Chương 43
Phó Chân ngồi ở trên cửa sổ hoa hồng có lẽ cảm nhận được cảm xúc dao động của Phó Đình, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Đình, sau đó hướng hắn trêu đùa, nháy mắt, còn không đợi Phó Đình phản ứng lại, hắn liền nhảy xuống khỏi cửa sổ hoa hồng cao cao kia.
Phó Đình muốn đứng lên chạy tới đỡ hắn, chính là thân thể hắn như bị giam cầm tại trên ghế, hai tay của hắn như bị đóng đinh, hoàn toàn không cách nào động đậy.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ đệ ngã vào vũng máu, nhưng thật mau vũng máu liền biến mất, Phó Chân một lần nữa đứng lên, vết máu trên mặt cũng không thấy, bước chân hắn nhẹ nhàng như một tiểu tinh linh rời đi đại sảnh ầm ĩ này, biến mất dưới ánh nắng bên ngoài.
Qua một thời gian rất lâu, Phó Đình cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bên tai lại vang lên âm thanh cười đùa vui vẻ, Đường Loan Loan đứng ở trên đài, đưa lưng về phía nhóm phù dâu ném hoa cho các nàng, nháy mắt trong đại sảnh tràn ngập hân hoan.
Nhưng vui sướng đều là của người khác, không có bất cứ quan hệ nào đến bọn họ.
Các loại hoạt động đều kết thúc, yến hội sắp bắt đầu, các vị khách khứa ngồi trong sảnh ăn uống linh đình, người thì trò chuyện vui vẻ, người thì nói chúc mừng.
Ngay lúc này, Phó Kiến Sâm từ trên ghế đứng lên, hắn thấy Phó Đình cũng đứng lên theo hắn, chạy ra bên ngoài, một nhân viên công tác nhìn thấy bọn họ rời đi không khỏi hoảng sợ, chạy nhanh lại hỏi: "Phó tiên sinh, ngài muốn đi đâu ạ? Đôi vợ chồng bọn họ còn chưa kính rượu cho ngài mà?"
Phó Kiến Sâm trầm mặc không nói gì, hắn vươn tay đẩy người này ra, bước ra phía bên ngoài đại sảnh, Phó Đình đi theo phía sau hắn, rất nhanh hai người liền biến mất khỏi yến hội này.
Có người để ý thấy hai người bọn họ rời đi, đoán rằng hai người bọn họ đi ra ngoài nói chuyện riêng, rất mau sẽ trở lại, nhưng đến khi đôi vợ chồng mới đến kính rượu, vẫn không thấy bọn họ quay lại.
Nhân viên công tác tìm bọn họ thật lâu, gọi điện thoại cũng gọi không được, khiến bọn họ nôn nóng như kiến bò trên chảo. Bọn họ đem các trường hợp có thể phát sinh ngoài ý muốn nghĩ ra, cũng đã tìm được các biện pháp ứng phó, nhưng không ai nghĩ tới, ngày quan trọng nhất của đôi vợ chồng đột nhiên không thấy người thân.
"Ba ba cùng ca ca của tôi đâu?" Đã đến lúc Đường Loan Loan phải đi kính rượu, cha mẹ Tần Chiêu cũng đã ngồi từ sớm, nhưng trước sau không thấy Phó Kiến Sâm lại đây, Đường Loan Loan cho rằng Phó Kiến Sâm quên mất việc này, liền tự mình lại đây tìm kiếm, kết quả lại thấy hai cái ghế không.
Nàng nghi hoặc dò hỏi các khách khứa ngồi bàn khác, hỏi xem ba ba cùng ca ca đang ở nơi nào, có người ngồi bên cạnh trả lời: "Hai vị Phó tiên sinh hình như có việc quan trọng cần xử lý, tôi thấy họ đi rất vội."
Trong lòng Đường Loan Loan có chút không vui, bây giờ còn có việc gì quan trọng hơn hôn lễ của nàng, nhưng hôm nay là ngày vui của nàng nên trên mặt nàng vẫn duy trì mỉm cười khéo léo, hướng các vị khách mời nói: "Đợi chút nữa tôi qua đây kính các vị một ly."
Tần Chiêu nhìn thấy Đường Loan Loan trở về một mình, hắn nhíu mày, hướng nàng hỏi: "Chú Phó đâu?"
Đường Loan Loan lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không rõ lắm, sau đó vươn tay chọc chọc cái mũi của Tần Chiêu: "Anh còn gọi là chú."
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Tần Chiêu hỏi nàng.
Đường Loan Loan nghiêng đầu nhìn thoáng qua các vị khách mời trong đại sảnh, khẽ thở dài một hơi, nói: "Không đợi nữa, tiếp tục đi."
Vì thế phân đoạn kính rượu kế tiếp, cũng chỉ có cha mẹ Tần Chiêu ngồi ở phía trước, mà Phó Kiến Sâm từ đầu đến cuối đều không có xuất hiện, các khách mờ đều thực nghi hoặc, theo lý thuyết trừ khi cha mẹ bên vợ qua đời, hoặc mắc bệnh nặng mới không tới được, nhưng Phó Kiến Sâm vừa nãy còn ngồi ở chỗ kia, như thế nào lại đột nhiên đi mất?
Không lẽ nào Phó gia muốn phá sản? Không thể nào, bọn họ không nghe thấy tin tức gì a.
Cha mẹ Tần Chiêu cũng không quá vừa lòng hành vi của Phó Kiến Sâm, cho dù có chuyện quan trọng như thế nào thì cũng không nên rời đi vào lúc này, nhưng mặc kệ thế nào, trên mặt bọn họ vẫn luôn duy trì nụ cười từ ái, nhìn nhi tử cùng con dâu.
Chỉ là trong nháy mắt, bọn họ đột nhiên cảm thấy Đường Loan Loan cũng không làm họ thích như lúc trước, nhưng vừa nghĩ tới nàng là con gái bảo bối của Phó Kiến Sâm, liền cảm thấy có thể chấp nhận được.
Không chỉ cha mẹ Tần Chiêu phát sinh thay đổi ấn tượng về Đường Loan Loan, các vị khách ở hiện trường cũng cảm thấy Đường Loan Loan không đẹp như lúc trước, nụ cười tươi cười cũng không điềm đạm đáng yêu như trước kia, bọn họ tự an ủi mình, có lẽ do nàng đã kết hôn đi.
Mà cư dân mạng đang xem truyền hình trực tiếp, sau khi trải qua cuộc vui, nhìn Đường Loan Loan trên màn hình, phát hiện mọi thứ trở nên nhàm chán.
Bọn họ tắt phát sóng trực tiếp, ai có việc gì thì làm việc nấy, bất quá hôn lễ của Đường Loan Loan vẫn lên vị trí thứ nhất của hot search trên Weibo, một thời gian sau, nó vẫn là một vấn đề nóng hổi.
Câu chuyện tình yêu của vương tử và công chúa kết thúc hoàn hảo dưới sự chúc phúc của mọi người. Sau tất cả, thế giới dần dần trở lại quỹ đạo như thường.
Phó Kiến Sâm về tới nhà, hắn ngồi trong gian phòng của Phó Chân, nhìn bên ngoài cửa sổ.
Trong phòng đã thật lâu không có người quét dọn, một lớp bụi dày tích tự khắp nơi, những thú bông trên giường trầm mặc đợi chủ nhân ra ngoài đã thật lâu không trở về, hộp nhạc trong ngăn tủ vì thời gian dài đã không thể phát ra âm thanh, Phó Kiến Sâm cứ yên lặng ngồi ở chỗ này, như một tấm bia đá vĩnh cửu.
Bên ngoài cửa sổ là tiếng gió lạnh gào thét va vào cửu sổ phát ra tiếng gầm lớn. Trong cơn gió này chứa đựng những quá khứ bị lãng quên. Chúng nó trong nháy mắt lùa vào trong đầu Phó Kiến Sâm. Hắn ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu lên gương mặt đầy chua xót của hắn. Hắn nhớ tới khuôn mặt tươi cười của đứa trẻ khi tuyết và băng tan vào mùa xuân, hắn nhớ tới cứ đến lúc 6 giờ tối, hắn đem đứa nhỏ đến cánh đồng bắt chuồn chuồn đỏ. Nhớ tới bức thư chứa đầy bụi dưới núi giả, lẽ ra nó phải được mở ra từ hai năm trước. Nhớ tới dưới đoạn ngân hà lộng lẫy, cậu thiếu niên bị hắn đá xuống cầu thang, nó lăn xuống cầu thang, lúc đó cả thế giới như bị nhấn chìm trong vũng máu.....
Phó Kiến Sâm đè lại trái tim mình, lúc này nơi đó như bị hàng ngàn con kiến cắn xé, chúng nó lộ ra hàm răng sắc nhọn, cắn lên vết thương trong tim.
Hắn cơ hồ đau đến co rút, lại không có năng lực chống cự loại thống khổ này.
Đó là đứa con trai mà hắn thương yêu nhất, tại sao có ngày hắn sẽ nhẫn tâm như vậy, hắn như thế nào có thể...... Như thế nào có thể, đối xử với hắn như vậy?
Di động từ trong túi áo rơi ra, hắn nhặt lên, đôi tay không ngừng run rẩy, di động lại thiếu chút nữa rơi xuống, hắn mở album ra, những bức ảnh chụp trong ký ức không biết đã bị xóa bỏ đi từ lúc nào, hắn chỉ có một số ảnh do Phó Đình chia sẻ, là ảnh chụp Phó Chân đang mặc áo lao động màu xanh cũ kĩ đang đẩy một xe cát trên công trường, hoặc là ngồi ở bên bức tường đổ nát, mặt không cảm xúc ngồi ăn cơm,..... Cuối cùng là tấm ảnh do bọn bắt cóc chia sẻ.
Không biết là do không có internet, hay do nguyên nhân khác, mà bức ảnh này đến sau tết Nguyên Đán mấy ngày mới gửi tới di động hắn, từ nay về sau hắn hàng đêm đều mơ thấy ác mộng.
Lúc Phó Đình đi tới, nhìn thấy tấm ảnh chụp kia, trên ảnh Phó Chân bị trói ở trên ghế, hắn gục xuống đầu, cho dù ánh sáng có chút tối tăm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy các vết bầm tím và vết máu khô trên khóe miệng hắn, sắc mặt của hắn tái nhợt, giống như sẽ chết ngay lập tức.
Phó Đình gần như mất giọng, hắn quỳ xuống bên người Phó Kiến Sâm, hướng Phó Kiến Sâm hỏi: "...... Tấm ảnh càng chụp khi nào vậy ba?"
Phó Kiến Sâm ngẩng đầu, nhìn Phó Đình bên người, có chút đờ đẫn mà trả lời: "Trước tết Nguyên Đán một ngày, bọn họ gửi cho ta."
Phó Đình vội vàng hỏi: "Bọn họ là ai? Vì cái gì sẽ chụp tấm ảnh này?"
Phó Kiến Sâm lắc đầu nói: "Là người Lưu gia, bọn họ đòi 8000 vạn, nếu không có......"
Nếu không có, bọn họ liền giết Phó Chân.
"Sau đó thì sao?" Phó Đình truy vấn.
Phó Kiến Sâm ấn cái trán, khuôn mặt vặn vẹo, biểu tình thống khổ, hắn ở trước mặt Phó Đình chưa bao giờ xuất hiện loại biểu tình này, hắn hướng Phó Đình nói: "Đường Loan Loan lúc ấy té bị thương, ba đưa nó đi bệnh viện, từ đó về sau không nhận được bất cứ cuộc gọi nào từ bọn bắt cóc nữa."
Bởi vì về sau, số bọn họ bị kéo vào sổ đen.
Phó Đình cũng đột nhiên nhớ tới một ngày kia, hình như mắt cá chân của Đường Loan Loan bị thương, nàng năn nỉ mình mở một cuộc họp báo cho nàng, hắn không có cự tuyệt, liền đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.
Phó Kiến Sâm lâm vào trong tự trách, hắn không có cách nào tha thứ chính mình, hắn tưởng tượng đến cảnh Phó Chân cực khổ trong hai năm qua, nhớ tới những tra tấn mà hắn phải hứng chịu từ bọn bắt cóc, liền cảm thấy đau lòng khó nhịn.
Nhưng cũng may, hắn không phải chết như lời uy hiếp của huynh đệ Lưu gia, từ những tranh đấu của 《 Xuân Hoa Sơn 》, ít nhất có thể biết Phó Chân còn sống.
Hắn vẫn còn sống, hắn nhất định còn sống.
Phó Kiến Sâm chậm rãi đứng lên, bọn họ không thể ngã xuống ngay lúc này, nếu bọn họ ngã xuống, về sau còn có ai có thể bảo hộ Chân Chân của hắn.
Sắc mặt Phó Kiến Sâmt khó coi tới rồi cực hạn, cơ hồ không có nửa điểm huyết sắc, Phó Đình nâng hắn dậy, nói cho hắn biết: "Mấy ngày trước con có gặp em ấy, không biết em ấy có việc gì không, nếu em ấy không có việc gì....... "
Có lẽ là không có việc gì, Phó Đình nhớ tới người nam nhân bên cạnh Phó Chân, hắn chỉ có thể an ủi Phó Kiến Sâm như vậy, cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.
"Đi tìm hắn." Phó Kiến Sâm nói ra ba chữ này, liền đi ra khỏi gian phòng, hắn gọi người hầu trong nhà đem này gian phòng quét tước lại một lần nữa, chờ đợi chủ nhân trở về.
Rõ ràng đã qua hơn hai năm, lại giống như cách một thế hệ, hết thảy đều không còn bộ dạng như ban đầu.
Mấy năm nay sương mù tối tăm đã bao trùm hoàn toàn Phó gia, từ nay về sau, cái gia đình này không còn niềm vui.
Phó Đình muốn đứng lên chạy tới đỡ hắn, chính là thân thể hắn như bị giam cầm tại trên ghế, hai tay của hắn như bị đóng đinh, hoàn toàn không cách nào động đậy.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ đệ ngã vào vũng máu, nhưng thật mau vũng máu liền biến mất, Phó Chân một lần nữa đứng lên, vết máu trên mặt cũng không thấy, bước chân hắn nhẹ nhàng như một tiểu tinh linh rời đi đại sảnh ầm ĩ này, biến mất dưới ánh nắng bên ngoài.
Qua một thời gian rất lâu, Phó Đình cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bên tai lại vang lên âm thanh cười đùa vui vẻ, Đường Loan Loan đứng ở trên đài, đưa lưng về phía nhóm phù dâu ném hoa cho các nàng, nháy mắt trong đại sảnh tràn ngập hân hoan.
Nhưng vui sướng đều là của người khác, không có bất cứ quan hệ nào đến bọn họ.
Các loại hoạt động đều kết thúc, yến hội sắp bắt đầu, các vị khách khứa ngồi trong sảnh ăn uống linh đình, người thì trò chuyện vui vẻ, người thì nói chúc mừng.
Ngay lúc này, Phó Kiến Sâm từ trên ghế đứng lên, hắn thấy Phó Đình cũng đứng lên theo hắn, chạy ra bên ngoài, một nhân viên công tác nhìn thấy bọn họ rời đi không khỏi hoảng sợ, chạy nhanh lại hỏi: "Phó tiên sinh, ngài muốn đi đâu ạ? Đôi vợ chồng bọn họ còn chưa kính rượu cho ngài mà?"
Phó Kiến Sâm trầm mặc không nói gì, hắn vươn tay đẩy người này ra, bước ra phía bên ngoài đại sảnh, Phó Đình đi theo phía sau hắn, rất nhanh hai người liền biến mất khỏi yến hội này.
Có người để ý thấy hai người bọn họ rời đi, đoán rằng hai người bọn họ đi ra ngoài nói chuyện riêng, rất mau sẽ trở lại, nhưng đến khi đôi vợ chồng mới đến kính rượu, vẫn không thấy bọn họ quay lại.
Nhân viên công tác tìm bọn họ thật lâu, gọi điện thoại cũng gọi không được, khiến bọn họ nôn nóng như kiến bò trên chảo. Bọn họ đem các trường hợp có thể phát sinh ngoài ý muốn nghĩ ra, cũng đã tìm được các biện pháp ứng phó, nhưng không ai nghĩ tới, ngày quan trọng nhất của đôi vợ chồng đột nhiên không thấy người thân.
"Ba ba cùng ca ca của tôi đâu?" Đã đến lúc Đường Loan Loan phải đi kính rượu, cha mẹ Tần Chiêu cũng đã ngồi từ sớm, nhưng trước sau không thấy Phó Kiến Sâm lại đây, Đường Loan Loan cho rằng Phó Kiến Sâm quên mất việc này, liền tự mình lại đây tìm kiếm, kết quả lại thấy hai cái ghế không.
Nàng nghi hoặc dò hỏi các khách khứa ngồi bàn khác, hỏi xem ba ba cùng ca ca đang ở nơi nào, có người ngồi bên cạnh trả lời: "Hai vị Phó tiên sinh hình như có việc quan trọng cần xử lý, tôi thấy họ đi rất vội."
Trong lòng Đường Loan Loan có chút không vui, bây giờ còn có việc gì quan trọng hơn hôn lễ của nàng, nhưng hôm nay là ngày vui của nàng nên trên mặt nàng vẫn duy trì mỉm cười khéo léo, hướng các vị khách mời nói: "Đợi chút nữa tôi qua đây kính các vị một ly."
Tần Chiêu nhìn thấy Đường Loan Loan trở về một mình, hắn nhíu mày, hướng nàng hỏi: "Chú Phó đâu?"
Đường Loan Loan lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không rõ lắm, sau đó vươn tay chọc chọc cái mũi của Tần Chiêu: "Anh còn gọi là chú."
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Tần Chiêu hỏi nàng.
Đường Loan Loan nghiêng đầu nhìn thoáng qua các vị khách mời trong đại sảnh, khẽ thở dài một hơi, nói: "Không đợi nữa, tiếp tục đi."
Vì thế phân đoạn kính rượu kế tiếp, cũng chỉ có cha mẹ Tần Chiêu ngồi ở phía trước, mà Phó Kiến Sâm từ đầu đến cuối đều không có xuất hiện, các khách mờ đều thực nghi hoặc, theo lý thuyết trừ khi cha mẹ bên vợ qua đời, hoặc mắc bệnh nặng mới không tới được, nhưng Phó Kiến Sâm vừa nãy còn ngồi ở chỗ kia, như thế nào lại đột nhiên đi mất?
Không lẽ nào Phó gia muốn phá sản? Không thể nào, bọn họ không nghe thấy tin tức gì a.
Cha mẹ Tần Chiêu cũng không quá vừa lòng hành vi của Phó Kiến Sâm, cho dù có chuyện quan trọng như thế nào thì cũng không nên rời đi vào lúc này, nhưng mặc kệ thế nào, trên mặt bọn họ vẫn luôn duy trì nụ cười từ ái, nhìn nhi tử cùng con dâu.
Chỉ là trong nháy mắt, bọn họ đột nhiên cảm thấy Đường Loan Loan cũng không làm họ thích như lúc trước, nhưng vừa nghĩ tới nàng là con gái bảo bối của Phó Kiến Sâm, liền cảm thấy có thể chấp nhận được.
Không chỉ cha mẹ Tần Chiêu phát sinh thay đổi ấn tượng về Đường Loan Loan, các vị khách ở hiện trường cũng cảm thấy Đường Loan Loan không đẹp như lúc trước, nụ cười tươi cười cũng không điềm đạm đáng yêu như trước kia, bọn họ tự an ủi mình, có lẽ do nàng đã kết hôn đi.
Mà cư dân mạng đang xem truyền hình trực tiếp, sau khi trải qua cuộc vui, nhìn Đường Loan Loan trên màn hình, phát hiện mọi thứ trở nên nhàm chán.
Bọn họ tắt phát sóng trực tiếp, ai có việc gì thì làm việc nấy, bất quá hôn lễ của Đường Loan Loan vẫn lên vị trí thứ nhất của hot search trên Weibo, một thời gian sau, nó vẫn là một vấn đề nóng hổi.
Câu chuyện tình yêu của vương tử và công chúa kết thúc hoàn hảo dưới sự chúc phúc của mọi người. Sau tất cả, thế giới dần dần trở lại quỹ đạo như thường.
Phó Kiến Sâm về tới nhà, hắn ngồi trong gian phòng của Phó Chân, nhìn bên ngoài cửa sổ.
Trong phòng đã thật lâu không có người quét dọn, một lớp bụi dày tích tự khắp nơi, những thú bông trên giường trầm mặc đợi chủ nhân ra ngoài đã thật lâu không trở về, hộp nhạc trong ngăn tủ vì thời gian dài đã không thể phát ra âm thanh, Phó Kiến Sâm cứ yên lặng ngồi ở chỗ này, như một tấm bia đá vĩnh cửu.
Bên ngoài cửa sổ là tiếng gió lạnh gào thét va vào cửu sổ phát ra tiếng gầm lớn. Trong cơn gió này chứa đựng những quá khứ bị lãng quên. Chúng nó trong nháy mắt lùa vào trong đầu Phó Kiến Sâm. Hắn ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu lên gương mặt đầy chua xót của hắn. Hắn nhớ tới khuôn mặt tươi cười của đứa trẻ khi tuyết và băng tan vào mùa xuân, hắn nhớ tới cứ đến lúc 6 giờ tối, hắn đem đứa nhỏ đến cánh đồng bắt chuồn chuồn đỏ. Nhớ tới bức thư chứa đầy bụi dưới núi giả, lẽ ra nó phải được mở ra từ hai năm trước. Nhớ tới dưới đoạn ngân hà lộng lẫy, cậu thiếu niên bị hắn đá xuống cầu thang, nó lăn xuống cầu thang, lúc đó cả thế giới như bị nhấn chìm trong vũng máu.....
Phó Kiến Sâm đè lại trái tim mình, lúc này nơi đó như bị hàng ngàn con kiến cắn xé, chúng nó lộ ra hàm răng sắc nhọn, cắn lên vết thương trong tim.
Hắn cơ hồ đau đến co rút, lại không có năng lực chống cự loại thống khổ này.
Đó là đứa con trai mà hắn thương yêu nhất, tại sao có ngày hắn sẽ nhẫn tâm như vậy, hắn như thế nào có thể...... Như thế nào có thể, đối xử với hắn như vậy?
Di động từ trong túi áo rơi ra, hắn nhặt lên, đôi tay không ngừng run rẩy, di động lại thiếu chút nữa rơi xuống, hắn mở album ra, những bức ảnh chụp trong ký ức không biết đã bị xóa bỏ đi từ lúc nào, hắn chỉ có một số ảnh do Phó Đình chia sẻ, là ảnh chụp Phó Chân đang mặc áo lao động màu xanh cũ kĩ đang đẩy một xe cát trên công trường, hoặc là ngồi ở bên bức tường đổ nát, mặt không cảm xúc ngồi ăn cơm,..... Cuối cùng là tấm ảnh do bọn bắt cóc chia sẻ.
Không biết là do không có internet, hay do nguyên nhân khác, mà bức ảnh này đến sau tết Nguyên Đán mấy ngày mới gửi tới di động hắn, từ nay về sau hắn hàng đêm đều mơ thấy ác mộng.
Lúc Phó Đình đi tới, nhìn thấy tấm ảnh chụp kia, trên ảnh Phó Chân bị trói ở trên ghế, hắn gục xuống đầu, cho dù ánh sáng có chút tối tăm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy các vết bầm tím và vết máu khô trên khóe miệng hắn, sắc mặt của hắn tái nhợt, giống như sẽ chết ngay lập tức.
Phó Đình gần như mất giọng, hắn quỳ xuống bên người Phó Kiến Sâm, hướng Phó Kiến Sâm hỏi: "...... Tấm ảnh càng chụp khi nào vậy ba?"
Phó Kiến Sâm ngẩng đầu, nhìn Phó Đình bên người, có chút đờ đẫn mà trả lời: "Trước tết Nguyên Đán một ngày, bọn họ gửi cho ta."
Phó Đình vội vàng hỏi: "Bọn họ là ai? Vì cái gì sẽ chụp tấm ảnh này?"
Phó Kiến Sâm lắc đầu nói: "Là người Lưu gia, bọn họ đòi 8000 vạn, nếu không có......"
Nếu không có, bọn họ liền giết Phó Chân.
"Sau đó thì sao?" Phó Đình truy vấn.
Phó Kiến Sâm ấn cái trán, khuôn mặt vặn vẹo, biểu tình thống khổ, hắn ở trước mặt Phó Đình chưa bao giờ xuất hiện loại biểu tình này, hắn hướng Phó Đình nói: "Đường Loan Loan lúc ấy té bị thương, ba đưa nó đi bệnh viện, từ đó về sau không nhận được bất cứ cuộc gọi nào từ bọn bắt cóc nữa."
Bởi vì về sau, số bọn họ bị kéo vào sổ đen.
Phó Đình cũng đột nhiên nhớ tới một ngày kia, hình như mắt cá chân của Đường Loan Loan bị thương, nàng năn nỉ mình mở một cuộc họp báo cho nàng, hắn không có cự tuyệt, liền đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.
Phó Kiến Sâm lâm vào trong tự trách, hắn không có cách nào tha thứ chính mình, hắn tưởng tượng đến cảnh Phó Chân cực khổ trong hai năm qua, nhớ tới những tra tấn mà hắn phải hứng chịu từ bọn bắt cóc, liền cảm thấy đau lòng khó nhịn.
Nhưng cũng may, hắn không phải chết như lời uy hiếp của huynh đệ Lưu gia, từ những tranh đấu của 《 Xuân Hoa Sơn 》, ít nhất có thể biết Phó Chân còn sống.
Hắn vẫn còn sống, hắn nhất định còn sống.
Phó Kiến Sâm chậm rãi đứng lên, bọn họ không thể ngã xuống ngay lúc này, nếu bọn họ ngã xuống, về sau còn có ai có thể bảo hộ Chân Chân của hắn.
Sắc mặt Phó Kiến Sâmt khó coi tới rồi cực hạn, cơ hồ không có nửa điểm huyết sắc, Phó Đình nâng hắn dậy, nói cho hắn biết: "Mấy ngày trước con có gặp em ấy, không biết em ấy có việc gì không, nếu em ấy không có việc gì....... "
Có lẽ là không có việc gì, Phó Đình nhớ tới người nam nhân bên cạnh Phó Chân, hắn chỉ có thể an ủi Phó Kiến Sâm như vậy, cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.
"Đi tìm hắn." Phó Kiến Sâm nói ra ba chữ này, liền đi ra khỏi gian phòng, hắn gọi người hầu trong nhà đem này gian phòng quét tước lại một lần nữa, chờ đợi chủ nhân trở về.
Rõ ràng đã qua hơn hai năm, lại giống như cách một thế hệ, hết thảy đều không còn bộ dạng như ban đầu.
Mấy năm nay sương mù tối tăm đã bao trùm hoàn toàn Phó gia, từ nay về sau, cái gia đình này không còn niềm vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất