Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin
Chương 42
Cao Vinh quan sát thấy lượt người xem online cứ tăng dần đều, mấy vị minh tinh ở hiện trường còn chưa phát hiện máy thu hình___ ít nhất cũng là làm bộ mình không phát hiện. Mà Tôn Duệ thì, tám phần mười thực sự không biết cái gì hết.
Bình luận trực tiếp cũng tăng lên nhanh chóng.
"Sao tui cảm thấy quy trình này, vừa bắt đầu đã không đúng cho lắm..."
"Số may!"
"Không phải là biết rõ nội dung từ đầu nên thể hiện thu hút chú ý à."
"Nguời ta trùng hợp tìm thấy thôi, mẹ ở bình luận trên làm sao đấy"
Cao Vinh xem bình luận cứ thế mà rùm beng hết cả lên, bất đắc dĩ đóng công năng này. Trên đời loại người gì cũng có, anh cũng không kinh sợ đủ mọi loại ngôn luận kỳ quặc, mà tóm lại, nhìn thấy tâm lý không thoải mái, thẳng thắn nhắm mắt làm ngơ.
Mấy người nói Tôn Duệ ưa thích náo nhiệt, đúng là như thế. Nhưng nếu nói hắn toan tính tâm kế? Vậy thì mấy người nghĩ nhiều rồi.
"Tìm được rồi!" Rất nhanh đã có người tìm thấy ngăn kéo bị khoá. Tìm được chìa khoá trước, rồi mới tìm xem dùng để mở cái gì, có vẻ không giống bình thường cho lắm.
Sau đó mọi việc liền nhanh chóng được giải quyết, dù sao chương trình cũng không thực sự muốn nhốt người tham dự ở bên trong, chỉ muốn họ chơi qua một trò chơi nhỏ mà thôi. Bước đi có lẽ rườm rà một chút, nhưng tuyệt đối không khó khăn. Sau khi Tôn Duệ không hiểu thế nào mà mở được "cửa hack cấp", chỉ tốn mười mấy phút, mọi người đã thành công ra bên ngoài.
"Binh!"
"Ba!"
"____!" Du Lâm là người ra khỏi cửa trước tiên, được trào đón bởi một trận pháo hoa giấy rực rỡ, sau đó rất nhanh phản ứng lại, kinh ngạc che miệng.
"Oa, cái gì vậy?" Tôn Duệ một mặt tò mò nhìn bốn phía, thấy một đống nhân viên công tác cầm pháo hoa giấy, còn có người điều khiển máy quay, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, đây không phải "nhiệm vụ" giống bình thường, mà giống tiệc mừng trước khi kết thúc hơn.
Có người nói đùa: "Chúc mừng chúng tôi đã hoàn hảo giải quyết được một vấn đề khó khăn chăng?"
Người phụ trách chương trình cũng ở đây, nói: "Vẫn chưa kết thúc đâu."
Một đám người bối rối mà bị đưa đến ngồi ở một phòng tổ chức tiệc, được báo rằng còn phải trả lời câu hỏi, tất cả mọi người cùng một đội, trả lời xong mới có điểm để đổi đồ ăn.
Mọi người không nhịn được mà cười, nói đùa rằng chương trình thật không có nhân tính, bọn họ đói xẹp cả bụng, đi ăn tiệc chúc mừng mà còn phải chơi trò này.
Các câu hỏi của chương trình đặt ra cũng không quá khó khăn, không chỉ là những câu có tri thức liên quan đến các thành phố và danh lam thắng cảnh, còn bao gồm những điều thú vị đã xảy ra ở chương trình trong quý này, người đang ngồi ở đây đương nhiên đều tự mình trải qua, đối với những việc này đương nhiên hết sức quen thuộc, một bữa ăn cũng coi như khá yên bình. Chương trình còn thừa cơ hội này, đưa ra không biết bao nhiêu là "kỷ niệm", khiến khán giả theo dõi không khỏi cảm thấy xúc động.
Lúc này đã có thể lấy lại điện thoại di động, Tôn Duệ đem cả điện thoại lên bàn cơm, meo meo gõ tin nhắn cho Cao Vinh.
Cao Vinh lúc đầu còn cau mày, chỉ thấy hành động gõ chữ của Tôn Duệ, vẫn thấy đối phương tiếp tục, bắt đầu thấy kỳ quái, lẽ nào đối phương còn muốn đăng lên weibo? Ngay sau đó thấy di động mình rung lên mấy lần. Cầm lên nhìn, đương nhiên là do Tôn Duệ ban nãy gửi tới...
"Oa, bị tổ sản xuất lừa rồi! Hoá ra không phải đi phỏng vấn, là thu tập cuối cùng của chương trình. Xem ra đêm nay tôi không về được... Cơ mà, tiệc bọn họ chuẩn bị ăn vẫn thật ngon. Anh ăn cơm chưa? [hình ảnh]"
Giọng điệu vẫn bình thản làm Cao Vinh hoảng hốt, ngầng đầu nhìn Tôn Duệ vẫn trên chương trình phát sóng trưc tiếp, cúi đầu ngó tin nhắn hắn vừa gửi đến...
"Có phải cậu vẫn chưa nhận ra, mấy người các cậu là đang được phát sóng trực tiếp không?" Cao Vinh nhắn lại như vậy.
"...Cái gì?????" Tôn Duệ liên tiếp dùng năm dấu hỏi chấm biểu đạt tâm tình mình lúc này.
"Bắt đầu từ bốn mươi phút trước rồi." Cao Vinh nói cho hắn sự thực.
Tôn Duệ nhanh chóng ngẫm lại xem ban nãy mình có làm ra hành động quá mất mặt nào không: "Vậy anh vẫn luôn xem?"
"Đúng vậy." Cao Vinh nhịn cười.
Ở đầu bên kia, Tôn Duệ lập tức ngẩng đầu, rất nhanh đã phát hiện ra vị trí máy quay, "a" lên một tiếng.
"Người chủ trì" bên cạnh lập tức hỏi hắn: "Cậu sao vậy?"
Tôn Duệ: "Bạn tôi vừa mới nhắn, nói đây là chương trình phát sóng trực tiếp!"
"Không sai!" Đã đến bước này, người chủ trì dứt khoát nói ra.
"Có thật không?" Có mấy người giả vờ kinh ngạc nói.
Quay đầu nhìn những người ngồi bên cạnh một chút, Tôn Duệ phát hiện bọn họ chỉ có rất ít người kinh ngạc: "Mọi người đều biết?"
"Bọn tôi cũng mới để ý tới..."
"...Đúng thế."
Tôn Duệ phát hiện mình phản ứng quá khoa trương rồi, yên lặng mà rút về chỗ ngồi, chưa từ bỏ ý định mà truy hỏi Cao Vinh: "Ban nãy anh đều xem chứ? Tôi có mất mặt quá hay không? Tôi cho là bọn họ sẽ cắt nối sửa chữa, nên không quá để ý hình tượng..."
Mặc dù bị chậm mất vài giây, nhưng Cao Vinh vẫn xem được rõ ràng, dở khóc dở cười, nói: "Đúng thế...Nhanh cất đi, đừng ở lúc phát sóng trực tiếp mà nghịch điện thoại."
"A... Đúng, tối lại nói!" Tôn Duệ vội vã cất di động.
"Đang nói chuyện với ai vậy? Lâu đến thế?" Người bên cạnh đúng lúc mà mở đề tài.
Tôn Duệ cười khúc khích: "Là một người bạn. Nói với anh ấy, tối nay được ăn chùa một bữa cơm xa hoa."
"Bữa này chúng ta phải khổ cực mới kiếm được!" Mọi người dồn dập biểu thị họ cũng không có "ăn không".
Buổi phát sóng trực tiếp dần đi đến kết thúc, đồ ăn trên bàn cũng không ít đi bao nhiêu. Người xem dồn dập biểu thị "Không hổ là minh tinh, một bàn người cùng ăn so ra còn ít hơn với tui". Tôn Duệ lại ăn rất được, nhưng hắn cũng không phải không để ý gì, trái phải đều nếm thử hai gắp rồi thôi, không lỡ món nào.
Cuối cùng, một tiết mục siêu cấp truyền thống, nêu cảm nghĩ bản thâ. Mọi người từ trái sang phải, lần lượt phát biểu cảm nghĩ về mùa này, đều là kiểu "Đã để lại cho tôi những hồi ức thật quý giá, hy vọng lần sau lại có cơ hội tham gia".
Cuối cùng, bên chương trình rất tốt bụng mà hỏi mọi người sau này có "sắp xếp" gì không, kỳ thực là giúp họ tuyên truyền. Mọi người đều dồn dập nói mình có quảng cáo gì, biểu diễn ở đâu, thậm chí, chụp ảnh lên tạp chí cũng chia sẻ. Tôn Duệ lúng túng cực kỳ, dừng lại một lát: "Tôi... Vẫn còn đang lên kế hoạch."
"Ha, hoá ra là cậu muốn để bản thân xả hơi, vậy nghỉ ngơi tốt một chút." Người chủ trì cười nói.
"Ừ, đúng vậy." Tôn Duệ gật đầu.
Đại khái vì cảm thấy mọi người phía trước đều nói kha khá thời gian, mà Tôn Duệ chỉ nói qua hai câu, có vẻ hơi bất công, người chủ trì lắm miệng hỏi một câu: "Vậy cậu có phương hướng đại khái gì không? Trước có tham gia đóng phim, cậu muốn tiếp tục phát triển ở phương diện này chứ?"
Fan ngồi trước màn hình cũng tò mò, hoạt động của Tôn Duệ quá ít, mỗi ngày đều phát weibo, nhưng công việc lại không có chút tin tức nào, thần thần bí bí.
Tôn Duệ lắc đầu một cái. "Không biết nữa. Tôi cũng còn đang suy nghĩ đây..." Hắn vung tay với người quay phim, "Ai, với những người coi trọng tôi, nếu có công việc, nhớ liên hệ nhé!"
Người chủ trì lập tức nghẹn lời, hai ba câu nói qua loa, rồi nhảy sang phát biểu kết thúc chương trình.
Bình luận trực tiếp cũng tăng lên nhanh chóng.
"Sao tui cảm thấy quy trình này, vừa bắt đầu đã không đúng cho lắm..."
"Số may!"
"Không phải là biết rõ nội dung từ đầu nên thể hiện thu hút chú ý à."
"Nguời ta trùng hợp tìm thấy thôi, mẹ ở bình luận trên làm sao đấy"
Cao Vinh xem bình luận cứ thế mà rùm beng hết cả lên, bất đắc dĩ đóng công năng này. Trên đời loại người gì cũng có, anh cũng không kinh sợ đủ mọi loại ngôn luận kỳ quặc, mà tóm lại, nhìn thấy tâm lý không thoải mái, thẳng thắn nhắm mắt làm ngơ.
Mấy người nói Tôn Duệ ưa thích náo nhiệt, đúng là như thế. Nhưng nếu nói hắn toan tính tâm kế? Vậy thì mấy người nghĩ nhiều rồi.
"Tìm được rồi!" Rất nhanh đã có người tìm thấy ngăn kéo bị khoá. Tìm được chìa khoá trước, rồi mới tìm xem dùng để mở cái gì, có vẻ không giống bình thường cho lắm.
Sau đó mọi việc liền nhanh chóng được giải quyết, dù sao chương trình cũng không thực sự muốn nhốt người tham dự ở bên trong, chỉ muốn họ chơi qua một trò chơi nhỏ mà thôi. Bước đi có lẽ rườm rà một chút, nhưng tuyệt đối không khó khăn. Sau khi Tôn Duệ không hiểu thế nào mà mở được "cửa hack cấp", chỉ tốn mười mấy phút, mọi người đã thành công ra bên ngoài.
"Binh!"
"Ba!"
"____!" Du Lâm là người ra khỏi cửa trước tiên, được trào đón bởi một trận pháo hoa giấy rực rỡ, sau đó rất nhanh phản ứng lại, kinh ngạc che miệng.
"Oa, cái gì vậy?" Tôn Duệ một mặt tò mò nhìn bốn phía, thấy một đống nhân viên công tác cầm pháo hoa giấy, còn có người điều khiển máy quay, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, đây không phải "nhiệm vụ" giống bình thường, mà giống tiệc mừng trước khi kết thúc hơn.
Có người nói đùa: "Chúc mừng chúng tôi đã hoàn hảo giải quyết được một vấn đề khó khăn chăng?"
Người phụ trách chương trình cũng ở đây, nói: "Vẫn chưa kết thúc đâu."
Một đám người bối rối mà bị đưa đến ngồi ở một phòng tổ chức tiệc, được báo rằng còn phải trả lời câu hỏi, tất cả mọi người cùng một đội, trả lời xong mới có điểm để đổi đồ ăn.
Mọi người không nhịn được mà cười, nói đùa rằng chương trình thật không có nhân tính, bọn họ đói xẹp cả bụng, đi ăn tiệc chúc mừng mà còn phải chơi trò này.
Các câu hỏi của chương trình đặt ra cũng không quá khó khăn, không chỉ là những câu có tri thức liên quan đến các thành phố và danh lam thắng cảnh, còn bao gồm những điều thú vị đã xảy ra ở chương trình trong quý này, người đang ngồi ở đây đương nhiên đều tự mình trải qua, đối với những việc này đương nhiên hết sức quen thuộc, một bữa ăn cũng coi như khá yên bình. Chương trình còn thừa cơ hội này, đưa ra không biết bao nhiêu là "kỷ niệm", khiến khán giả theo dõi không khỏi cảm thấy xúc động.
Lúc này đã có thể lấy lại điện thoại di động, Tôn Duệ đem cả điện thoại lên bàn cơm, meo meo gõ tin nhắn cho Cao Vinh.
Cao Vinh lúc đầu còn cau mày, chỉ thấy hành động gõ chữ của Tôn Duệ, vẫn thấy đối phương tiếp tục, bắt đầu thấy kỳ quái, lẽ nào đối phương còn muốn đăng lên weibo? Ngay sau đó thấy di động mình rung lên mấy lần. Cầm lên nhìn, đương nhiên là do Tôn Duệ ban nãy gửi tới...
"Oa, bị tổ sản xuất lừa rồi! Hoá ra không phải đi phỏng vấn, là thu tập cuối cùng của chương trình. Xem ra đêm nay tôi không về được... Cơ mà, tiệc bọn họ chuẩn bị ăn vẫn thật ngon. Anh ăn cơm chưa? [hình ảnh]"
Giọng điệu vẫn bình thản làm Cao Vinh hoảng hốt, ngầng đầu nhìn Tôn Duệ vẫn trên chương trình phát sóng trưc tiếp, cúi đầu ngó tin nhắn hắn vừa gửi đến...
"Có phải cậu vẫn chưa nhận ra, mấy người các cậu là đang được phát sóng trực tiếp không?" Cao Vinh nhắn lại như vậy.
"...Cái gì?????" Tôn Duệ liên tiếp dùng năm dấu hỏi chấm biểu đạt tâm tình mình lúc này.
"Bắt đầu từ bốn mươi phút trước rồi." Cao Vinh nói cho hắn sự thực.
Tôn Duệ nhanh chóng ngẫm lại xem ban nãy mình có làm ra hành động quá mất mặt nào không: "Vậy anh vẫn luôn xem?"
"Đúng vậy." Cao Vinh nhịn cười.
Ở đầu bên kia, Tôn Duệ lập tức ngẩng đầu, rất nhanh đã phát hiện ra vị trí máy quay, "a" lên một tiếng.
"Người chủ trì" bên cạnh lập tức hỏi hắn: "Cậu sao vậy?"
Tôn Duệ: "Bạn tôi vừa mới nhắn, nói đây là chương trình phát sóng trực tiếp!"
"Không sai!" Đã đến bước này, người chủ trì dứt khoát nói ra.
"Có thật không?" Có mấy người giả vờ kinh ngạc nói.
Quay đầu nhìn những người ngồi bên cạnh một chút, Tôn Duệ phát hiện bọn họ chỉ có rất ít người kinh ngạc: "Mọi người đều biết?"
"Bọn tôi cũng mới để ý tới..."
"...Đúng thế."
Tôn Duệ phát hiện mình phản ứng quá khoa trương rồi, yên lặng mà rút về chỗ ngồi, chưa từ bỏ ý định mà truy hỏi Cao Vinh: "Ban nãy anh đều xem chứ? Tôi có mất mặt quá hay không? Tôi cho là bọn họ sẽ cắt nối sửa chữa, nên không quá để ý hình tượng..."
Mặc dù bị chậm mất vài giây, nhưng Cao Vinh vẫn xem được rõ ràng, dở khóc dở cười, nói: "Đúng thế...Nhanh cất đi, đừng ở lúc phát sóng trực tiếp mà nghịch điện thoại."
"A... Đúng, tối lại nói!" Tôn Duệ vội vã cất di động.
"Đang nói chuyện với ai vậy? Lâu đến thế?" Người bên cạnh đúng lúc mà mở đề tài.
Tôn Duệ cười khúc khích: "Là một người bạn. Nói với anh ấy, tối nay được ăn chùa một bữa cơm xa hoa."
"Bữa này chúng ta phải khổ cực mới kiếm được!" Mọi người dồn dập biểu thị họ cũng không có "ăn không".
Buổi phát sóng trực tiếp dần đi đến kết thúc, đồ ăn trên bàn cũng không ít đi bao nhiêu. Người xem dồn dập biểu thị "Không hổ là minh tinh, một bàn người cùng ăn so ra còn ít hơn với tui". Tôn Duệ lại ăn rất được, nhưng hắn cũng không phải không để ý gì, trái phải đều nếm thử hai gắp rồi thôi, không lỡ món nào.
Cuối cùng, một tiết mục siêu cấp truyền thống, nêu cảm nghĩ bản thâ. Mọi người từ trái sang phải, lần lượt phát biểu cảm nghĩ về mùa này, đều là kiểu "Đã để lại cho tôi những hồi ức thật quý giá, hy vọng lần sau lại có cơ hội tham gia".
Cuối cùng, bên chương trình rất tốt bụng mà hỏi mọi người sau này có "sắp xếp" gì không, kỳ thực là giúp họ tuyên truyền. Mọi người đều dồn dập nói mình có quảng cáo gì, biểu diễn ở đâu, thậm chí, chụp ảnh lên tạp chí cũng chia sẻ. Tôn Duệ lúng túng cực kỳ, dừng lại một lát: "Tôi... Vẫn còn đang lên kế hoạch."
"Ha, hoá ra là cậu muốn để bản thân xả hơi, vậy nghỉ ngơi tốt một chút." Người chủ trì cười nói.
"Ừ, đúng vậy." Tôn Duệ gật đầu.
Đại khái vì cảm thấy mọi người phía trước đều nói kha khá thời gian, mà Tôn Duệ chỉ nói qua hai câu, có vẻ hơi bất công, người chủ trì lắm miệng hỏi một câu: "Vậy cậu có phương hướng đại khái gì không? Trước có tham gia đóng phim, cậu muốn tiếp tục phát triển ở phương diện này chứ?"
Fan ngồi trước màn hình cũng tò mò, hoạt động của Tôn Duệ quá ít, mỗi ngày đều phát weibo, nhưng công việc lại không có chút tin tức nào, thần thần bí bí.
Tôn Duệ lắc đầu một cái. "Không biết nữa. Tôi cũng còn đang suy nghĩ đây..." Hắn vung tay với người quay phim, "Ai, với những người coi trọng tôi, nếu có công việc, nhớ liên hệ nhé!"
Người chủ trì lập tức nghẹn lời, hai ba câu nói qua loa, rồi nhảy sang phát biểu kết thúc chương trình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất