Chương 88
Phần lớn các cảnh trong《 Lâu đài màu trắng 》 đều là ngoại cảnh, chỉ có trong lâu đài và bảy cánh cửa là cảnh bên trong, vừa lúc mấy ngày nay đang mưa to, Phó Chân liền từ bỏ quay ngoại cảnh, chuyển tới trong nhà.
Hắn nhìn Cao Điềm trong màn ảnh, trong lòng yên lặng thở dài, Cao Điềm thực sự rất đẹp, nàng mặc bộ sườn xám có đuôi màu trắng, trên mặt được trang điểm xinh đẹp, mái tóc quăn rũ xuống, con ngươi như viên đá quý màu xanh.
Chính là kỹ thuật diễn thật sự muốn làm chết người, nàng biết khuyết điểm của mình cho nên lúc biểu diễn sẽ không trừng mắt, nhưng cũng bởi vậy cả người đều cứng đơ như khúc gỗ, nếu chỉ là đứng tạo dáng chụp ảnh thì còn đỡ, vừa động lên liền như người máy, căn bản không thể xem được.
Sau khi phế đi hai cái màn ảnh, Phó Chân nhìn về phía Chu Ôn Lương ngồi ở bên cạnh mình: “Chu lão sư, anh đi giúp nàng đi.”
Chu Ôn Lương vốn dĩ cũng có quyết định này, lúc trước Phó Chân có nói với hắn cùng Hà Minh, nói trong đoàn phim có mấy người mới không có kinh nghiệm, có lẽ cần bọn họ chỉ dạy một chút, lúc trước Trần Manh vẫn luôn do Hà Minh mang, hiện tại rốt cuộc đến phiên chính mình, Chu Ôn Lương hỏi Phó Chân: “Cậu phải trả gấp đôi tiền lương cho tôi.”
Phó Chân đồng ý nói: “Gấp đôi, tôi còn mời ngài đi ăn cơm.”
Nếu có thể dạy tốt Cao Điềm, gấp ba đều được.
Chu Ôn Lương đi về phía Cao Điềm, lúc trước Cao Điềm ở những đoàn phim khác diễn thế nào cũng được, đạo diễn vừa thấy không sai biệt lắm đều cho qua, nhưng là ở cái đoàn phim này liền không giống, nàng chụp không tốt, chỉ có thể một lần nữa diễn lại.
“Xem ta, xem ta a.” Chu Ôn Lương chỉ chỉ chính mình rồi hướng Cao Điềm nói.
Hắn nằm nghiêng ở trên ghế quý phi, hai chân bắt chéo vào nhau, khuỷu tay phải chống ở gối đầu, tay trái cầm một cái quạt lông vũ, nhẹ nhàng phe phẩy, nhìn phía hướng cửa, ánh mắt lưu chuyển, mị hoặc lại thanh thuần.
Chu Ôn Lương tuy rằng là một đại nam nhân, nhưng giờ phút này màn biểu diễn của hắn có thể làm mọi người quên giới tính thật của hắn.
Phó Chân nở nụ cười, Chu Ôn Lương không hổ là tiến sĩ điện miền nam, nghe nói thầy hắn đều muốn giữ hắn lại dạy học, nhưng hắn vì truy đuổi mộng tưởng nên cự tuyệt lời mời của thầy giáo.
Chu Ôn Lương từ trên ghế quý phi đứng dậy, hướng Cao Điềm nói: “Cô đến đây đi.”
Cao Điềm vừa rồi quan sát thật sự cẩn thận, hiện tại nằm ở trên trường kỷ, động tác không khác với Chu Ôn Lương là mấy, nhưng vẫn không thể biểu diễn được loại cảm giác quyến rũ mà Chu Ôn Lương thoát ra, cả người vẫn có điểm cứng đờ.
“Thả lỏng một chút, tìm cảm giác khi cô vừa mới rời giường vào buổi sáng, tay trái thấp một chút, cằm lại nâng lên một chút,” Chu Ôn Lương một bên chỉ đạo Cao Điềm, mãi đến khi tư thế của Cao Điềm hoàn toàn đạt tới yêu cầu cửa hắn, “Hiện tại đầu đừng cử động, đôi mắt nhìn về hướng này, tưởng tượng nơi này có hai con mèo đang chơi đùa.”
Khóe miệng Cao Điềm không nhịn được hơi giương lên.
“Đúng đúng đúng, chính là cái trạng thái này, nhất định phải bảo trì tốt.” Chu Ôn Lương quay đầu hướng Phó Chân cười một cái, ý bảo hắn có thể bắt đầu chụp.
……
“Cô phải biểu diễn sao cho dụ hoặc một chút, có xem qua 《 Thanh xà 》 chưa?”
Cao Điềm gật gật đầu, Chu Ôn Lương liền trực tiếp nằm trên mặt đất, hai khuỷu tay chống đỡ toàn bộ thân thể, chậm rãi bò sát về phía trước, động tác của hắn vô cùng quyến rũ, thế nhưng còn có một loại cảm giác nhu nhược không có xương.
Toàn bộ đoàn phim đắm chìm ở trong tiếng cười, Phó Chân hướng nhiếp ảnh gia đứng một bên lặng lẽ nói: “Đem đoạn này chụp lại.”
Nhiếp ảnh gia làm cái thủ thế ok.
Dưới sự hướng dẫn của Chu Ôn Lương, hôm nay suất diễn của Cao Điềm cuối cùng cũng quay chụp thành công.
Sau khi kết thúc, Phó Chân giơ ngón cái với Chu Ôn Lương: “Ngài không làm thầy giáo thật sự quá lãng phí nhân tài.”
Chu Ôn Lương lắc đầu: “So với làm thầy giáo, tôi càng thích đóng phim hơn.”
Phó Chân cười cười, hướng Chu Ôn Lương nói, về sau nhất định sẽ nhận được càng nhiều sút diễn.
Chu Ôn Lương gật đầu: “Tôi cũng tin tưởng như vậy.”
“Phó đạo, cậu cùng Giang tiên sinh nhạn thức như thế nào a?” Lúc Phó Chân phải rời khỏi đoàn phim, Cao Điềm tò mò hướng hắn hỏi thăm.
“Chúng ta sao, chúng ta từng cùng nhau ở công trường dọn gạch, xem như nhân viên tạp vụ đi.” Lời này như là đang nói đùa, nhưng lại cũng là nói thật.
Lời này Cao Điềm lại không tin, Giang Hằng Thù là người nào a, sao có thể chạy đến công trường dọn gạch, Cao Điềm cười nói: “Phó đạo cậu cũng thật biết nói giỡn a.”
Phó Chân cũng không có giải thích, khiến cho bọn họ nghĩ rằng đang nói giỡn cũng tốt, hôm nay Giang Hằng Thù vẫn lái xe đến chờ bên ngoài đoàn phim như cũ, chờ Phó Chân ra tới liền tiếp hắn về nhà.
Cao Điềm trộm liếc mắt nhìn một cái, đã nhiều ngày nay nàng phát hiện, quan hệ của Giang Hằng Thù cùng Phó Chân tốt hơn so với trong tưởng tượng của nàng một chút, nàng cho rằng có cơ hội có thể nhìn thấy Giang Hằng Thù mang theo Giang thái thái tới, nhìn xem Giang thái thái là dạng mỹ nhân gì, nhưng đáng tiếc, Giang thái thái trước nay không xuất hiện ở đoàn phim.
Giang Hằng Thù đem vợ mình bảo hộ quá kín mít, Cao Điềm lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài, cái này không liên quan gì tới nàng, nàng lại nghĩ tới biểu hiện hôm nay trong đoàn làm phim, trong lòng không khỏi nhiều thêm vài phần cảm giác thành tựu, nàng bắt đầu tin tưởng trên nàm ảnh của Phó Chân mình sẽ vô cùng đẹp.
Từ đoàn phim đi ra, Phó Chân đi theo Giang Hằng Thù đến Giang gia xem Ca Cao, nhưng mà không nghĩ tới lại gặp được Phó Kiến Sâm ở Giang gia.
Phó Kiến Sâm tới Giang gia tuy rằng là để gặp Giang Phó, nhưng hắn càng muốn gặp được Phó Chân, Phó Chân mới là đứa nhỏ mà do một tay hắn nuôi lớn. Phó Chân năm nay mới 23 tuổi, hắn còn nhỏ như vậy, Phó Kiến Sâm vẫn luôn cho rằng hắn là một đứa nhỏ, nhưng con hắn hiện tại lại đã có con của chính mình.
Khi tới Giang gia nhìn thấy Giang Phó, hắn liền sẽ nhớ tới Phó Chân, nhớ tới hắn lúc còn nhỏ, ở trong lồng ngực mình không ngừng kêu y nha y nha, lúc ấy hắn trái tim đều phải mềm hóa.
Nhưng cảnh tượng như vậy sẽ không còn được gặp lại.
Phó Chân sửng sốt một lúc lâu, quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Hằng Thù, bọn họ có phải hay không đi nhầm chỗ, chính là nơi này là ở Giang gia không sai.
Phó Kiến Sâm cũng thấy được Phó Chân, hắn nhìn hắn, sau một lúc lâu rũ tầm mắt xuống, chậm rãi nói: “Ba sẽ đi ngay.”
Phó Kiến Sâm nói xong lời này, liền cái biệt với bà Giang, sau đó liền hướng ra cửa, hắn đi qua người Phó Chân, hơi hơi tạm dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Phó Chân một cái, cuối cùng cũng không có nói gì, rời đi Giang gia.
Phó Chân xoay người nhìn bóng dáng Phó Kiến Sâm đi xa, hắn vẫn không nhúc nhích, trong đầu óc có chút hỗn độn, một ít ký ức xa xăm ở trong nháy mắt lại vọt vào, có tốt, xấu, buồn, vui, toàn bộ đều có.
Phó Kiến Sâm so với mức trước hắn nhìn thấy lại càng già hơn một chút, Phó Chân giật giật môi, lại không biết chính mình rốt cuộc muốn nói cái gì, mãi đến khi Phó Kiến Sâm hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
“Làm sao vậy?” Giang Hằng Thù lại đây hỏi hắn.
Hắn lắc đầu, quay đầu lại: “Không có gì.”
Bà Giang lại đây giải thích nói: “Hôm nay Phó tiên sinh lại đây là muốn gặp Ca Cao, nếu con không muốn hắn tới, về sau liền không cho hắn tới.”
Phó Chân hướng bà Giang cưới một cái, lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
Sau khi ở Giang gia ăn cơm xong, Giang lão tiên sinh ôm Ca Cao không muốn buông tay, nói: “Ca Cao a, lúc trở về phải nhớ rõ ông cố nha, phải gọi video cho ông cố ……”
Giang lão tiên sinh nói trong chốc lát, thế nhưng trong ánh mắt phiếm lệ quang.
Người tuổi tác càng lớn, cũng càng cô độc, cai cái lại không thể thường xuyên làm bạn ở bên người bọn họ, bọn nhỏ luôn sẽ có cuộc sống riêng của chúng, Giang lão tiên sinh như thế, Phó Kiến Sâm cũng là như thế, chẳng qua đứa nhỏ trong lòng Phó Kiến Sâm, vẫn cứ là Phó Chân.
Phó Chân vốn tính hôm nay đem Ca Cao tiếp về nhà, nhưng khi nhìn thấy bộ dngj này của Giang lão tiên sinh lại có chút không đành lòng, hắn nghĩ nghĩ, quay đầu hướng Giang Hằng Thù nói: “Hay để Ca Cao ở nhà thêm hai ngày đi.”
Giang Hằng Thù không có gì dị nghị với ý kiến này, bọn họ muốn gặp Ca Cao liền tới Giang gia xem một cái, cũng không tính quá phiền toái: “Em quyết định.”
Cuối cùng ca cao tiếp tục ở lại Giang gia, Giang lão tiên sinh cũng không cùng lão bằng hữu đi ra ngoài câu cá chơi cờ, cả ngày ở nhà ngậm kẹo đùa cháu, ngày qua ngày khoái ý, mà Phó Chân cùng Giang Hằng Thù, nếu nhớ bé liền về Giang gia ở mấy ngày, cũng không chậm trễ cái gì.
《 Lâu đài màu trắng 》 quay chụp vô cùng thuận lợi, kỹ thuật diễn của Cao Điềm kỹ cũng vượt qua một cái mương, vùng đất phía trước ngày một bằng phẳng, để người có thể cưỡi ngựa rong ruổi.
Ngày 24/10 là sinh nhật của Giang Hằng Thù, trong khoảng thời gian này Phó Chân vội vàng quay phim điện ảnh, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều bị Giang Hằng Thù quản chặt chẽ, không có biện pháp làm những món quá đặc biệt, cuối cùng chỉ có thể tặng Giang Hằng Thù một chiếc đồng hồ Patek Philippe hình sao trời (1).
Hôm nay Phó Chân cho đoàn phim nghỉ một ngày, còn mình thì cùng Giang Hằng Thù tiêu dao sung sướng ở bên ngoài, lúc đến nhà hàng lại bị nhóm paparazzi chụp được.
Nhưng bởi vì nhà hàng kia không dành cho tình lữ, cho nên cũng chẳng nhấc lên bất cứ sóng gió gì, cư dân mạng không biết sinh nhật của Giang Hằng Thù trên baidu căn bản không phải là chính xác, nên cũng không nghĩ tới Phó Chân là ở vì sinh nhật của Giang Hằng Thù.
Người ta bạn tốt cùng nhau ăn cơm thì sao? Trong đầu paparazzi các người rốt cuộc chứa cái gì nha? Chuyện không thành có, chính là nói những người các ngươi!
Chẳng qua khung hình chung của Giang Hằng Thù cùng Phó Chân càng ngày càng nhiều, fan cp bọn họ càng lớn mạnh, mà những người này một nhiều lên, liền không có quản lý tốt, liền chạy xuống Weibo nói thật dễ thương a.
Cư dan mạng sôi nổi chỉ trích bọn họ, các ngươi nghĩ tới cảm thụ của Giang thái thái sao? Nghĩ tới cảm thụ của Giang Hằng Thù cùng Phó Chân sao? Các ngươi đây là đang cắn máu đường a! Trộm cắn còn chưa tính, hiện tại còn dám ra!
Nhóm fan Cp này bị cư dân mạng vây công, thực mau liền biến mất ở dưới khu bình luận.
Mấy ngày nay Phó Chân thật sự quá bận, căn bản không có thời gian chú ý đến bát quái, hắn tắm rửa xong liền từ phòng tắm đi ra, vừa ra liền nhìn thấu trên giường ngủ để một chiếc sườn xám màu xanh lục, Phó Chân híp mắt, suy tư trong chốc lát.
Người này thảm tham lam a, đồng hồ hơn hai trăm vạn còn chưa đủ, còn muốn mặc sườn xám.
Hắn xoa xoa khuôn mặt có chút nóng lên, đem chiếc váy ước lượng trên người mình một chút, hẳn là mặc được đi, nhưng Giang Hằng Thù đi đâu rồi?
- -------
(1) đồng hồ Patek Philippe:
Hắn nhìn Cao Điềm trong màn ảnh, trong lòng yên lặng thở dài, Cao Điềm thực sự rất đẹp, nàng mặc bộ sườn xám có đuôi màu trắng, trên mặt được trang điểm xinh đẹp, mái tóc quăn rũ xuống, con ngươi như viên đá quý màu xanh.
Chính là kỹ thuật diễn thật sự muốn làm chết người, nàng biết khuyết điểm của mình cho nên lúc biểu diễn sẽ không trừng mắt, nhưng cũng bởi vậy cả người đều cứng đơ như khúc gỗ, nếu chỉ là đứng tạo dáng chụp ảnh thì còn đỡ, vừa động lên liền như người máy, căn bản không thể xem được.
Sau khi phế đi hai cái màn ảnh, Phó Chân nhìn về phía Chu Ôn Lương ngồi ở bên cạnh mình: “Chu lão sư, anh đi giúp nàng đi.”
Chu Ôn Lương vốn dĩ cũng có quyết định này, lúc trước Phó Chân có nói với hắn cùng Hà Minh, nói trong đoàn phim có mấy người mới không có kinh nghiệm, có lẽ cần bọn họ chỉ dạy một chút, lúc trước Trần Manh vẫn luôn do Hà Minh mang, hiện tại rốt cuộc đến phiên chính mình, Chu Ôn Lương hỏi Phó Chân: “Cậu phải trả gấp đôi tiền lương cho tôi.”
Phó Chân đồng ý nói: “Gấp đôi, tôi còn mời ngài đi ăn cơm.”
Nếu có thể dạy tốt Cao Điềm, gấp ba đều được.
Chu Ôn Lương đi về phía Cao Điềm, lúc trước Cao Điềm ở những đoàn phim khác diễn thế nào cũng được, đạo diễn vừa thấy không sai biệt lắm đều cho qua, nhưng là ở cái đoàn phim này liền không giống, nàng chụp không tốt, chỉ có thể một lần nữa diễn lại.
“Xem ta, xem ta a.” Chu Ôn Lương chỉ chỉ chính mình rồi hướng Cao Điềm nói.
Hắn nằm nghiêng ở trên ghế quý phi, hai chân bắt chéo vào nhau, khuỷu tay phải chống ở gối đầu, tay trái cầm một cái quạt lông vũ, nhẹ nhàng phe phẩy, nhìn phía hướng cửa, ánh mắt lưu chuyển, mị hoặc lại thanh thuần.
Chu Ôn Lương tuy rằng là một đại nam nhân, nhưng giờ phút này màn biểu diễn của hắn có thể làm mọi người quên giới tính thật của hắn.
Phó Chân nở nụ cười, Chu Ôn Lương không hổ là tiến sĩ điện miền nam, nghe nói thầy hắn đều muốn giữ hắn lại dạy học, nhưng hắn vì truy đuổi mộng tưởng nên cự tuyệt lời mời của thầy giáo.
Chu Ôn Lương từ trên ghế quý phi đứng dậy, hướng Cao Điềm nói: “Cô đến đây đi.”
Cao Điềm vừa rồi quan sát thật sự cẩn thận, hiện tại nằm ở trên trường kỷ, động tác không khác với Chu Ôn Lương là mấy, nhưng vẫn không thể biểu diễn được loại cảm giác quyến rũ mà Chu Ôn Lương thoát ra, cả người vẫn có điểm cứng đờ.
“Thả lỏng một chút, tìm cảm giác khi cô vừa mới rời giường vào buổi sáng, tay trái thấp một chút, cằm lại nâng lên một chút,” Chu Ôn Lương một bên chỉ đạo Cao Điềm, mãi đến khi tư thế của Cao Điềm hoàn toàn đạt tới yêu cầu cửa hắn, “Hiện tại đầu đừng cử động, đôi mắt nhìn về hướng này, tưởng tượng nơi này có hai con mèo đang chơi đùa.”
Khóe miệng Cao Điềm không nhịn được hơi giương lên.
“Đúng đúng đúng, chính là cái trạng thái này, nhất định phải bảo trì tốt.” Chu Ôn Lương quay đầu hướng Phó Chân cười một cái, ý bảo hắn có thể bắt đầu chụp.
……
“Cô phải biểu diễn sao cho dụ hoặc một chút, có xem qua 《 Thanh xà 》 chưa?”
Cao Điềm gật gật đầu, Chu Ôn Lương liền trực tiếp nằm trên mặt đất, hai khuỷu tay chống đỡ toàn bộ thân thể, chậm rãi bò sát về phía trước, động tác của hắn vô cùng quyến rũ, thế nhưng còn có một loại cảm giác nhu nhược không có xương.
Toàn bộ đoàn phim đắm chìm ở trong tiếng cười, Phó Chân hướng nhiếp ảnh gia đứng một bên lặng lẽ nói: “Đem đoạn này chụp lại.”
Nhiếp ảnh gia làm cái thủ thế ok.
Dưới sự hướng dẫn của Chu Ôn Lương, hôm nay suất diễn của Cao Điềm cuối cùng cũng quay chụp thành công.
Sau khi kết thúc, Phó Chân giơ ngón cái với Chu Ôn Lương: “Ngài không làm thầy giáo thật sự quá lãng phí nhân tài.”
Chu Ôn Lương lắc đầu: “So với làm thầy giáo, tôi càng thích đóng phim hơn.”
Phó Chân cười cười, hướng Chu Ôn Lương nói, về sau nhất định sẽ nhận được càng nhiều sút diễn.
Chu Ôn Lương gật đầu: “Tôi cũng tin tưởng như vậy.”
“Phó đạo, cậu cùng Giang tiên sinh nhạn thức như thế nào a?” Lúc Phó Chân phải rời khỏi đoàn phim, Cao Điềm tò mò hướng hắn hỏi thăm.
“Chúng ta sao, chúng ta từng cùng nhau ở công trường dọn gạch, xem như nhân viên tạp vụ đi.” Lời này như là đang nói đùa, nhưng lại cũng là nói thật.
Lời này Cao Điềm lại không tin, Giang Hằng Thù là người nào a, sao có thể chạy đến công trường dọn gạch, Cao Điềm cười nói: “Phó đạo cậu cũng thật biết nói giỡn a.”
Phó Chân cũng không có giải thích, khiến cho bọn họ nghĩ rằng đang nói giỡn cũng tốt, hôm nay Giang Hằng Thù vẫn lái xe đến chờ bên ngoài đoàn phim như cũ, chờ Phó Chân ra tới liền tiếp hắn về nhà.
Cao Điềm trộm liếc mắt nhìn một cái, đã nhiều ngày nay nàng phát hiện, quan hệ của Giang Hằng Thù cùng Phó Chân tốt hơn so với trong tưởng tượng của nàng một chút, nàng cho rằng có cơ hội có thể nhìn thấy Giang Hằng Thù mang theo Giang thái thái tới, nhìn xem Giang thái thái là dạng mỹ nhân gì, nhưng đáng tiếc, Giang thái thái trước nay không xuất hiện ở đoàn phim.
Giang Hằng Thù đem vợ mình bảo hộ quá kín mít, Cao Điềm lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài, cái này không liên quan gì tới nàng, nàng lại nghĩ tới biểu hiện hôm nay trong đoàn làm phim, trong lòng không khỏi nhiều thêm vài phần cảm giác thành tựu, nàng bắt đầu tin tưởng trên nàm ảnh của Phó Chân mình sẽ vô cùng đẹp.
Từ đoàn phim đi ra, Phó Chân đi theo Giang Hằng Thù đến Giang gia xem Ca Cao, nhưng mà không nghĩ tới lại gặp được Phó Kiến Sâm ở Giang gia.
Phó Kiến Sâm tới Giang gia tuy rằng là để gặp Giang Phó, nhưng hắn càng muốn gặp được Phó Chân, Phó Chân mới là đứa nhỏ mà do một tay hắn nuôi lớn. Phó Chân năm nay mới 23 tuổi, hắn còn nhỏ như vậy, Phó Kiến Sâm vẫn luôn cho rằng hắn là một đứa nhỏ, nhưng con hắn hiện tại lại đã có con của chính mình.
Khi tới Giang gia nhìn thấy Giang Phó, hắn liền sẽ nhớ tới Phó Chân, nhớ tới hắn lúc còn nhỏ, ở trong lồng ngực mình không ngừng kêu y nha y nha, lúc ấy hắn trái tim đều phải mềm hóa.
Nhưng cảnh tượng như vậy sẽ không còn được gặp lại.
Phó Chân sửng sốt một lúc lâu, quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Hằng Thù, bọn họ có phải hay không đi nhầm chỗ, chính là nơi này là ở Giang gia không sai.
Phó Kiến Sâm cũng thấy được Phó Chân, hắn nhìn hắn, sau một lúc lâu rũ tầm mắt xuống, chậm rãi nói: “Ba sẽ đi ngay.”
Phó Kiến Sâm nói xong lời này, liền cái biệt với bà Giang, sau đó liền hướng ra cửa, hắn đi qua người Phó Chân, hơi hơi tạm dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Phó Chân một cái, cuối cùng cũng không có nói gì, rời đi Giang gia.
Phó Chân xoay người nhìn bóng dáng Phó Kiến Sâm đi xa, hắn vẫn không nhúc nhích, trong đầu óc có chút hỗn độn, một ít ký ức xa xăm ở trong nháy mắt lại vọt vào, có tốt, xấu, buồn, vui, toàn bộ đều có.
Phó Kiến Sâm so với mức trước hắn nhìn thấy lại càng già hơn một chút, Phó Chân giật giật môi, lại không biết chính mình rốt cuộc muốn nói cái gì, mãi đến khi Phó Kiến Sâm hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
“Làm sao vậy?” Giang Hằng Thù lại đây hỏi hắn.
Hắn lắc đầu, quay đầu lại: “Không có gì.”
Bà Giang lại đây giải thích nói: “Hôm nay Phó tiên sinh lại đây là muốn gặp Ca Cao, nếu con không muốn hắn tới, về sau liền không cho hắn tới.”
Phó Chân hướng bà Giang cưới một cái, lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
Sau khi ở Giang gia ăn cơm xong, Giang lão tiên sinh ôm Ca Cao không muốn buông tay, nói: “Ca Cao a, lúc trở về phải nhớ rõ ông cố nha, phải gọi video cho ông cố ……”
Giang lão tiên sinh nói trong chốc lát, thế nhưng trong ánh mắt phiếm lệ quang.
Người tuổi tác càng lớn, cũng càng cô độc, cai cái lại không thể thường xuyên làm bạn ở bên người bọn họ, bọn nhỏ luôn sẽ có cuộc sống riêng của chúng, Giang lão tiên sinh như thế, Phó Kiến Sâm cũng là như thế, chẳng qua đứa nhỏ trong lòng Phó Kiến Sâm, vẫn cứ là Phó Chân.
Phó Chân vốn tính hôm nay đem Ca Cao tiếp về nhà, nhưng khi nhìn thấy bộ dngj này của Giang lão tiên sinh lại có chút không đành lòng, hắn nghĩ nghĩ, quay đầu hướng Giang Hằng Thù nói: “Hay để Ca Cao ở nhà thêm hai ngày đi.”
Giang Hằng Thù không có gì dị nghị với ý kiến này, bọn họ muốn gặp Ca Cao liền tới Giang gia xem một cái, cũng không tính quá phiền toái: “Em quyết định.”
Cuối cùng ca cao tiếp tục ở lại Giang gia, Giang lão tiên sinh cũng không cùng lão bằng hữu đi ra ngoài câu cá chơi cờ, cả ngày ở nhà ngậm kẹo đùa cháu, ngày qua ngày khoái ý, mà Phó Chân cùng Giang Hằng Thù, nếu nhớ bé liền về Giang gia ở mấy ngày, cũng không chậm trễ cái gì.
《 Lâu đài màu trắng 》 quay chụp vô cùng thuận lợi, kỹ thuật diễn của Cao Điềm kỹ cũng vượt qua một cái mương, vùng đất phía trước ngày một bằng phẳng, để người có thể cưỡi ngựa rong ruổi.
Ngày 24/10 là sinh nhật của Giang Hằng Thù, trong khoảng thời gian này Phó Chân vội vàng quay phim điện ảnh, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều bị Giang Hằng Thù quản chặt chẽ, không có biện pháp làm những món quá đặc biệt, cuối cùng chỉ có thể tặng Giang Hằng Thù một chiếc đồng hồ Patek Philippe hình sao trời (1).
Hôm nay Phó Chân cho đoàn phim nghỉ một ngày, còn mình thì cùng Giang Hằng Thù tiêu dao sung sướng ở bên ngoài, lúc đến nhà hàng lại bị nhóm paparazzi chụp được.
Nhưng bởi vì nhà hàng kia không dành cho tình lữ, cho nên cũng chẳng nhấc lên bất cứ sóng gió gì, cư dân mạng không biết sinh nhật của Giang Hằng Thù trên baidu căn bản không phải là chính xác, nên cũng không nghĩ tới Phó Chân là ở vì sinh nhật của Giang Hằng Thù.
Người ta bạn tốt cùng nhau ăn cơm thì sao? Trong đầu paparazzi các người rốt cuộc chứa cái gì nha? Chuyện không thành có, chính là nói những người các ngươi!
Chẳng qua khung hình chung của Giang Hằng Thù cùng Phó Chân càng ngày càng nhiều, fan cp bọn họ càng lớn mạnh, mà những người này một nhiều lên, liền không có quản lý tốt, liền chạy xuống Weibo nói thật dễ thương a.
Cư dan mạng sôi nổi chỉ trích bọn họ, các ngươi nghĩ tới cảm thụ của Giang thái thái sao? Nghĩ tới cảm thụ của Giang Hằng Thù cùng Phó Chân sao? Các ngươi đây là đang cắn máu đường a! Trộm cắn còn chưa tính, hiện tại còn dám ra!
Nhóm fan Cp này bị cư dân mạng vây công, thực mau liền biến mất ở dưới khu bình luận.
Mấy ngày nay Phó Chân thật sự quá bận, căn bản không có thời gian chú ý đến bát quái, hắn tắm rửa xong liền từ phòng tắm đi ra, vừa ra liền nhìn thấu trên giường ngủ để một chiếc sườn xám màu xanh lục, Phó Chân híp mắt, suy tư trong chốc lát.
Người này thảm tham lam a, đồng hồ hơn hai trăm vạn còn chưa đủ, còn muốn mặc sườn xám.
Hắn xoa xoa khuôn mặt có chút nóng lên, đem chiếc váy ước lượng trên người mình một chút, hẳn là mặc được đi, nhưng Giang Hằng Thù đi đâu rồi?
- -------
(1) đồng hồ Patek Philippe:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất