Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin
Chương 15
"Là anh ____!" Chần chờ một chút, Tôn Duệ đột nhiên kêu ra tiếng. Người qua đường tò mò liếc qua, Tôn Duệ nhanh chóng nhỏ giọng, "Thật trùng hợp."
"Ừm." Cao Vinh tránh qua một bên, nhưng vẫn không tránh được "tấn công" của Cơm Nắm. "Có thể bảo nó tha cho quần tôi được không?"
"Cơm Nắm!" Tôn Duệ cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy Cơm Nắm đang nhiệt tình cọ ống quần Cao Vinh, cọ đến nhiễu một mảng nước dãi. Hắn đột nhiên cảm thấy siêu cấp mất mặt, nhỏ giọng mắng, chỉ là Cơm Nắm hoàn toàn phớt lờ Tôn Duệ.
"Thật ra cũng không sao... A, cậu đem nó về nuôi?" Cao Vinh nhớ tới lần trước Tôn Duệ đã nói với mình, bé chó này trước đây đều để cho dì hắn nuôi.
Tôn Duệ gật đầu: "Đúng. Dạo này tôi cũng không có việc gì làm, liền trở về nhà một chuyến, đem nó đi. Mẹ tôi thì đã sớm không chịu nổi, chê nó rụng lông, vẫn luôn giục tôi..." Tôn Duệ chậc một tiếng, tiếp tục nhỏ giọng oán giận: "Rõ ràng chăm sóc nó đều là dì, mẹ mấy ngày mới trở về một chuyến..."
"Nhưng chính mình nuôi cũng tốt," Cao Vinh nhìn Cơm Nắm một chút, "Sau này nó so với trước khẳng định vui vẻ hơn." Là vui vẻ quá mức, thành một dạng hưng phấn thái quá luôn rồi.
Không lâu sau liền có người vào cửa hàng, đối với hai người nào đó bày tỏ kháng nghị: "Nhàn rỗi, không có chuyện gì làm sao? Che ở cửa làm gì!"
"... Xin lỗi," Cao Vinh lúc này mới phát hiện bọn họ đang đứng gần cửa tự động, gần khu vực lấy xe đẩy và giỏ, quả thực rất ảnh hưởng đến người khác, "Tôn Duệ, chi bằng hai ta cứ vào trước, vừa đi vừa nói."
"Được." Tôn Duệ lôi kéo Cơm Nắm,nghĩ thầm đáng nhẽ hôm nay không nên mang nó đến cửa hàng. Cơm Nắm so với hơn một năm trước mập lên không ít, cái lực nó dùng để lao đầu về phía trước kia, hắn thế nào cũng không kéo lại nổi.
Vì vậy, hai người không hẹn mà gặp, cùng nhau "đi dạo" ở của hàng thú nuôi.
"Cún nhà cậu cũng lớn thật nhỉ." Mặc dù Cao Vinh cũng không có thích thú gì với chó, nhưng cũng chỉ mang ý tương đối.(note: theo tớ hiểu là "tuỳ trường hợp sẽ thích hoặc không", nhưng không biết diễn đạt thế nào) Lại nói, rất ít người nhìn thấy một cục lông xù trắng tinh như vậy lại nhịn được không động tay động chân, Cao Vinh tất nhiên cũng tiện tay sờ soạng vài cái.
"Dì cho nó ăn đến mập vậy đó, chiều nó đến vậy*... Sao hả, lông rất đẹp phải không? Hôm qua tôi vừa tắm cho nó xong." Nửa câu sau của Tôn Duệ có chút dương dương tự đắc.
*không chắc chắn.
Cao Vinh lại nghĩ một chút đến thảm trạng khi phải tắm cho Tiểu Hoa, nhất thời có chút ước ao.
"Cậu tới mua cái gì?"
"Đồ chơi, thức ăn cho chó... Cái gì tôi cũng không có. Lần này tôi chỉ dẫn Cơm Nắm theo, đồ đạc của nó bên nhà kia đều lười xếp vào, thấy phiền phức. A, đúng rồi, nó gọi là Cơm Nắm vì cả người đều trắng toát đó." Tôn Duệ đáp.
"Nói như vậy, cậu vừa mới về nhà?"
"Ừm, đi máy bay. Về nhà cất đồ rồi lại quay về đây."
Cao Vinh kinh ngạc nói: "Vậy, cậu chạy xa như vậy tới đây mua đồ?" Cao Vinh biết chỗ ở của Tôn Duệ, ở gần đó cũng có cửa hàng thú nuôi. Anh không rõ tại sao Tôn Duệ lại muốn cố ý chạy đến chỗ xa lắc xa lơ này.
Tôn Duệ vỗ đùi: "Ai, quên nói cho anh biết, tôi chuyển nhà! Là ở gần khu vực này á."
Quả là tốc độ như gió... Cao Vinh nghĩ thầm, chính mình cũng muốn chuyển nhà, đến bây giờ ảnh nhà mới còn không có, đối phương ngược lại, nói chuyển liền chuyển.
"Xung quanh đây rất tốt."
"Đúng không? Giao thông thuận tiện, phụ cận còn có một cái công viên nhỏ, vừa vặn để cho Cơm Nắm chơi. Cái khu nhà trước kia của tôi, muốn nuôi phải đệ đơn xin phép các thứ, một đống thủ tục. Tôi ngại phiền phức, không ở lại nữa."
Ngoại trừ "Có tiền tuỳ hứng", Cao Vinh không còn gì để nói.
"Tôi muốn đi mua thức ăn cho mèo. Cái này, hẳn cũng không cùng một khu, vậy tôi..." Cao Vinh chỉ chỉ một bên khác, lời còn chưa nói hết, Tôn Duệ đã chen vào: "Ồ, không sao hết, tôi đi cùng anh mua đồ cho xong."
Cao Vinh vốn muốn nói "Vậy tôi đi trước", không nghĩ tới Tôn Duệ đột nhiên nói ra một câu như vậy, mạnh mẽ mà cắt đứt anh, không thể làm gì khác ngoài sửa thành: "Vậy cũng tốt."
Cửa hàng thú nuôi đương nhiên cho phép mang theo vật nuôi, chỉ cần chủ nhân cẩn thận trông chừng, không để động vật gây rối là được. Chỗ này có không ít người đi tới cùng chó nhà mình, Cơm Nắm không ngừng quay đầu thập phần hứng thú nhìn chằm chằm các loại đồng bạn.
"Cậu không gặp nó bao lâu rồi?" Cao Vinh dở khóc dở cười hỏi.
"Nhà tôi chỉ có dì là nuôi nó, mỗi ngày cho nó đi dạo một lần. Nhưng chủ yếu là có thời gian, chỉ cho nó dạo quanh sân hoạt động một chút, nó cũng hiếm khi nhìn thấy đồng loại."
Hai người vừa nói vừa chọn những đồ mà Cao Vinh muốn mua. Tôn Duệ cũng đã cùng Cao Vinh mua đồ, vậy nên anh lúc này cũng không tiện đi trước, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục trò chuyện, cùng Tôn Duệ đi đến khu vực mua đồ đối phương cần.
Tán gẫu về Cơm Nắm xong, Cao Vinh liền thuận miệng hỏi vị trí phòng ở của Tôn Duệ cùng giá cả.Tuy rằng cũng liệu trước là mình mua không nổi, nhưng Cao Vinh vẫn có chút tò mò. Tôn Duệ liền hào phóng mà nói địa chỉ, khu nhà có bao nhiêu tầng, hướng nhà, mọi thứ đều nói ra. Hắn nói mình chuyển nhà hồi trước Tết, ở một quãng thời gian cũng thấy khá hài lòng. Mặc dù không cao cấp như khu nhà trước kia, nhưng lại thắng ở thuận tiện, phụ cận giao thông không dễ tắc nghẽn, ra khỏi nhà thuận lợi hơn không ít.
Dường như là một nơi rất tốt, Cao Vinh vốn đã chết tâm giờ đây trong lòng lại bắt đầu rục rịch.
"Anh muốn đến xem sao?" Tôn Duệ hỏi.
Do dự một chút, Cao Vinh vẫn gật đầu: "Được. Vừa vặn, cậu mua nhiều đồ như vậy, để tôi giúp cậu mang về luôn, coi như đáp lễ."
"Hahaha, anh cũng quá khách khí rồi!" Tôn Duệ vỗ vỗ lưng Cao Vinh, "Cho anh đi nhìn qua tiểu khu cùng phòng ở mà thôi, cũng không có gì to tát."
"Gâu!" Cơm Nắm kêu hai tiếng như muốn tán thành.
Trên đường trở về có chút khó khăn, Tôn Duệ thực sự mua quá nhiều đồ, hai người ôm đầy cả bốn tay có chút cầm không vững, mà hắn còn phải dắt Cơm Nắm, rất nhanh liền bị nó kéo đến lảo đảo.
"Ở giao lộ phía trước... Cơm Nắm, mày đừng kéo nữa!" Tôn Duệ giận dữ hét.
Cao Vinh nhẫn nhịn, lại không ngừng cười trộm, dáng vẻ hiện tại của Tôn Duệ thực vô cùng chật vật.
Hai người cuối cùng cũng coi như là đến nhà Tôn Duệ, đem toàn bộ đồ đạc trên tay thả xuống sàn nhà.
"Được rồi, Cơm Nắm, không được làm loạn, tao cởi dây dắt hộ mày..." Tôn Duệ còn chưa dứt lời, Cơm Nắm cứ như vậy hào hứng chạy vòng vòng. Tôn Duệ vừa muốn xông lên giữ nó, lại không ngờ Cơm Nắm trực tiếp lao về phía Cao Vinh, làm Tôn Duệ chạy theo gần như nhào cả người về phía anh.
Cao Vinh bị doạ một chút, phản ứng rất nhanh mà đưa tay đỡ lấy vai Tôn Duệ: "Cậu cẩn thận chút."
"Khụ...ừm... Cơm Nắm nghịch quá. Nó trước đây cũng không phải thế này, đại khái là vì ở trong nhà quá lâu," Tôn Duệ hắng giọng một cái, hắn cơ hồ cùng Cao Vinh dính sát vào nhau, ý thức được điểm này, hắn lập tức lui về phía sau một bước, nhìn hai bên một chút, nói rằng, "Khụ, anh không phải muốn coi phòng sao? Cứ tự nhiên xem trước đi, để tôi cởi dây dắt cho Cơm Nắm đã."
Cao Vinh gật gật đầu, nói một câu "Làm phiền rồi", liền cởi giày đi vào nhà, để Tôn Duệ tự mình dằn vặt ngoài cửa.
Nơi Tôn Duệ ở có hai phòng ngủ, một phòng để ngủ, còn phòng còn lại cho khách được hắn sắp xếp thành phòng đọc sách. Cao Vinh cảm thấy một mình đi vào phòng ngủ của người ta thì không ổn cho lắm, vì vậy liền chuyển qua phòng đọc thăm thú một vòng, sau đó đi về phía cửa sổ. Bên ngoài là một con đường nhỏ, xe cộ qua lại không nhiều lắm, nhà ở tầng 20 cũng không nghe thấy quá nhiều tạp âm. Thêm một đoạn đường nữa là công viên nhỏ mà Tôn Duệ nhắc đến, có thể nói, với một nơi trong thành phố, quang cảnh từ đây nhìn ra rất đẹp. Lúc này Tôn Duệ cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề với Cơm Nắm, nhìn thấy Cao Vinh đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cũng chạy đến chỗ ban công, đắc ý nói: "Anh thấy sao? Là tôi cố ý lựa chọn chỗ này, ánh nắng đầy đủ, phong cảnh cũng đẹp, hơn nữa lại không quá ồn ào."
"Là một nơi rất tốt." Cao Vinh sau khi xem cũng thừa nhân bản thân rất yêu thích nơi này, chỉ là...
"Tôi không nghĩ là mình đủ tiền."
Tôn Duệ kinh ngạc nói: "A? Làm đạo diễn kiếm được ít vậy thôi à?"
Cao Vinh kéo kéo khoé miệng: "Khẳng định so với những gì cậu tưởng tượng thì ít hơn. Hơn nữa, tôi mới bắt đầu vào nghề không bao lâu, hai năm trước cũng chỉ là làm việc vặt trong đoàn phim hoặc làm trợ lý thôi."
"Cũng phải, anh còn trẻ như vậy, làm đạo diễn thật không dễ dàng. Với cả, đúng là không kiếm được nhiều, dù sao trong cái vòng này, tiền mời vài ba diễn viên nhỏ cũng tính là nhiều rồi."
"Phim là để kiếm lời, nhưng đều là diễn viên có lời đi." Cao Vinh bất đắc dĩ nói.
Tôn Duệ hiếu kỳ hỏi: "Vậy anh có bao nhiêu?"
Cao Vinh cảm thấy bản thân ngày càng quen cái tính nghĩ gì nói nấy của Tôn Duệ, cũng lười để ý, trực tiếp nói ra một con số.
Tôn Duệ suy nghĩ một chút, rất nhanh đã bắt đầu xoắn xuýt.
"Sao vậy? Cậu có nơi nào thích hợp không?" Cao Vinh hỏi.
"Không," Tôn Duệ nghiêm túc đáp, "Chỉ là, đây là lần đầu tiên tôi phát hiện có người phải dùng cái số tiền tiết kiệm thấp lè tè đó đi cân nhắc mua bán, khổ đến như vậy."
Cao Vinh: "..." Anh vẫn nên lượn về nhà sớm thì hơn.
"Ừm." Cao Vinh tránh qua một bên, nhưng vẫn không tránh được "tấn công" của Cơm Nắm. "Có thể bảo nó tha cho quần tôi được không?"
"Cơm Nắm!" Tôn Duệ cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy Cơm Nắm đang nhiệt tình cọ ống quần Cao Vinh, cọ đến nhiễu một mảng nước dãi. Hắn đột nhiên cảm thấy siêu cấp mất mặt, nhỏ giọng mắng, chỉ là Cơm Nắm hoàn toàn phớt lờ Tôn Duệ.
"Thật ra cũng không sao... A, cậu đem nó về nuôi?" Cao Vinh nhớ tới lần trước Tôn Duệ đã nói với mình, bé chó này trước đây đều để cho dì hắn nuôi.
Tôn Duệ gật đầu: "Đúng. Dạo này tôi cũng không có việc gì làm, liền trở về nhà một chuyến, đem nó đi. Mẹ tôi thì đã sớm không chịu nổi, chê nó rụng lông, vẫn luôn giục tôi..." Tôn Duệ chậc một tiếng, tiếp tục nhỏ giọng oán giận: "Rõ ràng chăm sóc nó đều là dì, mẹ mấy ngày mới trở về một chuyến..."
"Nhưng chính mình nuôi cũng tốt," Cao Vinh nhìn Cơm Nắm một chút, "Sau này nó so với trước khẳng định vui vẻ hơn." Là vui vẻ quá mức, thành một dạng hưng phấn thái quá luôn rồi.
Không lâu sau liền có người vào cửa hàng, đối với hai người nào đó bày tỏ kháng nghị: "Nhàn rỗi, không có chuyện gì làm sao? Che ở cửa làm gì!"
"... Xin lỗi," Cao Vinh lúc này mới phát hiện bọn họ đang đứng gần cửa tự động, gần khu vực lấy xe đẩy và giỏ, quả thực rất ảnh hưởng đến người khác, "Tôn Duệ, chi bằng hai ta cứ vào trước, vừa đi vừa nói."
"Được." Tôn Duệ lôi kéo Cơm Nắm,nghĩ thầm đáng nhẽ hôm nay không nên mang nó đến cửa hàng. Cơm Nắm so với hơn một năm trước mập lên không ít, cái lực nó dùng để lao đầu về phía trước kia, hắn thế nào cũng không kéo lại nổi.
Vì vậy, hai người không hẹn mà gặp, cùng nhau "đi dạo" ở của hàng thú nuôi.
"Cún nhà cậu cũng lớn thật nhỉ." Mặc dù Cao Vinh cũng không có thích thú gì với chó, nhưng cũng chỉ mang ý tương đối.(note: theo tớ hiểu là "tuỳ trường hợp sẽ thích hoặc không", nhưng không biết diễn đạt thế nào) Lại nói, rất ít người nhìn thấy một cục lông xù trắng tinh như vậy lại nhịn được không động tay động chân, Cao Vinh tất nhiên cũng tiện tay sờ soạng vài cái.
"Dì cho nó ăn đến mập vậy đó, chiều nó đến vậy*... Sao hả, lông rất đẹp phải không? Hôm qua tôi vừa tắm cho nó xong." Nửa câu sau của Tôn Duệ có chút dương dương tự đắc.
*không chắc chắn.
Cao Vinh lại nghĩ một chút đến thảm trạng khi phải tắm cho Tiểu Hoa, nhất thời có chút ước ao.
"Cậu tới mua cái gì?"
"Đồ chơi, thức ăn cho chó... Cái gì tôi cũng không có. Lần này tôi chỉ dẫn Cơm Nắm theo, đồ đạc của nó bên nhà kia đều lười xếp vào, thấy phiền phức. A, đúng rồi, nó gọi là Cơm Nắm vì cả người đều trắng toát đó." Tôn Duệ đáp.
"Nói như vậy, cậu vừa mới về nhà?"
"Ừm, đi máy bay. Về nhà cất đồ rồi lại quay về đây."
Cao Vinh kinh ngạc nói: "Vậy, cậu chạy xa như vậy tới đây mua đồ?" Cao Vinh biết chỗ ở của Tôn Duệ, ở gần đó cũng có cửa hàng thú nuôi. Anh không rõ tại sao Tôn Duệ lại muốn cố ý chạy đến chỗ xa lắc xa lơ này.
Tôn Duệ vỗ đùi: "Ai, quên nói cho anh biết, tôi chuyển nhà! Là ở gần khu vực này á."
Quả là tốc độ như gió... Cao Vinh nghĩ thầm, chính mình cũng muốn chuyển nhà, đến bây giờ ảnh nhà mới còn không có, đối phương ngược lại, nói chuyển liền chuyển.
"Xung quanh đây rất tốt."
"Đúng không? Giao thông thuận tiện, phụ cận còn có một cái công viên nhỏ, vừa vặn để cho Cơm Nắm chơi. Cái khu nhà trước kia của tôi, muốn nuôi phải đệ đơn xin phép các thứ, một đống thủ tục. Tôi ngại phiền phức, không ở lại nữa."
Ngoại trừ "Có tiền tuỳ hứng", Cao Vinh không còn gì để nói.
"Tôi muốn đi mua thức ăn cho mèo. Cái này, hẳn cũng không cùng một khu, vậy tôi..." Cao Vinh chỉ chỉ một bên khác, lời còn chưa nói hết, Tôn Duệ đã chen vào: "Ồ, không sao hết, tôi đi cùng anh mua đồ cho xong."
Cao Vinh vốn muốn nói "Vậy tôi đi trước", không nghĩ tới Tôn Duệ đột nhiên nói ra một câu như vậy, mạnh mẽ mà cắt đứt anh, không thể làm gì khác ngoài sửa thành: "Vậy cũng tốt."
Cửa hàng thú nuôi đương nhiên cho phép mang theo vật nuôi, chỉ cần chủ nhân cẩn thận trông chừng, không để động vật gây rối là được. Chỗ này có không ít người đi tới cùng chó nhà mình, Cơm Nắm không ngừng quay đầu thập phần hứng thú nhìn chằm chằm các loại đồng bạn.
"Cậu không gặp nó bao lâu rồi?" Cao Vinh dở khóc dở cười hỏi.
"Nhà tôi chỉ có dì là nuôi nó, mỗi ngày cho nó đi dạo một lần. Nhưng chủ yếu là có thời gian, chỉ cho nó dạo quanh sân hoạt động một chút, nó cũng hiếm khi nhìn thấy đồng loại."
Hai người vừa nói vừa chọn những đồ mà Cao Vinh muốn mua. Tôn Duệ cũng đã cùng Cao Vinh mua đồ, vậy nên anh lúc này cũng không tiện đi trước, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục trò chuyện, cùng Tôn Duệ đi đến khu vực mua đồ đối phương cần.
Tán gẫu về Cơm Nắm xong, Cao Vinh liền thuận miệng hỏi vị trí phòng ở của Tôn Duệ cùng giá cả.Tuy rằng cũng liệu trước là mình mua không nổi, nhưng Cao Vinh vẫn có chút tò mò. Tôn Duệ liền hào phóng mà nói địa chỉ, khu nhà có bao nhiêu tầng, hướng nhà, mọi thứ đều nói ra. Hắn nói mình chuyển nhà hồi trước Tết, ở một quãng thời gian cũng thấy khá hài lòng. Mặc dù không cao cấp như khu nhà trước kia, nhưng lại thắng ở thuận tiện, phụ cận giao thông không dễ tắc nghẽn, ra khỏi nhà thuận lợi hơn không ít.
Dường như là một nơi rất tốt, Cao Vinh vốn đã chết tâm giờ đây trong lòng lại bắt đầu rục rịch.
"Anh muốn đến xem sao?" Tôn Duệ hỏi.
Do dự một chút, Cao Vinh vẫn gật đầu: "Được. Vừa vặn, cậu mua nhiều đồ như vậy, để tôi giúp cậu mang về luôn, coi như đáp lễ."
"Hahaha, anh cũng quá khách khí rồi!" Tôn Duệ vỗ vỗ lưng Cao Vinh, "Cho anh đi nhìn qua tiểu khu cùng phòng ở mà thôi, cũng không có gì to tát."
"Gâu!" Cơm Nắm kêu hai tiếng như muốn tán thành.
Trên đường trở về có chút khó khăn, Tôn Duệ thực sự mua quá nhiều đồ, hai người ôm đầy cả bốn tay có chút cầm không vững, mà hắn còn phải dắt Cơm Nắm, rất nhanh liền bị nó kéo đến lảo đảo.
"Ở giao lộ phía trước... Cơm Nắm, mày đừng kéo nữa!" Tôn Duệ giận dữ hét.
Cao Vinh nhẫn nhịn, lại không ngừng cười trộm, dáng vẻ hiện tại của Tôn Duệ thực vô cùng chật vật.
Hai người cuối cùng cũng coi như là đến nhà Tôn Duệ, đem toàn bộ đồ đạc trên tay thả xuống sàn nhà.
"Được rồi, Cơm Nắm, không được làm loạn, tao cởi dây dắt hộ mày..." Tôn Duệ còn chưa dứt lời, Cơm Nắm cứ như vậy hào hứng chạy vòng vòng. Tôn Duệ vừa muốn xông lên giữ nó, lại không ngờ Cơm Nắm trực tiếp lao về phía Cao Vinh, làm Tôn Duệ chạy theo gần như nhào cả người về phía anh.
Cao Vinh bị doạ một chút, phản ứng rất nhanh mà đưa tay đỡ lấy vai Tôn Duệ: "Cậu cẩn thận chút."
"Khụ...ừm... Cơm Nắm nghịch quá. Nó trước đây cũng không phải thế này, đại khái là vì ở trong nhà quá lâu," Tôn Duệ hắng giọng một cái, hắn cơ hồ cùng Cao Vinh dính sát vào nhau, ý thức được điểm này, hắn lập tức lui về phía sau một bước, nhìn hai bên một chút, nói rằng, "Khụ, anh không phải muốn coi phòng sao? Cứ tự nhiên xem trước đi, để tôi cởi dây dắt cho Cơm Nắm đã."
Cao Vinh gật gật đầu, nói một câu "Làm phiền rồi", liền cởi giày đi vào nhà, để Tôn Duệ tự mình dằn vặt ngoài cửa.
Nơi Tôn Duệ ở có hai phòng ngủ, một phòng để ngủ, còn phòng còn lại cho khách được hắn sắp xếp thành phòng đọc sách. Cao Vinh cảm thấy một mình đi vào phòng ngủ của người ta thì không ổn cho lắm, vì vậy liền chuyển qua phòng đọc thăm thú một vòng, sau đó đi về phía cửa sổ. Bên ngoài là một con đường nhỏ, xe cộ qua lại không nhiều lắm, nhà ở tầng 20 cũng không nghe thấy quá nhiều tạp âm. Thêm một đoạn đường nữa là công viên nhỏ mà Tôn Duệ nhắc đến, có thể nói, với một nơi trong thành phố, quang cảnh từ đây nhìn ra rất đẹp. Lúc này Tôn Duệ cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề với Cơm Nắm, nhìn thấy Cao Vinh đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cũng chạy đến chỗ ban công, đắc ý nói: "Anh thấy sao? Là tôi cố ý lựa chọn chỗ này, ánh nắng đầy đủ, phong cảnh cũng đẹp, hơn nữa lại không quá ồn ào."
"Là một nơi rất tốt." Cao Vinh sau khi xem cũng thừa nhân bản thân rất yêu thích nơi này, chỉ là...
"Tôi không nghĩ là mình đủ tiền."
Tôn Duệ kinh ngạc nói: "A? Làm đạo diễn kiếm được ít vậy thôi à?"
Cao Vinh kéo kéo khoé miệng: "Khẳng định so với những gì cậu tưởng tượng thì ít hơn. Hơn nữa, tôi mới bắt đầu vào nghề không bao lâu, hai năm trước cũng chỉ là làm việc vặt trong đoàn phim hoặc làm trợ lý thôi."
"Cũng phải, anh còn trẻ như vậy, làm đạo diễn thật không dễ dàng. Với cả, đúng là không kiếm được nhiều, dù sao trong cái vòng này, tiền mời vài ba diễn viên nhỏ cũng tính là nhiều rồi."
"Phim là để kiếm lời, nhưng đều là diễn viên có lời đi." Cao Vinh bất đắc dĩ nói.
Tôn Duệ hiếu kỳ hỏi: "Vậy anh có bao nhiêu?"
Cao Vinh cảm thấy bản thân ngày càng quen cái tính nghĩ gì nói nấy của Tôn Duệ, cũng lười để ý, trực tiếp nói ra một con số.
Tôn Duệ suy nghĩ một chút, rất nhanh đã bắt đầu xoắn xuýt.
"Sao vậy? Cậu có nơi nào thích hợp không?" Cao Vinh hỏi.
"Không," Tôn Duệ nghiêm túc đáp, "Chỉ là, đây là lần đầu tiên tôi phát hiện có người phải dùng cái số tiền tiết kiệm thấp lè tè đó đi cân nhắc mua bán, khổ đến như vậy."
Cao Vinh: "..." Anh vẫn nên lượn về nhà sớm thì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất