Mối Tình Vượt Thời Không Của Ta Và Nàng
Chương 20: Điều Kiện 2
Ngu Yên ngẩn người, nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy lời nói này có chút ý tứ.
"Ồ?" Nàng nháy mắt, "Nếu như ta ra ngoài, có thể lại đi tự tử thì sao?"
"Vương phi nên biết rõ tình cảnh của mình." Tiêu Hoàn nói, "Vương phi còn có thể sống trên thế gian này, chỉ vì một câu nói của cô."
Giọng điệu thản nhiên, như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt.
Ngu Yên trong lòng cười nhạt.
"Điện hạ có từng nghĩ tới một chuyện?" Nàng không nhanh không chậm nói, "Nếu ta có dã tâm muốn tìm đến cái chết, thì sao ta lại phải quan tâm đến việc Điện hạ nói có giết hay không?"
Tiêu Hoàn nhìn Ngu Yên, khóe môi cong lên.
"Tự tìm đến cái chết hay không, tất nhiên là tùy ý của Vương phi. Cô chỉ có thể báo cho Vương Phi biết nên chọn con đường thích hợp." Hắn nói: "Cô đã gặp qua không ít người tự tìm cái chết. Giống như Vương phi đây vui vẻ gây chuyện khắp nơi, nhưng đều là giả chết để tìm đường sống mà thôi."
Ngu Yên kinh ngạc, nghĩ lại, có vẻ có lý.
Tiêu Hoàn nói tiếp: "Vương phi đã bỏ trốn ra ngoài suốt nửa năm qua, nhưng không có kỹ năng mưu sinh, lâm vào tình cảnh khó khăn. Bây giờ biết được người hầu ở trong nhà báo mất tích, e sợ rằng thật sự bị coi như đã chết rồi, sẽ không bao giờ trở về được nữa, cho nên đã tự mình quay về phủ này, giả điên giả ngốc ở trước mặt cô và người hầu."
Ánh mắt hắn sâu xa: "Cô nói có đúng không?"
Ngu Yên không biết nên khóc hay nên cười.
Thật sự mà nói, nàng rất ngưỡng mộ khả năng logic của Tiêu Hoàn, nàng còn chưa nghĩ đến chuyện làm sao để giải quyết vấn đề này, nhưng hắn đã chủ động làm cho ra nhẽ.
Tuy nhiên, nàng biết có một hố sâu ẩn ý trong những lời này, đó chính là Tiêu Hoàn không tin rằng nàng là một kẻ ngốc, mà là luôn giả vờ là một kẻ ngốc.
Ngu Yên cũng không có ngốc đến mức rơi vào bẫy của hắn.
"Điện hạ nói gì, ta nghe không hiểu." Ngu Yên một mặt vô tội, "Ta đã sớm nói qua, những chuyện lúc trước ta đều không biết."
Tiêu Hoàn nhìn nàng, trong lòng khinh thường.
Nàng ta chỉ giỏi giả vờ.
Khi muốn lấy lòng người khác, nụ cười chân thành, như thể hắn có nói gì đi chăng nữa, nàng đều sẽ thật lòng tán thành khen ngợi. Khi muốn trốn tránh trách nhiệm, đôi mắt trong trẻo, giống như thật sự chịu ủy khuất lớn. Còn có cảnh diễn trước đám đông hôm qua nữa, dáng vẻ bệnh tật ốm yếu, ngay cả hắn còn tưởng là thật.
Thật đáng tiếc khi không làm một gián điệp.
"Ngươi không nói cũng không sao, một ngày nào đó cô sẽ điều tra rõ ràng." Hắn nói.
Ngu Yên bỏ ngoài tai, cười cợt.
"Điện hạ rất muốn biết sao?" Nàng bỗng nhiên hỏi.
Giọng điệu này dường như đã thay đổi, Tiêu Hoàn hơi nhướng mày: "Vương phi chịu nói rồi sao?"
"Ta chỉ là cảm thấy, Điện hạ đã hoài nghi như vậy, tại sao không thử mạnh dạn hơn một chút." Ngu Yên ánh mắt sâu xa, "Ví dụ, ta vốn dĩ không phải là Quảng Lăng Vương phi, mà là người có tướng mạo tương tự, bởi vì rơi vào hồ hoa sen kia, mà từ một thế giới khác đến đây."
Lại là những thứ này.
"Một thế giới khác." Tiêu Hoàn cười lạnh một tiếng: " m phủ sao?"
Ngu yên thở dài trong lòng, biết ngay hắn không tin.
"Ta cũng chỉ muốn nói cho điện hạ một con đường thôi," Nàng nói, "Nghĩ như thế nào, đương nhiên là do điện hạ."
Tiêu Hoàn nhìn nàng, dáng vẻ bình tĩnh, như thể nàng không thẹn với lương tâm về những điều vô nghĩa mà nàng đã nói với chính mình.
Hắn bỗng nhiên có chút hứng thú, tự hỏi nàng sẽ làm thế nào trước tiên.
"Như vậy, ngươi có thể nói cho cô biết ngươi là ai trong thế giới bên kia không?” Tiêu Hoàn hỏi.
Nói đến đây, ánh mắt Ngu Yên hơi sáng lên.
"Chuyện này sao!?" Ngu Yên mỉm cười, không nhanh không chậm nói, "Không giấu Điện hạ, ở bên kia, ta cũng nổi tiếng như Điện hạ, không ai không biết ta."
Tiêu Hoàn không tỏ rõ ý kiến. Con gái ngu ngốc của Đằng Khôn kiêm Quảng Lăng Vương phi, thanh danh của nàng đúng là không ai không biết.
Âm phủ cũng vậy.
Ngu Yên tiếp tục nhớ lại: "Từ khi ta mười một tuổi, bất cứ nơi nào ta đi, đều sẽ có người nhận ra và muốn ta ký tên, chụp ảnh chung. Trên người ta mặc gì đều sẽ bị người ta tranh nhau bắt chước. Mỗi lần ra ngoài, sẽ bị người ta vây đuổi chặn đường, phải trốn mọi người như ăn trộm, có lúc còn không lên xe được. Nhiều người nói rằng ta là người tình trong mộng của họ từ nhỏ đến lớn, mỗi lần hợp tác với các nghệ sĩ nam, bất cứ khi nào mối quan hệ tốt hơn, sẽ có người nói bóng nói gió ở khắp mọi nơi, sau đó sẽ lên Internet tung tin đồn xấu, vô số người chạy đến chửi bới ta."
Vừa nói, nàng vừa nhìn ra cửa sổ, "Thực ra ta cũng hiểu bọn họ. Mỗi ngày họ muốn chết muốn sống vì nam thần nhà mình, ngay cả mặt mũi cũng khó gặp được, nhưng khi ta chạm vào nam thần của họ thì sẽ truyền ra scandal, họ chắc chắn sẽ ghen tị chết rồi. Nhưng cũng hết cách, ai bảo ta lớn lên xinh đẹp, mà còn thành công."
Tiêu Hoàn: "..."
Nàng nói rất nhiều những từ ngữ rất kỳ quặc và khó hiểu.
Tiêu Hoàn kiên nhẫn nghe, ngón tay chậm rãi nghịch chén trà, chợt cảm thấy Đằng Khôn cũng chưa hẳn được tính khi quân.
Đứa con gái này của hắn tuy rằng biết ăn nói, nhưng rõ ràng là thần trí không bình thường, không phải là ngốc mà là còn hơn cả ngốc.
-----
Dịch: MB
"Ồ?" Nàng nháy mắt, "Nếu như ta ra ngoài, có thể lại đi tự tử thì sao?"
"Vương phi nên biết rõ tình cảnh của mình." Tiêu Hoàn nói, "Vương phi còn có thể sống trên thế gian này, chỉ vì một câu nói của cô."
Giọng điệu thản nhiên, như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt.
Ngu Yên trong lòng cười nhạt.
"Điện hạ có từng nghĩ tới một chuyện?" Nàng không nhanh không chậm nói, "Nếu ta có dã tâm muốn tìm đến cái chết, thì sao ta lại phải quan tâm đến việc Điện hạ nói có giết hay không?"
Tiêu Hoàn nhìn Ngu Yên, khóe môi cong lên.
"Tự tìm đến cái chết hay không, tất nhiên là tùy ý của Vương phi. Cô chỉ có thể báo cho Vương Phi biết nên chọn con đường thích hợp." Hắn nói: "Cô đã gặp qua không ít người tự tìm cái chết. Giống như Vương phi đây vui vẻ gây chuyện khắp nơi, nhưng đều là giả chết để tìm đường sống mà thôi."
Ngu Yên kinh ngạc, nghĩ lại, có vẻ có lý.
Tiêu Hoàn nói tiếp: "Vương phi đã bỏ trốn ra ngoài suốt nửa năm qua, nhưng không có kỹ năng mưu sinh, lâm vào tình cảnh khó khăn. Bây giờ biết được người hầu ở trong nhà báo mất tích, e sợ rằng thật sự bị coi như đã chết rồi, sẽ không bao giờ trở về được nữa, cho nên đã tự mình quay về phủ này, giả điên giả ngốc ở trước mặt cô và người hầu."
Ánh mắt hắn sâu xa: "Cô nói có đúng không?"
Ngu Yên không biết nên khóc hay nên cười.
Thật sự mà nói, nàng rất ngưỡng mộ khả năng logic của Tiêu Hoàn, nàng còn chưa nghĩ đến chuyện làm sao để giải quyết vấn đề này, nhưng hắn đã chủ động làm cho ra nhẽ.
Tuy nhiên, nàng biết có một hố sâu ẩn ý trong những lời này, đó chính là Tiêu Hoàn không tin rằng nàng là một kẻ ngốc, mà là luôn giả vờ là một kẻ ngốc.
Ngu Yên cũng không có ngốc đến mức rơi vào bẫy của hắn.
"Điện hạ nói gì, ta nghe không hiểu." Ngu Yên một mặt vô tội, "Ta đã sớm nói qua, những chuyện lúc trước ta đều không biết."
Tiêu Hoàn nhìn nàng, trong lòng khinh thường.
Nàng ta chỉ giỏi giả vờ.
Khi muốn lấy lòng người khác, nụ cười chân thành, như thể hắn có nói gì đi chăng nữa, nàng đều sẽ thật lòng tán thành khen ngợi. Khi muốn trốn tránh trách nhiệm, đôi mắt trong trẻo, giống như thật sự chịu ủy khuất lớn. Còn có cảnh diễn trước đám đông hôm qua nữa, dáng vẻ bệnh tật ốm yếu, ngay cả hắn còn tưởng là thật.
Thật đáng tiếc khi không làm một gián điệp.
"Ngươi không nói cũng không sao, một ngày nào đó cô sẽ điều tra rõ ràng." Hắn nói.
Ngu Yên bỏ ngoài tai, cười cợt.
"Điện hạ rất muốn biết sao?" Nàng bỗng nhiên hỏi.
Giọng điệu này dường như đã thay đổi, Tiêu Hoàn hơi nhướng mày: "Vương phi chịu nói rồi sao?"
"Ta chỉ là cảm thấy, Điện hạ đã hoài nghi như vậy, tại sao không thử mạnh dạn hơn một chút." Ngu Yên ánh mắt sâu xa, "Ví dụ, ta vốn dĩ không phải là Quảng Lăng Vương phi, mà là người có tướng mạo tương tự, bởi vì rơi vào hồ hoa sen kia, mà từ một thế giới khác đến đây."
Lại là những thứ này.
"Một thế giới khác." Tiêu Hoàn cười lạnh một tiếng: " m phủ sao?"
Ngu yên thở dài trong lòng, biết ngay hắn không tin.
"Ta cũng chỉ muốn nói cho điện hạ một con đường thôi," Nàng nói, "Nghĩ như thế nào, đương nhiên là do điện hạ."
Tiêu Hoàn nhìn nàng, dáng vẻ bình tĩnh, như thể nàng không thẹn với lương tâm về những điều vô nghĩa mà nàng đã nói với chính mình.
Hắn bỗng nhiên có chút hứng thú, tự hỏi nàng sẽ làm thế nào trước tiên.
"Như vậy, ngươi có thể nói cho cô biết ngươi là ai trong thế giới bên kia không?” Tiêu Hoàn hỏi.
Nói đến đây, ánh mắt Ngu Yên hơi sáng lên.
"Chuyện này sao!?" Ngu Yên mỉm cười, không nhanh không chậm nói, "Không giấu Điện hạ, ở bên kia, ta cũng nổi tiếng như Điện hạ, không ai không biết ta."
Tiêu Hoàn không tỏ rõ ý kiến. Con gái ngu ngốc của Đằng Khôn kiêm Quảng Lăng Vương phi, thanh danh của nàng đúng là không ai không biết.
Âm phủ cũng vậy.
Ngu Yên tiếp tục nhớ lại: "Từ khi ta mười một tuổi, bất cứ nơi nào ta đi, đều sẽ có người nhận ra và muốn ta ký tên, chụp ảnh chung. Trên người ta mặc gì đều sẽ bị người ta tranh nhau bắt chước. Mỗi lần ra ngoài, sẽ bị người ta vây đuổi chặn đường, phải trốn mọi người như ăn trộm, có lúc còn không lên xe được. Nhiều người nói rằng ta là người tình trong mộng của họ từ nhỏ đến lớn, mỗi lần hợp tác với các nghệ sĩ nam, bất cứ khi nào mối quan hệ tốt hơn, sẽ có người nói bóng nói gió ở khắp mọi nơi, sau đó sẽ lên Internet tung tin đồn xấu, vô số người chạy đến chửi bới ta."
Vừa nói, nàng vừa nhìn ra cửa sổ, "Thực ra ta cũng hiểu bọn họ. Mỗi ngày họ muốn chết muốn sống vì nam thần nhà mình, ngay cả mặt mũi cũng khó gặp được, nhưng khi ta chạm vào nam thần của họ thì sẽ truyền ra scandal, họ chắc chắn sẽ ghen tị chết rồi. Nhưng cũng hết cách, ai bảo ta lớn lên xinh đẹp, mà còn thành công."
Tiêu Hoàn: "..."
Nàng nói rất nhiều những từ ngữ rất kỳ quặc và khó hiểu.
Tiêu Hoàn kiên nhẫn nghe, ngón tay chậm rãi nghịch chén trà, chợt cảm thấy Đằng Khôn cũng chưa hẳn được tính khi quân.
Đứa con gái này của hắn tuy rằng biết ăn nói, nhưng rõ ràng là thần trí không bình thường, không phải là ngốc mà là còn hơn cả ngốc.
-----
Dịch: MB
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất