Một Con Rùa Đen Yêu Thầm

Chương 8

Trước Sau
Edit: Sương Tức + Chiêu Cơ

Hứa Trì Quy đỡ Hạ Tranh nằm xuống một lần nữa, giúp hắn chỉnh chỉnh mấy góc chăn rồi mang chén ra ngoài, y phải tận dụng thời gian nhanh chóng chú ý đến phương diện sinh hoạt và việc ăn uống hằng ngày của người bị bệnh bao tử này.

Qua một phen lăn lộn, cơn buồn ngủ của Hạ Tranh đã hoàn toàn biến mất, bất quá dạ dày còn có chút không thoải mái, hắn liền khép mắt lại không nhúc nhích.

Ngoài cửa truyền đến một ít động tĩnh rất nhỏ, Hạ Tranh lỗ tai vô ý thức giật giật, cho dù nhìn không được, cũng không khó đoán được quỹ đạo hành động của Hứa Trì Quy -- sau khi ăn xong bữa sáng lúc, sẽ đi phòng bếp rửa sạch tàn cục, đi một chuyến đến phòng vệ sinh, trở về phòng bếp lấy một chén nước, cuối cùng tiến vào thư phòng bảo bối của y.

Bất quá hôm nay tựa hồ có điều khác biệt, Hạ Tranh chậm chạp không có nghe được tiếng đóng cửa vốn nên vang lên.

Đơn giản ngủ không được, Hạ Tranh xốc chăn lên rời giường, đi vào phòng tắm. Hạ Tranh mở vòi nước ra, cong lưng dùng nước trong rửa mặt, xoa nắn vài cái rồi ngồi dậy, đôi tay chống đỡ bồn rửa tay, hắn khó có được một lần cẩn thận quan sát gương mặt trong gương kia.

Một lát sau, Hạ Tranh đưa ra kết luận: Hứa Trì Quy mấy năm nay nhốt mình ở trong nhà, chưa thấy qua vài người, mới có thể cảm thấy hắn soái nhất. Bộ dáng hắn lúc này, lôi thôi lếch thếch thần sắc có bệnh, căn bản cùng chữ soái đều không dính dáng.

Hạ Tranh rửa mặt xong đi ra phòng ngủ, liếc mắt một cái liền nhìn đến Hứa Trì Quy ngồi ở trên tấm thảm trước sô pha, thần sắc nghiêm nghiêm túc túc, trong tay cầm một cái bút ở trên notebook viết chữ, bên cạnh là điện thoại.

Có lẽ là không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên xuất hiện, Hứa Trì Quy lại bị dọa tới, thân thể đột nhiên run một chút, ngòi bút trên giấy vẽ ra một cái dấu vết thật dài.

"Xin lỗi." Hạ Tranh thề, hắn thật không nghĩ dọa y.

Hứa Trì Quy mặt có chút hồng, ngượng ngùng mà nói: "Không quan hệ, là em nhát gan."

Hạ Tranh chạy lại gần, hỏi: " Cậu viết cái gì vậy?"

Hạ Tranh vốn là thuận miệng hỏi một chút, ai ngờ Hứa Trì Quy phản ứng đặc biệt lớn, nhanh tay đóng notebook lại, giấu ở dưới thân, lại quên điện thoại trên bàn còn đang sáng trưng.

Tuy rằng đối với phản ứng của Hứa Trì Quy có chút khó chịu, nhưng Hạ Tranh lại lần nữa thề, hắn thật sự không phải cố ý nhìn lén, thuần túy là "Bách Khoa Toàn Thư Ẩm Thực Dưỡng Dạ Dày" tiêu đề tự không tính là nhỏ, hơn nữa thị lực hắn tốt, không chút nào cố sức liền thấy rõ.

Chờ Hứa Trì Quy phản ứng lại, thì đã muộn, bị Hạ Tranh phát hiện, y quẫn bách cực kỳ, các loại cảm xúc trộn lẫn với nhau, cuối cùng hội tụ thành hoảng loạn không biết làm sao.

"Em, em......" Hứa Trì Quy cúi đầu, gắt gao nắm notebook.

Hạ Tranh cũng ngồi xuống thảm, ôm lấy bả vai đơn bạc của Hứa Trì Quy, nhẹ nhàng vỗ vỗ, thở dài một hơi nói: "Hứa Trì Quy, cậu không thể đối tôi tốt như vậy."

Hứa Trì Quy tim đập tạm dừng một cái chớp mắt, Hạ Tranh tại sao lại nói như vậy? Có phải hay không hắn đã đoán ra những cái tâm tư không muốn người khác biết của y?

"Không phải......" Hứa Trì Quy phản ứng đầu tiên là không nhận.

"Cậu đối tốt với tôi như vậy, khả năng tôi sẽ luyến tiếc đi." Hạ Tranh vẻ mặt hiện lên buồn rầu mà nói.

Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, Hạ Tranh thanh âm hoàn mỹ che đậy Hứa Trì Quy về điểm này hơi không thể nghe thấy thanh âm.

Hứa Trì Quy đột nhiên ngẩng đầu, lại vô tình đụng phải Hạ Tranh cằm.

Hạ Tranh kêu lên một tiếng, che lại cằm nằm ngửa ở trên sô pha. Hứa Trì Quy liên tục xin lỗi, tưởng bẻ ra Hạ Tranh tay xem hắn có nghiêm trọng không, rồi lại không kia lá gan.

Hứa Trì Quy tự trách nói: "Rất đau đi? Thực xin lỗi."

Hạ Tranh xoa cằm hỏi y: "Cậu như thế nào biết."

Hứa Trì Quy xoa xoa đầu, thành thật nói: "Bởi vì em cũng rất đau."

Hạ Tranh không nói chuyện, nhìn chằm chằm Hứa Trì Quy nhìn trong chốc lát, một lát sau, hai người đột nhiên cùng nở nụ cười.

Hạ Tranh mở TV ra, tìm một bộ điện ảnh cảm thấy hứng thú điện ảnh, phòng khách hàng năm tĩnh dật náo nhiệt hẳn lên, Hứa Trì Quy luyến tiếc về thư phòng.



Trong nhà tủ lạnh cơ bản không có gì, Hứa Trì Quy tính toán chiếu hôm nay viết thực đơn mua hàng, y cầm lấy điện thoại, click mở phần mềm thường dùng mua đồ ăn, bên cạnh một cái đầu thò qua tới.

"Này trên đây còn có thể mua đồ ăn?" Hạ Tranh kinh ngạc hỏi.

Không phải Hạ Tranh đại kinh tiểu quái, hắn từ lớp 11 bắt đầu sống một mình, không có cái kinh nghiệm sinh hoạt gì, sẽ không nấu cơm, thật đúng là không biết hiện tại mua đồ ăn đều có thể giao hàng tận nhà.

Khó trách Hứa Trì Quy có thể thời gian dài mà không ra khỏi cửa, một cái điện thoại có thể giải quyết đại bộ phận vấn đề của sinh hoạt.

Hạ Tranh dùng tay che lại màn hình điện thoại Hứa Trì Quy, đem của mình đưa cho y, nói: "Dùng điện thoại tôi mua đi."

Hứa Trì Quy ngón tay bị Hạ Tranh tay đụng phải, lực chú ý của y không tự chủ đều đặt ở trên tay, trong miệng ngốc ngốc mà ứng: "A?"

Hạ Tranh rút điện thoại Hứa Trì Quy ra, đem của mình đặt ở trong lòng bàn tay y, "Này cũng coi như cùng nhau đi siêu thị, cho nên đến tôi tới trả tiền."

Hứa Trì Quy sớm vì động tác của Hạ Tranh làm thất thần, y cầm điện thoại Hạ Tranh, theo bản năng cự tuyệt: "Chính là......"

Hạ Tranh không có cho Hứa Trì Quy cơ hội, bàn tay to đè lại đỉnh đầu Hứa Trì Quy, thủ đoạn dùng sức ấn đầu y nhìn xuống điện thoại, không cho phản kháng nói: "Mua."

Hứa Trì Quy không dám từ chối, ngoan ngoãn đáp ứng: "Được thôi."

Giữa trưa ăn cơm, nói chuyện phiếm, Hứa Trì Quy biết được thời điểm Hạ Tranh làm việc đều ăn cơm hộp, hơn nữa có khi bận rộn đến quên ăn, như vậy sao mà được, bệnh bao tử khẳng định sẽ nặng thêm.

Hứa Trì Quy cân nhắc thời gian ăn cơm trưa làm việc của Hạ Tranh nửa ngày, buổi tối ăn cơm có chút thất thần, bị Hạ Tranh nhìn ra.

"Nghĩ cái gì vậy? Ăn cơm cũng không chuyên tâm." Hạ Tranh hỏi.

Hứa Trì Quy trong lòng có việc, định ngoài miệng nói không có gì, nhưng buột miệng thốt ra nói: "Nghĩ giữa trưa mai ăn cái gì."

Hạ Tranh ngẩn người, hiển nhiên không dự đoán được Hứa Trì Quy suy nghĩ chuyện này, hắn thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn cơm, thần sắc tự nhiên trả lời: "Cơm hộp a."

"Như vậy sao được!" Hứa Trì Quy vốn đang có chút ngượng ngùng mở miệng, hiện tại nghe được Hạ Tranh nói như vậy, rối rắm do dự nữa ngày toàn bộ tan sạch sẽ.

Hứa Trì Quy nhìn Hạ Tranh, đáy mắt tiết ra một tia chờ mong cùng ngượng ngùng, "Cơm hộp không tốt cho sức khỏe của anh bây giờ lắm, về sau thời gian làm việc giữa trưa em cũng l cơm hai người, đem đến công ty cho anh được không?"

Hạ Tranh hỏi: "...... đưa như thế nào?"

"Có thể kêu shipper đưa." Hứa Trì Quy trả lời.

Hạ Tranh trầm mặc trong chốc lát, cự tuyệt nói: "Quá phiền toái, thôi bỏ đi."

"Hạ Tranh...... Anh không phải đã nói sao, chúng ta là bằng hữu." Hứa Trì Quy cúi đầu, dùng chiếc đũa không ngừng chọc đồ ăn trong chén, y rất ít vì một sự kiện mà kiên trì, "Sinh bệnh sẽ rất khó chịu, em đã......" bệnh nguy kịch, biết tư vị trong đó, cho nên luyến tiếc người nếm phải.

Hạ Tranh nhận thua nói: "Được được được, nghe cậu."

Thứ hai, qua 11 giờ, trợ lý lâm thời tiểu Trần của Hạ Tranh gõ cửa tiến vào, hỏi sếp hôm nay muốn ăn cái gì.

"Về sau đều không cần hỏi tôi." Hạ Tranh lật xem báo cáo trong tay, cũng không ngẩng đầu lên.

Tiểu Trần khiếp sợ nói: "Sếp, ngài đây là muốn tu tiên chăng?!"

Hạ Tranh ngẩng đầu, giải thích một câu: "Có người đưa cơm cho tôi."

Tiểu Trần khiếp sợ lần hai, nghẹn lại tính bát quái của mình, không dám lỗ mãng mà rời khỏi văn phòng.



Rất nhanh đến thời điểm ăn cơm, Hạ Tranh phát hiện báo cáo có mấy chỗ vấn đề, nội tuyến gọi người phụ trách đến văn phòng, lúc cơm đưa đến, Hạ Tranh tiếp điện thoại kêu shipper đặt ở trước quầy, sau cúp máy liền để điện thoại một bên.

Chờ Hạ Tranh bận rộn xong, bất tri bất giác đã hai giờ, bụng thầm thì kêu một tiếng, hắn mới nhớ mình chưa ăn cơm. Hạ Tranh đi ra văn phòng, đi trước quầy lấy cơm trưa Hứa Trì Quy chuẩn bị cho hắn, đi vào phòng trà, mở ra hộp cơm đem đồ ăn bỏ vào lò vi sóng đun nóng.

3 mặn 1 canh, phi thường phong phú, đều là một ít thức ăn dưỡng dạ dày, tuy rằng thanh đạm, nhưng nhìn cũng rất muốn ăn, xác thật so cơm hộp tốt hơn trăm ngàn lần.

Mười phút sau, Hạ Tranh đem đồ ăn nóng hổi vào văn phòng, điện thoại sáng lên, biểu hiện có tin nhắn WeChat. Hạ Tranh cầm lấy điện thoại mở khóa, phát hiện Hứa Trì Quy nhắn cho hắn bốn cái tin nhắn.

Ngày thường làm Hứa Trì Quy trả lời một cái tin nhắn đều rất khó, càng miễn bàn chủ động liên hệ, Hạ Tranh tò mò click mở.

Hứa Trì Quy: Nhận được chưa?

Hứa Trì Quy: Hạ Tranh, ăn cơm.

Hứa Trì Quy: Hạ Tranh...... Ăn cơm trước.

Hứa Trì Quy: Hạ Tranh.

Từ bắt đầu 12 giờ rưỡi, Hứa Trì Quy cách nửa giờ gửi một cái tin nhắn, nhìn dáng vẻ là đã đoán được hắn bận lại không đúng giờ ăn cơm. Hạ Tranh cầm đũa không có cách đánh chữ, trực tiếp gọi một cuộc gọi qua, tiếng chuông vang lên, Hạ Tranh nhớ tới Hứa Trì Quy tựa hồ không thích nhận nghe điện thoại, đang muốn cắt đứt, không nghĩ tới Hứa Trì Quy nhận, khuôn mặt trắng nõn xuất hiện trên màn hình.

Hạ Tranh ngoài ý muốn, vừa rồi thế nhưng bấm thành call video, bất quá cũng tốt, cho y tận mắt nhìn thấy càng yên tâm.

Hạ Tranh đem màn ảnh thay đổi một chút, cho Hứa Trì Quy nhìn đến thức ăn trên bàn, sau đó màn ảnh xoay ngược lại đối diện chính mình, nói: "Tôi đang ăn."

Hứa Trì Quy khẽ nhíu mày, không tán đồng nói: "Đều đã hai giờ."

Hạ Tranh bất đắc dĩ mà nói: "Có công tác mà."

Hứa Trì Quy giữa mày nếp uốn gia tăng, "Mặc kệ như thế nào, đều phải đúng giờ ăn cơm."

Hạ Tranh còn không có bị người quản quá như vậy, nhất thời có điểm không quen. Hắn nhìn hình ảnh trên màn hình, cảm thấy bối cảnh có chút quen mắt.

Hạ Tranh hỏi: "Cậu còn ở nhà ăn?"

Hứa Trì Quy liếc mắt một cái trên mặt bàn, đồ ăn một miệng còn chưa đụng, chột dạ mà chớp chớp mắt.

Hạ Tranh tâm tình có chút phức tạp, sợ Hứa Trì Quy còn như vậy, lập tức hứa hẹn nói, "Tôi sai rồi, về sau nhất định đúng giờ ăn cơm, cậu giám sát tôi."

Hứa Trì Quy mắt sáng rực lên, "Thật sự?"

"Thật sự." Hạ Tranh nói, "Hai ta giám sát lẫn nhau."

Hứa Trì Quy đỏ mặt gật đầu.

Hạ Tranh không có cắt đứt video, hắn kêu Hứa Trì Quy đem đồ ăn hâm nóng, chính mình từ từ ăn chờ y. Thời gian nghỉ trưa kết thúc, có mấy tốp người có việc tìm hắn, đều bị hắn đuổi ra đi. Hứa Trì Quy ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm, Hạ Tranh ăn xong trước, cũng không thúc giục hắn, hai người ăn xong rồi mới cắt đứt video bắt đầu công tác.

Mấy ngày kế tiếp, tất cả mọi người trong công ty đều biết có người làm cơm cho Hạ tổng, mà Hạ tổng cũng sửa nguyên tắc thứ nhất của mình, mặc dù đang mở hội nghị quan trọng, đến giờ ăn cơm cũng sẽ kêu tạm dừng, kêu mọi ngườicơm nước xong lại tiếp tục.

Liền tính Hạ tổng có đôi khi bận không nhớ được, thời gian vừa đến sẽ có người gọi video cho hắn, vừa nghe tới tiếng chuông vang, công tác khẩn cấp cũng sẽ bị Hạ tổng tạm thời ném tới một bên, ăn xong rồi mới tiếp tục.

Công ty mọi người sôi nổi suy đoán, đồn đãi Hạ tổng không gần nữ sắc mới đến Dung Thành một tháng, liền bị yêu tinh nào câu mất hồn rồi? Giám sát người đúng giờ ăn cơm gì đó, thủ đoạn cũng thật cao minh.

Mới thời gian một tuần, Hạ Tranh tựa hồ quen mỗi ngày giữa trưa cùng Hứa Trì Quy video, hai người cùng nhau ăn cơm. Chính là thứ sáu hôm nay Hạ Tranh gọi video qua, Hứa Trì Quy không tiếp, chỉ là nhắn hắn một cái tin tức, nói hôm nay không rảnh.

Hạ Tranh lúc ấy còn rất buồn bực, hắn không ở, Hứa Trì Quy một người ở nhà, có thể có cái gì không rảnh. Thẳng đến buổi tối hắn tan tầm về nhà, nhìn đến trên sô pha một nam nhân xa lạ đang ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau