Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

Chương 54

Trước Sau
Tô Dục Chu và Túc Khiêm trở lại biệt thự, dẫn Bánh Bông Tuyết vào trong phòng để đồ. Không gian trong này vốn rộng rãi, lại thêm hồi trưa Túc Khiêm đã đẩy hết những đồ đạc lớn vào trong góc, chừa ra một khoảng rất lớn để con mèo có thể thoải mái hoạt động.

Cửa sổ là kiểu thành rộng như bệ để đồ, Bánh Bông Tuyết có thể nằm lên phơi nắng, đến lúc đó lại dựng thêm mấy cái kệ mèo, nó hẳn sẽ rất thích.

Sàn nhà sạch bong, không cần phải quét dọn.

Tô Dục Chu đặt đồ ăn dự trữ cho mèo vào trong góc, sau đó đi tới trước cửa sổ, bế Bánh Bông Tuyết từ trong lồng ra.

Cậu ngồi xuống bệ cửa sổ, lục tìm cái kìm bấm móng trong túi đồ mua từ bệnh viện, sau đó ôm Bánh Bông Tuyết, cẩn thận nhìn xem mạch máu ở đoạn nào rồi mới cắt đầu móng nhọn đi.

Túc Khiêm tựa ở cửa, khoanh tay nhìn cậu và mèo.

Anh đã nói sẽ không  vào, thế nên kiên quyết không đặt chân vào dù chỉ một bước.

Chỉ là, nhìn chàng trai ngồi trên bệ cửa sổ trong căn phòng sáng ngời, chăm chú cắt móng cho mèo, anh lại bị cậu hấp dẫn. Anh cảm giác Tô Dục Chu giờ phút này như tỏa ra một loại ánh sáng dịu hiền, tầm thường lại lộ tình ý mềm mại, thời gian trong giây phút này dường như cũng trở nên chậm hơn.

Người đàn ông im lặng thưởng thức khung cảnh này, cho đến khi cậu thanh niên cắt xong móng cho mèo, ôm nó đứng dậy.

Thấy Tô Dục Chu ôm mèo đi tới, tay còn cầm theo một cái chai không biết là dung dịch gì, anh nhíu mày: “Em định mang nó đi đâu?”

“Mang nó đi tắm.” Tô Dục Chu đáp.

Mặc dù Bánh Bông Tuyết trông rất sạch sẽ, nhưng lúc cắt móng cho nó cậu vẫn nhìn thấy rất rõ những nhúm lông màu xám dính lại với nhau. Tô Dục Chu định tắm xong còn khử trùng lông cho nó, như thế thì lúc sinh, chỉ cần giữ cho môi trường sạch sẽ là có thể tránh được việc nó lây nhiễm bệnh khuẩn cho đám mèo con.

Nói rồi cậu ôm cả mèo lẫn chai sữa tắm mua ở bệnh viện, mang lên nhà vệ sinh phòng cho khách, cũng chính là phòng của cậu ở trên tầng ba.

Bánh Bông Tuyết từ đầu tới cuối vẫn luôn rất nghe lời, ban nãy bị cắt móng nó không hề giãy giụa, giờ phút này cũng ngoan ngoãn để Tô Dục Chu ôm. Nó ghé vào đầu vai cậu thanh niên, con ngươi màu xanh sẫm có phần sợ hãi quan sát chung quanh, co rúm lại trông đến là tội.

“Bánh Bông Tuyết ngoan quá.”

Tô Dục Chu nhỏ giọng an ủi nó, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu chú mèo, chất giọng dịu dàng dỗ dành mà ngay cả Túc Khiêm cũng chưa từng được nghe.

Túc tiên sinh tiếp tục ôm tay đứng đằng sau, nhìn theo bóng lưng cậu đi lên trên cầu thang, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa. Sau cùng, anh vẫn không nhịn được mà nhấc chân đi theo.

Tô Dục Chu ôm mèo vào trong phòng, đặt trên bồn rửa mặt, vừa định quay người đóng cửa đã thấy Túc Khiêm theo vào trong. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng bực bội của anh, cậu không nhịn được cười.

Thật ra cậu cũng có thể hiểu được, chắc hẳn đây là lần đầu tiên Túc tiên sinh bị người ta đuổi ra ngoài chờ như vậy, có thể kiềm chế không phủi tay bỏ đi đã là tốt lắm rồi, về nhà cũng không từ chối để con mèo vào phòng, lại còn…

“Anh Túc, anh tới giúp em à?”

Tô Dục Chu nhìn anh, cặp mắt xinh đẹp cười đến là đáng yêu thân thiết, rõ ràng viết đầy chờ mong.

Túc Khiêm nhìn cậu mấy giây, cuối cùng quay đi chỗ khác không đáp. Mà Tô Dục Chu thì đã kéo tay anh, đi vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại.

“Có thể Bánh Bông Tuyết sẽ chạy, anh đứng đây chặn giúp em.”

Nói xong, Tô Dục Chu bèn đi tới chỗ bồn rửa mặt, dáng vẻ nghiêm túc như gặp địch.

Khác với tưởng tượng của cậu, Bánh Bông Tuyết lại không nhân cơ hội bỏ trốn, vẫn đang nằm trên bệ.

Cái mũi nó ngửi tới ngửi lui, con ngươi màu lục tròn xoe bất an chuyển động, vừa căng thẳng vừa dè dặt, tạm thời chưa xuất hiện phản ứng quá khích nào.

Tô Dục Chu nhẹ nhàng thở ra, vươn tay xoa đầu nó, sau đó lấy vòi hoa sen xuống, điều chỉnh nhiệt độ nước.

“Nào Bánh Bông Tuyết, chúng ta cùng tắm nhé.”

Cậu nói chuyện với nó như dỗ dành một đứa trẻ, có lẽ chú mèo không hiểu cậu đang nói gì, nhưng giọng nói dịu dàng của chủ nhân có thể mang lại hiệu quả trấn an nhất định.

Khi nghe tiếng cậu nhè nhẹ vỗ về như vậy, Bánh Bông Tuyết ngoan ngoãn cho bế vào bồn rửa tay, nhưng nó vẫn rất căng thẳng.

Túc Khiêm khoanh tay, đứng bên cạnh quan sát.

Ban đầu chỉ là không muốn bị gạt sang một bên, dần dà trở thành tò mò.

Như đã nói trước đó, từ nhỏ anh đã không có duyên với mèo, tất nhiên cũng chưa từng nuôi mèo, càng chưa từng tắm rửa cho chúng nó. Thấy dáng vẻ thành thạo của Tô Dục Chu, Túc Khiêm không nhịn được hỏi: “Trước kia em từng nuôi mèo à?”



“Vâng, từng nuôi một con.”

Tô Dục Chu cẩn thận xối từng chút nước lên mình Bánh Bông Tuyết, tránh phần đầu, nhưng cái này vẫn làm chú mèo sợ nước kinh hoàng.

Nó meo meo giãy giụa, Tô Dục Chu không thể tiếp tục nói chuyện với Túc Khiêm.

“Bánh Bông Tuyết là ngoan nhất nè, cục cưng ngoan quá.”

Phản ứng của Tô Dục Chu rất nhanh, ngay khi nó muốn lao xuống khỏi bệ, cậu đã mau lẹ úm nó trở lại, giọng điệu lại vẫn cưng chiều như cũ. Nhưng ngoài miệng dịu dàng dỗ dành thế thôi, động tác tay thì nhanh vô cùng, đương nhiên là không thô bạo, nên dù Bánh Bông Tuyết “hung dữ kêu khóc”, không ngừng cố gắng bỏ chạy lại không hề tấn công cậu.

“Sắp xong rồi, nào, đừng sợ.”

Tô Dục Chu vất vả lắm mới làm ướt lông nó được, quay sang nhìn Túc Khiêm đứng không, bảo anh: “Anh Túc, mau, đổ sữa tắm ra giúp em!”

Túc tiên sinh đành phải đi qua, mở chai sữa tắm đổ một đống vào tay cậu. Sau đó lại lùi về, vì thật sự là…

Tô Dục Chu tắm cho mèo hơi khí thế quá.

Lúc thoa sữa tắm không có nước nên Bánh Bông Tuyết cũng không vùng vẫy quá mạnh, nhưng vẫn không ngừng tru lên đầy thảm thương, đến Túc tiên sinh nghe được cũng có phần không đành lòng.

Tô Dục Chu lại không hề nương tay.

Mặc dù cậu vẫn nhẹ nhàng nói chuyện với Bánh Bông Tuyết, tay lại dùng hết sức xoa rồi gãi, không ngừng tạo bọt. Túc tiên sinh ban  đầu còn có chút ý kiến với Bánh Bông Tuyết, giờ phút này không khỏi nảy sinh chút cảm thông.

Vì thật sự là…

Kêu thảm quá đi mất, cảm giác con mèo này sắp khóc tới nơi rồi.

“Xong rồi, xả nước nào.”

Tô Dục Chu một tay đè lại con mèo, một tay cầm vòi hoa sen, nhờ Túc Khiêm mở nước rồi tiếp tục sự nghiệp tắm cho mèo.

Bánh Bông Tuyết rõ ràng sợ nước, vòi sen vừa mở nó lập tức vùng ra, nhưng mà mèo mẹ nhỏ gầy yếu đuối làm sao chống lại được Alpha trẻ tuổi?

Tóm lại là Bánh Bông Tuyết có chạy kiểu gì cũng không thoát được khỏi “ma trảo” của Tô Dục Chu.

Cuối cùng, áng chừng đã tắm sạch. Tô Dục Chu tắt vòi nước đi, quay người lấy khăn tắm, vừa không chú ý cái, Bánh Bông Tuyết đang ngồi trong bồn lập tức lao ra ngoài.

Túc Khiêm vốn đang đứng quan sát thấy cái bóng trắng lóe lên trước mắt, vươn tay đỡ lấy.

“Ngao — Ngao —“

Tô Dục Chu cầm khăn tắm quay lại đã thấy Bánh Bông Tuyết sũng nước được Túc tiên sinh ôm vào lòng.

Nó ấm ức gào lên, giống như đang lên án với anh hành vi vừa rồi của cậu vô mèo đạo đến mức nào.

Cả người Túc Khiêm cứng đờ.

Anh chưa từng ôm một sinh vật nhỏ nào yếu đuối thế này, huống hồ nó còn đang mang thai, anh thật sự không thể biến nặng thành nhẹ như Tô Dục Chu.

Tô Dục Chu nở nụ cười, giũ khăn ra đi tới bọc lấy chú mèo, bế nhóc con kia ra khỏi l0ng nguc Túc Khiêm.

Bởi vì đầu bị che kín, Bánh Bông Tuyết bỗng yên tĩnh trở lại.

“Tiếp theo phải làm gì?”

Túc Khiêm nhìn chằm chằm con mèo này, không hề quan tâm đến quần áo bị ướt nước của mình.

“Tiếp theo á? Lấy máy sấy sấy lông cho nó thôi.”

Tô Dục Chu bọc con mèo lại, tay không ngừng vò khăn tắm để hút bớt nước trên lông mèo.

“Nó không sợ à?” Túc tiên sinh hỏi.



“Chắc là có, nhưng phải chịu thôi, không sấy thì nó dễ bị cảm lạnh.”

Tô Dục Chu ôm con mèo đi xuống lầu: “Nhưng giờ đang là mùa hè, thời tiết nóng nên chắc cũng không dễ bị lạnh như vậy.”

Túc Khiêm theo cậu xuống lầu, nghe vậy quay đi tắt điều hòa.

Đến lúc anh vào phòng chứa đồ, Tô Dục Chu đã đặt con mèo trong ngực, tay cầm máy sấy, đang cắm điện chuẩn bị sấy lông cho nó.

Bánh Bông Tuyết không hề biết tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với cái gì, co thành một nhúm run rẩy trong lòng cậu.

Nói thật, một con mèo lông ướt sũng trông vừa gầy vừa xấu, bụng nó còn tròn xoe nhô lên, không hề đẹp như lúc lông xù.

Túc Khiêm cau mày, có chút ghét bỏ, cũng lại thấy con mèo ngu này có chút đáng thương.

Nghe được tiếng bước chân, Tô Dục Chu nghiêng đầu nhìn sang, sau đó vẫy tay với Túc Khiêm: “Anh Túc, qua đây ôm Bánh Bông Tuyết giúp em.”

Túc Khiêm chần chừ.

Cuối cùng khi Tô Dục Chu nghi hoặc nhìn về phía anh, Túc Khiêm mới bước vào, ôm lấy con mèo.

Lần này Bánh Bông Tuyết không chạy khi thấy Túc Khiêm nữa, nó ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, chỉ là con mắt vẫn căng thẳng láo liên nhìn quanh, sau đó giơ chân lên, li3m bộ lông ướt sũng.

“Ù ù ù —“

Tiếng máy sấy vang lên.

Tô Dục Chu chỉnh máy sấy xuống mức yếu nhất, sau đó chĩa về phía Bánh Bông Tuyết. Con mèo vừa cảm nhận được luồng gió nóng, vội vàng trốn vào trong ngực Túc Khiêm, đầu không ngừng chui vào chỗ khuỷu tay anh.

“Anh Túc, anh giữ chặt nó nhé.”

Cậu vừa sấy phần lưng cho nó, vừa thò tay xoa đống lông ướt dính vào với nhau.

Mùa hè là mùa rụng lông của mèo, cũng không biết bao lâu rồi Bánh Bông Tuyết mới được tắm. Có máy sấy thổi, lại thêm Tô Dục Chu thò tay xoa, lông mèo màu trắng lập tức bay đầy trời.

Tô Dục Chu hơi ngẩng lên nhìn Túc Khiêm.

Người đàn ông ôm Bánh Bông Tuyết dường như không phát hiện ra đống lông mèo này, ngón tay vẫn nhè nhẹ kiên nhẫn vu0t ve đầu nó.

Tô Dục Chu không khỏi mỉm cười.

Cuối cùng, thấy Bánh Bông Tuyết sợ quá, cậu chỉ sấy khô một phần, không còn nước nhỏ xuống nữa thì tắt máy sấy, để Túc Khiêm thả nó ra.

Vừa có được tự do, Bánh Bông Tuyết đã lao ra ngoài.

Nó vèo cái nhảy lên bệ cửa sổ, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, sau đó ngồi trong ráng chiều, con ngươi màu xanh cảnh giác nhìn họ chằm chằm.

Mặc dù bộ lông mới chỉ khô một phần, nhưng lại xõa tung màu tuyết trắng, xinh đẹp động lòng người giống một tinh linh, gần như không nhìn ra được dáng vẻ ướt sũng xấu xí vài phút trước, như thể đó là một con mèo khác.

Túc Khiêm cũng không nhịn được cảm thán trước vẻ đẹp của Bánh Bông Tuyết.

Thấy hai người không nhúc nhích, không tiếp tục ù ù nó, lúc này Bánh Bông Tuyết mới giũ lông, sau đó cúi đầu bắt đầu tập trung li3m lông.

Tô Dục Chu khẽ cười, rồi thở phào một hơi.

Sau đó cậu nằm lăn ra sàn, gối đầu lên đùi Túc Khiêm, mắt nhìn anh, lười biếng nói: “Mệt quá đi…”

Túc Khiêm nhìn khuôn mặt đỏ rực của cậu, còn chưa nói gì, nhóc Alpha đã cười: “Anh Túc, trên người anh toàn lông mèo…”

Lời trêu chọc còn chưa nói hết, Túc Khiêm đã nắm cằm cậu, cúi người xuống hôn.

Tô Dục Chu vừa rồi còn than mệt cũng vươn tay ôm lấy mặt anh, nhổm dậy đè anh, nhiệt liệt đáp lại nụ hôn này.

Trên bệ cửa sổ, chú mèo trắng đang chăm chỉ li3m lông chợt liếc họ, sau đó khựng lại, trong cặp mắt mèo mang theo chút ngạc nhiên.

- -----oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau