Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

Chương 25: Tự dâng mình lên

Trước Sau
Edit: Ry

Tô Dục Chu khẽ cắn môi dưới, hơi quay đi chỗ khác.

Cậu nằm trên giường, hai bàn chân trắng nõn đạp lên nệm, lõm xuống thật sâu.

Đầu ngón chân xinh đẹp khi thì hồi hộp cuộn lại, khi thì trắng bệch vì kéo căng, nhưng dưới sự vỗ về của Túc Khiêm lại nhẹ nhàng mở ra, trở về màu ửng hồng khỏe mạnh.

Ánh mắt cậu dần trở nên mê ly, hiện lên một tầng hơi nước mông lung, gương mặt cũng bị trêu ghẹo cho rộ lên những sắc thái diễm lệ.

Dường như phát hiện ra điều gì, Túc Khiêm hơi cong eo cúi xuống.

Anh dịu dàng hôn Tô Dục Chu một cái, để cậu không tiếp tục cắn môi mình nữa, tiếp đó hôn lên khóe mắt đã ướt át.

"Khó chịu lắm à?" Người đàn ông khẽ hỏi.

Tô Dục Chu lắc đầu, giơ tay che mắt, có phần thẹn thùng không dám nhìn anh: "Không phải, chỉ là... Thật kì lạ... A..."

Giọng cậu nghèn nghẹn, nghe như đang nức nở.

Túc Khiêm nghe mà tan chảy cõi lòng, cảm nhận từng cơn rung động đang dâng lên, nhưng lại càng muốn bắt nạt em ấy thêm nữa.

Mùi hạt dẻ trong phòng càng thêm nồng nàn.

Pheromone của Omega ngoài tác dụng kích thích dẫn dắt Alpha thì còn có thể dùng để trấn an.

Tô Dục Chu ngửi mùi hạt dẻ thơm lừng, không còn giãy dụa chối từ, chuyển sang ôm Túc Khiêm thật chặt, cắn lên bờ vai anh.

Túc Khiêm hơi dừng lại, sau đó kiên định tiếp tục.

Tòa nhà hơn ba mươi tầng cao đến mức xuyên thẳng vào mây, nắng chiều ngày hè tươi sáng, xuyên qua cửa sổ thủy tinh đã được lau đến sạch bong, có thể nhìn thấy được cả mây mù đang lẳng lặng trôi bên ngoài.

Trên bầu trời đằng xa có hai chiếc máy bay lướt qua nhau, để lại giữa màn trời xanh thẳm hai vạch sáng màu trắng đan chéo, mãi sau mới biến mất ở chân trời.

Trời trong nắng đẹp, gió mát nhè nhẹ, tất cả đều khiến người ta cảm thấy thật tốt đẹp.

Trong lúc nghỉ ngơi, Tô Dục Chu hé mở làn mi đã đẫm nước mắt, liếc nhìn trời xanh ngoài cửa sổ.

Người đàn ông cúi xuống, ôm mặt cậu dịu dàng hôn.

Tô Dục Chu ôm cổ anh, pheromone nồng đậm lại bùng lên va chạm, hai người quấn lấy nhau, triền miên hôn, hòa vào làm một...

Mặt trời dần rơi xuống nơi chân trời, ráng chiều nhuộm đỏ không gian.

Đèn điện trong trụ sở chính của Túc Thị dần tắt, chỉ còn bảng đèn nê ông bên ngoài tòa nhà khi thì sáng lên phương châm, khi thì trình diễn tiết mục ánh sáng của nó để tăng thêm sự diễm lệ cho đêm thị thành.

Văn phòng Tổng giám đốc ở tầng cao nhất vẫn luôn tắt đèn, tối om om.

Ở căn phòng bên cạnh, người đàn ông vươn tay lần mò, bật đèn ngủ.

Tia sáng mờ nhạt giúp tầm mắt tối tăm sáng hơn, anh mở ngăn kéo, lấy ra một hộp thuốc lá.

"Tách ---"

Bật lửa bùng lên ánh sáng.

Người đàn ông châm điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, tiếp đó đóng bật lửa, chậm rãi nhả ra một làn khói trắng.

Trong khói thuốc mịt mù, anh rũ mắt nhìn người bên cạnh.

Cậu thanh niên ghé trên gối đầu, hai mắt nhắm chặt, dường như rất mệt mà ngủ mê man. Trên phần lưng trắng nõn in đầy những vết đỏ và dấu răng nông sâu, đó đều là dấu vết mà anh vừa để lại.

Túc Khiêm hơi cong môi, giơ tay xoa đầu cậu, ngón tay vòng lấy đùa nghịch những lọn tóc. Anh cứ thế lẳng lặng ngắm Tô Dục Chu, hưởng thụ phút giây ấm áp này.

"Ưm..."

Hàng mi cậu thanh niên run run, khẽ hé mở.

Con ngươi màu nâu nhạt dưới ánh đèn ấm áp cũng rạng lên những tia sáng dịu dàng, cậu ngước mắt nhìn người đàn ông đang nghịch tóc mình.

Miệng anh ngậm thuốc lá, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu, mang theo vài phần hững hờ và lười biếng khi được thỏa mãn, đẹp trai mà cũng thật gợi cảm, khiến cậu ngây ngẩn.

Tô Dục Chu nhìn một hồi, bỗng giơ tay lấy đi điếu thuốc trong miệng anh.

Làn khói lượn lờ bay lên từ đầu thuốc đã được châm, mùi thuốc hòa với hỗn hợp dừa với hạt dẻ, khiến không khí càng thêm nồng nàn vài phần lưu luyến mờ ám.

Túc Khiêm có hơi bất ngờ nhìn cậu.

Tô Dục Chu lấy thuốc của anh xong, đúng là ngậm thử vào miệng, bờ môi đã bị anh dùng sức hôn đến đỏ au lúc ngậm điếu thuốc đẹp đến mê người.

Tô Dục Chu cũng biết hút thuốc à?

Trong ấn tượng của anh, em ấy luôn là một đứa bé ngoan...

"Khụ! Khụ! Khụ!"

Tô Dục Chu hút một hơi, làn khói cay độc cứ thể xộc thẳng lên mũi lên họng, làm cậu ho sặc sụa, chảy cả nước mắt.



Túc Khiêm sửng sốt, sau đó cong môi nở nụ cười.

Phụt, sụp đổ hết hình tượng.

Cậu thanh niên vừa ho khù khụ vừa dùng ánh mắt u oán nhìn anh, lúc này Túc Khiêm mới chịu giấu đi ý cười, xòe tay ra nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cậu.

"Tôi tưởng em biết hút thật chứ."

Túc Khiêm khẽ nói, sau đó cầm lấy điếu thuốc vẫn còn đang kẹp giữa ngón tay cậu, đặt vào gạt tàn trên tủ đầu giường, dụi tắt.

Mùi thuốc lá cuối cùng cũng tan đi một chút.

Tô Dục Chu khó khăn lắm mới ngừng ho, nhưng vẫn thấy khó chịu vô cùng, nghe vậy thì không khỏi bĩu môi, vùi mặt vào trong gối, cảm thấy thật là mất mặt.

Thật ra từ ngày xưa cậu đã muốn thử rồi, nhưng vẫn luôn không có cơ hội, ai ngờ hôm nay tự dưng nổi hứng thử một lần, kết quả không ngờ mùi khói thuốc sặc người như vậy, hút vào trong miệng cũng chẳng khá hơn.

Rốt cuộc thuốc lá có gì ngon?

Đây có thể nói là băn khoăn và nghi vấn cả hai kiếp của cậu.

Túc Khiêm nhìn dáng vẻ bị đả kích của Tô Dục Chu, cũng không chế nhạo mà giơ tay xoa đầu cậu.

"Trẻ con thì đừng học cái xấu." Anh nói với giọng điệu có phần cưng chiều.

Tô Dục Chu lại không cảm kích, nghe vậy lập tức nhổm dậy, cực kì không phục trừng anh: "Vậy anh sẽ làm... Làm mấy chuyện như lúc sáng với trẻ con à?"

Thấy nhóc con đã hoàn toàn xù lông, Túc Khiêm cười, cảm thấy thú vị và cũng đáng yêu, không hề có vẻ chán ghét.

Anh nghiêng người tới, hôn lên khóe mắt cậu thanh niên, chất giọng trầm ấm lộ sự vui vẻ.

"Ừ, Chu Chu lớn rồi, không phải trẻ con nữa."

Tô Dục Chu cứng người, im như thóc.

Cậu ngước lên nhìn Túc Khiêm một lát, nhìn nụ cười ánh trong đôi mắt anh, cảm thấy tai lại nóng.

"Vốn dĩ em đâu phải..."

Cậu lầm bầm một tiếng, lại vùi mặt vào trong gối, vành tai dưới mái tóc ngắn nóng đến mức đỏ rực.

Vừa rồi Túc Khiêm mới gọi cậu bằng tên thân mật...

Tô Dục Chu cảm nhận được từng rung động dồn dập nơi đáy lòng.

Một lúc lâu sau cậu mới ngẩng lên nhìn anh, bĩu môi nói: "Túc Khiêm, em muốn tắm."

Người cứ sền sệt nhớp nháp, nhất là chỗ nào đó, khiến cậu thật khó chịu.

Túc Khiêm nhìn cậu một cái, sau đó hơi hất cằm về phía gian phòng ở bên phải: "Phòng tắm bên đó."

Tô Dục Chu nhìn sang chỗ anh chỉ, nhưng phòng đang tối như mực, cậu không thấy được bên đó có gì.

"Tách ---"

Túc Khiêm giơ tay nhấn một cái, đèn trên trần lập tức bừng sáng.

Ánh sáng chói lòa ngập tràn căn phòng, Tô Dục Chu không khỏi nhắm mắt, một lát sau quen rồi mới mở ra nhìn thế giới sáng rực.

Mặc dù ánh sáng đã xuất hiện, nhưng bầu không khí ấm áp mờ ám vừa rồi cũng không còn sót lại chút gì.

Tô Dục Chu lại không ngồi dậy, quay sang phía Túc Khiêm, dùng cặp mắt cún con xinh đẹp đầy đáng thương nhìn anh.

"Anh bế em đi..."

Cậu có hơi làm nũng.

Nghe vậy Túc Khiêm không khỏi bật cười: "Tô Dục Chu, em là Alpha đó."

Tô Dục Chu sững sờ.

Túc Khiêm cứ tưởng là cậu sẽ tiếp tục làm nũng, lại thấy cậu thanh niên vùi mặt vào gối, dưới cái nhìn chăm chú của anh, nghèn nghẹn nói: "Alpha này vừa bị anh ngủ xong..."

Tiếng cậu nghe ấm ức vô cùng: "Còn là tự dâng mình lên..."

Lần này đổi thành Túc Khiêm sững sờ.

Vừa rồi anh chỉ đùa thôi, chỉ là muốn chọc em ấy một chút, nhưng hình như lại... Giẫm bom rồi?

Túc Khiêm có phần luống cuống nhìn cậu thanh niên.

Thoáng nghĩ ngợi, anh cũng không đáp lời cậu. Mặc dù Túc Khiêm không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng đi làm lâu như vậy rồi, khả năng xử lý tình huống vẫn phải có.

Anh kéo chăn sang, cứ thế đóng gói cậu thanh niên lại, bế lên.

Tô Dục Chu còn đang tủi thân.

Rõ ràng anh ấy đã gọi tên thân mật của mình, tại sao lại đột ngột lạnh nhạt như vậy, mà cậu còn bị anh làm cho đau cả lưng, chỉ muốn anh bế một cái thôi...



Còn chưa kể hết tội, Tô Dục Chu đã thấy cả người bay lên, cảm giác mất cân bằng khiến cậu vội vàng vươn tay bám lấy cổ người đàn ông.

"Anh làm gì vậy?" Bị anh làm hết hồn, Tô Dục Chu lập tức quên chuyện vừa rồi, trái tim bị dọa cho nhảy điên cuồng.

Túc Khiêm đúng là rất khỏe, hai tay rắn chắc đầy sức mạnh, bế một thanh niên 1m85 như cậu mà vẫn đi rất vững, thậm chí còn có vẻ nhẹ nhàng thoải mái.

"Bế em đi tắm."

Túc Khiêm bế cậu vào trong phòng tắm.

Căn phòng này có đầy đủ thiết bị để đáp ứng nhu cầu sinh hoạt cần thiết. Thường công việc quá bận rộn thì anh sẽ qua đêm ở đây luôn, thật sự rất hiếm khi về biệt thự. Nhưng giờ anh lại có lí do nhất định phải về.

Vừa rồi còn giận dỗi, giờ được bế đi tắm thật thì Tô Dục Chu lại xấu hổ.

"Anh... Anh ra ngoài đi, em tự tắm được rồi..."

Cậu vừa nói vừa giãy giụa muốn xuống, nhưng chân vừa đặt lên mặt đất đã cảm thấy mềm nhũn.

Tô Dục Chu cắn răng chịu đựng.

Cậu nhấc chân muốn đi vào phòng tắm, ai ngờ lại vấp phải cái chăn

Cậu thầm nghĩ chết rồi, chưa kịp làm gì cả người đã ngã về phía trước, chuẩn bị đập mặt vào gạch lát sàn phòng vệ sinh.

Cánh tay đầy sức mạnh của người đàn ông đã vòng lấy eo cậu.

Tô Dục Chu nhìn bồn rửa tay gần trong gang tấc, suýt chút nữa là vỡ đầu rồi!

Túc Khiêm kéo cậu lại, cau mày, không yên tâm lắm: "Em tự tắm được chứ?"

"Đương nhiên là được!"

Tô Dục Chu lấy lại bình tĩnh, sau đó kéo cái chăn có vẻ vướng víu đang quấn trên người mình.

Phát hiện tầm mắt của Túc Khiêm bỗng di chuyển xuống, Tô Dục Chu đỏ mặt, vội vàng nhét chăn vào ngực anh, sau đó đuổi Túc Khiêm ra ngoài.

"Cách ---"

Cậu đóng cửa nhà vệ sinh, còn khóa lại.

Túc Khiêm nhìn cánh cửa phòng tắm trước mặt, lại nhìn cái chăn trên tay, không khỏi sờ mũi.

Thật ra thì hai người cùng tắm cũng được mà...

Hồi tưởng lại dáng vẻ nũng nịu vừa rồi của Tô Dục Chu, trái tim Túc Khiêm khẽ nhảy, anh một lần nữa phát hiện, đúng là mình cần phải sửa lại vài quan niệm.

Nếu không anh cảm thấy mình sẽ bỏ lỡ rất nhiều...

Túc Khiêm trở lại giường, ném chăn lên, sau đó lấy áo ngủ trong tủ ra mặc vào, đóng đại vài cái cúc rồi ngồi xuống mép giường.

"Ào ào ---"

Sau một hồi tĩnh lặng, cuối cùng phòng tắm cũng truyền ra tiếng nước.

Thật ra cửa phòng tắm được làm từ thủy tinh mờ không có cách âm, thậm chí... Còn không che hết hoàn toàn.

Túc Khiêm nhìn bóng hình phản chiếu lên cửa. Có hơi nước lượn lờ nên bóng người kia không rõ ràng lắm, nhưng chính cái mông lung ấy mới mang lại vẻ đẹp không thể tượng tưởng được, khiến người ta rất muốn mở nó ra, tìm tòi sự thật.

Túc Khiêm cảm thấy lòng mình rục rịch, anh mím môi, không nhịn được lại lấy thuốc lá ra khỏi ngăn tủ, dùng bật lửa châm thuốc.

Lúc châm thuốc, ánh mắt anh vẫn lại không nhịn được mà nhìn về phía phòng tắm. Phát hiện ra điều này, Túc Khiêm ép mình phải nhìn đi chỗ khác, còn đứng dậy đi đến bên cửa sổ ngắm cảnh đêm bên ngoài.

"Ào ào --- ào ào ---"

Tiếng nước không ngừng truyền đến, mãi một lúc sau mới tắt.

Túc Khiêm lại không kìm được, nhìn sang.

Thanh niên đóng vòi hoa sen, đang bôi sữa tắm lên người, anh còn mơ hồ ngửi được mùi hương quen thuộc, rất nhạt, là mùi sữa tắm anh thường dùng.

Túc Khiêm lại mạnh mẽ hút một hơi thuốc.

Gió đêm thổi tới từ ngoài cửa, thổi bay làn tóc khiến chúng hơi rối, giống như tâm tình nơi đáy mắt anh.

Một lát sau, Túc Khiêm lại nhìn về phía phòng tắm.

Lần này anh không nhịn nữa, dứt khoát tựa người vào thành cửa, công khai thưởng thức.

Sau đó, anh nhìn thấy cậu thanh niên đang xoa bọt khắp người bỗng chống một tay lên tường, cố kìm giọng rên rỉ.

Nhìn tư thế của cậu, Túc Khiêm có thể đoán được cậu đang làm gì, anh cảm thấy cơ thể càng thêm khô nóng.

Giơ tay, lại dùng sức hút một hơi.

Khói thuốc kích thích lá phổi được anh chậm rãi nhả ra, nhưng lần này, vị thuốc lá đã không còn có thể thỏa mãn anh như ngày xưa.

Túc Khiêm hơi nhíu mày, cuối cùng không thể nhịn được nữa, anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đi về phía phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau