy tay Ngu Trọng Dạ còn đang quấn băng, lúc này mới nhớ tới cánh tay phải bị thương của hắn, tuy chỉ là nứt xương nhẹ không cần bó thạch cao, nhưng cũng không nên uống rượu mạnh.
Thấy Ngu Trọng Dạ nâng chén liền uống, Hình Minh vội vàng cản lại, nói: “Thầy, em quên mất tay thầy còn đang bị thương, hôm nay không nên tìm thầy uống rượu.”
Ngu Trọng Dạ uống một hơi cạn sạch, đặt chén xuống, nhìn như không để ý chút nào cười cười: “Liều mình cùng em vậy.”
Lời này nói ra. Nhưng Hình Minh lại cảm thấy khó chịu trong lòng, chỉ đành nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng đều, cười giống như trẻ con.
Một nữ phục vụ đúng lúc bưng thức ăn lên bàn, rượu đế hầm ốc, một đĩa lớn, hương thơm đặc trưng bốc lên. Hình Minh liếc mắt nhìn nữ phục vụ một cái, bây giờ cậu cảm thấy cả người thoải mái, hoàn toàn quên mất chuyện của mẹ khiến cậu khó chịu lúc nãy, ngắm núi là ngắm núi, ngắm người đẹp là ngắm người đẹp, khách quan mà đánh giá thì dáng dấp cô nàng này cũng không tệ.
Những hạt mưa lớn như hạt đậu lốp đốp đánh vào cây dù che mưa, Hình Minh tự mình uống một chén rượu, sóng mắt mơ hồ, mặt hồng như hoa đào, đầu lưỡi luôn lưu loát lúc này trở nên chậm chạp, không còn sự mạnh mẽ ác kiệt như ngày thường nữa, bắt đầu nói nhảm mấy câu.
Đa số thời điểm khi Hình Minh nói chuyện, Ngu Trọng Dạ đều đảm nhiệm vai trò người nghe. Thời còn là học sinh thì mọi người thường coi cậu như một quái nhân, cậu với những người cùng tuổi hiếm có đề tài nói chuyện, nhưng lại có thể cùng các vị giáo sư, viện trưởng nói chuyện đến quên trời quên đất. Cậu lúc thì hùng hồn công kích người của đài truyền hình, lúc lại nói chuyện về bản thân mình, xem thường chủ nghĩa lý tưởng như thế nào, đắc ý khoe khoang thành tích của bản thân trong quá khứ, còn nói cả thời điểm khốn khó nhất mình từng trải qua ——
Không phải sự việc thuê diễn viên đóng thế khiến cậu suýt mất việc, mà là sự việc phỏng vấn một giáo viên vùng nông thôn có tật nói lắp, đó là người giáo viên duy nhất dạy học cho bọn trẻ ở nơi thâm sơn cùng cốc đó, nghèo khó bền vững, tâm huyết nửa cuộc đời đều đặt lên các em nhỏ nơi ấy.
Một nhóm học sinh của thầy ngồi ở trong trường quay, vị giáo viên già lần đầu tiên đối mặt với ống kính, mỗi câu trả lời nhìn qua như đang cân nhắc suy nghĩ cẩn thận, kì thực đang dùng phát âm nửa sống nửa chín của mình cật lực che giấu tật nói lắp. Hình Minh còn nhớ lúc ấy mình đã hỏi người đó, thầy không có tư chất hành nghề giáo viên, cũng không phù hợp với quy định về giáo viên, có bao giờ thầy dạy các em nhỏ học sai kiến thức, hủy hoại mầm non tương lai?
Câu hỏi lạnh lùng lại có phần cay nghiệt, hết thảy như phủ nhận nỗ lực dã tràng xe cát, vị giáo viên già kia không nói ra được một câu hoàn chỉnh, ông thất kinh, lắp ba lắp bắp, cuối cùng tuyệt vọng nhìn nhóm học sinh của mình dưới đài, nước mắt chảy ra.
Hình Minh nói với Ngu Trọng Dạ, đôi mắt đục ngầu chảy đầy nước mắt ấy đã ám ảnh cậu, đến nay vẫn không có biện pháp để quên đi.
Bên trong ô nhỏ bật lên vài bóng đèn, không quá sáng, hắt lên thức ăn bóng mỡ vàng óng, lại hắt lên khuôn mặt Ngu Trọng Dạ làm nổi bật lên đường viền sắc xảo mà tao nhã.
Tim không tự chủ được mà đập thình thịch, Hình Minh đột nhiên im lặng, nhíu mày, mím chặt đôi môi. Những lời này cậu chưa từng cùng bất kỳ kẻ nào nói qua, ngay cả người thầy Tô Thanh Hoa cậu coi như cha cũng không có, huống hồ lại là Ngu Trọng Dạ chỉ có mối quan hệ về thể xác. Cậu thức tỉnh, nghĩ mà sợ, rượu vào quả là quá nguy hiểm.
Cơm nước no nê, tạm biệt ông chủ mặt rỗ, Hình Minh cùng Ngu Trọng Dạ trở lại trên xe.
Bên trong xe không gian chật chội, quần áo lúc nãy bị xối ướt vẫn chưa khô hoàn toàn, tỏa ra mùi đặc trưng nhàn nhạt của nước mưa. Ẩm ướt nhưng không làm người khó chịu, Hình Minh đã ngà ngà say, tự cởi áo của mình, không đợi Lão Lâm khởi động xe, chủ động bò ngồi ở trên người Ngu Trọng Dạ.
Hình Minh tách hai chân, cúi đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, đối với lão Lâm đang ngồi ở phía trên nói: “Lão Lâm, lão xuống xe hút điếu thuốc đi.”
Hình như đài trưởng Ngu hôm nay không có hứng thú lắm, thái độ thờ ơ: “Lão Lâm, lái xe.”
Hình Minh kỳ quái, trước đây cậu không tình không nguyện, lão hồ ly cố tình cưỡng bức, nhưng bây giờ cậu chủ động, lão hồ ly này lại không chịu cho. Cậu không phục, vì vậy cố chấp, chủ động cởi quần Ngu Trọng Dạ, lần mò vật nóng đang ngày càng trướng lên vì tình dục.
Động tác quá lớn, không để ý phía trên, “Ầm” một tiếng, lại va đầu vào trần xe.
Hình Minh vốn đang mê đắm trong tình dục, bị đập một cái bất ngờ không còn kiêu ngạo nữa, gào một tiếng “Đau”, sau đó nhẹ nhàng mà co quắp tiến vào trong lòng Ngu Trọng Dạ.
Ngu Trọng Dạ cười to, lấy tay nhẹ nhàng xoa sau gáy Hình Minh, dặn dò lão Lâm, ngày mai sẽ đổi xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất