Chương 48
Phó Chân vẫn là không quá tin tưởng, hắn luôn cảm giác con chó trong lời của Giang Hằng Thù là chỉ hắn, Giang Hằng Thù không có giải thích nhiều, vỗ vỗ đầu hắn, hướng hắn nói: “Chờ anh một chút, anh đi vào thay đồ đã.”
Phó Chân gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đặt ở dưới gốc cây Tử Đằng, hắn nhìn bốn phía, toàn bộ suối nước nóng được trang trí theo phong cách rừng rậm, lấy màu xanh lục làm chủ đạo, nhưng đại bộ phận đồ dùng đều làm từ gỗ, ví dụ như chiếc ghế mà hắn đăng ngồi, hay là bậc thang.
Phó Chân đang muốn thu hồi tầm mắt, liền nhìn thấy Đường Loan Loan và Tần Chiêu cách không xa đang đi tới nơi này, trong lòng hắn có chút kỳ quái, hai người bọn họ vừa mới kết hôn xong không phải nên đi hưởng tuần trăng mật sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Người thừa kế của Tần gia cùng thiên kim đại tiểu thư của Phó gia, không lẽ lại tới nơi này hưởng tuần trăng mật.
Phó Chân quay đầu làm bộ như không nhìn thấy hai người bọn họ, hắn lấy di động ra mở Weibo, phát hiện đã có vài thầy phối âm liên hệ mình, bọn họ hướng hắn dò hỏi mấy năm sống ra sao, khi nào khởi động lại Sa Châu ký sự, bọn họ sẽ xin nghỉ công việc hiện tại lập tức qua đây tìm hắn.
Phó Chân có chút cảm động, hắn lập tức hồi phục các thầy ấy, hắn không chú ý tới Đường Loan Loan cùng Tần Chiêu đi qua bên người, lúc này chắc hẳn Đường Loan Loan đã nhận ra hắn, ngay sau đó phát ra một tiếng cười lạnh.
Phó Chân cũng không có ngẩng đầu, hắn tạo một group đem tài khoản của các thầy kéo vào, hắn cùng bọn họ thảo luận kế tiếp muốn Sa Châu ký sự phát triển thế nào, chỉ chốc lát sau Giang Hằng Thù từ phòng thay đồ đi ra, đứng ở trước mặt Phó Chân, cúi đầu nhìn hắn, nói: “Đi thôi.”
Phó Chân nói với các thầy một câu có việc liền buông điện thoại xuống, hắn cùng Giang Hằng Thù đi vòng qua hành lang quanh co, đi vào khu suối nước nóng, khu suối nước nóng này có 2 chỗ là bể lớn và bể nhỏ, bể nhỏ có giá đắt hơn một chút nhưng lại rất riêng tư, xung quanh bể lấy bình phong chắn ngang với khu vực khác, còn có mấy chậu cây cảnh làm nền, bên trên treo đèn màu nhấp nháy.
Nơi này chỉ có hai người bọn họ, Phó Chân khi đối mặt với Giang Hằng Thù Phó Chân vẫn có một chút thẹn thùng như cũ, hắn đem khăn tắm khoác trên người để sang một bên, bên trong hắn mặc một cái quần bơi màu lam góc bẹt, Giang Hằng Thù thì mặc một cái màu đen.
Mặt Phó Chân rất mau bị hơi nước làm cho đỏ rực, hắn dọc theo thềm đá màu xanh đi vào trong bể, Giang Hằng Thù vội vàng lại đây đỡ lấy hắn: “Cẩn thận kẻo ngã.”
“Không có việc gì, không có việc gì,” Phó Chân thử ở trong bể bơi hai vòng, bể này vẫn là hơi nhỏ, với hắn mà nói thì không thể triển khai được hết khả năng bơi lội của hắn, vì vậy liền dựa vào bên cạnh bể ngồi xuống, chờ Giang Hằng Thù xuống nước.
Giang Hằng Thù lại thật lâu không có xuống dưới, hắn không biết lấy ở đâu ra một cái máy chiếu, hỏi Phó Chân: “Xem phim không?”
Lúc này xem phim điện ảnh là lựa chọn không tồi, nhưng Phó Chân không dám để Giang Hằng Thù chọn phim, vì vậy hắn bơi tới trước mặt Giang Hằng Thù, ngửa đầu hướng Giang Hằng Thù nói: “Em chọn.”
Giang Hằng Thù ngồi xổm xuống, nhìn Phó Chân trong nước, nước gợn nhộn nhạo, sương trắng lượn lờ, bỗng nhiên hắn nhớ tới truyện cổ tích mỹ nhân ngư, hắn hơi cúi đầu, hướng Phó Chân nói: “Lại đây hôn anh một cái.”
Phó Chân nhìn Giang Hằng Thù trong chốc lát, ở trong nước đứng lên, hai tay của hắn chống ở bên cạnh bờ, ngửa đầu duỗi cổ, bộ dạng hắn giống như đang hiến tế, sau đó nhẹ nhàng hôn lên cằm Giang Hằng Thù.
Giang Hằng Thù vì đề phòng hắn té ngã, duỗi tay đỡ ở bên hông hắn.
Đôi mắt Phó Chân có chút ướt át, đuôi mắt mang theo một chút ửng đỏ, ngón tay Giang Hằng Thù mơn trớn khóe miệng Phó Chân.
Phó Chân chọn một phim tên 《 Hạ màn thời gian 》, bộ điện ảnh này do đạo diễn trứ danh Lương Tiểu An quay chụp từ 5 năm trước. Năm đó chính bộ phim này giúp hắn lấy được giải đạo diễn tốt nhất và biên kịch tốt nhất của liên hoan phim Hồng Nhật. Tuy rằng có một số nguyên nhân là do chính trị, bởi vì cũng vào năm đó nhà nước đồng ý cho phép hôn nhân đồng tính, nhưng chất lượng của bộ điện ảnh này cũng coi như không tồi.
Lúc ấy Phó Chân hoàn toàn không ý thức được mình có khuynh hướng đồng tính luyến ái, cho nên cũng không hứng thú đi xem bộ phim này, hơn nữa năm ấy đồng thời tham gia Liên hoan phim Hồng Nhật còn có đạo diễn mà hắn thích nhất - Phùng Lực Văn với bộ phim 《 Viện điều dưỡng Thái Dương 》, đáng tiếc cuối cùng lại tay không mà về, giải thưởng gì cũng không lấy được, vì vậy dưới đủ loại nguyên nhân, Phó Chân cũng không có xem qua bộ phim văn nghệ mà năm đó thu hoạch năm trăm triệu phòng bán vé.
《 Hạ màn thời gian 》 chia thành bản đại chúng, bản giám định và thưởng thức, bản đại chúng thường chiếu trên các rạp phim cho mọi người cùng xem, còn bản giám định và thưởng thức thì giữ nguyên vẹn tất cả tình tiết không bị cắt xóa, mà hiện tại Phó Chân mở ra chính là bản giám định và thưởng thức.
Giang Hằng Thù điều chỉnh tốt vị trí máy chiếu, lúc này mới xuống nước, liền ngồi ở bên người Phó Chân, cùng hắn xem bộ 《 Hạ màn thời gian 》, bộ điện ảnh này kể về một đôi huynh đệ làm ảo thuật gia cùng nhau đi tham gia hội diễn quốc tế, trong quá trình vì nghệ thuật hiến thân, tuy đây là phim văn nghệ nhưng tiết tấu cốt truyện chặt chẽ, cũng không kéo dài tình tiết, hình tượng nhân vật khá hợp, kỹ thuật diễn viên cũng thực đúng chỗ, rất nhiều bộ phim thương mại đều không đạt được cái tiêu chuẩn này, nhưng đả động lòng người nhất của bộ phim này là dưới áp lực tuyệt vọng nhưng vẫn yêu nhau say đắm.
Bộ phim rất nhanh đã đến hồi kết, Phó Chân nhịn không được ngáp một cái, lông mi hắn dính một ít bọt nước, không biết là do hơi nước, hay vẫn là do thật sự quá mệt nhọc, Phó Chân khép hai mắt lại, dựa vào vách tường phía sau.
“Mệt?” Giang Hằng Thù từ trong hồ nước đứng dậy, đem máy chiếu tắt đi, “Nếu mệt liền trở về ngủ đi.”
Phó Chân một lần nữa mở bừng mắt, xoay người dựa vào tường muốn đứng lên, kết quả chưa kịp đứng thì đã đặt mông ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Giang Hằng Thù, hướng hắn nói: “Chân bị tê.”
Giang Hằng Thù lắc đầu cười một tiếng, một lần nữa xuống nước, sau đó một tay đem Phó Chân ôm ra, cùng với tiếng bọt nước xôn xao, Phó Chân bắt lấy bả vai Giang Hằng Thù, đôi mắt mở rất lớn, bên trong đựng tất cả đều là Giang Hằng Thù.
Giang Hằng Thù tìm một cái khăn tắm sạch sẽ đem hắn bọc lại, mang theo hắn về phòng nghỉ ngơi, hắn lấy khăn lông ở trong tủ ra, đem những giọt nước còn đọng trên người Phó Chân lau khô, lại tìm được máy sấy đem tóc của hắn sấy khô, “Được, ngủ đi.”
Phó Chân đem máy sấy tóc mà Giang Hằng Thù vừa buông ra cầm lên: “Tóc anh còn ướt, để em giúp anh sấy khô.”
“Không cần, anh không quen sấy tóc,” Giang Hằng Thù lại đem máy sấy tóc từ trong tay Phó Chân cất vào ngăn tủ, lại qua đây đem chăn đắp lên người Phó Chân, vốn dĩ Phó Chân cũng đang chờ hắn lên giường, nhưng kết quả Giang Hằng Thù chỉ đứng nhìn hắn một cái sau cũng không có lên giường, mà lại dặn dò hắn một câu: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Phó Chân vươn tay giữ chặt tay Giang Hằng Thù, hỏi hắn: “Anh không đi ngủ.”
Giang Hằng Thù hôn lên trán Phó Chan, dỗ hắn nói: “Ngoan, anh đi gọi điện cho ba anh.”
Phó Chân ừ một tiếng, lại nghĩ tới con chó sắp bị đánh nhà Giang Hằng Thù, hắn gật đầu, nhìn Giang Hằng Thù ra khỏi phòng, đi đến ban công.
Giang Hằng Thù gọi điện thoại cho ba, khi đầu bên kia vừa nhận, hắn kêu một tiếng: “Ba.”
Cha của Giang Hằng Thù tên là Giang Sông Nghiêu, năm nay đã hơn 50 tuổi, vốn nghĩ chờ đến khi Giang Hằng Thù trưởng thành sẽ về tiếp quản việc trong nhà, còn hắn thì về hưu cùng bà Giang đi du ngoạn khắp nơi, kết quả đứa con trai xui xéo này vừa tốt nghệu liền ra nước ngoài làm lính đánh thuê, Giang tiên sinh vừa nhớ tới huyện này liền giận sôi máu, nhưng khi nói với Giang Hằng Thù cũng không tức giận gì: “Còn biết gọi cho ba một tiếng?”
Giang Hằng Thù có thể nghe được tiếng nhắc nhở mơ hồ từ bà Giang với ông Giang ở bên kia điện thoại truyền sang, không khỏi khẽ cười ra tiếng.
“Con còn cười! Để xem khi con trở về ba có đánh gãy chân con đi không! Còn học làm đồng tính luyến ái!” Ông Giang vừa nói lời này xong, Giang Hằng Thù liền nghe thấy tiếng hét lớn của ông Giang, “Ai ai ai, bà véo tôi làm gì?”
Giang Hằng Thù lại lần nữa không nhịn được mà bật cười.
Ông Giang bị bà Giang giáo huấn một hồi, lại lần nữa cùng Giang Hằng Thù trò chuyện, lúc này ngữ khí đã tốt hơn rất nhiều, hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hướng Giang Hằng Thù nói: “Về sau sẽ không đổi người khác?”
Giang Hằng Thù: “……”
Câu hỏi này là có ý gì.
Đại khái là bà Giang đứng một bên lại giáo huấn ông Giang một phen, Giang Hằng Thù còn có thể đủ nghe được bà Giang hướng ông Giang nói: “Ông nói chuyện kiểu gì đấy?”
Sau đó chính là thanh âm xin tha của ông Giang: “Con trai đang nghe mà, bà cho tui chút mặt mũi……”
Chờ đến khi bên kia đầu điện thoại an tĩnh, “Sẽ không thay đổi”, Giang Hằng Thù nói chắc chắn.
Ông Giang trầm mặc trong chốc lát, đại khái là thỏa hiệp với chuyện con trai mình là đồng tính luyến ái, hướng Giang Hằng Thù nói: “Vậy đến Tết Âm Lịch con dẫn hắn về đi.”
“Con biết rồi.” Giang Hằng Thù đáp.
“Còn chỗ ông con……” Ông Giang dừng một chút, hướng Giang Hằng Thù nói, “Chính con đi nói đi, ba phải đem gậy lưu lại cho ông con.”
Giang Hằng Thù ừ một tiếng: “Ngày mai con liền nói với ông.”
“Ông con lớn tuổi rồi, con nên đến thăm ông thường xuyên.”
“Dạ.” Giang Hằng Thù cùng ba hàn huyên vài câu về việc trong công ty liền tắt điện thoại, lúc hắn trở về, phát hiện đôi mắt Phó Chân vẩn đang còn mở lớn, bên trong không có một chút buồn ngủ nào.
Giang Hằng Thù đi tới, ngồi xuống bên mép giường, hỏi hắn: “Tại sao còn chưa đi ngủ?”
Phó Chân: “Ngủ không được, đang nghĩ đến một chuyện.”
“Chuyện gì? Sa Châu ký sự sao?”
“Không phải.” Phó Chân lắc đầu.
“Vậy suy nghĩ cái gì?”
Phó Chân mím môi, có chút do dự, trong ánh mắt cất giấu một tia cẩn thận, hắn hướng Giang Hằng Thù hỏi: “Thật sự muốn nghe sao?”
Giang Hằng Thù gật gật đầu.
Phó Chân vẫn là cảm thấy hơi xấu hổ, hắn nhìn sắc mặt Giang Hằng Thù, nhỏ giọng hướng hắn nói: “Em suy nghĩ về con chó sắp bị đánh nhà anh.”
Giang Hằng Thù: “……”
Giang Hằng Thù vừa nghe lời này, liền biết Phó Chân là đoán được người sắp bị đánh là hắn, hắn điểm cái mũi của Phó Chân, sau đó thay quần áo rồi lên giường, nằm xuống ngay bên cạnh Phó Chân, đem hắn ôm vào trong lồng ngực, nhẹ giọng hướng hắn nói: “Đừng nghĩ, sẽ không bị đánh.”
Phó Chân gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đặt ở dưới gốc cây Tử Đằng, hắn nhìn bốn phía, toàn bộ suối nước nóng được trang trí theo phong cách rừng rậm, lấy màu xanh lục làm chủ đạo, nhưng đại bộ phận đồ dùng đều làm từ gỗ, ví dụ như chiếc ghế mà hắn đăng ngồi, hay là bậc thang.
Phó Chân đang muốn thu hồi tầm mắt, liền nhìn thấy Đường Loan Loan và Tần Chiêu cách không xa đang đi tới nơi này, trong lòng hắn có chút kỳ quái, hai người bọn họ vừa mới kết hôn xong không phải nên đi hưởng tuần trăng mật sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Người thừa kế của Tần gia cùng thiên kim đại tiểu thư của Phó gia, không lẽ lại tới nơi này hưởng tuần trăng mật.
Phó Chân quay đầu làm bộ như không nhìn thấy hai người bọn họ, hắn lấy di động ra mở Weibo, phát hiện đã có vài thầy phối âm liên hệ mình, bọn họ hướng hắn dò hỏi mấy năm sống ra sao, khi nào khởi động lại Sa Châu ký sự, bọn họ sẽ xin nghỉ công việc hiện tại lập tức qua đây tìm hắn.
Phó Chân có chút cảm động, hắn lập tức hồi phục các thầy ấy, hắn không chú ý tới Đường Loan Loan cùng Tần Chiêu đi qua bên người, lúc này chắc hẳn Đường Loan Loan đã nhận ra hắn, ngay sau đó phát ra một tiếng cười lạnh.
Phó Chân cũng không có ngẩng đầu, hắn tạo một group đem tài khoản của các thầy kéo vào, hắn cùng bọn họ thảo luận kế tiếp muốn Sa Châu ký sự phát triển thế nào, chỉ chốc lát sau Giang Hằng Thù từ phòng thay đồ đi ra, đứng ở trước mặt Phó Chân, cúi đầu nhìn hắn, nói: “Đi thôi.”
Phó Chân nói với các thầy một câu có việc liền buông điện thoại xuống, hắn cùng Giang Hằng Thù đi vòng qua hành lang quanh co, đi vào khu suối nước nóng, khu suối nước nóng này có 2 chỗ là bể lớn và bể nhỏ, bể nhỏ có giá đắt hơn một chút nhưng lại rất riêng tư, xung quanh bể lấy bình phong chắn ngang với khu vực khác, còn có mấy chậu cây cảnh làm nền, bên trên treo đèn màu nhấp nháy.
Nơi này chỉ có hai người bọn họ, Phó Chân khi đối mặt với Giang Hằng Thù Phó Chân vẫn có một chút thẹn thùng như cũ, hắn đem khăn tắm khoác trên người để sang một bên, bên trong hắn mặc một cái quần bơi màu lam góc bẹt, Giang Hằng Thù thì mặc một cái màu đen.
Mặt Phó Chân rất mau bị hơi nước làm cho đỏ rực, hắn dọc theo thềm đá màu xanh đi vào trong bể, Giang Hằng Thù vội vàng lại đây đỡ lấy hắn: “Cẩn thận kẻo ngã.”
“Không có việc gì, không có việc gì,” Phó Chân thử ở trong bể bơi hai vòng, bể này vẫn là hơi nhỏ, với hắn mà nói thì không thể triển khai được hết khả năng bơi lội của hắn, vì vậy liền dựa vào bên cạnh bể ngồi xuống, chờ Giang Hằng Thù xuống nước.
Giang Hằng Thù lại thật lâu không có xuống dưới, hắn không biết lấy ở đâu ra một cái máy chiếu, hỏi Phó Chân: “Xem phim không?”
Lúc này xem phim điện ảnh là lựa chọn không tồi, nhưng Phó Chân không dám để Giang Hằng Thù chọn phim, vì vậy hắn bơi tới trước mặt Giang Hằng Thù, ngửa đầu hướng Giang Hằng Thù nói: “Em chọn.”
Giang Hằng Thù ngồi xổm xuống, nhìn Phó Chân trong nước, nước gợn nhộn nhạo, sương trắng lượn lờ, bỗng nhiên hắn nhớ tới truyện cổ tích mỹ nhân ngư, hắn hơi cúi đầu, hướng Phó Chân nói: “Lại đây hôn anh một cái.”
Phó Chân nhìn Giang Hằng Thù trong chốc lát, ở trong nước đứng lên, hai tay của hắn chống ở bên cạnh bờ, ngửa đầu duỗi cổ, bộ dạng hắn giống như đang hiến tế, sau đó nhẹ nhàng hôn lên cằm Giang Hằng Thù.
Giang Hằng Thù vì đề phòng hắn té ngã, duỗi tay đỡ ở bên hông hắn.
Đôi mắt Phó Chân có chút ướt át, đuôi mắt mang theo một chút ửng đỏ, ngón tay Giang Hằng Thù mơn trớn khóe miệng Phó Chân.
Phó Chân chọn một phim tên 《 Hạ màn thời gian 》, bộ điện ảnh này do đạo diễn trứ danh Lương Tiểu An quay chụp từ 5 năm trước. Năm đó chính bộ phim này giúp hắn lấy được giải đạo diễn tốt nhất và biên kịch tốt nhất của liên hoan phim Hồng Nhật. Tuy rằng có một số nguyên nhân là do chính trị, bởi vì cũng vào năm đó nhà nước đồng ý cho phép hôn nhân đồng tính, nhưng chất lượng của bộ điện ảnh này cũng coi như không tồi.
Lúc ấy Phó Chân hoàn toàn không ý thức được mình có khuynh hướng đồng tính luyến ái, cho nên cũng không hứng thú đi xem bộ phim này, hơn nữa năm ấy đồng thời tham gia Liên hoan phim Hồng Nhật còn có đạo diễn mà hắn thích nhất - Phùng Lực Văn với bộ phim 《 Viện điều dưỡng Thái Dương 》, đáng tiếc cuối cùng lại tay không mà về, giải thưởng gì cũng không lấy được, vì vậy dưới đủ loại nguyên nhân, Phó Chân cũng không có xem qua bộ phim văn nghệ mà năm đó thu hoạch năm trăm triệu phòng bán vé.
《 Hạ màn thời gian 》 chia thành bản đại chúng, bản giám định và thưởng thức, bản đại chúng thường chiếu trên các rạp phim cho mọi người cùng xem, còn bản giám định và thưởng thức thì giữ nguyên vẹn tất cả tình tiết không bị cắt xóa, mà hiện tại Phó Chân mở ra chính là bản giám định và thưởng thức.
Giang Hằng Thù điều chỉnh tốt vị trí máy chiếu, lúc này mới xuống nước, liền ngồi ở bên người Phó Chân, cùng hắn xem bộ 《 Hạ màn thời gian 》, bộ điện ảnh này kể về một đôi huynh đệ làm ảo thuật gia cùng nhau đi tham gia hội diễn quốc tế, trong quá trình vì nghệ thuật hiến thân, tuy đây là phim văn nghệ nhưng tiết tấu cốt truyện chặt chẽ, cũng không kéo dài tình tiết, hình tượng nhân vật khá hợp, kỹ thuật diễn viên cũng thực đúng chỗ, rất nhiều bộ phim thương mại đều không đạt được cái tiêu chuẩn này, nhưng đả động lòng người nhất của bộ phim này là dưới áp lực tuyệt vọng nhưng vẫn yêu nhau say đắm.
Bộ phim rất nhanh đã đến hồi kết, Phó Chân nhịn không được ngáp một cái, lông mi hắn dính một ít bọt nước, không biết là do hơi nước, hay vẫn là do thật sự quá mệt nhọc, Phó Chân khép hai mắt lại, dựa vào vách tường phía sau.
“Mệt?” Giang Hằng Thù từ trong hồ nước đứng dậy, đem máy chiếu tắt đi, “Nếu mệt liền trở về ngủ đi.”
Phó Chân một lần nữa mở bừng mắt, xoay người dựa vào tường muốn đứng lên, kết quả chưa kịp đứng thì đã đặt mông ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Giang Hằng Thù, hướng hắn nói: “Chân bị tê.”
Giang Hằng Thù lắc đầu cười một tiếng, một lần nữa xuống nước, sau đó một tay đem Phó Chân ôm ra, cùng với tiếng bọt nước xôn xao, Phó Chân bắt lấy bả vai Giang Hằng Thù, đôi mắt mở rất lớn, bên trong đựng tất cả đều là Giang Hằng Thù.
Giang Hằng Thù tìm một cái khăn tắm sạch sẽ đem hắn bọc lại, mang theo hắn về phòng nghỉ ngơi, hắn lấy khăn lông ở trong tủ ra, đem những giọt nước còn đọng trên người Phó Chân lau khô, lại tìm được máy sấy đem tóc của hắn sấy khô, “Được, ngủ đi.”
Phó Chân đem máy sấy tóc mà Giang Hằng Thù vừa buông ra cầm lên: “Tóc anh còn ướt, để em giúp anh sấy khô.”
“Không cần, anh không quen sấy tóc,” Giang Hằng Thù lại đem máy sấy tóc từ trong tay Phó Chân cất vào ngăn tủ, lại qua đây đem chăn đắp lên người Phó Chân, vốn dĩ Phó Chân cũng đang chờ hắn lên giường, nhưng kết quả Giang Hằng Thù chỉ đứng nhìn hắn một cái sau cũng không có lên giường, mà lại dặn dò hắn một câu: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Phó Chân vươn tay giữ chặt tay Giang Hằng Thù, hỏi hắn: “Anh không đi ngủ.”
Giang Hằng Thù hôn lên trán Phó Chan, dỗ hắn nói: “Ngoan, anh đi gọi điện cho ba anh.”
Phó Chân ừ một tiếng, lại nghĩ tới con chó sắp bị đánh nhà Giang Hằng Thù, hắn gật đầu, nhìn Giang Hằng Thù ra khỏi phòng, đi đến ban công.
Giang Hằng Thù gọi điện thoại cho ba, khi đầu bên kia vừa nhận, hắn kêu một tiếng: “Ba.”
Cha của Giang Hằng Thù tên là Giang Sông Nghiêu, năm nay đã hơn 50 tuổi, vốn nghĩ chờ đến khi Giang Hằng Thù trưởng thành sẽ về tiếp quản việc trong nhà, còn hắn thì về hưu cùng bà Giang đi du ngoạn khắp nơi, kết quả đứa con trai xui xéo này vừa tốt nghệu liền ra nước ngoài làm lính đánh thuê, Giang tiên sinh vừa nhớ tới huyện này liền giận sôi máu, nhưng khi nói với Giang Hằng Thù cũng không tức giận gì: “Còn biết gọi cho ba một tiếng?”
Giang Hằng Thù có thể nghe được tiếng nhắc nhở mơ hồ từ bà Giang với ông Giang ở bên kia điện thoại truyền sang, không khỏi khẽ cười ra tiếng.
“Con còn cười! Để xem khi con trở về ba có đánh gãy chân con đi không! Còn học làm đồng tính luyến ái!” Ông Giang vừa nói lời này xong, Giang Hằng Thù liền nghe thấy tiếng hét lớn của ông Giang, “Ai ai ai, bà véo tôi làm gì?”
Giang Hằng Thù lại lần nữa không nhịn được mà bật cười.
Ông Giang bị bà Giang giáo huấn một hồi, lại lần nữa cùng Giang Hằng Thù trò chuyện, lúc này ngữ khí đã tốt hơn rất nhiều, hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hướng Giang Hằng Thù nói: “Về sau sẽ không đổi người khác?”
Giang Hằng Thù: “……”
Câu hỏi này là có ý gì.
Đại khái là bà Giang đứng một bên lại giáo huấn ông Giang một phen, Giang Hằng Thù còn có thể đủ nghe được bà Giang hướng ông Giang nói: “Ông nói chuyện kiểu gì đấy?”
Sau đó chính là thanh âm xin tha của ông Giang: “Con trai đang nghe mà, bà cho tui chút mặt mũi……”
Chờ đến khi bên kia đầu điện thoại an tĩnh, “Sẽ không thay đổi”, Giang Hằng Thù nói chắc chắn.
Ông Giang trầm mặc trong chốc lát, đại khái là thỏa hiệp với chuyện con trai mình là đồng tính luyến ái, hướng Giang Hằng Thù nói: “Vậy đến Tết Âm Lịch con dẫn hắn về đi.”
“Con biết rồi.” Giang Hằng Thù đáp.
“Còn chỗ ông con……” Ông Giang dừng một chút, hướng Giang Hằng Thù nói, “Chính con đi nói đi, ba phải đem gậy lưu lại cho ông con.”
Giang Hằng Thù ừ một tiếng: “Ngày mai con liền nói với ông.”
“Ông con lớn tuổi rồi, con nên đến thăm ông thường xuyên.”
“Dạ.” Giang Hằng Thù cùng ba hàn huyên vài câu về việc trong công ty liền tắt điện thoại, lúc hắn trở về, phát hiện đôi mắt Phó Chân vẩn đang còn mở lớn, bên trong không có một chút buồn ngủ nào.
Giang Hằng Thù đi tới, ngồi xuống bên mép giường, hỏi hắn: “Tại sao còn chưa đi ngủ?”
Phó Chân: “Ngủ không được, đang nghĩ đến một chuyện.”
“Chuyện gì? Sa Châu ký sự sao?”
“Không phải.” Phó Chân lắc đầu.
“Vậy suy nghĩ cái gì?”
Phó Chân mím môi, có chút do dự, trong ánh mắt cất giấu một tia cẩn thận, hắn hướng Giang Hằng Thù hỏi: “Thật sự muốn nghe sao?”
Giang Hằng Thù gật gật đầu.
Phó Chân vẫn là cảm thấy hơi xấu hổ, hắn nhìn sắc mặt Giang Hằng Thù, nhỏ giọng hướng hắn nói: “Em suy nghĩ về con chó sắp bị đánh nhà anh.”
Giang Hằng Thù: “……”
Giang Hằng Thù vừa nghe lời này, liền biết Phó Chân là đoán được người sắp bị đánh là hắn, hắn điểm cái mũi của Phó Chân, sau đó thay quần áo rồi lên giường, nằm xuống ngay bên cạnh Phó Chân, đem hắn ôm vào trong lồng ngực, nhẹ giọng hướng hắn nói: “Đừng nghĩ, sẽ không bị đánh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất