Chương 68
Edit & Beta: Direct Kill
“Cút mẹ mày đi cục quản lý dược!”
Một câu nói. Khách quý xanh mặt, khán giả sợ ngây người, đạo diễn giận điên lên, ngay cả Tô Thanh Hoa cũng phải siết chặt tay vịn xe lăn, trong lòng mắng to đồ đệ mình hữu dũng vô mưu, ngốc không thể nói. Toàn bộ đại sảnh đột nhiên rơi vào tĩnh lặng như chết, tựa nồi áp suất bị nén chặt hơi, chỉ cần động vào một cái, sẽ nổ “ầm” thành gà bay chó sủa, gạch vụn rơi đầy.
Lưu lại câu nói khiến tất cả mọi người khiếp sợ và chờ đợi, Hình Minh căn đúng thời gian, trước khi đạo diễn buộc phải chuyển quảng cáo hoặc chạy phim ngắn thay thế, cậu dùng tiếng anh lặp lại câu nói kinh thế hãi tục vừa nãy: “Screw the FDA”(1), lúc này khí định thần nhàn, ngữ điệu vững vàng, bày ra nụ cười tiêu chuẩn của người dẫn chương trình, nói, “Đây là lời thoại của bộ phim điện ảnh ‘Hội những người mua thuốc Dallas’ ở nước Mỹ.”
(1) FDA (Food and Drug Administration): Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ
Một câu nói này. Như rút củi đáy nồi, mặc dù không đến nỗi kín kẽ chẳng có một lỗ hổng, nhưng sẽ không gây nên sự cố phát sóng trực tiếp, nhiều nhất chỉ bị lão Trần trách phạt vì tội “ngôn từ không chuẩn mực”. Không thể không nói, kết quả xảy ra tương đối hoàn mỹ.
“Nội dung phim kể về một người mắc phải căn bệnh nan y, trải qua những tháng ngày đau khổ khi phải chống chịu lại căn bệnh và sự tuyệt vọng, dùng phương thức cực đoan giúp mình giúp người, nỗ lực sống sót…”
Hình Minh cố gắng dùng từ ngữ uyển chuyển nhất để tóm tắt nội dung phim, lão Trần cảm thấy trước máy truyền hình tên tiểu tử này quả thực quá gian xảo. Bây giờ cậu cực kỳ giống với những người dẫn chương trình nổi tiếng. Loại bỏ những từ “dũng cảm” “chống lại” mà người ta hay dùng để đánh giá một bộ phim điện ảnh, thay bằng các từ “tuyệt vọng” “cực đoan” để khiến cho câu nói thô tục vừa nãy như không có một chút gì liên quan đến bản thân.
Chẳng những có cái dũng của thất phu, còn có cái trí hơn người, lừa gạt tất cả mọi người ở đây, ngoài mặt thì nói là lời thoại, kì thực âm thầm muốn hả cơn giận, đã vả miệng người còn không cho người ta đánh lại.
“Ở nước ta, từng có người họ Lục bán thuốc chống ung thư trên mạng được quảng cáo là dùng chắc chắn sẽ khỏi, sau đó bị bắt vì tội buôn bán thuốc giả, tháng 1 năm 2015, cơ quan kiểm sát rút đơn khởi tố về, miễn xử phạt hình sự với anh ta. Tin tức này đã khiến cả nước hoang mang lúc bấy giờ, bị truyền thông gọi là ‘Hội những người mua thuốc Dallas’ phiên bản Trung Quốc, nhưng thời gian qua đi, một năm lẻ sáu tháng sau, hôm nay vở kịch tương tự lại lần nữa xuất hiện.”
Hình Minh tùy ý kéo ống tay áo sơmi lên, tiếp tục nói:
“Mặc âu phục thắt ca-ra-vat, thân phận của tôi chính là người dẫn chương trình của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, đã là người chủ trì, lẽ ra phải công minh, trung lập khách quan. ‘Tầm nhìn Đông Phương’ trước sau vẫn kiên trì tôn sùng lý tính, cũng tôn trọng nhân tính, không vì khách mời đương sự mà biện bạch, cũng không thay thế bộ máy tư pháp và toàn thể nhân dân làm thẩm phán, chỉ là dùng hết khả năng của mình đào một góc nhỏ để có thể nhìn sự việc một cách khách quan, trả lại chân tướng đích thực. Nhưng trước mắt, vụ án liên quan tới Hạ giáo sư vẫn cứ như mây mù dày đặc, nguyên nhân bởi vì những người trong cuộc không thể đến đây tham dự. Cho nên hiện tại khẩn cầu khán giả ở đây cũng như đang ngồi trước màn ảnh tạm thời quên thân phận dẫn chương trình, cho phép tôi có thể thay thế giáo sư Hạ lên tiếng.” Nói xong dừng một chút, Hình Minh đứng lên khom người chào toàn bộ khán giả, bày ra tư thế khiêm tốn, nghiêm túc mà thành khẩn, “Nếu như mọi người chấp thuận, không ngại cho tôi một tràng pháo tay được chứ?.”
Dưới đài tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Không khác gì với tiếng vỗ tay dành cho CMO của Thịnh Vực lúc nãy.
Kịch bản không đi đúng hướng, tất cả đều do Hình Minh ngẫu hứng phát huy. Sâu bướm từng con từng con một phá kén chui ra, đầu óc đạo diễn trở nên choáng váng, ngược lại ở dưới đài Tô Thanh Hoa bắt đầu vui mừng, tên nhóc này có tiến bộ, biết đúng lúc rút ngắn khoảng cách giữa mình và khán giả.
“Vốn ban đầu có tên là ung thư biểu mô tế bào gan, sau gọi tắt thành ung thư gan HCC, là một trong năm căn bệnh ung thư phổ biến nhất trên thế giới chỉ đứng sau ung thư phổi và ung thư dạ dày. So sánh với các quốc gia phương tây, ung thư gan ở châu Á có vẻ phổ biến hơn. Hàng năm nước ta có số lượng người mắc bệnh và tử vong chiếm hơn nửa số người bị bệnh tương tự trên thế giới, và cũng là quốc gia có tỉ lệ mắc bệnh và tử vong do ung thư gan cao nhất thế giới. Bởi vì các triệu chứng của ung thư gan khi mới bị không rõ ràng, chỉ có khoảng chừng 5% đến 15% bệnh nhân có thể phát hiện đúng lúc để tiến hành phẫu thuật cắt bỏ hoặc trị liệu, mà trong số đó vẫn có khoảng 70% tỉ lệ tái phát lại. Đối với những người không thể nào tiến hành giải phẫu cắt bỏ khối u, các phương pháp điều trị không phẫu thuật như hóa trị đã trở thành con đường cứu sống duy nhất. Nhưng mà rất nhiều nghiên cứu đã chỉ rõ, hóa trị toàn thân không có ảnh hưởng đáng kể đến việc cải thiện tỉ lệ sống lâu dài của bệnh nhân ung thư gan, thời gian sống trung bình của một bệnh nhân ung thư gan giai đoạn cuối chỉ từ 3 đến 7 tháng.”
“Đây là loại thuốc Sorafenib điều trị ung thư gan đang được bán trên thị trường hiện nay, sản phẩm có cái tên rất đẹp, có cả dạng viên lẫn dạng bột, chứa chất ức chế Tyrosine Kinase, có thể kéo dài đáng kể được sự sống của bệnh nhân ung thư gan giai đoạn cuối.” Hình Minh từ trong túi áo lấy ra một vỉ thuốc, ra hiệu với máy quay, để camera quay cận cảnh: “Tôi tin rằng đại bộ phận các bạn khán giả ở đây không xa lạ gì với loại thuốc này, chính là loại thuốc viên hình tròn màu đỏ, ở Trung Quốc bán giá 2.5 vạn tệ một hộp, bệnh nhân ung thư gan phải dùng hai hộp một tháng, và không thể dừng thuốc.”
“Tính toán sơ sơ, 1 gram thuốc tương đương với 10 gram vàng, xin hỏi khán giả ở đây, có gia đình vị nào thu nhập một tháng vượt quá năm vạn, có thể giơ cao tay một chút được không ạ.”
Chỉ có lác đác vài người giơ tay lên, người không giơ tay thì hai mặt nhìn nhau, đại khái đều bị cái giá cắt cổ của loại thuốc này dọa sợ. Bệnh nan y cách ranh giới tử vong rất gần, đột nhiên bị người dẫn chương trình lạnh lùng và vô tình nói tới, thật khiến người kinh hồn bạt vía.
Bên dưới bốn vị khách mời ngồi thật nghiêm chỉnh, giáo sư luật học danh giá, lãnh đạo cục quản lý dược, CMO của công ty dược phẩm lớn nhất Trung Quốc, và cuối cùng là một bác sĩ chuyên khoa ung thư nổi tiếng toàn quốc. Bốn người đều đã có tuổi, lai lịch lớn, lúc này mặt cũng đều tái xanh.
CMO của Thịnh Vực họ Quách, giờ khắc này bày ra một bộ mặt kinh ngạc nhìn Candy dưới đài, hai người đầu mày cuối mắt không tránh được đôi mắt Hình Minh, không chờ đối phương lên tiếng làm khó dễ, Hình Minh đã đánh đòn phủ đầu: “Đối với hiện thực như vậy, hình như Quách tổng của Thịnh Vực có lời muốn nói.”
Quách tổng nói: “Tôi chỉ biết rằng, thuốc ung thư gan Alanin Ciloni của Hạ giáo sư được mua về từ hạng mục nghiên cứu bị bỏ dở của một công ty dược bên Mỹ, về đây mới tiến tới hành đổi mới, trước mắt ở quốc nội ngay cả nghiên cứu lâm sàng giai đoạn II vẫn chưa được hoàn thành, đã tuyên bố phá sản. Mua về hạng mục nghiên cứu bị bỏ dở ở nước ngoài, hiệu quả trị liệu không được xác thực, ai biết công ty có tranh thủ đầu cơ trục lợi dùng nguyên liệu rẻ để làm thuốc, quả thật vô cùng nguy hiểm. Đối với hành vi vô trách nhiệm với bệnh nhân này, tôi không thể tán thành mà ngược lại ghét cay ghét đắng.”
Bỏ đá xuống giếng không ngừng, còn không quên quảng cáo cho Thịnh Vực, Hình Minh nhếch nhếch khóe miệng, lấy ra một vỉ thuốc viên khác: “Đây là thuốc Alanin Ciloni của Hạ giáo sư, màu vàng, hình bầu dục, dạng nén, giá một hộp chỉ có mấy trăm thậm chí là mấy chục tệ, tính ra chi phí điều trị của bệnh nhân chưa tới một ngàn tệ một tháng.”
Hình Minh lời còn chưa nói xong, Quách tổng lần thứ hai lên tiếng, liên tục nhấn vào chi tiết “hạng mục nghiên cứu bị bỏ dở” không tha: “Thuốc đã nghiên cứu phát minh thất bại ở nước Mỹ, chẳng phải mua về khiến cho bệnh nhân nước ta sử dụng thuốc phá giá thấp kém của châu Âu, châu Mỹ và nước ta sẽ trở thành bãi rác cho các công trình nghiên cứu thuốc bị bỏ dở sao? Cho dù giá cả tiện nghi, nhưng nếu hiệu quả không rõ, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình của bệnh nhân, hậu quả khó mà lường được.”
Khán giả ở đây bắt đầu khe khẽ bàn luận, hạng mục nghiên cứu nước ngoài bỏ dở, trong nước thì giai đoạn nghiên cứu lần hai còn chưa hoàn thành, nghe qua cũng có chút dọa người.
Người dân “đấu đá nội bộ” xem ra vừa là bản năng vừa là thiên phú, Hình Minh tạm thời không trả lời câu hỏi của CMO Thịnh Vực, chỉ nói: “Thuốc Hạ giáo sư bán ra có phải là thứ thuốc kém chất lược của châu Mỹ hay không, có một người có thể cho mọi người đáp án, Lý tiên sinh, anh ấy là một bệnh nhân đã mua thuốc của Hạ giáo sư được một thời gian dài, chúng ta thử nghe một chút xem anh ấy nói như thế nào.”
Theo tiếng của người dẫn chương trình vừa dứt, một người đàn ông trung niên từ sau cánh gà đi ra, ngồi ở vị trí trò truyện dành cho khách mời. Hình Minh hỏi qua họ tên, tuổi tác, nghề nghiệp cùng thu nhập gia đình, để anh tự giới thiệu về mình.
Lý tiên sinh nhìn về phía ông kính, nói lên bệnh trạng của mình: “Tôi một năm trước phát hiện mình bị mắc bệnh ung thư gan, giai đoạn cuối, phẫu thuật cắt bỏ đã muộn, lúc đó bệnh viện có đề nghị tôi dùng thuốc, chính là thuốc Sorafenib, thế nhưng tôi không dùng.”
Hình Minh đi tới trước mặt Lý tiên sinh, hỏi: “Tại sao anh không cần?”
“Quá đắt. Tôi chỉ là công nhân ở một xí nghiệp nhà nước, thu nhập một tháng hơn năm ngàn tệ, bên trên có cha mẹ già phải phụng dưỡng, phía dưới còn có con nhỏ còn đang tuổi đọc sách. Thực sự không dùng nổi.”
“Vậy có loại thuốc nào có thể thay thế cho Sorafenib hay không?”
“Không có. Bác sĩ nói, hiện tại Sorafenib là thuốc duy nhất trên thị trường có thể kéo dài tuổi thọ cho bệnh nhân bị ung thư gan, nếu không dùng Sorafenib, cũng chỉ có cách chờ chết.”
“Thế nhưng anh mới vừa nói một năm trước anh phát hiện ra mình bị mắc bệnh ung thư gan, lại không có tiền sử dụng Sorafenib, thế nhưng thời gian sống của anh rõ ràng đã vượt qua thời gian trung bình của người mắc bệnh HCC, phải chăng anh đã tìm ra được biện pháp nào khác sao?”
“Đúng vậy.” Lý tiên sinh hỏi gì đáp nấy, gật gật đầu: “Tôi nghĩ đây là bản năng của con người đi, thời điểm nhìn thấy kết quả khám bệnh trong sổ, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là làm sao để sống tiếp. Tất cả những người bệnh cùng phòng với tôi, đều không mua nổi Sorafenib, trước khi gặp được Hạ giáo sư, trong số chúng tôi đã có không ít người táng gia bại sản, vợ con ly tán, nhưng vẫn khao khát muốn sống tiếp. Chúng tôi nghĩ tới rất nhiều biện pháp khác nhau, nhờ người mua thuốc phỏng chế Sorafenib của Ấn Độ, thậm chí tự mình ra tay tổng hợp các nguyên liệu thuốc.”
“Tự chế nguyên liệu thuốc?” Hình Minh khẽ cau mày: “Ngoại trừ cân đo, ước lượng tỷ lệ, còn phải sử dụng cả tinh bột y tế và các phụ liệu khác để làm, bất luận phân đoạn nào xảy ra vấn đề, đều vô cùng nguy hiểm.”
“Rất nguy hiểm, thế nhưng hết cách rồi, cũng chỉ muốn sống mà thôi.” Lý tiên sinh thở dài, “Kỳ thực thuốc phỏng chế Sorafenib của Ấn Độ làm tương đối ẩu, hơn nữa chúng tôi tìm mua ở trên mạng, thế nên rất dễ bị mua phải thuốc giả. Sau đó được một anh bạn cùng phòng giới thiệu gia nhập vào nhóm các bệnh nhân của Hạ giáo sư, chỉ cần cung cấp sổ khám bệnh là có thể mua thuốc từ Hạ giáo sư. Tôi có thể dùng sinh mệnh của mình để đảm bảo, thuốc của Hạ giáo sư tuyệt đối không phải là thuốc lởm, các anh em chung phòng bệnh chúng tôi đều sống quá thời gian sống sót trung bình của bệnh nhân ung thư gan. Lúc con gái tôi học lớp 11 cũng là thời điểm tôi bị chẩn đoán mắc bệnh giai đoạn cuối, bác sĩ nói nhiều nhất chỉ sống thêm được ba tháng, mà bây giờ còn có một tháng nữa là con gái tôi đã đi nhập học, tôi không chỉ cùng nó đi qua những năm tháng gian nan nhất của kỳ thi đại học, còn có thể tận mắt thấy con gái mình bước chân vào cánh cổng đại học …” Những ngày tháng sinh mệnh được kéo dài đối với nam nhân này mà nói vô cùng quý giá, Lý tiên sinh viền mắt ươn ướt, chân tình biểu lộ, anh từ trong người móc ra một đống thư, đưa đến cho Hình Minh, “Đây là là bản kiến nghị của các anh em bệnh nhân chúng tôi, còn có vài người do nghe danh chứ chưa từng dùng thuốc cũng tham gia, chúng tôi đều hi vọng đối với vụ việc của Hạ giáo sư, tòa án có thể xét xử một cách hợp lý.”
Hình Minh tiếp nhận các lá thư kiến nghị, giấy trắng mực đen ngàn người kí tên có thừa, cậu lần thứ hai nhìn thẳng vào ống kính, giơ lên các lá thư trong tay: “Tính đến nay, có ba thí nghiệm lâm sàng giai đoạn III được tiến hành để so sánh hiệu quả của Alanine Ciloni và Sorafenib trong điều trị ung thư gan, xác nhận rằng hoạt tính chống u của Alanine Cioni trội hơn so với Sorafenib, nhưng sự dung nạp thuốc lại kém hơn một chút. Bởi vì Cơ quan Quản lý Dược phẩm Hoa Kỳ quy định rằng các loại thuốc mới được nghiên cứu phát triển phải tốt hơn so với các loại thuốc hiện có, mới có thể có được đơn phê duyệt, cho nên cuối cùng công ty kia phải bỏ dở hạng mục nghiên cứu này. Nhưng mà nhiều thí nghiệm đã chỉ rõ, cơ chế của chứng bệnh ung thư gan ở các khu vực là khác nhau, nói chung dung nạp thuốc ở người châu Á là tốt hơn người châu Âu…”
Hình Minh dừng một chút, đặt vấn đề cho tất cả khán giả: “Một loại thuốc có triển vọng điều trị tốt và phù hợp hơn với người Châu Á, chỉ vì không trội hơn rõ ràng so với thuốc đã có ở nước Mỹ, mà bị quy thành hạng mục nghiên cứu thất bại hoặc là thuốc lởm hay sao?”
“Cút mẹ mày đi cục quản lý dược!”
Một câu nói. Khách quý xanh mặt, khán giả sợ ngây người, đạo diễn giận điên lên, ngay cả Tô Thanh Hoa cũng phải siết chặt tay vịn xe lăn, trong lòng mắng to đồ đệ mình hữu dũng vô mưu, ngốc không thể nói. Toàn bộ đại sảnh đột nhiên rơi vào tĩnh lặng như chết, tựa nồi áp suất bị nén chặt hơi, chỉ cần động vào một cái, sẽ nổ “ầm” thành gà bay chó sủa, gạch vụn rơi đầy.
Lưu lại câu nói khiến tất cả mọi người khiếp sợ và chờ đợi, Hình Minh căn đúng thời gian, trước khi đạo diễn buộc phải chuyển quảng cáo hoặc chạy phim ngắn thay thế, cậu dùng tiếng anh lặp lại câu nói kinh thế hãi tục vừa nãy: “Screw the FDA”(1), lúc này khí định thần nhàn, ngữ điệu vững vàng, bày ra nụ cười tiêu chuẩn của người dẫn chương trình, nói, “Đây là lời thoại của bộ phim điện ảnh ‘Hội những người mua thuốc Dallas’ ở nước Mỹ.”
(1) FDA (Food and Drug Administration): Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ
Một câu nói này. Như rút củi đáy nồi, mặc dù không đến nỗi kín kẽ chẳng có một lỗ hổng, nhưng sẽ không gây nên sự cố phát sóng trực tiếp, nhiều nhất chỉ bị lão Trần trách phạt vì tội “ngôn từ không chuẩn mực”. Không thể không nói, kết quả xảy ra tương đối hoàn mỹ.
“Nội dung phim kể về một người mắc phải căn bệnh nan y, trải qua những tháng ngày đau khổ khi phải chống chịu lại căn bệnh và sự tuyệt vọng, dùng phương thức cực đoan giúp mình giúp người, nỗ lực sống sót…”
Hình Minh cố gắng dùng từ ngữ uyển chuyển nhất để tóm tắt nội dung phim, lão Trần cảm thấy trước máy truyền hình tên tiểu tử này quả thực quá gian xảo. Bây giờ cậu cực kỳ giống với những người dẫn chương trình nổi tiếng. Loại bỏ những từ “dũng cảm” “chống lại” mà người ta hay dùng để đánh giá một bộ phim điện ảnh, thay bằng các từ “tuyệt vọng” “cực đoan” để khiến cho câu nói thô tục vừa nãy như không có một chút gì liên quan đến bản thân.
Chẳng những có cái dũng của thất phu, còn có cái trí hơn người, lừa gạt tất cả mọi người ở đây, ngoài mặt thì nói là lời thoại, kì thực âm thầm muốn hả cơn giận, đã vả miệng người còn không cho người ta đánh lại.
“Ở nước ta, từng có người họ Lục bán thuốc chống ung thư trên mạng được quảng cáo là dùng chắc chắn sẽ khỏi, sau đó bị bắt vì tội buôn bán thuốc giả, tháng 1 năm 2015, cơ quan kiểm sát rút đơn khởi tố về, miễn xử phạt hình sự với anh ta. Tin tức này đã khiến cả nước hoang mang lúc bấy giờ, bị truyền thông gọi là ‘Hội những người mua thuốc Dallas’ phiên bản Trung Quốc, nhưng thời gian qua đi, một năm lẻ sáu tháng sau, hôm nay vở kịch tương tự lại lần nữa xuất hiện.”
Hình Minh tùy ý kéo ống tay áo sơmi lên, tiếp tục nói:
“Mặc âu phục thắt ca-ra-vat, thân phận của tôi chính là người dẫn chương trình của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, đã là người chủ trì, lẽ ra phải công minh, trung lập khách quan. ‘Tầm nhìn Đông Phương’ trước sau vẫn kiên trì tôn sùng lý tính, cũng tôn trọng nhân tính, không vì khách mời đương sự mà biện bạch, cũng không thay thế bộ máy tư pháp và toàn thể nhân dân làm thẩm phán, chỉ là dùng hết khả năng của mình đào một góc nhỏ để có thể nhìn sự việc một cách khách quan, trả lại chân tướng đích thực. Nhưng trước mắt, vụ án liên quan tới Hạ giáo sư vẫn cứ như mây mù dày đặc, nguyên nhân bởi vì những người trong cuộc không thể đến đây tham dự. Cho nên hiện tại khẩn cầu khán giả ở đây cũng như đang ngồi trước màn ảnh tạm thời quên thân phận dẫn chương trình, cho phép tôi có thể thay thế giáo sư Hạ lên tiếng.” Nói xong dừng một chút, Hình Minh đứng lên khom người chào toàn bộ khán giả, bày ra tư thế khiêm tốn, nghiêm túc mà thành khẩn, “Nếu như mọi người chấp thuận, không ngại cho tôi một tràng pháo tay được chứ?.”
Dưới đài tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Không khác gì với tiếng vỗ tay dành cho CMO của Thịnh Vực lúc nãy.
Kịch bản không đi đúng hướng, tất cả đều do Hình Minh ngẫu hứng phát huy. Sâu bướm từng con từng con một phá kén chui ra, đầu óc đạo diễn trở nên choáng váng, ngược lại ở dưới đài Tô Thanh Hoa bắt đầu vui mừng, tên nhóc này có tiến bộ, biết đúng lúc rút ngắn khoảng cách giữa mình và khán giả.
“Vốn ban đầu có tên là ung thư biểu mô tế bào gan, sau gọi tắt thành ung thư gan HCC, là một trong năm căn bệnh ung thư phổ biến nhất trên thế giới chỉ đứng sau ung thư phổi và ung thư dạ dày. So sánh với các quốc gia phương tây, ung thư gan ở châu Á có vẻ phổ biến hơn. Hàng năm nước ta có số lượng người mắc bệnh và tử vong chiếm hơn nửa số người bị bệnh tương tự trên thế giới, và cũng là quốc gia có tỉ lệ mắc bệnh và tử vong do ung thư gan cao nhất thế giới. Bởi vì các triệu chứng của ung thư gan khi mới bị không rõ ràng, chỉ có khoảng chừng 5% đến 15% bệnh nhân có thể phát hiện đúng lúc để tiến hành phẫu thuật cắt bỏ hoặc trị liệu, mà trong số đó vẫn có khoảng 70% tỉ lệ tái phát lại. Đối với những người không thể nào tiến hành giải phẫu cắt bỏ khối u, các phương pháp điều trị không phẫu thuật như hóa trị đã trở thành con đường cứu sống duy nhất. Nhưng mà rất nhiều nghiên cứu đã chỉ rõ, hóa trị toàn thân không có ảnh hưởng đáng kể đến việc cải thiện tỉ lệ sống lâu dài của bệnh nhân ung thư gan, thời gian sống trung bình của một bệnh nhân ung thư gan giai đoạn cuối chỉ từ 3 đến 7 tháng.”
“Đây là loại thuốc Sorafenib điều trị ung thư gan đang được bán trên thị trường hiện nay, sản phẩm có cái tên rất đẹp, có cả dạng viên lẫn dạng bột, chứa chất ức chế Tyrosine Kinase, có thể kéo dài đáng kể được sự sống của bệnh nhân ung thư gan giai đoạn cuối.” Hình Minh từ trong túi áo lấy ra một vỉ thuốc, ra hiệu với máy quay, để camera quay cận cảnh: “Tôi tin rằng đại bộ phận các bạn khán giả ở đây không xa lạ gì với loại thuốc này, chính là loại thuốc viên hình tròn màu đỏ, ở Trung Quốc bán giá 2.5 vạn tệ một hộp, bệnh nhân ung thư gan phải dùng hai hộp một tháng, và không thể dừng thuốc.”
“Tính toán sơ sơ, 1 gram thuốc tương đương với 10 gram vàng, xin hỏi khán giả ở đây, có gia đình vị nào thu nhập một tháng vượt quá năm vạn, có thể giơ cao tay một chút được không ạ.”
Chỉ có lác đác vài người giơ tay lên, người không giơ tay thì hai mặt nhìn nhau, đại khái đều bị cái giá cắt cổ của loại thuốc này dọa sợ. Bệnh nan y cách ranh giới tử vong rất gần, đột nhiên bị người dẫn chương trình lạnh lùng và vô tình nói tới, thật khiến người kinh hồn bạt vía.
Bên dưới bốn vị khách mời ngồi thật nghiêm chỉnh, giáo sư luật học danh giá, lãnh đạo cục quản lý dược, CMO của công ty dược phẩm lớn nhất Trung Quốc, và cuối cùng là một bác sĩ chuyên khoa ung thư nổi tiếng toàn quốc. Bốn người đều đã có tuổi, lai lịch lớn, lúc này mặt cũng đều tái xanh.
CMO của Thịnh Vực họ Quách, giờ khắc này bày ra một bộ mặt kinh ngạc nhìn Candy dưới đài, hai người đầu mày cuối mắt không tránh được đôi mắt Hình Minh, không chờ đối phương lên tiếng làm khó dễ, Hình Minh đã đánh đòn phủ đầu: “Đối với hiện thực như vậy, hình như Quách tổng của Thịnh Vực có lời muốn nói.”
Quách tổng nói: “Tôi chỉ biết rằng, thuốc ung thư gan Alanin Ciloni của Hạ giáo sư được mua về từ hạng mục nghiên cứu bị bỏ dở của một công ty dược bên Mỹ, về đây mới tiến tới hành đổi mới, trước mắt ở quốc nội ngay cả nghiên cứu lâm sàng giai đoạn II vẫn chưa được hoàn thành, đã tuyên bố phá sản. Mua về hạng mục nghiên cứu bị bỏ dở ở nước ngoài, hiệu quả trị liệu không được xác thực, ai biết công ty có tranh thủ đầu cơ trục lợi dùng nguyên liệu rẻ để làm thuốc, quả thật vô cùng nguy hiểm. Đối với hành vi vô trách nhiệm với bệnh nhân này, tôi không thể tán thành mà ngược lại ghét cay ghét đắng.”
Bỏ đá xuống giếng không ngừng, còn không quên quảng cáo cho Thịnh Vực, Hình Minh nhếch nhếch khóe miệng, lấy ra một vỉ thuốc viên khác: “Đây là thuốc Alanin Ciloni của Hạ giáo sư, màu vàng, hình bầu dục, dạng nén, giá một hộp chỉ có mấy trăm thậm chí là mấy chục tệ, tính ra chi phí điều trị của bệnh nhân chưa tới một ngàn tệ một tháng.”
Hình Minh lời còn chưa nói xong, Quách tổng lần thứ hai lên tiếng, liên tục nhấn vào chi tiết “hạng mục nghiên cứu bị bỏ dở” không tha: “Thuốc đã nghiên cứu phát minh thất bại ở nước Mỹ, chẳng phải mua về khiến cho bệnh nhân nước ta sử dụng thuốc phá giá thấp kém của châu Âu, châu Mỹ và nước ta sẽ trở thành bãi rác cho các công trình nghiên cứu thuốc bị bỏ dở sao? Cho dù giá cả tiện nghi, nhưng nếu hiệu quả không rõ, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình của bệnh nhân, hậu quả khó mà lường được.”
Khán giả ở đây bắt đầu khe khẽ bàn luận, hạng mục nghiên cứu nước ngoài bỏ dở, trong nước thì giai đoạn nghiên cứu lần hai còn chưa hoàn thành, nghe qua cũng có chút dọa người.
Người dân “đấu đá nội bộ” xem ra vừa là bản năng vừa là thiên phú, Hình Minh tạm thời không trả lời câu hỏi của CMO Thịnh Vực, chỉ nói: “Thuốc Hạ giáo sư bán ra có phải là thứ thuốc kém chất lược của châu Mỹ hay không, có một người có thể cho mọi người đáp án, Lý tiên sinh, anh ấy là một bệnh nhân đã mua thuốc của Hạ giáo sư được một thời gian dài, chúng ta thử nghe một chút xem anh ấy nói như thế nào.”
Theo tiếng của người dẫn chương trình vừa dứt, một người đàn ông trung niên từ sau cánh gà đi ra, ngồi ở vị trí trò truyện dành cho khách mời. Hình Minh hỏi qua họ tên, tuổi tác, nghề nghiệp cùng thu nhập gia đình, để anh tự giới thiệu về mình.
Lý tiên sinh nhìn về phía ông kính, nói lên bệnh trạng của mình: “Tôi một năm trước phát hiện mình bị mắc bệnh ung thư gan, giai đoạn cuối, phẫu thuật cắt bỏ đã muộn, lúc đó bệnh viện có đề nghị tôi dùng thuốc, chính là thuốc Sorafenib, thế nhưng tôi không dùng.”
Hình Minh đi tới trước mặt Lý tiên sinh, hỏi: “Tại sao anh không cần?”
“Quá đắt. Tôi chỉ là công nhân ở một xí nghiệp nhà nước, thu nhập một tháng hơn năm ngàn tệ, bên trên có cha mẹ già phải phụng dưỡng, phía dưới còn có con nhỏ còn đang tuổi đọc sách. Thực sự không dùng nổi.”
“Vậy có loại thuốc nào có thể thay thế cho Sorafenib hay không?”
“Không có. Bác sĩ nói, hiện tại Sorafenib là thuốc duy nhất trên thị trường có thể kéo dài tuổi thọ cho bệnh nhân bị ung thư gan, nếu không dùng Sorafenib, cũng chỉ có cách chờ chết.”
“Thế nhưng anh mới vừa nói một năm trước anh phát hiện ra mình bị mắc bệnh ung thư gan, lại không có tiền sử dụng Sorafenib, thế nhưng thời gian sống của anh rõ ràng đã vượt qua thời gian trung bình của người mắc bệnh HCC, phải chăng anh đã tìm ra được biện pháp nào khác sao?”
“Đúng vậy.” Lý tiên sinh hỏi gì đáp nấy, gật gật đầu: “Tôi nghĩ đây là bản năng của con người đi, thời điểm nhìn thấy kết quả khám bệnh trong sổ, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là làm sao để sống tiếp. Tất cả những người bệnh cùng phòng với tôi, đều không mua nổi Sorafenib, trước khi gặp được Hạ giáo sư, trong số chúng tôi đã có không ít người táng gia bại sản, vợ con ly tán, nhưng vẫn khao khát muốn sống tiếp. Chúng tôi nghĩ tới rất nhiều biện pháp khác nhau, nhờ người mua thuốc phỏng chế Sorafenib của Ấn Độ, thậm chí tự mình ra tay tổng hợp các nguyên liệu thuốc.”
“Tự chế nguyên liệu thuốc?” Hình Minh khẽ cau mày: “Ngoại trừ cân đo, ước lượng tỷ lệ, còn phải sử dụng cả tinh bột y tế và các phụ liệu khác để làm, bất luận phân đoạn nào xảy ra vấn đề, đều vô cùng nguy hiểm.”
“Rất nguy hiểm, thế nhưng hết cách rồi, cũng chỉ muốn sống mà thôi.” Lý tiên sinh thở dài, “Kỳ thực thuốc phỏng chế Sorafenib của Ấn Độ làm tương đối ẩu, hơn nữa chúng tôi tìm mua ở trên mạng, thế nên rất dễ bị mua phải thuốc giả. Sau đó được một anh bạn cùng phòng giới thiệu gia nhập vào nhóm các bệnh nhân của Hạ giáo sư, chỉ cần cung cấp sổ khám bệnh là có thể mua thuốc từ Hạ giáo sư. Tôi có thể dùng sinh mệnh của mình để đảm bảo, thuốc của Hạ giáo sư tuyệt đối không phải là thuốc lởm, các anh em chung phòng bệnh chúng tôi đều sống quá thời gian sống sót trung bình của bệnh nhân ung thư gan. Lúc con gái tôi học lớp 11 cũng là thời điểm tôi bị chẩn đoán mắc bệnh giai đoạn cuối, bác sĩ nói nhiều nhất chỉ sống thêm được ba tháng, mà bây giờ còn có một tháng nữa là con gái tôi đã đi nhập học, tôi không chỉ cùng nó đi qua những năm tháng gian nan nhất của kỳ thi đại học, còn có thể tận mắt thấy con gái mình bước chân vào cánh cổng đại học …” Những ngày tháng sinh mệnh được kéo dài đối với nam nhân này mà nói vô cùng quý giá, Lý tiên sinh viền mắt ươn ướt, chân tình biểu lộ, anh từ trong người móc ra một đống thư, đưa đến cho Hình Minh, “Đây là là bản kiến nghị của các anh em bệnh nhân chúng tôi, còn có vài người do nghe danh chứ chưa từng dùng thuốc cũng tham gia, chúng tôi đều hi vọng đối với vụ việc của Hạ giáo sư, tòa án có thể xét xử một cách hợp lý.”
Hình Minh tiếp nhận các lá thư kiến nghị, giấy trắng mực đen ngàn người kí tên có thừa, cậu lần thứ hai nhìn thẳng vào ống kính, giơ lên các lá thư trong tay: “Tính đến nay, có ba thí nghiệm lâm sàng giai đoạn III được tiến hành để so sánh hiệu quả của Alanine Ciloni và Sorafenib trong điều trị ung thư gan, xác nhận rằng hoạt tính chống u của Alanine Cioni trội hơn so với Sorafenib, nhưng sự dung nạp thuốc lại kém hơn một chút. Bởi vì Cơ quan Quản lý Dược phẩm Hoa Kỳ quy định rằng các loại thuốc mới được nghiên cứu phát triển phải tốt hơn so với các loại thuốc hiện có, mới có thể có được đơn phê duyệt, cho nên cuối cùng công ty kia phải bỏ dở hạng mục nghiên cứu này. Nhưng mà nhiều thí nghiệm đã chỉ rõ, cơ chế của chứng bệnh ung thư gan ở các khu vực là khác nhau, nói chung dung nạp thuốc ở người châu Á là tốt hơn người châu Âu…”
Hình Minh dừng một chút, đặt vấn đề cho tất cả khán giả: “Một loại thuốc có triển vọng điều trị tốt và phù hợp hơn với người Châu Á, chỉ vì không trội hơn rõ ràng so với thuốc đã có ở nước Mỹ, mà bị quy thành hạng mục nghiên cứu thất bại hoặc là thuốc lởm hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất