Chương 7: Đau dạ dày
Nhiều năm như vậy, Hứa Trì Quy lần đầu tiên không sử dụng thuốc men hay bất cứ cái gì khác, ngủ sâu 6 tiếng đồng hồ, còn mơ được một cái mộng đẹp.
Ở trong mộng, y về ngày đầu khai giảng lớp 10 năm đó.
Cấp 2 Hứa Trì Quy cùng trường với Hạ Tranh, nhưng thấp hơn hắn một lớp, nghỉ hè trước khi lên lớp, y nghe lén được Hạ Tranh lên cấp 3 sẽ không ở lại trường nữa mà là muốn thi đến trường trung học phụ thuộc cách đây xa nhất.
Hứa Trì Quy đã sớm có bệnh, nếu không phải vì muốn thấy Hạ Tranh, y căn bản không có dũng khí ra cửa. Khi đó, y chưa nhận ra tâm tư khác người của mình đối với Hạ Tranh, y chỉ đem Hạ Tranh trở thành ánh sáng của mình, y tựa như hoa hướng dương, theo bản năng mà hướng nơi ánh sáng, theo bản năng mà tìm kiếm phương hướng của Hạ Tranh, chỉ có thế, y mới tồn tại.
Vì để cấp 3 có thể học cùng trường với Hạ Tranh, Hứa Trì Quy lần đầu mở miệng cầu cậu mình, tìm một vị gia sư lợi hại, kiệt lực buộc chính mình chịu đựng người xa lạ, năm lớp 8 ấy không biết ngày đêm học tập, để tham gia kịp kỳ thi tuyển sinh cùng Hạ Tranh, dành được hạng nhất từ dưới đếm lên vào được trường trung học phụ thuộc.
Khai giảng lớp 10 ấy, Hứa Trì Quy còn không có đủ mười lăm tuổi, hơn nữa lớp 8 năm ấy không thiết sống mà học tập, đem thân thể phá đổ, tuyển sinh xong không thể không ở bệnh viện một tháng.
Bởi vì nguyên nhân sinh bệnh, Hứa Trì Quy cả người gầy đến lợi hại, không đến 1m7, thân thể nhỏ như da bọc xương, xanh xao vàng vọt, nhìn qua cũng đau cả mắt.
Toàn bộ học kỳ lớp 10, không ai nguyện ý cùng y tiếp xúc, y tựa như một người tàng hình không hề thuộc về lớp đó.
Hứa Trì Quy cảm thấy như vậy cũng rất tốt, ít nhất không có người khinh nhục y, hơn nữa cho dù có người tới tìm y, chỉ cần không phải Hạ Tranh, y đều không muốn để ý tới, dần dà, tất cả mọi người xem y như không tồn tại.
Nhưng mà tại cảnh trong mộng này, Hứa Trì Quy một mình đứng trước danh sách phân lớp, xuyên qua một đám người mênh mang tìm ra Hạ Tranh. Vốn tưởng rằng lần này cũng giống như năm ấy, chỉ có thể nhìn đến bóng dáng của Hạ Tranh, cho đến khi hắn rời đi. Làm Hứa Trì Quy ngoài ý muốn chính là, Hạ Tranh thế nhưng quay đầu lại, hơn nữa đẩy ra đám người hướng y bước nhanh đến.
Hạ Tranh lớn lên thật tuấn, dáng người khung xương phi thường đẹp, cho dù là đồng phục rộng thùng thình, ở trong đám người kia cũng là lóa mắt nhất. Hứa Trì Quy nhớ tới bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ hiện tại của mình, phản ứng đầu tiên không phải kinh hỉ, mà là muốn tránh đi, ngàn vạn không dọa đến Hạ Tranh.
Hạ Tranh không có cho y cơ hội chạy trốn, thực mau liền đứng ở trước mặt y.
Hứa Trì Quy đặc biệt hoảng, rũ đầu xuống không dám nhìn Hạ Tranh, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng tặc lưỡi giòn vang, tiếp theo là Hạ Tranh vẫn còn mang theo một tia sức sống riêng biệt của thiếu niên, giọng vừa trầm lạnh vừa ngầu, nói:
"Hứa Trì Quy đúng không? Tôi là Hạ Tranh lớp 10-3, hai ta hình như học chung một lớp, xem cậu thuận mắt như vậy, về sau liền đi theo Tranh ca."
Hứa Trì Quy sáng sớm tỉnh dậy, khóe miệng còn tàn lưu một tia ý cười, y không vội rời giường, bọc chăn từ đầu giường lăn đến cuối giường. Y nhớ lại giấc mơ đẹp đó, không khỏi có chút tiếc nuối, nếu mộng này có thể duy trì lâu một chút thì tốt rồi.
Hứa Trì Quy chỉ tiếc nuối một lát, thực mau liền vui vẻ lên, y hiện tại không cần dựa vào cảnh trong mơ đê hoài niệm Hạ Tranh, người hiện tại đang ở nhà của y, bọn họ lát nữa thôi là có thể gặp mặt, nói không chừng còn có thể cùng nhau ăn bữa sáng.
Nghĩ đến khả năng này, Hứa Trì Quy rất hưng phấn, đá đá chăn rồi xuống giường, mở ra cửa phòng ngủ đi phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó lặng yên không tiếng động đến đứng trước cửa phòng ngủ chính.
Hiện tại mới 7 giờ sáng, Hạ Tranh hẳn là còn chưa có rời giường.
Trải qua chuyện tối hôm qua, Hứa Trì Quy đối Hạ Tranh ỷ lại cùng yêu thích lại tăng lên rất cao. Y giống cái biến thái, giơ tay mềm nhẹ mà vuốt ve cửa phòng, qua vài giây, lại đem mặt dán lên, biểu tình ỷ lại lại quyến luyến mà cọ cọ, không tiếng động nói: "Hạ Tranh, em rất thích người."
Cứ việc ngoại trừ mình thì cũng không ai nghe thấy, Hứa Trì Quy vẫn là đỏ bừng đầy mặt, y đang định chạy, đột nhiên nghe thấy phòng trong hình như có đồ vật rơi xuống đất, trong hỗn loạn đó có một tiếng rên mỏng manh kêu lên.
Hứa Trì Quy đầu tiên là bị dọa, kinh hách qua đi mới phản ứng lại âm thanh kia là Hạ Tranh phát ra. Hứa Trì Quy nháy mắt luống cuống, nhất thời không rảnh lo cái khác, trực tiếp mở cửa vọt đi vào.
Hứa Trì Quy liếc mắt một cái liền nhìn đến một cái bình thuốc trên mặt đất, khắp nơi rơi rụng các viên thuốc màu trắng, Hạ Tranh dựa đầu vào giường, tay gắt gao đè lại dạ dày.
"Hạ Tranh --" Hứa Trì Quy chạy chậm đến mép giường, thấy rõ sắc mặt Hạ Tranh trắng bệch, thái dương không ngừng chảy mồ hôi, thân thể cũng hơi hơi phát run, đang cực lực chịu đựng đau đớn.
Hứa Trì Quy hoảng loạn, nhìn đến Hạ Tranh ấn ấn tay nơi dạ dày, đôi mắt đều đỏ, liên tiếp hỏi: "Hạ Tranh, anh làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái? Có phải hay không đau dạ dày?"
Hạ Tranh thấp thấp mà "Ân" một tiếng, nhẹ giọng nói: "Bệnh vặt thôi, không có việc gì."
"Chính là, chính là anh thoạt nhìn rất là khó chịu......" Hứa Trì Quy không yên tâm nói, "Hạ Tranh, vẫn là đi bệnh viện đi."
Hạ Tranh lắc đầu: "Giúp tôi đem thuốc nhặt lên, tôi uống thuốc liền tốt."
Hứa Trì Quy đem thuốc trên mặt đất nhặt lên, bên trong còn thừa có một ít viên thuốc sạch sẽ. Hứa Trì Quy chạy chậm đến phòng bếp lấy một ly nước ấm, trở về hỏi Hạ Tranh lượng thuốc, lấy ra bốn viên đút cho hắn, thấy hắn nuốt xuống, lại đem ly nước đưa tới bên miệng hắn, giúp hắn uống hết hơn phân nửa ly.
"Anh trước nghỉ trong chốc lát," Hứa Trì Quy buông cái ly, đỡ Hạ Tranh nằm xuống, giúp hắn tỉ mỉ đắp chăn đàng hoàng, cuối cùng lại kéo tay áo giúp hắn lau khô mồ hôi trên mặt, "Em đi nấu chút cháo, đợi lát nữa anh ăn rồi ngủ tiếp."
Hạ Tranh nhìn Hứa Trì Quy một hồi lâu, sau đó gật đầu nhắm mắt lại, bởi vì không thoải mái mà hơi chau mày.
Trong nhà không có nguyên liệu gì để dưỡng dạ dày, may mà còn một ít bí đỏ, thời gian cấp bách, chỉ có thể trước nấu một nồi cháo bí đỏ cho Hạ Tranh lót bụng.
Hứa Trì Quy có chút tự trách, y không biết Hạ Tranh có bệnh bao tử. Trước kia thời điểm đang còn đi học, Hạ Tranh thân thể đặc biệt tốt, liền tính cả trường đều lưu hành bệnh cảm mạo, ai cũng ngả bệnh, chỉ có Hạ Tranh vẫn tốt.
Mười năm không thấy, Hạ Tranh như thế nào liền đem mình lăn lộn ra bệnh bao tử. Hứa Trì Quy có chút oán hắn không có tự chiếu cố tốt cho mình. Y quấy cháo trong nồi, tầm mắt dừng ở sương mù bốc lên, xuyên qua chúng, âm thầm thề: Nếu người chiếu cố không tốt, vậy đến lượt em tới.
Nửa giờ sau, Hứa Trì Quy bưng một chén cháo đi vào phòng ngủ chính, thấy Hạ Tranh vẫn nằm nghiêng đối mặt y, y phóng nhẹ bước chân tới gần, nhỏ giọng kêu: "Hạ Tranh, dậy uống cháo."
Hạ Tranh nhăn lại cái mũi, không nhúc nhích.
Hứa Trì Quy khó được nhìn đến một mặt trẻ con của Hạ Tranh, mới lạ lại bất đắc dĩ, "Hạ Tranh - anh nghe lời đi, bằng không dạ dày lại đau."
Hạ Tranh làm như không tình nguyện mở to mắt, ngồi dậy dựa vào đầu giường, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Hứa Trì Quy.
H
ứa Trì Quy vốn nên không chịu được ánh mắt hung hung của Hạ Tranh, nhưng y luôn không tự chủ được mà ngó lên đỉnh đầu hắn, nhìn đến một cọng tóc phản nghịch ngưỡng lên cao, làm yếu đi khí thế hung dữ của hắn, sự tương phản như vậy, làm cho Hứa Trì Quy lần đầu tiên cảm thấy Hạ Tranh thật đáng yêu.
Hứa Trì Quy thổi cháo đưa tới trước mặt Hạ Tranh, lấy lòng nói: "Không phải muốn làm ồn anh nghỉ ngơi, uống một chút cho ấm áp dạ dày, sẽ không khó chịu như vậy nữa."
Hạ Tranh nhìn y không nói lời nào.
Hứa Trì Quy có chút không hiểu ý tứ của Hạ Tranh, y nghi hoặc mà nhìn Hạ Tranh một cái, lại cúi đầu nhìn chén cháo. Chẳng lẽ Hạ Tranh đau đến nâng không nổi cánh tay? muốn cho mình uy hắn, nhưng ngượng ngùng mở miệng?
Hứa Trì Quy sợ lại trì hoãn tiếp, cháo sẽ lạnh mất, vì thế y nỗ lực bỏ qua sự nóng ran trên mặt, múc một muỗng cháo, phóng tới bên miệng thổi thổi, đưa đến bên miệng Hạ Tranh, vô ý thức há mồm "a" một tiếng.
Hạ Tranh không như ý y há mồm, khóe miệng hơi hơi giơ lên, hắn duỗi tay tiếp nhận cái muỗng cùng cái chén.
Hứa Trì Quy hiểu sai ý, súc đầu đều mau mắc cỡ chết được.
Hạ Tranh ăn vài cái muỗng liền xong rồi, Hứa Trì Quy đã khôi phục tốt tâm tình, hỏi hắn còn muốn hay không, Hạ Tranh lắc đầu nói đủ rồi.
Hứa Trì Quy nhận lấy chén không, luôn xác nhận mãi nói: "Có tốt hơn chút nào không anh? Còn khó chịu sao?"
"Khá hơn nhiều." Hạ Tranh trả lời.
Hạ Tranh cũng không phải đang an ủi Hứa Trì Quy. Gần mấy năm, hắn bởi vì công tác bận rộn, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ không quy luật, dạ dày thường thường sẽ đau một hồi, không có vấn đề gì lớn. Mỗi lần chỉ cần uống thuốc xong, nghỉ ngơi nửa ngày là có thể khôi phục, chính là lần này bởi vì nhiều hơn một chén cháo bí đỏ ấm áp bí đỏ cháo, mới không đếm một giờ, dạ dày hắn đau đã chậm lại rất nhiều.
Hạ Tranh vỗ vỗ xoa xoa đầu Hứa Trì Quy, chân thành nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu, chủ nhà tốt nhất thế giới."
Hứa Trì Quy nhìn kia cọng tóc vểnh ngược lên kia, cũng học Hạ Tranh vỗ vỗ xoa xoa đỉnh đầu hắn, giúp tóc hắn trở về chỉnh tề như trước, Hạ Tranh bộ dáng trang nghiêm soái khí khôi phục như thường. Nhưng cứ việc như thế, Hứa Trì Quy cảm thấy khoảng cách giữa y cùng Hạ Tranh, vô hình được rút ngắn lại một chút.
Hứa Trì Quy nhìn thẳng ánh mắt Hạ Tranh, đôi mắt tròn tròn nay cong thành nửa vầng trăng: "Không khách khí, anh là vị khách thuê soái nhất toàn thế giới."
Ở trong mộng, y về ngày đầu khai giảng lớp 10 năm đó.
Cấp 2 Hứa Trì Quy cùng trường với Hạ Tranh, nhưng thấp hơn hắn một lớp, nghỉ hè trước khi lên lớp, y nghe lén được Hạ Tranh lên cấp 3 sẽ không ở lại trường nữa mà là muốn thi đến trường trung học phụ thuộc cách đây xa nhất.
Hứa Trì Quy đã sớm có bệnh, nếu không phải vì muốn thấy Hạ Tranh, y căn bản không có dũng khí ra cửa. Khi đó, y chưa nhận ra tâm tư khác người của mình đối với Hạ Tranh, y chỉ đem Hạ Tranh trở thành ánh sáng của mình, y tựa như hoa hướng dương, theo bản năng mà hướng nơi ánh sáng, theo bản năng mà tìm kiếm phương hướng của Hạ Tranh, chỉ có thế, y mới tồn tại.
Vì để cấp 3 có thể học cùng trường với Hạ Tranh, Hứa Trì Quy lần đầu mở miệng cầu cậu mình, tìm một vị gia sư lợi hại, kiệt lực buộc chính mình chịu đựng người xa lạ, năm lớp 8 ấy không biết ngày đêm học tập, để tham gia kịp kỳ thi tuyển sinh cùng Hạ Tranh, dành được hạng nhất từ dưới đếm lên vào được trường trung học phụ thuộc.
Khai giảng lớp 10 ấy, Hứa Trì Quy còn không có đủ mười lăm tuổi, hơn nữa lớp 8 năm ấy không thiết sống mà học tập, đem thân thể phá đổ, tuyển sinh xong không thể không ở bệnh viện một tháng.
Bởi vì nguyên nhân sinh bệnh, Hứa Trì Quy cả người gầy đến lợi hại, không đến 1m7, thân thể nhỏ như da bọc xương, xanh xao vàng vọt, nhìn qua cũng đau cả mắt.
Toàn bộ học kỳ lớp 10, không ai nguyện ý cùng y tiếp xúc, y tựa như một người tàng hình không hề thuộc về lớp đó.
Hứa Trì Quy cảm thấy như vậy cũng rất tốt, ít nhất không có người khinh nhục y, hơn nữa cho dù có người tới tìm y, chỉ cần không phải Hạ Tranh, y đều không muốn để ý tới, dần dà, tất cả mọi người xem y như không tồn tại.
Nhưng mà tại cảnh trong mộng này, Hứa Trì Quy một mình đứng trước danh sách phân lớp, xuyên qua một đám người mênh mang tìm ra Hạ Tranh. Vốn tưởng rằng lần này cũng giống như năm ấy, chỉ có thể nhìn đến bóng dáng của Hạ Tranh, cho đến khi hắn rời đi. Làm Hứa Trì Quy ngoài ý muốn chính là, Hạ Tranh thế nhưng quay đầu lại, hơn nữa đẩy ra đám người hướng y bước nhanh đến.
Hạ Tranh lớn lên thật tuấn, dáng người khung xương phi thường đẹp, cho dù là đồng phục rộng thùng thình, ở trong đám người kia cũng là lóa mắt nhất. Hứa Trì Quy nhớ tới bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ hiện tại của mình, phản ứng đầu tiên không phải kinh hỉ, mà là muốn tránh đi, ngàn vạn không dọa đến Hạ Tranh.
Hạ Tranh không có cho y cơ hội chạy trốn, thực mau liền đứng ở trước mặt y.
Hứa Trì Quy đặc biệt hoảng, rũ đầu xuống không dám nhìn Hạ Tranh, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng tặc lưỡi giòn vang, tiếp theo là Hạ Tranh vẫn còn mang theo một tia sức sống riêng biệt của thiếu niên, giọng vừa trầm lạnh vừa ngầu, nói:
"Hứa Trì Quy đúng không? Tôi là Hạ Tranh lớp 10-3, hai ta hình như học chung một lớp, xem cậu thuận mắt như vậy, về sau liền đi theo Tranh ca."
Hứa Trì Quy sáng sớm tỉnh dậy, khóe miệng còn tàn lưu một tia ý cười, y không vội rời giường, bọc chăn từ đầu giường lăn đến cuối giường. Y nhớ lại giấc mơ đẹp đó, không khỏi có chút tiếc nuối, nếu mộng này có thể duy trì lâu một chút thì tốt rồi.
Hứa Trì Quy chỉ tiếc nuối một lát, thực mau liền vui vẻ lên, y hiện tại không cần dựa vào cảnh trong mơ đê hoài niệm Hạ Tranh, người hiện tại đang ở nhà của y, bọn họ lát nữa thôi là có thể gặp mặt, nói không chừng còn có thể cùng nhau ăn bữa sáng.
Nghĩ đến khả năng này, Hứa Trì Quy rất hưng phấn, đá đá chăn rồi xuống giường, mở ra cửa phòng ngủ đi phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó lặng yên không tiếng động đến đứng trước cửa phòng ngủ chính.
Hiện tại mới 7 giờ sáng, Hạ Tranh hẳn là còn chưa có rời giường.
Trải qua chuyện tối hôm qua, Hứa Trì Quy đối Hạ Tranh ỷ lại cùng yêu thích lại tăng lên rất cao. Y giống cái biến thái, giơ tay mềm nhẹ mà vuốt ve cửa phòng, qua vài giây, lại đem mặt dán lên, biểu tình ỷ lại lại quyến luyến mà cọ cọ, không tiếng động nói: "Hạ Tranh, em rất thích người."
Cứ việc ngoại trừ mình thì cũng không ai nghe thấy, Hứa Trì Quy vẫn là đỏ bừng đầy mặt, y đang định chạy, đột nhiên nghe thấy phòng trong hình như có đồ vật rơi xuống đất, trong hỗn loạn đó có một tiếng rên mỏng manh kêu lên.
Hứa Trì Quy đầu tiên là bị dọa, kinh hách qua đi mới phản ứng lại âm thanh kia là Hạ Tranh phát ra. Hứa Trì Quy nháy mắt luống cuống, nhất thời không rảnh lo cái khác, trực tiếp mở cửa vọt đi vào.
Hứa Trì Quy liếc mắt một cái liền nhìn đến một cái bình thuốc trên mặt đất, khắp nơi rơi rụng các viên thuốc màu trắng, Hạ Tranh dựa đầu vào giường, tay gắt gao đè lại dạ dày.
"Hạ Tranh --" Hứa Trì Quy chạy chậm đến mép giường, thấy rõ sắc mặt Hạ Tranh trắng bệch, thái dương không ngừng chảy mồ hôi, thân thể cũng hơi hơi phát run, đang cực lực chịu đựng đau đớn.
Hứa Trì Quy hoảng loạn, nhìn đến Hạ Tranh ấn ấn tay nơi dạ dày, đôi mắt đều đỏ, liên tiếp hỏi: "Hạ Tranh, anh làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái? Có phải hay không đau dạ dày?"
Hạ Tranh thấp thấp mà "Ân" một tiếng, nhẹ giọng nói: "Bệnh vặt thôi, không có việc gì."
"Chính là, chính là anh thoạt nhìn rất là khó chịu......" Hứa Trì Quy không yên tâm nói, "Hạ Tranh, vẫn là đi bệnh viện đi."
Hạ Tranh lắc đầu: "Giúp tôi đem thuốc nhặt lên, tôi uống thuốc liền tốt."
Hứa Trì Quy đem thuốc trên mặt đất nhặt lên, bên trong còn thừa có một ít viên thuốc sạch sẽ. Hứa Trì Quy chạy chậm đến phòng bếp lấy một ly nước ấm, trở về hỏi Hạ Tranh lượng thuốc, lấy ra bốn viên đút cho hắn, thấy hắn nuốt xuống, lại đem ly nước đưa tới bên miệng hắn, giúp hắn uống hết hơn phân nửa ly.
"Anh trước nghỉ trong chốc lát," Hứa Trì Quy buông cái ly, đỡ Hạ Tranh nằm xuống, giúp hắn tỉ mỉ đắp chăn đàng hoàng, cuối cùng lại kéo tay áo giúp hắn lau khô mồ hôi trên mặt, "Em đi nấu chút cháo, đợi lát nữa anh ăn rồi ngủ tiếp."
Hạ Tranh nhìn Hứa Trì Quy một hồi lâu, sau đó gật đầu nhắm mắt lại, bởi vì không thoải mái mà hơi chau mày.
Trong nhà không có nguyên liệu gì để dưỡng dạ dày, may mà còn một ít bí đỏ, thời gian cấp bách, chỉ có thể trước nấu một nồi cháo bí đỏ cho Hạ Tranh lót bụng.
Hứa Trì Quy có chút tự trách, y không biết Hạ Tranh có bệnh bao tử. Trước kia thời điểm đang còn đi học, Hạ Tranh thân thể đặc biệt tốt, liền tính cả trường đều lưu hành bệnh cảm mạo, ai cũng ngả bệnh, chỉ có Hạ Tranh vẫn tốt.
Mười năm không thấy, Hạ Tranh như thế nào liền đem mình lăn lộn ra bệnh bao tử. Hứa Trì Quy có chút oán hắn không có tự chiếu cố tốt cho mình. Y quấy cháo trong nồi, tầm mắt dừng ở sương mù bốc lên, xuyên qua chúng, âm thầm thề: Nếu người chiếu cố không tốt, vậy đến lượt em tới.
Nửa giờ sau, Hứa Trì Quy bưng một chén cháo đi vào phòng ngủ chính, thấy Hạ Tranh vẫn nằm nghiêng đối mặt y, y phóng nhẹ bước chân tới gần, nhỏ giọng kêu: "Hạ Tranh, dậy uống cháo."
Hạ Tranh nhăn lại cái mũi, không nhúc nhích.
Hứa Trì Quy khó được nhìn đến một mặt trẻ con của Hạ Tranh, mới lạ lại bất đắc dĩ, "Hạ Tranh - anh nghe lời đi, bằng không dạ dày lại đau."
Hạ Tranh làm như không tình nguyện mở to mắt, ngồi dậy dựa vào đầu giường, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Hứa Trì Quy.
H
ứa Trì Quy vốn nên không chịu được ánh mắt hung hung của Hạ Tranh, nhưng y luôn không tự chủ được mà ngó lên đỉnh đầu hắn, nhìn đến một cọng tóc phản nghịch ngưỡng lên cao, làm yếu đi khí thế hung dữ của hắn, sự tương phản như vậy, làm cho Hứa Trì Quy lần đầu tiên cảm thấy Hạ Tranh thật đáng yêu.
Hứa Trì Quy thổi cháo đưa tới trước mặt Hạ Tranh, lấy lòng nói: "Không phải muốn làm ồn anh nghỉ ngơi, uống một chút cho ấm áp dạ dày, sẽ không khó chịu như vậy nữa."
Hạ Tranh nhìn y không nói lời nào.
Hứa Trì Quy có chút không hiểu ý tứ của Hạ Tranh, y nghi hoặc mà nhìn Hạ Tranh một cái, lại cúi đầu nhìn chén cháo. Chẳng lẽ Hạ Tranh đau đến nâng không nổi cánh tay? muốn cho mình uy hắn, nhưng ngượng ngùng mở miệng?
Hứa Trì Quy sợ lại trì hoãn tiếp, cháo sẽ lạnh mất, vì thế y nỗ lực bỏ qua sự nóng ran trên mặt, múc một muỗng cháo, phóng tới bên miệng thổi thổi, đưa đến bên miệng Hạ Tranh, vô ý thức há mồm "a" một tiếng.
Hạ Tranh không như ý y há mồm, khóe miệng hơi hơi giơ lên, hắn duỗi tay tiếp nhận cái muỗng cùng cái chén.
Hứa Trì Quy hiểu sai ý, súc đầu đều mau mắc cỡ chết được.
Hạ Tranh ăn vài cái muỗng liền xong rồi, Hứa Trì Quy đã khôi phục tốt tâm tình, hỏi hắn còn muốn hay không, Hạ Tranh lắc đầu nói đủ rồi.
Hứa Trì Quy nhận lấy chén không, luôn xác nhận mãi nói: "Có tốt hơn chút nào không anh? Còn khó chịu sao?"
"Khá hơn nhiều." Hạ Tranh trả lời.
Hạ Tranh cũng không phải đang an ủi Hứa Trì Quy. Gần mấy năm, hắn bởi vì công tác bận rộn, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ không quy luật, dạ dày thường thường sẽ đau một hồi, không có vấn đề gì lớn. Mỗi lần chỉ cần uống thuốc xong, nghỉ ngơi nửa ngày là có thể khôi phục, chính là lần này bởi vì nhiều hơn một chén cháo bí đỏ ấm áp bí đỏ cháo, mới không đếm một giờ, dạ dày hắn đau đã chậm lại rất nhiều.
Hạ Tranh vỗ vỗ xoa xoa đầu Hứa Trì Quy, chân thành nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu, chủ nhà tốt nhất thế giới."
Hứa Trì Quy nhìn kia cọng tóc vểnh ngược lên kia, cũng học Hạ Tranh vỗ vỗ xoa xoa đỉnh đầu hắn, giúp tóc hắn trở về chỉnh tề như trước, Hạ Tranh bộ dáng trang nghiêm soái khí khôi phục như thường. Nhưng cứ việc như thế, Hứa Trì Quy cảm thấy khoảng cách giữa y cùng Hạ Tranh, vô hình được rút ngắn lại một chút.
Hứa Trì Quy nhìn thẳng ánh mắt Hạ Tranh, đôi mắt tròn tròn nay cong thành nửa vầng trăng: "Không khách khí, anh là vị khách thuê soái nhất toàn thế giới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất