Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta
Chương 12: Dỗ dành
Tuy nhiên, tiền nhuận bút của Văn Lạc không dễ đến tay, Lư Cảnh Hàng trở về sau một chuyến công tác, thấy Văn Lạc đang sửa lại mấy bản vẽ này, sau đó tiếp tục đi công tác thêm một chuyến, Văn Lạc vẫn còn sửa, mấy bản vẽ hiện tại đã không còn nhìn ra hình dáng ban đầu nữa.
"Sao thế, bọn họ vẫn chưa hài lòng à?" Lư Cảnh Hàng đứng ở sau ghế Văn Lạc, nhìn Văn Lạc vẽ khu rừng thêm phần sắc sảo.
"Ừm, nhà xuất bản bên kia nói tôi vẽ chưa đủ cứng cáp, nhân vật còn quá non nớt, cần sửa lại bản thảo." Văn Lạc vừa điều chỉnh bản vẽ vừa nói với anh.
"Còn nhiều chuyện như vậy." Lư Cảnh Hàng nhíu mày, cảm thấy như bây giờ không đẹp bằng những bức vẽ ban đầu.
Văn Lạc cười cười:
"Không phải bên B có thể đặt ra yêu cầu sao, khách hàng muốn sửa thế nào, tôi sửa như vậy là được."
"Tôi vẫn cứ thấy bản gốc đẹp nhất, cảm giác mặt mày nhân vật thay đổi thành như vậy quá mức lộng lẫy rồi." Lư Cảnh Hàng nói.
"Bây giờ trẻ em có lẽ thích như vậy đi, chuyên môn của họ là phát hành sách truyện cho nhi đồng, chắc chắn sẽ có kinh nghiệm hơn tôi ở chuyện này."
"Cũng đúng." Lư Cảnh Hàng chuẩn bị mở máy tính bắt đầu làm việc, "Cố lên, nghệ thuật gia vĩ đại."
Giống như mọi cuối tuần, cả hai đều xử lý công việc cá nhân tại nhà Văn Lạc, sau đó cùng nhau ăn cơm, chớp mắt một cái thế là hết ngày. Như thường lệ, Lư Cảnh Hàng tiếp tục bay đi đâu đó vào sáng thứ hai. Chẳng qua điểm khác biệt là vào chiều muộn thứ năm, Văn Lạc nghe thấy tiếng bánh xe vali kêu lộc cộc ngoài hành lang.
Nghĩ rằng bản thân làm việc quá nhiều nên bị ảo thanh, Văn Lạc cố tình lấy điện thoại xác nhận một chút, thật đúng là thứ năm.
Không phải Lư Cảnh Hàng sao? Văn Lạc vừa suy nghĩ đến đây, điện thoại liền 'tin-tin' vang lên.
『 Lư Cảnh Hàng: Đố cậu tôi đang ở đâu nè? 』
... Ừm, là thật rồi, đoá hoa ngốc đã trở lại.
『 Lạc: Tôi nghe thấy tiếng vali của anh ngoài kia. 』
『 Lư Cảnh Hàng:...... 』
『 Lư Cảnh Hàng: Có thể nghe thấy à... 』
『 Lạc: Còn nghe được rất rõ ràng nhé. 』
Lư Cảnh Hàng không trả lời tin nhắn, sau vài phút, cửa nhà của Văn Lạc bị gõ.
"Cách âm ở nơi đây kém thật." Văn Lạc mở cửa để Lư Cảnh Hàng vào nhà, Lư Cảnh Hàng vừa nói vừa đưa cho Văn Lạc một chiếc hộp nhỏ.
"Đây là... quả anh đào*?" Văn Lạc nâng chiếc hộp lên, mặt ngoài chiếc hộp được trang trí bằng những quả anh đào mọng nước, là một hộp quà trái cây rất phổ thông. [1]
"Đúng rồi, chính nó, khách hàng tặng, cho cậu ăn đó." Lư Cảnh Hàng đi vào phòng tắm rửa tay. Sau khi được cho ăn mấy tháng, Lư Cảnh Hàng ở nhà Văn Lạc tự nhiên như chính nhà mình, không biết ngại là gì nữa.
"Cùng nhau ăn đi." Văn Lạc mang hộp anh đào xuống bếp, một lúc sau bưng ra một đĩa anh đào đã rửa sạch đặt lên bàn ăn.
Lư Cảnh Hàng lấy một quả ăn thử: "Được đấy, rất ngọt."
"Sao tuần này anh về sớm vậy?" Văn Lạc cũng ăn một quả, ngồi xuống bên cạnh bàn hỏi.
"Gần đây công ty mới tuyển thêm một nhân viên kinh doanh, tôi có thể chia bớt công việc của mình rồi, lâu lâu về sớm nghỉ xả hơi cho đã."
Lư Cảnh Hàng đi loanh quanh trong phòng, nhìn thấy một tờ rơi quảng cáo trà đang làm dở trên màn hình máy tính của Văn Lạc.
"Sách tranh cậu vẽ lần trước rốt cuộc đã thông qua rồi sao?" Lư Cảnh Hàng quay đầu hỏi.
"Ừm, đúng vậy." Văn Lạc gật đầu và mỉm cười.
"Giỏi quá, khi nào cậu nhận được tiền nhuận bút?"
"Chắc khoảng một thời gian nữa."
"Được, đừng quên mời tôi ăn cơm đó."
"Ừm." Văn Lạc lại cười.
Lư Cảnh Hàng nhìn nụ cười trên mặt Văn Lạc, trong lòng khẽ bất an.
"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi.
"Hửm? Chuyện gì là chuyện gì?" Văn Lạc chớp mắt.
Lư Cảnh Hàng cúi xuống, nghiêng người đến gần để nhìn Văn Lạc rõ hơn.
Hôm nay y có vẻ không ổn.
Gần đây, trạng thái của Văn Lạc đã thả lỏng hơn rất nhiều so với lần đầu tiên gặp nhau vào mùa đông, nhưng hôm nay nụ cười trên mặt y lại xuất hiện vẻ miễn cưỡng rất lâu chưa thấy đó.
"Tâm trạng không tốt sao?" Lư Cảnh Hàng hỏi.
"Hả? Không có, làm sao vậy?" Văn Lạc sửng sốt, cảm giác có hơi chột dạ.
"Cậu có vẻ không được vui đúng không?"
Rõ ràng đến vậy sao...
Văn Lạc và Lư Cảnh Hàng nhìn nhau trong vài giây, nghĩ đến chuyện không vui trong lòng mình.
Thật ra không có gì không thể nói.
Đặc biệt với anh ấy.
"Không phải là chuyện to tát." Văn Lạc nhàn nhạt nói, "Về công việc vẽ sách truyện nhi đồng, có lẽ nhà xuất bản sẽ không giao thêm cho tôi nữa."
"Sao thế? Bọn họ đổi ý tới lui như vậy mà vẫn không hài lòng?" Lư Cảnh Hàng ngạc nhiên, lại không hay biết giọng điệu của mình chứa vài phần tức giận lẫn bất mãn, "Cậu vẽ đẹp như vậy, bọn họ còn muốn gì nữa?"
"Có lẽ nhà xuất bản cho rằng tôi không thích hợp vẽ tranh thiếu nhi, không đáp ứng được yêu cầu của họ."
Mặc dù trong lòng có đôi phần thất vọng, nhưng Văn Lạc vẫn bình tĩnh, lời nói không thể hiện quá nhiều cảm xúc.
"Bọn họ nói gì? Tại sao lại nghĩ rằng cậu vẽ không được chứ?"
Lư Cảnh Hàng kéo chiếc ghế đến ngồi cạnh Văn Lạc, thật sự nghiêm túc muốn hỏi rõ vấn đề này.
Anh chứng kiến toàn bộ Văn Lạc đổ hết bao nhiêu tâm huyết vào bộ tranh này, lại nhìn thấy y kiên nhẫn chỉnh sửa từng chút một như thế nào.
Thành quả của Văn Lạc không được nhà xuất bản công nhận, anh cảm thấy đặc biệt khó chấp nhận.
Văn Lạc không nghĩ tới Lư Cảnh Hàng lại quan tâm đến vấn đề này như vậy, hơi kinh ngạc nhưng vẫn trả lời câu hỏi của anh.
"Cũng không nói gì cả, tôi chỉ hỏi tập thứ hai khi nào sẽ bắt đầu vẽ, họ nói rằng để xem xét lại kế hoạch đã."
"Như vậy... không phải chưa nói không cần cậu sao?"
"Bộ này gồm năm quyển sẽ phát hành đồng thời, nội dung đã viết xong, nếu họ muốn tiếp tục dùng tôi, sẽ không chần chờ mà đưa tiếp nội dung tập thứ hai." Văn Lạc hờ hững giải thích, "Có lẽ bởi vì nể tình thầy tôi, nên họ muốn khéo léo từ chối."
Lư Cảnh Hàng im lặng.
Mất một số công việc tự nó không là gì, điều đáng buồn nhất là thành quả mình cất công tạo dựng lại bị người từ chối.
Nhưng không ai có thể buộc người khác nhất định phải đền ơn báo đáp cho những gì bản thân đã đánh đổi, chưa kể rằng nhận định của nhà xuất bản có thể sẽ không sai.
Không có gì để than thở, cũng không có cái gọi là bất công, chuyện trên đời luôn vận hành theo đúng quy luật như vậy.
... Nhưng nhìn Văn Lạc hụt hẫng, anh cảm thấy đau lòng.
"Thôi bỏ đi, dù sao bọn họ cũng sẽ thanh toán tiền nhuận bút cho tập đầu tiên, còn công việc bán thời gian khác mà, không sao cả."
Văn Lạc nhìn đồng hồ, đứng dậy và mở tủ lạnh.
"Buổi tối anh muốn ăn gì? Để tôi mang thịt rã đông* trước nhé." [2]
"Buổi tối không cần nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn đi." Lư Cảnh Hàng cũng nhanh chóng đứng dậy nói với Văn Lạc, "Anh* Cảnh Hàng dắt cậu đi ăn đồ ngon."
[*] Anh ở đây là 'ca ca'.
"Làm sao lại thành anh Cảnh Hàng rồi?" Văn Lạc quay đầu trừng mắt với anh.
"Vì tôi trông già dặn hơn cậu."
Lư Cảnh Hàng cũng chẳng buồn quan tâm đến việc Văn Lạc có nhận xưng hô 'anh Cảnh Hàng' hay không, anh bước tới giúp Văn Lạc đóng cửa tủ lạnh.
"Nhanh lên nhanh lên, thay quần áo rồi ra ngoài, chúng ta đi trung tâm thương mại bên kia ăn cơm nào."
Lái xe hơn mười phút mới đến trung tâm thương mại Tường Vân, Lư Cảnh Hàng trực tiếp dẫn Văn Lạc lên tầng bốn dùng bữa.
"Để tôi tìm thử nha." Lư Cảnh Hàng mở ứng dụng di động lên nhìn, "Có nhà hàng bistro, cá nướng, beefsteak, ma lạt hương, vịt quay... cậu muốn ăn gì?" [3]
Đương nhiên còn có lẩu, nhưng Lư Cảnh Hàng sợ rằng gợi lên ký ức không vui cho Văn Lạc nên đã bỏ qua.
"Tất cả đều được, anh chọn đi." Văn Lạc bị Lư Cảnh Hàng nửa lôi nửa kéo đến đây, cũng chưa nghĩ sẽ ăn gì.
"Không thể cứ theo ý tôi được, tôi dẫn cậu đi ăn ngon mà, cậu phải chọn nha."
Lư Cảnh Hàng nói, rồi nhìn quanh quất khắp nơi.
"Bên kia có quán trà sữa, cậu uống trà sữa không?"
"Trà sữa...?" Văn Lạc ngẩn người, cảm thấy đề nghị này có hơi lạ lùng.
Lần cuối cùng uống trà sữa, có lẽ y còn chưa tốt nghiệp đại học.
"Ừm, uống chứ?" Lư Cảnh Hàng thoạt nhìn rất tự nhiên, "Cậu muốn uống tôi sẽ mua."
"Không phải, anh làm gì đó?" Văn Lạc hiểu rồi, y cười cười, nheo mắt nhìn anh, "Anh như vậy là có ý gì đây?"
"Ý gì là ý gì chớ?" Lư Cảnh Hàng giả đò.
"Tôi thấy anh như thế nào cũng giống như đang dỗ dành con gái nhà người ta." Văn Lạc nói thẳng.
Thật ra y cũng không ngại Lư Cảnh Hàng làm chuyện này, chỉ là y cảm thấy mạch não của thẳng nam có một chút buồn cười.
"Chẳng phải cậu đang không vui sao, buồn thì phải dỗ dành, không phân biệt nam nữ."
Phải nói rằng, Lư Cảnh Hàng còn rất thẳng thắn.
"Nghe nói ăn đồ ngọt thì tâm trạng sẽ tốt hơn*, cậu uống một ly ha?" [4]
Mặc dù có thể nhìn ra Lư Cảnh Hàng muốn dẫn y ra ngoài cho khuây khoả, nhưng được anh thẳng thắn thừa nhận 'tôi đúng là muốn dỗ cho cậu vui đấy', điều này thật sự rất ấm lòng.
Ý cười trên môi Văn Lạc càng đậm hơn, suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Tôi muốn vị chocolate."
"Được, tôi mua cho cậu."
"Ừm, tôi ở đây chờ anh."
Vì Lư Cảnh Hàng rất nghiêm túc muốn dỗ dành y, Văn Lạc cũng dự định sẽ tận hưởng triệt để cảm giác được người khác dỗ dành, y không cùng anh đến quán trà sữa bên kia, chỉ đứng nơi đây chờ Lư Cảnh Hàng quay về.
Lư Cảnh Hàng đến quán trà sữa gọi một ly chocolate, lấy di động trong túi ra thanh toán, vừa bấm điện thoại vừa nghĩ tới lời nói của Văn Lạc lúc nãy.
Anh giống như đang dỗ con gái sao? Chẳng lẽ trong tiềm thức anh xem Văn Lạc như con gái...?
Không tính những người khác, Văn Lạc đã nói rõ ràng với anh tính hướng của y, có phải anh làm như vậy sẽ khiến y càng thêm không vui...
Trong lòng Lư Cảnh Hàng thầm nghĩ, sau đó anh mang hai ly trà sữa quay về nơi Văn Lạc đang đứng, đưa chocolate cho y.
Văn Lạc nói cảm ơn, rồi uống một ngụm.
Đã rất lâu mới được thưởng thức lần nữa mùi vị thơm ngọt của trà sữa, dư vị của chocolate trong khoang miệng vẫn chưa tan, Văn Lạc đã quay sang mỉm cười với Lư Cảnh Hàng.
"Cậu đã nghĩ ra ăn món gì chưa?" Lư Cảnh Hàng hỏi.
"Chúng ta ăn cá nướng đi."
"Được, ăn cá nướng."
Lư Cảnh Hàng nhìn khoé mắt hơi cong lên khi cười của Văn Lạc, trong lòng thoáng thả lỏng.
Chắc là tốt hơn rồi nhỉ... Hình như vui hơn một chút so với trước khi bước ra khỏi nhà?
Quán cá nướng mà cả hai lựa chọn là một chuỗi có tiếng ở Bắc Kinh, thức ăn rất ngon, giá cả không quá đắt, vào ngày nghỉ sẽ luôn có rất nhiều người xếp hàng ở đây.
Nhưng rất may vì hôm nay là thứ năm, cả hai còn tới rất sớm, trực tiếp vào thẳng bên trong không cần xếp hàng chờ đợi.
Hai người gọi món, Lư Cảnh Hàng đặc biệt yêu cầu người phục vụ chọn một con lớn, không đợi quá lâu cá nướng đã được mang lên.
"Rất ngon." Văn Lạc ăn một miếng, "Ở nhà không thể làm ra mùi vị như vậy."
"Nếu ngon thì cậu ăn nhiều nữa đi." Lư Cảnh Hàng nói.
Văn Lạc ăn thêm một miếng cá, rồi gắp vài đũa bên đĩa thức ăn kèm. Cá nướng đậm vị, màu sắc bắt mắt, mãi đến khi Văn Lạc đưa đũa về bát của mình, mới phát hiện thức ăn kèm được tẩm ướp một ít ớt xanh cắt nhuyễn.
Tuy không quá kén ăn nhưng y không chịu nổi vị cay của ớt, ớt xanh ớt đỏ cũng đều không được.
Y cẩn thận gắp những vụn ớt xanh để vào chiếc đĩa trống bên cạnh, chắc chắn rằng không còn ớt xanh lẫn vào mới bắt đầu ăn.
"Cậu không ăn ớt xanh hả?" Lư Cảnh Hàng nhìn chiếc đĩa có vụn ớt li ti bên cạnh.
"Ừm, tôi không thích vị của nó lắm." Văn Lạc nói.
"Hai ta cùng nhau ăn cơm lâu như vậy, thế mà tôi không để ý."
"Bởi vì..."
Cá nướng rất cay, Văn Lạc ăn một muỗng cơm rồi uống thêm một ngụm trà sữa.
"... Chúng ta tự mình nấu đồ ăn, trước đây chưa từng mua, cũng chưa từng nấu, anh đương nhiên không biết."
"Cũng đúng ha."
Lư Cảnh Hàng di chuyển cá nướng trong khay, lần lượt nhặt ớt xanh từ đĩa thức ăn kèm, cho vào bát của mình.
"Nếu biết cậu không ăn được, tôi sẽ dặn bọn họ không cho ớt xanh vào, vậy cá thì sao, cậu ăn được không?"
"Cá thì không sao, chỉ cần không trực tiếp ăn ớt xanh là được."
Lư Cảnh Hàng gật đầu, thấy toàn bộ ớt xanh đã được nhặt ra ngoài, liền gặp một khúc xương cá không có thịt bỏ vào bát của mình.
"Anh đừng ăn xương, nhiều cá lắm, anh ăn cá đi." Văn Lạc vội nói.
"Tôi thích ăn cái này, nướng rất giòn. Cậu ăn thịt cá đi, ăn nhiều vào." Lư Cảnh Hàng cười nói.
Văn Lạc nhìn Lư Cảnh Hàng bẻ xương cá thành hai đoạn, ăn cực kỳ ngon lành, sau đó nhìn đến nửa bát ớt xanh nhặt ra phía dưới xương cá, chỉ cảm thấy trong lòng được người này dỗ dành đến mềm mại không sao tả nổi.
"Anh đều dỗ bạn gái thế này à?" Văn Lạc hỏi.
Loại phương thức dỗ dành như vậy, bạn gái có tức giận cỡ nào cũng sẽ không còn.
"Nếu muốn dỗ dành bạn gái, cấp bậc nhất định phải cao hơn."
Lư Cảnh Hàng cho một khúc xương cá vào đĩa trống, rồi gắp đoạn còn lại.
"Ví dụ như Kỳ Kỳ đi, một bữa cá nướng không đủ đâu."
"Vậy làm sao mới dỗ được?"
"Mua hoa, mua chocolate, mua mỹ phẩm, còn phải giao đến công ty của cô ấy, để đồng nghiệp cô ấy cũng có thể thấy được, âm thầm lặng lẽ mà đưa sẽ không có tác dụng."
Lư Cảnh Hàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc để giới thiệu một rổ kinh nghiệm của mình.
"Tốt nhất một tay ôm hoa, một tay xách hộp bánh ngọt, đậu xe trước công ty của bọn họ, đợi cô ấy cùng đồng nghiệp bước ra khỏi tòa nhà, sẽ mang hoa và quà đến đón người, còn phải nói thêm 'em yêu, anh sai rồi, xin lỗi em, em tha thứ cho anh đi', sau đó dìu cô ấy lên xe về nhà, thực hiện trọn bộ dựa theo kịch bản phim thần tượng."
"À quên nữa, không thể ăn mặc quá luộm thuộm, lần trước khi tôi đến công ty của bọn họ là vừa mới gặp khách hàng, áo sơ mi quần tây giày da một bộ tây trang chuẩn không cần chỉnh, hiệu quả rất tốt. Áo thun, áo hoodie, quần jeans thì hơi kém, không thể hiện được phong thái tổng tài, nghe nói không đủ chân thành."
"Anh xem mấy cái này ở đâu ra thế." Văn Lạc vừa nghe vừa cảm thấy vui vẻ, cũng không biết là thật hay là anh tình cờ bịa ra để khuấy động bầu không khí, dù sao nghe Lư Cảnh Hàng kể chuyện khiến cho bữa cơm càng thêm vui vẻ hơn, rất nhanh phần cá nướng đã được cả hai xử lý sạch sẽ.
"Sao thế, bọn họ vẫn chưa hài lòng à?" Lư Cảnh Hàng đứng ở sau ghế Văn Lạc, nhìn Văn Lạc vẽ khu rừng thêm phần sắc sảo.
"Ừm, nhà xuất bản bên kia nói tôi vẽ chưa đủ cứng cáp, nhân vật còn quá non nớt, cần sửa lại bản thảo." Văn Lạc vừa điều chỉnh bản vẽ vừa nói với anh.
"Còn nhiều chuyện như vậy." Lư Cảnh Hàng nhíu mày, cảm thấy như bây giờ không đẹp bằng những bức vẽ ban đầu.
Văn Lạc cười cười:
"Không phải bên B có thể đặt ra yêu cầu sao, khách hàng muốn sửa thế nào, tôi sửa như vậy là được."
"Tôi vẫn cứ thấy bản gốc đẹp nhất, cảm giác mặt mày nhân vật thay đổi thành như vậy quá mức lộng lẫy rồi." Lư Cảnh Hàng nói.
"Bây giờ trẻ em có lẽ thích như vậy đi, chuyên môn của họ là phát hành sách truyện cho nhi đồng, chắc chắn sẽ có kinh nghiệm hơn tôi ở chuyện này."
"Cũng đúng." Lư Cảnh Hàng chuẩn bị mở máy tính bắt đầu làm việc, "Cố lên, nghệ thuật gia vĩ đại."
Giống như mọi cuối tuần, cả hai đều xử lý công việc cá nhân tại nhà Văn Lạc, sau đó cùng nhau ăn cơm, chớp mắt một cái thế là hết ngày. Như thường lệ, Lư Cảnh Hàng tiếp tục bay đi đâu đó vào sáng thứ hai. Chẳng qua điểm khác biệt là vào chiều muộn thứ năm, Văn Lạc nghe thấy tiếng bánh xe vali kêu lộc cộc ngoài hành lang.
Nghĩ rằng bản thân làm việc quá nhiều nên bị ảo thanh, Văn Lạc cố tình lấy điện thoại xác nhận một chút, thật đúng là thứ năm.
Không phải Lư Cảnh Hàng sao? Văn Lạc vừa suy nghĩ đến đây, điện thoại liền 'tin-tin' vang lên.
『 Lư Cảnh Hàng: Đố cậu tôi đang ở đâu nè? 』
... Ừm, là thật rồi, đoá hoa ngốc đã trở lại.
『 Lạc: Tôi nghe thấy tiếng vali của anh ngoài kia. 』
『 Lư Cảnh Hàng:...... 』
『 Lư Cảnh Hàng: Có thể nghe thấy à... 』
『 Lạc: Còn nghe được rất rõ ràng nhé. 』
Lư Cảnh Hàng không trả lời tin nhắn, sau vài phút, cửa nhà của Văn Lạc bị gõ.
"Cách âm ở nơi đây kém thật." Văn Lạc mở cửa để Lư Cảnh Hàng vào nhà, Lư Cảnh Hàng vừa nói vừa đưa cho Văn Lạc một chiếc hộp nhỏ.
"Đây là... quả anh đào*?" Văn Lạc nâng chiếc hộp lên, mặt ngoài chiếc hộp được trang trí bằng những quả anh đào mọng nước, là một hộp quà trái cây rất phổ thông. [1]
"Đúng rồi, chính nó, khách hàng tặng, cho cậu ăn đó." Lư Cảnh Hàng đi vào phòng tắm rửa tay. Sau khi được cho ăn mấy tháng, Lư Cảnh Hàng ở nhà Văn Lạc tự nhiên như chính nhà mình, không biết ngại là gì nữa.
"Cùng nhau ăn đi." Văn Lạc mang hộp anh đào xuống bếp, một lúc sau bưng ra một đĩa anh đào đã rửa sạch đặt lên bàn ăn.
Lư Cảnh Hàng lấy một quả ăn thử: "Được đấy, rất ngọt."
"Sao tuần này anh về sớm vậy?" Văn Lạc cũng ăn một quả, ngồi xuống bên cạnh bàn hỏi.
"Gần đây công ty mới tuyển thêm một nhân viên kinh doanh, tôi có thể chia bớt công việc của mình rồi, lâu lâu về sớm nghỉ xả hơi cho đã."
Lư Cảnh Hàng đi loanh quanh trong phòng, nhìn thấy một tờ rơi quảng cáo trà đang làm dở trên màn hình máy tính của Văn Lạc.
"Sách tranh cậu vẽ lần trước rốt cuộc đã thông qua rồi sao?" Lư Cảnh Hàng quay đầu hỏi.
"Ừm, đúng vậy." Văn Lạc gật đầu và mỉm cười.
"Giỏi quá, khi nào cậu nhận được tiền nhuận bút?"
"Chắc khoảng một thời gian nữa."
"Được, đừng quên mời tôi ăn cơm đó."
"Ừm." Văn Lạc lại cười.
Lư Cảnh Hàng nhìn nụ cười trên mặt Văn Lạc, trong lòng khẽ bất an.
"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi.
"Hửm? Chuyện gì là chuyện gì?" Văn Lạc chớp mắt.
Lư Cảnh Hàng cúi xuống, nghiêng người đến gần để nhìn Văn Lạc rõ hơn.
Hôm nay y có vẻ không ổn.
Gần đây, trạng thái của Văn Lạc đã thả lỏng hơn rất nhiều so với lần đầu tiên gặp nhau vào mùa đông, nhưng hôm nay nụ cười trên mặt y lại xuất hiện vẻ miễn cưỡng rất lâu chưa thấy đó.
"Tâm trạng không tốt sao?" Lư Cảnh Hàng hỏi.
"Hả? Không có, làm sao vậy?" Văn Lạc sửng sốt, cảm giác có hơi chột dạ.
"Cậu có vẻ không được vui đúng không?"
Rõ ràng đến vậy sao...
Văn Lạc và Lư Cảnh Hàng nhìn nhau trong vài giây, nghĩ đến chuyện không vui trong lòng mình.
Thật ra không có gì không thể nói.
Đặc biệt với anh ấy.
"Không phải là chuyện to tát." Văn Lạc nhàn nhạt nói, "Về công việc vẽ sách truyện nhi đồng, có lẽ nhà xuất bản sẽ không giao thêm cho tôi nữa."
"Sao thế? Bọn họ đổi ý tới lui như vậy mà vẫn không hài lòng?" Lư Cảnh Hàng ngạc nhiên, lại không hay biết giọng điệu của mình chứa vài phần tức giận lẫn bất mãn, "Cậu vẽ đẹp như vậy, bọn họ còn muốn gì nữa?"
"Có lẽ nhà xuất bản cho rằng tôi không thích hợp vẽ tranh thiếu nhi, không đáp ứng được yêu cầu của họ."
Mặc dù trong lòng có đôi phần thất vọng, nhưng Văn Lạc vẫn bình tĩnh, lời nói không thể hiện quá nhiều cảm xúc.
"Bọn họ nói gì? Tại sao lại nghĩ rằng cậu vẽ không được chứ?"
Lư Cảnh Hàng kéo chiếc ghế đến ngồi cạnh Văn Lạc, thật sự nghiêm túc muốn hỏi rõ vấn đề này.
Anh chứng kiến toàn bộ Văn Lạc đổ hết bao nhiêu tâm huyết vào bộ tranh này, lại nhìn thấy y kiên nhẫn chỉnh sửa từng chút một như thế nào.
Thành quả của Văn Lạc không được nhà xuất bản công nhận, anh cảm thấy đặc biệt khó chấp nhận.
Văn Lạc không nghĩ tới Lư Cảnh Hàng lại quan tâm đến vấn đề này như vậy, hơi kinh ngạc nhưng vẫn trả lời câu hỏi của anh.
"Cũng không nói gì cả, tôi chỉ hỏi tập thứ hai khi nào sẽ bắt đầu vẽ, họ nói rằng để xem xét lại kế hoạch đã."
"Như vậy... không phải chưa nói không cần cậu sao?"
"Bộ này gồm năm quyển sẽ phát hành đồng thời, nội dung đã viết xong, nếu họ muốn tiếp tục dùng tôi, sẽ không chần chờ mà đưa tiếp nội dung tập thứ hai." Văn Lạc hờ hững giải thích, "Có lẽ bởi vì nể tình thầy tôi, nên họ muốn khéo léo từ chối."
Lư Cảnh Hàng im lặng.
Mất một số công việc tự nó không là gì, điều đáng buồn nhất là thành quả mình cất công tạo dựng lại bị người từ chối.
Nhưng không ai có thể buộc người khác nhất định phải đền ơn báo đáp cho những gì bản thân đã đánh đổi, chưa kể rằng nhận định của nhà xuất bản có thể sẽ không sai.
Không có gì để than thở, cũng không có cái gọi là bất công, chuyện trên đời luôn vận hành theo đúng quy luật như vậy.
... Nhưng nhìn Văn Lạc hụt hẫng, anh cảm thấy đau lòng.
"Thôi bỏ đi, dù sao bọn họ cũng sẽ thanh toán tiền nhuận bút cho tập đầu tiên, còn công việc bán thời gian khác mà, không sao cả."
Văn Lạc nhìn đồng hồ, đứng dậy và mở tủ lạnh.
"Buổi tối anh muốn ăn gì? Để tôi mang thịt rã đông* trước nhé." [2]
"Buổi tối không cần nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn đi." Lư Cảnh Hàng cũng nhanh chóng đứng dậy nói với Văn Lạc, "Anh* Cảnh Hàng dắt cậu đi ăn đồ ngon."
[*] Anh ở đây là 'ca ca'.
"Làm sao lại thành anh Cảnh Hàng rồi?" Văn Lạc quay đầu trừng mắt với anh.
"Vì tôi trông già dặn hơn cậu."
Lư Cảnh Hàng cũng chẳng buồn quan tâm đến việc Văn Lạc có nhận xưng hô 'anh Cảnh Hàng' hay không, anh bước tới giúp Văn Lạc đóng cửa tủ lạnh.
"Nhanh lên nhanh lên, thay quần áo rồi ra ngoài, chúng ta đi trung tâm thương mại bên kia ăn cơm nào."
Lái xe hơn mười phút mới đến trung tâm thương mại Tường Vân, Lư Cảnh Hàng trực tiếp dẫn Văn Lạc lên tầng bốn dùng bữa.
"Để tôi tìm thử nha." Lư Cảnh Hàng mở ứng dụng di động lên nhìn, "Có nhà hàng bistro, cá nướng, beefsteak, ma lạt hương, vịt quay... cậu muốn ăn gì?" [3]
Đương nhiên còn có lẩu, nhưng Lư Cảnh Hàng sợ rằng gợi lên ký ức không vui cho Văn Lạc nên đã bỏ qua.
"Tất cả đều được, anh chọn đi." Văn Lạc bị Lư Cảnh Hàng nửa lôi nửa kéo đến đây, cũng chưa nghĩ sẽ ăn gì.
"Không thể cứ theo ý tôi được, tôi dẫn cậu đi ăn ngon mà, cậu phải chọn nha."
Lư Cảnh Hàng nói, rồi nhìn quanh quất khắp nơi.
"Bên kia có quán trà sữa, cậu uống trà sữa không?"
"Trà sữa...?" Văn Lạc ngẩn người, cảm thấy đề nghị này có hơi lạ lùng.
Lần cuối cùng uống trà sữa, có lẽ y còn chưa tốt nghiệp đại học.
"Ừm, uống chứ?" Lư Cảnh Hàng thoạt nhìn rất tự nhiên, "Cậu muốn uống tôi sẽ mua."
"Không phải, anh làm gì đó?" Văn Lạc hiểu rồi, y cười cười, nheo mắt nhìn anh, "Anh như vậy là có ý gì đây?"
"Ý gì là ý gì chớ?" Lư Cảnh Hàng giả đò.
"Tôi thấy anh như thế nào cũng giống như đang dỗ dành con gái nhà người ta." Văn Lạc nói thẳng.
Thật ra y cũng không ngại Lư Cảnh Hàng làm chuyện này, chỉ là y cảm thấy mạch não của thẳng nam có một chút buồn cười.
"Chẳng phải cậu đang không vui sao, buồn thì phải dỗ dành, không phân biệt nam nữ."
Phải nói rằng, Lư Cảnh Hàng còn rất thẳng thắn.
"Nghe nói ăn đồ ngọt thì tâm trạng sẽ tốt hơn*, cậu uống một ly ha?" [4]
Mặc dù có thể nhìn ra Lư Cảnh Hàng muốn dẫn y ra ngoài cho khuây khoả, nhưng được anh thẳng thắn thừa nhận 'tôi đúng là muốn dỗ cho cậu vui đấy', điều này thật sự rất ấm lòng.
Ý cười trên môi Văn Lạc càng đậm hơn, suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Tôi muốn vị chocolate."
"Được, tôi mua cho cậu."
"Ừm, tôi ở đây chờ anh."
Vì Lư Cảnh Hàng rất nghiêm túc muốn dỗ dành y, Văn Lạc cũng dự định sẽ tận hưởng triệt để cảm giác được người khác dỗ dành, y không cùng anh đến quán trà sữa bên kia, chỉ đứng nơi đây chờ Lư Cảnh Hàng quay về.
Lư Cảnh Hàng đến quán trà sữa gọi một ly chocolate, lấy di động trong túi ra thanh toán, vừa bấm điện thoại vừa nghĩ tới lời nói của Văn Lạc lúc nãy.
Anh giống như đang dỗ con gái sao? Chẳng lẽ trong tiềm thức anh xem Văn Lạc như con gái...?
Không tính những người khác, Văn Lạc đã nói rõ ràng với anh tính hướng của y, có phải anh làm như vậy sẽ khiến y càng thêm không vui...
Trong lòng Lư Cảnh Hàng thầm nghĩ, sau đó anh mang hai ly trà sữa quay về nơi Văn Lạc đang đứng, đưa chocolate cho y.
Văn Lạc nói cảm ơn, rồi uống một ngụm.
Đã rất lâu mới được thưởng thức lần nữa mùi vị thơm ngọt của trà sữa, dư vị của chocolate trong khoang miệng vẫn chưa tan, Văn Lạc đã quay sang mỉm cười với Lư Cảnh Hàng.
"Cậu đã nghĩ ra ăn món gì chưa?" Lư Cảnh Hàng hỏi.
"Chúng ta ăn cá nướng đi."
"Được, ăn cá nướng."
Lư Cảnh Hàng nhìn khoé mắt hơi cong lên khi cười của Văn Lạc, trong lòng thoáng thả lỏng.
Chắc là tốt hơn rồi nhỉ... Hình như vui hơn một chút so với trước khi bước ra khỏi nhà?
Quán cá nướng mà cả hai lựa chọn là một chuỗi có tiếng ở Bắc Kinh, thức ăn rất ngon, giá cả không quá đắt, vào ngày nghỉ sẽ luôn có rất nhiều người xếp hàng ở đây.
Nhưng rất may vì hôm nay là thứ năm, cả hai còn tới rất sớm, trực tiếp vào thẳng bên trong không cần xếp hàng chờ đợi.
Hai người gọi món, Lư Cảnh Hàng đặc biệt yêu cầu người phục vụ chọn một con lớn, không đợi quá lâu cá nướng đã được mang lên.
"Rất ngon." Văn Lạc ăn một miếng, "Ở nhà không thể làm ra mùi vị như vậy."
"Nếu ngon thì cậu ăn nhiều nữa đi." Lư Cảnh Hàng nói.
Văn Lạc ăn thêm một miếng cá, rồi gắp vài đũa bên đĩa thức ăn kèm. Cá nướng đậm vị, màu sắc bắt mắt, mãi đến khi Văn Lạc đưa đũa về bát của mình, mới phát hiện thức ăn kèm được tẩm ướp một ít ớt xanh cắt nhuyễn.
Tuy không quá kén ăn nhưng y không chịu nổi vị cay của ớt, ớt xanh ớt đỏ cũng đều không được.
Y cẩn thận gắp những vụn ớt xanh để vào chiếc đĩa trống bên cạnh, chắc chắn rằng không còn ớt xanh lẫn vào mới bắt đầu ăn.
"Cậu không ăn ớt xanh hả?" Lư Cảnh Hàng nhìn chiếc đĩa có vụn ớt li ti bên cạnh.
"Ừm, tôi không thích vị của nó lắm." Văn Lạc nói.
"Hai ta cùng nhau ăn cơm lâu như vậy, thế mà tôi không để ý."
"Bởi vì..."
Cá nướng rất cay, Văn Lạc ăn một muỗng cơm rồi uống thêm một ngụm trà sữa.
"... Chúng ta tự mình nấu đồ ăn, trước đây chưa từng mua, cũng chưa từng nấu, anh đương nhiên không biết."
"Cũng đúng ha."
Lư Cảnh Hàng di chuyển cá nướng trong khay, lần lượt nhặt ớt xanh từ đĩa thức ăn kèm, cho vào bát của mình.
"Nếu biết cậu không ăn được, tôi sẽ dặn bọn họ không cho ớt xanh vào, vậy cá thì sao, cậu ăn được không?"
"Cá thì không sao, chỉ cần không trực tiếp ăn ớt xanh là được."
Lư Cảnh Hàng gật đầu, thấy toàn bộ ớt xanh đã được nhặt ra ngoài, liền gặp một khúc xương cá không có thịt bỏ vào bát của mình.
"Anh đừng ăn xương, nhiều cá lắm, anh ăn cá đi." Văn Lạc vội nói.
"Tôi thích ăn cái này, nướng rất giòn. Cậu ăn thịt cá đi, ăn nhiều vào." Lư Cảnh Hàng cười nói.
Văn Lạc nhìn Lư Cảnh Hàng bẻ xương cá thành hai đoạn, ăn cực kỳ ngon lành, sau đó nhìn đến nửa bát ớt xanh nhặt ra phía dưới xương cá, chỉ cảm thấy trong lòng được người này dỗ dành đến mềm mại không sao tả nổi.
"Anh đều dỗ bạn gái thế này à?" Văn Lạc hỏi.
Loại phương thức dỗ dành như vậy, bạn gái có tức giận cỡ nào cũng sẽ không còn.
"Nếu muốn dỗ dành bạn gái, cấp bậc nhất định phải cao hơn."
Lư Cảnh Hàng cho một khúc xương cá vào đĩa trống, rồi gắp đoạn còn lại.
"Ví dụ như Kỳ Kỳ đi, một bữa cá nướng không đủ đâu."
"Vậy làm sao mới dỗ được?"
"Mua hoa, mua chocolate, mua mỹ phẩm, còn phải giao đến công ty của cô ấy, để đồng nghiệp cô ấy cũng có thể thấy được, âm thầm lặng lẽ mà đưa sẽ không có tác dụng."
Lư Cảnh Hàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc để giới thiệu một rổ kinh nghiệm của mình.
"Tốt nhất một tay ôm hoa, một tay xách hộp bánh ngọt, đậu xe trước công ty của bọn họ, đợi cô ấy cùng đồng nghiệp bước ra khỏi tòa nhà, sẽ mang hoa và quà đến đón người, còn phải nói thêm 'em yêu, anh sai rồi, xin lỗi em, em tha thứ cho anh đi', sau đó dìu cô ấy lên xe về nhà, thực hiện trọn bộ dựa theo kịch bản phim thần tượng."
"À quên nữa, không thể ăn mặc quá luộm thuộm, lần trước khi tôi đến công ty của bọn họ là vừa mới gặp khách hàng, áo sơ mi quần tây giày da một bộ tây trang chuẩn không cần chỉnh, hiệu quả rất tốt. Áo thun, áo hoodie, quần jeans thì hơi kém, không thể hiện được phong thái tổng tài, nghe nói không đủ chân thành."
"Anh xem mấy cái này ở đâu ra thế." Văn Lạc vừa nghe vừa cảm thấy vui vẻ, cũng không biết là thật hay là anh tình cờ bịa ra để khuấy động bầu không khí, dù sao nghe Lư Cảnh Hàng kể chuyện khiến cho bữa cơm càng thêm vui vẻ hơn, rất nhanh phần cá nướng đã được cả hai xử lý sạch sẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất