Chương 11: Tức giận
Hà Tích cùng La Tố Tố rời đi, cửa phòng một lần nữa đóng lại.
Không có người ngoài ở, Hứa Trì Quy rốt cuộc chịu đựng không nổi, hai chân mềm nhũn, mắt thấy sắp ngã xuống trên mặt đất, bị Hạ Tranh một bên chặn ngang ôm lấy.
Hạ Tranh cảm nhận được da thịt dán ở cần cổ mình dị thường lạnh lẽo, hai tay hắn dùng sức, đem Hứa Trì Quy bế ngang đặt lên sô pha ngồi xuống.
Hứa Trì Quy rụt đến một góc sô pha, cánh tay vòng lấy cẳng chân, cằm gác ở đầu gối, cùng lần trước khi ra cửa đón hắn giống nhau bất lực, Hạ Tranh lại lần nữa lâm vào cảnh bó tay không có biện pháp.
Hạ Tranh vốn định giống lúc trước an ủi Hứa Trì Quy, vươn tay, lại ngừng ở giữa không trung, cuối cùng nắm chặt thành quyền, thu hồi.
Hứa Trì Quy dư quang quét đến Hạ Tranh động tác, cho rằng đối phương biết được nguyên nhân cha mẹ y chết, như những người xung quanh khi y còn nhỏ, chán ghét y, ngại y dơ.
Trái tim Hứa Trì Quy như có muôn vàn kim đâm, đau đến y thở không nổi, vành mắt nháy mắt đỏ lên, y không muốn ở trước mặt Hạ Tranh thất thố, đem mặt giấu giữa hai chân, cánh tay mảnh khảnh càng ôm lấy mình chặt hơn.
Sau khi phát giác Hứa Trì Quy có điểm dị thường, Hạ Tranh từng vô số lần phỏng đoán qua gia đình y, nhưng cũng không ngờ sự thật lại là như thế, chỉ từ hai ba câu nói của mẹ Hà Tích, là có thể cảm nhận được người trong cuộc có bao nhiêu áp lực cùng tuyệt vọng.
Hứa Trì Quy là con ruột của họ, lúc ấy lấy tâm tình gì để đối mặt với hoàn cảnh đó, lúc ấy y bao lớn, có phải hay không bởi vì chuyện này mới sinh bệnh?
Hạ Tranh mắt thấy bộ dáng khổ sở của Hứa Trì Quy, không biết nên an ủi từ đâu, chỉ có thể dời đi lực chú ý của y.
"Chúng ta trước ăn cơm sáng được không?"
Hạ Tranh không có nhận được sự đáp lại từ y, lúc này mới phát hiện thân thể Hứa Trì Quy hơi hơi phát run, cánh tay ôm lấy cẳng chân cũng dùng sức đến trở nên phát trắng.
"Hứa Trì Quy?" Hạ Tranh phát hiện khác thường, nhíu mày nói, "Nói chuyện."
"Ân......" Hứa Trì Quy mở miệng, phát ra là sự nghẹn ngào vô pháp che giấu.
Hạ Tranh không rảnh lo cái khác, duỗi tay đè lại sau cổ Hứa Trì Quy, hơi hơi dùng sức, "Ngẩng đầu."
Hứa Trì Quy lắc đầu, co rúm lại, suy nghĩ muốn né tránh tay Hạ Tranh, Hạ Tranh trên tay tăng thêm lực đạo, không làm như ý nguyện của y.
"Nghe lời," Hạ Tranh hạ giọng, nghe qua dị thường ôn nhu, trong lời nói lại che giấu mệnh lệnh, "Đừng làm cho tôi nói lần thứ hai."
Hứa Trì Quy bả vai run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một trương mặt chật vật bất kham, nước mắt như trân châu liên tiếp rớt xuống, áp không được âm thanh khụt khịt từ mũi phát ra.
Hạ Tranh còn chưa từng gặp qua bộ dáng Hứa Trì Quy khóc đến hứng như vậy, nhất thời có chút không biết làm sao, "Cậu...... Đừng thương tâm, không khóc."
Hứa Trì Quy ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn Hạ Tranh, khóc không thành tiếng nói: "Hạ Tranh......anh đừng chán ghét em, em, em không dơ."
Hạ Tranh chưa kịp phản ứng Hứa Trì Quy đang nói cái gì, liền nghe Hứa Trì Quy tiếp tục nói: "Mẹ em thực yêu ba em, chính là ba em xuất quỹ, không chỉ một người, sau lại nhiễm HiV. Ông, ông quả thực rất xấu xa, giấu giếm bệnh tình, về nhà cố ý cùng mẹ em thân thiết......
Mẹ em cũng không muốn giết người, ba em...... Ông ấy rõ ràng biết mình sinh bệnh, còn muốn đi ra ngoài tai họa người khác, mẹ em nhìn không được, mới......"
Cuối cùng kết cục chính là Hà Vĩnh Mai cùng Hứa Chí Quân đồng quy vu tận, chỉ còn lại Hứa Trì Quy mới lên cấp một, trong một đêm biến thành cô nhi, may mà được cậu ruột Hà Vĩnh Nham đưa về nhà.
Chính là mợ cùng em trai đều ghét bỏ y, chán ghét y, sự việc của ba mẹ y truyền tới trường học, vốn dĩ bạn bè thân mật lắc mình biến hoá thành ác ma, đều cảm thấy y là đồ vật ghê tởm dơ bẩn, là con của kẻ giết người, ác ma tự cho mình là chính nghĩa, chủ trương, bắt đầu tùy ý nhục mạ, khi dễ y.
Hứa Trì Quy mất đi cha mẹ, cậu thì công tác rất bận, mợ xem y là người trong suốt, y tìm không thấy người có thể giúp đỡ mình, vì thế yên lặng thừa nhận một năm lại dài thêm một năm, y càng ngày càng sợ hãi ra cửa, càng ngày càng sợ hãi đám người ngoài kia.
Đến khi tưởng chừng như y chẳng thể chịu nổi, muốn từ bỏ, Hạ Tranh tựa như thiên thần hạ phàm, từ đây y có dũng khí cùng động lực níu kéo bản thân ở lại thế giới này.
Đoạn kí ức như địa ngục ở thời niên thiếu ấy, đến bây giờ Hứa Trì Quy cũng không dám nhớ lại. Y theo bản năng tìm kiếm sự an ủi từ Hạ Tranh, ngón tay giật giật, muốn bắt lấy góc áo của Hạ Tranh, rồi nhớ tới đối phương đã không muốn đụng vào y. Ngôn Tình Sắc
Hứa Trì Quy dùng sức buộc chặt ngón tay, tự ghét mà cúi đầu.
"Hứa Trì Quy."
Hạ Tranh âm thanh có chút lạnh nhạt vang lên trên đỉnh đầu y, Hứa Trì Quy lần đầu kháng cự âm thanh Hạ Tranh, y sợ hãi, sợ đối mặt với những lời muốn nói kế tiếp của Hạ Tranh.
Hạ Tranh trong lòng đè nặng khí, giọng nói khó nén thất vọng, "Ở trong lòng cậu, Hạ Tranh tôi chính là người như vậy?"
"Không phải! Không phải......" Hứa Trì Quy ngẩng đầu, biết là mình nghĩ sai rồi, hiểu lầm Hạ Tranh, trong mắt y tràn đầy kinh hoảng.
"Hạ Tranh, em là sợ, sợ anh chán ghét em......em không có người nhà, cũng không có bằng hữu, chỉ, chỉ có anh...... Nếu anh cũng chán ghét em, em......" Hứa Trì Quy khóc đến lợi hại, một đoạn nói đến đứt quãng.
Hạ Tranh mặt vô biểu tình, từ trên bàn trà rút ra tờ giấy, giúp Hứa Trì Quy lau nước mắt.
Hạ Tranh vẫn luôn không nói chuyện, Hứa Trì Quy trong lòng hoảng, đánh bạo nắm lấy cổ tay của hắn, ai ai mà gọi: "Hạ Tranh, Hạ Tranh......"
Sau khi lau khô, Hạ Tranh đem giấy xoa thành một đoàn, ném vào thùng rác, nhìn bộ dáng sợ hãi của Hứa Trì Quy, dưới đáy lòng thở dài, gập ngón trỏ dùng sức gõ gõ lên trán y.
Hạ Tranh trên tay dùng sức, khối đá thịt bị dụng đến nháy mắt biến hồng, Hứa Trì Quy đau hô một tiếng, che lại cái trán đáng thương hề hề nhìn hắn.
"Phát triển trí nhớ, xem cậu về sau còn dám dám nói lung tung không."
Hạ Tranh biểu tình không hề lạnh nhạt, thanh âm cũng khôi phục như bộ dáng bình thường, Hứa Trì Quy tâm can an ổn đặt xuống đất.
"Không dám, cũng không dám nữa!" Hứa Trì Quy dùng sức lắc đầu, vì biểu đạt thành ý, chủ động đem đầu tiến phía trước, "Còn giân sao, nếu không lại đánh hai cái?"
Hạ Tranh thành công bị Hứa Trì Quy chọc cười, đại chưởng dán lên trán y, động tác mềm nhẹ mà đem người đẩy ra.
"Tha thứ cho cậu, đi rửa cái mặt, ăn sáng."
Hứa Trì Quy ở bồn rửa tay đứng năm phút, y ngơ ngác mà nhìn nhìn người trong gương đôi mắt sưng thành hạch đào, không muốn mình lấy diện mạo xấu xí như vậy xuất hiện trước mặt Hạ Tranh.
Cửa phòng vệ sinh bị gõ vang, âm thanh Hạ Tranh thanh âm truyền vào, "Còn chưa có rửa xong sao?"
"Em, em bụng đau......" Hứa Trì Quy nói dối, "Anh ăn trước đi."
Hạ Tranh không nhiều lời nữa, thân ảnh ngoài cửa rời đi.
Hứa Trì Quy ở phòng vệ sinh ngây người nửa giờ, vẫn luôn có ý đồ dùng nước lạnh tiêu sưng, nhưng không có gì dùng, phải dùng khối băng mới được. Y nghĩ Hạ Tranh hẳn là ăn xong rồi, lặng lẽ mở ra một cái khe nhỏ, góc độ này nhìn không thấy nhà ăn, nhưng bên ngoài rất an tĩnh, chắc Hạ Tranh hơn phân nửa đã về phòng.
Hứa Trì Quy buông tâm, từ phòng vệ sinh ra, chạy chậm về phía tủ lạnh, cùng Hạ Tranh ngồi ở trước bàn cơm bốn mắt nhìn nhau.
"Má ơi --"
Hứa Trì Quy dừng lại bước chân, duỗi tay che mặt lại xoay người đưa lưng về phía Hạ Tranh, khóc không ra nước mắt.
Hạ Tranh đi đến trước mặt Hứa Trì Quy, không thể hiểu được hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
"Xấu," Hứa Trì Quy biệt biệt nữu nữu mở miệng, "Quá xấu......"
Hạ Tranh buồn cười ra tiếng, "Nguyên lai Tiểu Hứa của chúng ta chú ý hình tượng như vậy."
Hứa Trì Quy ngại đến mặt đỏ bừng, ở trước mặt người khác không đến mức như thế, nhưng ở trước mặt người mình thích, hy vọng chính mình có thể bằng diện mạo tốt nhất, tâm trạng tốt nhất đối mặt hắn.
Biết Hứa Trì Quy da mặt mỏng, Hạ Tranh thu cười, duỗi tay nắm lấy cổ tay của y, đem tay y cầm xuống dưới, tay Hạ Tranh dùng sức khá lớn, Hứa Trì Quy giãy giụa không có hiệu quả, lừa mình dối người mà nhắm mắt lại.
"Cho tôi nhìn xem," Hạ Tranh cẩn thận nhìn mặt Hứa Trì Quy, không tán đồng nói, "Nơi nào xấu, cẩn thận lại đem mắt mình khóc tới mù?"
"Thật sự?" Hứa Trì Quy mở một con mắt, thử hỏi.
Hạ Tranh gật đầu: "Thật sự."
Hứa Trì Quy vui vẻ, chỉ cần Hạ Tranh cảm thấy không xấu là được.
Tháng mười đến, Dung Thành sớm đã nhập thu.
Cuối tuần Hạ Tranh không có ra cửa, nằm ở nhà xem điện ảnh, xử lý công tác, có Hứa Trì Quy ở, một ngày ba bữa đều rất có quy luật. Hai ngày nay Hạ Tranh sống đến mức phi thường thư thái, duy nhất không hài lòng chính là Mạc Du nữ sĩ lại thúc giục hắn hẹn Ứng Trúc Huyên gặp mặt.
Thứ hai là ngày giỗ của Hạ gia gia, giữa trưa cơm nước xong, cắt đứt video, Hạ Tranh nói cho Hứa Trì Quy buổi tối hắn không về ăn cơm.
Hứa Trì Quy biết hôm nay là ngày mấy, không hỏi nhiều, chỉ là dặn dò hắn buổi tối lái xe cẩn thận.
Thu thập xong, Hứa Trì Quy trở lại thư phòng, cầm lấy nhật ký y đặt ở góc đài, mặt trên viết một ít đánh dấu, gần nhất có hai ngày đặc biệt.
Hôm nay là ngày giỗ của ông nội Hạ Tranh, thứ sáu tuần sau là sinh nhật y.
Sau khi cha mẹ qua đời, trừ bỏ chính Hứa Trì Quy, không ai nhớ rõ sinh nhật y, y không muốn phiền toái người nhà cậu ruột, tự nhiên liền không chúc mừng qua.
Mười sáu tuổi năm ấy, Hạ gia gia mắc bệnh qua đời, Hạ Tranh xin nghỉ dài hạn vì gia gia xử lý hậu sự, hắn không biết chính là -- Hứa Trì Quy cũng không đi đi học, vẫn luôn bồi ở bên cạnh hắn.
Ngày Hạ gia gia hoả táng đó, Hứa Trì Quy lần đầu tiên thấy Hạ Tranh khóc, y cũng khóc đi theo, đặc biệt đặc biệt đau lòng. Y đã mất đi người thân, biết chuyện này có bao nhiêu khó chịu.
Hứa Trì Quy muốn không màng tất cả xông lên ôm hắn một cái.
Từ việc đó, Hứa Trì Quy rốt cuộc áp không được dục vọng tới gần Hạ Tranh, y muốn ở sinh nhật 16 tuổi, tự tặng mình một món quà sinh nhật, đáng tiếc không như mong muốn.
Năm nay, có Hạ Tranh ở đây, Hứa Trì Quy muốn cùng hắn cùng nhau ăn sinh nhật, cũng rất có thể là một lần duy nhất, y sẽ vĩnh viễn trân quý.
Đảo mắt liền đến ngày sinh nhật đó, Hứa Trì Quy còn chưa có lấy hết can đảm đưa ra lời mời
Giữa trưa ăn cơm, Hạ Tranh phát hiện Hứa Trì Quy có chút thất thần, kẹp đồ ăn, nhưng đồ ăn rớt trong chén, tự mình ăn không khí cũng chưa phát hiện, hắn không khỏi hỏi ra tiếng: "Nghĩ cái gì đâu, ăn cơm phải chuyên tâm."
Hứa Trì Quy khẩn trương mà cắn chiếc đũa, quanh co lòng vòng hỏi: "Hạ Tranh, buổi tối sẽ tăng ca sao?"
Hạ Tranh trả lời: "Sẽ không."
Hứa Trì Quy ánh mắt sáng lên, sẽ không tăng ca nghĩa là có thể đúng hạn về nhà, đáng tiếc y chưa kịp vui vẻ bao lâu, liền nghe Hạ Tranh tiếp tục nói: "Bất quá buổi tối tôi có hẹn người, không trở về ăn cơm."
Hứa Trì Quy nháy mắt héo, mấy cái xã giao này, còn không xác định được trước mười hai giờ có thể kết thúc hay không.
"Làm sao vậy?" Hạ Tranh hỏi.
Hứa Trì Quy lắc đầu, nói không có việc gì.
Ngoài cửa lại có người tìm hắn, Hạ Tranh vội vàng cắt đứt video, không có phát hiện cảm xúc Hứa Trì Quy hạ xuống.
Hạ Tranh giương giọng gọi người tiến vào, trước khi tắt đi điện thoại nhắn lại cho y mấy cái WeChat, trong đó liền có Ứng Trúc Huyên gửi tới một cái tin tức, cuối cùng gửi một cái định vị, là một địa chỉ nhà hàng thích hợp hẹn hò.
Hạ Tranh đánh chữ trả lời: Tôi nhận được, buổi tối gặp.
Không có người ngoài ở, Hứa Trì Quy rốt cuộc chịu đựng không nổi, hai chân mềm nhũn, mắt thấy sắp ngã xuống trên mặt đất, bị Hạ Tranh một bên chặn ngang ôm lấy.
Hạ Tranh cảm nhận được da thịt dán ở cần cổ mình dị thường lạnh lẽo, hai tay hắn dùng sức, đem Hứa Trì Quy bế ngang đặt lên sô pha ngồi xuống.
Hứa Trì Quy rụt đến một góc sô pha, cánh tay vòng lấy cẳng chân, cằm gác ở đầu gối, cùng lần trước khi ra cửa đón hắn giống nhau bất lực, Hạ Tranh lại lần nữa lâm vào cảnh bó tay không có biện pháp.
Hạ Tranh vốn định giống lúc trước an ủi Hứa Trì Quy, vươn tay, lại ngừng ở giữa không trung, cuối cùng nắm chặt thành quyền, thu hồi.
Hứa Trì Quy dư quang quét đến Hạ Tranh động tác, cho rằng đối phương biết được nguyên nhân cha mẹ y chết, như những người xung quanh khi y còn nhỏ, chán ghét y, ngại y dơ.
Trái tim Hứa Trì Quy như có muôn vàn kim đâm, đau đến y thở không nổi, vành mắt nháy mắt đỏ lên, y không muốn ở trước mặt Hạ Tranh thất thố, đem mặt giấu giữa hai chân, cánh tay mảnh khảnh càng ôm lấy mình chặt hơn.
Sau khi phát giác Hứa Trì Quy có điểm dị thường, Hạ Tranh từng vô số lần phỏng đoán qua gia đình y, nhưng cũng không ngờ sự thật lại là như thế, chỉ từ hai ba câu nói của mẹ Hà Tích, là có thể cảm nhận được người trong cuộc có bao nhiêu áp lực cùng tuyệt vọng.
Hứa Trì Quy là con ruột của họ, lúc ấy lấy tâm tình gì để đối mặt với hoàn cảnh đó, lúc ấy y bao lớn, có phải hay không bởi vì chuyện này mới sinh bệnh?
Hạ Tranh mắt thấy bộ dáng khổ sở của Hứa Trì Quy, không biết nên an ủi từ đâu, chỉ có thể dời đi lực chú ý của y.
"Chúng ta trước ăn cơm sáng được không?"
Hạ Tranh không có nhận được sự đáp lại từ y, lúc này mới phát hiện thân thể Hứa Trì Quy hơi hơi phát run, cánh tay ôm lấy cẳng chân cũng dùng sức đến trở nên phát trắng.
"Hứa Trì Quy?" Hạ Tranh phát hiện khác thường, nhíu mày nói, "Nói chuyện."
"Ân......" Hứa Trì Quy mở miệng, phát ra là sự nghẹn ngào vô pháp che giấu.
Hạ Tranh không rảnh lo cái khác, duỗi tay đè lại sau cổ Hứa Trì Quy, hơi hơi dùng sức, "Ngẩng đầu."
Hứa Trì Quy lắc đầu, co rúm lại, suy nghĩ muốn né tránh tay Hạ Tranh, Hạ Tranh trên tay tăng thêm lực đạo, không làm như ý nguyện của y.
"Nghe lời," Hạ Tranh hạ giọng, nghe qua dị thường ôn nhu, trong lời nói lại che giấu mệnh lệnh, "Đừng làm cho tôi nói lần thứ hai."
Hứa Trì Quy bả vai run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một trương mặt chật vật bất kham, nước mắt như trân châu liên tiếp rớt xuống, áp không được âm thanh khụt khịt từ mũi phát ra.
Hạ Tranh còn chưa từng gặp qua bộ dáng Hứa Trì Quy khóc đến hứng như vậy, nhất thời có chút không biết làm sao, "Cậu...... Đừng thương tâm, không khóc."
Hứa Trì Quy ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn Hạ Tranh, khóc không thành tiếng nói: "Hạ Tranh......anh đừng chán ghét em, em, em không dơ."
Hạ Tranh chưa kịp phản ứng Hứa Trì Quy đang nói cái gì, liền nghe Hứa Trì Quy tiếp tục nói: "Mẹ em thực yêu ba em, chính là ba em xuất quỹ, không chỉ một người, sau lại nhiễm HiV. Ông, ông quả thực rất xấu xa, giấu giếm bệnh tình, về nhà cố ý cùng mẹ em thân thiết......
Mẹ em cũng không muốn giết người, ba em...... Ông ấy rõ ràng biết mình sinh bệnh, còn muốn đi ra ngoài tai họa người khác, mẹ em nhìn không được, mới......"
Cuối cùng kết cục chính là Hà Vĩnh Mai cùng Hứa Chí Quân đồng quy vu tận, chỉ còn lại Hứa Trì Quy mới lên cấp một, trong một đêm biến thành cô nhi, may mà được cậu ruột Hà Vĩnh Nham đưa về nhà.
Chính là mợ cùng em trai đều ghét bỏ y, chán ghét y, sự việc của ba mẹ y truyền tới trường học, vốn dĩ bạn bè thân mật lắc mình biến hoá thành ác ma, đều cảm thấy y là đồ vật ghê tởm dơ bẩn, là con của kẻ giết người, ác ma tự cho mình là chính nghĩa, chủ trương, bắt đầu tùy ý nhục mạ, khi dễ y.
Hứa Trì Quy mất đi cha mẹ, cậu thì công tác rất bận, mợ xem y là người trong suốt, y tìm không thấy người có thể giúp đỡ mình, vì thế yên lặng thừa nhận một năm lại dài thêm một năm, y càng ngày càng sợ hãi ra cửa, càng ngày càng sợ hãi đám người ngoài kia.
Đến khi tưởng chừng như y chẳng thể chịu nổi, muốn từ bỏ, Hạ Tranh tựa như thiên thần hạ phàm, từ đây y có dũng khí cùng động lực níu kéo bản thân ở lại thế giới này.
Đoạn kí ức như địa ngục ở thời niên thiếu ấy, đến bây giờ Hứa Trì Quy cũng không dám nhớ lại. Y theo bản năng tìm kiếm sự an ủi từ Hạ Tranh, ngón tay giật giật, muốn bắt lấy góc áo của Hạ Tranh, rồi nhớ tới đối phương đã không muốn đụng vào y. Ngôn Tình Sắc
Hứa Trì Quy dùng sức buộc chặt ngón tay, tự ghét mà cúi đầu.
"Hứa Trì Quy."
Hạ Tranh âm thanh có chút lạnh nhạt vang lên trên đỉnh đầu y, Hứa Trì Quy lần đầu kháng cự âm thanh Hạ Tranh, y sợ hãi, sợ đối mặt với những lời muốn nói kế tiếp của Hạ Tranh.
Hạ Tranh trong lòng đè nặng khí, giọng nói khó nén thất vọng, "Ở trong lòng cậu, Hạ Tranh tôi chính là người như vậy?"
"Không phải! Không phải......" Hứa Trì Quy ngẩng đầu, biết là mình nghĩ sai rồi, hiểu lầm Hạ Tranh, trong mắt y tràn đầy kinh hoảng.
"Hạ Tranh, em là sợ, sợ anh chán ghét em......em không có người nhà, cũng không có bằng hữu, chỉ, chỉ có anh...... Nếu anh cũng chán ghét em, em......" Hứa Trì Quy khóc đến lợi hại, một đoạn nói đến đứt quãng.
Hạ Tranh mặt vô biểu tình, từ trên bàn trà rút ra tờ giấy, giúp Hứa Trì Quy lau nước mắt.
Hạ Tranh vẫn luôn không nói chuyện, Hứa Trì Quy trong lòng hoảng, đánh bạo nắm lấy cổ tay của hắn, ai ai mà gọi: "Hạ Tranh, Hạ Tranh......"
Sau khi lau khô, Hạ Tranh đem giấy xoa thành một đoàn, ném vào thùng rác, nhìn bộ dáng sợ hãi của Hứa Trì Quy, dưới đáy lòng thở dài, gập ngón trỏ dùng sức gõ gõ lên trán y.
Hạ Tranh trên tay dùng sức, khối đá thịt bị dụng đến nháy mắt biến hồng, Hứa Trì Quy đau hô một tiếng, che lại cái trán đáng thương hề hề nhìn hắn.
"Phát triển trí nhớ, xem cậu về sau còn dám dám nói lung tung không."
Hạ Tranh biểu tình không hề lạnh nhạt, thanh âm cũng khôi phục như bộ dáng bình thường, Hứa Trì Quy tâm can an ổn đặt xuống đất.
"Không dám, cũng không dám nữa!" Hứa Trì Quy dùng sức lắc đầu, vì biểu đạt thành ý, chủ động đem đầu tiến phía trước, "Còn giân sao, nếu không lại đánh hai cái?"
Hạ Tranh thành công bị Hứa Trì Quy chọc cười, đại chưởng dán lên trán y, động tác mềm nhẹ mà đem người đẩy ra.
"Tha thứ cho cậu, đi rửa cái mặt, ăn sáng."
Hứa Trì Quy ở bồn rửa tay đứng năm phút, y ngơ ngác mà nhìn nhìn người trong gương đôi mắt sưng thành hạch đào, không muốn mình lấy diện mạo xấu xí như vậy xuất hiện trước mặt Hạ Tranh.
Cửa phòng vệ sinh bị gõ vang, âm thanh Hạ Tranh thanh âm truyền vào, "Còn chưa có rửa xong sao?"
"Em, em bụng đau......" Hứa Trì Quy nói dối, "Anh ăn trước đi."
Hạ Tranh không nhiều lời nữa, thân ảnh ngoài cửa rời đi.
Hứa Trì Quy ở phòng vệ sinh ngây người nửa giờ, vẫn luôn có ý đồ dùng nước lạnh tiêu sưng, nhưng không có gì dùng, phải dùng khối băng mới được. Y nghĩ Hạ Tranh hẳn là ăn xong rồi, lặng lẽ mở ra một cái khe nhỏ, góc độ này nhìn không thấy nhà ăn, nhưng bên ngoài rất an tĩnh, chắc Hạ Tranh hơn phân nửa đã về phòng.
Hứa Trì Quy buông tâm, từ phòng vệ sinh ra, chạy chậm về phía tủ lạnh, cùng Hạ Tranh ngồi ở trước bàn cơm bốn mắt nhìn nhau.
"Má ơi --"
Hứa Trì Quy dừng lại bước chân, duỗi tay che mặt lại xoay người đưa lưng về phía Hạ Tranh, khóc không ra nước mắt.
Hạ Tranh đi đến trước mặt Hứa Trì Quy, không thể hiểu được hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
"Xấu," Hứa Trì Quy biệt biệt nữu nữu mở miệng, "Quá xấu......"
Hạ Tranh buồn cười ra tiếng, "Nguyên lai Tiểu Hứa của chúng ta chú ý hình tượng như vậy."
Hứa Trì Quy ngại đến mặt đỏ bừng, ở trước mặt người khác không đến mức như thế, nhưng ở trước mặt người mình thích, hy vọng chính mình có thể bằng diện mạo tốt nhất, tâm trạng tốt nhất đối mặt hắn.
Biết Hứa Trì Quy da mặt mỏng, Hạ Tranh thu cười, duỗi tay nắm lấy cổ tay của y, đem tay y cầm xuống dưới, tay Hạ Tranh dùng sức khá lớn, Hứa Trì Quy giãy giụa không có hiệu quả, lừa mình dối người mà nhắm mắt lại.
"Cho tôi nhìn xem," Hạ Tranh cẩn thận nhìn mặt Hứa Trì Quy, không tán đồng nói, "Nơi nào xấu, cẩn thận lại đem mắt mình khóc tới mù?"
"Thật sự?" Hứa Trì Quy mở một con mắt, thử hỏi.
Hạ Tranh gật đầu: "Thật sự."
Hứa Trì Quy vui vẻ, chỉ cần Hạ Tranh cảm thấy không xấu là được.
Tháng mười đến, Dung Thành sớm đã nhập thu.
Cuối tuần Hạ Tranh không có ra cửa, nằm ở nhà xem điện ảnh, xử lý công tác, có Hứa Trì Quy ở, một ngày ba bữa đều rất có quy luật. Hai ngày nay Hạ Tranh sống đến mức phi thường thư thái, duy nhất không hài lòng chính là Mạc Du nữ sĩ lại thúc giục hắn hẹn Ứng Trúc Huyên gặp mặt.
Thứ hai là ngày giỗ của Hạ gia gia, giữa trưa cơm nước xong, cắt đứt video, Hạ Tranh nói cho Hứa Trì Quy buổi tối hắn không về ăn cơm.
Hứa Trì Quy biết hôm nay là ngày mấy, không hỏi nhiều, chỉ là dặn dò hắn buổi tối lái xe cẩn thận.
Thu thập xong, Hứa Trì Quy trở lại thư phòng, cầm lấy nhật ký y đặt ở góc đài, mặt trên viết một ít đánh dấu, gần nhất có hai ngày đặc biệt.
Hôm nay là ngày giỗ của ông nội Hạ Tranh, thứ sáu tuần sau là sinh nhật y.
Sau khi cha mẹ qua đời, trừ bỏ chính Hứa Trì Quy, không ai nhớ rõ sinh nhật y, y không muốn phiền toái người nhà cậu ruột, tự nhiên liền không chúc mừng qua.
Mười sáu tuổi năm ấy, Hạ gia gia mắc bệnh qua đời, Hạ Tranh xin nghỉ dài hạn vì gia gia xử lý hậu sự, hắn không biết chính là -- Hứa Trì Quy cũng không đi đi học, vẫn luôn bồi ở bên cạnh hắn.
Ngày Hạ gia gia hoả táng đó, Hứa Trì Quy lần đầu tiên thấy Hạ Tranh khóc, y cũng khóc đi theo, đặc biệt đặc biệt đau lòng. Y đã mất đi người thân, biết chuyện này có bao nhiêu khó chịu.
Hứa Trì Quy muốn không màng tất cả xông lên ôm hắn một cái.
Từ việc đó, Hứa Trì Quy rốt cuộc áp không được dục vọng tới gần Hạ Tranh, y muốn ở sinh nhật 16 tuổi, tự tặng mình một món quà sinh nhật, đáng tiếc không như mong muốn.
Năm nay, có Hạ Tranh ở đây, Hứa Trì Quy muốn cùng hắn cùng nhau ăn sinh nhật, cũng rất có thể là một lần duy nhất, y sẽ vĩnh viễn trân quý.
Đảo mắt liền đến ngày sinh nhật đó, Hứa Trì Quy còn chưa có lấy hết can đảm đưa ra lời mời
Giữa trưa ăn cơm, Hạ Tranh phát hiện Hứa Trì Quy có chút thất thần, kẹp đồ ăn, nhưng đồ ăn rớt trong chén, tự mình ăn không khí cũng chưa phát hiện, hắn không khỏi hỏi ra tiếng: "Nghĩ cái gì đâu, ăn cơm phải chuyên tâm."
Hứa Trì Quy khẩn trương mà cắn chiếc đũa, quanh co lòng vòng hỏi: "Hạ Tranh, buổi tối sẽ tăng ca sao?"
Hạ Tranh trả lời: "Sẽ không."
Hứa Trì Quy ánh mắt sáng lên, sẽ không tăng ca nghĩa là có thể đúng hạn về nhà, đáng tiếc y chưa kịp vui vẻ bao lâu, liền nghe Hạ Tranh tiếp tục nói: "Bất quá buổi tối tôi có hẹn người, không trở về ăn cơm."
Hứa Trì Quy nháy mắt héo, mấy cái xã giao này, còn không xác định được trước mười hai giờ có thể kết thúc hay không.
"Làm sao vậy?" Hạ Tranh hỏi.
Hứa Trì Quy lắc đầu, nói không có việc gì.
Ngoài cửa lại có người tìm hắn, Hạ Tranh vội vàng cắt đứt video, không có phát hiện cảm xúc Hứa Trì Quy hạ xuống.
Hạ Tranh giương giọng gọi người tiến vào, trước khi tắt đi điện thoại nhắn lại cho y mấy cái WeChat, trong đó liền có Ứng Trúc Huyên gửi tới một cái tin tức, cuối cùng gửi một cái định vị, là một địa chỉ nhà hàng thích hợp hẹn hò.
Hạ Tranh đánh chữ trả lời: Tôi nhận được, buổi tối gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất