Mối Tình Đầu Nghịch Tập Hệ Thống

Chương 114

Trước Sau
“Khụ khụ, Ngôn Ngôn, sắc trời sắp tối rồi, chúng ta vẫn mau chóng trở về đi.”

Nhìn thấy hắc long bị em trai mình gây sức ép tới bộ dạng thê thảm, Ngũ Công chúa không đành lòng chen vào nói.

“Nhưng mà…” Lăng Mộ Ngôn thu hồi tay, nghiêng đầu nhìn về phía chị gái nhà mình, “Tiểu Hắc phải làm sao đây? Nó còn đang bị thương, vạn nhất bị nhân loại khác đi ngang qua hoặc là bị sinh vật trong biển phát hiện —–”

Đại Công chúa nhìn thấy hắc long ở sau khi phát hiện thiếu niên nhân ngư dời đi lúc chú ý rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó cố gắng chuyển động cổ, nước mắt lưng tròng nhìn về phía cái đuôi của mình, khóe môi không khỏi có chút run rẩy, lẩm bẩm, “Chị cảm thấy, hẳn là không có việc gì…”

Ngược lại rơi vào trong tay của Ngôn Ngôn mới là xui xeo nhất đi?

“Làm sao có thể không có việc gì nha, chị gái, chúng ta mang theo Tiểu Hắc trở về đi QAQ” Nhân ngư xinh đẹp nước mắt lưng tròng năn nỉ nhìn đại tỷ, con ngươi màu lam tràn đầy nước mắt dường như chứng đựng toàn bộ biển cả, mị ý mười phần.

Đại Công chúa hít một hơi, ôm trái tim đập không ngừng yên lặng quay đầu qua một bên.

“Chị gái ~” Thấy Đại Công chúa trốn tránh, Lăng Mộ Ngôn lại làm nũng nhìn về phía các chị gái, “Tiểu Hắc ở đây một mình có bao nhiêu đáng thương a, vừa tịch mịch lại nguy hiểm, hơn nữa nó là long tộc, là minh hữu của chúng ta, như thế nào có thể bỏ nó lại nha?”

“Nhưng, chính là, nó làm sao có thể xem là…” Nhị Công chúa nhỏ giọng lẩm bẩm nói, “Minh hữu của chúng ta a.”

“Đây chính là con Dực Sát Long cuối cùng trên thế gian, nếu không cứu nó, có lẽ tộc Dực Sát Long liền thật sự bị diệt sạch.” Lăng Mộ Ngôn chân thành cấp thiết nói, lại quay đầu nhìn về phía hắc long —– hắc long vừa rồi còn khóc thương cho cái đuôi của mình nhất thời suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng nghiêng đầu qua một bên làm bộ như không có việc gì nhìn trời —– phồng hai má thanh âm mềm mại nói, “Chị xem Tiểu Hắc kìa, cũng đang cầu xin các chị a.”

Các chị gái: “…” Con hắc long này rõ ràng không muốn bị em mang đi a, hơn nữa… Ngôn Ngôn em chỉ là vì muốn mang nó về làm đồ chơi thôi, đúng không?!

“Tiểu Hắc, ngươi có phải hay không cũng rất luyến tiếc ta?” Lăng Mộ Ngôn càng nghĩ càng thương tâm, không khỏi tiến lên ôm chặt lấy cổ của hắc long, hắc long bị ôm nhất thời duỗi dài cái cổ, thân thể căng thẳng nửa đứng thẳng dậy, trợn tròn con ngươi mở lớn miệng hộc ra đầu lưỡi thật dài, hai móng vuốt cũng không ngừng giãy dụa, thế nhưng lại không thể thoát khỏi quái lực của thiếu niên nhân ngư.

Hắc long: “…” Sắp, sắp chết rồi QAQ!

Các chị gái: “…” Nhìn như vậy, tựa hồ mang về cũng không có vấn đề gì? [ôm mặt] [ôm mặt] [không đành lòng nhìn thẳng]

“Tiểu Hắc, ngươi làm sao vậy?” Lăng Mộ Ngôn dường như rốt cuộc phát hiện ra hắc long không thích hợp, bố thí buông lỏng tay ra, nghi hoặc nhìn hắc long sau khi được giải thoát liền mất hết sức lực mềm nhũn nằm úp sấp, nghiêng đầu khó hiểu hỏi, “Hay là, quá mức kích động?”

Hắc long: “…”

“Không cần kích động, yên tâm đi, ta nhất định sẽ mang ngươi về cẩn thận chữa trị ^_^” Tiểu nhân ngư lộ ra tươi cười cực kỳ đáng yêu động lòng người, gió nhè nhẹ thổi qua, vén lên sợi tóc màu u lam của hắn, con ngươi màu lam kia ngập nước trong suốt, tựa như có gợn lòng lăn tăn, mê hoặc lòng người.

Hắc long: “…!!”

Thấy hắc long nghiêng người ngã xuống đất, tựa đầu vào bãi cát ở bên cạnh, chậm rãi nhắm lại đôi mắt, một bộ yếu đuối nằm úp sấp chờ chét, Lăng Mộ Ngôn chớp mắt vài cái càng thêm khó hiểu, không khỏi hơi hơi xoay người chọt chọt nó, lo lắng liên tục hỏi, “Tiểu Hắc, ngươi làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái? Có phải là không tin ta sẽ mang ngươi trở về không?”



Hắc long bị làm cho nhức đầu khó chịu lại một lần nữa hung hăng quất đuôi qua, phun ra một hơi tựa như hừ nhẹ, móng vuốt cào cào mặt đất rời xa Lăng Mộ Ngôn một chút, sau đó mở ra màng cánh che cái đầu lại, cái đuôi rồng thoạt nhìn cồng kềnh kia cũng vô cùng linh hoạt quất qua quất lại trên mặt đất, thoạt nhìn thập phần nhàn nhã biếng nhác.

“Ngươi là đang ngạo kiều sao, Tiểu Hắc?” Lăng Mộ Ngôn buồn rầu không hiểu vì sao hắc long cùng mình cáu gắt, thở dài như một ông già, một bộ biểu tình đối với nó không biện pháp, “Thật là, lại náo loạn giận dỗi cái gì nha.”

Các chị gái: “…”

Cuối cùng, tóm lại, các chị gái vẫn kiên định với lập trường mình, không đem con hắc long làm cho cá e ngại này trở về thủy tinh cung. Vì thế Lăng Mộ Ngôn chỉ có thể lưu luyến không rời ôm lấy cái cổ của hắc long, thanh âm ôn nhu mềm mại đáng yêu nói lời tạm biệt, “Một thời gian nữa ta khẳng định sẽ tới thăm ngươi nha, Tiểu Hắc. Cho nên đừng sợ, cố gắng dưỡng thương, biết chưa?”

Hắc long lại bị ép buộc phun ra đầu lưỡi: Cái, cái cổ QAQ!

Hắc long vốn còn hoảng sợ hướng về phía trước giãy dụa theo lực đạo của tiểu nhân ngư rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, dần dần nghiêng người qua một bên, sau đó ầm ầm một tiếng…

Liền vinh quang cùng tiểu nhân ngư ngã vào trong nước.

“Ha ha ha, Tiểu Hắc, ngươi thật nghịch ngợm!” Tiểu nhân ngư ở trong nước linh hoạt xoay người trèo lên lưng của hắc long, ý cười ấm áp mềm mại nói. Tựa hồ là bởi vì đang ở trong biển, thanh âm của tiểu nhân ngư càng thêm yêu mị mê người, lại mang theo khí tức tự nhiên linh động.

Trên lưng đột nhiên truyền tới sức nặng nho nhỏ, đồng tử vàng kim của hắc long nhất thời cảnh giác co rút, không khỏi nâng đuôi lên quét về phía sau một cái, không phát hiện ra cái gì, nó nghi hoặc nghiêng đầu, lại thử quét lên bên trên một tí, sau đó ngừng lại một chút, mới do dự lại tiếp tục tiến lên trên một tí…

—– Phù phù!

Tiểu nhân ngư linh hoạt vặn vẹo vòng eo xa xa tránh né, nhìn thấy hắc long chật vật té ngã lăn một vòng, nao nao, không khỏi vịn lấy đá ngầm bật cười ha ha.

Hắc long thật vất vả mới đem thân thể cao lớn lật trở lại, nghe thấy tiếng cười to nhẹ nhàng êm tai kia, rốt cuộc nhịn không được xù lông. Đôi mắt màu vàng vốn mang theo lo lắng của nó lúc này híp lại thành đồng tử dựng đứng lạnh như băng, tràn ngập tức giận trừng mắt nhìn hắn, trên lưng nháy mắt dựng lên những gai xương bén nhọn, cặp cánh đen sẫm to lớn kia lúc này cũng hơi hơi mở ra. Nó hé miệng, ẩn ẩn có thể từ trong miệng của nó nhìn thấy được ánh lửa màu u lam, long viêm nguy hiểm lạnh như băng đã vận sức chờ phát động.

“Tiểu Hắc, ngươi tức giận —–”

Oành!

Lăng Mộ Ngôn lời còn chưa dứt, hỏa cầu màu u lam liền lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai lao về phía trước đập lên trên bãi đá ngầm, ngay cả đá vụn trong chớp mắt còn chưa kịp bắn ra đã bị hòa tan toàn bộ. Bên tai vang lên tiếng thét chói tai nhưng vẫn thập phần dễ nghe của nhân ngư, nó dựa vào đôi móng vuốt sắc bén nửa đứng thẳng dậy, cái đuôi mang theo gai xương xinh đẹp kinh ngươi cao cao nhếch lên, đắc ý lắc qua lắc lại, chỉ cảm thấy hung hăng phun ra một ngụm ác khí.

Tiếng kêu của nhóm nhân ngư càng thêm sắc nhọn, hắc long vốn còn hưng trí dào dạt động tác lắc lắc cái đuôi có chút cứng đờ, không khỏi lấy móng vuốt ghét bỏ đào đào lỗ tai của mình, phun ra một hơi sau đó quay đầu cẩn thận tiếp tục đong đưa cái đuôi.

… Đột nhiên, cái đuôi của nó đột ngột cứng đờ, cái đầu thật lớn do dự hơi hơi xoay lại đây, rồi sau đó trông thấy tiểu nhân ngư bị cái đuôi của bản thân gắt gao cuốn lấy đang dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mình, nhất thời mở to hai mắt.

“—– Ngao?”



“Tiểu Hắc, ngươi thật sự là điển hình ngạo kiều sao?” Tiểu nhân ngư hai tay ôm lấy cái đuôi của hắc long, đuôi cá xinh đẹp nhẹ nhàng ở trong nước chuyển động, con ngươi màu lam lấp lánh tràn ngập ý cười ấm áp nói, “Ta vốn đã định né tránh, không ngờ Tiểu Hắc cư nhiên lại khẩn trương muốn cứu ta như vậy a ~”

Hắc long: “…”

Hóa ra thời điểm long viêm đập vào trên đá ngầm, cái đuôi của hắc long đã phản bội ý chí của mình, ở trước khi long viêm đập tới liền vô ý thức đem Lăng Mộ Ngôn cuốn lại đây, đợi cho đến khi xúc động trong lòng rút đi, lúc này mới phát hiện hóa ra bản thân đã bảo vệ tiểu nhân ngư.

“Tiểu Hắc, đừng tức giận nữa, được không?” Tiểu nhân ngư thanh âm thanh nhã mềm mại, đem mặt dán vào trên vảy rồng của nó cọ cọ, tươi cười xinh đẹp hỏi.

Hắc long đột nhiên thân thể căng thẳng kéo thẳng cái đuôi, đồng tử màu vàng kim bỗng nhiên trừng lớn, làn da ở bên dưới bị bao phủ bởi lớp vảy đen thế nhưng cũng hơi hơi nổi lên màu đỏ, cả thân thể đều cứng đờ bất động.

Tiểu nhân ngư bị treo ở giữa không trung, ló đầu nghi hoặc nhìn cái đầu màu đen thật lớn kia của nó, vẻ mặt vô tội: “Tiểu Hắc, ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Hắc long nghiêng đầu qua, nhất thời tràn ngập khó chịu liếc hắn một cái, phun một hơi đột nhiên bắt đầu mãnh liệt quăng quật chiếc đuôi, trông thấy tiểu nhân ngư cố gắng ôm chặt lấy mình để không bị rơi xuống, tâm tình dường như mới trở nên tốt đẹp hơn.

Giữa không trung đột nhiên truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của tiểu nhân ngư, hắc long cái đuôi lại cứng đờ, không khỏi có chút uể oải u buồn đem đầu vùi vào trong nước, mở to đôi mắt vàng kim không xác định nhìn đàn cá đang bơi lượn trong biển.

Phía trên kia thật sự là cá sao? Thật sự là loại đồ ăn vừa yếu ớt lại ngon miệng trong nhận thức của nó sao?

Hắc long cúp mắt buồn bực nghĩ, chỉ cảm thấy thế giới quan được xây dựng trong mấy trăm năm qua tại thời khắc này đều bị tàn nhẫn đánh nát.

Trong con ngươi hiện lên ảnh ngược của chú cá nhỏ xinh đẹp màu lam đang bơi lượn trước mắt, đầu của nó cũng theo bản năng dựa theo tầm mắt chậm rãi chuyển động qua trái qua phải, sau đó tựa hồ bỗng nhiên phản ứng lại, mắt vàng thật lớn tức khắc phóng ra quang mang sáng ngời, nó lặng lẽ hé miệng, hơi hơi hạ thấp thân thể, rồi sau đó mạnh mẽ lao về phía trước.

Ở sau khi cắn được đồ ăn, hắc long nhất thời cao hứng phấn chấn từ trong nước nâng đầu lên, chỉ một ngụm liền dứt khoát đem cá nhỏ cắn nuốt. Nó nheo lại đôi đồng tử dựng thẳng màu vàng, cao hứng nhếch môi, vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt, sau đó đột nhiên liếc mắt, không có ý tốt nhìn về phía tiểu nhân ngư đang dùng hai tay chống má ghé vào trên người mình, lẳng lặng nhìn nó.

Lăng Mộ Ngôn chớp chớp đôi mắt màu lam hồn nhiên, rồi sau đó sâu kín thở dài: “Tiểu Hắc thật đúng là vô tình nha, không chỉ ăn cá nhỏ có màu sắc giống ta, bây giờ cư nhiên còn muốn ăn luôn ta —–”

Hắc long cũng mở to mắt, cái đuôi vốn còn hưng trí giương cao phe phẩy chợt cứng đờ, tựa hồ có chút chột dạ dần dần hạ xuống, bắt đầu không ngừng nhẹ nhàng quét qua quét lại trên mặt đất.

“Tiểu Hắc là đang chột dạ sao?” Lăng Mộ Ngôn cười rộ lên, đôi mắt màu lam phảng phất chứa đựng toàn bộ biển cả trong trẻo thuần khiết lại sáng bóng như ngọc, “Không sao, ta mới không nhỏ nhen như vậy đâu.”

Hắc long nghi hoặc nghiêng cái đầu lớn.

“Cho nên, chỉ khi nào Tiểu Hắc nhào tới, mới đem miệng của Tiểu Hắc khâu lại, làm cho ngươi không thể tiếp tục ăn cá nhỏ nữa mà thôi nha ~” Tiểu nhân ngư thanh âm ôn nhu lại mềm mại, bộ dạng cười rộ lên đủ để khiến cho tất cả sinh vật đều lâm vào mê mẩn mất hồn.

“Thế nào, ta có phải hay không rất khoan dung độ lượng, tuyệt đối không lòng dạ hẹp hòi?”

Hắc long: “…!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau