Chương 53
Edit & Beta: Direct Kill
Ngu Trọng Dạ dường như nhìn ra Hình Minh có tâm sự, hỏi cậu: “Làm sao vậy? Còn cảm thấy khách mời không phù hợp?”
Hình Minh chưa bao giờ làm người phỏng vấn. Kể ra số cậu cũng may, làm phóng viên nửa năm sau đó tiếp nhận luôn vị trí của Trang Lôi, trực tiếp làm ở ‘Minh Châu kết nối’, cái gì mà “Toàn cảnh, đa chiều” cậu không cần bận tâm, tiến thẳng vào làm chương trình thời sự tin tức, đào móc chiều sâu, thảo luận chiều rộng, khác xa so với các chương trình bình thường khác. Cho nên cậu vẫn luôn đối với loại chương trình phỏng vấn kiểu này có chút thành kiến. Người dẫn chương trình và khách quý toàn trao đổi qua lại với nhau, chủ đề thì xoay quanh một người, nội dung không nổi bật tất cả đều dựa vào bên hậu kỳ. Loại phương thức biểu hiện cổ xưa quê mùa này, nội dung căn bản không có chiều sâu.
“Nếu người dẫn chương trình không có tố chất, mới phải dựa vào hướng dẫn của đạo diễn, nhưng cuộc nói chuyện không đúng, có cắt nối biên tập tốt đến thế nào cũng vô dụng. Loại chương trình hỏi đáp rất thử thách năng lực khống chế của người dẫn chương trình, cũng có thể giúp em nâng cao năng lực chuyên môn.” Ngu Trọng Dạ nhìn Hình Minh một chút, “Về phương diện này em có thể học hỏi một ít từ Tiểu Lạc. Ba năm trước cậu ta còn không bằng em bây giờ.”
Đây không phải là lần đầu tiên Hình Minh nghe người đang ngồi bên mình nói về ưu điểm của Lạc Ưu. Lần trước nghe một vị đạo diễn thổi phồng Lạc Ưu, nói hắn ở đài Đông Á rèn luyện ba năm, bây giờ tích lũy được rất nhiều kỹ năng và kinh nghiệm phỏng vấn trực tiếp, có thể tùy tiện hỏi, tùy tiện tán gẫu, không bị ngập ngừng hay chững lại. Xét về tuổi của hắn, có thể có chuyên môn và kỹ năng vững vàng như vậy thực sự không dễ dàng.
Loại chương trình phỏng vấn này Lạc Ưu quả thật rất am hiểu, khi ở đài Đông Á hắn dẫn chương trình ‘Phi thường nhân sinh’ cũng thuộc loại chương trình này, thứ hạng và hiệu ứng có khi còn đuổi sát ‘Minh Châu kết nối’, nhưng sau khi hắn đi, tiếp nhận chương trình này là một dẫn chương trình nữ không thành thạo và cũng không có duyên bằng hắn, khiến cho ‘Phi thường nhân sinh’ càng ngày càng đi xuống, từ đó thất bại hoàn toàn.
“Lần này đi Mỹ, Tiểu Lạc khiến tôi thay đổi hoàn toàn cái nhìn. Làm việc chắc chắn, nhân cách tốt đẹp, cùng với bối cảnh này đó của cậu ta hoàn toàn không liên quan. Bỏ qua gia cảnh một bên, em vẫn là không bằng được với cậu ta.”
Ngu Trọng Dạ khen ngợi Lạc Ưu như vậy, nhưng Hình Minh lần này đã bình tĩnh lại. Cậu bắt đầu tỉnh dần. Cô nam và cô nam ở cùng với nhau trên một đất nước xa lạ, cùng ở chung một phòng, đặc biệt Lạc Ưu còn luôn lộ rõ sự ái mộ của mình với người kia, thấy thế nào cũng không giống như là giả. Cậu lúc trước còn vướng bận chuyện bọn họ đã lên giường với nhau chưa, bây giờ nhớ lại đột nhiên cảm thấy bản thân mình đặc biệt vô vị.
Mê muội như thế với tiểu tình tiểu yêu, tiểu si tiểu oán, đến cùng không nên là con trai của Hình Hoành.
Hình Minh biết cáo già dùng phép khích tướng. Nhưng chiêu này quả thực hữu hiệu. Cậu hào phóng nở nụ cười, không phải chỉ là Hồ Tứ Gia sao, trở về tập tiếp theo của‘Tầm nhìn Đông Phương’, là cậu.
Vì hiện tại hai người đã coi như tiêu tan hiềm khích lúc trước, tâm tình không còn khúc mắc gì nữa, Hình Minh gió cuốn mây tan cố gắng ăn cho no, cảm ơn Phỉ Bỉ vì bữa sáng, còn chủ động muốn đưa Ngu Trọng Dạ đến sân bay.
Mới lên xe được không lâu, điện thoại di động liền vang lên.
Hình Minh lôi điện thoại ra liếc mắt nhìn, dãy số hiển thị là Lý Mộng Viên. Đang ngồi bên cạnh Ngu Trọng Dạ, nên Hình Minh không dám nhận điện thoại, chỉ qua loa gửi đi một tin nhắn, ý là hiện tại không tiện gọi điện trả lời, mong đối phương chờ đến khi có thời gian, cậu sẽ gọi điện cho cô.
Cậu và Ngu Trọng Dạ ngồi gần nhau, nên khi nhắn tin theo bản năng liền chếch chếch người, che che dấu dấu, hành động có chút lén lút. Hình Minh đem điện thoại bỏ vào trong túi, vừa quay đầu, bắt gặp ngay cặp mắt thâm sâu của Ngu Trọng Dạ. Cậu đột nhiên cảm thấy chột dạ, cố ý nói lảng sang chuyện khác: “Thầy bay đi bay lại giữa nước Mỹ và Trung Quốc, ngủ ít như vậy, lại còn chênh lệch múi giờ, không cảm thấy mệt mỏi sao?”
Ngu Trọng Dạ nhắm mắt lại, ngửa đầu dựa vào đằng sau: “Mệt.”
Phảng phất như nhắm mắt một cái liền ngủ, Hình Minh nghiêng đầu, tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt tinh tế của Ngu Trọng Dạ.
Khí trời tháng sáu, buổi sáng mới bảy tám giờ ánh nắng mặt trời đã chiếu qua cửa sổ xe, nhìn thấy cả những hạt bụi nhỏ bé đang nhảy nhót trong làn nắng sớm, một cảnh tượng thật yên bình. Thường những người đã bước qua tuổi bốn mươi, rất khó khiến họ nguyện ý đón dương quang chiếu thẳng vào khuôn mặt, bởi vì lỗ chân lông chắc chắn sẽ bị soi rõ, khiến khuôn mặt càng hiện rõ lên những dấu vết của năm tháng. Có thể Ngu Trọng Dạ không biết. Đường viền khuôn mặt của hắn quá hoa mỹ, da dẻ cũng quá tốt, tựa như tấm vải nhung thượng hạng không thể soi mói màu sắc hay chất lượng, hoàn toàn tìm không ra một chút dấu vết tháng năm.
Ngu Trọng Dạ nhắm mắt lại, khẽ chau mày, nhìn quả thực mệt mỏi, hiếm khi thấy hắn lộ ra vẻ mặt đó.
Cậu không khỏi nghĩ đến một năm trước lúc mình mới vào đài Minh Châu, khi cùng Hướng Dũng nói chuyện phiếm, ông có hỏi, đài trưởng của cháu là hạng người gì?
Cậu cơ hồ không nghĩ ngợi chút nào, đã bật thốt lên, mỹ nhân.
Gần như trong lúc đó, cử chỉ của cậu có chút điên rồ, nhưng quả thật hắn quá đẹp, khuôn mặt nếu nhạt một chút thì tựa như nấu canh bỏ ít muốn, nếu đậm một chút lại tựa như yêu nhân, ngắm nhìn vẻ đẹp của hắn tựa như đang thưởng thức sơn hào hải vị, một khi quay trở lại cơm canh đạm bạc lần nữa, liền cảm thấy tất cả đều vô vị.
Bất kể là vì để cho đài Minh Châu không bị mất mặt hay bởi vì Hình Minh, dù gì đài trưởng Ngu cũng đã vứt bỏ hạng mục lớn trên tay mà trở về, đạo lý tri ân báo ân cậu vẫn hiểu. Những tích tụ tràn đầy trong lòng cũng bị loạt tình cảm mềm mại này đánh tan, Hình Minh thẳng người lên, tới gần Ngu Trọng Dạ, một cánh tay vòng qua sau đầu Ngu Trọng Dạ, ngón tay trỏ và ngón tay giữa đặt lên trán hắn, ngón tay cái kìm ở hai bên huyệt thái dương. Cậu thoáng dùng sức ấn xuống, xoa bóp giúp hắn.
Lực đạo rất chính xác, theo động tác Hình Minh xoa bóp, lông mày Ngu Trọng Dạ dần giãn ra một chút, khóe miệng khẽ nhếch: “Tay nghề được đó.”
“Đó là đương nhiên. Em thường xoa bóp cho sư phụ mà, “một lần thì lạ, hai lần là quen”, em đã quen thuộc từ lâu.” Hình Minh trượt ngón tay xuống, từ huyệt ấn đường của Ngu Trọng Dạ dời đến huyệt cốt cao phía sau tai, bàn tay linh động, ngón tay khéo léo bấm huyệt.”Thầy công tác bận rộn khổ cực, nhưng cũng nên chú ý thân thể.” Lời này nghe vào có vẻ là lấy lòng, nhưng đây là lời thật tâm của cậu.
Ngu Trọng Dạ nhắm mắt lại hưởng thụ Hình Minh xoa bóp, hỏi: “Em còn làm gì giúp y nữa?”
“Đấm vai, nắm tay, bóp chân. Đặc biệt là chân, mấy năm nay sư phụ bại liệt, thường xuyên phải xoa bóp mới có thể phòng ngừa các cơ thịt teo rút, cũng có tác dụng rất tốt với những người trung niên bị mắc bệnh xương khớp”
“Ngày mai bảo Lão Lâm đi tìm một hộ công. Không cho phép em tiếp tục làm những việc này.”
“Vâng.” Hình Minh ngoài miệng đáp ứng, kỳ thực lại không phục, lòng nói cáo già quản cũng quá rộng rồi đó.
Cậu vươn mình khóa ngồi trên người Ngu Trọng Dạ, nhanh tay thay đổi phương pháp đấm bóp. Bàn tay thuận theo hai gò má Ngu Trọng Dạ nhẹ nhàng xoa xuống dưới, ngón tay rơi xuống huyệt phong trì, gia tăng lực đạo xoa bóp.
Bởi vì ngồi kiểu này, nên tư thế xoa bóp đặc biệt nhẹ nhàng chậm rãi, tựa như đang mặt đối mặt ôm nhau.
Sáng sớm mới vừa tắm rửa, không có mùi mồ hôi, trên cổ tay còn mang theo hương thơm của sữa tắm, là mùi đàn hương hỗn hợp với trà cao sơn, mùi thơm nhàn nhạt và khí tức của Hình Minh hòa hợp làm một. Ánh mặt trời càng mãnh liệt, loại hương vị dễ ngửi này càng bị khí nóng đun sôi, tựa như bàn tay nhỏ xinh, như làn khói nhẹ, luôn lởn vởn quanh chóp mũi Ngu Trọng Dạ trêu chọc, không khí bị kéo căng ra như dây đàn vô hình.
Đột nhiên, dây đàn đứt.
Nam nhân vẫn luôn nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt ra, bắt lấy cổ tay của đối phương.
Hình Minh bị động tác bất thình lình dọa sợ hết hồn. Trong giây lát này, ánh mắt của Ngu Trọng Dạ cậu không thể quen thuộc hơn, hung tàn và khát máu, dường như muốn đem người treo lên hòng ăn tươi nuốt sống.
Vóc dáng cậu tuy cao, nhưng chẳng là gì so với Ngu Trọng Dạ, Ngu Trọng Dạ nâng bắp đùi Hình Minh lên, khiến cho hai chân của cậu càng mở rộng, dường như đem cả người cậu nhấc lên.
Ngón tay cách một lớp quần tiến vào kẽ mông Hình Minh, nhẹ vuốt ve đè ép, như muốn cùng cả lớp vải vóc kia đồng thời đâm vào bên trong huyệt động chặt chẽ nóng rực. Ngu Trọng Dạ liếc mắt một cái nhìn chằm chằm Hình Minh, dùng ngữ khí thương thảo nói chuyện: “Bé cưng, cởi quần ra, có được hay không.”
Có câu nói “Quá tam ba bận”, lão hồ ly này đêm qua cùng cậu dây dưa hai lần nhưng không đi vào, có thể chịu đến nhường này thật không dễ dàng gì. Nhưng trong bụng Hình Minh lúc này tích trữ một ý nghĩ xấu xa, tưởng tượng ra cảnh đối phương ăn quả đắng. Cậu hơi dẩu miệng, cố ý đáp ngược lại với tâm tư của đài trưởng Ngu: “Thầy nói tha cho em.”
“Ngày hôm qua, ” Ngu Trọng Dạ không chút hoang mang, nếu cậu đã không nghe lời ngon ngọt thì phải sử dụng biện pháp cứng rắn, cưỡng ép mở cúc quần Hình Minh ra, “Không phải ngày hôm nay.”
“Nhưng em vẫn còn đang bị bệnh.” Hai tay Hình Minh không phối hợp mà ngăn cản lại, “Bác sĩ đã căn dặn, để khôi phục hoàn toàn thì phải nghỉ ngơi trên giường ít nhất ba tháng, đồng thời yêu cầu không được tiến hành sinh hoạt chuyện kia.”
Ngu Trọng Dạ dừng lại động tác trong tay, cau mày hỏi: “Sẽ đột tử sao?”
“Chắc là không đâu.” Hình Minh không dám nói đến mức quá nghiêm trọng, rất sợ cáo già một lời tàn nhẫn ra lệnh, liền tạm dừng phát sóng ‘Tầm nhìn Đông Phương’, thứ mà cậu vất vả mãi mới thuyết phục được. Đành phải ngắt lấy đúng mực, cẩn thận trả lời, “Thế nhưng trong người sẽ cảm thấy buồn bực, tim đập nhanh, thậm chí có thể ngất.”
“Không chết là được. Nếu hôn mê Lão Lâm sẽ trực tiếp đưa em đi bệnh viện.” Đài trưởng Ngu cảm thấy bản thân có được câu trả lời hài lòng, hành động càng không đứng đắn, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, ánh mắt khiến người sợ hãi, hắn cắn mũi và cằm Hình Minh, một tay nâng lên cặp mông của cậu, một tay hơi dùng sức cởi bỏ dây lưng, sau đó lột quần Hình Minh xuống một chút.
Hậu đình bỗng cảm thấy mát lạnh, không kịp bảo vệ nốt chiếc quần lót, nửa bờ mông trắng nõn đã phơi ra ở bên ngoài. Ngu Trọng Dạ cố gắng trì hoãn nhịp điệu mạnh mẽ, nắm lấy mông Hình Minh đem cậu ôm vào trong lồng ngực mình. Một tay tiếp tục nhào nặn thưởng thức, một tay nhấn xuống sau gáy Hình Minh, môi cùng môi lửa nóng va chạm, hai hàm răng đập vào nhau. Ngu Trọng Dạ không nói lời nào đem đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong, cuốn lấy lưỡi đối phương vào trong miệng mình dây dưa, nhiều lần lật tới lật lui.
Một cái hôn mà cũng thô bạo mạnh mẽ như vậy, xem tình hình này phản kháng là điều không thể. Hình Minh mặc dù bị hôn đến gần như nghẹt thở, nhưng trong lòng lại cảm thấy hết sức nực cười, hôm qua ban đêm rõ ràng mình muốn, cáo già lại làm bộ không chịu cho, bây giờ sắp sửa đi xa, lại vội vã không nhịn nổi.
Càng nghĩ càng cảm thấy đắc ý dào dạt, càng nghĩ càng cảm thấy hãnh diện, nên thuận thế ôm sát cổ Ngu Trọng Dạ, đầu lưỡi ở trong miệng đối phương liếm láp, nóng bỏng mà đáp lại nụ hôn này.
Bên trong xe tràn ngập những âm thanh ẩm ướt tình sắc, dây dưa cắn phá đầu lưỡi Hình Minh. Ngu Trọng Dạ nếm được trong miệng có mùi máu tanh, càng thêm hung tàn mà cắn chặt lưỡi cậu, tính khí trong quần bây giờ hoàn toàn tỉnh dậy. Hắn dùng một tay cởi quần mình, vật kia như thú dữ xổng chuồng nhảy ra ngoài, cứng rắn mà chặn lại hai đùi lớn của Hình Minh.
Hai mắt đỏ quạch, tựa như đang phun ra một luồng nhiệt khí, lớp da mềm trong đùi non của Hình Minh bị tàn nhẫn thiêu đốt, khiến cậu đột nhiên tỉnh táo lại.
Lão Lâm còn đang ở trên xe.
Hồng trần điên đảo, ban ngày tuyên dâm.
Tình dục thực sự là một thứ tồi tệ, nó mê loạn tâm trí người, lấy đi tôn nghiêm, hại người không ít.
Hình Minh không muốn bị người ngoài nhìn thấy ‘đông cung sống’ như vậy, tỉnh táo lại bắt đầu phản kháng. Dù sao cũng là một người đàn ông thân cao mét tám, Ngu Trọng Dạ không kiềm giữ được cậu, liền buông Hình Minh ra, hỏi Lão Lâm, mấy giờ máy bay cất cánh?
Hắn vừa mới buông lỏng hai tay bị mình kiềm chế, người trong lồng ngực đã mềm nhũn mà ngã xuống, nằm trên đầu gối của mình.
Lão Lâm ngầm hiểu trong lòng, nói, chúng ta xuất phát sớm, tôi sẽ dừng xe xuống làm điếu thuốc, trì hoãn nửa giờ nữa vẫn tới kịp.
Ngu Trọng Dạ rũ mắt xuống nhìn Hình Minh. Tên ngốc này đang mở to miệng, nặng nề thở gấp, bày ra một khuôn mặt tái nhợt không đủ dưỡng khí, trên trán chảy đầy mồ hôi.
Hắn xác thực muốn ăn cậu. Dùng mắt, dùng môi, dùng tay, dùng dương v*t. Hơn nữa không phải ăn tươi nuốt sống. Mà là không hề kẽ hở khảm tiến vào thân thể nóng bỏng của cậu, tinh tế giày vò, từ từ nhấm nuốt. Cho đến khi tất cả đều tan chảy vào trong bụng hắn, từ thể xác đến tâm hồn, chỉ có thể dành cho hắn mà thôi.
“Nửa giờ.” Ngu Trọng Dạ mở một con đường, “Không đủ.”
Từ khi phát bệnh đến khi khỏi bệnh, tính ra không quá nửa tháng, viêm cơ tim cấp tính quả thực không dễ khôi phục, Hình Minh cảm thấy trái tim mình đập quá mạnh, sợ hãi mình lại bị ép buộc ở nhà tĩnh dưỡng. Suy nghĩ một chút, vừa không muốn tiện nghi tài xế của đài trưởng, nhưng cũng không dám khiến đài trưởng mất hứng, cắn răng, bò lên người hắn, bắt đầu cò kè mặc cả: “Em bây giờ muốn làm đến cùng, nhưng không cần nghỉ ngơi một tháng. ‘Tầm nhìn Đông Phương’ sang tuần sau khôi phục lại phát sóng trực tiếp, có được hay không?”
Ngu Trọng Dạ bất động thanh sắc nhìn Hình Minh nửa ngày, bỗng khuôn mặt giãn ra, nở nụ cười: “Lão Lâm này, Tiểu Hình càng ngày càng giống lão thích cãi cọ ăn vạ với ngươi khác.”
“Còn không phải bởi vì biên tập viên Hình được nhiều người yêu thích sao.” Lão Lâm cũng cười, chỉ thiếu chút nữa là nói ra bốn chữ “Thị sủng mà kiêu”.
“Được người yêu thích.” Ngu Trọng Dạ nhìn gò má Hình Minh, duỗi tay nắm chặt cằm của cậu kéo tới gần, quan sát một lúc lâu, mới khẽ gật đầu, “Là được nhiều người yêu thích.”
Ý cười trên mặt thu liễm lại, vẫn là một thái độ vui buồn khó dò, tư thái uy nghiêm.
“Thầy,” Hình Minh biết nam nhân vào lúc này đặc biệt không thoải mái, huống hồ đã là “Ba lần đến cửa nhưng không vào”(1), vì vậy muốn tìm cho đối phương, cũng là tìm cho chính mình một cái thang để leo xuống, “Em giúp thầy… ra nhé.”
Đây là câu truyện xảy ra khi Đại Vũ trị thủy. Vì trị thủy, Đại Vũ từng ba lần đến cửa nhà mà không dám vào. Lần thứ nhất khi về nhà, nghe được tiếng thê tử của ông kêu đau khi sinh con, còn có tiếng khóc của trẻ con. Thủ hạ khuyên ông vào xem, ông sợ làm lỡ việc trị thủy, không có đi vào; lần thứ hai khi về nhà, con trai đang ngồi trong lòng thê tử vẫy tay với ông, lúc đó là thời điểm xây dựng công trình căng thẳng khó khăn, ông chỉ đành vẫy tay lại với con, rồi vội vã rời đi. Lần thứ khi về nhà, con trai đã hơn 10 tuổi, chạy tới bên cạnh cha muốn cùng ông vào trong nhà. Đại Vũ thâm tình xoa xoa đầu con trai, nói cho con mình, thủy chưa trị bình, không có thời gian về nhà, sau đó lại vội vàng rời đi,.
Ngu Trọng Dạ ngửa đầu dựa vào sau, nhìn như vô cùng mệt mỏi mà nhắm mắt lại: “Ừm.”
Ban ngày ban mặt không có thời gian, bây giờ nếu dừng xe, thì dừng nơi nào cũng không quá thích hợp, Ngu Trọng Dạ không nói chuyện nữa, Lão Lâm liền chạy xe Bentley đến sân bay. Hình Minh quỳ gối giữa hai chân Ngu Trọng Dạ, nằm rạp người xuống, trước mắt là tính khí to dài đang cương cứng, nắm trong tay, nhiệt khí bốc lên.
Dùng bàn tay xoa nắn dương v*t, há mồm ngậm vào quy đầu tím sậm phía trước, tinh tế hàm trụ liếm mút, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn trên quy đầu.
Lông mày Ngu Trọng Dạ không khỏi nhíu chặt lại, cánh tay nhấc lên, năm ngón thon dài đan vào bên trong mái tóc Hình Minh.
Khi thì liếm láp cưng chiều, lúc lại khẽ cắn hành trụ, Hình Minh đỏ mặt, kìm nén, ra sức biểu hiện, thậm chí cơ thịt hai gò má đều đã tê rần, vật trong tay vẫn sừng sững như trụ chống trời, một chút dấu hiệu tiết ra cũng không. Quy đầu lần thứ hai tiến đến nơi sâu xa trong cổ họng, cậu không ngừng kêu khổ, khó chịu muốn nôn ra, Ngu Trọng Dạ chợt rút dương v*t ra, nhạt tiếng nói: “Quay lưng về phía tôi, ngồi lên.”
Hình Minh mới vừa quay lưng lại, liền bị một đôi tay mạnh mẽ nâng lên, vòng qua ngực cậu, phía sau lưng dựa vào một bộ ngực vững chãi, xuyên qua lớp áo sơmi mỏng manh, dường như có thể cảm nhận được mạch đập có nhiều nhịp điệu mà nhảy lên.
Vỗ “Bốp” một phát vào mông Hình Minh, Ngu Trọng Dạ nói: “Chân khép lại, kẹp chặt.”
Hình Minh đem quần trong quần ngoài cởi xuống đến đầu gối, khép chặt hai đùi, kẹp lấy tính khí của Ngu Trọng Dạ.
Vật cứng giữa hai chân lên xuống theo biên độ nhỏ, run run, Hình Minh hơi cúi đầu, cùng mười ngón Ngu Trọng Dạ đan xen, giày vò quy đầu đối phương.
Khoái cảm giao hợp rất bí ẩn, hai nam nhân không hôn môi nữa, như không có chuyện gì xảy ra mà tán gẫu dăm ba câu.
“Ngã khi đang ở trong đài coi như là tai nạn lao động, em ở trong nhà, khi nào tĩnh dưỡng tốt thì trở về.”
“Ừm.”
“Bị bệnh nên đừng tự mình lái xe, muốn đi nơi nào thì gọi cho Lão Lâm.”
“Ừm.”
“Hạng mục bên Mỹ sắp thành công rồi, một tuần nữa sẽ trở lại.”
“Ừm.”
“Chăm sóc bản thân thật tốt, ở nhà chờ.”
“Ừm.” Làm tình kiểu này thật không dễ dàng gì, Hình Minh một đường chỉ gật đầu, nghe đến đó mới vừa thở dốc vừa hỏi, “Chăm… Chăm sóc tốt cái gì?”
“Chăm sóc đằng trước thật tốt.” Khí tức Ngu Trọng Dạ không loạn, vuốt ve khí cụ bán cứng của Hình Minh, lại đem hai cánh mông đẩy ra, dùng tính khí của mình cọ vào huyệt động của cậu.”Phía sau cũng phải chăm sóc tốt.”
Tới gần sân bay, Ngu Trọng Dạ nâng hai mông Hình Minh lên, tăng nhanh nhịp điệu đâm rút. Hình Minh cũng phối hợp mà nghiêng người về phía trước, nằm phục trên vách ngăn, làm cho toàn bộ hậu đình lộ ra ngoài, để nam nhân phía sau có thể dễ dàng đâm rút, sảng khoái tràn trề mà bắn ra.
Có lẽ do cái miệng đỏ hồng đằng sau quá mức dụ người, Ngu Trọng Dạ đem cả người đặt trên lưng Hình Minh, tính khí nhắm thẳng miệng huyệt, hướng bên trong tàn nhẫn chen vào.
“Đau quá!” Hình Minh ăn đau kêu lên, ở trong lòng mắng to, lão hồ ly này nói không giữ lời, lúc trước là ai nói “Chỉ cọ không vào” hả!
Hậu đình quá mức chặt chẽ, hết lần này tới lần khác muốn vào mà không được, Ngu Trọng Dạ không thể không từ bỏ ý định tiến vào, đành khép chặt hai mông Hình Minh kẹp lấy dương v*t của mình, nhiều lần ma sát tại nơi nhô lên giữa hai ngọn núi. Sau mấy chục lần, hắn mạnh mẽ xoay cổ Hình Minh lại, tựa như muốn bẻ gẫy cổ cậu, phát tiết lấp kín môi đối phương.
dương v*t càng lúc càng nóng bỏng ướt át, đùi lớn và hậu đình bị thô bạo va chạm, thân thể Hình Minh liên tiếp đụng phải vách ngăn, cũng không biết chỗ tài xế Lão Lâm ngồi có thể nghe thấy, cảm thụ nhiều ít gì không. Loại dính dấp này khiến người cảm thấy không thoải mái, hậu môn bị vật cứng ma sát mang đến khoái cảm kỳ lạ cùng cảm giác đói khát. Ngoại trừ ban đầu giao dịch, phần lớn thời gian Ngu Trọng Dạ đều yêu thích bắn bên trong.Cậu cũng rất hưởng thụ cảm giác chạm đến khoái cảm. Ví như như lúc này.
Cậu cùng nam nhân trước mặt trao đổi nước bọt trong miệng, một mặt chịu đựng tinh dịch nóng bỏng của hắn.
Xuống xe trước, Ngu Trọng Dạ lấy ngón tay lau đi tinh dịch dính trên người mình, đem một ít bôi lên phân thân Hình Minh, còn lại lau trên môi cậu. Hai cánh môi đều bị hắn cắn nát, cùng người trong bức họa có phần tương tự.
Đài trưởng Ngu hài lòng. Lão Lâm hạ tấm chắn xuống, cho dù bên trong Bentley có hiệu quả cách âm tốt thế nào, lão một đường không thở gấp, không nói một lời. Quay đầu lại, nhìn khuôn mặt ửng hồng nhễ nhại mồ hôi của người trẻ tuổi ngồi phía sau một chút, quan tâm mà đưa ra một tờ giấy. Hình Minh thoải mái tiếp nhận giấy ăn, xoa xoa mặt, rất nhanh khôi phục lại bộ dạng thường ngày, mày kiếm mắt lạnh, khuông mặt lạnh lùng, tựa như chưa có chuyện gì phát sinh.
Lão Lâm hỏi cậu, đi chỗ nào?
Cậu nói, về nhà.
Ngu Trọng Dạ dường như nhìn ra Hình Minh có tâm sự, hỏi cậu: “Làm sao vậy? Còn cảm thấy khách mời không phù hợp?”
Hình Minh chưa bao giờ làm người phỏng vấn. Kể ra số cậu cũng may, làm phóng viên nửa năm sau đó tiếp nhận luôn vị trí của Trang Lôi, trực tiếp làm ở ‘Minh Châu kết nối’, cái gì mà “Toàn cảnh, đa chiều” cậu không cần bận tâm, tiến thẳng vào làm chương trình thời sự tin tức, đào móc chiều sâu, thảo luận chiều rộng, khác xa so với các chương trình bình thường khác. Cho nên cậu vẫn luôn đối với loại chương trình phỏng vấn kiểu này có chút thành kiến. Người dẫn chương trình và khách quý toàn trao đổi qua lại với nhau, chủ đề thì xoay quanh một người, nội dung không nổi bật tất cả đều dựa vào bên hậu kỳ. Loại phương thức biểu hiện cổ xưa quê mùa này, nội dung căn bản không có chiều sâu.
“Nếu người dẫn chương trình không có tố chất, mới phải dựa vào hướng dẫn của đạo diễn, nhưng cuộc nói chuyện không đúng, có cắt nối biên tập tốt đến thế nào cũng vô dụng. Loại chương trình hỏi đáp rất thử thách năng lực khống chế của người dẫn chương trình, cũng có thể giúp em nâng cao năng lực chuyên môn.” Ngu Trọng Dạ nhìn Hình Minh một chút, “Về phương diện này em có thể học hỏi một ít từ Tiểu Lạc. Ba năm trước cậu ta còn không bằng em bây giờ.”
Đây không phải là lần đầu tiên Hình Minh nghe người đang ngồi bên mình nói về ưu điểm của Lạc Ưu. Lần trước nghe một vị đạo diễn thổi phồng Lạc Ưu, nói hắn ở đài Đông Á rèn luyện ba năm, bây giờ tích lũy được rất nhiều kỹ năng và kinh nghiệm phỏng vấn trực tiếp, có thể tùy tiện hỏi, tùy tiện tán gẫu, không bị ngập ngừng hay chững lại. Xét về tuổi của hắn, có thể có chuyên môn và kỹ năng vững vàng như vậy thực sự không dễ dàng.
Loại chương trình phỏng vấn này Lạc Ưu quả thật rất am hiểu, khi ở đài Đông Á hắn dẫn chương trình ‘Phi thường nhân sinh’ cũng thuộc loại chương trình này, thứ hạng và hiệu ứng có khi còn đuổi sát ‘Minh Châu kết nối’, nhưng sau khi hắn đi, tiếp nhận chương trình này là một dẫn chương trình nữ không thành thạo và cũng không có duyên bằng hắn, khiến cho ‘Phi thường nhân sinh’ càng ngày càng đi xuống, từ đó thất bại hoàn toàn.
“Lần này đi Mỹ, Tiểu Lạc khiến tôi thay đổi hoàn toàn cái nhìn. Làm việc chắc chắn, nhân cách tốt đẹp, cùng với bối cảnh này đó của cậu ta hoàn toàn không liên quan. Bỏ qua gia cảnh một bên, em vẫn là không bằng được với cậu ta.”
Ngu Trọng Dạ khen ngợi Lạc Ưu như vậy, nhưng Hình Minh lần này đã bình tĩnh lại. Cậu bắt đầu tỉnh dần. Cô nam và cô nam ở cùng với nhau trên một đất nước xa lạ, cùng ở chung một phòng, đặc biệt Lạc Ưu còn luôn lộ rõ sự ái mộ của mình với người kia, thấy thế nào cũng không giống như là giả. Cậu lúc trước còn vướng bận chuyện bọn họ đã lên giường với nhau chưa, bây giờ nhớ lại đột nhiên cảm thấy bản thân mình đặc biệt vô vị.
Mê muội như thế với tiểu tình tiểu yêu, tiểu si tiểu oán, đến cùng không nên là con trai của Hình Hoành.
Hình Minh biết cáo già dùng phép khích tướng. Nhưng chiêu này quả thực hữu hiệu. Cậu hào phóng nở nụ cười, không phải chỉ là Hồ Tứ Gia sao, trở về tập tiếp theo của‘Tầm nhìn Đông Phương’, là cậu.
Vì hiện tại hai người đã coi như tiêu tan hiềm khích lúc trước, tâm tình không còn khúc mắc gì nữa, Hình Minh gió cuốn mây tan cố gắng ăn cho no, cảm ơn Phỉ Bỉ vì bữa sáng, còn chủ động muốn đưa Ngu Trọng Dạ đến sân bay.
Mới lên xe được không lâu, điện thoại di động liền vang lên.
Hình Minh lôi điện thoại ra liếc mắt nhìn, dãy số hiển thị là Lý Mộng Viên. Đang ngồi bên cạnh Ngu Trọng Dạ, nên Hình Minh không dám nhận điện thoại, chỉ qua loa gửi đi một tin nhắn, ý là hiện tại không tiện gọi điện trả lời, mong đối phương chờ đến khi có thời gian, cậu sẽ gọi điện cho cô.
Cậu và Ngu Trọng Dạ ngồi gần nhau, nên khi nhắn tin theo bản năng liền chếch chếch người, che che dấu dấu, hành động có chút lén lút. Hình Minh đem điện thoại bỏ vào trong túi, vừa quay đầu, bắt gặp ngay cặp mắt thâm sâu của Ngu Trọng Dạ. Cậu đột nhiên cảm thấy chột dạ, cố ý nói lảng sang chuyện khác: “Thầy bay đi bay lại giữa nước Mỹ và Trung Quốc, ngủ ít như vậy, lại còn chênh lệch múi giờ, không cảm thấy mệt mỏi sao?”
Ngu Trọng Dạ nhắm mắt lại, ngửa đầu dựa vào đằng sau: “Mệt.”
Phảng phất như nhắm mắt một cái liền ngủ, Hình Minh nghiêng đầu, tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt tinh tế của Ngu Trọng Dạ.
Khí trời tháng sáu, buổi sáng mới bảy tám giờ ánh nắng mặt trời đã chiếu qua cửa sổ xe, nhìn thấy cả những hạt bụi nhỏ bé đang nhảy nhót trong làn nắng sớm, một cảnh tượng thật yên bình. Thường những người đã bước qua tuổi bốn mươi, rất khó khiến họ nguyện ý đón dương quang chiếu thẳng vào khuôn mặt, bởi vì lỗ chân lông chắc chắn sẽ bị soi rõ, khiến khuôn mặt càng hiện rõ lên những dấu vết của năm tháng. Có thể Ngu Trọng Dạ không biết. Đường viền khuôn mặt của hắn quá hoa mỹ, da dẻ cũng quá tốt, tựa như tấm vải nhung thượng hạng không thể soi mói màu sắc hay chất lượng, hoàn toàn tìm không ra một chút dấu vết tháng năm.
Ngu Trọng Dạ nhắm mắt lại, khẽ chau mày, nhìn quả thực mệt mỏi, hiếm khi thấy hắn lộ ra vẻ mặt đó.
Cậu không khỏi nghĩ đến một năm trước lúc mình mới vào đài Minh Châu, khi cùng Hướng Dũng nói chuyện phiếm, ông có hỏi, đài trưởng của cháu là hạng người gì?
Cậu cơ hồ không nghĩ ngợi chút nào, đã bật thốt lên, mỹ nhân.
Gần như trong lúc đó, cử chỉ của cậu có chút điên rồ, nhưng quả thật hắn quá đẹp, khuôn mặt nếu nhạt một chút thì tựa như nấu canh bỏ ít muốn, nếu đậm một chút lại tựa như yêu nhân, ngắm nhìn vẻ đẹp của hắn tựa như đang thưởng thức sơn hào hải vị, một khi quay trở lại cơm canh đạm bạc lần nữa, liền cảm thấy tất cả đều vô vị.
Bất kể là vì để cho đài Minh Châu không bị mất mặt hay bởi vì Hình Minh, dù gì đài trưởng Ngu cũng đã vứt bỏ hạng mục lớn trên tay mà trở về, đạo lý tri ân báo ân cậu vẫn hiểu. Những tích tụ tràn đầy trong lòng cũng bị loạt tình cảm mềm mại này đánh tan, Hình Minh thẳng người lên, tới gần Ngu Trọng Dạ, một cánh tay vòng qua sau đầu Ngu Trọng Dạ, ngón tay trỏ và ngón tay giữa đặt lên trán hắn, ngón tay cái kìm ở hai bên huyệt thái dương. Cậu thoáng dùng sức ấn xuống, xoa bóp giúp hắn.
Lực đạo rất chính xác, theo động tác Hình Minh xoa bóp, lông mày Ngu Trọng Dạ dần giãn ra một chút, khóe miệng khẽ nhếch: “Tay nghề được đó.”
“Đó là đương nhiên. Em thường xoa bóp cho sư phụ mà, “một lần thì lạ, hai lần là quen”, em đã quen thuộc từ lâu.” Hình Minh trượt ngón tay xuống, từ huyệt ấn đường của Ngu Trọng Dạ dời đến huyệt cốt cao phía sau tai, bàn tay linh động, ngón tay khéo léo bấm huyệt.”Thầy công tác bận rộn khổ cực, nhưng cũng nên chú ý thân thể.” Lời này nghe vào có vẻ là lấy lòng, nhưng đây là lời thật tâm của cậu.
Ngu Trọng Dạ nhắm mắt lại hưởng thụ Hình Minh xoa bóp, hỏi: “Em còn làm gì giúp y nữa?”
“Đấm vai, nắm tay, bóp chân. Đặc biệt là chân, mấy năm nay sư phụ bại liệt, thường xuyên phải xoa bóp mới có thể phòng ngừa các cơ thịt teo rút, cũng có tác dụng rất tốt với những người trung niên bị mắc bệnh xương khớp”
“Ngày mai bảo Lão Lâm đi tìm một hộ công. Không cho phép em tiếp tục làm những việc này.”
“Vâng.” Hình Minh ngoài miệng đáp ứng, kỳ thực lại không phục, lòng nói cáo già quản cũng quá rộng rồi đó.
Cậu vươn mình khóa ngồi trên người Ngu Trọng Dạ, nhanh tay thay đổi phương pháp đấm bóp. Bàn tay thuận theo hai gò má Ngu Trọng Dạ nhẹ nhàng xoa xuống dưới, ngón tay rơi xuống huyệt phong trì, gia tăng lực đạo xoa bóp.
Bởi vì ngồi kiểu này, nên tư thế xoa bóp đặc biệt nhẹ nhàng chậm rãi, tựa như đang mặt đối mặt ôm nhau.
Sáng sớm mới vừa tắm rửa, không có mùi mồ hôi, trên cổ tay còn mang theo hương thơm của sữa tắm, là mùi đàn hương hỗn hợp với trà cao sơn, mùi thơm nhàn nhạt và khí tức của Hình Minh hòa hợp làm một. Ánh mặt trời càng mãnh liệt, loại hương vị dễ ngửi này càng bị khí nóng đun sôi, tựa như bàn tay nhỏ xinh, như làn khói nhẹ, luôn lởn vởn quanh chóp mũi Ngu Trọng Dạ trêu chọc, không khí bị kéo căng ra như dây đàn vô hình.
Đột nhiên, dây đàn đứt.
Nam nhân vẫn luôn nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt ra, bắt lấy cổ tay của đối phương.
Hình Minh bị động tác bất thình lình dọa sợ hết hồn. Trong giây lát này, ánh mắt của Ngu Trọng Dạ cậu không thể quen thuộc hơn, hung tàn và khát máu, dường như muốn đem người treo lên hòng ăn tươi nuốt sống.
Vóc dáng cậu tuy cao, nhưng chẳng là gì so với Ngu Trọng Dạ, Ngu Trọng Dạ nâng bắp đùi Hình Minh lên, khiến cho hai chân của cậu càng mở rộng, dường như đem cả người cậu nhấc lên.
Ngón tay cách một lớp quần tiến vào kẽ mông Hình Minh, nhẹ vuốt ve đè ép, như muốn cùng cả lớp vải vóc kia đồng thời đâm vào bên trong huyệt động chặt chẽ nóng rực. Ngu Trọng Dạ liếc mắt một cái nhìn chằm chằm Hình Minh, dùng ngữ khí thương thảo nói chuyện: “Bé cưng, cởi quần ra, có được hay không.”
Có câu nói “Quá tam ba bận”, lão hồ ly này đêm qua cùng cậu dây dưa hai lần nhưng không đi vào, có thể chịu đến nhường này thật không dễ dàng gì. Nhưng trong bụng Hình Minh lúc này tích trữ một ý nghĩ xấu xa, tưởng tượng ra cảnh đối phương ăn quả đắng. Cậu hơi dẩu miệng, cố ý đáp ngược lại với tâm tư của đài trưởng Ngu: “Thầy nói tha cho em.”
“Ngày hôm qua, ” Ngu Trọng Dạ không chút hoang mang, nếu cậu đã không nghe lời ngon ngọt thì phải sử dụng biện pháp cứng rắn, cưỡng ép mở cúc quần Hình Minh ra, “Không phải ngày hôm nay.”
“Nhưng em vẫn còn đang bị bệnh.” Hai tay Hình Minh không phối hợp mà ngăn cản lại, “Bác sĩ đã căn dặn, để khôi phục hoàn toàn thì phải nghỉ ngơi trên giường ít nhất ba tháng, đồng thời yêu cầu không được tiến hành sinh hoạt chuyện kia.”
Ngu Trọng Dạ dừng lại động tác trong tay, cau mày hỏi: “Sẽ đột tử sao?”
“Chắc là không đâu.” Hình Minh không dám nói đến mức quá nghiêm trọng, rất sợ cáo già một lời tàn nhẫn ra lệnh, liền tạm dừng phát sóng ‘Tầm nhìn Đông Phương’, thứ mà cậu vất vả mãi mới thuyết phục được. Đành phải ngắt lấy đúng mực, cẩn thận trả lời, “Thế nhưng trong người sẽ cảm thấy buồn bực, tim đập nhanh, thậm chí có thể ngất.”
“Không chết là được. Nếu hôn mê Lão Lâm sẽ trực tiếp đưa em đi bệnh viện.” Đài trưởng Ngu cảm thấy bản thân có được câu trả lời hài lòng, hành động càng không đứng đắn, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, ánh mắt khiến người sợ hãi, hắn cắn mũi và cằm Hình Minh, một tay nâng lên cặp mông của cậu, một tay hơi dùng sức cởi bỏ dây lưng, sau đó lột quần Hình Minh xuống một chút.
Hậu đình bỗng cảm thấy mát lạnh, không kịp bảo vệ nốt chiếc quần lót, nửa bờ mông trắng nõn đã phơi ra ở bên ngoài. Ngu Trọng Dạ cố gắng trì hoãn nhịp điệu mạnh mẽ, nắm lấy mông Hình Minh đem cậu ôm vào trong lồng ngực mình. Một tay tiếp tục nhào nặn thưởng thức, một tay nhấn xuống sau gáy Hình Minh, môi cùng môi lửa nóng va chạm, hai hàm răng đập vào nhau. Ngu Trọng Dạ không nói lời nào đem đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong, cuốn lấy lưỡi đối phương vào trong miệng mình dây dưa, nhiều lần lật tới lật lui.
Một cái hôn mà cũng thô bạo mạnh mẽ như vậy, xem tình hình này phản kháng là điều không thể. Hình Minh mặc dù bị hôn đến gần như nghẹt thở, nhưng trong lòng lại cảm thấy hết sức nực cười, hôm qua ban đêm rõ ràng mình muốn, cáo già lại làm bộ không chịu cho, bây giờ sắp sửa đi xa, lại vội vã không nhịn nổi.
Càng nghĩ càng cảm thấy đắc ý dào dạt, càng nghĩ càng cảm thấy hãnh diện, nên thuận thế ôm sát cổ Ngu Trọng Dạ, đầu lưỡi ở trong miệng đối phương liếm láp, nóng bỏng mà đáp lại nụ hôn này.
Bên trong xe tràn ngập những âm thanh ẩm ướt tình sắc, dây dưa cắn phá đầu lưỡi Hình Minh. Ngu Trọng Dạ nếm được trong miệng có mùi máu tanh, càng thêm hung tàn mà cắn chặt lưỡi cậu, tính khí trong quần bây giờ hoàn toàn tỉnh dậy. Hắn dùng một tay cởi quần mình, vật kia như thú dữ xổng chuồng nhảy ra ngoài, cứng rắn mà chặn lại hai đùi lớn của Hình Minh.
Hai mắt đỏ quạch, tựa như đang phun ra một luồng nhiệt khí, lớp da mềm trong đùi non của Hình Minh bị tàn nhẫn thiêu đốt, khiến cậu đột nhiên tỉnh táo lại.
Lão Lâm còn đang ở trên xe.
Hồng trần điên đảo, ban ngày tuyên dâm.
Tình dục thực sự là một thứ tồi tệ, nó mê loạn tâm trí người, lấy đi tôn nghiêm, hại người không ít.
Hình Minh không muốn bị người ngoài nhìn thấy ‘đông cung sống’ như vậy, tỉnh táo lại bắt đầu phản kháng. Dù sao cũng là một người đàn ông thân cao mét tám, Ngu Trọng Dạ không kiềm giữ được cậu, liền buông Hình Minh ra, hỏi Lão Lâm, mấy giờ máy bay cất cánh?
Hắn vừa mới buông lỏng hai tay bị mình kiềm chế, người trong lồng ngực đã mềm nhũn mà ngã xuống, nằm trên đầu gối của mình.
Lão Lâm ngầm hiểu trong lòng, nói, chúng ta xuất phát sớm, tôi sẽ dừng xe xuống làm điếu thuốc, trì hoãn nửa giờ nữa vẫn tới kịp.
Ngu Trọng Dạ rũ mắt xuống nhìn Hình Minh. Tên ngốc này đang mở to miệng, nặng nề thở gấp, bày ra một khuôn mặt tái nhợt không đủ dưỡng khí, trên trán chảy đầy mồ hôi.
Hắn xác thực muốn ăn cậu. Dùng mắt, dùng môi, dùng tay, dùng dương v*t. Hơn nữa không phải ăn tươi nuốt sống. Mà là không hề kẽ hở khảm tiến vào thân thể nóng bỏng của cậu, tinh tế giày vò, từ từ nhấm nuốt. Cho đến khi tất cả đều tan chảy vào trong bụng hắn, từ thể xác đến tâm hồn, chỉ có thể dành cho hắn mà thôi.
“Nửa giờ.” Ngu Trọng Dạ mở một con đường, “Không đủ.”
Từ khi phát bệnh đến khi khỏi bệnh, tính ra không quá nửa tháng, viêm cơ tim cấp tính quả thực không dễ khôi phục, Hình Minh cảm thấy trái tim mình đập quá mạnh, sợ hãi mình lại bị ép buộc ở nhà tĩnh dưỡng. Suy nghĩ một chút, vừa không muốn tiện nghi tài xế của đài trưởng, nhưng cũng không dám khiến đài trưởng mất hứng, cắn răng, bò lên người hắn, bắt đầu cò kè mặc cả: “Em bây giờ muốn làm đến cùng, nhưng không cần nghỉ ngơi một tháng. ‘Tầm nhìn Đông Phương’ sang tuần sau khôi phục lại phát sóng trực tiếp, có được hay không?”
Ngu Trọng Dạ bất động thanh sắc nhìn Hình Minh nửa ngày, bỗng khuôn mặt giãn ra, nở nụ cười: “Lão Lâm này, Tiểu Hình càng ngày càng giống lão thích cãi cọ ăn vạ với ngươi khác.”
“Còn không phải bởi vì biên tập viên Hình được nhiều người yêu thích sao.” Lão Lâm cũng cười, chỉ thiếu chút nữa là nói ra bốn chữ “Thị sủng mà kiêu”.
“Được người yêu thích.” Ngu Trọng Dạ nhìn gò má Hình Minh, duỗi tay nắm chặt cằm của cậu kéo tới gần, quan sát một lúc lâu, mới khẽ gật đầu, “Là được nhiều người yêu thích.”
Ý cười trên mặt thu liễm lại, vẫn là một thái độ vui buồn khó dò, tư thái uy nghiêm.
“Thầy,” Hình Minh biết nam nhân vào lúc này đặc biệt không thoải mái, huống hồ đã là “Ba lần đến cửa nhưng không vào”(1), vì vậy muốn tìm cho đối phương, cũng là tìm cho chính mình một cái thang để leo xuống, “Em giúp thầy… ra nhé.”
Đây là câu truyện xảy ra khi Đại Vũ trị thủy. Vì trị thủy, Đại Vũ từng ba lần đến cửa nhà mà không dám vào. Lần thứ nhất khi về nhà, nghe được tiếng thê tử của ông kêu đau khi sinh con, còn có tiếng khóc của trẻ con. Thủ hạ khuyên ông vào xem, ông sợ làm lỡ việc trị thủy, không có đi vào; lần thứ hai khi về nhà, con trai đang ngồi trong lòng thê tử vẫy tay với ông, lúc đó là thời điểm xây dựng công trình căng thẳng khó khăn, ông chỉ đành vẫy tay lại với con, rồi vội vã rời đi. Lần thứ khi về nhà, con trai đã hơn 10 tuổi, chạy tới bên cạnh cha muốn cùng ông vào trong nhà. Đại Vũ thâm tình xoa xoa đầu con trai, nói cho con mình, thủy chưa trị bình, không có thời gian về nhà, sau đó lại vội vàng rời đi,.
Ngu Trọng Dạ ngửa đầu dựa vào sau, nhìn như vô cùng mệt mỏi mà nhắm mắt lại: “Ừm.”
Ban ngày ban mặt không có thời gian, bây giờ nếu dừng xe, thì dừng nơi nào cũng không quá thích hợp, Ngu Trọng Dạ không nói chuyện nữa, Lão Lâm liền chạy xe Bentley đến sân bay. Hình Minh quỳ gối giữa hai chân Ngu Trọng Dạ, nằm rạp người xuống, trước mắt là tính khí to dài đang cương cứng, nắm trong tay, nhiệt khí bốc lên.
Dùng bàn tay xoa nắn dương v*t, há mồm ngậm vào quy đầu tím sậm phía trước, tinh tế hàm trụ liếm mút, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn trên quy đầu.
Lông mày Ngu Trọng Dạ không khỏi nhíu chặt lại, cánh tay nhấc lên, năm ngón thon dài đan vào bên trong mái tóc Hình Minh.
Khi thì liếm láp cưng chiều, lúc lại khẽ cắn hành trụ, Hình Minh đỏ mặt, kìm nén, ra sức biểu hiện, thậm chí cơ thịt hai gò má đều đã tê rần, vật trong tay vẫn sừng sững như trụ chống trời, một chút dấu hiệu tiết ra cũng không. Quy đầu lần thứ hai tiến đến nơi sâu xa trong cổ họng, cậu không ngừng kêu khổ, khó chịu muốn nôn ra, Ngu Trọng Dạ chợt rút dương v*t ra, nhạt tiếng nói: “Quay lưng về phía tôi, ngồi lên.”
Hình Minh mới vừa quay lưng lại, liền bị một đôi tay mạnh mẽ nâng lên, vòng qua ngực cậu, phía sau lưng dựa vào một bộ ngực vững chãi, xuyên qua lớp áo sơmi mỏng manh, dường như có thể cảm nhận được mạch đập có nhiều nhịp điệu mà nhảy lên.
Vỗ “Bốp” một phát vào mông Hình Minh, Ngu Trọng Dạ nói: “Chân khép lại, kẹp chặt.”
Hình Minh đem quần trong quần ngoài cởi xuống đến đầu gối, khép chặt hai đùi, kẹp lấy tính khí của Ngu Trọng Dạ.
Vật cứng giữa hai chân lên xuống theo biên độ nhỏ, run run, Hình Minh hơi cúi đầu, cùng mười ngón Ngu Trọng Dạ đan xen, giày vò quy đầu đối phương.
Khoái cảm giao hợp rất bí ẩn, hai nam nhân không hôn môi nữa, như không có chuyện gì xảy ra mà tán gẫu dăm ba câu.
“Ngã khi đang ở trong đài coi như là tai nạn lao động, em ở trong nhà, khi nào tĩnh dưỡng tốt thì trở về.”
“Ừm.”
“Bị bệnh nên đừng tự mình lái xe, muốn đi nơi nào thì gọi cho Lão Lâm.”
“Ừm.”
“Hạng mục bên Mỹ sắp thành công rồi, một tuần nữa sẽ trở lại.”
“Ừm.”
“Chăm sóc bản thân thật tốt, ở nhà chờ.”
“Ừm.” Làm tình kiểu này thật không dễ dàng gì, Hình Minh một đường chỉ gật đầu, nghe đến đó mới vừa thở dốc vừa hỏi, “Chăm… Chăm sóc tốt cái gì?”
“Chăm sóc đằng trước thật tốt.” Khí tức Ngu Trọng Dạ không loạn, vuốt ve khí cụ bán cứng của Hình Minh, lại đem hai cánh mông đẩy ra, dùng tính khí của mình cọ vào huyệt động của cậu.”Phía sau cũng phải chăm sóc tốt.”
Tới gần sân bay, Ngu Trọng Dạ nâng hai mông Hình Minh lên, tăng nhanh nhịp điệu đâm rút. Hình Minh cũng phối hợp mà nghiêng người về phía trước, nằm phục trên vách ngăn, làm cho toàn bộ hậu đình lộ ra ngoài, để nam nhân phía sau có thể dễ dàng đâm rút, sảng khoái tràn trề mà bắn ra.
Có lẽ do cái miệng đỏ hồng đằng sau quá mức dụ người, Ngu Trọng Dạ đem cả người đặt trên lưng Hình Minh, tính khí nhắm thẳng miệng huyệt, hướng bên trong tàn nhẫn chen vào.
“Đau quá!” Hình Minh ăn đau kêu lên, ở trong lòng mắng to, lão hồ ly này nói không giữ lời, lúc trước là ai nói “Chỉ cọ không vào” hả!
Hậu đình quá mức chặt chẽ, hết lần này tới lần khác muốn vào mà không được, Ngu Trọng Dạ không thể không từ bỏ ý định tiến vào, đành khép chặt hai mông Hình Minh kẹp lấy dương v*t của mình, nhiều lần ma sát tại nơi nhô lên giữa hai ngọn núi. Sau mấy chục lần, hắn mạnh mẽ xoay cổ Hình Minh lại, tựa như muốn bẻ gẫy cổ cậu, phát tiết lấp kín môi đối phương.
dương v*t càng lúc càng nóng bỏng ướt át, đùi lớn và hậu đình bị thô bạo va chạm, thân thể Hình Minh liên tiếp đụng phải vách ngăn, cũng không biết chỗ tài xế Lão Lâm ngồi có thể nghe thấy, cảm thụ nhiều ít gì không. Loại dính dấp này khiến người cảm thấy không thoải mái, hậu môn bị vật cứng ma sát mang đến khoái cảm kỳ lạ cùng cảm giác đói khát. Ngoại trừ ban đầu giao dịch, phần lớn thời gian Ngu Trọng Dạ đều yêu thích bắn bên trong.Cậu cũng rất hưởng thụ cảm giác chạm đến khoái cảm. Ví như như lúc này.
Cậu cùng nam nhân trước mặt trao đổi nước bọt trong miệng, một mặt chịu đựng tinh dịch nóng bỏng của hắn.
Xuống xe trước, Ngu Trọng Dạ lấy ngón tay lau đi tinh dịch dính trên người mình, đem một ít bôi lên phân thân Hình Minh, còn lại lau trên môi cậu. Hai cánh môi đều bị hắn cắn nát, cùng người trong bức họa có phần tương tự.
Đài trưởng Ngu hài lòng. Lão Lâm hạ tấm chắn xuống, cho dù bên trong Bentley có hiệu quả cách âm tốt thế nào, lão một đường không thở gấp, không nói một lời. Quay đầu lại, nhìn khuôn mặt ửng hồng nhễ nhại mồ hôi của người trẻ tuổi ngồi phía sau một chút, quan tâm mà đưa ra một tờ giấy. Hình Minh thoải mái tiếp nhận giấy ăn, xoa xoa mặt, rất nhanh khôi phục lại bộ dạng thường ngày, mày kiếm mắt lạnh, khuông mặt lạnh lùng, tựa như chưa có chuyện gì phát sinh.
Lão Lâm hỏi cậu, đi chỗ nào?
Cậu nói, về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất