Môi Súng (Thần Thương)

Chương 42

Trước Sau
Edit & Beta: Direct Kill

Ngu Trọng Dạ không xem xong tập phát sóng đầu tiên của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, sau khi chương trình bắt đầu mười phút, màn hình LED vừa được bật lên, hắn đã rời khỏi trường quay.

Có thể là phát sóng trực tiếp, nhưng đã trải qua xử lý của hậu kỳ chế tác, nhiều lần điều chỉnh sửa chữa. Video hoàn thành, cái nên che đã che, nên cắt đã cắt, mặc dù như thế, người quen biết Hình Minh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cái vị có lá gan cực lớn này là người dẫn chương trình của Tầm nhìn Đông Phương. Khi video vừa mới nộp lên cho bên kiểm định, Ngu Trọng Dạ đã sai thư ký đi đến tổ bình luận tin tức ngầm hỏi bản gốc. Để xem.

Bầu trời dần tối lại, bóng đen như một tấm vải tơ lụa từ từ buông xuống, hai bên đường dài đều là đèn điện sáng lóa, phượng đã đến mùa nở rộ, nhuộm đỏ cả một con đường. Chiếc Bentley màu đen lặng lẽ hòa vào dòng xe cộ trên đường, Lão Lâm tay cầm vô-lăng, hết sức chuyên chú nhìn thẳng phía trước.

Ngu Trọng Dạ ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần, nhìn qua có chút mệt mỏi, buổi sáng hắn mới bay về, bỏ ra ba ngày rưỡi qua lại Los Angeles, cùng ông trùm về phim hoạt hình nơi đó nói chuyện hợp tác, tiện đường thăm con trai một chút. Đàm phán tạm thời gác lại, nhưng kênh thiếu nhi của đài Minh Châu thì phải cải cách.

“Tôi đây, trong đài cũng coi như có chút nhân duyên, mọi người hay tìm gặp nói chuyện tán gẫu.” Lão Lâm ở đài Minh Châu có phòng nghỉ ngơi riêng, khi đài trưởng không gọi lão làm việc lão sẽ đi lại quanh đài, người trong đài tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội cùng lão tán gẫu, lấy lòng.”Hôm nay trong chương trình ‘Tầm nhìn Đông Phương, Lạc thiếu không phải có công rất lớn sao?”

“Lạc Ưu đứa nhỏ này rất có tiềm năng, trình độ chuyên nghiệp vẫn là thứ yếu, quan sát hoàn cảnh, nhận thức cơ bản, ở đài Đông Á mài giũa, thoát thai hoán cốt.” Có thể lấy được sự tán thưởng của đài trưởng không phải là điều dễ dàng. Hai chương trình hai phong cách khác biệt, Lạc Ưu đều thành thạo điêu luyện, ‘Thời sự Trung Quốc’ nhã nhặn lịch thiệp lại không mất đi sự hòa hợp, ‘nếu như yêu mỹ nhân’ thì không cần giọng khách át giọng chủ vẫn nổi bật, thỉnh thoảng còn ngẫu hứng thoát ly kịch bản gốc, năng lực quan sát tuyệt đối thuộc trình độ hàng đầu trong nghề.

“Nếu không về phía ông lớn đại diện cho công ty hoạt hình bên Mỹ kia để Lạc thiếu sai người liên hệ? Lạc thiếu gia thế bối cảnh có, mọi phương diện đều có nhân mạch, lần trước chúng ta đặc biệt may mắn… mời được ca sĩ nước Anh đến đài không phải cũng nhờ Lạc thiếu sao.”

“Không vội.” Hôm nay là ngày mùng một tháng năm, có rất nhiều công ty đang tuyển người, dọc ven đường trống kèn vô cùng ầm ĩ. Ngu Trọng Dạ như trước nhắm mắt trầm ngâm, không có chút nào vội vàng, “Giá cổ phiếu tăng mạnh chỉ là tạm thời, việc thu mua tin tức không phải lần đầu tiên, lần nào cũng có vấn đề. Dù sao cũng chỉ là một hãng phim hoạt hình, vẫn chưa có đủ khả năng để mở thêm các sản phẩm liên quan như đồ chơi hay game, mức giá của họ đưa ra có hơi cao. Thị trường Trung Quốc bây giờ ngày càng phát triển phồn thịnh, sẽ có lúc bọn họ phải cúi đầu.”

“Tuy nhiên Lạc thiếu cũng là người cực kỳ hiểu chuyện, hôm qua cậu ta có đi tới  bệnh viện Phổ Nhân thăm bí thư Hồng, nghe đâu hai người trò chuyện rất vui vẻ, Lạc thiếu người này như một viên thuốc vui vẻ vậy, suýt chút nữa bệnh gan của lão nhân gia cũng chữa khỏi.”

Ngu Trọng Dạ mở mắt ra: “Lão lại nhận đồ gì của người ta?”

“Cũng không có gì.” Lão Lâm không cố gắng che giấu khuyết điểm của mình, cười cười nói, “Lần trước Lạc thiếu có tặng chú một chiếc đồng hồ đeo tay, cậu ta cũng tặng tôi một chiếc. Loại phổ thông thôi, nhưng tôi chỉ nhận, không dám đeo.”

Chiếc đồng hồ trên cổ tay Ngu Trọng Dạ có giá trị không nhỏ, hắn đối với thói xấu của Lão Lâm rõ như lòng bàn tay, nhưng hoàn toàn không có ý định can thiệp, chỉ dặn dò một tiếng, “Thu liễm một chút.”

“Biên tập viên Hình mấy ngày qua quả thực đã quá liều mạng, nghe nói khi cậu ta trị liệu bằng phương pháp sốc điện thì liên tục nôn mửa, suýt chút nữa ngất tại chỗ.” Lão Lâm như trút được gánh nặng, nhanh chóng chuyển đề tài lên người Hình Minh, lão nghe nói, là nghe người ta nói, đúng là bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, ngươi thêm dầu ta thêm dấm, dần dần nội dung câu chuyện đi quá xa so với lúc ban đầu.

Ngu Trọng Dạ khẽ cau mày: “Quá liều mình.”

“Nếu như cứ an bình yên ổn, không đói thì cũng nghèo. Bản thân trải qua sóng gió, ngược lại sẽ mau chóng trưởng thành.” Lão Lâm cười cười, “Chờ chương trình quay xong, tôi sẽ đi đón cậu Hình đến đây.”

Ngu Trọng Dạ “Ừ” một tiếng.

“Vậy tôi sẽ chờ ở bên ngoài, muộn một chút đưa cậu ta trở về?” Lão Lâm đã ở bên cạnh Ngu Trọng Dạ nhiều năm qua, biết rõ đối phương yêu ghét thứ gì, dù sao cũng là đối tượng bao dưỡng, đài trưởng Ngu không có thói quen lưu người lại ngủ qua đếm—— ít nhất quá khứ không có.

Ngu Trọng Dạ không lên tiếng.

“Trước đây đều đưa về, tôi là nói mấy người như biên tập viên Lâm,” Dừng một chút, lão Lâm bổ sung, “Bí thư Hồng ở đây.”



Ngu Trọng Dạ vẫn không nói gì, một lúc lâu mới lên tiếng: “Trước tiên đi đón người đã.”

Tập một phát sóng trực tiếp của ‘Tầm nhìn Đông Phương’ kết thúc, Hình Minh kết thúc quay hình, việc đầu tiên làm là sai Nguyễn Ninh đi điều tra tỉ lệ người xem ti vi, Nguyễn Ninh nói quá bùng nổ sếp ơi, không thua kỳ mới nhất của ‘Minh Châu kết nối’ là bao, đặc biệt phản hồi trên internet, video quay lại phương pháp trị liệu sốc điện cho đồng tính luyến ái một khi được truyền ra ngoài liền khơi ra bàn tán sôi nổi, trang web của chương trình trên mạng có lượt truy cập rất cao, danh tiếng cũng được củng cố.

Hình Minh cầm lấy điện thoại của Nguyễn Ninh, lướt qua các bình luận, lời khen ngợi như thủy triều, tuy nhiên cũng có vài dòng không lọt tai. Đặc biệt vẫn người tự xưng là nhà phê bình kia, khi chương trình trực tiếp kết thúc chưa tới mười phút, hắn đã soạn ra một đoạn văn dài, công kích năng lực kiểm soát của Hình Minh không mạnh, nhịp điệu nói chuyện quá nhanh, video chuẩn bị cũng để lấy lòng mọi người, ngay cả dáng vẻ của Hình Minh cũng không lọt vào được cặp mắt xanh của hắn ta, hắn nói cậu quá đẹp, vì thế khi ngồi với những người dân bình thường sẽ tạo nên cảm giác xa cách, không thân thiện không quan tâm tới khách mời, khó có thể có được sự hợp tác tốt.

Trong giới truyền thông này có lưu hành một câu nói, số mệnh của người truyền thông là sự hiểu lầm.

Nguyễn Ninh thấy sắc mặt của Hình Minh từ trời quang chuyển sang mây mù, sợ cậu đập luôn điện thoại của mình tại chỗ, liền nỗ lực dùng câu nói cũ rích kia để an ủi cậu.

Hình Minh thầm mắng chó má, đem điện thoại ném trả lại cho Nguyễn Ninh.

Trong vòng hai tuần phải gấp gáp chuẩn bị hai tập của chương trình, mỗi tập có thời lượng phát sóng là 55 phút, nào ai biết sau lưng gian khổ khó có thể tưởng tượng ra sao. Không xoi mói mà đánh giá, chương trình bước đầu xem như đã đạt được thành công lớn. Để chúc mừng, Hình Minh quyết định mời mọi người ăn khuya, nhưng bữa ăn mới tiến hành được một nửa, người có công lớn nhất lần này đã biến mất không thấy tăm hơi.

Điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên, trên màn hình hiện số điện thoại của lão Lâm.

Ngồi trên chiếc xe Bentley, trái tim cậu vẫn còn đập rất mạnh, Hình Minh bây giờ mới bắt đầu nhớ lại biểu hiện của mình khi đang phát sóng chương trình, sau đó lại cảm thấy buồn nản, dần dần tỉnh lại, cậu đã cướp lời hai lần, tốc độ nói vẫn còn quá nhanh, sự ăn ý giữa khách mời và người dẫn chương trình vẫn chưa thực sự ăn khớp, thật có chút giọng khách át giọng chủ.

Đối với lần phát sóng trực tiếp này, dẫn chương trình Hình tự đánh giá mình, không quá thành công, không đáp ứng được như mong đợi.

An toàn tới nơi, Hình Minh mở cửa xuống xe, lão Lâm cằn nhằn cả đoạn đường cậu một câu cũng không nghe rõ, nên khi nghe câu cuối cùng mà lão nói cũng không hiểu gì.

Lát nữa nếu như cần dùng xe, nhớ gọi điện thoại cho tôi.

Bước vào cổng biệt thự, liền trực tiếp đến phòng ngủ của đài trưởng Ngu, nhưng người không có ở đó, hẳn là đang trong phòng đọc luyện chữ. Hình Minh tự giác đi tắm trước, đem toàn thân trên dưới, ngay cả móng tay cũng được cọ rửa đến không dính một hạt bụi. Cậu lấy khăn tắm bọc quanh người, ra khỏi phòng tắm.

Ngu Trọng Dạ vừa vặn từ ngoài cửa tiến vào, liếc mắt nhìn Hình Minh đang ngồi ngay ngắn trên giường, hỏi cậu: “Thân thể tốt hơn chưa?”

Mười ngày không gặp mặt, Hình Minh ngẩng đầu nhìn Ngu Trọng Dạ đang bước dần về phía mình, khách sáo gật đầu như cùng bạn cũ tương phùng sau bao năm: “Chỉ là cảm mạo bình thường thôi, đã sớm khỏi rồi.”

“Vậy giờ hỏi đến việc trị liệu sốc điện kia. Người trong trung tâm ta chết hết rồi hay sao? Tôi không cổ vũ việc điều tra ngầm như vậy, đặc biệt còn lấy bản thân làm vật thử nghiệm.” Ngu Trọng Dạ giơ tay, vỗ nhẹ sau gáy Hình Minh, “Tuổi trẻ, thiếu cân nhắc, suy nghĩ không đứng đắn.”

Thế vị đài trưởng của chúng ta bắt nạt thiếu nam tròng ghẹo thiếu nữ, chẳng lẽ là đúng đắn? Hình Minh quả thực nghẹn lời, suy nghĩ một chút, phản kích nói: “Còn không là thầy ép, cáo già.”

“Em nói cái gì.” Ngu Trọng Dạ cúi người đến gần Hình Minh, nâng cằm của cậu lên. Hắn hơi híp đôi mắt, nhìn như không vui dõi theo cậu.

‘Tầm nhìn Đông Phương’ phát sóng lần đầu đã đạt được thành công như vậy, Hình Minh có chút đắc ý vênh váo, không ngờ không sợ chết mà còn nhắc lại: “Cáo già —— ”



Ngu Trọng Dạ cúi đầu chặn lại môi cậu.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị.

Thoáng chốc cửa thành đã thất thủ, Hình Minh ban đầu dự định chống lại, cậu võ trang đầy đủ, cả người từ cổ đến đầu ngón chân đều căng thẳng, toàn thân như bị đóng băng vừa lạnh lại vừa cứng, mà Ngu Trọng Dạ lại dùng đầu lưỡi ôn nhu nóng bỏng như lửa cậy mở đôi môi len vào tận bên trong cùng, liếm mút thiêu đốt, cậu không thể chống đỡ được nụ hôn sâu như vậy, thân thể dần dần mềm nhũn.

Sau khi kết thúc nụ hôn sâu kia, Ngu Trọng Dạ vẫn nắm hàm dưới Hình Minh, khẽ cau mày nhìn cậu: “Em mắng nữa đi.”

“Lão già chết tiệt —— a…”

Lời nói của Hình Minh khó mà nói hết được, lần thứ hai bị Ngu Trọng Dạ hôn lên.

Nhất thời đánh mất cảnh giác, bị đối phương cắn vào đầu lưỡi, tàn nhẫn dùng hàm răng mài qua vài lần.

Khoang miệng lẫn niêm mạc bị mút phá, đầu lưỡi cũng bị cắn ra máu, mãi đến khi gần như thở không ra hơi mới được thả ra, cả miệng lúc này đều là mùi vị của máu.

Ngu Trọng Dạ lại hỏi: “Không mắng nữa?”

Mặc dù đầu lưỡi đã bị hành hạ thảm hại, nhưng Hình Minh vẫn muốn mắng, mơ hồ nói không ra lời mà mắng “Lão lưu manh”, cảm thấy âm thanh không được êm tai cho lắm, cuối cùng cũng coi như ngậm miệng.

Đài trưởng Ngu vẫn luôn giữ một khuôn mặt nghiêm túc lúc này rốt cục cũng phải bật cười, hắn đem Hình Minh ôm vào trong lồng ngực, hôn gò má của của cậu sau đó cúi xuống bên tai, hỏi: “Khi bị sốc điện có đau hay không?”

“Không đau.” Con vịt sắp chết còn mạnh miệng, “Chỉ như kiến cắn một cái.”

“Khi đó em nghĩ cái gì?”

Mới vừa rồi hai người còn hôn nhau nồng nhiệt, thắt lưng bên dưới của Ngu Trọng Dạ tự nhiên lỏng ra, bên trong áo ngủ màu đen là một thân thể ấm áp cường tráng, không một chút quần áo dư thừa nào. Hắn cầm lấy tay Hình Minh, mở ra vạt áo ngủ từ từ đi vào.

Ngón tay dưới sự dẫn dắt lướt qua nơi rừng rậm, trượt xuống phía dưới, đụng đến một vật đang cứng ngắc nóng bỏng, cơ hồ trong nháy mắt, quy đầu càng căng trướng, hành thân đỏ sậm. Mặc dù không đến nỗi như hôm bị sốc điện, nhưng di chứng điện giật vẫn phải có, lòng bàn tay Hình Minh chảy đầy mồ hôi, bản năng hồi hộp run rẩy, không nhịn được trốn về sau.

Dùng một cánh tay khác siết chặt đối phương không cho lùi về phía sau, Ngu Trọng Dạ đồng thời dùng ánh mắt bức bách: “Nhớ tôi sao?”

Hình Minh suy đoán, lão hồ ly này tám phần mười đã biết phân đoạn mình trả lời vị bác sĩ tâm lý trong video quay ngầm kia, lúc đó cậu không cảm thấy có gì không đúng, sau khi trở lại càng suy nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Dòng điện chạy qua da đầu phút chốc như muốn nổ tung, cậu thật sự muốn hắn, như ngày hạn muốn mưa rào, muốn hai người khi làm tình, phải cuồng nhiệt hết mình.

Ngu Trọng Dạ tiếp tục đè ép hỏi: Có nghĩ tới không?”

Hình Minh thề thốt phủ nhận: “Không, không nghĩ.”

Ý cười trên mặt Ngu Trọng Dạ càng sâu thêm, nắm chặt ngón tay Hình Minh, dẫn dắt nó an ủi phía dưới mình. Tiếng hít thở của hắn dần trở nên lộn xộn, dường như đang rất thoả mãn: “Vậy thì là nhớ nó.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau