Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin
Chương 23
Sáng ngày thứ hai, Cao Vinh lần đầu tiên thấy Tôn Duệ không ra ngoài ăn sáng.
Nghĩ tới tối qua Tôn Duệ nói cơ thể không được thoải mái, Cao Vinh cũng có chút lo lắng. Người này bình thường đều nhảy nhót tưng bừng, hôm nay lại có chút không thích hợp lắm. Anh gõ gõ cửa phòng Tôn Duệ thăm dò: "Cậu ở trong à?"
"Ừm, ở... ở trong này." Giọng Tôn Duệ lập tức cách cửa truyền tới.
"Không ra ăn sáng sao? Cậu vẫn khoẻ chứ?" Cao Vinh hỏi.
"A... Không, không có gì đâu." Tôn Duệ tôi qua phát hiện hai người ở gần nhau quá mức, hiện tại chỉ muốn giữ khoảng cách một chút, vì vậy định làm ổ trong chăn, chờ đến khi Cao Vinh ra khỏi nhà rồi mới rời giường. Lại không ngờ tới, lý do tối hôm qua lấy ra tránh mặt lại khiến Cao Vinh quan tâm tới hắn.
"Tôi đau dạ dày, ừm... Chỉ một lát là ổn thôi." Tôn Duệ nói.
"Hôm qua cậu đã nói không khoẻ, chả nhẽ đau từ tối qua đến giờ?" Cao Vinh kinh ngạc hỏi, lại tự thấy không có khả năng lắm, cũng không phải là đều vì đau dạ dày.
"À, không, tối qua là đau đầu, sáng nay mới bắt đầu đau dạ dày..." Tôn Duệ lệ rơi đầy mặt mà tiếp tục nói lời vô nghĩa.
"Ồ, vậy được..."
Tôn Duệ yên lặng đợi một chút, cũng không nghe thấy lời nào sau đó, tiếp theo là tiếng Cao Vinh rời đi.
Hắn khẻ thở ra một hơi... Lại nói, hắn cũng chưa làm cái gì quá phận, sao hiện tại lại có cảm giác như làm trộm vậy?
Tiếp tục rúc trong chăn chờ Cao Vinh rời nhà, một lúc sau, mùi đồ ăn sáng liền theo khe cửa mà chui vào phòng. Nói thật, Tôn Duệ có chút đói, tâm lý giãy giụa một phen, vẫn quyết định diễn, tiếp tục ngồi nhịn trên giường.
Kết quả, đợi nửa ngày cũng không đợi được đến lúc Cao Vinh ra khỏi nhà. Qua hai mươi phút, lại vang lên tiếng gõ cửa của Cao Vinh: "Tôi vào được không?"
Tôn Duệ: "...!???"
Không nghe thấy tiếng trả lời, Cao Vinh nhíu mày: "Tôn Duệ, cậu tỉnh rồi chứ?"
"A... Tôi dậy rồi, không phải, anh vào... Nhưng phòng tôi hơi bừa, ừm, bừa lắm ấy, hay là anh..." Muốn gì thì nói luôn ngoài cửa đi. Tôn Duệ lo lắng quét mắt nhìn qua cái phòng bẩn như ổ chó của hắn, hy vọng tối qua lúc ngủ mình không đem ném quần áo bẩn xuống đất.
Cao Vinh hoàn toàn không nghe thấy phần sau Tôn Duệ tự xoắn xuýt mà giảm âm lượng, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Tôn Duệ thấy mình choàng cái áo ngủ có chút buồn cười, liền nhanh chóng mà đem chăn trùm lại, chỉ để lộ ra cái đầu, bộ dáng có chút hài hước.
Cao Vinh lại tưởng hắn đau dạ dày đến độ cuộn cả người lại, lo lắng nói: "Tôi làm chút cháo. Không tìm thấy thuốc dạ dày. Hay là cậu ăn chút lót dạ rồi tôi đưa cậu vào bệnh viện."
"Không không không không cần, chỉ chút nữa lập tức tốt lên hahaha." Tôn Duệ kịp thời quyết đoán cự tuyệt.
Cao Vinh nói một câu "Quấy rầy rồi", sau đó mang bát tới, muốn để lên bàn Tôn Duệ___ trên bàn chất đày đồ vật, Cao Vinh không nói nổi nữa, vất vả mãi mới tìm được một chỗ trống để đặt bát.
Anh cũng rất tự nhiên đi vòng qua đống quần áo rải rác vứt dưới sàn, cũng chỉ loanh quanh đôi tất cái giày cùng vài loại đồ chơi của Cơm Nắm.
"Hic, phòng tôi có chút bừa, hôm qua thấy không khoẻ nên cũng không dọn lại..." Tôn Duệ tự nhiên có chút không biết phải giấu mặt vào đâu, mặt tái nhợt giải thích. Cơ mà, kẻ ngốc cũng nhìn ra cái phòng này không phải chỉ một ngày mà bày được đến như vậy.
"Không sao." Cao Vinh tuỳ ý nói, anh thật sự cũng không để ý. Không phải phòng anh, bày thế nào cũng đâu có quan hệ gì.
Tôn Duệ nhớ tới phải cảm ơn Cao Vinh đã cố ý làm điiểm tâm, còn mang vào cho hắn, thế nhưng tay vừa nhấc lên lại nhớ đến bộ đồ ngủ mình đang mặc, đành rút tay về.
Cao Vinh cứ trơ mắt mà nhìn ổ chăn kia nhô lên, nhúc nha nhúc nhích một chút, rồi yên tĩnh trở lại.
"Chừng nào muốn thì hãy ăn, hôm nay tôi có việc muốn cùng cậu thảo luận, tôi ra ngoài trước. Tối gặp sau." Anh nghĩ có lẽ vì mình mà Tôn Duệ không tiện ra, dù gì thì anh cũng là người ngoài, cứ đứng lại trong phòng ngủ của chủ nhà cũng không hay.
Ở mức độ nào đó thì suy nghĩ của Cao Vinh cũng không sai.
Vẫn ngồi đợi cho đến khi cửa nhà "cạch" một tiếng đóng lại, Tôn Duệ xác nhận Cao Vinh đã đi, mới "vèo" một cái vọt ra, nhanh chóng đi rửa mặt đánh răng, không nói thêm câu nào bắt đầu ăn.
Hắn nhịn đến muốn chết đói rồi!
Cơm Nắm ở bên ngây ngốc nhìn toàn bộ quá trình chủ nhân nhà mình nhảy từ trên giường xuống, chạy vọt vào nhà vệ sinh rồi nhanh chóng bắt đầu xử lý đồ ăn, nhanh chóng kêu to xoát độ tồn tại.
"A, hah... Cơm Nắm, mai tao phải đi rồi, hai tuần nữa mới về, mày phải nghe lời đấy." Tôn Duệ một bên húp cháo một bên lúng búng dặn dò Cơm Nắm.
"Gâu!" Cơm Nắm như đã nghe hiểu, ngoắt ngoắt cái đuôi ngồi một bên.
"A, cái ảm giác tội lỗi này, tao nói dối mà người ta còn làm đồ cho tao ăn nữa." Tôn Duệ vừa ăn vừa cảm khái không thôi, mà Cơm Nắm cũng sẽ không đáp lại, để hắn lầm bà lầm bầm một mình.
Tuy nói vậy, nhưng Tôn Duệ vẫn ăn sạch sành sanh không để lại chút gì, vô cùng thoả mãn.
Cao Vinh cả ngày đều có chút lo lắng cho Tôn Duệ. Hôm qua, bắt đầu từ buổi chiều Tôn Duệ đã có cái gì đó là lạ, mà thân thể lại không thoải mái cho đến sáng nay. Anh lại nghĩ tới mai Tôn Duệ còn phải đi máy bay, quyết định là nếu tối nay về mà vẫn thấy người kia làm ổ trong chăn, bệnh tật triền miên, anh nhất định sẽ gói người ném vào bệnh viện.
Kết quả, lúc về nhà buổi tối, anh đã thấy một Tôn Duệ nhảy nhót tưng bừng.
"Cậu cũng thật có tinh thần nhỉ." Cao Vinh vừa mở cửa đã thấy Cơm Nắm nhảy nhót chơi cục xương đồ chơi bên cạnh Tôn Duệ.
"Tôi rất khoẻ mà! Anh xem, vấn đề gì cũng không có luôn?" Tôn Duệ mặt mày không chút mệt mỏi, hắn sẽ không diễn kịch tiếp, cứ giả ngu đi.
Cháo anh nấu có hiệu quả thần tiên sao? Thế nào mà anh lại thấy Tôn Duệ so với bình thường còn hoạt bát hơn? Trong lòng thì nghĩ thế, nhưng ngoài miệng vẫn bình thường nói: "Cậu khoẻ là tốt rồi. Tôi cũng không thật sự muốn đưa cậu đi bệnh viện."
"Cơm Nắm, mai mày sẽ ở cùng người kia đó, biết không?" Tôn Duệ chỉ vào Cao Vinh, vỗ vỗ đầu Cơm Nắm.
Gâu gâu!" Cơm Nắm kêu xong liền theo hướng Tôn Duệ chỉ nhào về bên chân Cao Vinh, mạnh mẽ cọ cọ một trận.
"Có thể không dụi nữa không..." Cao Vinh cũng không ngại động vật dụi dụi, nhưng mà anh không quen loại cỡ lớn như vậy, lại còn dùng sức lớn như thế, căn bản chịu không nổi.
Tôn Duệ cười ha hả nhìn Cao Vinh, cũng chạy đến đùa với Cơm Nắm, một lúc sau đột nhiên phát hiện ____ Đệt moẹ, sao tự nhiên lại thành tình huống hai người một chó hoà thuận vui đùa trong một phòng thế này.
Cao Vinh ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái, thoát khỏi Cơm Nắm, ngẩng đầu lên đã thấy Tôn Duệ định vào trong phòng, lộ ra biểu tình nghi hoặc hỏi hắn: "Cậu đi ngủ hả?"
"Hic, à, đúng, sáng mai bay, tôi phải dậy sớm." Tôn Duệ quay đầu lại giải thích.
"Cũng đúng, vậy ngủ ngon." Cao Vinh cũng không nghi ngờ, chúc Tôn Duệ ngủ ngon xong liền trở về phòng.
Tôn Duệ đứng giữa phòng ngủ, cũng không luận ra mình đang có cái tâm tư gì, hít một hơi thật sâu, "A_____" một tiếng, trực tiếp đem mình ngã úp mình trên giường.
Cơm Nắm: "Gâu?"
Nghĩ tới tối qua Tôn Duệ nói cơ thể không được thoải mái, Cao Vinh cũng có chút lo lắng. Người này bình thường đều nhảy nhót tưng bừng, hôm nay lại có chút không thích hợp lắm. Anh gõ gõ cửa phòng Tôn Duệ thăm dò: "Cậu ở trong à?"
"Ừm, ở... ở trong này." Giọng Tôn Duệ lập tức cách cửa truyền tới.
"Không ra ăn sáng sao? Cậu vẫn khoẻ chứ?" Cao Vinh hỏi.
"A... Không, không có gì đâu." Tôn Duệ tôi qua phát hiện hai người ở gần nhau quá mức, hiện tại chỉ muốn giữ khoảng cách một chút, vì vậy định làm ổ trong chăn, chờ đến khi Cao Vinh ra khỏi nhà rồi mới rời giường. Lại không ngờ tới, lý do tối hôm qua lấy ra tránh mặt lại khiến Cao Vinh quan tâm tới hắn.
"Tôi đau dạ dày, ừm... Chỉ một lát là ổn thôi." Tôn Duệ nói.
"Hôm qua cậu đã nói không khoẻ, chả nhẽ đau từ tối qua đến giờ?" Cao Vinh kinh ngạc hỏi, lại tự thấy không có khả năng lắm, cũng không phải là đều vì đau dạ dày.
"À, không, tối qua là đau đầu, sáng nay mới bắt đầu đau dạ dày..." Tôn Duệ lệ rơi đầy mặt mà tiếp tục nói lời vô nghĩa.
"Ồ, vậy được..."
Tôn Duệ yên lặng đợi một chút, cũng không nghe thấy lời nào sau đó, tiếp theo là tiếng Cao Vinh rời đi.
Hắn khẻ thở ra một hơi... Lại nói, hắn cũng chưa làm cái gì quá phận, sao hiện tại lại có cảm giác như làm trộm vậy?
Tiếp tục rúc trong chăn chờ Cao Vinh rời nhà, một lúc sau, mùi đồ ăn sáng liền theo khe cửa mà chui vào phòng. Nói thật, Tôn Duệ có chút đói, tâm lý giãy giụa một phen, vẫn quyết định diễn, tiếp tục ngồi nhịn trên giường.
Kết quả, đợi nửa ngày cũng không đợi được đến lúc Cao Vinh ra khỏi nhà. Qua hai mươi phút, lại vang lên tiếng gõ cửa của Cao Vinh: "Tôi vào được không?"
Tôn Duệ: "...!???"
Không nghe thấy tiếng trả lời, Cao Vinh nhíu mày: "Tôn Duệ, cậu tỉnh rồi chứ?"
"A... Tôi dậy rồi, không phải, anh vào... Nhưng phòng tôi hơi bừa, ừm, bừa lắm ấy, hay là anh..." Muốn gì thì nói luôn ngoài cửa đi. Tôn Duệ lo lắng quét mắt nhìn qua cái phòng bẩn như ổ chó của hắn, hy vọng tối qua lúc ngủ mình không đem ném quần áo bẩn xuống đất.
Cao Vinh hoàn toàn không nghe thấy phần sau Tôn Duệ tự xoắn xuýt mà giảm âm lượng, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Tôn Duệ thấy mình choàng cái áo ngủ có chút buồn cười, liền nhanh chóng mà đem chăn trùm lại, chỉ để lộ ra cái đầu, bộ dáng có chút hài hước.
Cao Vinh lại tưởng hắn đau dạ dày đến độ cuộn cả người lại, lo lắng nói: "Tôi làm chút cháo. Không tìm thấy thuốc dạ dày. Hay là cậu ăn chút lót dạ rồi tôi đưa cậu vào bệnh viện."
"Không không không không cần, chỉ chút nữa lập tức tốt lên hahaha." Tôn Duệ kịp thời quyết đoán cự tuyệt.
Cao Vinh nói một câu "Quấy rầy rồi", sau đó mang bát tới, muốn để lên bàn Tôn Duệ___ trên bàn chất đày đồ vật, Cao Vinh không nói nổi nữa, vất vả mãi mới tìm được một chỗ trống để đặt bát.
Anh cũng rất tự nhiên đi vòng qua đống quần áo rải rác vứt dưới sàn, cũng chỉ loanh quanh đôi tất cái giày cùng vài loại đồ chơi của Cơm Nắm.
"Hic, phòng tôi có chút bừa, hôm qua thấy không khoẻ nên cũng không dọn lại..." Tôn Duệ tự nhiên có chút không biết phải giấu mặt vào đâu, mặt tái nhợt giải thích. Cơ mà, kẻ ngốc cũng nhìn ra cái phòng này không phải chỉ một ngày mà bày được đến như vậy.
"Không sao." Cao Vinh tuỳ ý nói, anh thật sự cũng không để ý. Không phải phòng anh, bày thế nào cũng đâu có quan hệ gì.
Tôn Duệ nhớ tới phải cảm ơn Cao Vinh đã cố ý làm điiểm tâm, còn mang vào cho hắn, thế nhưng tay vừa nhấc lên lại nhớ đến bộ đồ ngủ mình đang mặc, đành rút tay về.
Cao Vinh cứ trơ mắt mà nhìn ổ chăn kia nhô lên, nhúc nha nhúc nhích một chút, rồi yên tĩnh trở lại.
"Chừng nào muốn thì hãy ăn, hôm nay tôi có việc muốn cùng cậu thảo luận, tôi ra ngoài trước. Tối gặp sau." Anh nghĩ có lẽ vì mình mà Tôn Duệ không tiện ra, dù gì thì anh cũng là người ngoài, cứ đứng lại trong phòng ngủ của chủ nhà cũng không hay.
Ở mức độ nào đó thì suy nghĩ của Cao Vinh cũng không sai.
Vẫn ngồi đợi cho đến khi cửa nhà "cạch" một tiếng đóng lại, Tôn Duệ xác nhận Cao Vinh đã đi, mới "vèo" một cái vọt ra, nhanh chóng đi rửa mặt đánh răng, không nói thêm câu nào bắt đầu ăn.
Hắn nhịn đến muốn chết đói rồi!
Cơm Nắm ở bên ngây ngốc nhìn toàn bộ quá trình chủ nhân nhà mình nhảy từ trên giường xuống, chạy vọt vào nhà vệ sinh rồi nhanh chóng bắt đầu xử lý đồ ăn, nhanh chóng kêu to xoát độ tồn tại.
"A, hah... Cơm Nắm, mai tao phải đi rồi, hai tuần nữa mới về, mày phải nghe lời đấy." Tôn Duệ một bên húp cháo một bên lúng búng dặn dò Cơm Nắm.
"Gâu!" Cơm Nắm như đã nghe hiểu, ngoắt ngoắt cái đuôi ngồi một bên.
"A, cái ảm giác tội lỗi này, tao nói dối mà người ta còn làm đồ cho tao ăn nữa." Tôn Duệ vừa ăn vừa cảm khái không thôi, mà Cơm Nắm cũng sẽ không đáp lại, để hắn lầm bà lầm bầm một mình.
Tuy nói vậy, nhưng Tôn Duệ vẫn ăn sạch sành sanh không để lại chút gì, vô cùng thoả mãn.
Cao Vinh cả ngày đều có chút lo lắng cho Tôn Duệ. Hôm qua, bắt đầu từ buổi chiều Tôn Duệ đã có cái gì đó là lạ, mà thân thể lại không thoải mái cho đến sáng nay. Anh lại nghĩ tới mai Tôn Duệ còn phải đi máy bay, quyết định là nếu tối nay về mà vẫn thấy người kia làm ổ trong chăn, bệnh tật triền miên, anh nhất định sẽ gói người ném vào bệnh viện.
Kết quả, lúc về nhà buổi tối, anh đã thấy một Tôn Duệ nhảy nhót tưng bừng.
"Cậu cũng thật có tinh thần nhỉ." Cao Vinh vừa mở cửa đã thấy Cơm Nắm nhảy nhót chơi cục xương đồ chơi bên cạnh Tôn Duệ.
"Tôi rất khoẻ mà! Anh xem, vấn đề gì cũng không có luôn?" Tôn Duệ mặt mày không chút mệt mỏi, hắn sẽ không diễn kịch tiếp, cứ giả ngu đi.
Cháo anh nấu có hiệu quả thần tiên sao? Thế nào mà anh lại thấy Tôn Duệ so với bình thường còn hoạt bát hơn? Trong lòng thì nghĩ thế, nhưng ngoài miệng vẫn bình thường nói: "Cậu khoẻ là tốt rồi. Tôi cũng không thật sự muốn đưa cậu đi bệnh viện."
"Cơm Nắm, mai mày sẽ ở cùng người kia đó, biết không?" Tôn Duệ chỉ vào Cao Vinh, vỗ vỗ đầu Cơm Nắm.
Gâu gâu!" Cơm Nắm kêu xong liền theo hướng Tôn Duệ chỉ nhào về bên chân Cao Vinh, mạnh mẽ cọ cọ một trận.
"Có thể không dụi nữa không..." Cao Vinh cũng không ngại động vật dụi dụi, nhưng mà anh không quen loại cỡ lớn như vậy, lại còn dùng sức lớn như thế, căn bản chịu không nổi.
Tôn Duệ cười ha hả nhìn Cao Vinh, cũng chạy đến đùa với Cơm Nắm, một lúc sau đột nhiên phát hiện ____ Đệt moẹ, sao tự nhiên lại thành tình huống hai người một chó hoà thuận vui đùa trong một phòng thế này.
Cao Vinh ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái, thoát khỏi Cơm Nắm, ngẩng đầu lên đã thấy Tôn Duệ định vào trong phòng, lộ ra biểu tình nghi hoặc hỏi hắn: "Cậu đi ngủ hả?"
"Hic, à, đúng, sáng mai bay, tôi phải dậy sớm." Tôn Duệ quay đầu lại giải thích.
"Cũng đúng, vậy ngủ ngon." Cao Vinh cũng không nghi ngờ, chúc Tôn Duệ ngủ ngon xong liền trở về phòng.
Tôn Duệ đứng giữa phòng ngủ, cũng không luận ra mình đang có cái tâm tư gì, hít một hơi thật sâu, "A_____" một tiếng, trực tiếp đem mình ngã úp mình trên giường.
Cơm Nắm: "Gâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất