Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta
Chương 1: Tình cờ gặp gỡ
"Tình hình giao thông tốt như vậy, vẫn phải lái xe hơn một giờ."
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết Âm lịch, Văn Nhạc ngồi trên ghế lái phụ của xe vận tải chuyển nhà, rẽ vào khu chung cư Thuận Hưng gần sân bay.
"Ừm. Vâng." Văn Nhạc lấy lệ trả lời một câu với tài xế, y quan sát nơi mình sắp đến thông qua cửa kính xe có chút bụi bặm. Không mới cũng không cũ, không tốt cũng không xấu, ưu điểm là xa trung tâm thành phố, giá thuê rẻ hơn trước rất nhiều.
Rẻ và xa, khá tốt, một công đôi việc.
Đồ đạc không nhiều, nhóm công nhân vận chuyển rất nhanh. Văn Nhạc đứng bên cạnh xe tải quan sát một lát, cho đến khi mọi thứ đã gần xong, y đi theo đợt thùng giấy cuối cùng vào thang máy.
"Lúc dọn nhà không tìm bạn giúp sao?" Đội trưởng dịch vụ chuyển nhà kẹp nửa điếu thuốc lên tai: "Cửa nhà anh mở như vậy không lo mất đồ à?"
"Không sao." Khoé miệng Văn Nhạc khẽ nhếch, khiến câu trả lời khô khan trở nên thân thiện hơn một chút.
Văn Nhạc không nói với ai rằng y đã chuyển đến đây, nếu không liên hệ qua điện thoại, sẽ không ai có thể tìm được y.
Nhưng WeChat có thể trả lời hoặc không, điện thoại y có thể nhận hoặc trực tiếp tắt máy, chỉ cần y muốn, y có thể cắt đứt tất cả các liên hệ bên ngoài mà không ảnh hưởng đến công việc mới.
Văn Nhạc nghĩ, điện thoại đi động thật sự rất tiện lợi.
Cửa thang máy đang từ từ đóng lại, trên hành lang đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập, còn xen lẫn tiếng kêu thất thanh "Chờ đã."
Có người muốn đi cùng thang máy sao? Văn Nhạc giơ tay giữ nút mở cửa, cửa thang máy lại từ từ mở ra, một người đàn ông cao lớn chen vào, mang theo hai túi ni lông có vẻ nặng trĩu. "Cảm ơn cảm ơn." Anh chuyển túi ni lông sang tay khác, muốn nhấn nút trên bảng điều khiển, tay vừa duỗi đến một nửa lại thu về, hẳn là cùng tầng với Văn Nhạc.
Thang máy dừng lại sau khi đi được hai tầng, cửa thang máy mở ra, một bác gái đi dép lê bước vào. Văn Nhạc cùng người đàn ông cao lớn đều nhường đường cho bác gái, vì khoảng cách được kéo gần, tầm mắt Văn Nhạc vô tình lướt qua khuôn mặt của người đàn ông, bất chợt hơi giật mình, nhưng rất lịch sự mà chuyển ánh mắt trở về.
Người nọ cũng nhận ra ánh mắt của Văn Nhạc, cả hai chạm mắt trong vài giây, thế mà đồng thời cùng lên tiếng gọi tên đối phương.
"Văn Nhạc?"
"Lư Cảnh Hàng?"
"Thật sự là cậu sao?" Lư Cảnh Hàng cách bác gái mang dép lê, nhìn về người đàn ông văn nhã trắng nõn đối điện mình, anh mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Sau khi tốt nghiệp đại học đã bao nhiêu năm không gặp nhau rồi? Cậu sao ở chỗ này?"
Văn Nhạc cũng không ngờ lại gặp được người quen trong ngày đầu tiên chuyển đến, phút chốc, không biết nên phản ứng như thế nào. Y chỉ vào mấy thùng giấy to nhỏ ở giữa thang máy: "Hôm nay tôi mới dọn đến."
"Thật khéo, tôi cũng sống ở đây này." So với sự hờ hững của Văn Nhạc, Lư Cảnh Hàng nhiệt tình hơn nhiều: "Cậu cũng ở tầng 12? Phòng 120 mấy?"
"1202."
"Tôi ở cách vách, thật trùng hợp mà. Một mình cậu dọn đến đây sao?" Lư Cảnh Hàng nói.
"Đúng vậy."
"Chỉ có một mình cậu à..."
Thang máy đúng lúc vang lên, đã đến tầng 12. Lư Cảnh Hàng nâng túi ni lông trong tay lên.
"Cậu cứ mang đồ đạc vào nhà trước đi, chờ lát nữa tôi qua giúp cậu dọn dẹp một chút."
"Không sao, không làm phiền anh..." Văn Nhạc chưa kịp nói xong, Lư Cảnh Hàng cười nói "Chờ một chút", liền ra khỏi thang máy.
Thật sự không cần nhiệt tình như vậy...
Lư Cảnh Hàng đã rút chìa khóa mở cửa ở đằng kia, Văn Nhạc nhìn theo bóng lưng của anh, nuốt xuống những lời còn dang dở.
Y và Lư Cảnh Hàng là cựu sinh viên cùng trường đại học, cả hai đều hoạt động trong hội sinh viên khi còn ngồi trên giảng đường, tuy không quá thân thiết nhưng họ cũng từng tham gia các buổi tiệc tùng, uống rượu và chạm ly.
Văn Nhạc thanh toán các khoản chi phí cần thiết cho đội chuyển nhà, sau đó y đóng cửa, đối mặt với một loạt thùng giấy chất đống trong phòng khách, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Vốn dĩ dọn đến nơi này, có thể thanh tĩnh mà trốn vào một góc, tránh đi những cảm xúc tiêu cực ùa về gây đảo lộn cuộc sống, không ngờ lại gặp được người quen ở góc thành thị nhỏ bé, mà người này còn sống cách vách y.
Được rồi, ông trời rất biết trêu người mà. Văn Nhạc nhếch môi, cười giễu một cái.
Nhưng công bằng mà nói, Lư Cảnh Hàng thật ra không tồi, cao ráo, đẹp trai, nhiệt tình, khi cười rộ lên trông rất vui vẻ thoải mái, sau bao nhiêu năm vẫn không thay đổi quá nhiều.
Một người tốt như vậy, cái gọi là buồn phiền không liên quan gì đến anh ấy, đừng bởi vì chính mình mang tâm trạng không tốt mà đối xử lãnh đạm với người khác. Văn Nhạc tự nhủ.
Lư Cảnh Hàng về nhà, đặt đồ xuống, cởi áo khoác, sau đó liền đến tìm Văn Nhạc. Kỳ thật anh cũng không phải nhiệt tình như vậy, nhưng nhìn bạn học cũ tự mình chuyển đến mà không có người giúp đỡ, anh luôn cảm thấy không thích hợp. Vì thế bất chấp sự từ chối lịch sự của Văn Nhạc, anh vẫn giúp Văn Nhạc cài đặt máy tính, đặt ly chén vào vị trí, san phẳng thùng giấy rỗng và xếp gọn nó ngoài ban công.
Hai người cùng làm thật sự nhanh hơn, họ ngẫu nhiên trò chuyện đôi ba câu về tình hình gần đây của đối phương, không mất quá nhiều thời gian liền dọn dẹp sạch sẽ.
"Trong thùng giấy đằng kia có máy tính bảng, tôi cắm nó vào máy tính cho cậu rồi, cái này chắc dùng để vẽ tranh ha." Lư Cảnh Hàng đi vào phòng tắm rửa tay, thả tay áo xuống.
"Đúng vậy, bảng vẽ điện tử." Văn Nhạc gật đầu, đưa cho Lư Cảnh Hàng một chai nước khoáng.
"Cảm ơn." Bận rộn nửa ngày đúng thật rất khát, Lư Cảnh Hàng mở nắp, uống một hơi đến nửa chai nước, "Hồi đại học, tôi nhớ rõ cậu vẽ tranh đặc biệt đẹp, cậu còn vẽ một tấm poster cho buổi hoà nhạc của trường. Nền vàng làm nổi bật bốn thành viên trong ban nhạc, sáng tối đan xen." Lư Cảnh Hàng khoa tay múa chân diễn tả một lúc, sau đó lại giơ ngón cái lên, "Phong cách ấn tượng lắm."
"Anh vẫn còn nhớ rõ à." Văn Nhạc cười cười.
Buổi biểu diễn đó là một sự kiện lớn đối với hội sinh viên bọn họ. Khi đó, y chịu trách nhiệm thiết kế các tài liệu quảng cáo và bố trí sân khấu, còn Lư Cảnh Hàng chịu trách nhiệm mua sắm và ngoại giao. Màn trình diễn của buổi hòa nhạc diễn ra rất suôn sẻ, cả khán phòng đều choáng ngợp, sau khi kết thúc, trưởng hội học sinh đã kéo bọn họ đến tiệc ăn mừng, ồn ào phấn khích kéo dài cho tới nửa đêm. Văn Nhạc vẫn nhớ rõ Lư Cảnh Hàng luôn tự hào về tửu lượng của mình, kết quả bị mọi người dồn hết sức lực chuốc đến say quắc cần câu. Khi trở về, còn gân cổ hát lên cái gì mà "Tôi muốn quay cuồng" trong bài hát nào đó, suýt chút nữa ngã xuống đống tuyết ven đường.
Thời sinh viên có thể buông thả lẫn bồng bột, nghĩ lại thật tốt.
Văn Nhạc nhớ lại những gì đã xảy ra khi đó, khóe miệng mỉm cười rồi lại nhanh chóng nhạt đi.
Sắc trời chuyển tối, Văn Nhạc bật đèn trần trong phòng khách để kiểm tra thời gian, đã gần năm giờ.
"Tối nay tôi mời anh ăn cơm." Văn Nhạc nói.
Rốt cuộc Lư Cảnh Hàng đã giúp đỡ y cả buổi chiều, về tình về lý, y cũng nên chân thành cảm ơn người ta.
"Được, tôi về nhà trước đã, có mấy email cần phải xử lý gấp." Lư Cảnh Hàng cũng nhìn thời gian, không từ chối, ngẩng đầu uống hết nửa chai nước còn lại.
"...Tôi làm chậm trễ công việc của anh rồi, phải không?" Văn Nhạc lịch sự hỏi một câu.
"Không sao, còn kịp." Lư Cảnh Hàng cười, mở cửa ra: "Chờ một chút, nửa giờ nữa tôi qua tìm cậu."
*
Khu Thuận Hưng không đủ phồn thịnh, gần đây không có gì ăn, muốn tuỳ tiện tìm đại một tiệm cơm cũng phải lái xe. Lư Cảnh Hàng quay tay lái, khi nhìn gương chiếu hậu, ánh mắt lướt qua Văn Nhạc ngồi trên ghế phụ.
Y dường như đã khác xa khi trước. Lư Cảnh Hàng thầm nghĩ. Mái tóc dài ngang lưng của Văn Nhạc lúc còn đại học thường buộc gọn ở sau đầu, tạo thành một búi nhỏ rất dễ nắm, bên tai trái mang một chiếc đinh tán màu đen hình lục giác. Mặc dù không phải là kiểu tính cách sôi nổi và cuồng nhiệt, nhưng từng cử chỉ lời nói của y đều mang vẻ phóng khoáng lẫn tự tin, đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà.
Nếu hôm nay Văn Nhạc không hướng ánh mắt về phía anh, có lẽ anh đã không nhận ra y khi bước vào thang máy.
Không mập ra, cũng chẳng gầy đi, khuôn mặt vẫn sạch sẽ thanh tú như thuở đại học, nhưng không hiểu sao nụ cười trên khuôn mặt ấy luôn hờ hững và miễn cưỡng, ý cười không chạm đến khoé mắt, nhìn không ra sự vui vẻ trong y.
Không biết có phải y đã trải qua quãng thời gian tồi tệ trong những năm vừa rồi hay không nữa. Lư Cảnh Hàng lại nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, lúc ánh mắt lướt qua gương mặt Văn Nhạc, anh cố ý dừng lại một chút bên tai trái của y.
Tóc đã cắt ngắn nhưng khuyên tai vẫn còn. Chỉ là hình lục giác bắt mắt năm đó đã được thay thế bằng một hạt châu nhỏ màu đen.
"Cậu ăn cay được không?"
Hai người đi dạo vòng quanh khu phố, cuối cùng chọn được một quán lẩu để ngồi xuống. Lư Cảnh Hàng nhận lấy thực đơn, vừa nhìn liền hỏi Văn Nhạc.
"Chắp vá một chút thì sẽ ăn được." Văn Nhạc trả lời.
"Vậy chọn ít cay thôi." Lư Cảnh Hàng chọn lẩu uyên ương, đưa thực đơn cho Văn Nhạc, "Tới cậu gọi món đi, chọn cái gì cậu thích ăn nữa đấy."
Văn Nhạc không có yêu cầu gì đặc biệt, y cũng không thấy hứng thú. Nhưng Lư Cảnh Hàng nom rất vui vẻ, bữa cơm do chính y chủ động mời, người ta mang theo khuôn mặt tươi cười đồng ý, y cũng không thể dội gáo nước lạnh như vậy, đây không phải là việc người nên làm.
"Không phải tôi mời anh sao, anh chọn món mình thích trước đi." Văn Nhạc cố nén cảm xúc của mình.
Lư Cảnh Hàng vui vẻ nói: "Vậy thịt đi." Anh đánh dấu vào các phần thịt lớn, "Được rồi, tôi thích cái gì đều đã chọn xong, tới lượt cậu."
Văn Nhạc nhận lấy thực đơn, đánh dấu một vài loại rau và nấm rồi chuyển sang người phục vụ.
"Anh uống gì, bia sao?" Văn Nhạc nhớ rằng Lư Cảnh Hàng thích uống bia rượu khi ở đại học, nhưng lại thấy anh xua tay, "Tôi uống nước ngọt."
"À đúng rồi, chúng ta lái xe đến. Vậy lấy hai chai nước ngọt đi." Văn Nhạc nói với người phục vụ.
Người phục vụ cẩn thận ghi vào thực đơn, rất nhanh đã mang nước ngọt quay lại.
"Cũng không riêng vì lái xe."
Lư Cảnh Hàng mở nắp chai coca, rót vào ly cho mình và cả Văn Nhạc.
"Công việc hiện tại của tôi thường xuyên đi gặp khách hàng, trời nam đất bắc đều phải chạy đến xã giao uống rượu, uống quá nhiều lại hết muốn ăn, ngày thường có thể không uống tôi liền không đụng vào."
Anh cầm cốc lên uống một ngụm coca, nhấm nháp hương vị chua chua tê tê của axit cacbonic có trong nước ngọt.
"Cùng người một nhà ăn cơm, uống coca cola mới vui chứ."
"Công việc đã đủ khiến cả người mệt mỏi." Văn Nhạc nói, chợt nhớ đến kỳ nghỉ Tết Âm Lịch đã kết thúc, hôm nay là ngày làm việc, "Vậy hôm nay anh không đi làm sao?" Y hỏi.
"Tôi hợp tác với vài người bạn mở một công ty kinh doanh nhỏ, không cần làm việc đúng giờ, chỉ cần đi công tác hoặc ở nhà nhấc máy gọi điện thoại linh tinh là được."
"À." Văn Nhạc gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch đọng chút ý cười, "Hóa ra là ông chủ Lư."
"Cậu đang cười nhạo tôi phải không." Lư Cảnh Hàng cũng cười, anh lấy ngón cái bấm vào đốt ngón trỏ, nói: "Một công ty nhỏ như cái móng tay, còn không được ba người, tôi chỉ là thằng cu li chạy vặt..."
Chưa nói xong, điện thoại của Lư Cảnh Hàng đã vang lên.
"Nhận cú điện thoại."
Anh lấy di động huơ huơ trước mặt Văn Nhạc, đồng thời kéo nhẹ màn hình để kết nối cuộc gọi.
"Alo?... Em đến rồi? Sao không nói cho anh biết... Anh đang ở ngoài, ăn cơm với bạn... Nam nam... Ừm, là tiệm lẩu Hưng Long, em cũng tới luôn đi... Đón em sao?"
Lư Cảnh Hàng thấy nhân viên phục vụ đã bắt đầu dọn từng món một, anh hơi nghiêng người, thấp giọng nói.
"Thức ăn đã mang lên hết, để người ta một mình chờ ở đây thì không thích hợp. Hay em bắt taxi qua đây đi... Hả? Không có, em nghĩ đi đâu vậy, thật sự không có, anh không tiện quay về đón em thật... Em, alo? Alo?"
Lư Cảnh Hàng lấy điện thoại từ bên tai xuống nhìn, sau đó cau mày khóa màn hình. Dù đã cố ý hạ giọng, nhưng âm thanh từ đối diện truyền đến, Văn Nhạc không muốn nghe cũng không được.
"Bạn gái?" Văn Nhạc nói: "Anh đi đón đi, cũng không xa, tôi ngồi đây đợi."
"Không có việc gì, kệ đi." Lư Cảnh Hàng nhét điện thoại vào trong túi quần: "Đã giận rồi, tôi đến đón cũng giận thôi, tí nữa trở về rồi dỗ dành sau."
"Con gái mà, giận dỗi chút thôi." Văn Nhạc phụ hoạ.
"Khó lắm đấy, không chọc được đâu." Lư Cảnh Hàng bất lực thở dài, hai người nhìn nhau cười.
"Còn cậu thì sao? Cậu có bạn gái chưa?"
Văn Nhạc xoay cốc nước ngọt, im lặng vài giây.
"Độc thân." Y trả lời.
"Độc thân là tốt." Cùng Lư Cảnh Hàng trò chuyện tựa hồ cũng không quá buồn chán, ngay cả khi câu trả lời của Văn Nhạc vỏn vẹn hai từ khô khan, "Đôi khi tôi còn hâm mộ mấy người độc thân nữa đó. Như tôi này, ngày nào cũng vì đơn đặt hàng mà chiều theo ý khách, trở về còn phải dỗ dành bạn gái, quần quật cả ngày từ sáng đến tối, quá mệt mỏi."
"Có bạn gái lo lắng cũng tốt." Văn Nhạc cũng cảm thấy bản thân mình quá mức hờ hững, y nỗ lực cười nhẹ một cái.
"Thôi, một lời khó nói hết, không bàn chuyện này nữa." Lư Cảnh Hàng dường như không quan tâm đến sự miễn cưỡng của Văn Nhạc, anh nâng ly, nước ngọt khẽ lắc lư, nổi lên tầng bọt mịn, "Trước tiên cứ ăn uống đi đã, Bắc Kinh lớn như vậy, thế mà chúng ta lại sống cách vách, đây là cái gì duyên phận? Đến, cụng ly."
Quả thật là một người thường xuyên uống rượu, giơ ly Coca cũng có phong thái như trên bàn nhậu. Văn Nhạc nhấc ly lên, chạm vào ly anh.
Tóm lại đã là hàng xóm, vẫn nên hoà thuận với nhau.
... Chỉ mong làm hàng xóm cùng anh ấy, sẽ là một đoạn duyên phận vui vẻ.
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ Tết Âm lịch, Văn Nhạc ngồi trên ghế lái phụ của xe vận tải chuyển nhà, rẽ vào khu chung cư Thuận Hưng gần sân bay.
"Ừm. Vâng." Văn Nhạc lấy lệ trả lời một câu với tài xế, y quan sát nơi mình sắp đến thông qua cửa kính xe có chút bụi bặm. Không mới cũng không cũ, không tốt cũng không xấu, ưu điểm là xa trung tâm thành phố, giá thuê rẻ hơn trước rất nhiều.
Rẻ và xa, khá tốt, một công đôi việc.
Đồ đạc không nhiều, nhóm công nhân vận chuyển rất nhanh. Văn Nhạc đứng bên cạnh xe tải quan sát một lát, cho đến khi mọi thứ đã gần xong, y đi theo đợt thùng giấy cuối cùng vào thang máy.
"Lúc dọn nhà không tìm bạn giúp sao?" Đội trưởng dịch vụ chuyển nhà kẹp nửa điếu thuốc lên tai: "Cửa nhà anh mở như vậy không lo mất đồ à?"
"Không sao." Khoé miệng Văn Nhạc khẽ nhếch, khiến câu trả lời khô khan trở nên thân thiện hơn một chút.
Văn Nhạc không nói với ai rằng y đã chuyển đến đây, nếu không liên hệ qua điện thoại, sẽ không ai có thể tìm được y.
Nhưng WeChat có thể trả lời hoặc không, điện thoại y có thể nhận hoặc trực tiếp tắt máy, chỉ cần y muốn, y có thể cắt đứt tất cả các liên hệ bên ngoài mà không ảnh hưởng đến công việc mới.
Văn Nhạc nghĩ, điện thoại đi động thật sự rất tiện lợi.
Cửa thang máy đang từ từ đóng lại, trên hành lang đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập, còn xen lẫn tiếng kêu thất thanh "Chờ đã."
Có người muốn đi cùng thang máy sao? Văn Nhạc giơ tay giữ nút mở cửa, cửa thang máy lại từ từ mở ra, một người đàn ông cao lớn chen vào, mang theo hai túi ni lông có vẻ nặng trĩu. "Cảm ơn cảm ơn." Anh chuyển túi ni lông sang tay khác, muốn nhấn nút trên bảng điều khiển, tay vừa duỗi đến một nửa lại thu về, hẳn là cùng tầng với Văn Nhạc.
Thang máy dừng lại sau khi đi được hai tầng, cửa thang máy mở ra, một bác gái đi dép lê bước vào. Văn Nhạc cùng người đàn ông cao lớn đều nhường đường cho bác gái, vì khoảng cách được kéo gần, tầm mắt Văn Nhạc vô tình lướt qua khuôn mặt của người đàn ông, bất chợt hơi giật mình, nhưng rất lịch sự mà chuyển ánh mắt trở về.
Người nọ cũng nhận ra ánh mắt của Văn Nhạc, cả hai chạm mắt trong vài giây, thế mà đồng thời cùng lên tiếng gọi tên đối phương.
"Văn Nhạc?"
"Lư Cảnh Hàng?"
"Thật sự là cậu sao?" Lư Cảnh Hàng cách bác gái mang dép lê, nhìn về người đàn ông văn nhã trắng nõn đối điện mình, anh mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Sau khi tốt nghiệp đại học đã bao nhiêu năm không gặp nhau rồi? Cậu sao ở chỗ này?"
Văn Nhạc cũng không ngờ lại gặp được người quen trong ngày đầu tiên chuyển đến, phút chốc, không biết nên phản ứng như thế nào. Y chỉ vào mấy thùng giấy to nhỏ ở giữa thang máy: "Hôm nay tôi mới dọn đến."
"Thật khéo, tôi cũng sống ở đây này." So với sự hờ hững của Văn Nhạc, Lư Cảnh Hàng nhiệt tình hơn nhiều: "Cậu cũng ở tầng 12? Phòng 120 mấy?"
"1202."
"Tôi ở cách vách, thật trùng hợp mà. Một mình cậu dọn đến đây sao?" Lư Cảnh Hàng nói.
"Đúng vậy."
"Chỉ có một mình cậu à..."
Thang máy đúng lúc vang lên, đã đến tầng 12. Lư Cảnh Hàng nâng túi ni lông trong tay lên.
"Cậu cứ mang đồ đạc vào nhà trước đi, chờ lát nữa tôi qua giúp cậu dọn dẹp một chút."
"Không sao, không làm phiền anh..." Văn Nhạc chưa kịp nói xong, Lư Cảnh Hàng cười nói "Chờ một chút", liền ra khỏi thang máy.
Thật sự không cần nhiệt tình như vậy...
Lư Cảnh Hàng đã rút chìa khóa mở cửa ở đằng kia, Văn Nhạc nhìn theo bóng lưng của anh, nuốt xuống những lời còn dang dở.
Y và Lư Cảnh Hàng là cựu sinh viên cùng trường đại học, cả hai đều hoạt động trong hội sinh viên khi còn ngồi trên giảng đường, tuy không quá thân thiết nhưng họ cũng từng tham gia các buổi tiệc tùng, uống rượu và chạm ly.
Văn Nhạc thanh toán các khoản chi phí cần thiết cho đội chuyển nhà, sau đó y đóng cửa, đối mặt với một loạt thùng giấy chất đống trong phòng khách, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Vốn dĩ dọn đến nơi này, có thể thanh tĩnh mà trốn vào một góc, tránh đi những cảm xúc tiêu cực ùa về gây đảo lộn cuộc sống, không ngờ lại gặp được người quen ở góc thành thị nhỏ bé, mà người này còn sống cách vách y.
Được rồi, ông trời rất biết trêu người mà. Văn Nhạc nhếch môi, cười giễu một cái.
Nhưng công bằng mà nói, Lư Cảnh Hàng thật ra không tồi, cao ráo, đẹp trai, nhiệt tình, khi cười rộ lên trông rất vui vẻ thoải mái, sau bao nhiêu năm vẫn không thay đổi quá nhiều.
Một người tốt như vậy, cái gọi là buồn phiền không liên quan gì đến anh ấy, đừng bởi vì chính mình mang tâm trạng không tốt mà đối xử lãnh đạm với người khác. Văn Nhạc tự nhủ.
Lư Cảnh Hàng về nhà, đặt đồ xuống, cởi áo khoác, sau đó liền đến tìm Văn Nhạc. Kỳ thật anh cũng không phải nhiệt tình như vậy, nhưng nhìn bạn học cũ tự mình chuyển đến mà không có người giúp đỡ, anh luôn cảm thấy không thích hợp. Vì thế bất chấp sự từ chối lịch sự của Văn Nhạc, anh vẫn giúp Văn Nhạc cài đặt máy tính, đặt ly chén vào vị trí, san phẳng thùng giấy rỗng và xếp gọn nó ngoài ban công.
Hai người cùng làm thật sự nhanh hơn, họ ngẫu nhiên trò chuyện đôi ba câu về tình hình gần đây của đối phương, không mất quá nhiều thời gian liền dọn dẹp sạch sẽ.
"Trong thùng giấy đằng kia có máy tính bảng, tôi cắm nó vào máy tính cho cậu rồi, cái này chắc dùng để vẽ tranh ha." Lư Cảnh Hàng đi vào phòng tắm rửa tay, thả tay áo xuống.
"Đúng vậy, bảng vẽ điện tử." Văn Nhạc gật đầu, đưa cho Lư Cảnh Hàng một chai nước khoáng.
"Cảm ơn." Bận rộn nửa ngày đúng thật rất khát, Lư Cảnh Hàng mở nắp, uống một hơi đến nửa chai nước, "Hồi đại học, tôi nhớ rõ cậu vẽ tranh đặc biệt đẹp, cậu còn vẽ một tấm poster cho buổi hoà nhạc của trường. Nền vàng làm nổi bật bốn thành viên trong ban nhạc, sáng tối đan xen." Lư Cảnh Hàng khoa tay múa chân diễn tả một lúc, sau đó lại giơ ngón cái lên, "Phong cách ấn tượng lắm."
"Anh vẫn còn nhớ rõ à." Văn Nhạc cười cười.
Buổi biểu diễn đó là một sự kiện lớn đối với hội sinh viên bọn họ. Khi đó, y chịu trách nhiệm thiết kế các tài liệu quảng cáo và bố trí sân khấu, còn Lư Cảnh Hàng chịu trách nhiệm mua sắm và ngoại giao. Màn trình diễn của buổi hòa nhạc diễn ra rất suôn sẻ, cả khán phòng đều choáng ngợp, sau khi kết thúc, trưởng hội học sinh đã kéo bọn họ đến tiệc ăn mừng, ồn ào phấn khích kéo dài cho tới nửa đêm. Văn Nhạc vẫn nhớ rõ Lư Cảnh Hàng luôn tự hào về tửu lượng của mình, kết quả bị mọi người dồn hết sức lực chuốc đến say quắc cần câu. Khi trở về, còn gân cổ hát lên cái gì mà "Tôi muốn quay cuồng" trong bài hát nào đó, suýt chút nữa ngã xuống đống tuyết ven đường.
Thời sinh viên có thể buông thả lẫn bồng bột, nghĩ lại thật tốt.
Văn Nhạc nhớ lại những gì đã xảy ra khi đó, khóe miệng mỉm cười rồi lại nhanh chóng nhạt đi.
Sắc trời chuyển tối, Văn Nhạc bật đèn trần trong phòng khách để kiểm tra thời gian, đã gần năm giờ.
"Tối nay tôi mời anh ăn cơm." Văn Nhạc nói.
Rốt cuộc Lư Cảnh Hàng đã giúp đỡ y cả buổi chiều, về tình về lý, y cũng nên chân thành cảm ơn người ta.
"Được, tôi về nhà trước đã, có mấy email cần phải xử lý gấp." Lư Cảnh Hàng cũng nhìn thời gian, không từ chối, ngẩng đầu uống hết nửa chai nước còn lại.
"...Tôi làm chậm trễ công việc của anh rồi, phải không?" Văn Nhạc lịch sự hỏi một câu.
"Không sao, còn kịp." Lư Cảnh Hàng cười, mở cửa ra: "Chờ một chút, nửa giờ nữa tôi qua tìm cậu."
*
Khu Thuận Hưng không đủ phồn thịnh, gần đây không có gì ăn, muốn tuỳ tiện tìm đại một tiệm cơm cũng phải lái xe. Lư Cảnh Hàng quay tay lái, khi nhìn gương chiếu hậu, ánh mắt lướt qua Văn Nhạc ngồi trên ghế phụ.
Y dường như đã khác xa khi trước. Lư Cảnh Hàng thầm nghĩ. Mái tóc dài ngang lưng của Văn Nhạc lúc còn đại học thường buộc gọn ở sau đầu, tạo thành một búi nhỏ rất dễ nắm, bên tai trái mang một chiếc đinh tán màu đen hình lục giác. Mặc dù không phải là kiểu tính cách sôi nổi và cuồng nhiệt, nhưng từng cử chỉ lời nói của y đều mang vẻ phóng khoáng lẫn tự tin, đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà.
Nếu hôm nay Văn Nhạc không hướng ánh mắt về phía anh, có lẽ anh đã không nhận ra y khi bước vào thang máy.
Không mập ra, cũng chẳng gầy đi, khuôn mặt vẫn sạch sẽ thanh tú như thuở đại học, nhưng không hiểu sao nụ cười trên khuôn mặt ấy luôn hờ hững và miễn cưỡng, ý cười không chạm đến khoé mắt, nhìn không ra sự vui vẻ trong y.
Không biết có phải y đã trải qua quãng thời gian tồi tệ trong những năm vừa rồi hay không nữa. Lư Cảnh Hàng lại nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, lúc ánh mắt lướt qua gương mặt Văn Nhạc, anh cố ý dừng lại một chút bên tai trái của y.
Tóc đã cắt ngắn nhưng khuyên tai vẫn còn. Chỉ là hình lục giác bắt mắt năm đó đã được thay thế bằng một hạt châu nhỏ màu đen.
"Cậu ăn cay được không?"
Hai người đi dạo vòng quanh khu phố, cuối cùng chọn được một quán lẩu để ngồi xuống. Lư Cảnh Hàng nhận lấy thực đơn, vừa nhìn liền hỏi Văn Nhạc.
"Chắp vá một chút thì sẽ ăn được." Văn Nhạc trả lời.
"Vậy chọn ít cay thôi." Lư Cảnh Hàng chọn lẩu uyên ương, đưa thực đơn cho Văn Nhạc, "Tới cậu gọi món đi, chọn cái gì cậu thích ăn nữa đấy."
Văn Nhạc không có yêu cầu gì đặc biệt, y cũng không thấy hứng thú. Nhưng Lư Cảnh Hàng nom rất vui vẻ, bữa cơm do chính y chủ động mời, người ta mang theo khuôn mặt tươi cười đồng ý, y cũng không thể dội gáo nước lạnh như vậy, đây không phải là việc người nên làm.
"Không phải tôi mời anh sao, anh chọn món mình thích trước đi." Văn Nhạc cố nén cảm xúc của mình.
Lư Cảnh Hàng vui vẻ nói: "Vậy thịt đi." Anh đánh dấu vào các phần thịt lớn, "Được rồi, tôi thích cái gì đều đã chọn xong, tới lượt cậu."
Văn Nhạc nhận lấy thực đơn, đánh dấu một vài loại rau và nấm rồi chuyển sang người phục vụ.
"Anh uống gì, bia sao?" Văn Nhạc nhớ rằng Lư Cảnh Hàng thích uống bia rượu khi ở đại học, nhưng lại thấy anh xua tay, "Tôi uống nước ngọt."
"À đúng rồi, chúng ta lái xe đến. Vậy lấy hai chai nước ngọt đi." Văn Nhạc nói với người phục vụ.
Người phục vụ cẩn thận ghi vào thực đơn, rất nhanh đã mang nước ngọt quay lại.
"Cũng không riêng vì lái xe."
Lư Cảnh Hàng mở nắp chai coca, rót vào ly cho mình và cả Văn Nhạc.
"Công việc hiện tại của tôi thường xuyên đi gặp khách hàng, trời nam đất bắc đều phải chạy đến xã giao uống rượu, uống quá nhiều lại hết muốn ăn, ngày thường có thể không uống tôi liền không đụng vào."
Anh cầm cốc lên uống một ngụm coca, nhấm nháp hương vị chua chua tê tê của axit cacbonic có trong nước ngọt.
"Cùng người một nhà ăn cơm, uống coca cola mới vui chứ."
"Công việc đã đủ khiến cả người mệt mỏi." Văn Nhạc nói, chợt nhớ đến kỳ nghỉ Tết Âm Lịch đã kết thúc, hôm nay là ngày làm việc, "Vậy hôm nay anh không đi làm sao?" Y hỏi.
"Tôi hợp tác với vài người bạn mở một công ty kinh doanh nhỏ, không cần làm việc đúng giờ, chỉ cần đi công tác hoặc ở nhà nhấc máy gọi điện thoại linh tinh là được."
"À." Văn Nhạc gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch đọng chút ý cười, "Hóa ra là ông chủ Lư."
"Cậu đang cười nhạo tôi phải không." Lư Cảnh Hàng cũng cười, anh lấy ngón cái bấm vào đốt ngón trỏ, nói: "Một công ty nhỏ như cái móng tay, còn không được ba người, tôi chỉ là thằng cu li chạy vặt..."
Chưa nói xong, điện thoại của Lư Cảnh Hàng đã vang lên.
"Nhận cú điện thoại."
Anh lấy di động huơ huơ trước mặt Văn Nhạc, đồng thời kéo nhẹ màn hình để kết nối cuộc gọi.
"Alo?... Em đến rồi? Sao không nói cho anh biết... Anh đang ở ngoài, ăn cơm với bạn... Nam nam... Ừm, là tiệm lẩu Hưng Long, em cũng tới luôn đi... Đón em sao?"
Lư Cảnh Hàng thấy nhân viên phục vụ đã bắt đầu dọn từng món một, anh hơi nghiêng người, thấp giọng nói.
"Thức ăn đã mang lên hết, để người ta một mình chờ ở đây thì không thích hợp. Hay em bắt taxi qua đây đi... Hả? Không có, em nghĩ đi đâu vậy, thật sự không có, anh không tiện quay về đón em thật... Em, alo? Alo?"
Lư Cảnh Hàng lấy điện thoại từ bên tai xuống nhìn, sau đó cau mày khóa màn hình. Dù đã cố ý hạ giọng, nhưng âm thanh từ đối diện truyền đến, Văn Nhạc không muốn nghe cũng không được.
"Bạn gái?" Văn Nhạc nói: "Anh đi đón đi, cũng không xa, tôi ngồi đây đợi."
"Không có việc gì, kệ đi." Lư Cảnh Hàng nhét điện thoại vào trong túi quần: "Đã giận rồi, tôi đến đón cũng giận thôi, tí nữa trở về rồi dỗ dành sau."
"Con gái mà, giận dỗi chút thôi." Văn Nhạc phụ hoạ.
"Khó lắm đấy, không chọc được đâu." Lư Cảnh Hàng bất lực thở dài, hai người nhìn nhau cười.
"Còn cậu thì sao? Cậu có bạn gái chưa?"
Văn Nhạc xoay cốc nước ngọt, im lặng vài giây.
"Độc thân." Y trả lời.
"Độc thân là tốt." Cùng Lư Cảnh Hàng trò chuyện tựa hồ cũng không quá buồn chán, ngay cả khi câu trả lời của Văn Nhạc vỏn vẹn hai từ khô khan, "Đôi khi tôi còn hâm mộ mấy người độc thân nữa đó. Như tôi này, ngày nào cũng vì đơn đặt hàng mà chiều theo ý khách, trở về còn phải dỗ dành bạn gái, quần quật cả ngày từ sáng đến tối, quá mệt mỏi."
"Có bạn gái lo lắng cũng tốt." Văn Nhạc cũng cảm thấy bản thân mình quá mức hờ hững, y nỗ lực cười nhẹ một cái.
"Thôi, một lời khó nói hết, không bàn chuyện này nữa." Lư Cảnh Hàng dường như không quan tâm đến sự miễn cưỡng của Văn Nhạc, anh nâng ly, nước ngọt khẽ lắc lư, nổi lên tầng bọt mịn, "Trước tiên cứ ăn uống đi đã, Bắc Kinh lớn như vậy, thế mà chúng ta lại sống cách vách, đây là cái gì duyên phận? Đến, cụng ly."
Quả thật là một người thường xuyên uống rượu, giơ ly Coca cũng có phong thái như trên bàn nhậu. Văn Nhạc nhấc ly lên, chạm vào ly anh.
Tóm lại đã là hàng xóm, vẫn nên hoà thuận với nhau.
... Chỉ mong làm hàng xóm cùng anh ấy, sẽ là một đoạn duyên phận vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất