Chương 17
Ánh sáng ban mai dịu dàng khe hở xuyên qua tấm màn và rơi xuống mặt Phó Chân. Hắn lười biếng đưa tay lên che mắt. Sau một lúc, hắn đưa ngón tay xuyên qua khe hở để mở cửa sổ ra, ngay sau đó đập vào mắt hắn là những mái nhà trắng xóa gập ghềnh, hắn quay đầu lại liếc nhìn đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn cạnh giường, hiện tại còn chưa đến 8 giờ sáng.
Phó Chân đứng dậy rời khỏi giường. Sau khi mặc quần áo, hắn lấy bàn chải đánh răng và đi vào phòng tắm để rửa. Khi trở về hắn đi nang qua phòng của Giang Hằng Thù. Giang Hằng Thù đã đi đến công trường. Cửa phòng hắn bị khóa, trong phòng cũng yên tĩnh.
Phó Chân gục đầu xuống, có chút thất vọng trở lại trong phòng của mình. Lấy mì trong ngăn tủ ra rồi hắn mặc một cái áo khoác đi xuống lầu mua chút rau và gạo rồi trở về.
Sau khi Phó Chân ăn xong bữa sáng, hắn lại ngồi ở trước máy tính bắt đầu vẽ tranh, hắn lúc này mới rằng vừa rồi khi đi ra ngoài hắn quên mua thuốc giảm đau, nhưng bây giờ chân hắn cũng không quá đau, mà dùng nhiều thuốc giảm đau cũng không tốt lắm. Phó Chân nghĩ vậy liền quyết định tiếp tục vẽ, còn thuốc giảm đau gì đó liền để lúc nào hắn lại ra ngoài mua đi.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, ngay cả quần áo dày cũng không thể ngăn được cái lạnh đến thấu xương này, mà hiện tại Phó Chân đã có công việc mới, không cần tiếp tục ở công trường chịu khổ, cho dù Giang Hằng Thù cũng làm ở công trường. Mà hắn cũng thực thích Giang Hằng Thù, nhưng cũng không thể vì Giang Hằng Thù mà tàn phá thân thể mình.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, bản phác họa cũng vẽ gần xong, hắn vào một buổi sáng tuyết rơi cùng Giang Hằng Thù đi công trường, tìm tới quản đốc nói: "Hai ngày này tôi có chút đau chân, không thể tiếp tục làm ở chỗ này."
Quản đốc nhíu hai hàng lông mày, nếu trước mấy ngày Phó Chân nói câu này hắn khẳng định không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, nhưng mấy ngày nay đã có một vài công nhân rời đi, hắn hít một hơi, hướng Phó Chân nói: "Tiểu Phó a, Trần Ca đối xử với cậu coi như không tệ đi."
Phó Chân gật đầu không nói gì, trong lòng minh bạch lúc này mình muốn từ chức có thể rất khó.
Quản đốc thở dài một hơi, làn sương trắng liền bay về phía Phó Chân, hắn nghe quản đốc hướng mình nói: "Hai ngày nay có chút thiếu người, cậu làm thêm một tuần nữa, tôi liền đem toàn bộ tiền trả lại cho cậu."
Lúc trước quản đốc mượn hắn 2000 đồng nói bảo cần dùng gấp, hắn cũng coi như thiếu quản đốc một ân tình, Phó Chân do dự một chút liền gật đầu đáp ứng: "Được"
Quản đốc giơ tay vỗ vỗ bả vai Phó Chân, cười tủm tỉm nói: "Làm tốt lắm, chờ sau khi chân cậu tốt lên có thể tiếp tục quay lại đây làm việc."
Phó Chân nhỏ giọng nói cảm ơn Trần Ca, đi một bên tìm xe cút kít mà mình thường hay đẩy, hắn tiếp tục đẩy cát đi qua công trường.
Gió lạnh thấu xương, cuốn cát bụi trên mặt đất bay lên mặt. Nó như một con dao sắc cắt vào da thịt. Phó Chân cúi đầu, cơ hồ muốn đem đầu dán vào ngực mình, chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Lúc làm việc buổi sáng, Giang Hằng Thù đi ngang qua hắn rất nhiều lần, nhưng lúc nào ánh mắt Giang Hằng Thù cũng nhìn thẳng, chuyên tâm mà làm công việc, còn hắn thì như một si hán, không thể nào khống chế luôn muốn Giang Hằng Thù chú ý đến hắn nhiều một chút.
Nhân sinh của Phó Chân về sau luôn chỉ ở trong ác mộng về Phó gia, không cách nào thoát ra khỏi, mà Giang Hằng Thù lại là một người tốt, nếu có thể, hắn hy vọng Giang Hằng Thù có thể sống hạnh phúc, mong hắn gặp được người hắn thích, cả đời đều có thể thuận lợi.
Hắn muốn làm chút gì đó cho Giang Hằng Thù, nhưng hiện tại cái gì hắn cũng không làm được.
Phó Chân nhìn Giang Hằng Thù, hắn biết rất ít về Giang Hằng Thù, nhưng lại đặt cả trái tim mình cho hắn, đây chắc chắn sẽ là một câu chuyện buồn.
Phó Chân mong muốn vào một thời điểm nào đó sẽ thấy được người mà Giang Hằng Thù thích, bỗng nhớ đến giấc mộng đêm qua, khuôn mặt Phó Chân liền ửng đỏ.
Nếu da mặt hắn dày một chút, hắn liền có thể thân cận với Giang Hằng Thù một chút, nhưng khi nghĩ đến thân thể dị dạng của mình, ý nghĩ đó liền lập tức biến mất không còn tăm hơi, hắn luôn nghĩ vì cái gì mình không phải là một cô gái.
Mà hiện tại, hắn chỉ có thể ngồi ở một góc âm u, yên lặng mà nhìn Giang Hằng Thù, nếu lúc này Giang Hằng Thù quay đầu lại hương hắn cười một cái, thì tâm tình của Phó Chân sẽ thật sung sướng trong một thời gian dài.
Hắn quá nhát gan, như một con chuột chũi mùa đông, tất cả yêu thích của nó luôn cất giấu trong sào huyệt của mình, chỉ dám lấy ra khi không có ai, nó sẽ dùng tất cả ôn nhu cẩn thận đánh giá chúng nó. Chờ đến khi mùa xuân tới, nó mới chui từ dưới đất lên, nở ra một đóa hoa thơm ngát.
Nhân viên tạp vụ nâng tay lên chạm vào vai Giang Hằng Thù, hỏi hắn: "Cậu có phát hiện ra cái tiểu người què kia luôn nhìn lén cậu."
Giang Hằng Thù ừ một tiếng không nói gì, trên mặt cũng không có bất kỳ biến hóa.
"Hắn có phải là đồng tính luyến ái hay không a?" Nhân viên tạp vụ vừa nói lời này xong liền cảm thấy da gà nổi toàn thân.
Giang Hằng Thù ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phó Chân, Phó Chân không biết đã thu hồi tầm mắt từ khi nào, hiện tại rũ đầu ăn cơm, rất mau hắn liền đêm hộp cơm để xuống, cúi đầu nghịch điện thoại, không biết là đang làm cái gì.
Nhân viên tạp vụ thấy Giang Hằng Thù không nói tiếng nào, mím môi hướng Giang Hằng Thù nói: "Hôm qua chuyện mà cậu hỏi tôi, có chút tin tức."
Giang Hằng Thù thu hồi tầm mắt: "Chuyện là như thế nào?"
"Ở cái công trường này thật sự chết hơn mười người, lúc ấy là vào tháng 4, có người phát hiện thi thể ở sau mương, chuyện này lan truyền được mấy ngày, không biết sau này bị ai áp xuống, cũng không kinh động đến cảnh sát, còn thi thể thì tùy tiện xử lý." Nhân viên tạp vụ dừng một chút, cảm thấy sau lưng có chút lạnh, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua cũng chỉ thấy vẫn là bức tường đất cũ nát, ho khan một tiếng hắn bổ sung, "Lời này cũng không nhất định đúng, đây là tôi nghe lén được đấy."
"Cảm ơn." Giang Hằng Thù nói.
"Khách khí làm gì," nhân viên tạp vụ ăn cơm xong, cầm một điếu thuốc lá ngậm ở trong miệng, hút một ngụm, hưởng thụ mà nheo lại đôi mắt, liếc Giang Hằng Thù một cái, hỏi hắn, "Tôi thấy bộ dạng này của cậu, lúc trước chắc hẳn không phải làm ở công trường đi, có đọc qua sách sao, như thế nào lại đến đây kiếm sống?"
"Gần đây thiếu tiền."
Nhân viên tạp vụ nghe xong lời này của Giang Hằng Thù, nặng nề mà lại hút một ngụm, "Tiền a, chính là thứ tốt."
Giang Hằng Thù không bình luận, đem hộp cơm để sang một bên, dựa vào tường đất nhắm hai mắt lại.
Phó Chân ngồi dưới gốc cây, mắt nhìn về phía Giang Hằng Thù đang nói chuyện vui vẻ, tính cách Giang Hằng Thù có chút lãnh đạm, nhưng hiện tại có thể cùng nhân viên tạp vụ làm bằng hữu. Phó Chân có chút ghen ghét khi người đó không phải là mình, nhưng lại cảm thấy không có vấn đề gì.
Công tác buổi chiều có chút nhàm chán, những động tác lặp đi lặp lại như máy móc, Phó Chân làm hơn nửa ngày liền dừng lại, ngồi ở bên tường đất chờ cùng về với Giang Hằng Thù.
Mặt trời sắp lặn, hoàng hôn buông xuống làm cho phía chân trời nhiễm một màu hồng, những đám mây lơ lửng trên trời cũng đang dần rút đi màu sắc vốn có của nó. Phó Chân cùng Giang Hằng Thù vẫn đi xe buýt như trước, giống như lúc trước, vào lúc cao điểm nhiều người, hắn lại đem hắn bảo vệ trong vòng vây của mình, không khí ấm áp tỏa ra xung quanh, tài xế đột nhiên dẫm phanh lại, Phó Chân không kịp phòng ngừa đâm thẳng vào ngực Giang Hằng Thù.
Bên tai là tiếng kêu la không dứt của hành khách, Phó Chân hít hít cái mũi, ngồi dậy đem đầu từ ngực Giang Hằng Thù rời đi. Hắn ngẩng đầu nhìn trộm Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù cũng cúi xuống nhìn hắn, hắn giống như có thể thấy được một tia ôn nhu trong mắt Giang Hằng Thù.
Tim của Phó Chân đập nhanh một trận, lúc sau liền cảm thấy có lẽ là tự mình đa tình, hắn nhấp môi làm bộ như không có việc gì rời đi tầm mắt.
Xe buýt thực nhanh đã chạy đến trạm, Phó Chân cùng Giang Hằng Thù cùng nhau xuống xe, hướng về khu dân cư đi đến, đèn đường hai bên chiếu đến làm cho bóng của hai người hợp vào nhau.
Đột nhiên, Giang Hằng Thù dừng lại bước chân, hắn xoay người nhìn về ngõ nhỏ phía Tây Nam cách đó không xa.
Sắc trời đã tối dần, ngõ nhỏ lại không có ánh đèn, hơn nữa góc đứng hiện tại của hắn nhìn vào ngõ nhỏ đều là góc chết, căn bản không thể thấy được trong ngõ nhỏ có cái gì.
Phó Chân cũng xoay người nhìn lại, sâu trong ngõ nhỏ không có một tia sáng, ánh tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
Giang Hằng Thù quay đầu lại, hướng Phó Chân nói: "Không có việc gì, đi lên đi."
Sau khi Phó Chân cùng Giang Hằng Thù đi lên lâu, có hai anh em trốn ở trong ngõ nhỏ đi ra, dưới ánh đèn mờ nhạt, sắc mặt hai người đều không tốt lắm.
Hai anh em Lưu gia bởi vì lúc trước làm Đường Loan Loan bị thương, nên mới bị Phó gia cùng Tần Chiêu liên hợp nhắm vào, không bao lâu sau Lưu gia liền phá sản, hai anh em Lưu gia cũng bị nhóm chủ nợ truy đuổi khắp nơi.
Ngày ấy bọn họ đi Phó gia, thậm chí còn quỳ trước mặt Phó Kiến Sâm, nhưng cũng không thể cứu vãn được, bọn họ không muốn cả đời làm con chuột, trốn chui trốn lủi trong cái thành phô này.
Bọn họ đi đến một quán nước, Lưu lão nhị đem âm thanh nói thấp xuống, có chút không xác định hướng về phía anh trai hỏi: "Anh xác định là hắn sao?"
Lưu lão đại trả lời: "Đương nhiên, anh đã tra kĩ rồi, hắn chính là con trai nhỏ của Phó gia, bị Phó Kiến Sâm đuổi ra Phó gia từ hai năm trước."
Lưu lão nhị có chút không quá xác định: "Phó gia đều đã đem hắn đuổi ra, chúng ta bắt cóc hắn còn hữu dụng sao?"
"Mặc kệ như thế nào, cái người què kia trên người chảy máu của Phó gia, anh cũng không tin Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình thật sự có thể ác tới nỗi mặc kệ hắn." Lưu lão đại dừng một chút, sờ sờ cằm, tiếp tục nói, "Hai ngày trước ta còn thấy Phó Đình cùng Phó Kiến Sâm lại đây tìm hắn, bọn họ quả nhiên vẫn không bỏ được hắn.."
Thấy đệ đệ cau mày không nói lời nào, Lưu lão đại bổ sung: "Đây đều là Phó Kiến Sâm bọn họ bức chúng ta, Đường Loan Loan bị bọn họ bảo hộ thật kín kẽ, chúng ta căn bản không có cơ hội xuống tay, lúc này bắt cóc Phó Chân là thích hợp nhất, mà chúng ta lại không giết người, chỉ cần có tiền chúng ta liền xuất ngoại, Phó Kiến Sâm bản lĩnh có lớn mấy, cũng không thể duỗi tay đến nước ngoài đi."
Lưu lão nhị cảm thấy anh trai hắn nói cũng đúng, do dự một phen sau, gật đầu đáp ứng: "Được.... Được rồi."
Lưu lão đại nói: "Chuẩn bị một chút, thừa dịp trước khi Đường Loan Loan kết hôn, nhanh tay động thủ, bằng không bọn họ nếu là đem Phó Chân đưa về, chúng ta hối hận cũng không kịp."
Phó Chân đứng dậy rời khỏi giường. Sau khi mặc quần áo, hắn lấy bàn chải đánh răng và đi vào phòng tắm để rửa. Khi trở về hắn đi nang qua phòng của Giang Hằng Thù. Giang Hằng Thù đã đi đến công trường. Cửa phòng hắn bị khóa, trong phòng cũng yên tĩnh.
Phó Chân gục đầu xuống, có chút thất vọng trở lại trong phòng của mình. Lấy mì trong ngăn tủ ra rồi hắn mặc một cái áo khoác đi xuống lầu mua chút rau và gạo rồi trở về.
Sau khi Phó Chân ăn xong bữa sáng, hắn lại ngồi ở trước máy tính bắt đầu vẽ tranh, hắn lúc này mới rằng vừa rồi khi đi ra ngoài hắn quên mua thuốc giảm đau, nhưng bây giờ chân hắn cũng không quá đau, mà dùng nhiều thuốc giảm đau cũng không tốt lắm. Phó Chân nghĩ vậy liền quyết định tiếp tục vẽ, còn thuốc giảm đau gì đó liền để lúc nào hắn lại ra ngoài mua đi.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, ngay cả quần áo dày cũng không thể ngăn được cái lạnh đến thấu xương này, mà hiện tại Phó Chân đã có công việc mới, không cần tiếp tục ở công trường chịu khổ, cho dù Giang Hằng Thù cũng làm ở công trường. Mà hắn cũng thực thích Giang Hằng Thù, nhưng cũng không thể vì Giang Hằng Thù mà tàn phá thân thể mình.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, bản phác họa cũng vẽ gần xong, hắn vào một buổi sáng tuyết rơi cùng Giang Hằng Thù đi công trường, tìm tới quản đốc nói: "Hai ngày này tôi có chút đau chân, không thể tiếp tục làm ở chỗ này."
Quản đốc nhíu hai hàng lông mày, nếu trước mấy ngày Phó Chân nói câu này hắn khẳng định không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, nhưng mấy ngày nay đã có một vài công nhân rời đi, hắn hít một hơi, hướng Phó Chân nói: "Tiểu Phó a, Trần Ca đối xử với cậu coi như không tệ đi."
Phó Chân gật đầu không nói gì, trong lòng minh bạch lúc này mình muốn từ chức có thể rất khó.
Quản đốc thở dài một hơi, làn sương trắng liền bay về phía Phó Chân, hắn nghe quản đốc hướng mình nói: "Hai ngày nay có chút thiếu người, cậu làm thêm một tuần nữa, tôi liền đem toàn bộ tiền trả lại cho cậu."
Lúc trước quản đốc mượn hắn 2000 đồng nói bảo cần dùng gấp, hắn cũng coi như thiếu quản đốc một ân tình, Phó Chân do dự một chút liền gật đầu đáp ứng: "Được"
Quản đốc giơ tay vỗ vỗ bả vai Phó Chân, cười tủm tỉm nói: "Làm tốt lắm, chờ sau khi chân cậu tốt lên có thể tiếp tục quay lại đây làm việc."
Phó Chân nhỏ giọng nói cảm ơn Trần Ca, đi một bên tìm xe cút kít mà mình thường hay đẩy, hắn tiếp tục đẩy cát đi qua công trường.
Gió lạnh thấu xương, cuốn cát bụi trên mặt đất bay lên mặt. Nó như một con dao sắc cắt vào da thịt. Phó Chân cúi đầu, cơ hồ muốn đem đầu dán vào ngực mình, chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Lúc làm việc buổi sáng, Giang Hằng Thù đi ngang qua hắn rất nhiều lần, nhưng lúc nào ánh mắt Giang Hằng Thù cũng nhìn thẳng, chuyên tâm mà làm công việc, còn hắn thì như một si hán, không thể nào khống chế luôn muốn Giang Hằng Thù chú ý đến hắn nhiều một chút.
Nhân sinh của Phó Chân về sau luôn chỉ ở trong ác mộng về Phó gia, không cách nào thoát ra khỏi, mà Giang Hằng Thù lại là một người tốt, nếu có thể, hắn hy vọng Giang Hằng Thù có thể sống hạnh phúc, mong hắn gặp được người hắn thích, cả đời đều có thể thuận lợi.
Hắn muốn làm chút gì đó cho Giang Hằng Thù, nhưng hiện tại cái gì hắn cũng không làm được.
Phó Chân nhìn Giang Hằng Thù, hắn biết rất ít về Giang Hằng Thù, nhưng lại đặt cả trái tim mình cho hắn, đây chắc chắn sẽ là một câu chuyện buồn.
Phó Chân mong muốn vào một thời điểm nào đó sẽ thấy được người mà Giang Hằng Thù thích, bỗng nhớ đến giấc mộng đêm qua, khuôn mặt Phó Chân liền ửng đỏ.
Nếu da mặt hắn dày một chút, hắn liền có thể thân cận với Giang Hằng Thù một chút, nhưng khi nghĩ đến thân thể dị dạng của mình, ý nghĩ đó liền lập tức biến mất không còn tăm hơi, hắn luôn nghĩ vì cái gì mình không phải là một cô gái.
Mà hiện tại, hắn chỉ có thể ngồi ở một góc âm u, yên lặng mà nhìn Giang Hằng Thù, nếu lúc này Giang Hằng Thù quay đầu lại hương hắn cười một cái, thì tâm tình của Phó Chân sẽ thật sung sướng trong một thời gian dài.
Hắn quá nhát gan, như một con chuột chũi mùa đông, tất cả yêu thích của nó luôn cất giấu trong sào huyệt của mình, chỉ dám lấy ra khi không có ai, nó sẽ dùng tất cả ôn nhu cẩn thận đánh giá chúng nó. Chờ đến khi mùa xuân tới, nó mới chui từ dưới đất lên, nở ra một đóa hoa thơm ngát.
Nhân viên tạp vụ nâng tay lên chạm vào vai Giang Hằng Thù, hỏi hắn: "Cậu có phát hiện ra cái tiểu người què kia luôn nhìn lén cậu."
Giang Hằng Thù ừ một tiếng không nói gì, trên mặt cũng không có bất kỳ biến hóa.
"Hắn có phải là đồng tính luyến ái hay không a?" Nhân viên tạp vụ vừa nói lời này xong liền cảm thấy da gà nổi toàn thân.
Giang Hằng Thù ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phó Chân, Phó Chân không biết đã thu hồi tầm mắt từ khi nào, hiện tại rũ đầu ăn cơm, rất mau hắn liền đêm hộp cơm để xuống, cúi đầu nghịch điện thoại, không biết là đang làm cái gì.
Nhân viên tạp vụ thấy Giang Hằng Thù không nói tiếng nào, mím môi hướng Giang Hằng Thù nói: "Hôm qua chuyện mà cậu hỏi tôi, có chút tin tức."
Giang Hằng Thù thu hồi tầm mắt: "Chuyện là như thế nào?"
"Ở cái công trường này thật sự chết hơn mười người, lúc ấy là vào tháng 4, có người phát hiện thi thể ở sau mương, chuyện này lan truyền được mấy ngày, không biết sau này bị ai áp xuống, cũng không kinh động đến cảnh sát, còn thi thể thì tùy tiện xử lý." Nhân viên tạp vụ dừng một chút, cảm thấy sau lưng có chút lạnh, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua cũng chỉ thấy vẫn là bức tường đất cũ nát, ho khan một tiếng hắn bổ sung, "Lời này cũng không nhất định đúng, đây là tôi nghe lén được đấy."
"Cảm ơn." Giang Hằng Thù nói.
"Khách khí làm gì," nhân viên tạp vụ ăn cơm xong, cầm một điếu thuốc lá ngậm ở trong miệng, hút một ngụm, hưởng thụ mà nheo lại đôi mắt, liếc Giang Hằng Thù một cái, hỏi hắn, "Tôi thấy bộ dạng này của cậu, lúc trước chắc hẳn không phải làm ở công trường đi, có đọc qua sách sao, như thế nào lại đến đây kiếm sống?"
"Gần đây thiếu tiền."
Nhân viên tạp vụ nghe xong lời này của Giang Hằng Thù, nặng nề mà lại hút một ngụm, "Tiền a, chính là thứ tốt."
Giang Hằng Thù không bình luận, đem hộp cơm để sang một bên, dựa vào tường đất nhắm hai mắt lại.
Phó Chân ngồi dưới gốc cây, mắt nhìn về phía Giang Hằng Thù đang nói chuyện vui vẻ, tính cách Giang Hằng Thù có chút lãnh đạm, nhưng hiện tại có thể cùng nhân viên tạp vụ làm bằng hữu. Phó Chân có chút ghen ghét khi người đó không phải là mình, nhưng lại cảm thấy không có vấn đề gì.
Công tác buổi chiều có chút nhàm chán, những động tác lặp đi lặp lại như máy móc, Phó Chân làm hơn nửa ngày liền dừng lại, ngồi ở bên tường đất chờ cùng về với Giang Hằng Thù.
Mặt trời sắp lặn, hoàng hôn buông xuống làm cho phía chân trời nhiễm một màu hồng, những đám mây lơ lửng trên trời cũng đang dần rút đi màu sắc vốn có của nó. Phó Chân cùng Giang Hằng Thù vẫn đi xe buýt như trước, giống như lúc trước, vào lúc cao điểm nhiều người, hắn lại đem hắn bảo vệ trong vòng vây của mình, không khí ấm áp tỏa ra xung quanh, tài xế đột nhiên dẫm phanh lại, Phó Chân không kịp phòng ngừa đâm thẳng vào ngực Giang Hằng Thù.
Bên tai là tiếng kêu la không dứt của hành khách, Phó Chân hít hít cái mũi, ngồi dậy đem đầu từ ngực Giang Hằng Thù rời đi. Hắn ngẩng đầu nhìn trộm Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù cũng cúi xuống nhìn hắn, hắn giống như có thể thấy được một tia ôn nhu trong mắt Giang Hằng Thù.
Tim của Phó Chân đập nhanh một trận, lúc sau liền cảm thấy có lẽ là tự mình đa tình, hắn nhấp môi làm bộ như không có việc gì rời đi tầm mắt.
Xe buýt thực nhanh đã chạy đến trạm, Phó Chân cùng Giang Hằng Thù cùng nhau xuống xe, hướng về khu dân cư đi đến, đèn đường hai bên chiếu đến làm cho bóng của hai người hợp vào nhau.
Đột nhiên, Giang Hằng Thù dừng lại bước chân, hắn xoay người nhìn về ngõ nhỏ phía Tây Nam cách đó không xa.
Sắc trời đã tối dần, ngõ nhỏ lại không có ánh đèn, hơn nữa góc đứng hiện tại của hắn nhìn vào ngõ nhỏ đều là góc chết, căn bản không thể thấy được trong ngõ nhỏ có cái gì.
Phó Chân cũng xoay người nhìn lại, sâu trong ngõ nhỏ không có một tia sáng, ánh tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
Giang Hằng Thù quay đầu lại, hướng Phó Chân nói: "Không có việc gì, đi lên đi."
Sau khi Phó Chân cùng Giang Hằng Thù đi lên lâu, có hai anh em trốn ở trong ngõ nhỏ đi ra, dưới ánh đèn mờ nhạt, sắc mặt hai người đều không tốt lắm.
Hai anh em Lưu gia bởi vì lúc trước làm Đường Loan Loan bị thương, nên mới bị Phó gia cùng Tần Chiêu liên hợp nhắm vào, không bao lâu sau Lưu gia liền phá sản, hai anh em Lưu gia cũng bị nhóm chủ nợ truy đuổi khắp nơi.
Ngày ấy bọn họ đi Phó gia, thậm chí còn quỳ trước mặt Phó Kiến Sâm, nhưng cũng không thể cứu vãn được, bọn họ không muốn cả đời làm con chuột, trốn chui trốn lủi trong cái thành phô này.
Bọn họ đi đến một quán nước, Lưu lão nhị đem âm thanh nói thấp xuống, có chút không xác định hướng về phía anh trai hỏi: "Anh xác định là hắn sao?"
Lưu lão đại trả lời: "Đương nhiên, anh đã tra kĩ rồi, hắn chính là con trai nhỏ của Phó gia, bị Phó Kiến Sâm đuổi ra Phó gia từ hai năm trước."
Lưu lão nhị có chút không quá xác định: "Phó gia đều đã đem hắn đuổi ra, chúng ta bắt cóc hắn còn hữu dụng sao?"
"Mặc kệ như thế nào, cái người què kia trên người chảy máu của Phó gia, anh cũng không tin Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình thật sự có thể ác tới nỗi mặc kệ hắn." Lưu lão đại dừng một chút, sờ sờ cằm, tiếp tục nói, "Hai ngày trước ta còn thấy Phó Đình cùng Phó Kiến Sâm lại đây tìm hắn, bọn họ quả nhiên vẫn không bỏ được hắn.."
Thấy đệ đệ cau mày không nói lời nào, Lưu lão đại bổ sung: "Đây đều là Phó Kiến Sâm bọn họ bức chúng ta, Đường Loan Loan bị bọn họ bảo hộ thật kín kẽ, chúng ta căn bản không có cơ hội xuống tay, lúc này bắt cóc Phó Chân là thích hợp nhất, mà chúng ta lại không giết người, chỉ cần có tiền chúng ta liền xuất ngoại, Phó Kiến Sâm bản lĩnh có lớn mấy, cũng không thể duỗi tay đến nước ngoài đi."
Lưu lão nhị cảm thấy anh trai hắn nói cũng đúng, do dự một phen sau, gật đầu đáp ứng: "Được.... Được rồi."
Lưu lão đại nói: "Chuẩn bị một chút, thừa dịp trước khi Đường Loan Loan kết hôn, nhanh tay động thủ, bằng không bọn họ nếu là đem Phó Chân đưa về, chúng ta hối hận cũng không kịp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất