Chương 74
Mà người bị bộ phim này đả động không chỉ mình Lý Huân, nước mắt của cư dân mạng sắp hội tụ thành biển rồi.
—— hối hận lúc ấy chiếu phim Xuân Hoa Sơn không có bồi cha đi rạp chiếu phim xem bộ phim này, hiện tại cha đã không còn nữa, tôi ngồi trước bia mộ cha bỗng nhiên hiểu rõ bài thơ Trần Chi Dã đọc cho Trần Hoa trong phim.
—— hối hận +1, từ bộ điện ảnh này có thể nhìn ra Phó đạo nhất định yêu ba hắn, nhưng mà Phó đạo lại bị chính người mình yêu nhất đuổi ra khỏi nhà
—— ai nói cho lão tử đây là phim hài?! Ra đây tôi đánh không chết hắn! Nước mắt lão tử không đáng giá tiền sao, hiện tại đôi mắt vẫn còn sưng!
—— cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn, chuyện bi ai nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi
—— ta hình như là cái vòi nước, từ đêm qua xem điện ảnh liền bắt đầu chảy nước, đến bây giờ cũng không dừng lại, ta cảm giác chính mình đều phải mất nước
……
Phó Chân mấy ngày nay chỉ nhìn đánh giá của cư dân mạng đối với 《 Xuân Hoa Sơn 》 là có thể thu hoạch rất nhiều vui sướng, Giang Hằng Thù từ công ty trở về liền nhìn thấy hắn ngồi ở trên thảm điều hòa cạc cạc cười không ngừng.
Hắn đi tới đem Phó Chân từ trên mặt đất ôm lên, phóng tới trên sô pha, điểm điểm cái trán Phó Chân: “Đừng luôn ngồi dưới đất.”
Phó Chân a một tiếng, cầm hai quả dâu tây, một quả đưa đến miệng Giang Hằng Thù, một quả bỏ vào miệng mình, Giang Hằng Thù nhìn dây tây trên tay Phó Chân, há miệng đem nó ngậm ở trong miệng, sau đó hướng về phía Phó Chân đè xuống, quả dâu tây cuối cùng bọn họ mỗi người ăn nửa quả, nước sốt màu đỏ chảy dọc theo khóe miệng Phó Chân, Giang Hằng Thù nâng tay lên dùng lòng bàn tay đem khóe miệng hắn lau khô.
Hồ nháo một lúc, Phó Chân dựa vào bả vai Giang Hằng Thù, mồm to mà thở hổn hển, Giang Hằng Thù nhấp môi cười khẽ một tiếng, cho Phó Chân kiến nghị nói: “Chờ sinh đứa nhỏ ra phải rèn luyện thật tốt.”
Phó Chân ô một tiếng, đối với Giang Hằng Thù hì hì nở nụ cười, Giang Hằng Thù lắc đầu: “Cười cũng vô dụng, chờ thêm một đoạn thời gian, mỗi ngày anh mang em đi tản bộ buổi sáng”, trên bàn trà thả mấy tấm ký họa của Phó Chân, Giang Hằng Thù duỗi tay cầm lấy lật xem, ánh mắt hắn ngừng ở ký tên góc phải bên dưới, không phải Phó Chân, mà là Giản Mân.
“Giản Mân?” Giang Hằng Thù biết Phó Chân có đôi khi sẽ tiếp chút phác thảo, nhưng hiện tại mới biết được Phó Chân còn có một cái tên như vậy, hắn có chút tò mò, “Như thế nào lại lấy cái tên như vậy?”
Phó Chân do dự một lát, Giang Hằng Thù còn không biết hàm nghĩa tên này.
Giản Mân, hiểu biết
Nếu hắn không nói, Giang Hằng Thù có khả năng vĩnh viễn đều không thể tưởng được hai chữ rốt cuộc đại biểu cho cái gì, Phó Chân ôm cổ Giang Hằng Thù, hôn lên khuôn mặt hắn, sau đó đem môi di chuyển đến tai Giang Hằng Thù, đem bí mật hắn giấu ở trong lòng nói cho hắn: “Giản Mân là —— thế nhân thấy ta Hằng Thù điều, nghe dư đại ngôn toàn cười lạnh.”
Giang Hằng Thù hơi giật mình, nháy mắt hiểu Phó Chân lấy cái tên này đại biểu cái gì, hai tròng mắt màu lam có chút ánh sáng nhạt hiện lên.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Phó Chân, ở bên tai hắn nói khẽ với hắn: “Thực xin lỗi.”
“Vì cái gì nói như vậy?” Phó Chân ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt Giang Hằng Thù.
“Làm em đợi lâu như vậy, anh hẳn là sớm một chút hiểu rõ.” Giang Hằng Thù chậm rãi nói, nếu hắn có thể sớm hiểu rõ tình cảm của mình với người này, Phó Chân liền có thể sớm một chút kết thúc cực khổ.
“Cũng không có lâu nha,” Phó Chân nở nụ cười, đôi mắt tươi cười như là một vầng trăng non, hắn hướng Giang Hằng Thù nói, “Một chút cũng không lâu.”
Hắn đem điện thoại lấy ra tới, hỏi Giang Hằng Thù: “Anh có tài khoản Weibo không?”
Giang Hằng Thù nghĩ nghĩ, hướng Phó Chân nói: “Hẳn là có một cái hồi sơ trung đã đăng kí, nhưng là thật lâu không có đăng nhập, anh nhìn xem còn có thể tìm về hay không.”
Giang Hằng Thù lấy di động ra download Weibo xuống máy, sau vài lần đăng nhập, cuối cùng đã nhập đúng mật khẩu, tiếp theo còn phải liên kết với số điện thoại, rồi mới đem điện thoại đưa cho Phó Chân xem: “Cái này.”
Phó Chân cần lấy di động Giang Hằng Thù, nhìn thoáng qua, cái tài khoản này như một tài khoản dùng để kiếm tiền chuyên đi làm thủy quân, coi như là thủy quân thì cũng không trắng tinh không lấy một tin tức như vậy.
Bất quá như vậy cũng tốt, chỉ có hắn một người biết, sau khi được Giang Hằng Thù đồng ý kết bạn, Phó Chân đem danh sách chú ý lung tung rối loạn xóa sạch sau đó tìm thấy tên Giản Mân, bỏ thêm một cái chú ý.
Tiếp theo Phó Chân đăng nhập tài khoản Weibo Giản Mân, đầu tiên nhấn chú ý lại Giang Hằng Thù, sau đó ở trang giới thiệu cá nhân bỏ thêm một câu “Thế nhân thấy ta Hằng Thù điều, nghe dư đại ngôn toàn cười lạnh”.
Phó Chân quả thực hoài nghi tào khoản Weibo mình có phải bị các fans theo dõi 24/24 hay không mà hắn vừa lên Weibo không lâu, bình luận cùng tin nhắn nháy mắt tăng mấy chục.
Giản Mân đã thật lâu không có xuất hiện, Phó Chân click mở tin nhắn, phát hiện có tìm hắn đặt bản thảo, có quan tâm hắn hiện tại đang làm cái gì, còn có rất nhiều người đang phỏng đoán thân phận của hắn, không nghĩ tới thật có người đoán trúng.
[ thái thái, ngài là Phó đạo sao? ]
Sở dĩ sẽ hỏi như vậy, bởi vì phong cách Giản Mân thật sự quá phù hợp nguyên tác Sa Châu ký sự, mà bọn họ cũng từng xem qua các vị họa sư khác trong Sa Châu ký sự, xem động thái trên Weibo bọn họ đều không phù hợp Giản Mân, cuối cùng bọn họ đem ánh mắt phóng tới tren người Phó Chân.
Sau khi loại trừ tất cả khả năng, còn dư lại sẽ là chân tướng, tuy rằng nói những lời này ở chỗ này cũng không phải thực thích hợp, bởi vì bọn họ cũng không thể xác định Giản Mân có phải là người chế tác của Sa Châu ký sự hay không, nhưng cũng không gây trở ngại bọn họ suy đoán một chút.
Ngón tay Phó Chân do dự trượt trên màn hình di động, hắn nghiêng đầu nhìn Giang Hằng Thù ngồi bên cạnh, Giang Hằng Thù nhận thấy được ánh mắt hắn, hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Phó Chân đem cuộc đối thoại trên Weibo đưa cho Giang Hằng Thù xem, Giang Hằng Thù đối với chuyện này cũng không quá hiểu biết, cho nên không có cách nào đưa ra ý kiến cho Phó Chân, chỉ là hướng Phó Chân nói: “Chính em quyết định là được.”
Phó Chân hô một hơi, xoa xoa bụng mình, cuối cùng trả lời tên fans kia một chữ.
[ Đúng ]
Đối diện thật lâu đều không có trả lời lại, Phó Chân suy đoán đối phương có khả năng không tiếp thu được cái kích thích này, hắn thấy di động xoay vòng vòng đang định đem điện thoại đóng lại, đối phương phát tới một cái tin nhắn, hết một trang a, Phó Chân nhàn rỗi đếm đếm, ước chừng có 286 cái, mặt sau còn đi theo mười sáu cái dấu chấm than.
[ thái thái, thái thái, trái tim em lại lên cơn đau tim a! Quá kích thích! ]
[ em không được không được, a a a a thế nhưng thật là thái thái ]
[ trời ơi ta nằm mơ cũng không nghĩ tới thế nhưng thật sự là thái thái, ngài còn tiếp bản thảo sao ]
……
[ thái thái chuyện này em có thể phát ra ngoài sao? ]
Lúc trước Phó Chân luôn cảm thấy để các fans biết mình là nhà làm phim mà đi vẽ nhân vật kiếm tiền có chút mất mặt, hiện tại lại cảm thấy thoải mái, bằng chính năng lực kiếm tiền, này không có gì phải khó chịu cả.
[ có thể ]
Tiếp theo Phó Chân lại bổ sung một câu: [ nhưng cái tài khoản này sẽ không tiếp bản thảo nữa ]
Thực mau cuộc trò chuyện này đã bị fans phát ra, các fan Sa Châu ký sự trong nháy mắt như bị tiêm máu gà, sôi nổi vọt tới phía dưới Weibo Giản Mân, đồng thời cũng tìm tòi những bức tranh mà Giản Mân nhận vẽ trong quá khứ.
Các fan Sa Châu ký sự hối hận cực kỳ, vì cái gì lúc trước không có phát hiện vị bảo tàng thái thái này, nếu phát hiện bọn họ có thể tạp tiền để hắn vẽ hai tay đều tàn.
Những fan lúc trước may mắn đặt bản thảo của Giản Mân, một đám cao hứng đến giống như muốn ăn tết, nguyên tác đại đại tự thân vẽ cho bọn họ, này quả thực là làm CP làm tới đỉnh cao nhân sinh nha! Về sau bọn họ nhất định phải đóng khung treo tường để lại cho con cháu kính ngưỡng.
Những người chiến thắng trong nhân sinh này liền bao gồm bánh bao nhân trứng sữa - Lý Huân, nàng biết tin tức này khi đang lên lớp, lúc ấy nàng từ trên ghế đột ngột đứng dậy, làm cho các bạn học xung quanh hoảng sợ.
Thầy giáo đang giảng bài cũng dừng lại giảng bài, hỏi Lý Huân: “Vị bạn học này có chuyện gì sao?”
“Thầy ơi, em bụng đau muốn đi WC.” sau khi được thầy giáo cho phép, Lý Huân vèo một cái chạy từ chỗ ngồi ra phòng WC đối diện.
Nhìn hình ảnh trên Weibo do vị fan nào đó của Sa Châu ký sự đăng tải, nhìn lại bức tranh mà đặt ước chỗ Giản Mân, Lý Huân chỉ muốn hướng về phía mọi người hô to một tiếng: “Ta đời này đáng giá ——”
Nhưng là lý trí ngăn nàng lại, cuối cùng nàng ngồi xổm trên mặt đất một tay ôm di động, một tay đập đùi mình, cười đến giống đứa ngốc.
Qua thật lâu, cảm xúc Lý Huân mới chậm rãi ổn định lại, tấm ảnh đầu tiên nàng đặt chỗ Giản Mân chỉ tốn 150 đồng tiền nhân dân tệ, nhìn lại lịch sử trò chuyện với Giản Mân lúc trước mình còn cò kè mặc cả, Lý Huân bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, lúc ấy thái thái sinh hoạt khẳng định thực không như ý, nếu không cũng sẽ không dựa vào nhạn vẽ để kiếm tiền, chính mình lúc ấy còn áp bức thái thái, thật sự quá xấu rồi.
Có những fans cũng có ý tưởng giống như Lý Huân, vừa lúc bọn họ biết Alipay của Phó Chân, sôi nổi chuyển khoản cho Phó Chân, lấy chút lực lượng non nớt của mình giúp hắn.
Phó Chân không nghĩ tới sau khi thả ngựa sẽ được kết quả như vậy, chạy nhanh đem toàn bộ số tiền trả lại các fan, còn đã phát một cái Weibo, “Mọi người không cần gửi tiền cho ta, tài chính để làm Sa Châu ký sự đã đủ, toàn bộ số tiền mà mọi người gửi tôi sẽ chuyển trả lại.”
Nhưng là tin Weibo này cũng không thể hoàn toàn ngăn lại sự nhiệt tình của các fan, cuối cùng Phó Chân dứt khoát cài đặt không nhận tiền của người lạ trên Alipay, lúc này mới coi như dừng lại.
Sau khi cuồng hoan qua đi, các fan hậu tri hậu giác phát hiện, danh sách chú ý của Giản Mân chỉ có một người, tên là Hằng Thù.
Các fan tò mò tiến vào Weibo mà Phó Chân chú ý, phát hiện đây chỉ là một tài khoản trắng tinh, mà tài khoản này chỉ thích tất cả bài mà Phó Chân đăng trước đó, các fan suy đoán Hằng Thù đại khái là bằng hữu trong hiện thực của Phó Chân, cũng không quá mức để ý, đến nỗi bài thơ giới thiệu trong trang cá nhân, cũng chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua.
……
Phó Chân giải quyết xong việc trên Weibo, liền cùng La Bình Bình tiếp tục thảo luận chuyện cải biên 《 Lâu đài màu trắng》.
Mà Đường Loan Loan lúc này dưới sự giúp đỡ của Tần Chiêu, cũng đi tham gia thử vai phim 《 thiên tài Alice 》 của đạo diễn Trương Nhất Ca.
—— hối hận lúc ấy chiếu phim Xuân Hoa Sơn không có bồi cha đi rạp chiếu phim xem bộ phim này, hiện tại cha đã không còn nữa, tôi ngồi trước bia mộ cha bỗng nhiên hiểu rõ bài thơ Trần Chi Dã đọc cho Trần Hoa trong phim.
—— hối hận +1, từ bộ điện ảnh này có thể nhìn ra Phó đạo nhất định yêu ba hắn, nhưng mà Phó đạo lại bị chính người mình yêu nhất đuổi ra khỏi nhà
—— ai nói cho lão tử đây là phim hài?! Ra đây tôi đánh không chết hắn! Nước mắt lão tử không đáng giá tiền sao, hiện tại đôi mắt vẫn còn sưng!
—— cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn, chuyện bi ai nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi
—— ta hình như là cái vòi nước, từ đêm qua xem điện ảnh liền bắt đầu chảy nước, đến bây giờ cũng không dừng lại, ta cảm giác chính mình đều phải mất nước
……
Phó Chân mấy ngày nay chỉ nhìn đánh giá của cư dân mạng đối với 《 Xuân Hoa Sơn 》 là có thể thu hoạch rất nhiều vui sướng, Giang Hằng Thù từ công ty trở về liền nhìn thấy hắn ngồi ở trên thảm điều hòa cạc cạc cười không ngừng.
Hắn đi tới đem Phó Chân từ trên mặt đất ôm lên, phóng tới trên sô pha, điểm điểm cái trán Phó Chân: “Đừng luôn ngồi dưới đất.”
Phó Chân a một tiếng, cầm hai quả dâu tây, một quả đưa đến miệng Giang Hằng Thù, một quả bỏ vào miệng mình, Giang Hằng Thù nhìn dây tây trên tay Phó Chân, há miệng đem nó ngậm ở trong miệng, sau đó hướng về phía Phó Chân đè xuống, quả dâu tây cuối cùng bọn họ mỗi người ăn nửa quả, nước sốt màu đỏ chảy dọc theo khóe miệng Phó Chân, Giang Hằng Thù nâng tay lên dùng lòng bàn tay đem khóe miệng hắn lau khô.
Hồ nháo một lúc, Phó Chân dựa vào bả vai Giang Hằng Thù, mồm to mà thở hổn hển, Giang Hằng Thù nhấp môi cười khẽ một tiếng, cho Phó Chân kiến nghị nói: “Chờ sinh đứa nhỏ ra phải rèn luyện thật tốt.”
Phó Chân ô một tiếng, đối với Giang Hằng Thù hì hì nở nụ cười, Giang Hằng Thù lắc đầu: “Cười cũng vô dụng, chờ thêm một đoạn thời gian, mỗi ngày anh mang em đi tản bộ buổi sáng”, trên bàn trà thả mấy tấm ký họa của Phó Chân, Giang Hằng Thù duỗi tay cầm lấy lật xem, ánh mắt hắn ngừng ở ký tên góc phải bên dưới, không phải Phó Chân, mà là Giản Mân.
“Giản Mân?” Giang Hằng Thù biết Phó Chân có đôi khi sẽ tiếp chút phác thảo, nhưng hiện tại mới biết được Phó Chân còn có một cái tên như vậy, hắn có chút tò mò, “Như thế nào lại lấy cái tên như vậy?”
Phó Chân do dự một lát, Giang Hằng Thù còn không biết hàm nghĩa tên này.
Giản Mân, hiểu biết
Nếu hắn không nói, Giang Hằng Thù có khả năng vĩnh viễn đều không thể tưởng được hai chữ rốt cuộc đại biểu cho cái gì, Phó Chân ôm cổ Giang Hằng Thù, hôn lên khuôn mặt hắn, sau đó đem môi di chuyển đến tai Giang Hằng Thù, đem bí mật hắn giấu ở trong lòng nói cho hắn: “Giản Mân là —— thế nhân thấy ta Hằng Thù điều, nghe dư đại ngôn toàn cười lạnh.”
Giang Hằng Thù hơi giật mình, nháy mắt hiểu Phó Chân lấy cái tên này đại biểu cái gì, hai tròng mắt màu lam có chút ánh sáng nhạt hiện lên.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Phó Chân, ở bên tai hắn nói khẽ với hắn: “Thực xin lỗi.”
“Vì cái gì nói như vậy?” Phó Chân ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt Giang Hằng Thù.
“Làm em đợi lâu như vậy, anh hẳn là sớm một chút hiểu rõ.” Giang Hằng Thù chậm rãi nói, nếu hắn có thể sớm hiểu rõ tình cảm của mình với người này, Phó Chân liền có thể sớm một chút kết thúc cực khổ.
“Cũng không có lâu nha,” Phó Chân nở nụ cười, đôi mắt tươi cười như là một vầng trăng non, hắn hướng Giang Hằng Thù nói, “Một chút cũng không lâu.”
Hắn đem điện thoại lấy ra tới, hỏi Giang Hằng Thù: “Anh có tài khoản Weibo không?”
Giang Hằng Thù nghĩ nghĩ, hướng Phó Chân nói: “Hẳn là có một cái hồi sơ trung đã đăng kí, nhưng là thật lâu không có đăng nhập, anh nhìn xem còn có thể tìm về hay không.”
Giang Hằng Thù lấy di động ra download Weibo xuống máy, sau vài lần đăng nhập, cuối cùng đã nhập đúng mật khẩu, tiếp theo còn phải liên kết với số điện thoại, rồi mới đem điện thoại đưa cho Phó Chân xem: “Cái này.”
Phó Chân cần lấy di động Giang Hằng Thù, nhìn thoáng qua, cái tài khoản này như một tài khoản dùng để kiếm tiền chuyên đi làm thủy quân, coi như là thủy quân thì cũng không trắng tinh không lấy một tin tức như vậy.
Bất quá như vậy cũng tốt, chỉ có hắn một người biết, sau khi được Giang Hằng Thù đồng ý kết bạn, Phó Chân đem danh sách chú ý lung tung rối loạn xóa sạch sau đó tìm thấy tên Giản Mân, bỏ thêm một cái chú ý.
Tiếp theo Phó Chân đăng nhập tài khoản Weibo Giản Mân, đầu tiên nhấn chú ý lại Giang Hằng Thù, sau đó ở trang giới thiệu cá nhân bỏ thêm một câu “Thế nhân thấy ta Hằng Thù điều, nghe dư đại ngôn toàn cười lạnh”.
Phó Chân quả thực hoài nghi tào khoản Weibo mình có phải bị các fans theo dõi 24/24 hay không mà hắn vừa lên Weibo không lâu, bình luận cùng tin nhắn nháy mắt tăng mấy chục.
Giản Mân đã thật lâu không có xuất hiện, Phó Chân click mở tin nhắn, phát hiện có tìm hắn đặt bản thảo, có quan tâm hắn hiện tại đang làm cái gì, còn có rất nhiều người đang phỏng đoán thân phận của hắn, không nghĩ tới thật có người đoán trúng.
[ thái thái, ngài là Phó đạo sao? ]
Sở dĩ sẽ hỏi như vậy, bởi vì phong cách Giản Mân thật sự quá phù hợp nguyên tác Sa Châu ký sự, mà bọn họ cũng từng xem qua các vị họa sư khác trong Sa Châu ký sự, xem động thái trên Weibo bọn họ đều không phù hợp Giản Mân, cuối cùng bọn họ đem ánh mắt phóng tới tren người Phó Chân.
Sau khi loại trừ tất cả khả năng, còn dư lại sẽ là chân tướng, tuy rằng nói những lời này ở chỗ này cũng không phải thực thích hợp, bởi vì bọn họ cũng không thể xác định Giản Mân có phải là người chế tác của Sa Châu ký sự hay không, nhưng cũng không gây trở ngại bọn họ suy đoán một chút.
Ngón tay Phó Chân do dự trượt trên màn hình di động, hắn nghiêng đầu nhìn Giang Hằng Thù ngồi bên cạnh, Giang Hằng Thù nhận thấy được ánh mắt hắn, hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Phó Chân đem cuộc đối thoại trên Weibo đưa cho Giang Hằng Thù xem, Giang Hằng Thù đối với chuyện này cũng không quá hiểu biết, cho nên không có cách nào đưa ra ý kiến cho Phó Chân, chỉ là hướng Phó Chân nói: “Chính em quyết định là được.”
Phó Chân hô một hơi, xoa xoa bụng mình, cuối cùng trả lời tên fans kia một chữ.
[ Đúng ]
Đối diện thật lâu đều không có trả lời lại, Phó Chân suy đoán đối phương có khả năng không tiếp thu được cái kích thích này, hắn thấy di động xoay vòng vòng đang định đem điện thoại đóng lại, đối phương phát tới một cái tin nhắn, hết một trang a, Phó Chân nhàn rỗi đếm đếm, ước chừng có 286 cái, mặt sau còn đi theo mười sáu cái dấu chấm than.
[ thái thái, thái thái, trái tim em lại lên cơn đau tim a! Quá kích thích! ]
[ em không được không được, a a a a thế nhưng thật là thái thái ]
[ trời ơi ta nằm mơ cũng không nghĩ tới thế nhưng thật sự là thái thái, ngài còn tiếp bản thảo sao ]
……
[ thái thái chuyện này em có thể phát ra ngoài sao? ]
Lúc trước Phó Chân luôn cảm thấy để các fans biết mình là nhà làm phim mà đi vẽ nhân vật kiếm tiền có chút mất mặt, hiện tại lại cảm thấy thoải mái, bằng chính năng lực kiếm tiền, này không có gì phải khó chịu cả.
[ có thể ]
Tiếp theo Phó Chân lại bổ sung một câu: [ nhưng cái tài khoản này sẽ không tiếp bản thảo nữa ]
Thực mau cuộc trò chuyện này đã bị fans phát ra, các fan Sa Châu ký sự trong nháy mắt như bị tiêm máu gà, sôi nổi vọt tới phía dưới Weibo Giản Mân, đồng thời cũng tìm tòi những bức tranh mà Giản Mân nhận vẽ trong quá khứ.
Các fan Sa Châu ký sự hối hận cực kỳ, vì cái gì lúc trước không có phát hiện vị bảo tàng thái thái này, nếu phát hiện bọn họ có thể tạp tiền để hắn vẽ hai tay đều tàn.
Những fan lúc trước may mắn đặt bản thảo của Giản Mân, một đám cao hứng đến giống như muốn ăn tết, nguyên tác đại đại tự thân vẽ cho bọn họ, này quả thực là làm CP làm tới đỉnh cao nhân sinh nha! Về sau bọn họ nhất định phải đóng khung treo tường để lại cho con cháu kính ngưỡng.
Những người chiến thắng trong nhân sinh này liền bao gồm bánh bao nhân trứng sữa - Lý Huân, nàng biết tin tức này khi đang lên lớp, lúc ấy nàng từ trên ghế đột ngột đứng dậy, làm cho các bạn học xung quanh hoảng sợ.
Thầy giáo đang giảng bài cũng dừng lại giảng bài, hỏi Lý Huân: “Vị bạn học này có chuyện gì sao?”
“Thầy ơi, em bụng đau muốn đi WC.” sau khi được thầy giáo cho phép, Lý Huân vèo một cái chạy từ chỗ ngồi ra phòng WC đối diện.
Nhìn hình ảnh trên Weibo do vị fan nào đó của Sa Châu ký sự đăng tải, nhìn lại bức tranh mà đặt ước chỗ Giản Mân, Lý Huân chỉ muốn hướng về phía mọi người hô to một tiếng: “Ta đời này đáng giá ——”
Nhưng là lý trí ngăn nàng lại, cuối cùng nàng ngồi xổm trên mặt đất một tay ôm di động, một tay đập đùi mình, cười đến giống đứa ngốc.
Qua thật lâu, cảm xúc Lý Huân mới chậm rãi ổn định lại, tấm ảnh đầu tiên nàng đặt chỗ Giản Mân chỉ tốn 150 đồng tiền nhân dân tệ, nhìn lại lịch sử trò chuyện với Giản Mân lúc trước mình còn cò kè mặc cả, Lý Huân bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, lúc ấy thái thái sinh hoạt khẳng định thực không như ý, nếu không cũng sẽ không dựa vào nhạn vẽ để kiếm tiền, chính mình lúc ấy còn áp bức thái thái, thật sự quá xấu rồi.
Có những fans cũng có ý tưởng giống như Lý Huân, vừa lúc bọn họ biết Alipay của Phó Chân, sôi nổi chuyển khoản cho Phó Chân, lấy chút lực lượng non nớt của mình giúp hắn.
Phó Chân không nghĩ tới sau khi thả ngựa sẽ được kết quả như vậy, chạy nhanh đem toàn bộ số tiền trả lại các fan, còn đã phát một cái Weibo, “Mọi người không cần gửi tiền cho ta, tài chính để làm Sa Châu ký sự đã đủ, toàn bộ số tiền mà mọi người gửi tôi sẽ chuyển trả lại.”
Nhưng là tin Weibo này cũng không thể hoàn toàn ngăn lại sự nhiệt tình của các fan, cuối cùng Phó Chân dứt khoát cài đặt không nhận tiền của người lạ trên Alipay, lúc này mới coi như dừng lại.
Sau khi cuồng hoan qua đi, các fan hậu tri hậu giác phát hiện, danh sách chú ý của Giản Mân chỉ có một người, tên là Hằng Thù.
Các fan tò mò tiến vào Weibo mà Phó Chân chú ý, phát hiện đây chỉ là một tài khoản trắng tinh, mà tài khoản này chỉ thích tất cả bài mà Phó Chân đăng trước đó, các fan suy đoán Hằng Thù đại khái là bằng hữu trong hiện thực của Phó Chân, cũng không quá mức để ý, đến nỗi bài thơ giới thiệu trong trang cá nhân, cũng chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua.
……
Phó Chân giải quyết xong việc trên Weibo, liền cùng La Bình Bình tiếp tục thảo luận chuyện cải biên 《 Lâu đài màu trắng》.
Mà Đường Loan Loan lúc này dưới sự giúp đỡ của Tần Chiêu, cũng đi tham gia thử vai phim 《 thiên tài Alice 》 của đạo diễn Trương Nhất Ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất