Chương 32
Edit & Beta: Direct Kill
Hình Minh đứng ở trước cửa phòng làm việc của đài trưởng, không đi vào.
Cửa khép hờ, có thể nghe thấy tiếng người bên trong chuyện trò vui vẻ, đầu tiên là giọng nói lão Trần: “Chú Ngu, tôi mới vừa nhìn thấy Lão Lâm đi lấy xe, liếc mắt còn không dám nhận, chú đổi xe mới? ”
Ngu Trọng Dạ “Ừ” một tiếng, không tiếp tục cùng lão Trần nói, ngược lại hỏi một người khác: “Lão gia tử gần đây vẫn khỏe chứ?”
“Ông ngoại vẫn còn rất khỏe mạnh, ông cũng thường nhắc đến thầy, ông nói nhiều năm như vậy dám thắng ông trên bàn cờ, cũng chỉ có một mình thầy.” Là giọng nói của một người thanh niên còn trẻ, âm thanh đặc biệt chuẩn tiếng phổ thông, âm sắc không dày không mỏng, cực kỳ dễ nghe.
Ngu Trọng Dạ cười vui cởi mở: “Ngày khác sẽ hẹn lão gia tử chơi cờ, vẫn quy củ cũ, nhượng chú ấy hai quân —— không cho chơi xấu.”
“Vâng, ” người thanh niên trẻ tuổi cũng cười, “Em trở lại sẽ chuyển lời với ông ngoại, chuẩn bị tiếp khách. Sau khi về hưu mỗi ngày nếu không luyện viết thư pháp, thì cũng là viết sách, cực kì nhàn rỗi.”
Lão Trần hoàn toàn không chen lời vào được, trong phòng làm việc hai nam nhân cứ thế nói chuyện phiếm. Hình Minh đứng ở cửa, buồn bực chán ngán nhưng cũng không đi vào.
Mãi đến tận khi Ngu Trọng Dạ nâng cao giọng nói: “Ở bên ngoài đứng đủ lâu rồi đó, vào đi.”
Hình Minh đẩy cửa ra, tầm mắt lướt qua hai thân ảnh quen thuộc, sau đó dừng lại trên khuôn mặt của người mới ——
Ánh mắt cậu đột nhiên sáng ngời, văn phòng của đài trưởng đài Minh Châu tuyệt đối không phải là loại xuề xòa đơn giản, nhưng người này quả thực quá mức chói sáng loá mắt, huy hoàng toả sáng.
Lạc Ưu.
Lạc Ưu nhìn thấy Hình Minh vào phòng, chủ động đứng lên, nghênh đón, đùa giỡn nói: “Đây không phải là Hình Minh, người so với minh tinh còn đẹp trai hơn sao, ngưỡng mộ đã lâu.”
Người này đứng lên vóc dáng rất cao, trước đây bên trong màn ảnh nhìn không ra hắn lại cao như vậy, cảm thấy tướng mạo tuấn mỹ tinh xảo là được rồi, lại còn tiện nghi về chiều cao nữa. Hình Minh nhìn thẳng vào Lạc Ưu, mặt không hề cảm xúc, không chút nào ân cần: “Chiếc xe Ferrari trong bãi đậu, là của anh?”
Lạc Ưu ngược lại cư xử rộng lượng, giơ một tay ra trước mặt Hình Minh: “Trước đây chúng ta là vì làm việc cho chủ, sau này phải cùng tiến cùng lùi, nở nụ cười liền quên hết thù oán, thế nào?”
Vì bày tỏ sự hữu hảo, Lạc Ưu kiên trì mười phần, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười mà đưa tay ra, nhưng Hình Minh mắt lạnh theo dõi hắn, không nhúc nhích.
Mấy phút đồng hồ trôi qua, cậu mới cho phản ứng. Đang trước mắt đài trưởng Ngu cùng Trần chủ nhiệm, nhưng không nắm lấy tay, chỉ “bốp” một tiếng vỗ bỏ tay của đối phương: “Hân hạnh.”
Không thèm đem ghế ngồi cho Hình Minh, lão Trần đơn giản báo một tiếng tình hình di chuyển chỗ làm, sau đó bắt đầu khích lệ Lạc Ưu, thao thao bất tuyệt một hơi, nói lo lắng Lạc Ưu mới đến cần thời gian thích ứng, không nghĩ tới phải dẫn luôn ‘Thời sự Trung Quốc’, trí nhớ hắn cực kỳ tốt, phản ứng lại nhanh nhạy, những từ ngữ chuyên môn đặc biệt khó đọc trong các tin tức đều được hắn đọc một cách trơn tru, có thể cùng đạo diễn hoàn toàn chưa quen biết ăn ý ngầm phối hợp, thậm chí từ đầu tới cuối còn chưa từng liếc mắt nhìn máy nhắc chữ(1)…
(1) Máy nhắc chữ (tiếng Anh: Teleprompter) là một thiết bị hiển thị nhắc nhở người phát biểu bằng một văn bản hay diễn văn trình bày dưới dạng văn bản hiển thị điện tử.
“Đều là kiến thức cơ bản, những người chuyên nghiệp đều có thể làm được, không chỉ một mình cháu.” Lạc Ưu khiêm tốn, tiện đà tỏ thái độ, “Thuở còn đang là sinh viên cháu thực sự mong được vào đài Minh Châu, ‘Thời sự Trung Quốc’ có tỉ lệ người xem cao nhất, ‘Minh Châu kết nối’ sức ảnh hưởng rộng nhất, là chương trình Trung Quốc tốt nhất.”
Lão Trần nói chen vào: “Bây giờ không phải nên thông cáo, ‘Thời sự Trung Quốc’ do Tiểu Lạc dẫn sao?”
Hình Minh không tự chủ được ngoắc ngoắc khóe miệng, thần thái xem thường, lão Trần phản ứng hoàn toàn là chuyện bé xé ra to, dẫn chương trình thời sự là công việc vô vị nhất đài Minh Châu, máy móc như thế làm gì, ai mà không biết.
Ngu Trọng Dạ tựa hồ chú ý tới phản ứng Hình Minh, không đáp lời lão Trần, phản đối cậu nói: “Kế hoạch của ‘Tầm nhìn Đông Phương’ tối hôm qua tôi đã xem.”
Hình Minh hơi giật mình, tối hôm qua? Tối hôm qua không phải hắn đang cùng vị biên tập viên Lâm ngọt ngào đáng yêu kia trải qua đêm xuân sao?
Từ lần lên tiếng trước của đài trưởng Ngu, lão Trần cũng không đặc biệt gây khó dễ Hình Minh nữa, tổng biên tập làm việc hiệu suất cao, nửa ngày đã thông qua đề tài cho cậu.
Hình Minh ở “Đêm Thịnh Vực ” nhưng vẫn từ xa chỉ huy tổ của mình, thêm vào đó Tô Thanh Hoa có mặt ở tại nơi để quản lý, các thành viên trong tổ tăng giờ làm việc cuối cùng cũng coi như hoàn thành đồng thời, dùng chủ đề nói về bệnh HIV/AIDS để làm đề tài chương trình, không nói khoa trương, ngay cả phụ đề và nhạc nền cũng đều được làm đến hoàn mỹ, bây giờ nếu quay cả chương trình cũng thừa sức.
Những người có nhiều năm kinh nghiệm của tổ chuyên môn đánh giá xem qua sau đó cảm thấy có thể thông qua được, gửi lên cho lão Trần, lão Trần căn bản không dám nói thêm ý kiến, trực tiếp gởi bản sao cho Ngu Trọng Dạ.
Lát sau có cuộc hẹn với thị trưởng Vương, Ngu Trọng Dạ để lão Trần và Lạc Ưu ra ngoài trước, còn một mình Hình Minh ở lại. Hỏi cậu, liên quan tới những ứng cử viên dẫn chương trình ‘Thời sự Trung Quốc’, ý của cậu thế nào?
Hình Minh nói, em kiến nghị nên cạnh tranh công bằng, tỷ như ra kỳ hạn một tháng, hai người thay phiên nhau dẫn chương trình, để khán giả bỏ phiếu lựa chọn. Hai người dẫn chương trình hàng đầu phân cao thấp với nhau, tuy ngoài mặt là đấu tranh với nhau nhưng không hẳn không là động lực khích lệ người kia, tạo nên nhiều thành tựu, đây chắc chắn là chuyện tốt.
Hình Minh lời nói đẹp đẽ, nhưng thực ra có tư tâm, Lạc Ưu khí thế mạnh mẽ, nhưng mới tới có thể không quen, cậu muốn hai người bọn họ đi tranh công đoạt sủng, đỡ ảnh hưởng tới chương trình ‘Tầm nhìn Đông Phương’ của mình.
“Vậy thì nghe lời em.” Ngu Trọng Dạ đứng dậy ra sau bàn làm việc, đi đến trước mặt Hình Minh, “Kế hoạch không có gì sai, đầu cuối có cải tiến. Có điều em mới trở về, có thể hoàn thành nó hay không?”
“Làm người thì không thể lười biếng, huống hồ em còn không bằng người ta, là con chim ngốc đòi học bay.” Hình Minh vốn không muốn ôm oán, vậy mà lại bật thốt lên, sau đó tự mình suy xét lại, cảm thấy không giống oán giận, mà như đang hờn dỗi.
“Đây là đang tức giận sao.” Ngu Trọng Dạ nhẹ sờ mặt Hình Minh, cảm thấy trán cậu nóng hầm hập, liền nhấc cằm của cậu lên, “Ủy khuất?”
Hình Minh đối diện với đôi mắt Ngu Trọng Dạ, quét qua mí mắt của hắn, Lâm Tư Tuyền kia khóc lóc ầm ĩ trước mặt hắn nhưng đến cuối cùng cũng không thu lại được gì. Bản chất của giao dịch là mưu lợi, anh cho tôi lấy cả hai cùng vui, ngàn vạn không nên tính toán với người không nên tính toán, tơ tưởng đến người không nên tơ tưởng, tỷ như, ái tình.
Vừa đáng buồn vừa đáng thương.
Hình Minh vẫn còn thất thần, Ngu Trọng Dạ đã mở ra cổ áo được cài lại cẩn thận, khiến vết thương nửa chặn nửa che hoàn toàn lộ ra ngoài. Hắn đặt đôi môi lên, nhẹ nhàng mút vào vết tích ái dục kia, sau đó nâng gáy Hình Minh, cánh môi ma sát qua tai, hai má, cánh mũi, cằm, ôn nhu cẩn thận, không để xót chỗ nào, cuối cùng mới dừng lại trên môi của cậu.
Đầu lưỡi Ngu Trọng Dạ cạy ra hai hàm răng đang đóng chặt, tiến vào khoang miệng ướt át ấm áp của Hình Minh, liếm láp lợi cùng khoang miệng. Hình Minh mới đầu trợn tròn mắt, đầu lưỡi không phối hợp, nhưng chống lại không quá năm giây, liền nhắm mắt lại, thuần phục.
Chống lại là xuất phát từ bản năng, thuần phục là phát ra từ chân tâm. Cậu yêu thích nụ hôn này.
“Nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt, có thời gian chăm chỉ.” Ngu Trọng Dạ cười cười, dùng ngón cái lau đi nước miếng rơi bên môi mà Hình Minh không kịp nuốt xuống, đùa bỡn xoa xoa bờ môi cậu, sau đó mới quay người rời đi.
Đài trưởng Ngu có hẹn với thị trưởng Vương, chỉ để lại Hình Minh ngồi ở phòng làm việc của hắn, đối với nụ hôn kia, một bên dư vị một bên ảo não.
Đúng như dự đoán, Hình Minh vừa mới trở lại văn phòng, tổng biên tập liền gọi điện thoại tới, nói lãnh đạo đối với chương trình của cậu rất mong đợi, dự định thừa dịp ngày nghỉ mồng một tháng năm, để ‘Tầm nhìn Đông Phương’ phát sóng liên tục ba tập cùng một chuyên đề trong khung giờ vàng, thứ nhất là để khởi động làm nóng trước, thứ hai là thử xem phản ứng và danh tiếng ảnh hưởng của chương trình.
Hình Minh nhìn lịch một chút, nói cách khác, cậu còn hai tuần lễ nữa, để làm ra ít nhất ba tập của chương trình.
Giống như chương trình thời sự cỡ lớn, không thể thiếu hai mươi, ba mươi người biên đạo, năm, sáu người bên hậu kỳ, nhưng bây giờ trên tay cậu binh thì ít lương thực thì hiếm, chương trình mới vừa chứng thực tài trợ vượt tập mở đầu, giữa đài coi trọng vẫn cứ không đủ, mỗi người phải lấy một chọi mười, làm hết sức mình.
Hình Minh đối với chuyện này không lo lắng lắm, kế hoạch cho tập mới đã được chuẩn bị đâu vào đấy, nhưng một chuyên đề nhỏ, còn phải cân nhắc đến vấn đề tiếp nối sau chủ đề đầu tiên.
Đưa mấy văn kiện phiền phức cho Nguyễn Ninh sắp xếp, nói cho cậu ta biết nơi làm việc tạm thời của tổ, giao cho cậu ta, dẫn dắt hai thành viên là sinh viên tốt nghiệp khóa này, sưu tầm những đề tài đang hot trên mạng.
‘Tầm nhìn Đông Phương’ so với ‘Minh Châu kết nối’, tồn tại rất nhiều điểm khác biệt, khác biệt lớn nhất đó chính là một chương trình thì quay trước một chương trình thì phát sóng trực tiếp, phát sóng trực tiếp tuy là khó xử lý, tuy nhiên cũng có lợi, thí dụ như có thể liên tục liên hệ trực tiếp tới các phương tiện thông tin đại chúng, weibo, webchat và tương tác trực tiếp với khán giả.
Nguyễn Ninh vui vẻ nhận việc, đồng thời cũng nhanh mồm nhanh miệng, bất ngờ tung thông tin đài trưởng Ngu mới đổi xe, trước kia là chiếc Mercedes 600 bây giờ đổi thành Bentley Mulsanne, không gian bên trong xe, chà chà.
“Còn có, sếp, anh có biết ông ngoại của vị ‘nhân gia’ kia là người nào không.” Nguyễn Ninh dùng ánh mắt hướng lên áp phích quảng cáo trên tường, vị “Nhân gia” kia đương nhiên là Lạc Ưu, tinh thần tám chuyện của cậu chuẩn bị khai hỏa, đè thấp âm lượng, kề sát vào tai Hình Minh, nói ra một cái tên trước kia hầu như mỗi ngày đều có thể nghe thấy trên ‘Thời sự Trung Quốc’, cậu ta nói, đừng nói đài trưởng Ngu, ngay cả ba vợ của đài trưởng Ngu cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Hình Minh đứng ở trước cửa phòng làm việc của đài trưởng, không đi vào.
Cửa khép hờ, có thể nghe thấy tiếng người bên trong chuyện trò vui vẻ, đầu tiên là giọng nói lão Trần: “Chú Ngu, tôi mới vừa nhìn thấy Lão Lâm đi lấy xe, liếc mắt còn không dám nhận, chú đổi xe mới? ”
Ngu Trọng Dạ “Ừ” một tiếng, không tiếp tục cùng lão Trần nói, ngược lại hỏi một người khác: “Lão gia tử gần đây vẫn khỏe chứ?”
“Ông ngoại vẫn còn rất khỏe mạnh, ông cũng thường nhắc đến thầy, ông nói nhiều năm như vậy dám thắng ông trên bàn cờ, cũng chỉ có một mình thầy.” Là giọng nói của một người thanh niên còn trẻ, âm thanh đặc biệt chuẩn tiếng phổ thông, âm sắc không dày không mỏng, cực kỳ dễ nghe.
Ngu Trọng Dạ cười vui cởi mở: “Ngày khác sẽ hẹn lão gia tử chơi cờ, vẫn quy củ cũ, nhượng chú ấy hai quân —— không cho chơi xấu.”
“Vâng, ” người thanh niên trẻ tuổi cũng cười, “Em trở lại sẽ chuyển lời với ông ngoại, chuẩn bị tiếp khách. Sau khi về hưu mỗi ngày nếu không luyện viết thư pháp, thì cũng là viết sách, cực kì nhàn rỗi.”
Lão Trần hoàn toàn không chen lời vào được, trong phòng làm việc hai nam nhân cứ thế nói chuyện phiếm. Hình Minh đứng ở cửa, buồn bực chán ngán nhưng cũng không đi vào.
Mãi đến tận khi Ngu Trọng Dạ nâng cao giọng nói: “Ở bên ngoài đứng đủ lâu rồi đó, vào đi.”
Hình Minh đẩy cửa ra, tầm mắt lướt qua hai thân ảnh quen thuộc, sau đó dừng lại trên khuôn mặt của người mới ——
Ánh mắt cậu đột nhiên sáng ngời, văn phòng của đài trưởng đài Minh Châu tuyệt đối không phải là loại xuề xòa đơn giản, nhưng người này quả thực quá mức chói sáng loá mắt, huy hoàng toả sáng.
Lạc Ưu.
Lạc Ưu nhìn thấy Hình Minh vào phòng, chủ động đứng lên, nghênh đón, đùa giỡn nói: “Đây không phải là Hình Minh, người so với minh tinh còn đẹp trai hơn sao, ngưỡng mộ đã lâu.”
Người này đứng lên vóc dáng rất cao, trước đây bên trong màn ảnh nhìn không ra hắn lại cao như vậy, cảm thấy tướng mạo tuấn mỹ tinh xảo là được rồi, lại còn tiện nghi về chiều cao nữa. Hình Minh nhìn thẳng vào Lạc Ưu, mặt không hề cảm xúc, không chút nào ân cần: “Chiếc xe Ferrari trong bãi đậu, là của anh?”
Lạc Ưu ngược lại cư xử rộng lượng, giơ một tay ra trước mặt Hình Minh: “Trước đây chúng ta là vì làm việc cho chủ, sau này phải cùng tiến cùng lùi, nở nụ cười liền quên hết thù oán, thế nào?”
Vì bày tỏ sự hữu hảo, Lạc Ưu kiên trì mười phần, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười mà đưa tay ra, nhưng Hình Minh mắt lạnh theo dõi hắn, không nhúc nhích.
Mấy phút đồng hồ trôi qua, cậu mới cho phản ứng. Đang trước mắt đài trưởng Ngu cùng Trần chủ nhiệm, nhưng không nắm lấy tay, chỉ “bốp” một tiếng vỗ bỏ tay của đối phương: “Hân hạnh.”
Không thèm đem ghế ngồi cho Hình Minh, lão Trần đơn giản báo một tiếng tình hình di chuyển chỗ làm, sau đó bắt đầu khích lệ Lạc Ưu, thao thao bất tuyệt một hơi, nói lo lắng Lạc Ưu mới đến cần thời gian thích ứng, không nghĩ tới phải dẫn luôn ‘Thời sự Trung Quốc’, trí nhớ hắn cực kỳ tốt, phản ứng lại nhanh nhạy, những từ ngữ chuyên môn đặc biệt khó đọc trong các tin tức đều được hắn đọc một cách trơn tru, có thể cùng đạo diễn hoàn toàn chưa quen biết ăn ý ngầm phối hợp, thậm chí từ đầu tới cuối còn chưa từng liếc mắt nhìn máy nhắc chữ(1)…
(1) Máy nhắc chữ (tiếng Anh: Teleprompter) là một thiết bị hiển thị nhắc nhở người phát biểu bằng một văn bản hay diễn văn trình bày dưới dạng văn bản hiển thị điện tử.
“Đều là kiến thức cơ bản, những người chuyên nghiệp đều có thể làm được, không chỉ một mình cháu.” Lạc Ưu khiêm tốn, tiện đà tỏ thái độ, “Thuở còn đang là sinh viên cháu thực sự mong được vào đài Minh Châu, ‘Thời sự Trung Quốc’ có tỉ lệ người xem cao nhất, ‘Minh Châu kết nối’ sức ảnh hưởng rộng nhất, là chương trình Trung Quốc tốt nhất.”
Lão Trần nói chen vào: “Bây giờ không phải nên thông cáo, ‘Thời sự Trung Quốc’ do Tiểu Lạc dẫn sao?”
Hình Minh không tự chủ được ngoắc ngoắc khóe miệng, thần thái xem thường, lão Trần phản ứng hoàn toàn là chuyện bé xé ra to, dẫn chương trình thời sự là công việc vô vị nhất đài Minh Châu, máy móc như thế làm gì, ai mà không biết.
Ngu Trọng Dạ tựa hồ chú ý tới phản ứng Hình Minh, không đáp lời lão Trần, phản đối cậu nói: “Kế hoạch của ‘Tầm nhìn Đông Phương’ tối hôm qua tôi đã xem.”
Hình Minh hơi giật mình, tối hôm qua? Tối hôm qua không phải hắn đang cùng vị biên tập viên Lâm ngọt ngào đáng yêu kia trải qua đêm xuân sao?
Từ lần lên tiếng trước của đài trưởng Ngu, lão Trần cũng không đặc biệt gây khó dễ Hình Minh nữa, tổng biên tập làm việc hiệu suất cao, nửa ngày đã thông qua đề tài cho cậu.
Hình Minh ở “Đêm Thịnh Vực ” nhưng vẫn từ xa chỉ huy tổ của mình, thêm vào đó Tô Thanh Hoa có mặt ở tại nơi để quản lý, các thành viên trong tổ tăng giờ làm việc cuối cùng cũng coi như hoàn thành đồng thời, dùng chủ đề nói về bệnh HIV/AIDS để làm đề tài chương trình, không nói khoa trương, ngay cả phụ đề và nhạc nền cũng đều được làm đến hoàn mỹ, bây giờ nếu quay cả chương trình cũng thừa sức.
Những người có nhiều năm kinh nghiệm của tổ chuyên môn đánh giá xem qua sau đó cảm thấy có thể thông qua được, gửi lên cho lão Trần, lão Trần căn bản không dám nói thêm ý kiến, trực tiếp gởi bản sao cho Ngu Trọng Dạ.
Lát sau có cuộc hẹn với thị trưởng Vương, Ngu Trọng Dạ để lão Trần và Lạc Ưu ra ngoài trước, còn một mình Hình Minh ở lại. Hỏi cậu, liên quan tới những ứng cử viên dẫn chương trình ‘Thời sự Trung Quốc’, ý của cậu thế nào?
Hình Minh nói, em kiến nghị nên cạnh tranh công bằng, tỷ như ra kỳ hạn một tháng, hai người thay phiên nhau dẫn chương trình, để khán giả bỏ phiếu lựa chọn. Hai người dẫn chương trình hàng đầu phân cao thấp với nhau, tuy ngoài mặt là đấu tranh với nhau nhưng không hẳn không là động lực khích lệ người kia, tạo nên nhiều thành tựu, đây chắc chắn là chuyện tốt.
Hình Minh lời nói đẹp đẽ, nhưng thực ra có tư tâm, Lạc Ưu khí thế mạnh mẽ, nhưng mới tới có thể không quen, cậu muốn hai người bọn họ đi tranh công đoạt sủng, đỡ ảnh hưởng tới chương trình ‘Tầm nhìn Đông Phương’ của mình.
“Vậy thì nghe lời em.” Ngu Trọng Dạ đứng dậy ra sau bàn làm việc, đi đến trước mặt Hình Minh, “Kế hoạch không có gì sai, đầu cuối có cải tiến. Có điều em mới trở về, có thể hoàn thành nó hay không?”
“Làm người thì không thể lười biếng, huống hồ em còn không bằng người ta, là con chim ngốc đòi học bay.” Hình Minh vốn không muốn ôm oán, vậy mà lại bật thốt lên, sau đó tự mình suy xét lại, cảm thấy không giống oán giận, mà như đang hờn dỗi.
“Đây là đang tức giận sao.” Ngu Trọng Dạ nhẹ sờ mặt Hình Minh, cảm thấy trán cậu nóng hầm hập, liền nhấc cằm của cậu lên, “Ủy khuất?”
Hình Minh đối diện với đôi mắt Ngu Trọng Dạ, quét qua mí mắt của hắn, Lâm Tư Tuyền kia khóc lóc ầm ĩ trước mặt hắn nhưng đến cuối cùng cũng không thu lại được gì. Bản chất của giao dịch là mưu lợi, anh cho tôi lấy cả hai cùng vui, ngàn vạn không nên tính toán với người không nên tính toán, tơ tưởng đến người không nên tơ tưởng, tỷ như, ái tình.
Vừa đáng buồn vừa đáng thương.
Hình Minh vẫn còn thất thần, Ngu Trọng Dạ đã mở ra cổ áo được cài lại cẩn thận, khiến vết thương nửa chặn nửa che hoàn toàn lộ ra ngoài. Hắn đặt đôi môi lên, nhẹ nhàng mút vào vết tích ái dục kia, sau đó nâng gáy Hình Minh, cánh môi ma sát qua tai, hai má, cánh mũi, cằm, ôn nhu cẩn thận, không để xót chỗ nào, cuối cùng mới dừng lại trên môi của cậu.
Đầu lưỡi Ngu Trọng Dạ cạy ra hai hàm răng đang đóng chặt, tiến vào khoang miệng ướt át ấm áp của Hình Minh, liếm láp lợi cùng khoang miệng. Hình Minh mới đầu trợn tròn mắt, đầu lưỡi không phối hợp, nhưng chống lại không quá năm giây, liền nhắm mắt lại, thuần phục.
Chống lại là xuất phát từ bản năng, thuần phục là phát ra từ chân tâm. Cậu yêu thích nụ hôn này.
“Nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt, có thời gian chăm chỉ.” Ngu Trọng Dạ cười cười, dùng ngón cái lau đi nước miếng rơi bên môi mà Hình Minh không kịp nuốt xuống, đùa bỡn xoa xoa bờ môi cậu, sau đó mới quay người rời đi.
Đài trưởng Ngu có hẹn với thị trưởng Vương, chỉ để lại Hình Minh ngồi ở phòng làm việc của hắn, đối với nụ hôn kia, một bên dư vị một bên ảo não.
Đúng như dự đoán, Hình Minh vừa mới trở lại văn phòng, tổng biên tập liền gọi điện thoại tới, nói lãnh đạo đối với chương trình của cậu rất mong đợi, dự định thừa dịp ngày nghỉ mồng một tháng năm, để ‘Tầm nhìn Đông Phương’ phát sóng liên tục ba tập cùng một chuyên đề trong khung giờ vàng, thứ nhất là để khởi động làm nóng trước, thứ hai là thử xem phản ứng và danh tiếng ảnh hưởng của chương trình.
Hình Minh nhìn lịch một chút, nói cách khác, cậu còn hai tuần lễ nữa, để làm ra ít nhất ba tập của chương trình.
Giống như chương trình thời sự cỡ lớn, không thể thiếu hai mươi, ba mươi người biên đạo, năm, sáu người bên hậu kỳ, nhưng bây giờ trên tay cậu binh thì ít lương thực thì hiếm, chương trình mới vừa chứng thực tài trợ vượt tập mở đầu, giữa đài coi trọng vẫn cứ không đủ, mỗi người phải lấy một chọi mười, làm hết sức mình.
Hình Minh đối với chuyện này không lo lắng lắm, kế hoạch cho tập mới đã được chuẩn bị đâu vào đấy, nhưng một chuyên đề nhỏ, còn phải cân nhắc đến vấn đề tiếp nối sau chủ đề đầu tiên.
Đưa mấy văn kiện phiền phức cho Nguyễn Ninh sắp xếp, nói cho cậu ta biết nơi làm việc tạm thời của tổ, giao cho cậu ta, dẫn dắt hai thành viên là sinh viên tốt nghiệp khóa này, sưu tầm những đề tài đang hot trên mạng.
‘Tầm nhìn Đông Phương’ so với ‘Minh Châu kết nối’, tồn tại rất nhiều điểm khác biệt, khác biệt lớn nhất đó chính là một chương trình thì quay trước một chương trình thì phát sóng trực tiếp, phát sóng trực tiếp tuy là khó xử lý, tuy nhiên cũng có lợi, thí dụ như có thể liên tục liên hệ trực tiếp tới các phương tiện thông tin đại chúng, weibo, webchat và tương tác trực tiếp với khán giả.
Nguyễn Ninh vui vẻ nhận việc, đồng thời cũng nhanh mồm nhanh miệng, bất ngờ tung thông tin đài trưởng Ngu mới đổi xe, trước kia là chiếc Mercedes 600 bây giờ đổi thành Bentley Mulsanne, không gian bên trong xe, chà chà.
“Còn có, sếp, anh có biết ông ngoại của vị ‘nhân gia’ kia là người nào không.” Nguyễn Ninh dùng ánh mắt hướng lên áp phích quảng cáo trên tường, vị “Nhân gia” kia đương nhiên là Lạc Ưu, tinh thần tám chuyện của cậu chuẩn bị khai hỏa, đè thấp âm lượng, kề sát vào tai Hình Minh, nói ra một cái tên trước kia hầu như mỗi ngày đều có thể nghe thấy trên ‘Thời sự Trung Quốc’, cậu ta nói, đừng nói đài trưởng Ngu, ngay cả ba vợ của đài trưởng Ngu cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất