Chương 40
Edit & Beta: Direct Kill
Hình Minh xuống máy bay ngay lập tức đón xe, trên đường đi chịu xóc nảy hơn hai tiếng đồng hồ, trực tiếp chạy tới công ty bốc xếp hàng Hồng Tinh nơi Thôi Văn Quân làm việc. Nhưng một người nhân viên tạp vụ nói cho Hình Minh, cậu đã tới chậm, lão Thôi xin tạm nghỉ để giải quyết công chuyện, một tuần sau mới có thể trở về.
‘Tầm nhìn Đông Phương’ từ khi bắt đầu đã định phải phát sóng trực tiếp, mà phim ngắn của chương trình làm cực kì trọng yếu, không phải nói sửa là có thể sửa được. Hình Minh tính toán thời gian, nếu bây giờ chờ Thôi Văn Quân trở về mới bắt đầu khẳng định không kịp, quyết định tìm phòng làm việc ở địa phương này cho cả đoàn quay phim, quay được cảnh nào trước thì quay, sau này trở về đài Minh Châu biên tập lại.
Chuẩn bị rời công ty bốc xếp hàng Hồng Tinh, vị nhân viên tạp vụ kia lặng lẽ tiến đến trước mặt Hình Minh, nói với cậu anh ta cũng có thể giúp được. Hình Minh mỉm cười đưa cho anh điếu thuốc, thoải mái cho đối phương cách thức liên hệ với mình.
Nguyễn Ninh không rõ, nói sao sếp lại tùy tiện như vậy.
Lần đi công tác này Hình Minh vẫn luôn cảm thấy trong người không quá thoải mái, chương trình cần chuẩn bị gấp gáp nên không để ý tới, cậu không phản ứng những lời nói vô nghĩa của Nguyễn Ninh, móc ra một vỉ thuốc hạ sốt trong túi, lấy hai viên bỏ vào trong miệng, trực tiếp nhai nát sau đó mượn nước bọt nuốt xuống. Nguyễn Ninh nhìn thấy, líu cả lưỡi. Cho nên mới nói không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, trong mắt người cậu là “Ice prince” vừa lạnh lùng lại kiêu ngạo, kỳ thực tính cách có hơi tùy tiện, đặc biệt qua loa, yêu công việc hơn yêu chính bản thân mình.
Hình Minh kêu Nguyễn Ninh thuê một chiếc xe Van, ban ngày lân la ngầm hỏi thăm người dân địa phương về phòng khám bệnh tâm lý làm trái quy tắc ngày đó, buổi tối mọi người thống nhất ở một ‘khách sạn tiện nghi’ bên đường, khỏi nói một sao cũng không có, đến cả khách sạn Bảy Ngày cũng không bằng. Phí sản xuất chương trình không dễ kiếm, thép tốt phải dùng làm lưỡi dao.
Chịu đựng mấy ngày cực khổ, Hình Minh ở trong phòng nhà trọ lục xem tất cả video, tư liệu sống, ảnh tuy nhiều, nhưng có thể sử dụng lại rất ít, không có thu hoạch gì.
Bảy giờ tối, đúng giờ xem ‘Thời sự Trung Quốc’, hôm nay đến ngày Lạc Ưu dẫn chương trình, hắn đang liên hệ với phóng viên ngoại cảnh của chương trình.
Không nghi ngờ chút nào, Lạc Ưu là người dẫn chương trình có khí chất giống thần tượng nhất của đài Minh Châu, nếu dấn thân vào vòng giải trí, khẳng định tiền đồ vô lượng, theo lí thuyết một người quá nổi bật như thế, kỳ thực không quá thích hợp dẫn một chương trình quan trọng mang tính xã hội – chính trị như thời sự. Nhưng Lạc Ưu lại đi ngược với nhận định đó. Hình Minh từ đầu tới cuối đều dùng ánh mắt xoi mói đánh giá kỹ lưỡng đối phương, nhưng cậu phát hiện người này căn bản không phạm một sai lầm nào, hình tượng quá hoàn hảo, giọng nói trầm ấm, quả thực rất có duyên dẫn chương trình.
Hình Minh ở cùng Nguyễn Ninh trong một gian phòng, hỏi cậu ta: “Trên mạng nói thế nào?”
Nguyễn Ninh một bên bấm điện thoại di động một bên trả lời: “Khán giả hôm qua bắt đầu bỏ phiếu, ngày hai tám sẽ kết thúc. Bình luận thì vẫn giống như trước, tuy có tiếc cho biên tập viên Lâm, nhưng đa số vẫn mong ‘Thời sự Trung Quốc’ đổi người mới.”
“Không phải có một tháng để bỏ phiếu sao? Hươu chết vào tay ai còn chưa chắc.” Nói thì nói như thế, Hình Minh vẫn thay Lâm Tư Tuyền âm thầm lo lắng một phen, nhìn qua hắn có vẻ lành ít dữ nhiều.
“Sếp, anh biết không, ” Nguyễn Ninh để điện thoại di động xuống, ghé sát đầu lại gần, “Ba năm trước Lạc Ưu đã muốn gia nhập đài Minh Châu, còn không biết trời cao đất rộng là gì nói muốn dẫn chương trình ‘Minh Châu kết nối’, kết quả mọi người trong trung tâm tin tức đều đồng ý nhưng chú Ngu lại không chấp thuận, để cho hắn ở lại đài Đông Á tiếp tục tôi luyện.”
“Cậu ở chỗ nào biết nhiều chuyện bát quái như vậy?” Hình Minh không tin, nhấc mắt nhìn màn ảnh ti vi.
Trong màn ảnh Lạc Ưu trầm ổn hào phóng, kỹ năng dẫn chương trình thành thục điêu luyện.
Nguyễn Ninh lần đầu được đi công tác, rất hưng phấn, chưa tới hừng đông hai, ba giờ thì không ngủ yên, ì ì èo èo nói chuyện không ngừng. Mà Hình Minh so với cậu ta còn hưng phấn hơn, hơn nửa thời gian ở cùng nhau, Nguyễn Ninh đều không thấy được Hình Minh, bởi vì cậu tự giam mình ở trong phòng vệ sinh cùng Tô Thanh Hoa nói chuyện điện thoại, chắc sợ làm phiền người ta.
Trong điện thoại, Tô Thanh Hoa nhắc nhở Hình Minh, thời gian là vàng bạc, nếu như ‘Tầm nhìn Đông Phương’ bị kiểm duyệt nội dung chương trình, cậu đừng mong có thể vươn mình lên được trong cái vòng tròn luẩn quẩn này.
Hình Minh trong lòng không chắc chắn, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ giữ lời thề son sắt như lời bảo đảm của người lính, cậu nói mình nắm chắc, mọi phương diện có thể khống chế được, Thôi Văn Quân nhất định phải phỏng vấn, cho dù không phỏng vấn được cậu cũng đáp ứng Thôi Hạo Phi, nhất định đưa ba cậu ta trở về.
“Đài trưởng của cậu hình như rất coi trọng cậu thì phải.” Tô Thanh Hoa bất thình lình nói một câu như vậy, âm cuối như có như không nâng lên, không biết đang dò hỏi hay chỉ thuật lại.
“Cũng bình thường ạ, lãnh đạo coi trọng chương trình mới, thường cho hậu bối như chúng con lời khuyên.” Hình Minh không dám chính diện trả lời, ấp úng.
Tô Thanh Hoa cũng không truy hỏi, chuyển đề tài, bắt đầu khen ngợi Lý Mộng Viên. Khi đó Lý Mộng Viên chính là người không cần mặt mũi chỉ cần lòng nhiệt tình, ban đầu cô lặng lẽ theo đuôi Hình Minh đi thăm hỏi Tô Thanh Hoa, sau đó không cần Hình Minh đi cùng cô tự mình đi, giúp Tô Thanh Hoa xoa bóp cánh tay và hai chân, còn đun thuốc Đông y bồi bổ cho người bệnh. Sau đó Hình Minh biết được không để cho cô chuẩn bị hay đến thăm nữa, cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nói mình nguyện ý vì cậu mà đánh đổi cả thanh xuân, không cần đền đáp gì cả.
Tô Thanh Hoa nói, mới ngày hôm qua, Lý Mộng Viên lại đến thăm y, quả đúng là một cô gái vô cùng tốt, hồi đại học khuôn mặt còn béo tròn mũm mĩm, bây giờ ngũ quan đã nảy nở phát triển, xinh đẹp như hoa.
Tô Thanh Hoa ý tại lời nói Hình Minh đương nhiên nghe hiểu được, nhưng cậu không thuận ý của đối phương, nói Hung Nô chưa diệt, việc lớn chưa thành, trước mắt vẫn lấy sự nghiệp làm trọng.
Ngắt điện thoại, Hình Minh đi ra phòng rửa tay, trở về trước bàn đặt laptop. Trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt của một cô gái tràn trề sức sống tuổi trẻ, tuy nhiên mi là mặt, mày là mắt(1), thế nên không thể nói là xinh đẹp hay không, càng nói không được có thích hay không.
(1) Ý chỉ không nhớ rõ khuôn mặt của cô gái kia.
Ngay sau đó, cậu đột nhiên lại nghĩ tới Ngu Trọng Dạ.
Hình Minh khó giải thích được cảm thấy lo lắng, tiện tay mở một trang web tâm lý kiểm tra về vấn đề đồng tính, đại thể họ la người nhìn qua có vẻ cẩu thả, nhưng lại là người có nề nếp, đặc biệt thích làm dáng. Hình Minh chọn một phần so sánh chính thức, nhanh chóng làm qua phần câu hỏi, làm xong đối chiếu đáp án, phát hiện nhiều năm như vậy nhận thức của mình vẫn chưa bao giờ sai lệch, đúng như dự đoán, thẳng nam.
Hình Minh cũng từng là một phóng viên, gánh đao dài pháo ngắn, chạy ngược chạy xuôi, cho tới hôm nay cậu vẫn cảm thấy rằng công việc phóng viên so với người dẫn chương trình có ý nghĩa hơn, nhưng người dẫn chương trình càng nổi tiếng, sẽ càng có địa vị, có địa vị nghĩa là có quyền lên tiếng, Hình Minh không quá quan tâm mỗi ngày có cần bận áo vest, quần tây, giày da hay không, nhưng cậu cần nói, cần nói năng sao cho thật khí phách.
Bởi vì có giao tình cùng Đào Hồng Bân, chờ Thôi Văn Quân lên xe ra về, Hình Minh liền liên hệ với ông ta, còn thuận lợi hẹn gặp một lần.
Ban đầu Hình Minh mang theo ba bốn nhân viên công tác quay phim, nhưng khi nhìn thấy Thôi Văn Quân trong nháy mắt, liền đổi chủ ý. Cậu xa xa nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi trung thực, so với Đào Hồng Bân còn già hơn, so với Đào Hồng Bân còn mộc mạc chất phác hơn, cùng biết bao người nông dân hàng ngày vẫn bán mặt cho đất bán lưng cho trời giống nhau, bọn họ trời sinh e ngại máy quay, vừa thấy cảnh tượng hoành tráng sẽ nắm chặt tay, rất sợ lòi dốt.
Có thể là do cậu trời sinh sức quan sát nhạy bén, cũng có thể do có kinh nghiệm làm việc tạo nên, Hình Minh ý thức được, Thôi Văn Quân là đối tượng phỏng vấn mà một khi đã mất đi tín nhiệm với mình, chắc chắn sẽ không có cơ hội làm cho ông mở miệng.
Cậu kêu nhân viên trở lại phòng trọ, một mình vén ống tay áo sơ mi đi lên phía trước, cùng đốc công lên tiếng chào hỏi, sau đó giúp Thôi Văn Quân dỡ hàng trên xe xuống. Một bao phân bón hóa học gần tám mươi cân, xe chở hàng có giới hạn tải trọng hai mươi tấn, mà liếc mắt nhìn qua, ít nhất cũng phải chở gấp đôi.
Cùng Thôi Văn Quân dỡ hàng còn có hai công nhân khác, bọn họ vừa thấy Hình Minh đi tới, đều ngừng việc trong tay nhìn cậu, quá gây chú ý, giống như minh tinh vậy.
Chỉ có Thôi Văn Quân không nhấc mắt, mãi đến tận khi xe hàng nhiều thêm một người cùng hắn chuyển hàng, mới phản ứng lại. Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hình Minh một cái, nói, quần áo của cậu thật đẹp.
Hình Minh liền đem chiếc sơ mi Armani đang mặc trên người cởi ra, vứt ở một bên, dưới mặt trời chói chang chỉ mặc áo ba lỗ làm việc.
Hai người phối hợp hiểu ngầm, trên dỡ dưới chuyển, còn có thể nói chuyện phiếm dăm ba câu. Thêm một người là thêm một cánh tay, tiểu tổ dỡ hàng hôm nay kết thúc công việc sớm hơn thường ngày, mãi đến tận khi dỡ xong bao phân bón hóa học cuối cùng, Hình Minh một chữ cũng chưa đề đến sự việc muốn Thôi Hạo Phi tham dự chương trình của mình, cậu mời tất cả các công nhân bốc xếp hàng uống bia, một thùng bia Beck’s, mát lạnh sảng khoái. Trở lại nhà trọ, giày cũng không cởi vừa đặt mình xuống đã ngủ thiếp đi, cái cậu Nguyễn Ninh cùng phòng không biết lăn qua lộn lại làm gì gây nên động tĩnh lớn, cậu liền phát hỏa, túm gì đập đó.
Mắt thấy kỳ hạn ngày mồng một tháng năm sắp đến, chương trình còn thiếu một tập, không thấy báo cáo gì, trong đài liên tục gọi điện tới hỏi thăm tiến độ. Một tổ người đi công tác đều cuống lên, ngay cả Nguyễn Ninh đêm nào cũng nấu cháo điện thoại cùng bạn gái cũng cảm thấy sốt ruột, thế nhưng Hình Minh vẫn không nhanh không chậm, liên tục ba ngày theo Thôi Văn Quân đi khắp nơi dỡ hàng.
Ngày thứ nhất cầu kinh nghiệm, hỏi hắn kỹ xảo của ‘môn đạo dỡ hàng’, ngày thứ hai tán gẫu việc nhà, hỏi hắn trong nhà có mấy người, tiền lương nhiều hay ít, ngày thứ ba mãi đến khi kết thúc công việc vẫn là Thôi Văn Quân mở miệng trước. Thôi Văn Quân nhìn thấy Hình Minh ăn một loại thuốc viên như ăn đường, không cần uống nước, cứ như vậy nhai mấy miếng rồi nuốt xuống, không nhịn được hỏi: “Cứ như vậy uống thuốc sao?”
Mặc dù đã hạ sốt, nhưng toàn thân không chỗ nào không đau đớn mệt mỏi, loại thuốc hạ sốt này có cả công hiệu giảm đau nhưng xem ra cũng không hữu dụng gì. Thật ra là ngại đi rót nước phiền phức, nhưng Hình Minh lại nghiêm túc giải thích cho mọi người, nói để cả viên như vậy nuốt xuống dễ làm tổn thương thực quản, nhai càng nát càng lợi cho hấp thụ, cũng có thể giảm bớt kích thích dạ dày.
Thôi Văn Quân lại hỏi: “Không đắng sao?”
Hình Minh gật đầu: “Đắng.” Dừng một chút, còn muốn kiếm cớ cho sự lười biếng của mình: “Là người thì nên nếm chút đắng, quá thoải mái cũng không có ý nghĩa lắm.”
“Cho nên cậu không cần làm người dẫn chương trình, chạy tới đây làm công nhân?”
Hình Minh cười cười, trước mặt Thôi Văn Quân lôi ra toàn bộ đồ vật trong túi, bên trong có điện thoại di động, ví da, một vỉ thuốc viên cùng một cây bút máy, nói, không có bút ghi âm, không có camera mini, tôi chỉ muốn đến nói chuyện hàn huyên với chú.
Ba ngày cùng làm việc khiến người khác có cảm tình, Thôi Văn Quân không đề phòng với người phóng viên này nữa, hắn nói cho Hình Minh có lúc mình làm công nhân bốc xếp, có lúc lại lái máy kéo, một ngày thu nhập cũng được khoảng một trăm đồng, mà một lần điều trị bệnh đồng tính cho con trai phí dụng là hơn năm vạn.
Hình Minh khẽ cau mày: “Không ăn không uống, một năm rưỡi đều làm không công.”
Một đứa con trai trong miệng của cha mình có bao nhiêu xuất sắc? Thôi Hạo Phi thông minh, hiền lành, tiết kiệm, cần cù, hiếu thuận, các loại phẩm chất tốt đẹp đều hội tụ trên người cậu ta, Thôi Văn Quân nói đến con trai mình là thao thao bất tuyệt, Hình Minh kiên trì lắng nghe, thi thoảng cũng khích lệ hắn dăm ba câu. Hai người trò chuyện vui vẻ, bầu không khí vô cùng hòa hợp, Thôi Văn Quân cười tươi đến nỗi các nếp nhăn trên trán đều dãn ra, mỗi sợi tóc bạc đều lấp lánh toả sáng, nhưng hắn vẫn cho rằng tình yêu cùng giới là một loại bệnh tật, cũng khẳng định rằng chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Đối với một số người trong thế giới này mà nói, xu hướng tình dục là vấn đề sống còn, không có lý giải, không có thoái nhượng, chỉ có sự phân biệt rạch ròi, một bước không thể vượt qua. Hình Minh cảm thấy mình không có cách nào thuyết phục nổi đối phương, quyết định đổi cách nói chuyện.
“Chú biết cầm dao chém người phải ngồi tù bao nhiêu năm không?” Cậu hù dọa hắn.
Khuôn mặt chất phác của Thôi Văn Quân đột nhiên đơ ra, sau đó thất thanh khóc lớn.
Hình Minh xúc động, đây là nước mắt của một người cha. Cậu biết mình hoàn toàn có thể thừa thắng xông lên, có thể dọa hắn, lừa hắn, có thể nói khoác mình đã cứu tính mạng của cả nhà Đào Hồng Bân ra sao, cũng có thể mượn theo chuyện xưa thâm nhập, dẫn dắt sự kích động của quần chúng nhân dân can thiệp tư pháp, khiến cho con trai hắn không phải đi tù.
Nhưng cậu không nhẫn tâm. Cậu kính trọng một người cha như vậy.
Hình Minh quyết định không hạ đao vào nơi mềm yếu nhất của đối phương nữa, lưu lại phương thức liên hệ của mình và Nguyễn Ninh, nói cho hắn biết, nếu như thay đổi chủ ý bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện tới, không tìm được cậu, có thể tìm người khác cũng được.
Mang theo cảm giác tràn ngập thất bại trở lại nhà trọ, Nguyễn Ninh nói trong đài lại gọi điện tới thúc giục, lần này là lão Trần, kêu cậu dù thế nào cũng phải mau chóng gọi điện thoại trả lời, nói bọn họ không quay lại, tập đầu tiên của ‘Tầm nhìn Đông Phương’ sẽ không được lên sóng.
Hình Minh “Ừ” một tiếng, không gọi cho lão Trần mà lại tìm số của Ngu Trọng Dạ, trên tay cậu kỳ thực còn có một phương án dự trù khác, mà tiến độ kéo dài thành như vậy, làm sao cũng phải đưa cho lãnh đạo một câu trả lời.
“Thầy, khả năng đề tài lại phải thay đổi…”
Hình Minh vừa căng thẳng vừa áy náy, lo lắng thấp thỏm cẩn thận tìm từ, nhưng thái độ của đài trưởng Ngu vẫn là như vậy, không thương cảm không ôn tồn, không hề có cảm giác gì, hắn nói, em không làm được sẽ đổi người khác. Hắn hỏi cậu, không làm được?
Hình Minh cứng người, tiến thoái lưỡng nan, trả lời làm sao cũng không được.
Đúng lúc này, Nguyễn Ninh từ bên ngoài chạy vào, hấp ta hấp tấp gọi cậu: Sếp!
Hình Minh có cảm giác muốn đem điện thoại di động phi thẳng lên mặt Nguyễn Ninh, nhưng một câu nói tiếp theo của đối phương làm cho cậu trong nháy mắt đổi giận thành vui.
“Sếp… Thôi Văn Quân, điện thoại của anh bận nên gọi điện cho em, hắn giống như… giống như đã đổi ý.”
“Thầy…” Hi vọng lại một lần nữa nhóm lên, Hình Minh kích động âm thanh run rẩy.
“Không làm được thì đừng trở về.” Bên kia điện thoại Ngu Trọng Dạ khẽ cười một tiếng, “Đi đi.”
Hình Minh xuống máy bay ngay lập tức đón xe, trên đường đi chịu xóc nảy hơn hai tiếng đồng hồ, trực tiếp chạy tới công ty bốc xếp hàng Hồng Tinh nơi Thôi Văn Quân làm việc. Nhưng một người nhân viên tạp vụ nói cho Hình Minh, cậu đã tới chậm, lão Thôi xin tạm nghỉ để giải quyết công chuyện, một tuần sau mới có thể trở về.
‘Tầm nhìn Đông Phương’ từ khi bắt đầu đã định phải phát sóng trực tiếp, mà phim ngắn của chương trình làm cực kì trọng yếu, không phải nói sửa là có thể sửa được. Hình Minh tính toán thời gian, nếu bây giờ chờ Thôi Văn Quân trở về mới bắt đầu khẳng định không kịp, quyết định tìm phòng làm việc ở địa phương này cho cả đoàn quay phim, quay được cảnh nào trước thì quay, sau này trở về đài Minh Châu biên tập lại.
Chuẩn bị rời công ty bốc xếp hàng Hồng Tinh, vị nhân viên tạp vụ kia lặng lẽ tiến đến trước mặt Hình Minh, nói với cậu anh ta cũng có thể giúp được. Hình Minh mỉm cười đưa cho anh điếu thuốc, thoải mái cho đối phương cách thức liên hệ với mình.
Nguyễn Ninh không rõ, nói sao sếp lại tùy tiện như vậy.
Lần đi công tác này Hình Minh vẫn luôn cảm thấy trong người không quá thoải mái, chương trình cần chuẩn bị gấp gáp nên không để ý tới, cậu không phản ứng những lời nói vô nghĩa của Nguyễn Ninh, móc ra một vỉ thuốc hạ sốt trong túi, lấy hai viên bỏ vào trong miệng, trực tiếp nhai nát sau đó mượn nước bọt nuốt xuống. Nguyễn Ninh nhìn thấy, líu cả lưỡi. Cho nên mới nói không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, trong mắt người cậu là “Ice prince” vừa lạnh lùng lại kiêu ngạo, kỳ thực tính cách có hơi tùy tiện, đặc biệt qua loa, yêu công việc hơn yêu chính bản thân mình.
Hình Minh kêu Nguyễn Ninh thuê một chiếc xe Van, ban ngày lân la ngầm hỏi thăm người dân địa phương về phòng khám bệnh tâm lý làm trái quy tắc ngày đó, buổi tối mọi người thống nhất ở một ‘khách sạn tiện nghi’ bên đường, khỏi nói một sao cũng không có, đến cả khách sạn Bảy Ngày cũng không bằng. Phí sản xuất chương trình không dễ kiếm, thép tốt phải dùng làm lưỡi dao.
Chịu đựng mấy ngày cực khổ, Hình Minh ở trong phòng nhà trọ lục xem tất cả video, tư liệu sống, ảnh tuy nhiều, nhưng có thể sử dụng lại rất ít, không có thu hoạch gì.
Bảy giờ tối, đúng giờ xem ‘Thời sự Trung Quốc’, hôm nay đến ngày Lạc Ưu dẫn chương trình, hắn đang liên hệ với phóng viên ngoại cảnh của chương trình.
Không nghi ngờ chút nào, Lạc Ưu là người dẫn chương trình có khí chất giống thần tượng nhất của đài Minh Châu, nếu dấn thân vào vòng giải trí, khẳng định tiền đồ vô lượng, theo lí thuyết một người quá nổi bật như thế, kỳ thực không quá thích hợp dẫn một chương trình quan trọng mang tính xã hội – chính trị như thời sự. Nhưng Lạc Ưu lại đi ngược với nhận định đó. Hình Minh từ đầu tới cuối đều dùng ánh mắt xoi mói đánh giá kỹ lưỡng đối phương, nhưng cậu phát hiện người này căn bản không phạm một sai lầm nào, hình tượng quá hoàn hảo, giọng nói trầm ấm, quả thực rất có duyên dẫn chương trình.
Hình Minh ở cùng Nguyễn Ninh trong một gian phòng, hỏi cậu ta: “Trên mạng nói thế nào?”
Nguyễn Ninh một bên bấm điện thoại di động một bên trả lời: “Khán giả hôm qua bắt đầu bỏ phiếu, ngày hai tám sẽ kết thúc. Bình luận thì vẫn giống như trước, tuy có tiếc cho biên tập viên Lâm, nhưng đa số vẫn mong ‘Thời sự Trung Quốc’ đổi người mới.”
“Không phải có một tháng để bỏ phiếu sao? Hươu chết vào tay ai còn chưa chắc.” Nói thì nói như thế, Hình Minh vẫn thay Lâm Tư Tuyền âm thầm lo lắng một phen, nhìn qua hắn có vẻ lành ít dữ nhiều.
“Sếp, anh biết không, ” Nguyễn Ninh để điện thoại di động xuống, ghé sát đầu lại gần, “Ba năm trước Lạc Ưu đã muốn gia nhập đài Minh Châu, còn không biết trời cao đất rộng là gì nói muốn dẫn chương trình ‘Minh Châu kết nối’, kết quả mọi người trong trung tâm tin tức đều đồng ý nhưng chú Ngu lại không chấp thuận, để cho hắn ở lại đài Đông Á tiếp tục tôi luyện.”
“Cậu ở chỗ nào biết nhiều chuyện bát quái như vậy?” Hình Minh không tin, nhấc mắt nhìn màn ảnh ti vi.
Trong màn ảnh Lạc Ưu trầm ổn hào phóng, kỹ năng dẫn chương trình thành thục điêu luyện.
Nguyễn Ninh lần đầu được đi công tác, rất hưng phấn, chưa tới hừng đông hai, ba giờ thì không ngủ yên, ì ì èo èo nói chuyện không ngừng. Mà Hình Minh so với cậu ta còn hưng phấn hơn, hơn nửa thời gian ở cùng nhau, Nguyễn Ninh đều không thấy được Hình Minh, bởi vì cậu tự giam mình ở trong phòng vệ sinh cùng Tô Thanh Hoa nói chuyện điện thoại, chắc sợ làm phiền người ta.
Trong điện thoại, Tô Thanh Hoa nhắc nhở Hình Minh, thời gian là vàng bạc, nếu như ‘Tầm nhìn Đông Phương’ bị kiểm duyệt nội dung chương trình, cậu đừng mong có thể vươn mình lên được trong cái vòng tròn luẩn quẩn này.
Hình Minh trong lòng không chắc chắn, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ giữ lời thề son sắt như lời bảo đảm của người lính, cậu nói mình nắm chắc, mọi phương diện có thể khống chế được, Thôi Văn Quân nhất định phải phỏng vấn, cho dù không phỏng vấn được cậu cũng đáp ứng Thôi Hạo Phi, nhất định đưa ba cậu ta trở về.
“Đài trưởng của cậu hình như rất coi trọng cậu thì phải.” Tô Thanh Hoa bất thình lình nói một câu như vậy, âm cuối như có như không nâng lên, không biết đang dò hỏi hay chỉ thuật lại.
“Cũng bình thường ạ, lãnh đạo coi trọng chương trình mới, thường cho hậu bối như chúng con lời khuyên.” Hình Minh không dám chính diện trả lời, ấp úng.
Tô Thanh Hoa cũng không truy hỏi, chuyển đề tài, bắt đầu khen ngợi Lý Mộng Viên. Khi đó Lý Mộng Viên chính là người không cần mặt mũi chỉ cần lòng nhiệt tình, ban đầu cô lặng lẽ theo đuôi Hình Minh đi thăm hỏi Tô Thanh Hoa, sau đó không cần Hình Minh đi cùng cô tự mình đi, giúp Tô Thanh Hoa xoa bóp cánh tay và hai chân, còn đun thuốc Đông y bồi bổ cho người bệnh. Sau đó Hình Minh biết được không để cho cô chuẩn bị hay đến thăm nữa, cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nói mình nguyện ý vì cậu mà đánh đổi cả thanh xuân, không cần đền đáp gì cả.
Tô Thanh Hoa nói, mới ngày hôm qua, Lý Mộng Viên lại đến thăm y, quả đúng là một cô gái vô cùng tốt, hồi đại học khuôn mặt còn béo tròn mũm mĩm, bây giờ ngũ quan đã nảy nở phát triển, xinh đẹp như hoa.
Tô Thanh Hoa ý tại lời nói Hình Minh đương nhiên nghe hiểu được, nhưng cậu không thuận ý của đối phương, nói Hung Nô chưa diệt, việc lớn chưa thành, trước mắt vẫn lấy sự nghiệp làm trọng.
Ngắt điện thoại, Hình Minh đi ra phòng rửa tay, trở về trước bàn đặt laptop. Trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt của một cô gái tràn trề sức sống tuổi trẻ, tuy nhiên mi là mặt, mày là mắt(1), thế nên không thể nói là xinh đẹp hay không, càng nói không được có thích hay không.
(1) Ý chỉ không nhớ rõ khuôn mặt của cô gái kia.
Ngay sau đó, cậu đột nhiên lại nghĩ tới Ngu Trọng Dạ.
Hình Minh khó giải thích được cảm thấy lo lắng, tiện tay mở một trang web tâm lý kiểm tra về vấn đề đồng tính, đại thể họ la người nhìn qua có vẻ cẩu thả, nhưng lại là người có nề nếp, đặc biệt thích làm dáng. Hình Minh chọn một phần so sánh chính thức, nhanh chóng làm qua phần câu hỏi, làm xong đối chiếu đáp án, phát hiện nhiều năm như vậy nhận thức của mình vẫn chưa bao giờ sai lệch, đúng như dự đoán, thẳng nam.
Hình Minh cũng từng là một phóng viên, gánh đao dài pháo ngắn, chạy ngược chạy xuôi, cho tới hôm nay cậu vẫn cảm thấy rằng công việc phóng viên so với người dẫn chương trình có ý nghĩa hơn, nhưng người dẫn chương trình càng nổi tiếng, sẽ càng có địa vị, có địa vị nghĩa là có quyền lên tiếng, Hình Minh không quá quan tâm mỗi ngày có cần bận áo vest, quần tây, giày da hay không, nhưng cậu cần nói, cần nói năng sao cho thật khí phách.
Bởi vì có giao tình cùng Đào Hồng Bân, chờ Thôi Văn Quân lên xe ra về, Hình Minh liền liên hệ với ông ta, còn thuận lợi hẹn gặp một lần.
Ban đầu Hình Minh mang theo ba bốn nhân viên công tác quay phim, nhưng khi nhìn thấy Thôi Văn Quân trong nháy mắt, liền đổi chủ ý. Cậu xa xa nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi trung thực, so với Đào Hồng Bân còn già hơn, so với Đào Hồng Bân còn mộc mạc chất phác hơn, cùng biết bao người nông dân hàng ngày vẫn bán mặt cho đất bán lưng cho trời giống nhau, bọn họ trời sinh e ngại máy quay, vừa thấy cảnh tượng hoành tráng sẽ nắm chặt tay, rất sợ lòi dốt.
Có thể là do cậu trời sinh sức quan sát nhạy bén, cũng có thể do có kinh nghiệm làm việc tạo nên, Hình Minh ý thức được, Thôi Văn Quân là đối tượng phỏng vấn mà một khi đã mất đi tín nhiệm với mình, chắc chắn sẽ không có cơ hội làm cho ông mở miệng.
Cậu kêu nhân viên trở lại phòng trọ, một mình vén ống tay áo sơ mi đi lên phía trước, cùng đốc công lên tiếng chào hỏi, sau đó giúp Thôi Văn Quân dỡ hàng trên xe xuống. Một bao phân bón hóa học gần tám mươi cân, xe chở hàng có giới hạn tải trọng hai mươi tấn, mà liếc mắt nhìn qua, ít nhất cũng phải chở gấp đôi.
Cùng Thôi Văn Quân dỡ hàng còn có hai công nhân khác, bọn họ vừa thấy Hình Minh đi tới, đều ngừng việc trong tay nhìn cậu, quá gây chú ý, giống như minh tinh vậy.
Chỉ có Thôi Văn Quân không nhấc mắt, mãi đến tận khi xe hàng nhiều thêm một người cùng hắn chuyển hàng, mới phản ứng lại. Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hình Minh một cái, nói, quần áo của cậu thật đẹp.
Hình Minh liền đem chiếc sơ mi Armani đang mặc trên người cởi ra, vứt ở một bên, dưới mặt trời chói chang chỉ mặc áo ba lỗ làm việc.
Hai người phối hợp hiểu ngầm, trên dỡ dưới chuyển, còn có thể nói chuyện phiếm dăm ba câu. Thêm một người là thêm một cánh tay, tiểu tổ dỡ hàng hôm nay kết thúc công việc sớm hơn thường ngày, mãi đến tận khi dỡ xong bao phân bón hóa học cuối cùng, Hình Minh một chữ cũng chưa đề đến sự việc muốn Thôi Hạo Phi tham dự chương trình của mình, cậu mời tất cả các công nhân bốc xếp hàng uống bia, một thùng bia Beck’s, mát lạnh sảng khoái. Trở lại nhà trọ, giày cũng không cởi vừa đặt mình xuống đã ngủ thiếp đi, cái cậu Nguyễn Ninh cùng phòng không biết lăn qua lộn lại làm gì gây nên động tĩnh lớn, cậu liền phát hỏa, túm gì đập đó.
Mắt thấy kỳ hạn ngày mồng một tháng năm sắp đến, chương trình còn thiếu một tập, không thấy báo cáo gì, trong đài liên tục gọi điện tới hỏi thăm tiến độ. Một tổ người đi công tác đều cuống lên, ngay cả Nguyễn Ninh đêm nào cũng nấu cháo điện thoại cùng bạn gái cũng cảm thấy sốt ruột, thế nhưng Hình Minh vẫn không nhanh không chậm, liên tục ba ngày theo Thôi Văn Quân đi khắp nơi dỡ hàng.
Ngày thứ nhất cầu kinh nghiệm, hỏi hắn kỹ xảo của ‘môn đạo dỡ hàng’, ngày thứ hai tán gẫu việc nhà, hỏi hắn trong nhà có mấy người, tiền lương nhiều hay ít, ngày thứ ba mãi đến khi kết thúc công việc vẫn là Thôi Văn Quân mở miệng trước. Thôi Văn Quân nhìn thấy Hình Minh ăn một loại thuốc viên như ăn đường, không cần uống nước, cứ như vậy nhai mấy miếng rồi nuốt xuống, không nhịn được hỏi: “Cứ như vậy uống thuốc sao?”
Mặc dù đã hạ sốt, nhưng toàn thân không chỗ nào không đau đớn mệt mỏi, loại thuốc hạ sốt này có cả công hiệu giảm đau nhưng xem ra cũng không hữu dụng gì. Thật ra là ngại đi rót nước phiền phức, nhưng Hình Minh lại nghiêm túc giải thích cho mọi người, nói để cả viên như vậy nuốt xuống dễ làm tổn thương thực quản, nhai càng nát càng lợi cho hấp thụ, cũng có thể giảm bớt kích thích dạ dày.
Thôi Văn Quân lại hỏi: “Không đắng sao?”
Hình Minh gật đầu: “Đắng.” Dừng một chút, còn muốn kiếm cớ cho sự lười biếng của mình: “Là người thì nên nếm chút đắng, quá thoải mái cũng không có ý nghĩa lắm.”
“Cho nên cậu không cần làm người dẫn chương trình, chạy tới đây làm công nhân?”
Hình Minh cười cười, trước mặt Thôi Văn Quân lôi ra toàn bộ đồ vật trong túi, bên trong có điện thoại di động, ví da, một vỉ thuốc viên cùng một cây bút máy, nói, không có bút ghi âm, không có camera mini, tôi chỉ muốn đến nói chuyện hàn huyên với chú.
Ba ngày cùng làm việc khiến người khác có cảm tình, Thôi Văn Quân không đề phòng với người phóng viên này nữa, hắn nói cho Hình Minh có lúc mình làm công nhân bốc xếp, có lúc lại lái máy kéo, một ngày thu nhập cũng được khoảng một trăm đồng, mà một lần điều trị bệnh đồng tính cho con trai phí dụng là hơn năm vạn.
Hình Minh khẽ cau mày: “Không ăn không uống, một năm rưỡi đều làm không công.”
Một đứa con trai trong miệng của cha mình có bao nhiêu xuất sắc? Thôi Hạo Phi thông minh, hiền lành, tiết kiệm, cần cù, hiếu thuận, các loại phẩm chất tốt đẹp đều hội tụ trên người cậu ta, Thôi Văn Quân nói đến con trai mình là thao thao bất tuyệt, Hình Minh kiên trì lắng nghe, thi thoảng cũng khích lệ hắn dăm ba câu. Hai người trò chuyện vui vẻ, bầu không khí vô cùng hòa hợp, Thôi Văn Quân cười tươi đến nỗi các nếp nhăn trên trán đều dãn ra, mỗi sợi tóc bạc đều lấp lánh toả sáng, nhưng hắn vẫn cho rằng tình yêu cùng giới là một loại bệnh tật, cũng khẳng định rằng chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Đối với một số người trong thế giới này mà nói, xu hướng tình dục là vấn đề sống còn, không có lý giải, không có thoái nhượng, chỉ có sự phân biệt rạch ròi, một bước không thể vượt qua. Hình Minh cảm thấy mình không có cách nào thuyết phục nổi đối phương, quyết định đổi cách nói chuyện.
“Chú biết cầm dao chém người phải ngồi tù bao nhiêu năm không?” Cậu hù dọa hắn.
Khuôn mặt chất phác của Thôi Văn Quân đột nhiên đơ ra, sau đó thất thanh khóc lớn.
Hình Minh xúc động, đây là nước mắt của một người cha. Cậu biết mình hoàn toàn có thể thừa thắng xông lên, có thể dọa hắn, lừa hắn, có thể nói khoác mình đã cứu tính mạng của cả nhà Đào Hồng Bân ra sao, cũng có thể mượn theo chuyện xưa thâm nhập, dẫn dắt sự kích động của quần chúng nhân dân can thiệp tư pháp, khiến cho con trai hắn không phải đi tù.
Nhưng cậu không nhẫn tâm. Cậu kính trọng một người cha như vậy.
Hình Minh quyết định không hạ đao vào nơi mềm yếu nhất của đối phương nữa, lưu lại phương thức liên hệ của mình và Nguyễn Ninh, nói cho hắn biết, nếu như thay đổi chủ ý bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện tới, không tìm được cậu, có thể tìm người khác cũng được.
Mang theo cảm giác tràn ngập thất bại trở lại nhà trọ, Nguyễn Ninh nói trong đài lại gọi điện tới thúc giục, lần này là lão Trần, kêu cậu dù thế nào cũng phải mau chóng gọi điện thoại trả lời, nói bọn họ không quay lại, tập đầu tiên của ‘Tầm nhìn Đông Phương’ sẽ không được lên sóng.
Hình Minh “Ừ” một tiếng, không gọi cho lão Trần mà lại tìm số của Ngu Trọng Dạ, trên tay cậu kỳ thực còn có một phương án dự trù khác, mà tiến độ kéo dài thành như vậy, làm sao cũng phải đưa cho lãnh đạo một câu trả lời.
“Thầy, khả năng đề tài lại phải thay đổi…”
Hình Minh vừa căng thẳng vừa áy náy, lo lắng thấp thỏm cẩn thận tìm từ, nhưng thái độ của đài trưởng Ngu vẫn là như vậy, không thương cảm không ôn tồn, không hề có cảm giác gì, hắn nói, em không làm được sẽ đổi người khác. Hắn hỏi cậu, không làm được?
Hình Minh cứng người, tiến thoái lưỡng nan, trả lời làm sao cũng không được.
Đúng lúc này, Nguyễn Ninh từ bên ngoài chạy vào, hấp ta hấp tấp gọi cậu: Sếp!
Hình Minh có cảm giác muốn đem điện thoại di động phi thẳng lên mặt Nguyễn Ninh, nhưng một câu nói tiếp theo của đối phương làm cho cậu trong nháy mắt đổi giận thành vui.
“Sếp… Thôi Văn Quân, điện thoại của anh bận nên gọi điện cho em, hắn giống như… giống như đã đổi ý.”
“Thầy…” Hi vọng lại một lần nữa nhóm lên, Hình Minh kích động âm thanh run rẩy.
“Không làm được thì đừng trở về.” Bên kia điện thoại Ngu Trọng Dạ khẽ cười một tiếng, “Đi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất