Chương 13: Cầu nguyện
Hạ Tranh bình tĩnh kéo Hứa Trì Quy đứng dậy, quần áo hai người đều có chút ướt, về phòng của mình thay quần áo khô mát, ăn ý mà cùng xuất hiện ở nhà ăn.
Hứa Trì Quy trong tay cầm một cái khăn khô, nhìn thoáng qua đầu tóc Hạ Tranh còn dính nước, đem khăn đưa ra trước mặt hắn, "Sạch sẽ, anh lau lau tóc."
Hạ Tranh ngẩn người, nói lời cảm tạ, duỗi tay tiếp nhận, đặt ở trên đầu cẩn thận lau.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Hạ Tranh lúc này mới thấy rõ ngọn nến con số là 16, mà không phải 26.
Hạ Tranh dừng động tác lại, đem khăn đặt ở sau cổ, cười cười nói: "Nguyên lai hôm nay là sinh nhật 16 tuổi của bạn Tiểu Hứa."
Hứa Trì Quy còn chưa có hoàn toàn hết khóc, thường thường nức nở hai tiếng, chóp mũi đôi mắt đều phiếm hồng, nghe được Hạ Tranh chọc y, trên mặt càng đỏ hơn.
Y hôm nay đặt bánh kem có chút tâm tư nhỏ, mua ba ngọn nến số, muốn trong một ngày ăn hai cái sinh nhật, lần nay đền bù tiếc nuối năm đó.
"Hiện tại là 16 tuổi," Hứa Trì Quy chịu đựng nói, "Đợi lát nữa là 26 tuổi."
"Ân?" Hạ Tranh khó hiểu.
"Hạ Tranh......" Hạ Tranh vừa nãy đã nói, y có thể yêu cầu cái gì cũng được, ánh mắt Hứa Trì Quy trông mong mà nhìn hắn, "Em hôm nay ăn hai lần sinh nhật được không anh?"
Mấy ngày này ở chung, Hạ Tranh phát hiện lá gan Hứa Trì Quy thật sự rất nhỏ, cơ hồ sẽ không chủ động tranh thủ cái gì, trừ phi là chuyện rất quan trọng.
Mười sáu tuổi, Hứa Trì Quy hẳn là đang học lớp 11, nếu Hạ Tranh nhớ không lầm, hắn chính là ở ngày sinh nhật của Hứa Trì Quy rời khỏi Dung Thành.
"Được thôi," Hạ Tranh thân mình nghiêng về phía y, ngực chống ở cạnh bàn, nhìn y nói, "Tôi có thể hỏi vì cái gì sao?"
"Bởi vì......" Hứa Trì Quy lộ ra biểu tình khổ sở, trong mắt tựa hồ lại có gợn nước nhộn nhạo, "Không có người bồi em ăn sinh nhật."
Hạ Tranh không rõ, Hứa Trì Quy bỏ học, trốn ở trong nhà nhiều năm như vậy, không có người nhà, bằng hữu, theo lý thuyết mỗi năm sinh nhật y đều chỉ có một mình, vì cái gì cố tình để ý sinh nhật năm 16 đến như vậy?
"Được," Hạ Tranh nhắm mắt, giấu tốt nghi hoặc trong mắt, "Hiện tại tôi bồi cậu."
Hứa Trì Quy lại vui vẻ lên, gấp không chờ nổi đem bật lửa đã chuẩn bị cho Hạ Tranh.
Hạ Tranh tiếp nhận, như mong muốn của y đốt nến lên, sau đó đứng dậy tắt đèn trong phòng, chỉ để lại hai ngọn nến mỏng manh trong bóng đêm lay động.
Hạ Tranh nhìn mặt Hứa Trì Quy lúc sáng lúc tối, trong mắt hàm chứa ý cười: "Hứa Trì Quy 16 tuổi, sinh nhật vui vẻ."
Câu chúc mừng sinh nhật tới muộn mười năm, Hứa Trì Quy cuối cùng vẫn được như ý nguyện nhận được lời chúc ấy, y liệt miệng vui vẻ mà cười rộ lên, cười cười hốc mắt lại không chịu khống chế mà trở nên ướt át.
Hạ Tranh đối với kỹ năng nước mắt nói đến là đến của y cảm thấy bất đắc dĩ, "Ăn sinh nhật phải vui vẻ, không thể khóc nhè."
Hứa Trì Quy nhỏ giọng vì chính mình cãi lại: "Em, em là vui quá mà khóc."
Hạ Tranh chịu phục, từ hộp giấy bên cạnh lấy hai tờ giấy cho y, tiếp tục thỏa mãn nguyện vọng của y, "Tôi phụ trách hát, cậu phụ trách cầu nguyện."
"Chờ một chút!" Hứa Trì Quy không có lập tức tiếp nhận khăn giấy, cầm lấy điện thoại thần thần bí bí mân mê một trận, sau khi buông mới tiếp nhận khăn giấy, có lệ mà xoa xoa nước mắt trên mặt, gấp không thể chờ được nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực.
Hạ Tranh hồ nghi mà liếc nhìn điện thoại y một cái, giọng hát thanh thanh cất lên.
Đây là lần đầu tiên Hứa Trì Quy nghe Hạ Tranh ca hát, thanh âm của hắn vừa thấp lại trầm, ở trong bóng đêm tĩnh lặng phá lệ ôn nhu, làm Hứa Trì Quy nghe mà mặt đỏ tim đập, thiếu chút nữa đã quên cầu nguyện.
Hạ Tranh, hy vọng người có thể nhìn đến em, nhận thức em, kêu tên em một tiếng.
Đây là nguyện vọng của sinh nhật mười sáu tuổi Hứa Trì Quy, từ ngày đầu tiên Hạ Tranh trở về cũng đã thực hiện được.
Hứa Trì Quy mở to mắt, xuyên thấu qua ánh nến lay động chập chùng nhìn về Hạ Tranh, tình yêu mênh mông giấu cũng không được mà ra tràn ra bên ngoài, y cũng không muốn ẩn giấu, muốn mượn bóng đêm trộm làm càn một hồi.
Hạ Tranh bị ánh mắt của Hứa Trì Quy nhìn đến sửng sốt, giây tiếp theo, Hứa Trì Quy liền thổi tắt ngọn nến, trong phòng hoàn toàn lâm vào hắc ám, Hạ Tranh mở ra đèn pin trên điện thoại, lại lần nữa đối diện với một Hứa Trì Quy không hề có ánh mắt công kích, tựa như trong nháy mắt phảng phất kia chỉ là ảo giác của hắn.
Hạ Tranh nhờ Hứa Trì Quy giúp hắn cầm điện thoại, đem ngọn nến con số "1" trên bánh kem đổi thành con số "2", lần nữa dùng bật lửa đốt lên.
Hạ Tranh phối hợp nói: "Hiện tại là Hứa Trì Quy 26 tuổi, sinh nhật vui vẻ, cậu cầu nguyện đi."
Lần này Hứa Trì Quy lại lắc lắc đầu, rũ mắt xuống, không ngừng chà xát ngón tay của mình, "Không được."
Hạ Tranh: "...... Vì cái gì?"
Hứa Trì Quy trầm mặc một lát, ghé vào trên bàn, rầu rĩ mà nói: "Bởi vì sẽ không thực hiện được."
"Vậy sao lời cầu nguyện vừa rồi lại được?" Hạ Tranh hỏi.
Hứa Trì Quy nhìn liếc qua Hạ Tranh một cái, trên mặt có điểm ý cười, "Bởi vì đã thực hiện rồi nha."
Hạ Tranh gật đầu, cổ vũ y: "Cậu xem, nguyện vọng trước đã có thể thực hiện, có lẽ lần này cũng có thể."
Hứa Trì Quy do dự, không xác định nói: "Thật vậy chăng?"
"Thử xem," Hạ Tranh nói, "Vạn nhất thực hiện đâu."
Hứa Trì Quy thầm nghĩ: Hạ Tranh, đây chính là anh kêu em cầu nguyện, vạn nhất......vạn nhất nếu thực hiện được, anh ngàn vạn không thể trách em.
Hứa Trì Quy ngồi dậy, ở trong ánh mắt cổ vũ của Hạ Tranh khép mắt lại, nắm lấy đôi tay đặt ở bên miệng, như một tín đồ thành kính mà cầu nguyện.
Hạ Tranh, có thể không cần thích người khác? Nhìn em đi, Hứa Trì Quy đã yêu người thật nhiều thật nhiều năm, về sau cũng sẽ tiếp tục yêu người. Người đối với em thật tốt, tốt đến nỗi làm em nhịn không được si tâm vọng tưởng, bắt đầu hy vọng xa vời......hy vọng xa vời người sẽ yêu em.
Thật lâu sau đó, Hứa Trì Quy mới mở to mắt, đáy mắt phiếm hồng thổi tắt ngọn nến, Hạ Tranh đứng dậy bật đèn.
"Cái nguyện vọng gì vậy? Cầu đến lâu như vậy." Hạ Tranh có chút tò mò.
"Bí mật." Hứa Trì Quy cúi đầu, cẩn thận gỡ ngọn nến xuống, xé túi lấy dao nĩa ra đặt trên bàn.
Hứa Trì Quy đêm nay cảm xúc dao động quá lớn, hiện tại còn chưa quá bình tĩnh, tình yêu của y đối với Hạ Tranh vẫn luôn che trời lấp đất, giờ đây có chút áp không được, y căn bản không dám nhìn thẳng Hạ Tranh, sợ phần tâm sự không thể để người khác biết này không còn chỗ nào che giấu được.
Nếu là bí mật, Hạ Tranh liền không hỏi nhiều nữa, tiếp nhận bánh kem cùng nĩa Hứa Trì Quy đưa qua, nếm một ngụm, hương vị không tồi, độ ngọt vừa phải.
"Cậu nghĩ xem muốn quà gì?" Hạ Tranh hỏi.
Hứa Trì Quy mới vừa bỏ một khối bánh kem ở trong miệng, nghe vậy xua xua tay, hàm hồ nói: "Anh có thể bồi em ăn sinh nhật, em cũng đã rất vui vẻ rồi, không cần quà đâu."
Hạ Tranh không tán đồng nói: "Như vậy sao được, ăn sinh nhật đều phải nhận quà sinh nhật."
Chuyện này khiến Hứa Trì Quy rất sầu a, y thật không biết chính mình muốn cái gì.
Hạ Tranh thấy vẻ mặt y khó xử, đơn phương đánh nhịp, "Tôi đây chính mình tự đưa đi, đến lúc đó không thích, lại đổi khác."
Hứa Trì Quy nghĩ, y sẽ không có không thích, chỉ cần là Hạ Tranh đưa, y đều sẽ cực kỳ cực kỳ trân quý.
H
ạ Tranh ít khi tặng quà cho người khác, hỏi một số người thì ra đáp án đa dạng chẳng đồng nhất, cuối cùng hắn chọn ra món có tính thực dụng nhất - ghế mát xa.
Hạ Tranh lên mạng tra biết người làm văn phòng thời gian dài ngồi trước máy tính đại đa số đều sẽ mắc vấn đề về eo và xương cổ, hắn tạm thời không phát hiện ra Hứa Trì Quy có mắc phải bệnh đó hay không, nhưng mua ghế thường xuyên mát xa cũng có thể thả lỏng thoải mái một chút.
Vừa lúc nhà trợ lý Tiểu Trần bán cái này, Hạ Tranh trực tiếp đặt nàng một cái, buổi chiều chủ nhật giao hàng tận nhà.
Bởi vì Hứa Trì Quy kháng cự trong nhà xuất hiện người ngoài, Hạ Tranh không kêu người đưa vào, chờ đám người đi rồi mới tự mình lao lực mở cửa, đem vào.
Hứa Trì Quy lần đầu nhận được quà tặng lớn như vậy, nhất thời mới lạ cực kỳ, ngồi xổm trên mặt đất hưng phấn cùng Hạ Tranh nghiên cứu phương pháp sử dụng cùng những việc cần chú ý.
Hạ Tranh thấy bộ dáng y tựa hồ rất vừa lòng, buông tâm.
Vào ban đêm, Hứa Trì Quy liền kiềm chế không được muốn khoe ra, chụp ghế mát xa một tấm ảnh, chia sẻ lên Weibo:
- - Hì hì, đây là quà sinh nhật hắn đưa tôi!
Tiểu Trần lúc ấy đang lướt Weibo, nhàn nhã ngồi lười trên ghế uống trà sữa, click mở ảnh, sau khi thấy rõ thì kinh ngạc thiếu chút nữa phun ra.
Cái tình huống gì thế này???
Buổi chiều mới vừa đưa hàng qua cho Hạ tổng, buổi tối liền thấy ảnh Trân Châu đăng lên kiểu dáng giống nhau như đúc, này cũng quá trùng hợp đi!
Tiểu Trần nhìn chằm chằm ID của Trân Châu-- Thêm Bối Sơn Tranh, lâm vào trầm tư.
Hứa Trì Quy trong tay cầm một cái khăn khô, nhìn thoáng qua đầu tóc Hạ Tranh còn dính nước, đem khăn đưa ra trước mặt hắn, "Sạch sẽ, anh lau lau tóc."
Hạ Tranh ngẩn người, nói lời cảm tạ, duỗi tay tiếp nhận, đặt ở trên đầu cẩn thận lau.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Hạ Tranh lúc này mới thấy rõ ngọn nến con số là 16, mà không phải 26.
Hạ Tranh dừng động tác lại, đem khăn đặt ở sau cổ, cười cười nói: "Nguyên lai hôm nay là sinh nhật 16 tuổi của bạn Tiểu Hứa."
Hứa Trì Quy còn chưa có hoàn toàn hết khóc, thường thường nức nở hai tiếng, chóp mũi đôi mắt đều phiếm hồng, nghe được Hạ Tranh chọc y, trên mặt càng đỏ hơn.
Y hôm nay đặt bánh kem có chút tâm tư nhỏ, mua ba ngọn nến số, muốn trong một ngày ăn hai cái sinh nhật, lần nay đền bù tiếc nuối năm đó.
"Hiện tại là 16 tuổi," Hứa Trì Quy chịu đựng nói, "Đợi lát nữa là 26 tuổi."
"Ân?" Hạ Tranh khó hiểu.
"Hạ Tranh......" Hạ Tranh vừa nãy đã nói, y có thể yêu cầu cái gì cũng được, ánh mắt Hứa Trì Quy trông mong mà nhìn hắn, "Em hôm nay ăn hai lần sinh nhật được không anh?"
Mấy ngày này ở chung, Hạ Tranh phát hiện lá gan Hứa Trì Quy thật sự rất nhỏ, cơ hồ sẽ không chủ động tranh thủ cái gì, trừ phi là chuyện rất quan trọng.
Mười sáu tuổi, Hứa Trì Quy hẳn là đang học lớp 11, nếu Hạ Tranh nhớ không lầm, hắn chính là ở ngày sinh nhật của Hứa Trì Quy rời khỏi Dung Thành.
"Được thôi," Hạ Tranh thân mình nghiêng về phía y, ngực chống ở cạnh bàn, nhìn y nói, "Tôi có thể hỏi vì cái gì sao?"
"Bởi vì......" Hứa Trì Quy lộ ra biểu tình khổ sở, trong mắt tựa hồ lại có gợn nước nhộn nhạo, "Không có người bồi em ăn sinh nhật."
Hạ Tranh không rõ, Hứa Trì Quy bỏ học, trốn ở trong nhà nhiều năm như vậy, không có người nhà, bằng hữu, theo lý thuyết mỗi năm sinh nhật y đều chỉ có một mình, vì cái gì cố tình để ý sinh nhật năm 16 đến như vậy?
"Được," Hạ Tranh nhắm mắt, giấu tốt nghi hoặc trong mắt, "Hiện tại tôi bồi cậu."
Hứa Trì Quy lại vui vẻ lên, gấp không chờ nổi đem bật lửa đã chuẩn bị cho Hạ Tranh.
Hạ Tranh tiếp nhận, như mong muốn của y đốt nến lên, sau đó đứng dậy tắt đèn trong phòng, chỉ để lại hai ngọn nến mỏng manh trong bóng đêm lay động.
Hạ Tranh nhìn mặt Hứa Trì Quy lúc sáng lúc tối, trong mắt hàm chứa ý cười: "Hứa Trì Quy 16 tuổi, sinh nhật vui vẻ."
Câu chúc mừng sinh nhật tới muộn mười năm, Hứa Trì Quy cuối cùng vẫn được như ý nguyện nhận được lời chúc ấy, y liệt miệng vui vẻ mà cười rộ lên, cười cười hốc mắt lại không chịu khống chế mà trở nên ướt át.
Hạ Tranh đối với kỹ năng nước mắt nói đến là đến của y cảm thấy bất đắc dĩ, "Ăn sinh nhật phải vui vẻ, không thể khóc nhè."
Hứa Trì Quy nhỏ giọng vì chính mình cãi lại: "Em, em là vui quá mà khóc."
Hạ Tranh chịu phục, từ hộp giấy bên cạnh lấy hai tờ giấy cho y, tiếp tục thỏa mãn nguyện vọng của y, "Tôi phụ trách hát, cậu phụ trách cầu nguyện."
"Chờ một chút!" Hứa Trì Quy không có lập tức tiếp nhận khăn giấy, cầm lấy điện thoại thần thần bí bí mân mê một trận, sau khi buông mới tiếp nhận khăn giấy, có lệ mà xoa xoa nước mắt trên mặt, gấp không thể chờ được nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực.
Hạ Tranh hồ nghi mà liếc nhìn điện thoại y một cái, giọng hát thanh thanh cất lên.
Đây là lần đầu tiên Hứa Trì Quy nghe Hạ Tranh ca hát, thanh âm của hắn vừa thấp lại trầm, ở trong bóng đêm tĩnh lặng phá lệ ôn nhu, làm Hứa Trì Quy nghe mà mặt đỏ tim đập, thiếu chút nữa đã quên cầu nguyện.
Hạ Tranh, hy vọng người có thể nhìn đến em, nhận thức em, kêu tên em một tiếng.
Đây là nguyện vọng của sinh nhật mười sáu tuổi Hứa Trì Quy, từ ngày đầu tiên Hạ Tranh trở về cũng đã thực hiện được.
Hứa Trì Quy mở to mắt, xuyên thấu qua ánh nến lay động chập chùng nhìn về Hạ Tranh, tình yêu mênh mông giấu cũng không được mà ra tràn ra bên ngoài, y cũng không muốn ẩn giấu, muốn mượn bóng đêm trộm làm càn một hồi.
Hạ Tranh bị ánh mắt của Hứa Trì Quy nhìn đến sửng sốt, giây tiếp theo, Hứa Trì Quy liền thổi tắt ngọn nến, trong phòng hoàn toàn lâm vào hắc ám, Hạ Tranh mở ra đèn pin trên điện thoại, lại lần nữa đối diện với một Hứa Trì Quy không hề có ánh mắt công kích, tựa như trong nháy mắt phảng phất kia chỉ là ảo giác của hắn.
Hạ Tranh nhờ Hứa Trì Quy giúp hắn cầm điện thoại, đem ngọn nến con số "1" trên bánh kem đổi thành con số "2", lần nữa dùng bật lửa đốt lên.
Hạ Tranh phối hợp nói: "Hiện tại là Hứa Trì Quy 26 tuổi, sinh nhật vui vẻ, cậu cầu nguyện đi."
Lần này Hứa Trì Quy lại lắc lắc đầu, rũ mắt xuống, không ngừng chà xát ngón tay của mình, "Không được."
Hạ Tranh: "...... Vì cái gì?"
Hứa Trì Quy trầm mặc một lát, ghé vào trên bàn, rầu rĩ mà nói: "Bởi vì sẽ không thực hiện được."
"Vậy sao lời cầu nguyện vừa rồi lại được?" Hạ Tranh hỏi.
Hứa Trì Quy nhìn liếc qua Hạ Tranh một cái, trên mặt có điểm ý cười, "Bởi vì đã thực hiện rồi nha."
Hạ Tranh gật đầu, cổ vũ y: "Cậu xem, nguyện vọng trước đã có thể thực hiện, có lẽ lần này cũng có thể."
Hứa Trì Quy do dự, không xác định nói: "Thật vậy chăng?"
"Thử xem," Hạ Tranh nói, "Vạn nhất thực hiện đâu."
Hứa Trì Quy thầm nghĩ: Hạ Tranh, đây chính là anh kêu em cầu nguyện, vạn nhất......vạn nhất nếu thực hiện được, anh ngàn vạn không thể trách em.
Hứa Trì Quy ngồi dậy, ở trong ánh mắt cổ vũ của Hạ Tranh khép mắt lại, nắm lấy đôi tay đặt ở bên miệng, như một tín đồ thành kính mà cầu nguyện.
Hạ Tranh, có thể không cần thích người khác? Nhìn em đi, Hứa Trì Quy đã yêu người thật nhiều thật nhiều năm, về sau cũng sẽ tiếp tục yêu người. Người đối với em thật tốt, tốt đến nỗi làm em nhịn không được si tâm vọng tưởng, bắt đầu hy vọng xa vời......hy vọng xa vời người sẽ yêu em.
Thật lâu sau đó, Hứa Trì Quy mới mở to mắt, đáy mắt phiếm hồng thổi tắt ngọn nến, Hạ Tranh đứng dậy bật đèn.
"Cái nguyện vọng gì vậy? Cầu đến lâu như vậy." Hạ Tranh có chút tò mò.
"Bí mật." Hứa Trì Quy cúi đầu, cẩn thận gỡ ngọn nến xuống, xé túi lấy dao nĩa ra đặt trên bàn.
Hứa Trì Quy đêm nay cảm xúc dao động quá lớn, hiện tại còn chưa quá bình tĩnh, tình yêu của y đối với Hạ Tranh vẫn luôn che trời lấp đất, giờ đây có chút áp không được, y căn bản không dám nhìn thẳng Hạ Tranh, sợ phần tâm sự không thể để người khác biết này không còn chỗ nào che giấu được.
Nếu là bí mật, Hạ Tranh liền không hỏi nhiều nữa, tiếp nhận bánh kem cùng nĩa Hứa Trì Quy đưa qua, nếm một ngụm, hương vị không tồi, độ ngọt vừa phải.
"Cậu nghĩ xem muốn quà gì?" Hạ Tranh hỏi.
Hứa Trì Quy mới vừa bỏ một khối bánh kem ở trong miệng, nghe vậy xua xua tay, hàm hồ nói: "Anh có thể bồi em ăn sinh nhật, em cũng đã rất vui vẻ rồi, không cần quà đâu."
Hạ Tranh không tán đồng nói: "Như vậy sao được, ăn sinh nhật đều phải nhận quà sinh nhật."
Chuyện này khiến Hứa Trì Quy rất sầu a, y thật không biết chính mình muốn cái gì.
Hạ Tranh thấy vẻ mặt y khó xử, đơn phương đánh nhịp, "Tôi đây chính mình tự đưa đi, đến lúc đó không thích, lại đổi khác."
Hứa Trì Quy nghĩ, y sẽ không có không thích, chỉ cần là Hạ Tranh đưa, y đều sẽ cực kỳ cực kỳ trân quý.
H
ạ Tranh ít khi tặng quà cho người khác, hỏi một số người thì ra đáp án đa dạng chẳng đồng nhất, cuối cùng hắn chọn ra món có tính thực dụng nhất - ghế mát xa.
Hạ Tranh lên mạng tra biết người làm văn phòng thời gian dài ngồi trước máy tính đại đa số đều sẽ mắc vấn đề về eo và xương cổ, hắn tạm thời không phát hiện ra Hứa Trì Quy có mắc phải bệnh đó hay không, nhưng mua ghế thường xuyên mát xa cũng có thể thả lỏng thoải mái một chút.
Vừa lúc nhà trợ lý Tiểu Trần bán cái này, Hạ Tranh trực tiếp đặt nàng một cái, buổi chiều chủ nhật giao hàng tận nhà.
Bởi vì Hứa Trì Quy kháng cự trong nhà xuất hiện người ngoài, Hạ Tranh không kêu người đưa vào, chờ đám người đi rồi mới tự mình lao lực mở cửa, đem vào.
Hứa Trì Quy lần đầu nhận được quà tặng lớn như vậy, nhất thời mới lạ cực kỳ, ngồi xổm trên mặt đất hưng phấn cùng Hạ Tranh nghiên cứu phương pháp sử dụng cùng những việc cần chú ý.
Hạ Tranh thấy bộ dáng y tựa hồ rất vừa lòng, buông tâm.
Vào ban đêm, Hứa Trì Quy liền kiềm chế không được muốn khoe ra, chụp ghế mát xa một tấm ảnh, chia sẻ lên Weibo:
- - Hì hì, đây là quà sinh nhật hắn đưa tôi!
Tiểu Trần lúc ấy đang lướt Weibo, nhàn nhã ngồi lười trên ghế uống trà sữa, click mở ảnh, sau khi thấy rõ thì kinh ngạc thiếu chút nữa phun ra.
Cái tình huống gì thế này???
Buổi chiều mới vừa đưa hàng qua cho Hạ tổng, buổi tối liền thấy ảnh Trân Châu đăng lên kiểu dáng giống nhau như đúc, này cũng quá trùng hợp đi!
Tiểu Trần nhìn chằm chằm ID của Trân Châu-- Thêm Bối Sơn Tranh, lâm vào trầm tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất