Chương 8
Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Suốt đường đi, Triển Chiêu luôn duy trì một khoảng cách nhất định giữa mình với người, không trao đổi gì với Đinh Nguyệt Hoa quá nhiều. Chỉ là khoảng cách trước đây thường được y che giấu đi bằng nụ cười, mà bây giờ, trên gương mặt Triển Chiêu đã không còn nụ cười như gió xuân ấm áp ấy nữa, khiến cho cảm giác về bức tường ngăn cách giữa y với người khác càng trở nên rõ rệt hơn. Chỉ có điều, Đinh Nguyệt Hoa lại chọn lựa không nhìn thấy sự xa lánh rõ ràng ấy, chỉ cần có cơ hội là lại tìm Triển Chiêu nói chuyện. Nhưng cuối cùng, thường chỉ thấy cảnh tượng Triển Chiêu lặng lẽ rơi vào trầm tư, còn Đinh Nguyệt Hoa thì ngồi bên đầy uất hận. Hơn nữa, mỗi lần nhắc tới chuyện của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu luôn kiên định mà nói với Đinh Nguyệt Hoa rằng: “Ngọc Đường đã nói nhất định sẽ trở lại, cho nên, hắn nhất định sẽ về.”
Lúc này, nếu Hàn Chương ở bên cạnh thì sẽ luôn vô tình hay cố ý giúp Triển Chiêu tiễn khách. Những hành động của Đinh Nguyệt Hoa, Hàn Chương cũng không thấy kỳ quái, mà giống như thể một loại cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ vậy. Cũng bởi thế, Hàn Chương bắt đầu đề phòng hơn đối với Đinh Nguyệt Hoa. Hàn Chương không phải Từ Khánh có sao nói vậy, càng không có sự cơ mẫn của lão Tứ, nhưng hắn tuyệt đối là một người thông minh. Đại tẩu vừa cảnh báo mình thì không lâu sau liền xuất hiện một Đinh Nguyệt Hoa, cái này cũng không tránh khỏi hơi quá mức trùng hợp, hơn nữa có vẻ như nàng ta đặc biệt chờ hai người họ trên đường, cùng với những hành động rõ ràng muốn thu hút sự chú ý của Triển Chiêu, cũng làm cho Hàn Chương thêm phần hoài nghi. Chính vì vậy, hắn luôn vờ như vô tình tách hai người ra. Mà Hàn Chương làm vậy lại càng chọc giận Đinh Nguyệt Hoa, chỉ là nàng chẳng thể làm gì khác được ngoài việc nhẫn nhịn.
Một buổi trưa nọ, ba người đang ăn cơm trong một tiểu điếm thì đột nhiên tiểu nhị dẫn một người tới, hỏi: “Ba vị khách quan, thật sự ngại quá! Tiểu điếm đã đầy khách cả rồi, chỉ còn một chỗ trống ở bàn của ba vị, không biết có thể…”
Ba người ngẩng đầu, nhìn về phía người đứng đằng sau tiểu nhị. Chỉ thấy người nọ một thân áo đen, mày kiếm mắt sáng, trên người mơ hồ toát ra một sắc khí ngoan lệ. Mặc dù người trong điếm rất nhiều, cũng có khá nhiều người giang hồ, thế nhưng thanh niên này vừa tới liền có một luồng khí thế tự nhiên mà thành, nên có không ít ánh mắt dừng lại trên người hắn. Hàn Chương thấy người kia không giống hạng người vớ vẩn, không khỏi sinh chút đề phòng; lại thấy ánh mắt người nọ thanh chính, không giống người làm điều xấu, cũng yên tâm. Tiểu nhị thấy ba người không nói gì bèn lên tiếng nhắc nhở: “Ba vị, có thể hay không…”
Hàn Chương phục hồi tinh thần lại, thấy vẻ mặt tiểu nhị vô cùng khó xử, vội vàng mở miệng giải vây: “Ngươi mời vị khách này ngồi xuống đi, xuất môn ra ngoài không cần để ý nhiều như vậy…” Mà người mặc áo đen kia từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói gì, thấy Hàn Chương đồng ý, liền tự mình ngồi xuống, vẫn không nói tiếng nào. Hàn Chương thấy hắn như vậy, tuy cảm thấy không được lễ phép nhưng nghĩ có thể chỉ là tính tình hắn vốn như thế, cũng không gây khó dễ.
Đinh Nguyệt Hoa thấy người nọ ngay cả một lời cảm ơn cũng không nói, hơn nữa từ đầu tới cuối vẫn cứ giương mặt lạnh ra, không khỏi cảm thấy bực mình. Cộng thêm mấy ngày nay bị đối xử xa lạ tích lại đầy một bụng oán khí khiến nàng chưa kịp nghĩ đã lên tiếng.
“Thật là không có giáo dưỡng, cho ngươi ngồi chung, ngươi thậm chí ngay cả một tiếng cảm tạ cũng không có!” Một câu “giáo huấn” chói tai hoàn toàn không qua đại não suy xét cứ như vậy bật thốt ra. Người áo đen vẫn không thèm quan tâm, cãi cũng không thèm cãi, sau khi phất tay với tiểu nhị một cái ra hiệu cứ tuỳ ý mang thức ăn lên mới quay đầu sang nhìn Đinh Nguyệt Hoa một cái. Cũng chỉ vẻn vẹn một cái rồi lại cúi đầu trầm tư, giống như là không hề nghe thấy.
Đinh Nguyệt Hoa thấy mình bị phớt lờ như vậy, càng tức giận hơn. Nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa bao giờ phải chịu ấm ức. Vậy mà lần này lại năm lần bảy lượt bị người ta lạnh nhạt. Triển Chiêu lạnh nhạt với nàng thì thôi đi, ngay cả một người được mình giúp cũng xem nàng như không tồn tại. Nghĩ đến đây, nàng lại càng giận tím mặt mày, lời nói ra càng thêm chua ngoa: “Xem ra, bây giờ có một số người thực sự là vô giáo dục, đúng là mất hết mặt mũi!” Hàn Chương thấy Đinh Nguyệt Hoa nói thế, muốn khuyên giải, nhưng Đinh Nguyệt Hoa không cho người ta cơ hội nào để khuyên can, lại cố nói tiếp, “Cũng không sợ bị người chê cười!”
Hàn Chương thấy mình đã không có cách nào mở miệng, chỉ có thể thầm cầu nguyện người áo đen kia đừng có so đo. Nhưng mà chính hắn cũng hiểu, chỉ sợ không có khả năng này. Quả nhiên, người nọ lạnh lùng mở miệng: “Đều nói ‘Ban ơn, không mong đáp’, xem ra cũng không đúng! Có một số người nhất định phải được báo đáp lại mới chịu.”
Giọng nói trầm thấp từ tính, có một cảm giác rất đặc biệt. Nghe thanh âm của người nọ, Triển Chiêu cứng đờ cả người, rõ ràng là giọng nói không hề giống nhau, ngay cả âm sắc cũng khác biệt. Vậy mà âm vận khi nói chuyện kia lại khiến y cảm thấy rất đỗi thân quen. Y quan sát lại thật kĩ người một thân áo đen đang ngồi phía đối diện kia, mang theo một sự mong đợi mà chính y cũng không hay biết. Nhưng đập vào mắt lại là một gương mặt không thể nào xa lạ hơn, khiến y không khỏi rơi vào tuyệt vọng. Cũng đúng, Bạch Ngọc Đường ngay cả xông vào hoàng cung cũng là một thân bạch y, làm sao có thể mặc y phục màu sắc khác? Triển Chiêu không khỏi cười tự giễu. Y không biết, ánh nhìn mong chờ nháy mắt hóa thành thương tâm của mình rơi vào mắt người đối diện lại tựa như gai nhọn, cắm thẳng vào tim.
“Ngươi…” Đinh Nguyệt Hoa thấy người nọ vô lễ đến mực này, vô cùng tức giận. Hàn Chương thấy vậy sợ sinh ra lớn chuyện, vội vàng đứng dậy hòa giải: “Nguyệt Hoa muội tử, muội bớt tranh cãi một tí. Vị huynh đệ này, chuyện này là muội tử ta không đúng, nể mặt Hàn mỗ, mong hãy thông cảm!”
“Huynh là Hàn Chương?” Người áo đen xoay mặt nhìn về phía Hàn Chương, sau khi nhận được câu trả lời liền lấy ra một phong thư đưa cho hắn, “Là Lô đại tẩu cùng Tưởng Tứ ca bảo ta tới tìm huynh.”
Hàn Chương nhận lấy thư, mở ra tại chỗ, sau khi xem xong ôm quyền thi lễ với người áo đen kia: “Thì ra ngươi là sư đệ của đại tẩu. Đại tẩu cũng thật là, chưa bao giờ nói đến chuyện của sư môn. Không biết xưng hô với các hạ như thế nào?”
“Tại hạ họ Đường, song danh Nhật Minh.” Người áo đen kia đáp lễ lại.
“Thì ra là Đường huynh đệ, thất lễ!” Hàn Chương thấy hắn là người đại tẩu cùng Tứ đệ mời đến giúp một tay, không khỏi sinh thêm mấy phần thân thiết, cũng xưng huynh gọi đệ. Mà người tự xưng Đường Nhật Minh kia cũng không để ý. Trái lại, Đinh Nguyệt Hoa ngồi một bên thấy Hàn Chương chẳng những không giúp mình lại còn xưng huynh gọi đệ với người nọ, không khỏi tức giận mở to mắt trừng trừng khuôn mặt đang tươi cười kia. Thấy sắc mặt giận dữ của Đinh Nguyệt Hoa, đáy mắt Đường Nhật Minh lướt qua một vẻ giễu cợt.
“Sau này trên đường đi, mong Đường huynh đệ chiếu cố nhiều hơn!” Hàn Chương vừa nói vừa kéo kéo Triển Chiêu
Triển Chiêu lấy lại tinh thần, cũng ôm quyền hành lễ: “Làm phiền Đường huynh vất vả đường xa đến giúp đỡ!” Nói xong lại quan sát hắn một lúc, đến khi Hàn Chương nhắc nhở mới ngồi xuống ăn cơm. Thấy cơm nước đã nguội, Triển Chiêu cũng không thèm để ý, nhấc đũa lên chuẩn bị ăn.
Đột nhiên, một đôi tay thon dài đoạt lấy chén cơm trong tay Triển Chiêu. Triền Chiêu ngẩng đầu, chỉ thấy Đường Nhật Minh bực bội nhìn mình: “Nguội tanh nguội ngắt rồi còn ăn!” Sau đó lập tức đổi cho y một chén canh nóng, lại gọi tiểu nhị tới, đổi lại cơm canh nóng hổi. Triển Chiêu ngẩn ngơ một hồi mới lên tiếng cảm ơn: “Đa tạ Đường huynh!”
“Ta chỉ không muốn lãng phí dược liệu của ta mà thôi! Ngươi cảm ơn cái gì!” Đường Nhật Minh sặc một cái, “Sư tỷ không quý những loại thuốc tốt đó, nhưng ta thì rất quý!”
“Đường huynh đệ…” Hàn Chương mở miệng, muốn thay đổi tình hình. Nhưng hắn mới vừa lên tiếng, Đường Nhật Minh đã cướp lời: “Còn huynh, Hàn Nhị ca, huynh chiếu cố thân thể y như vậy sao?” (Nhị ca, anh chăm sóc vợ em như vậy sao? > v <) Ngay lập tức, Đường Nhật Minh ngưng bặt, “Thôi bỏ đi, ăn cơm!” Sau đó cứ vậy ngồi xuống ăn cơm, cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Hàn Chương và Đinh Nguyệt Hoa.
Tiếp đó, bốn người yên lặng dùng xong bữa trưa. Triển Chiêu muốn mau chóng lên đường, bị Đường Nhật Minh ép ở lại nghỉ ngơi một lúc rồi bốn người mới tiếp tục đến Tương Dương. Vốn là một nhóm ba người, giờ lại thành bốn người cùng đường. Chỉ là, có chung một lòng hay không thì không thể nào biết được.
Suốt đường đi, Triển Chiêu luôn duy trì một khoảng cách nhất định giữa mình với người, không trao đổi gì với Đinh Nguyệt Hoa quá nhiều. Chỉ là khoảng cách trước đây thường được y che giấu đi bằng nụ cười, mà bây giờ, trên gương mặt Triển Chiêu đã không còn nụ cười như gió xuân ấm áp ấy nữa, khiến cho cảm giác về bức tường ngăn cách giữa y với người khác càng trở nên rõ rệt hơn. Chỉ có điều, Đinh Nguyệt Hoa lại chọn lựa không nhìn thấy sự xa lánh rõ ràng ấy, chỉ cần có cơ hội là lại tìm Triển Chiêu nói chuyện. Nhưng cuối cùng, thường chỉ thấy cảnh tượng Triển Chiêu lặng lẽ rơi vào trầm tư, còn Đinh Nguyệt Hoa thì ngồi bên đầy uất hận. Hơn nữa, mỗi lần nhắc tới chuyện của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu luôn kiên định mà nói với Đinh Nguyệt Hoa rằng: “Ngọc Đường đã nói nhất định sẽ trở lại, cho nên, hắn nhất định sẽ về.”
Lúc này, nếu Hàn Chương ở bên cạnh thì sẽ luôn vô tình hay cố ý giúp Triển Chiêu tiễn khách. Những hành động của Đinh Nguyệt Hoa, Hàn Chương cũng không thấy kỳ quái, mà giống như thể một loại cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ vậy. Cũng bởi thế, Hàn Chương bắt đầu đề phòng hơn đối với Đinh Nguyệt Hoa. Hàn Chương không phải Từ Khánh có sao nói vậy, càng không có sự cơ mẫn của lão Tứ, nhưng hắn tuyệt đối là một người thông minh. Đại tẩu vừa cảnh báo mình thì không lâu sau liền xuất hiện một Đinh Nguyệt Hoa, cái này cũng không tránh khỏi hơi quá mức trùng hợp, hơn nữa có vẻ như nàng ta đặc biệt chờ hai người họ trên đường, cùng với những hành động rõ ràng muốn thu hút sự chú ý của Triển Chiêu, cũng làm cho Hàn Chương thêm phần hoài nghi. Chính vì vậy, hắn luôn vờ như vô tình tách hai người ra. Mà Hàn Chương làm vậy lại càng chọc giận Đinh Nguyệt Hoa, chỉ là nàng chẳng thể làm gì khác được ngoài việc nhẫn nhịn.
Một buổi trưa nọ, ba người đang ăn cơm trong một tiểu điếm thì đột nhiên tiểu nhị dẫn một người tới, hỏi: “Ba vị khách quan, thật sự ngại quá! Tiểu điếm đã đầy khách cả rồi, chỉ còn một chỗ trống ở bàn của ba vị, không biết có thể…”
Ba người ngẩng đầu, nhìn về phía người đứng đằng sau tiểu nhị. Chỉ thấy người nọ một thân áo đen, mày kiếm mắt sáng, trên người mơ hồ toát ra một sắc khí ngoan lệ. Mặc dù người trong điếm rất nhiều, cũng có khá nhiều người giang hồ, thế nhưng thanh niên này vừa tới liền có một luồng khí thế tự nhiên mà thành, nên có không ít ánh mắt dừng lại trên người hắn. Hàn Chương thấy người kia không giống hạng người vớ vẩn, không khỏi sinh chút đề phòng; lại thấy ánh mắt người nọ thanh chính, không giống người làm điều xấu, cũng yên tâm. Tiểu nhị thấy ba người không nói gì bèn lên tiếng nhắc nhở: “Ba vị, có thể hay không…”
Hàn Chương phục hồi tinh thần lại, thấy vẻ mặt tiểu nhị vô cùng khó xử, vội vàng mở miệng giải vây: “Ngươi mời vị khách này ngồi xuống đi, xuất môn ra ngoài không cần để ý nhiều như vậy…” Mà người mặc áo đen kia từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói gì, thấy Hàn Chương đồng ý, liền tự mình ngồi xuống, vẫn không nói tiếng nào. Hàn Chương thấy hắn như vậy, tuy cảm thấy không được lễ phép nhưng nghĩ có thể chỉ là tính tình hắn vốn như thế, cũng không gây khó dễ.
Đinh Nguyệt Hoa thấy người nọ ngay cả một lời cảm ơn cũng không nói, hơn nữa từ đầu tới cuối vẫn cứ giương mặt lạnh ra, không khỏi cảm thấy bực mình. Cộng thêm mấy ngày nay bị đối xử xa lạ tích lại đầy một bụng oán khí khiến nàng chưa kịp nghĩ đã lên tiếng.
“Thật là không có giáo dưỡng, cho ngươi ngồi chung, ngươi thậm chí ngay cả một tiếng cảm tạ cũng không có!” Một câu “giáo huấn” chói tai hoàn toàn không qua đại não suy xét cứ như vậy bật thốt ra. Người áo đen vẫn không thèm quan tâm, cãi cũng không thèm cãi, sau khi phất tay với tiểu nhị một cái ra hiệu cứ tuỳ ý mang thức ăn lên mới quay đầu sang nhìn Đinh Nguyệt Hoa một cái. Cũng chỉ vẻn vẹn một cái rồi lại cúi đầu trầm tư, giống như là không hề nghe thấy.
Đinh Nguyệt Hoa thấy mình bị phớt lờ như vậy, càng tức giận hơn. Nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa bao giờ phải chịu ấm ức. Vậy mà lần này lại năm lần bảy lượt bị người ta lạnh nhạt. Triển Chiêu lạnh nhạt với nàng thì thôi đi, ngay cả một người được mình giúp cũng xem nàng như không tồn tại. Nghĩ đến đây, nàng lại càng giận tím mặt mày, lời nói ra càng thêm chua ngoa: “Xem ra, bây giờ có một số người thực sự là vô giáo dục, đúng là mất hết mặt mũi!” Hàn Chương thấy Đinh Nguyệt Hoa nói thế, muốn khuyên giải, nhưng Đinh Nguyệt Hoa không cho người ta cơ hội nào để khuyên can, lại cố nói tiếp, “Cũng không sợ bị người chê cười!”
Hàn Chương thấy mình đã không có cách nào mở miệng, chỉ có thể thầm cầu nguyện người áo đen kia đừng có so đo. Nhưng mà chính hắn cũng hiểu, chỉ sợ không có khả năng này. Quả nhiên, người nọ lạnh lùng mở miệng: “Đều nói ‘Ban ơn, không mong đáp’, xem ra cũng không đúng! Có một số người nhất định phải được báo đáp lại mới chịu.”
Giọng nói trầm thấp từ tính, có một cảm giác rất đặc biệt. Nghe thanh âm của người nọ, Triển Chiêu cứng đờ cả người, rõ ràng là giọng nói không hề giống nhau, ngay cả âm sắc cũng khác biệt. Vậy mà âm vận khi nói chuyện kia lại khiến y cảm thấy rất đỗi thân quen. Y quan sát lại thật kĩ người một thân áo đen đang ngồi phía đối diện kia, mang theo một sự mong đợi mà chính y cũng không hay biết. Nhưng đập vào mắt lại là một gương mặt không thể nào xa lạ hơn, khiến y không khỏi rơi vào tuyệt vọng. Cũng đúng, Bạch Ngọc Đường ngay cả xông vào hoàng cung cũng là một thân bạch y, làm sao có thể mặc y phục màu sắc khác? Triển Chiêu không khỏi cười tự giễu. Y không biết, ánh nhìn mong chờ nháy mắt hóa thành thương tâm của mình rơi vào mắt người đối diện lại tựa như gai nhọn, cắm thẳng vào tim.
“Ngươi…” Đinh Nguyệt Hoa thấy người nọ vô lễ đến mực này, vô cùng tức giận. Hàn Chương thấy vậy sợ sinh ra lớn chuyện, vội vàng đứng dậy hòa giải: “Nguyệt Hoa muội tử, muội bớt tranh cãi một tí. Vị huynh đệ này, chuyện này là muội tử ta không đúng, nể mặt Hàn mỗ, mong hãy thông cảm!”
“Huynh là Hàn Chương?” Người áo đen xoay mặt nhìn về phía Hàn Chương, sau khi nhận được câu trả lời liền lấy ra một phong thư đưa cho hắn, “Là Lô đại tẩu cùng Tưởng Tứ ca bảo ta tới tìm huynh.”
Hàn Chương nhận lấy thư, mở ra tại chỗ, sau khi xem xong ôm quyền thi lễ với người áo đen kia: “Thì ra ngươi là sư đệ của đại tẩu. Đại tẩu cũng thật là, chưa bao giờ nói đến chuyện của sư môn. Không biết xưng hô với các hạ như thế nào?”
“Tại hạ họ Đường, song danh Nhật Minh.” Người áo đen kia đáp lễ lại.
“Thì ra là Đường huynh đệ, thất lễ!” Hàn Chương thấy hắn là người đại tẩu cùng Tứ đệ mời đến giúp một tay, không khỏi sinh thêm mấy phần thân thiết, cũng xưng huynh gọi đệ. Mà người tự xưng Đường Nhật Minh kia cũng không để ý. Trái lại, Đinh Nguyệt Hoa ngồi một bên thấy Hàn Chương chẳng những không giúp mình lại còn xưng huynh gọi đệ với người nọ, không khỏi tức giận mở to mắt trừng trừng khuôn mặt đang tươi cười kia. Thấy sắc mặt giận dữ của Đinh Nguyệt Hoa, đáy mắt Đường Nhật Minh lướt qua một vẻ giễu cợt.
“Sau này trên đường đi, mong Đường huynh đệ chiếu cố nhiều hơn!” Hàn Chương vừa nói vừa kéo kéo Triển Chiêu
Triển Chiêu lấy lại tinh thần, cũng ôm quyền hành lễ: “Làm phiền Đường huynh vất vả đường xa đến giúp đỡ!” Nói xong lại quan sát hắn một lúc, đến khi Hàn Chương nhắc nhở mới ngồi xuống ăn cơm. Thấy cơm nước đã nguội, Triển Chiêu cũng không thèm để ý, nhấc đũa lên chuẩn bị ăn.
Đột nhiên, một đôi tay thon dài đoạt lấy chén cơm trong tay Triển Chiêu. Triền Chiêu ngẩng đầu, chỉ thấy Đường Nhật Minh bực bội nhìn mình: “Nguội tanh nguội ngắt rồi còn ăn!” Sau đó lập tức đổi cho y một chén canh nóng, lại gọi tiểu nhị tới, đổi lại cơm canh nóng hổi. Triển Chiêu ngẩn ngơ một hồi mới lên tiếng cảm ơn: “Đa tạ Đường huynh!”
“Ta chỉ không muốn lãng phí dược liệu của ta mà thôi! Ngươi cảm ơn cái gì!” Đường Nhật Minh sặc một cái, “Sư tỷ không quý những loại thuốc tốt đó, nhưng ta thì rất quý!”
“Đường huynh đệ…” Hàn Chương mở miệng, muốn thay đổi tình hình. Nhưng hắn mới vừa lên tiếng, Đường Nhật Minh đã cướp lời: “Còn huynh, Hàn Nhị ca, huynh chiếu cố thân thể y như vậy sao?” (Nhị ca, anh chăm sóc vợ em như vậy sao? > v <) Ngay lập tức, Đường Nhật Minh ngưng bặt, “Thôi bỏ đi, ăn cơm!” Sau đó cứ vậy ngồi xuống ăn cơm, cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Hàn Chương và Đinh Nguyệt Hoa.
Tiếp đó, bốn người yên lặng dùng xong bữa trưa. Triển Chiêu muốn mau chóng lên đường, bị Đường Nhật Minh ép ở lại nghỉ ngơi một lúc rồi bốn người mới tiếp tục đến Tương Dương. Vốn là một nhóm ba người, giờ lại thành bốn người cùng đường. Chỉ là, có chung một lòng hay không thì không thể nào biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất