Một Con Rùa Đen Yêu Thầm

Chương 23: Ấu trĩ

Trước Sau
Edit: Sương Tức

Một đôi tình nhân mới được ra lò ngồi trên sô pha dính dính dáng dáng với nhau, liếc nhau một cái sẽ nhịn không được hôn môi, Hạ Tranh bận tâm hai người vừa mới xác nhận quan hệ, sợ Hứa Trì Quy chưa thích ứng, nên khắc chế không duỗi đầu lưỡi, chỉ là cọ xát đôi môi y cắn mút.

Hứa Trì Quy phản ứng trúc trắc, không hiểu đáp lại, sẽ không nhớ hô hấp, chỉ biết ngoan ngoãn đem môi dâng lên cho sói dữ, bày ra tư thế nghênh đón mà chính mình không biết, khi không thở nổi mới có thể hừ hừ hai tiếng.

Hạ Tranh cảm giác rất tốt, xưa nay chưa từng có cái gì tốt như vậy, sự dung túng của Hứa Trì Quy lại làm hắn thêm nặng nề hơn, lực đạo khi hôn cũng càng ngày càng mạnh.

Thời gian dài, Hứa Trì Quy môi bị hôn đến sưng, bắt đầu ẩn ẩn phát đau, nhưng y không lên tiếng, thẳng đến đã khi bụng đói thầm thì kêu lên, mới được Hạ Tranh buông ra.

Hai người hô hấp đều có chút không xong, Hạ Tranh duỗi tay khẽ vuốt cánh môi sưng đỏ của Hứa Trì Quy, âm thanh có chút kiềm chế, hỏi: "Đói bụng? Buổi sáng chưa ăn phải không?"

Hứa Trì Quy dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn Hạ Tranh, thở phì phò giải thích: "Ân...... Vì sợ hãi, nên không muốn ăn."

Hạ Tranh ôm Hứa Trì Quy đứng dậy, đem y thả xuống, nắm tay y hướng phòng bếp đi, không tán đồng nói: "Lần sau không được như vậy."

Hứa Trì Quy nhìn tay hai người gắt gao nắm chặt nhau, nhấp miệng cười rộ lên, ngoài miệng không quên đáp: "Đã biết."

Tủ lạnh không còn dư nhiều nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa Hứa Trì Quy thật sự đói bụng, tính toán chỉ làm đơn giản một món cơm cà ri.

Hạ Tranh giúp không được gì, dựa vào cạnh cửa ôm cánh tay nhìn Hứa Trì Quy, bộ dáng nấu cơm của y rất chuyên chú, cũng rất đẹp. Hứa Trì Quy vóc người không tính cao, khoảng 1m78, nhưng tỷ lệ rất đẹp, eo thon chân dài mông vểnh.

Ngày thường mặc quần áo rộng thùng thình nhìn không rõ ràng, nhưng hôm trước có mặc bộ quần tây áo sơ mi kia đã phác hoạ hoàn mỹ thân hình của Hứa Trì Quy, đó là lần đầu tiên Hạ Tranh thấy rõ thân hình Hứa Trì Quy.

Hôm nay do phải ra ngoài, Hứa Trì Quy mặc áo lông cùng quần jean, áo lông dài quá mông, nhưng khi y giơ tay lấy đồ trong tủ phía trên, mông vểnh bị quần jean bao bọc cũng lộ ra.

Hạ Tranh thật sự không nghĩ rằng, có một ngày hắn sẽ nhìn chằm chằm dáng người của một người đàn ông, nhìn không chớp mắt, tốc độ cong nhanh đến như vậy, hoàn toàn không có thời gian thích ứng.

Hứa Trì Quy nhìn thì ngỡ y đang chuyên chú làm đồ ăn, thực chất ánh mắt của Hạ Tranh làm y sinh ra khẩn trương, đồ trong tay thiếu chút nữa rơi 6, Hứa Trì Quy quay đầu lại nhỏ giọng đưa ra kháng nghị: "Hạ Tranh......anh đừng nhìn em, đi ra ngoài đi."

Hạ Tranh tầm mắt hướng lên, dừng ở khuôn mặt phiếm hồng của Hứa Trì Quy, chân thành đặt câu hỏi: "Tại sao, tôi nhìn bạn trai của mình cũng không được?"

"Có, có thể," Hứa Trì Quy đỏ mặt giải thích, "Nhưng hiện tại em phải làm cơm, anh nhìn như vậy...... Em không có biện pháp chú tâm."

Hạ Tranh niệm tình Hứa Trì Quy còn đói bụng, không chọc y nữa, theo lời đi ra phòng bếp, trước khi đóng cửa tầm mắt lướt qua phía dưới, áo lông trở lại bình thường, cái gì cũng không nhìn thấy.

Trong lúc ăn cơm, Hạ Tranh chủ động hỏi: "Ở bãi đỗ xe, em định đi lên xe của Lý Văn Mạch một lần nữa, là muốn đi bệnh viện thăm Lý thúc phải không?"

Hứa Trì Quy nuốt xuống thức ăn trong miệng, mặt lộ vẻ lo lắng: "Ân, Lý thúc hai năm trước kiểm tra ra ung thư, cũng may phát hiện sớm, trị được, lần này nằm viện không biết có phải tái phát hay không, anh..... Lý Văn Mạch vừa rồi cũng chưa nói rõ ràng."

Hạ Tranh đối với việc y sửa miệng hắn phi thường vừa lòng, hỏi: "Em cùng Lý thúc rất quen thuộc?"

Hứa Trì Quy gật đầu: "Lý thúc và mẹ em là bằng hữu, ông ấy cũng sống ở tiểu khu này, nhìn em lớn lên. Năm đó em...... Nếu không phải có Lý thúc giúp em, thì sinh hoạt một mình của em sẽ hỏng bét. Mấy năm nay cũng thường xuyên ở bên ngoài giúp em xử lý một ít việc, đưa cho rất nhiều đồ, có cả đồ ăn ngon, mỗi ngày giúp em đổ rác, khu dân cư không có bất động sản quản lý, tiểu khu sạch sẽ như vậy, cũng là do em tìm Lý thúc hỗ trợ."

Thời gian Hứa Trì Quy mới trốn đi đó, khẳng định là thời điểm y bất lực nhất, tự đáy lòng Hạ Tranh cảm tạ Lý thúc luôn bên cạnh làm bạn và chiếu cố Hứa Trì Quy, địch ý đối với Lý Văn Mạch tiêu tán đi không ít.

Hạ Tranh kỳ thật muốn nhân cơ hội hỏi Hứa Trì Quy năm đó vì sao lại bỏ học, nhưng thời cơ không thích hợp, hắn sửa lời hỏi: "Hôm nay em còn có thể ra ngoài không? Nếu được, tôi sẽ bồi em đi bệnh viện."

Hứa Trì Quy ánh mắt ảm đạm sáng lên, xác nhận nói: "Thật sự?"

Hạ Tranh gật đầu.

Hứa Trì Quy trầm mặc suy nghĩ, y rất lo lắng cho Lý thúc, có thể đi bệnh viện thăm hỏi đương nhiên so với chiếc điện thoại lạnh băng sẽ tốt hơn, vả lại có Hạ Tranh bồi y, vấn đề hẳn sẽ không lớn.



Hứa Trì Quy dưới tầm mắt tràn ngập kiên nhẫn của Hạ Tranh mở miệng: "Em muốn đi......"

"Được" Hạ Tranh nói, "Tôi bên em."

Cơm nước xong, dựa theo lệ thường là Hạ Tranh thu dọn tàn cục, nghĩ nghi8 giữa trưa Lý thúc sẽ nghỉ ngơi nên bọn họ không đi, tính xem xong một bộ điện ảnh mới xuất phát.

Trong lúc chọn phim Hạ Tranh cố ý hỏi: "Có còn muốn xem phim kinh dị không?"

Lúc này Hứa Trì Quy đang thoải mái nằm trong lòng ngực Hạ Tranh, nghe vậy ngẩn người, sau mới phản ứng lại, nhiệt độ trên mặt tăng lên, e lệ vùi vào hõm vai Hạ Tranh, ngượng ngượng ngùng ngùng: "Anh, anh biết là em cố ý sao......"

Hạ Tranh giơ tay xoa đỉnh đầu mềm mại của y, cười nói: "Kỹ thuật diễn còn cần phải trau dồi."

"Em, em cũng không có giả nha," Hứa Trì Quy nhỏ giọng vì chính mình phản kháng, "Em thật sự là sợ hãi mới...... Mới ôm anh."

Lời này đúng là không giả, Hạ Tranh không cùng y tranh luận về vấn đề này nữa, ngược lại hỏi: "Ai dạy em?"

Hứa Trì Quy nội tâm rối rắm, không muốn bán đứng người đọc của mình.

Không ngờ tới Hạ Tranh trực tiếp đoán được, " Là các bạn đọc của em?"

Hứa Trì Quy ngẩng đầu, cằm để ở trên ngực Hạ Tranh, ảo não mà phát ra tiếng cảm thán: "Hạ Tranh, anh sao lại thông minh như vậy!"

Có thể đoán được không phải bởi vì hắn thông minh, mà thật sự rất dễ đoán. Hứa Trì Quy ở ngoài đời không có bạn bè, có thể xúi giục y dũng cảm theo đuổi hắn, giúp y bày mưu tính kế, trừ bỏ những bạn đọc biết bí mật của y, Hạ Tranh không thể nghĩ là người khác.

Hứa Trì Quy nhịn không được hỏi: "Hạ Tranh, anh còn biết cái gì nữa vậy?"

Hạ Tranh cúi đầu nhìn y, duỗi tay nhéo nhéo chóp mũi y, trong mắt hàm chứa cười nói: "Còn biết đêm qua em trộm hôn tôi."

Nếu không phải Hứa Trì Quy đột nhiên làm chuyện như vậy, Hạ Tranh khả năng sẽ không khẩn cấp trở về như thế. Ngày hôm qua sau khi Hứa Trì Quy tắt video, Hạ Tranh liền mở mắt, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tối đen, đầu óc hỗn độn chỉ còn lại một ý niệm rõ ràng.

Hắn tưởng hôn Hứa Trì Quy, không phải cách một cái màn hình lạnh lẽo, mà là thịt dán thịt, chân chân thật thật mà hôn.

Hứa Trì Quy hơi hơi trừng lớn hai mắt, y cho rằng lúc ấy Hạ Tranh đã ngủ rồi, cho nên mới dám hôn hắn, không nghĩ rằng hắn chẳng những không ngủ, hiện tại còn đem ra chọc y, Hứa Trì Quy lại đem mặt chôn vào hõm vai Hạ Tranh, xấu hổ không dám gặp người.

"Hứa Trì Quy," Hạ Tranh niết niết vành tai nóng của y, "Ngẩng đầu."

Hứa Trì Quy không nhúc nhích, cự tuyệt mà như đang làm nũng, "Không cần......"

"Muốn hôn em." Hạ Tranh nói giọng khàn khàn.

Hứa Trì Quy dừng một chút, chậm rãi đem mặt nâng lên, chịu đựng ngượng ngùng nói: "Ân, cho anh hôn."

Buổi chiều 3 giờ rưỡi, Hạ Tranh đem xe đậu ở bãi đổ xe bệnh viện. Hạ Tranh nhìn ra ngoài từ cửa xe, bệnh viện này dòng người ra vào không ngừng, hắn có chút lo lắng.

Hạ Tranh thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Trì Quy. Trạng thái của y quả nhiên không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt, đôi môi không hề có huyết sắc, khẩn trương lo âu mà không ngừng nắm nắm các ngón tay.

Hạ Tranh duỗi tay nắm lấy đôi tay Hứa Trì Quy, lo lắng hỏi: "Có khỏe không? Thật sự không thoải mái thì chúng ta về nhà."

Hứa Trì Quy nắm chặt ngón cái Hạ Tranh, lắc lắc đầu: "Không có việc gì, em có thể." Nếu đã ra cửa, Hứa Trì Quy không muốn bỏ dở nửa chừng.

Hạ Tranh gật đầu, cầm lấy mũ lưỡi trai và khẩu trang trong lòng ngực giúp y mang lên, nói: "Đừng sợ, tôi ở đây."

Hứa Trì Quy nhìn đôi mắt Hạ Tranh, từ bên trong ánh mắt kiên định của hắn tích góp ra một ít dũng khí, nhỏ giọng cho cỗ vũ cho chính mình: "Ân, có Hạ Tranh, Hứa Trì Quy đừng sợ, không cần sợ."



Đi đến trước giường bệnh Lý thúc, đã là chuyện của mười lăm phút sau, thời tiết đầu đông, thế mà hắn với Hứa Trì Quy lại có nguyên một đầu đầy mồ hôi.

Lý thúc đối với việc Hứa Trì Quy đến thăm mình phi thường ngoài ý muốn, thấy trạng thái y không đúng, vội vàng kêu đón người ngồi xuống.

"Quy Quy, sao con lại tới đây?" Lý thúc lo lắng nói, "Có phải khó chịu hay không, chạy nhanh về nhà đi!"

Phòng bệnh một người tương đối tư mật, trong phòng lại đều là người quen, Hứa Trì Quy không sợ hãi như lúc nãy nữa, y tháo khẩu trang xuống trả lời: "Lý thúc, Văn Mạ...., ừm, nói ông nằm viện, con muốn đến thăm ông, là bệnh tái phát sao?"

Lý Văn Mạch ngồi ở giường bệnh bên kia, nghe thấy Hứa Trì Quy có gọi tên hắn hoàn chỉnh, có chút kỳ quái. Hắn nhìn nhìn người đàn ông đi theo sau Hứa Trì Quy, thấy hắn đem trái cây, đồ bổ đặt lên bàn, càng cảm thấy kỳ quái.

"Không phải, ở nhà không cẩn thận té một cái, gãy xương, không có trở ngại gì đâu." Lý thúc giờ mới chú ý tới người phía sau Hứa Trì Quy, kinh ngạc hỏi, "Vị này chính là?"

Nghe được Lý thúc nói không có trở ngại gì, Hứa Trì Quy buông tâm, lại đối mặt với một vấn đề khó khăn.

Thấy chuyện đến mình, Hạ Tranh tự nhiên trả lời: "Con là bạn tr......"

Hứa Trì Quy đột nhiên lên tiếng đánh gãy, thanh âm hoảng loạn: "Bạn bè! Là bạn bè, tạm thời ở nhà của con."

Hứa Trì Quy không nghĩ Hạ Tranh lại có lá gan lớn như vậy, cũng dám trực tiếp xuất quỹ, vốn dĩ Lý thúc không trở ngại, nhưng nếu Hạ Tranh đem hai chữ bạn trai nói ra, y sợ Lý thúc bị dọa, bệnh tình nặng thêm.

Lý thúc kinh ngạc, ấn theo tính tình Hứa Trì Quy, cư nhiên lại có thể tiếp thu người khác tiến vào nhà y, chỉ sợ người trước mặt này không phải bạn bè bình thường đơn giản như vậy.

Lý thúc thức thời không hỏi nhiều, cùng Hứa Trì Quy nói chuyện một lát, liền đuổi người về nhà.

Lý Văn Mạch đưa hai người đi ra ngoài, Hứa Trì Quy nhỏ giọng nói muốn đi vệ sinh, Lý Văn Mạch hướng một phía chỉ chỉ, "WC ở bên trong, bất quá có chút trục trặc. Rùa đen nhỏ cứ lấy nước trong thùng xối là được."

Dứt lời, Lý Văn Mạch cảm nhận được một cỗ ánh mắt không vui dừng trên người hắn.

Hứa Trì Quy gật đầu, xoay người đi ra ngoài phòng vệ sinh.

Lý Văn Mạch đưa Hạ Tranh đi ra ngoài, chủ động tìm đề tài: "Huynh đệ, cậu cùng rùa đen nhỏ quen biết như thế nào vậy?"

Hạ Tranh nhíu mày, thanh âm có chút lạnh: " Bạn cùng lớp cao trung."

"Quen biết lâu như vậy, quan hệ chắc là rất tốt nhỉ?" Lý Văn Mạch tỏ vẻ hiểu rõ nói, "Bằng không sao y có thể cho cậu ở nhà y."

"Tôi là bạn trai của y." Hạ Tranh ngữ khí bình tĩnh ném ra một cái bom nguyên tử

Lý Văn Mạch ngây người, phản ứng lại, thầm mắng một tiếng, khó trách hắn nhìn bầu không khí đứng chung hai người này cứ quái quái sao ý, nguyên lai là một cặp.

"Cho nên......" Hạ Tranh vô lý đưa ra yêu cầu, "Có thể phiền toái anh đừng gọi y là rùa đen nhỏ nữa?"

Lý Văn Mạch quả thực tức đến bật cười, một nam nhân to xác thế kia! Nội tâm thế nhưng so với lỗ kim còn nhỏ hơn, lần đầu tiên hắn thấy a.

Vừa lúc Hứa Trì Quy từ phòng bệnh đi ra, Lý Văn Mạch lôi kéo y đến phân xử, sợ ông già trong phòng bệnh nghe được, nhỏ giọng cáo trạng, "Rùa đen nhỏ, em đi mà quản quản bạn trai nhỏ này của em đi, thế nhưng lại không cho anh kêu là ' rùa đen nhỏ'! Anh kêu đã bao nhiêu năm rồi a, hắn quản được anh sao! Em nói đúng không?"

Hứa Trì Quy nghe được bốn chữ "Bạn trai nhỏ" mặt bắt đầu nóng lên, sự sợ hãi với thế giới bên ngoài cũng không thắng nổi sự thẹn thùng, y ngẩng đầu nhìn Hạ Tranh một cái, nhìn ra hắn không cao hứng, án cân trong lòng nghiêng qua một bên.

Hứa Trì Quy hơi mang ý xin lỗi nhìn về phía Lý Văn Mạch, nói: "Hắn quản được, Văn Mạch, anh vẫn là đừng kêu như vậy nữa, kêu tên thôi."

Hạ Tranh thoải mái, lấy tư thái của người thắng cuộc hướng Lý Văn Mạch nhướng mày, nắm tay Hứa Trì Quy hướng thang máy đi vào, Hứa Trì Quy không quên quay đầu phất tay tạm biệt Lý Văn Mạch.

Chỉ còn lại Lý Văn Mạch đứng giữa gió lạnh hỗn độn, hiện tại người trẻ tuổi yêu đương đều ấu trĩ như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau