Mối Tình Đầu Sau Bốn Năm Chia Tay Đến Cửa Hàng Của Tôi Mua Bánh Ngọt
Chương 16
Biên tập: Mộ Vũ
Lúc này còn khá lâu mới đến giờ vào học của trường Tam Trung, Quan Tử Sơn cúi nhìn thời gian trên điện thoại, hỏi Tuyết Ủng Quan Sơn “Tiếp theo em muốn đi đâu?”
Tuyết Ủng Quan Sơn nhìn anh, lộ ra cái răng nanh nhỏ “Chúng ta đi dạo xung quanh đây một lát đi, không phải sư huynh nói rất lâu chưa quay lại đây sao?”
Quan Tử Sơn khựng lại một lát, sau đó cười bất đắc dĩ “Em đừng gọi anh là sư huynh nữa, cảm giác rất kỳ lạ.” Người khác nghe thấy không chừng còn cho là hai người đang đóng giả chơi đùa cái gì đó.
“Em gọi anh là gì đây?” Tuyết Ủng Quan Sơn nghiêng đầu, đột nhiên cười “Hay là anh để cho em gọi anh là anh trai đi, em gọi anh là anh hai.”
Người Quan Tử Sơn hơi cứng ngắc, anh thoáng ngừng một giây “Anh trai em sao?”
“Từ nhỏ đến lớn em luôn muốn một người anh trai dịu dàng và tài giỏi, anh làm anh trai em đi.” Tuyết Ủng Quan Sơn nhìn anh mà cười, lộ hai cái răng nanh “Canh Hạt Sen sama chính là tổng công đại nhân trong giới mà, khiến đứa vô hình nhỏ bé như em muốn ôm đùi anh.”
Quan Tử Sơn trầm mặc một chút, sau đó nhíu mày “Tuyết Ủng Quan Sơn sama, em khẳng định mình là nhân vật trong suốt nhỏ bé?”
Tuyết Ủng Quan Sơn khá năng suất, có thể nói năng suất như heo mẹ.
Từ lúc vào giới, số lượng kịch cậu từng phối âm có thể lập thành danh sách vài trang mới hết, hơn nữa hất giọng không tồi, chất lượng kịch cũng rất được, cho nên trong giới võng phối Tuyết Ủng Quan Sơn cũng được coi như một CV khá nổi tiếng.
“So sánh với Canh Hạt Sen sama, đương nhiên em chỉ như một thứ nhỏ bé trong suốt.” Tuyết Ủng Quan Sơn cười hì hì nhìn Quan Tử Sơn.
“Được rồi.” Anh bất đắc dĩ mỉm cười “Bây giờ chúng ta đang ở trên đường lớn đấy, cứ gọi nhau là sama không thấy xấu hổ à?” Nếu người khác nghe thấy nhất định nghĩ bọn họ đang chơi trò kỳ quái gì đó.
“Cho nên em gọi anh là anh trai nha.” Tuyết Ủng Quan Sơn cười cong cong khóe mắt, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ “….Anh~”
Quan Tử Sơn nhìn vẻ mặt chờ mong dè dặt của cậu, trong lòng chợt có cảm giác phức tạp khó nói nên lời.
Anh cũng có một em trai cùng cha khác mẹ, nhỏ hơn anh bốn tuổi.
Anh và em trai có quan hệ không thể nói là tốt hay xấu, chỉ có thể nói rằng khá là lạnh nhạt, trên cơ bản khi anh về nhà sẽ không nói chuyện quá ba câu với cậu em trai này.
Mẹ kế của Quan Tử Sơn cũng không phải mụ dì ghẻ ác độc trong tiểu thuyết, bà đối xử với anh không quá tệ, ít nhất cũng để anh ăn no mặc ấm và nuôi anh lên đại học.
Nhưng là một người phụ nữ cho dù khoan dung độ lượng đến đâu, đối xử với một đứa trẻ không có máu mủ gì với mình, tận đáy lòng cũng không thể không có chút khúc mắc nào.
Từ nhỏ Quan Tử Sơn đã rất mẫn cảm, ngay khi anh nhận ra mẹ kế rõ ràng không thích mình lắm lại vẫn cố gắng giả vờ đối xử công bằng thì chỉ có thể im lặng không ngừng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình trong nhà. Thậm chí anh còn muốn khi thi đại học thì thi ở chỗ càng xa càng tốt, tốt nhất là không cần trở về…
Tuy rằng đến cuối anh vẫn chọn ở lại thành phố D, nhưng bốn năm đại học rất ít khi về nhà, cho dù là lúc nghỉ anh vẫn liên tục tìm đủ loại công việc để làm thêm. Đối với chuyện này, lý do với gia đình là muốn tự rèn luyện bản thân và nhân tiện kiếm thêm tiền sinh hoạt, nhưng ý nghĩ thực sự sâu trong lòng thì cũng chỉ có một mình anh biết.
Lúc nghe thấy Tuyết Ủng Quan Sơn gọi mình là anh trai, Quan Tử Sơn mới giật mình nhớ ra, người em trai kia của anh bây giờ chắc cũng đang học trung học? Không biết là lớp mấy rồi?
Đã gần một năm anh không về nhà, cũng rất ít khi gọi điện thoại, ngay cả khi gọi về thì cũng không chủ động hỏi mẹ kế chuyện của em trai, cho nên anh thật sự không biết em trai của anh bây giờ học lớp mấy, ở trường nào?
Nói thật, Quan Tử Sơn nếu không nghe tiếng gọi anh trai của Tuyết Ủng Quan Sơn, anh cũng không nhớ ra mình còn có một cậu em trai, hơn nữa em trai của anh cũng đã mười mấy tuổi.
Từ đầu đến cuối, anh chưa từng có cảm giác mình là anh trai, đương nhiên, giữa anh và đứa em nói chuyện chưa vượt quá ba câu kia thì nó cũng chưa từng mở miệng gọi anh là anh hai bao giờ.
Gặp một người vội vội vàng vàng nhận mình là anh như Tuyết Ủng Quan Sơn, Quan Tử Sơn có chút dở khóc dở cười, trong lòng cũng cực kỳ phức tạp.
Nhưng hình như Tuyết Ủng Quan Sơn không nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của anh, cứ ngây thơ mà gọi “Anh ơi, chúng ta đi ăn thịt nướng đi?” Cậu nhóc cười lộ chiếc răng nanh, sau đó chỉ chỉ chiếc xe đẩy nhỏ bán thịt nướng bên đường.
Quan Tử Sơn phục hồi tinh thần, anh nhìn chiếc xe đẩy bị học sinh vây quanh ở phía đối diện, khóe miệng khẽ giật giật “Không phải chúng ta mới ăn bò hầm sao?” Loại xe đẩy bán thịt nướng hay đứng ở trước cổng trường, chuyên bán cho những học sinh hay ăn quà vặt, gặp bảo vệ trường thì bỏ chạy, những xiên nướng đó không có chút bảo đảm nào, ai biết có vệ sinh hay không.
Tuyết Ủng Quan Sơn bĩu môi, sờ bụng mình “Đi một vòng như vậy đã sớm tiêu hết, đi ăn đi mà, hôm nay là sinh nhật của em đó.”
Nhìn vào ánh mắt mong đợi của cậu nhóc, Quan Tử Sơn im lặng nuốt một đống lời dạy bảo xuống bụng, không biết làm sao đành gật đầu.
Dù sao đều là người trẻ tuổi, dạ dày vẫn làm việc tốt, thỉnh thoảng ăn một lần chắc là không sao đâu nhỉ?
Tuyết Ủng Quan Sơn thuần thục chen vào trong đám học sinh kia, muốn ông chủ làm mấy xiên thịt nóng, sau đó đưa cho Quan Tử Sơn hai xiên.
Anh nhận lấy, yên lặng ăn hai miếng.
“Thế nào ạ, ăn ngon chứ?” Tuyết Ủng Quan Sơn cười tủm tỉm, vẻ mặt kể công, giống như xiên thịt này do cậu làm ra “Nghe nói nước tương là đặc chế theo bí quyết gia truyền, ăn nơi khác không có đâu.”
Cũng không phải bí quyết gia truyền nhà em, em tự hào cái quái gì!
Quan Tử Sơn ngậm thịt, trong lòng thì im lặng lắc lắc đầu, chợt thấy buồn cười.
Chỉ có điều mùi vị hai xiên thịt này không tồi, Quan Tử Sơn ăn hết thịt trong tay, đang muốn tìm thùng rác ném que trúc đi, ánh mắt thoáng nhìn qua, lại bắt gặp một người cực kỳ giống Đinh Nãi Xuyên đang đi tới trước xe đẩy nhỏ, hình như cũng muốn mua vài xiên.
Ảo giác rồi, nhất định là ảo giác.
Anh yên lặng nghĩ mặc dù Đinh Nãi Xuyên là một người mê đồ ngọt và hay ăn quà vặt, nhưng ở chuyện ăn uống cậu cực kỳ sạch sẽ, thứ không vệ sinh kiên quyết không đụng miệng tới, sao có thể chạy tới chỗ xe đẩy ven đường mua thịt nướng?
Nhất định là nhìn nhầm.
Rất nhanh đã đến giờ học buổi chiều của Tam Trung, khi Quan Tử Sơn đưa Tuyết Ủng Quan Sơn về cổng trường, cậu nhóc còn tỏ vẻ đầy lưu luyến.
“Lần sau anh còn tới tìm em chơi không?”
Quan Tử Sơn ngừng lại một lúc, sau một hồi mới nói “Lần sau để xem tình hình đã…”
Anh nói mơ hồ không rõ ràng, Tuyêt Ủng Quan Sơn đã tự nghĩ thẳng là anh ngầm đồng ý.
“Vậy được, lần sau gặp lại.” Cậu nhóc mỉm cười lộ hai cái răng nanh nhỏ, cậu vẫy tay với Quan Tử Sơn, xoay người chạy vào cổng trường, bỏ lại một câu “Anh ~”
Quan Tử Sơn nhìn bóng dáng chạy đi của cậu nhóc, ánh mắt hơi lóe lên.
Sau đó anh cười lắc đầu, xoay người bước về tiệm bánh của mình.
Lúc này còn khá lâu mới đến giờ vào học của trường Tam Trung, Quan Tử Sơn cúi nhìn thời gian trên điện thoại, hỏi Tuyết Ủng Quan Sơn “Tiếp theo em muốn đi đâu?”
Tuyết Ủng Quan Sơn nhìn anh, lộ ra cái răng nanh nhỏ “Chúng ta đi dạo xung quanh đây một lát đi, không phải sư huynh nói rất lâu chưa quay lại đây sao?”
Quan Tử Sơn khựng lại một lát, sau đó cười bất đắc dĩ “Em đừng gọi anh là sư huynh nữa, cảm giác rất kỳ lạ.” Người khác nghe thấy không chừng còn cho là hai người đang đóng giả chơi đùa cái gì đó.
“Em gọi anh là gì đây?” Tuyết Ủng Quan Sơn nghiêng đầu, đột nhiên cười “Hay là anh để cho em gọi anh là anh trai đi, em gọi anh là anh hai.”
Người Quan Tử Sơn hơi cứng ngắc, anh thoáng ngừng một giây “Anh trai em sao?”
“Từ nhỏ đến lớn em luôn muốn một người anh trai dịu dàng và tài giỏi, anh làm anh trai em đi.” Tuyết Ủng Quan Sơn nhìn anh mà cười, lộ hai cái răng nanh “Canh Hạt Sen sama chính là tổng công đại nhân trong giới mà, khiến đứa vô hình nhỏ bé như em muốn ôm đùi anh.”
Quan Tử Sơn trầm mặc một chút, sau đó nhíu mày “Tuyết Ủng Quan Sơn sama, em khẳng định mình là nhân vật trong suốt nhỏ bé?”
Tuyết Ủng Quan Sơn khá năng suất, có thể nói năng suất như heo mẹ.
Từ lúc vào giới, số lượng kịch cậu từng phối âm có thể lập thành danh sách vài trang mới hết, hơn nữa hất giọng không tồi, chất lượng kịch cũng rất được, cho nên trong giới võng phối Tuyết Ủng Quan Sơn cũng được coi như một CV khá nổi tiếng.
“So sánh với Canh Hạt Sen sama, đương nhiên em chỉ như một thứ nhỏ bé trong suốt.” Tuyết Ủng Quan Sơn cười hì hì nhìn Quan Tử Sơn.
“Được rồi.” Anh bất đắc dĩ mỉm cười “Bây giờ chúng ta đang ở trên đường lớn đấy, cứ gọi nhau là sama không thấy xấu hổ à?” Nếu người khác nghe thấy nhất định nghĩ bọn họ đang chơi trò kỳ quái gì đó.
“Cho nên em gọi anh là anh trai nha.” Tuyết Ủng Quan Sơn cười cong cong khóe mắt, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ “….Anh~”
Quan Tử Sơn nhìn vẻ mặt chờ mong dè dặt của cậu, trong lòng chợt có cảm giác phức tạp khó nói nên lời.
Anh cũng có một em trai cùng cha khác mẹ, nhỏ hơn anh bốn tuổi.
Anh và em trai có quan hệ không thể nói là tốt hay xấu, chỉ có thể nói rằng khá là lạnh nhạt, trên cơ bản khi anh về nhà sẽ không nói chuyện quá ba câu với cậu em trai này.
Mẹ kế của Quan Tử Sơn cũng không phải mụ dì ghẻ ác độc trong tiểu thuyết, bà đối xử với anh không quá tệ, ít nhất cũng để anh ăn no mặc ấm và nuôi anh lên đại học.
Nhưng là một người phụ nữ cho dù khoan dung độ lượng đến đâu, đối xử với một đứa trẻ không có máu mủ gì với mình, tận đáy lòng cũng không thể không có chút khúc mắc nào.
Từ nhỏ Quan Tử Sơn đã rất mẫn cảm, ngay khi anh nhận ra mẹ kế rõ ràng không thích mình lắm lại vẫn cố gắng giả vờ đối xử công bằng thì chỉ có thể im lặng không ngừng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình trong nhà. Thậm chí anh còn muốn khi thi đại học thì thi ở chỗ càng xa càng tốt, tốt nhất là không cần trở về…
Tuy rằng đến cuối anh vẫn chọn ở lại thành phố D, nhưng bốn năm đại học rất ít khi về nhà, cho dù là lúc nghỉ anh vẫn liên tục tìm đủ loại công việc để làm thêm. Đối với chuyện này, lý do với gia đình là muốn tự rèn luyện bản thân và nhân tiện kiếm thêm tiền sinh hoạt, nhưng ý nghĩ thực sự sâu trong lòng thì cũng chỉ có một mình anh biết.
Lúc nghe thấy Tuyết Ủng Quan Sơn gọi mình là anh trai, Quan Tử Sơn mới giật mình nhớ ra, người em trai kia của anh bây giờ chắc cũng đang học trung học? Không biết là lớp mấy rồi?
Đã gần một năm anh không về nhà, cũng rất ít khi gọi điện thoại, ngay cả khi gọi về thì cũng không chủ động hỏi mẹ kế chuyện của em trai, cho nên anh thật sự không biết em trai của anh bây giờ học lớp mấy, ở trường nào?
Nói thật, Quan Tử Sơn nếu không nghe tiếng gọi anh trai của Tuyết Ủng Quan Sơn, anh cũng không nhớ ra mình còn có một cậu em trai, hơn nữa em trai của anh cũng đã mười mấy tuổi.
Từ đầu đến cuối, anh chưa từng có cảm giác mình là anh trai, đương nhiên, giữa anh và đứa em nói chuyện chưa vượt quá ba câu kia thì nó cũng chưa từng mở miệng gọi anh là anh hai bao giờ.
Gặp một người vội vội vàng vàng nhận mình là anh như Tuyết Ủng Quan Sơn, Quan Tử Sơn có chút dở khóc dở cười, trong lòng cũng cực kỳ phức tạp.
Nhưng hình như Tuyết Ủng Quan Sơn không nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của anh, cứ ngây thơ mà gọi “Anh ơi, chúng ta đi ăn thịt nướng đi?” Cậu nhóc cười lộ chiếc răng nanh, sau đó chỉ chỉ chiếc xe đẩy nhỏ bán thịt nướng bên đường.
Quan Tử Sơn phục hồi tinh thần, anh nhìn chiếc xe đẩy bị học sinh vây quanh ở phía đối diện, khóe miệng khẽ giật giật “Không phải chúng ta mới ăn bò hầm sao?” Loại xe đẩy bán thịt nướng hay đứng ở trước cổng trường, chuyên bán cho những học sinh hay ăn quà vặt, gặp bảo vệ trường thì bỏ chạy, những xiên nướng đó không có chút bảo đảm nào, ai biết có vệ sinh hay không.
Tuyết Ủng Quan Sơn bĩu môi, sờ bụng mình “Đi một vòng như vậy đã sớm tiêu hết, đi ăn đi mà, hôm nay là sinh nhật của em đó.”
Nhìn vào ánh mắt mong đợi của cậu nhóc, Quan Tử Sơn im lặng nuốt một đống lời dạy bảo xuống bụng, không biết làm sao đành gật đầu.
Dù sao đều là người trẻ tuổi, dạ dày vẫn làm việc tốt, thỉnh thoảng ăn một lần chắc là không sao đâu nhỉ?
Tuyết Ủng Quan Sơn thuần thục chen vào trong đám học sinh kia, muốn ông chủ làm mấy xiên thịt nóng, sau đó đưa cho Quan Tử Sơn hai xiên.
Anh nhận lấy, yên lặng ăn hai miếng.
“Thế nào ạ, ăn ngon chứ?” Tuyết Ủng Quan Sơn cười tủm tỉm, vẻ mặt kể công, giống như xiên thịt này do cậu làm ra “Nghe nói nước tương là đặc chế theo bí quyết gia truyền, ăn nơi khác không có đâu.”
Cũng không phải bí quyết gia truyền nhà em, em tự hào cái quái gì!
Quan Tử Sơn ngậm thịt, trong lòng thì im lặng lắc lắc đầu, chợt thấy buồn cười.
Chỉ có điều mùi vị hai xiên thịt này không tồi, Quan Tử Sơn ăn hết thịt trong tay, đang muốn tìm thùng rác ném que trúc đi, ánh mắt thoáng nhìn qua, lại bắt gặp một người cực kỳ giống Đinh Nãi Xuyên đang đi tới trước xe đẩy nhỏ, hình như cũng muốn mua vài xiên.
Ảo giác rồi, nhất định là ảo giác.
Anh yên lặng nghĩ mặc dù Đinh Nãi Xuyên là một người mê đồ ngọt và hay ăn quà vặt, nhưng ở chuyện ăn uống cậu cực kỳ sạch sẽ, thứ không vệ sinh kiên quyết không đụng miệng tới, sao có thể chạy tới chỗ xe đẩy ven đường mua thịt nướng?
Nhất định là nhìn nhầm.
Rất nhanh đã đến giờ học buổi chiều của Tam Trung, khi Quan Tử Sơn đưa Tuyết Ủng Quan Sơn về cổng trường, cậu nhóc còn tỏ vẻ đầy lưu luyến.
“Lần sau anh còn tới tìm em chơi không?”
Quan Tử Sơn ngừng lại một lúc, sau một hồi mới nói “Lần sau để xem tình hình đã…”
Anh nói mơ hồ không rõ ràng, Tuyêt Ủng Quan Sơn đã tự nghĩ thẳng là anh ngầm đồng ý.
“Vậy được, lần sau gặp lại.” Cậu nhóc mỉm cười lộ hai cái răng nanh nhỏ, cậu vẫy tay với Quan Tử Sơn, xoay người chạy vào cổng trường, bỏ lại một câu “Anh ~”
Quan Tử Sơn nhìn bóng dáng chạy đi của cậu nhóc, ánh mắt hơi lóe lên.
Sau đó anh cười lắc đầu, xoay người bước về tiệm bánh của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất