Chương 7
Trong cơn mơ của anh, cậu Trạch An mà anh yêu thương vẫn còn ở bên anh.
Nói cách khác, anh vẫn luôn tin cậu Trạch An kia sẽ trở về. Anh chịu đựng những tháng ngày ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu lại thấy tôi, chịu đựng cái nết khác biệt với người anh thương trong cái xác người ấy từng ngụ.
Tôi khóc ư...
Tôi vuốt má mình, thấy ướt lắm.
Lâu rồi tôi chẳng khóc nữa. Từ nhỏ đến giờ tôi vẫn sống yên vui lắm, đôi khi cũng có ít chuyện nhỏ không được như ý tôi khiến tôi rớt nước mắt, nhưng chưa bao giờ như này, tôi buồn quá – nỗi buồn này lại vô hình – nên tôi khóc òa.
Anh nắm tay tôi, thủ thỉ:
- Trạch An đừng khóc nữa.
Mắt tôi ầng ậc nước, nhìn anh chằm chằm. Anh đang nói chuyện với tôi ư? Không phải đâu, nào có ai chứ. Ai cũng nhìn cái xác này, giao lưu với Trạch-An-giả. Tôi đau lòng, nào có ai hay.
Anh nhìn tôi, thở dài:
- Em đừng khổ sở như thế, Trạch An... anh cũng khổ lắm...
Nói rồi anh lại cúi người, hôn tôi.
Lần này không chỉ là hai đôi môi dán vào nhau, mà là đầu lưỡi của anh dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi của tôi. Chắc anh cảm nhận được nước mắt của tôi, động tác của anh nhẹ nhàng hơn, cứ như anh đang an ủi tôi vậy.
Đây rõ ràng là thời khắc tôi khao khát biết bao...
Thế là, tôi từ từ khép đôi mi của mình lại.
Rồi ngày mai tỉnh lại, anh vẫn còn ôm tôi thật chặt, tôi vẫn không biết mình nên làm gì, hạnh phúc chẳng chân thật mấy.
Rồi tôi giả vờ, như thể sáng ấy cũng bình thường như bao buổi sáng khác.
Tôi được người tôi thầm thương ôm ngủ, xong tôi thức dậy, nhan sắc người thương đang ngủ lọt tầm mắt tôi, tôi ước sao phút giây ấy có thể kéo dài mãi.
Nhưng mà lúc anh tỉnh lại.
Ảo mộng của tôi đẹp đẽ bao nhiêu, anh vừa cất tiếng xé nó nát bấy nhiêu.
- Cậu hả? – Người tôi si mê nhìn thấy tôi, tỉnh táo đôi phần, đôi mắt tuấn tú nhíu lại, tỏ vẻ chán ghét.
Tôi tự giác lui về phía sau một chút, cười chào anh:
- Chào anh buổi sáng ạ.
Anh chẳng buồn nhìn tôi thêm làm gì, im lặng mặc quần áo, rời khỏi nhà.
Tôi lại bị anh coi như không khí ư?
Tôi bắt đầu hoảng, vội gọi anh:
- Quý Khâm, chờ đã...
Động tác của anh khựng lại rồi tiếp tục.
- Sao anh lại thích cậu Trạch An kia ạ? – Tôi cắn môi, nói tiếp – Rõ ràng cậu ấy dùng ké thân thể của em. Thật ra trước kia em... anh...
- Hôm qua tôi say thôi. – Anh cắt ngang lời tôi.
Não tôi bế tắc, tôi không biết mình có nên tiếp tục thổ lộ với anh không nữa.
- Lúc tôi tỉnh lại là tôi nhận ra cậu khác em ấy liền. Hai người không phải là một. Tôi mong là cậu sẽ không cần tôi phải nhắc lại chuyện này.
Tôi mơ hồ "dạ" một tiếng.
Anh do dự một chút, rồi nói tiếp:
- Nếu... hôm qua tôi lỡ cho cậu chút hy vọng, mong cậu đừng tiếp tục ngóng trông vào nó làm gì.
Tôi cứng đờ, cười gượng:
- Em biết mà...
Anh không nói gì nữa, mặc quần áo xong xuôi là ra khỏi cửa liền. Cửa phòng tự khép lại nhẹ nhàng, tôi ở lại bên trong, bầu không khí im ắng, mọi chuyện đúng là như này thật.
Chợt tôi muốn nói chuyện với Trạch-An-giả quá. Tôi chưa gặp cậu ấy bao giờ, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy khá thân quen với tôi.
Cậu ở bên anh lâu thế rồi, bỗng bị tôi giành xác trở về, lúc đó cậu thấy thế nào? Chắc cậu cũng... khổ sở lắm.
Mà anh mỗi ngày nhìn mặt tôi, lòng anh tự biết rõ trong cái xác này chẳng phải người anh yêu, chắc anh thấy thống khổ như cũ. Anh cũng chẳng dễ dàng gì cho cam.
Tôi nhận ra, tôi mới là người nên đi.
Tôi thật sự không nên tự ảo tưởng vị trí của mình trong lòng mọi người.
Nói cách khác, anh vẫn luôn tin cậu Trạch An kia sẽ trở về. Anh chịu đựng những tháng ngày ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu lại thấy tôi, chịu đựng cái nết khác biệt với người anh thương trong cái xác người ấy từng ngụ.
Tôi khóc ư...
Tôi vuốt má mình, thấy ướt lắm.
Lâu rồi tôi chẳng khóc nữa. Từ nhỏ đến giờ tôi vẫn sống yên vui lắm, đôi khi cũng có ít chuyện nhỏ không được như ý tôi khiến tôi rớt nước mắt, nhưng chưa bao giờ như này, tôi buồn quá – nỗi buồn này lại vô hình – nên tôi khóc òa.
Anh nắm tay tôi, thủ thỉ:
- Trạch An đừng khóc nữa.
Mắt tôi ầng ậc nước, nhìn anh chằm chằm. Anh đang nói chuyện với tôi ư? Không phải đâu, nào có ai chứ. Ai cũng nhìn cái xác này, giao lưu với Trạch-An-giả. Tôi đau lòng, nào có ai hay.
Anh nhìn tôi, thở dài:
- Em đừng khổ sở như thế, Trạch An... anh cũng khổ lắm...
Nói rồi anh lại cúi người, hôn tôi.
Lần này không chỉ là hai đôi môi dán vào nhau, mà là đầu lưỡi của anh dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi của tôi. Chắc anh cảm nhận được nước mắt của tôi, động tác của anh nhẹ nhàng hơn, cứ như anh đang an ủi tôi vậy.
Đây rõ ràng là thời khắc tôi khao khát biết bao...
Thế là, tôi từ từ khép đôi mi của mình lại.
Rồi ngày mai tỉnh lại, anh vẫn còn ôm tôi thật chặt, tôi vẫn không biết mình nên làm gì, hạnh phúc chẳng chân thật mấy.
Rồi tôi giả vờ, như thể sáng ấy cũng bình thường như bao buổi sáng khác.
Tôi được người tôi thầm thương ôm ngủ, xong tôi thức dậy, nhan sắc người thương đang ngủ lọt tầm mắt tôi, tôi ước sao phút giây ấy có thể kéo dài mãi.
Nhưng mà lúc anh tỉnh lại.
Ảo mộng của tôi đẹp đẽ bao nhiêu, anh vừa cất tiếng xé nó nát bấy nhiêu.
- Cậu hả? – Người tôi si mê nhìn thấy tôi, tỉnh táo đôi phần, đôi mắt tuấn tú nhíu lại, tỏ vẻ chán ghét.
Tôi tự giác lui về phía sau một chút, cười chào anh:
- Chào anh buổi sáng ạ.
Anh chẳng buồn nhìn tôi thêm làm gì, im lặng mặc quần áo, rời khỏi nhà.
Tôi lại bị anh coi như không khí ư?
Tôi bắt đầu hoảng, vội gọi anh:
- Quý Khâm, chờ đã...
Động tác của anh khựng lại rồi tiếp tục.
- Sao anh lại thích cậu Trạch An kia ạ? – Tôi cắn môi, nói tiếp – Rõ ràng cậu ấy dùng ké thân thể của em. Thật ra trước kia em... anh...
- Hôm qua tôi say thôi. – Anh cắt ngang lời tôi.
Não tôi bế tắc, tôi không biết mình có nên tiếp tục thổ lộ với anh không nữa.
- Lúc tôi tỉnh lại là tôi nhận ra cậu khác em ấy liền. Hai người không phải là một. Tôi mong là cậu sẽ không cần tôi phải nhắc lại chuyện này.
Tôi mơ hồ "dạ" một tiếng.
Anh do dự một chút, rồi nói tiếp:
- Nếu... hôm qua tôi lỡ cho cậu chút hy vọng, mong cậu đừng tiếp tục ngóng trông vào nó làm gì.
Tôi cứng đờ, cười gượng:
- Em biết mà...
Anh không nói gì nữa, mặc quần áo xong xuôi là ra khỏi cửa liền. Cửa phòng tự khép lại nhẹ nhàng, tôi ở lại bên trong, bầu không khí im ắng, mọi chuyện đúng là như này thật.
Chợt tôi muốn nói chuyện với Trạch-An-giả quá. Tôi chưa gặp cậu ấy bao giờ, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy khá thân quen với tôi.
Cậu ở bên anh lâu thế rồi, bỗng bị tôi giành xác trở về, lúc đó cậu thấy thế nào? Chắc cậu cũng... khổ sở lắm.
Mà anh mỗi ngày nhìn mặt tôi, lòng anh tự biết rõ trong cái xác này chẳng phải người anh yêu, chắc anh thấy thống khổ như cũ. Anh cũng chẳng dễ dàng gì cho cam.
Tôi nhận ra, tôi mới là người nên đi.
Tôi thật sự không nên tự ảo tưởng vị trí của mình trong lòng mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất